Kể về một cuộc gặp gỡ với người thân sau bao ngày xa cách

BÀI VĂN MẪU SỐ 1 KỂ LẠI CUỘC GẶP GỠ VỚI MỘT NGƯỜI BẠN THÂN SAU BAO NGÀY XA CÁCH LỚP 9

Nhung là người bạn thân nhất của em. Bọn em học với nhau từ hồi mầm non cho tới Trung học Cơ sở. Tình bạn của chúng em gắn bó với nhau 8 năm dòng dã. Tình cảm ấy dường như đã vượt qua cả tình bạn mà trở thành tình chị em ruột thịt, thân nhau như trong một gia đình vậy. Càng lớn lên thì bọn em càng thêm trân trọng tình bạn cao cả và thiêng liêng này. Em và Nhung có rất nhiều kỷ niệm đẹp đẽ với nhau trong cả học tập lẫn vui chơi. Đó là khoảng thời gian mà có lẽ suốt cả cuộc đời này em không bao giờ có thể quên được. Ngỡ tưởng em và Nhung sẽ ở gần nhau một quãng đường dài hơn nữa, nhưng không may là ước mơ đó không thành hiện thực. Tới năm lớp 7, bố mẹ Nhung quyết định lên Hà Nội để làm ăn, sinh sống. Tất nhiên là cả Nhung cũng sẽ theo bố mẹ lên đó học tập. Và bọn em đã lưu luyến và bịn rịn chia tay nhau từ hồi đó. Suốt hai năm trời, chúng em không có bất kỳ một liên lạc nào với nhau. Bất ngờ một hôm (khi đó em đã lên lớp 9), trên đường đi học về, ghé vào công viên gần nhà, em bắt gặp một bóng dáng thật thân thương làm sao! Đó là Nhung, em đã được gặp lại cô bạn thân nhất của mình sau bao ngày xa cách. Cuộc gặp gỡ khi đó để lại trong em rất nhiều cảm xúc khó phai mờ.

Đó là một buổi chiều mùa thu. Gió thổi nhẹ. Mây êm đềm trôi. Bầu trời mùa thu trong vắt. Không khí trong lành và mát mẻ. Buổi học chiều nay tan sớm, em thư thả, thong thả đi bộ về nhà. Vừa đi em vừa cảm nhận không gian thơ mộng và đầy lãng mạn của buổi chiều thu. Một không gian gợi lên trong tâm hồn em một chút man mác buồn. Em đi qua khu công viên của khu phố nhà em. Thu mà nên trong công viên phủ đầy một màu vàng đỏ của lá. Những chiếc lá khô lìa cành, phủ kín trên mặt đất trong công viên. Gió lướt qua tới đâu là là khẽ khàng đáp xuống mặt đất tới đấy. Phải rồi! Đây là công viên – nơi có nhiều kỷ niệm của em và Nhung nhất. Là nơi chúng em lần đầu gặp nhau, quen nhau và rồi chơi với nhau như hai chị em ruột thịt vậy. Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã hai năm rồi, em không gặp lại Nhung. Nghĩ tới đó mà lòng em trào lên một nỗi buồn trống vắng, không thể gọi được tên. Miên man theo dòng hồi tưởng, em đi mãi dọc theo công viên và… Em bất ngờ bắt gặp một dáng hình quen thuộc đang đứng ngay trước mặt. Em ngẩng đầu lên để xem đó là ai. Thật bất ngờ. Đó là Nhung. Người bạn thân nhất của em. Cuộc gặp gỡ này làm em thực sự không tin nổi vào mắt mình.

Nhung không thay đổi là mấy. Vẫn là dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn của hai năm trước. Chỉ có điều là Nhung đã cao hơn trước rất nhiều, thực sự rất ra dáng một cô thiếu nữ trẻ trung, xinh đẹp. Khuôn mặt vẫn phúc hậu, dễ thương và rạng ngời như mọi khi.

– Thu. Lâu rồi không gặp cậu – Nhung cất giọng hỏi

Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp đó. Khi ấy, em thực sự không kìm được nước mắt vì xúc động.

Em chạy tới thật nhanh, ôm choàng lấy Nhung mà khóc nức lên. Em mếu máo:

– Nhung à. Cậu về rồi! Mình rất nhờ cậu đó!

– Thôi nào, đừng khóc chứ. Mình về rồi nè – Nhung an ủi em.

Chúng em ra chỗ xích đu năm xưa hai đứa vẫn hay chơi với nhau để ngồi nói chuyện. Em cất tiếng hỏi trước:

– Hai năm qua, cậu vẫn sống tốt chứ?

Nghe em hỏi, Nhung tủm tỉm cười. Nụ cười tỏa nắng và dịu dàng của Nhung đây rồi, không lẫn vào đâu được. Nhung đáp:

– Mình sống tốt lắm. Môi trường học tập trên Hà Nội cũng ổn lắm. Ban đầu lên đấy thì mình không quen lắm nhưng dần dần mình quen được thêm rất nhiều bạn mới. Còn Thu thì sao? Cậu sao rồi?

Em cười:

– Mình cũng thế. Tình hình học tập và cuộc sống đều rất tốt. Gia đình mình vẫn khỏe mạnh lắm. Chỉ có điều, cậu ra đi đột ngột quá nên mình cảm thấy trống vắng và buồn lắm. Hai năm qua không có một chút liên lạc hay thông tin liên qua tới cậu làm mình thấy khá lo lắng.

– Mình không sao. Mình cũng rất nhớ cậu. Hôm nay, mình về quê thăm ông bà nên tiện mình xin phép bố mẹ cho mình về chơi với cậu một tuần. Một tuần đấy nha. Mình ngủ tạm ở nhà cậu một tuần được chứ?

Em vui mừng khôn xiết:

– Tất nhiên là được rồi. Ở bao lâu cũng được hết.

Sau đó, em và Nhung có một tuần để bên nhau. Một tuần để ôn lại những kỷ niệm của thời ấu thơ vui đùa, chơi với nhau. Một phần tuổi thơ trong sáng, ngây thơ, hồn nhiên mà đáng yêu vô cùng.

Cuộc gặp gỡ lại người bạn thân sau bao ngày xa cách sẽ là kỷ niệm không bao giờ phai nhòa trong tâm trí em. Buổi chiều thu hôm ấy, em gặp lại Nhung – người bạn mà em yêu quý và trân trọng nhất.

BÀI VĂN MẪU SỐ 2 KỂ LẠI CUỘC GẶP GỠ VỚI MỘT NGƯỜI BẠN THÂN SAU BAO NGÀY XA CÁCH LỚP 9

Trong cuộc đời mỗi người có lẽ ai cũng có cho mình một
người bạn thật tâm lí thật hiểu mình, một người mà ngoài cha mẹ anh chị trong gia đình ra mình có thể yên tâm vào,có thể tin tưởng mà tâm sự những điều không phải ai cũng dễ nói ra. Tôi cũng may mắn có cho mình một cô bạn thân rất đáng yêu tên là Tú Anh. Chúng tôi gặp nhau khi tôi chuyển lên một trường khác để ôn thi tỉnh và thật trùng hợp khi cô sắp xếp hai đứa chúng tôi ngồi cạnh nhau. Rồi chẳng biết tự bao giờ mối quan hệ của chúng tôi ngày càng trở nên gắn bó thân thiết và bền chặt hơn. Nhưng rồi cuối năm khi tôi lại phải chuyển về trường cũ thì cũng là lúc hai đứa phải chia tay nhau do nhà quá xa. Tôi nhớ như in ngày hai chúng tôi được gặp lại

Hôm đó là một buổi sáng ngày hè mát mẻ. Cơn mưa rào đêm qua đã xua tan đi mọi oi bức nóng nực của khí hậu ngày hè. Tôi dậy thật sớm và bắt đầu đi dạo trên con đường gần nhà. Bầu trời hôm ấy thật đẹp, cao xanh và trong vắt, nổi bật trên nền trời xanh đó là những đám mây trắng đang tung tăng chảy trôi tao nên một thế giới đầy sinh động đang nhảy nhộn nhịp trên trời cao. Từng cơn gió mát thoảng qua luồn vào kẽ tóc khiến con người thật sảng khoái dễ chịu.Cây cối hai bên đường dường như cũng được khoác một bộ áo mới xanh tươi hơn sau cơn mưa. Tôi đang đi dạo ngắm nhìn cảnh vật thì bỗng một tiếng “Trinh ơi” khiến tôi giật mình quay lại

Từ trên một chiếc xe ô tô khách , Tú Anh nhảy xuống và chạy lại chỗ tôi. Đứng hình mất ba giây tôi mới nhận ra rằng điều gì đang xảy ra và hét lên chạy lại ôm nó. Hai đứa ôm nhau mà sung sướng nhảy cẫng lên! Tôi bất ngờ hỏi nó:

– Sao mày xuống đây mà không kêu tao? Làm tao tưởng mình đang nằm mơ!

– Tao mà nói thì còn gì là bất ngờ nữa – nó gãi đầu cười- tranh thủ mấy ngày hè tao xuống chơi với mày đấy. Sướng không?

– Sướng!- tôi gật đầu cười hì.

Lúc này tôi mới có thể ngắm rõ lại khuôn mặt Tú Anh sau hai năm không được gặp mặt. Khuôn mặt vẫn không có gì thay đổi nhiều vẫn nhỏ nhỏ xinh xinh với đôi mắt một mí đặc biệt là chiếc mũi dọc dừa cao và đẹp kinh điển! Chỉ khác duy nhất là mái tóc dài ngày xưa nay đã được cắt ngắn ngang vai trông cá tính hơn hẳn.

– Sao dạo này béo thế?- Tú Anh trêu tôi

– Thì về nhà được bố mẹ “vỗ béo” đấy chứ tao có muốn đâu! Còn mày thì vẫn gầy như cái que haha

– Tao gầy vì ngày đêm nhớ mày đấy!- nó trêu lại

Rồi tôi và nó trở về nhà tôi và bắt đầu lấy xe đi chơi. Ngồi trên xe hai đứa tám với nhau đủ thứ chuyện.Có thể các bạn không tin nhưng khi đã là bạn thân cùng hiểu nhau thì dù không gặp nhau bao lâu đến mấy chỉ cần khi gặp và nói “ ê tao kể cho mày nghe cái này” thì sẽ “tám chuyện” đủ mọi thứ trên đời như vừa mới gặp nhau hôm qua vậy!

Tôi và Tú Anh cũng thế. Chúng tôi kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện trên đời nào là chuyện ở lớp chuyện gia đình và cả về những cậu bạn “crush” mà mình thầm thương trộm nhớ. Ngày hôm đó chúng tôi chỉ dành thời gian cho nhau để ôn lại biết bao kỉ niêm cũ, đó chính là ngày tình bạn của chúng tôi. Tôi đưa Tú Anh đi vòng quanh xem nơi mình sống rồi thỉnh thoảng hai đứa lại tạt vào một quán nào đó ven đường để mua quần áo đôi hay thưởng thức đồ ăn nơi đây…

Sáng ngày hôm sau Tú Anh lại phải trở về nhà và chúng tôi đã hứa với nhau từ giờ cứ mỗi năm sẽ lại lên thăm nhau cho đỡ nhớ! Đó là cuộc gặp gỡ mà tôi nhớ mãi không bao giờ quên, một cuộc gặp thật đẹp và in đậm dấu ấn trong tim tôi.

Bài làm

Dân gian ta có câu: “Một giọt máu đào hơn ao nước lã” quả là không sai. Máu mủ tình thân luôn là điều thiêng liêng và tốt đẹp của cuộc sống. Em vẫn còn nhớ ngày bé, em có một cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ và cảm động với người bác đã thất lạc ông bà từ rất lâu về trước.

Hôm đó là một ngày đông lạnh giữa tháng mười hai giá rét. Ông ngoại sang nhà em và nói với bố em, bác Hồng đã liên lạc và sắp đên thành phố em chơi. Một năm về trước, bố em đã đưa ông ngoại về Nam Định với mong muốn liên lạc được với bác nhưng đành ra về mà chẳng có chút thông tin. Cách đây vài tháng, bố em lại đưa ông về Nam Định một lần nữa, và lần này thì ông đã tìm được bác. Ông kể rằng, bác đã khóc khi gặp lại được ông sau bao năm xa cách và hẹn ông sẽ ra thăm ông vào một dịp gần nhất.

Kể về một cuộc gặp gỡ với người thân sau bao ngày xa cách
Kể về cuộc gặp gỡ người thân của em

Em chưa bao giờ nghe kể về bác trước đây. Em hỏi mẹ thì được biết, bác là con trai cả của ông ngoại em. Ngày còn thanh niên, bác phải đi làm xa, lại vào đúng thời kỳ xã hội loạn lạc, ông em vì điều kiện khó khăn phải chuyển nhà nên bác và ông thất lạc nhau từ ngày đấy. Sau mấy chục năm thất lạc, cuối cùng bác cũng tìm được người thân, chắc bác vui lắm.

Xem thêm:  Cảm nghĩ về mái trường thân yêu

Bác đến chơi nhà ông bà vào một ngày lạnh buốt nhưng bầy trời vô cùng quang đãng. Hôm đó nhà ông bà rất đông người, toàn là anh em họ hàng của mẹ em, sang để gặp bác. Khi bác bước vào nhà, điều đầu tiên mà em cảm nhận được về bác là sự ấm áp. Có lẽ vì bác có ngoại hình giống hệt ông ngoại, mà ông ngoại rất thương và yêu em nên em cảm thấy ở bác sự gần gũi, thân thuộc. Bác vừa gặp lại mẹ em đã vừa khóc vừa cười. Cuộc hội ngộ của hai anh em không có một lời nào tả hết được. Đó là sự vui mừng, hạnh phúc, cả những tủi hờn vì xa cách bao lâu. Bác vào nhà nắm tay từng người lớn trong gia đình, hỏi han sức khỏe của mọi người, hỏi han tình hình học tập của tụi nhỏ chúng em.

Bác ngồi lắng nghe câu chuyện của ông bà khi tuổi về già, về những ngày tháng vắng bác trong gia đình ngày ấy, trống vắng và buồn bã vô cùng. Bác cũng kể cho mọi người nghe về những năm tháng cơ hàn mưu sinh nơi đất khách quê người, về nỗi nhớ gia đình và quê hương khôn xiết, về nỗi tuyệt vọng khi bao lần tìm về chốn cũ nhưng không tìm được bố mẹ và các em. Bác kể rằng, đã phải làm rất nhiều công việc, ai thuê gì làm nấy, cuộc sống vô cùng vất vả. Em nghe những lời tâm sự của bác mà thương bác vô cùng. Chắc chắn bác đã có khoảng thời gian vô cùng khó khăn và vất vả, lại phải chịu cảnh xa người thân và quê hương quá sớm. Em vừa thương, vừa nể phục bác, nể phục ý chí vươn lên và nỗ lực vượt lên hoàn cảnh của bác.

Xem thêm:  Giải thích câu tục ngữ Thất bại là mẹ thành công

Mọi người nói chuyện xong thì cùng nhau ăn uống. Mẹ em và các chị lớn trong nhà đã chuẩn bị một bữa cơm với đầy đủ đặc trưng của quê hương, như một món quà lớn về tinh thần muốn giành tặng bác sau ngần ấy năm lưu lạc tha phương. Dù tay nghề của mẹ em không ngon xuất sắc nhưng bác ăn rất nhiều và tấm tắc khen ngợi.

Sau bữa cơm, cả nhà lại quây quần bên nhau cùng uống cốc trà nóng. Bác bảo bác rất nhớ cái lạnh của miền Bắc, nhớ những kỷ niệm ngày còn bé bên bố mẹ và các em. Em lúc đó ngồi ngay cạnh bác. Bác kể chuyện xong thì quay sang hỏi chuyện em. Bác xoa đầu em đầy hiền từ, đuôi mắt là nếp nhăn in hằn những năm tháng cơ cực nhưng lại ánh lên sự lương thiện, chất phác. Bác hỏi em học hành có chăm chỉ không, hỏi em có vâng lời bố mẹ không rồi khuyên em chuyên tâm học hành là mục tiêu đầu tiên, bác dặn em dù làm gì cũng phải đặt tấm lòng của mình bào đó, nếu có việc khó thì không nản lòng. Em lắng nghe và thầm ghi nhớ những lời bác dạy em. Bác thật gần gũi và ấm áp!

Bác cùng cả nhà lên kế hoạch sẽ đi du lịch vào dịp Tết âm lịch, bác sẽ đưa cả gia đình đi cùng. Bác ở nhà em chơi vài ngày rồi trở lại miền Nam để làm việc.

Buổi gặp gỡ đầy xúc cảm ngày hôm đó đã để lại trong em những ấn tượng không thể phai mờ. Em sẽ luôn yêu thương và trân trọng những người thân quanh mình.

Nhẫn Đông

Từ khóa từ Google:

  • kể lại cuộc gặp gỡ với người thân sau bao ngày xa cách
  • kể lại cuộc gặp gỡ với người thân sau bao ngày xa cách lớp 9