Khi nào trăng sáng dẫn lối anh về review năm 2024

Tạ Vũ sống ở Thượng Hải chín năm, từ trong ra ngoài đã sớm bị đô thị khắc nghiệt đồng hóa. Cô sinh viên nhiệt huyết năm nào giờ là một người phụ nữ ưa thích đào bới, buôn bán đau khổ của người khác. Lòng thương xót đối với Tạ Vũ hai mươi tám tuổi chỉ còn là một ký ức bám bụi thời gian.

Ngắn ngủi vài ngày trên núi, nơi cuộc sống dường như tách biệt với thế giới bên ngoài, nơi chỉ có đám trẻ con bị bỏ lại cùng những con người hết lòng vì lý tưởng tựa như một con mưa bụi bất chợt ngang qua thế giới của cô, gột rửa khiến nó trở nên tươi mát hơn.

Cũng chính tại Tương Tây xa xôi này, cô gặp anh - thầy giáo Lục bí ẩn lại mâu thuẫn. Con người Lục Viễn gợi lên sự thích thú của Tạ Vũ, vì thế mỗi ngày cô đều bám theo anh, trêu chọc khiến anh đau đầu. Vốn tưởng rằng anh chỉ là một sai số thú vị trong cuộc sống tẻ nhạt của mình, nào ngờ người đàn ông ấy lại khiến sự băng giá trong trái tim cô rạn nứt.

Tạ Vũ trở lại Thượng Hải, lần nữa thỏa hiệp với sự hào nhoáng cùng lối sống vật chất lừa lọc, giả tạo nơi đô thị. Cô thử quen với một người đàn ông giàu có nhưng hình bóng người đàn ông nóng nảy lại dịu dàng, nhẫn nại dưới ánh trăng Tương Tây cứ liên tục xuất hiện trong suy nghĩ của cô. Một lần nữa Tạ Vũ có cơ hội quay lại Tương Tây. Lần này Tạ Vũ không chỉ lấy được không ít thông tin, còn thuận tiện lừa đi trái tim của thầy Lục. Cho dù lưu luyến anh, Tạ Vũ vẫn phải trở lại Thượng Hải. Khoảng cách, thời gian cùng đô thị vô tình tạo ra những chia cách, liệu ánh trăng sáng có dẫn lối anh về bên cô?

*** Tạ Vũ là người phụ nữ hiện đại, có nhan sắc, có học thức, có địa vị. Công việc biến cô trở thành một con người lý trí, biết thỏa hiệp, cũng biết nắm giữ điểm giới hạn, biến nó trở thành thứ có lợi cho bản thân. Tạ Vũ của năm hai mươi tám tuổi là một người phụ nữ thành thục, có phần vô cảm nhưng ẩn sau bề ngoài ấy là con tim chơi vơi giữa đô thị hào nhoáng, phù phiếm cùng hiện thực tàn khốc, xấu xí.

Lục Viễn là người đàn ông đầy mâu thuẫn. Anh nóng nảy, khó gần, thích quát nạt nhưng lại có thể nhẫn nại, sống ở Tương Tây hẻo lánh sáu năm, làm thầy giáo cho bọn trẻ con bị bỏ lại. Anh đến nơi này, mục đích ban đầu là để trốn chạy đô thị phồn hoa, lại không ngờ vì bất đắc dĩ mà phải ở lại lâu đến vậy. Anh không phải người đàn ông hoàn hảo, cũng chẳng phải người có thể vì lý tưởng mà phấn đấu hết mình. Lục Viễn chỉ là một người đàn ông bình thường, có lòng trắc ẩn và bao dung.

Cả câu chuyện chỉ đơn giản là quá trình gặp gỡ, rung động, yêu và nghiêm túc muốn ở bên một người của Tạ Vũ cùng Lục Viễn. Không có cao trào, cũng không nhiều nút thắt, chỉ đơn giản là một bức tranh khắc họa cuộc sống, giữa những gam màu ảm đạm điểm tô chút sắc màu. Cả Tạ Vũ và Lục Viễn đều được miêu tả là những con người “bị thực tế bào mòn góc cạnh” nhưng cá nhân tớ cho rằng tác giả làm chưa tới, khiến cả hai nhân vật cứ ở ngưỡng lưng chừng. Chắc chắn bọn họ không thuộc tuýp bánh bèo vô dụng với tổng tài hào quang vạn trượng nhưng cũng không đủ cái chất dữ dội để tạo nên hình ảnh của “người đô thị”.

Tình cảm của nam nữ chính cũng khá mơ hồ. Anh và cô hấp dẫn nhau bởi họ là những cá thể trái dấu có cùng trái tim cô đơn. Nhưng số ngày quen nhau ít ỏi, bọn họ không hiểu rõ nhau, chỉ dựa trên sự tin tưởng với trực giác của bản thân mà phát triển một mối quan hệ giữa sự ngăn cách của thời gian và không gian không đủ để thuyết phục tớ rằng tình cảm đó đủ bền chắc, đến mức khiến đối phương có thể hy sinh vì nhau.

Lối viết nhẹ nhàng, tỉ mỉ của tác giả khiến tớ dễ dàng hình dung ra cuộc sống miền cao nhưng chính cái bút lực quá đỗi dịu dàng đó lại không đủ để tạo ra cái cơ cự, khó khăn của nơi này. Hoặc có lẽ, bởi tác giả tập trung quá nhiều vào các tình tiết để dẫn dắt sự hứng thú của Tạ Vũ với Lục Viễn mà bỏ qua việc miêu tả cái nặng nề, có phần tăm tối của cuộc sống vùng núi.

Tớ phải thừ nhận tớ là một đứa phù phiếm, chính bởi thế tớ dễ dàng bị thu hút bởi những cái tựa có chút văn nghệ kiểu như “khi nào trăng sáng dẫn lối anh về”. Chỉ dựa vào cái tên truyện, tớ cho rằng đây là câu chuyện nhẹ nhàng, sâu lắng với lối viết bay bổng, giàu hình ảnh. Nhưng cảm giác của tớ sau khi đọc xong khá là hụt hẫng, tựa như cái cảm giác mà bạn hí hửng bỏ tiền ra mua một thỏi son Charlotte Tilbury rồi lại phát hiện ra nó chẳng tốt như mình tưởng vậy.

Có lẽ, điều khiến tớ nhớ mãi sau khi đọc câu chuyện này là câu hỏi “khi nào trăng sáng dẫn lối anh về?” Về với hiện thực xấu xa hay giấc mộng xưa đẹp đẽ? Về với đô thị phù hoa hay nơi quê xa thanh bình? Khi nào trăng sánh dẫn lối anh về…. Về với em.

Một câu chuyện hiện thực, rất đời thường, không màu mè, nhưng đầy cảm xúc và chạm tới trái tim mỗi người.

Tạ Vũ là phóng biên của tuần san Đông Phương. Qua 9 năm lăn lộn trong nghề cô lột xác từ một phóng viên thực tập chập chững vào nghề với đầy nhiệt huyết và lý tưởng sống trở thành một phóng viên dày dạn kinh nghiệm, sẵn sàng dùng mọi cách tiếp cận đối tượng để lấy tin bài. Đó cũng là điều Tạ Vũ đã làm với Hiểu Kha, một cô gái từng bị làm nhục nhưng thủ phạm lại không bị kết án. Tạ Vũ kết thân với Hiểu Kha, trở thành người chị tri kỷ của cô bé, tranh thủ sự tin tưởng của cô bé lấy được mọi thông tin cần có. Tạ Vũ không ngần gại viết hết những chuyện bí mật mà Hiểu Kha kể cho mình, vì cô hiểu rõ độc giả của mình muốn đọc gì. Bài viết của cô khiến người người sôi sục, thương cảm cho Hiểu Kha, cùng lên án hành động của đám thanh niên nhà giàu kia. Chuyện gì đến cũng phải đến, cảnh sát vào cuộc, vụ án được lật lại, thủ phạm bị bắt. Nhưng Tạ Vũ chưa kịp tận hưởng niềm vui lấy lại được công lý thì Hiểu Kha tự tử. Dư luận quay ra chĩa mũi rìu vào Tạ Vũ, cho rằng vì bài viết quá chi tiết của cô khiến Hiểu Kha một lần nữa bị tổn thương. Đúng lúc tòa soạn đang cần người viết bài cho quỹ Tân Miêu về những đứa trẻ bị bỏ lại và trường tiểu học vùng núi Tương Tây, Tạ Vũ được tổng biên tập cử đi, cũng coi như tạm tránh làn sóng dư luận. Chính tại trường tiểu học Hồng Khê, Tạ Vũ gặp Lục Viễn.

Lục Viễn là ai? Một người đàn ông hết sức bình thường, với đám học sinh miền núi trường Hồng Khê thì cực kỳ nghiêm khắc, dưới con mắt của người mới đến như Tạ Vũ hay Trương Khánh Nhiên, Trần Tâm Duyệt thì cộc cằn, thô lỗ. Lục Viễn gắn bó với Hồng Khê suốt 6 năm trời từ lúc 28 tuổi. Điều gì đã khiến anh từ bỏ mọi thứ vào đúng lúc tuổi xuân nở rộ để đến với khu vực miền núi heo hút bị lãng quên này?

Tạ Vũ ôm theo một bụng câu hỏi, nhưng đối diện với những câu hỏi của Tạ Vũ, Lục Viễn hoặc im lặng, hoặc trả lời cáu kỉnh, hoặc thờ ơ. Nhưng Tạ Vũ là ai chứ, một phóng viên đầy kinh nghiệm, một cô gái phóng khoáng, chút chuyện ấy có khó gì. Cô dùng sự vui vẻ, tưng tửng, ma lanh của mình đối phó với tính khi lúc nóng lúc lạnh của Lục Viễn. Họ nói chuyện đốp chát với nhau, anh một câu, tôi một câu nhưng nhờ thế lại dần sát lại gần nhau và hấp dẫn nhau. Hình ảnh của Lục Viễn đã bất ngờ lưu lại trong tâm trí Tạ Vũ từ khi nào không biết. Cho tới khi trở về Thượng Hải, cô cũng không quên được. Cô cũng không cách nào nộp bản thảo có viết về Lục Viễn. Lần đầu tiên cô làm ngược lại với thói quen nghề nghiệp của mình để thực hiện đúng như đã nói với Lục Vũ sẽ không viết về anh, không đăng ảnh anh, và nộp một bản thảo hoàn toàn không có bóng dáng anh.

Bài viết của Tạ Vũ gây được tiếng vang lớn, khiến cộng đồng lại xôn xao. Mọi người đã quên cái chết của cô bé Trương Hiểu Kha, một lần nữa ghi nhớ một nữ phóng viên đi sâu vào vùng núi điều tra tình hình giáo dục của trẻ em bị bỏ lại. Trong dòng chảy xã hội ấy, cuộc sống của Tạ Vũ vẫn hoàn toàn bình thường không có gì mới mẻ. Tạ Vũ cũng thử hẹn hò với Lý Hưng Ngộ. Nhưng cô vẫn không quên được Lục Viễn. Thậm chí Lý Hưng Ngộ lại là chất xúc tác khiến cô nhớ tới Lục Viễn hơn. Quỹ nhân đạo Tân Miêu quyết định cử người về Tương Tây khảo sát. Tạ Vũ lên đường quay về Hương Khê. Một lần nữa gặp lại Lục Viễn. Lần trở lại này cũng đã quyết định tình cảm của hai người, họ bỏ qua mọi thứ để ở bên nhau, yêu nhau và dành cho nhau những giây phút ngọt ngào nhất. Lục Viễn tháo bỏ lớp vỏ bọc xù xì, hiện nguyên hình là một người đàn ông chân thành, ấm áp. Tạ Vũ cũng vứt đi lớp mặt nạ đối phó với cuộc sống, chỉ còn là cô gái khao khát yêu và được yêu. Tình yêu thật kỳ diệu, nó tạo ra những thay đổi không ai ngờ tới. Người lớn tuổi bỗng trở thành con nít, kẻ khô cứng bỗng hóa dịu dàng. Những đoạn nói chuyện của Tạ Vũ và Lục Viễn cứ như dòng nước suối chảy róc rách đầy vui nhộn, len dần vào tim người đọc, khiến người ta cũng thấy vui vui, như thấy lại thủa mới bắt đầu yêu, có thể trò chuyện cả đêm, nhìn nhau cả ngày, nắm tay nhau đi dạo phố quên trời đất, xa nhau một chút dã đầy nhung nhớ.

– Anh có nhớ em không – Nhớ – Nhớ đến mức nào? – Tối qua mất ngủ.
– Chờ em có thời gian sẽ đi thăm anh. – Gần đây không cần đâu. Mấy ngày nữa kí túc xá bắt đầu xây lại, chỗ ở bất tiện lắm. – Vậy được rồi, chờ anh làm xong em sẽ đi thăm anh. – Em không cần vội, chờ học kì sau giáo viên mới đến bàn giao việc gần xong, anh sẽ đi tìm em. – Ai vội chứ? – Là anh.
– Hôm nay thời tiết chỗ anh thế nào? – Bầu trời quang đãng không một áng mây. – Có phải bầu trời đêm đẹp lắm không? – Ánh trăng sáng rực, màn sao giăng đầy.

Người yêu nhau nói chuyện rủ rỉ như đọc thơ làm tan chảy cả những trái tim khô cằn nhất!