Các công ty dược phẩm sử dụng nhiều từ viết tắt khác nhau để biểu thị các loại thuốc có tác dụng ngắn và dài. Các từ viết tắt thường được sử dụng bao gồm CR cho “Controlled release” (phóng thích kiểm soát), SR cho “sustained release” (phóng thích duy trì hoặc phóng thích chậm), ER cho “extended release” (phóng thích kéo dài) và IR cho “immediate release” (phóng thích tức thời). Các dạng biến đổi phóng thích (MR – Modified release) được được thay đổi so với dạng bào chế thông thường (IR – giải phóng tức thời) để đạt được mục tiêu điều trị mong muốn hoặc nhằm đáp ứng với thể trạng của bệnh nhân. Các loại sản phẩm thuốc biến đổi phóng thích bao gồm phóng thích chậm (ví dụ, bao tan trong ruột), phóng thích kéo dài (ER) và viên nén phóng thích qua đường miệng (ODT). Thuật ngữ biến đổi phóng thích biến đổi được sử dụng để mô tả các sản phẩm làm thay đổi thời gian và /hoặc tốc độ giải phóng dược chất. Dạng thuốc được thay đổi phóng thích là công thức mà trong đó các đặc tính giải phóng thuốc theo thời gian và/hoặc theo vị trí được lựa chọn để phù hợp với các mục tiêu điều trị. Những tác dụng mà các dạng bào chế thông thường không mang lại được như dung dịch, thuốc mỡ hoặc các dạng bào chế hòa tan nhanh. Một số loại sản phẩm thuốc uống được biến đổi phóng thích được công nhận:
Tại sao một số viên thuốc được bao phủ hoặc ở dạng viên nang?Có nhiều lý do khiến thuốc có thể được bao bọc hoặc đóng trong viên nang. Một lý do là thuốc bọc dễ nuốt hơn đối với một số người; tuy nhiên, những lý do chính phức tạp hơn. Trong một số trường hợp, thuốc có thể gây hại cho niêm mạc dạ dày. Aspirin là một trong những chất này có thể gây tổn thương hệ tiêu hóa. Do đó, aspirin thường được bọc hoặc đặt trong viên nang để nó không phóng thích ngay cho đến khi đi qua dạ dày, vì vậy nó sẽ không gây hại cho người sử dụng. Trong trường hợp ngược lại, một số loại thuốc có thể bị phân hủy do axit dạ dày tạo ra trong quá trình tiêu hóa. Để tránh làm mất tác dụng của thuốc, những loại thuốc này được bao hoặc đặt trong viên nang để trì hoãn việc giải phóng thuốc cho đến khi thuốc đi qua các axit có hại này. Cuối cùng, một số lớp phủ hoặc viên nang được làm bằng ma trận ngăn thuốc được tiết ra ngay lập tức. Khi lớp phủ hoặc viên nang tan chậm, một lượng nhỏ thuốc sẽ được giải phóng để người bệnh nhận được liều duy trì theo thời gian. Sự khác biệt giữa thuốc tác dụng nhanh và thuốc giải phóng chậm là gì?Sự khác biệt giữa thuốc tác dụng nhanh và thuốc giải phóng chậm có thể đến từ cách điều trị. Ở dạng thuốc tác dụng nhanh hoặc giải phóng tức thời (IR – Immediate release), liều lượng đầy đủ được cung cấp cho cơ thể ngay lập tức. Điều này không nhất thiết có nghĩa là thuốc hoạt động ngay lập tức và sau đó ngừng hoạt động. Một số loại thuốc tác dụng nhanh sẽ có tác dụng lâu hơn tùy thuộc vào cách cơ thể chuyển hóa chúng, tạo điều kiện cho nồng độ thuốc trong máu tích tụ và duy trì tác dụng theo thời gian. Mặt khác, thuốc giải phóng chậm (theo từng thời điểm) sẽ hòa tan trong hệ tiêu hóa một khoảng thời gian, do đó, liều lượng đầy đủ sẽ không được giải phóng vào máu ngay lập tức. Thay vào đó, liều được giải phóng từ từ khỏi viên thuốc theo thời gian để mức nồng độ của thuốc có thể không đổi trong cơ thể cho đến liều tiếp theo. Ví dụ điển hình cho thuốc tác dụng nhanh và thuốc giải phóng chậm là Oxycodone và Oxycontin, về cơ bản là cùng một chất, nhưng sự khác biệt chính là Oxycontin là một dạng oxycodone tác dụng kéo dài. Oxycontin giải phóng oxycodone chậm và liên tục trong 12 giờ và chỉ cần dùng 2 lần / ngày. Oxycodone có tác dụng ngắn và giảm đau trong khoảng 4 đến 6 giờ, vì vậy cần được dùng bốn đến sáu lần một ngày để giảm đau cả ngày. PTWS 820-MA Hệ hòa tan hoàn hảo cho kiểm tra thuốc phóng thích kéo dài với bộ bổ dung môi trường theo tiêu chuẩn USP <711> EP <2.9.3> CP <931> |