Em là gì trong cuộc sống của anh truyện năm 2024

Nam chính trong truyện đã yêu thầm một cô gái từ rất lâu, và thời gian trôi qua, không ai còn nhớ gì về nhau, nhưng cảm xúc vẫn nguyên vẹn. Vừa gặp đã yêu, như thể Em Là Định Mệnh Của Anh.

Như nam chính đã nói "Chỉ cần là Định Mệnh của nhau, đi một vòng sẽ về lại bên nhau. Em có tin không?"

: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Trọng sinh, Hệ thống, Song khiết 🕊️, Hào môn thế gia, Nữ phụ, Vườn trường, Nhẹ nhàng, Kim bài đề cử 🥇, Kim Bảng 🏆, Ngược tra, Vả mặt, 1v1, Thị giác nữ chủ, Học bá, Thật giả thiên kim, Chữa khỏi

Số chương: 70 Chương + 5 Ngoại truyện

Editor: Pinkie (Gác Nhỏ Mộng Mơ)

Nguồn convert: 𝕾𝖔𝖑𝖎𝖙𝖚𝖉𝖊 & Leo Sing (wikidich)

Em là gì trong cuộc sống của anh truyện năm 2024

Minh Khê là người mà nhà họ Triệu nhận về, nhưng họ chỉ thiên vị thiên kim giả, nói Khê không thiện lương bằng Triệu Viên, không ưu nhã bằng Triệu Viên.

Mình Khê cũng không quan tâm, vẫn cố gắng làm hài lòng những người thân duy nhất trong gia đình, mặc dù bọn họ nói như vậy là đang tranh đoạt với Triệu Viên.

Cho đến khi, cô đột ngột qua đời vì bệnh nan y.

Cô mới phát hiện số mệnh Triệu Viên là nữ chính, còn cô chỉ là nữ phụ làm nhiều việc ác trong bộ truyện này, cho nên mới có kết cục thê thảm như vậy.

Trở về một lần nữa, trong lòng Triệu Minh Khê vô cũng lạnh lẽo, không thèm quản người nhà cái gì, con mẹ nó người nhà, con mẹ nó vị hôn phu, cô lập tức thu dọn hành lý rời xa những người trong ngôi nhà này, đi hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống “Làm bạn với nhân vật có giá trị thời thượng cao”, bỏ mặc số phận.

Cô đi rồi, trong nhà bỗng dưng quạnh quẽ.

Theo lý mà nói, nó phải rất thoải mái, nhưng ——

Tại sao cha mẹ, anh hai lạnh lùng, em trai cáu kỉnh, Thẩm Lệ Nghiêu – người bị cô theo đuổi lại cảm thấy… không quen?

*****

Để sống sót khỏi căn bệnh nan y, Triệu Minh Khê không thể không đi hít vận khí trên người thái tử của Phó Thị.

Vị thái tử này mỗi lần nhìn thấy cô, lỗ tai đều đỏ như cắt ra máu, nhưng lại giả bộ lạnh lùng và cool ngầu, “Cô có thể để cho tôi yên được không?”

Ngày hôm sau, Triệu Minh Khê thật sự đi tìm người khác để hít vận khí.

Trong một buổi yến tiệc, người nhà họ Triệu và Thẩm Lệ Nghiêu giương mắt nhìn Minh Khê xinh đẹp hờ hững, đứng ngồi không yên khi cô không hề có ý định trở về.

Vừa định bước tới thì bọn họ đã bị một đám người xô đẩy, làm tản qua hai bên, nhóm người này đang cung kính nhường đường người nào đó.

Thái tử của Phó Thị đi tới, siết chặt cổ tay Minh Khê, cúi đầu như con cún nhỏ, ủy ủy khuất khuất nói: “Cho em dây dưa đấy, còn không được sao?”

  • Reads 30,732
  • Votes 494
  • Parts 17

Complete, First published Apr 21, 2020

Table of contents

  • Tue, Apr 21, 2020
  • Tue, Apr 21, 2020
  • Tue, Apr 21, 2020
  • Sat, Apr 25, 2020
  • Sat, Apr 25, 2020
  • Sat, Apr 25, 2020
  • Sat, Apr 25, 2020
  • Tue, Apr 28, 2020
  • Tue, Apr 28, 2020
  • Thu, Apr 30, 2020
  • Thu, Apr 30, 2020
  • Sun, May 3, 2020
  • Sun, May 3, 2020
  • Tue, May 5, 2020
  • Tue, May 5, 2020
  • Tue, May 5, 2020
  • 17: Ngoại tuyện về Daniel

    Tue, May 5, 2020

Tác Giả: Trúc Diệp

" Anh, hôm nay em đã gặp người yêu cũ của anh "
" Cô gặp cô ấy làm gì? Tôi và cô ấy chia tay cô còn chưa vừa lòng? Sao trên người cô có máu, cô đánh cô ấy à? "
" Không phải, em chỉ muốn giúp đỡ cô ấy. Máu là của em, cô ấy đã.. "
" Không phải máu của cô ấy là được "

4ngượcnhẹ
                                          

7a.m nhà Shinichi

                      
Shinichi dậy rất sớm , anh bước xuống nhà với tâm trạng vô cùng phấn khích , khuôn mặt vui vẻ, ông bà Kudo đang ngồi trên sofa bỗng thấy cậy con trai mình hôm nay có gì lạ nên hỏi:
                      

  • Shinichi , con đi đâu vậy? Ông Yusaku cầm tờ báo nhìn anh
                          
  • À con đi công chuyện chút có thể tối con mới về được. Nói rồi Shinichi phóng nhanh ra xe .
  • Này anh à, bé Ran sắp sang Mỹ rồi đấy.- Yukiko
  • Ừ anh nghe Mouri nói rồi. - Ông Yusaku điềm nhiên đáp
  • Bé Shin chắc buồn lắm............Bà Yukiko nhìn ông chồng mình nói giọng buồn buồn

Vài phút sau , Shinichi tới nhà Ran , cậu đứng chờ trước cổng . Ran bước ra , Shinichi nhìn Ran không chớp mắt, cô hôm nay trông thật dễ thương, cô mặc chiếc váy ngắn màu xanh trời nhẹ nhàng kết hợp với chiếc sơ mi trắng dài tay xăn lên tới khuỷu, mang đôi giày trắng cổ cao trên mắt cá, mái tóc dài xoã xuống tự nhiên . Ran đứng trước mặt anh, nở nụ cười như ánh dương làm anh đỏ gay cả mặt, thấy Shinichi nhìn mình mãi Ran lên tiếng:

                      

  • Shinichi, mặt mình dính cái gì hả?
                          

Shinichi hoàn hồn sau câu nói của Ran, anh quay qua mở cửa xe cho cô, đáp:

                      

  • Không có , mau lên xe đi chứ không trễ mất.
                          

Đi được một đoạn Ran thắc mắc:

                      

  • Này chúng ta đang đi đâu vậy?
                          

Shinichi vẫn không nói gì, chỉ mỉm cười với cô. Ran khó hiểu nhưng rồi cũng thôi.

                      
Sau 30' chạy xe thì cũng đến :
                      

  • Tropical Land ? Ran nói to nhìn Shinichi
                          
  • Ừ.......Cậu không thích sao? Shinichi nói giọng tiều nghiểu. Thấy vẻ mặt anh như vậy Ran bật cười
  • Không tớ rất thích là đằng khác, đây là lần đầu tiên tớ đến đây đấy .
  • Vậy à. Vậy thì hôm nay chúng ta phải chơi thoả thích mới được. - Shinichi vui vẻ trở lại

-Ừ đi thôi.- Ran kéo tay Shinichi chạy đi , anh ngạc nhiên nhưng rồi cũng chạy theo .

                      
Hai người chơi hết trò này đến trò khác, cười nói vui vẻ với nhau. Anh thì luyên thuyên các vụ án , Sherleck Home,...còn cô thì đôi lúc anh nói nhiều quá nên cho anh ném vài chiêu Karate làm anh hồn siêu phách tán. Đến trưa hai người vào tiệm ăn gần đó , nhưng không may họ là tâm điểm của nhiều người.
                      

  • Này anh ấy đẹp trai quá!
                          
  • Không phải là Thám tử lừng danh Kudo Shinichi sao?

.............

                      

  • Đúng là đi đâu cậu cũng có Fan hâm mộ nhỉ? Ran châm chọc
                          
  • Này cậu đang mỉa mai tớ đó hả? Shinichi nói - Cũng phải thôi tớ là ai chứ, Thám tử lùng danh của xứ sở mặt trời mọc này thì đi đâu cũng phải nổi tiếng .
  • Cậu đừng có mà vênh mặt.

........

                      
Hai người họ nói qua nói lại cho đến khi người thứ ba xen vào:
                      

  • Cho hỏi.........anh chị là...........một cặp .........phải không?
                          

Shinichi và Ran sững sốt khi nghe cô bé đang xách một giỏ hoa hồng hỏi . Cả hai nhìn nhau rồi đồng thanh trả lời:

                      

  • Khônggggggggggg.
                          

Cô bé nghe xong thì lủi thủi đi , Shinichi và Ran nhìn cô bé đó mà không hiểu chuyện gì thì tự nhiên Shinichi la lên:

                      

  • Chết.......còn 3' nữa.
                          
  • Cậu làm gì mà hét lên vậy........Ran chưa kịp nói hết thì bị Shinichi kéo chạy đi.

Đến nơi cả hai thở hổn hển Ran bực mình hỏi:

                      

  • Cậu làm gì mà lôi tớ đi như bị truy sát vậy hả?
                          
  • Xin lỗi tớ muốn cho cậu xem thứ này. Shinichi nhẹ nhàng trả lời rồi anh đếm

9...........

                      
8..........
                      
7........
                      
.........
                      
3......
                      
2......
                      
1.....
                      
NOW
                      
Vừa lúc đó các vòi nước xung quanh phun lên , Ran và Shinichi đứng tại trung tâm nên có thể thấy rõ từng nước phun từ ngoài dần dần vào
                      
-OAAAA..... đẹp thật- Ran nhìn cảnh tượng xung quanh mình trầm trồ khen ngợi rồi cô ngước lên trời thấy cầu vồng xuất hiện- Shinichi nhìn xem, cầu vồng đấy.
                      
Shinichi nhìn theo rồi nhìn sang Ran , cậu thấy cô cười , nụ cười ngây thơ hồn nhiên như thiên thần làm cậu xao xuyến, bất giác cậu đỏ mặt nhưng rồi cũng mỉm cười lại với cô . Đài phun nước kết thúc Ran quay sang Shinichi:

  • Sao mà cậu biết chỗ này vậy ? -Lần trước mình phá án gần đây nên biết . Sao có vui không?
  • Tất nhiên là có rồi. Mà ở đây còn nơi nào hay hơn nữa không?

    Suy nghĩ một chút, Shinichi mỉm cười nắm tay Ran chạy .

                          
-AAAAÁ. Shinichi........ Hóa ra họ đang ở trong nhà ma. Ran hốt hoảng nắm chặt cánh tay Shinichi đi sau cậu . Shinichi cười :

  • Không phải ma thật đâu. Đừng sợ. Vẫn vẻ mặt bình thản cậu an ủi Ran. Sau khi ra khỏi đó Ran khóc nước mắt đầm đìa, người đi đường nhìn thấy liền nghĩ đến chắc là cậu thanh niên kia gây ra. Shinichi mang vẻ mặt oan uổng năn nỉ Ran:
  • Này đừng khóc nữa , chúng ta ra rồi mà. Với lại ...... cậu mà khóc nức thì khổ tớ . ....
  • Ai nói cậu dẫn tớ vào đó ......Cậu có biết tớ rất sợ không hả.- Ran thút thít
  • Tớ xin lỗi được chưa mau nín đi nha nín đi - Shinichi đưa khăn cho Ran tỏ ra hối lỗi
  • Không - Ran giật lấy chiếc khăn quay đi
  • Giận rồi sao? Shinichi nhìn Ran Không trả lời Ran vẫn bước đi để mặc cho Shinichi kêu với ở đằng sau. Thấy Ran giận Shinichi tím cách hòa giải , cậu suy nghĩ một lát rồi nở nụ cười nham hiểm.