Em chỉ muốn đến nơi nào thật xa năm 2024

Rồi cuộc đời vẫn là cuộc đời, chúng ta dù muốn hay không vẫn phải chấp nhận. Sau đau thương thì cứng cỏi lên, sống tốt hơn. Những chuyện đã qua rồi mặc dù có níu lại buồn thương thì vẫn phải cố gạt bỏ sang một bên để đi tiếp.

***

- Có những ngày, tôi sống nép mình trong vỏ bọc thật kín đáo, với vẻ mặt bình tĩnh vô cùng, vậy mà đi đâu cũng thấy thật nhỏ bé và trống trải. Ngước nhìn lên trời cao, chỉ thấy mây thật êm, nắng thật nhẹ, trời thật trong mà chẳng hiểu tại sao lòng không vơi nổi một chút gì cho nhẹ, cho thanh thản, cho êm xuôi!

- Có đôi khi, tôi chỉ biết chấp nhận ngước mắt nhìn trời mà lòng thì vô định, không hiểu mình cần gì, nghĩ gì, muốn gì... Vì lúc ấy, tâm hồn đâu còn là nơi để mớ cảm xúc hỗn độn suy nghĩ mông lung. Cứ nhìn mãi như thế, như ánh mắt mọi khi tôi nhìn về nơi xa thẳm.... mù mờ, nhạt nhòa, lạnh lẽo..

- Có khi nào cuộc sống này muốn thử sức chịu đựng của con không? Nó làm con mệt mỏi, chán nản đến mức nhiều lúc con nghĩ mình có nên bỏ đi đến 1 nơi nào đó thật xa không? Sẽ chẳng có ai nhận ra con và chẳng có ai làm tổn thương con, nhưng con cần mẹ và con không muốn cô độc.

- Có những ngày, tôi làm gì cũng chán nản, chỉ muốn buông xuôi mọi thứ, ngừng bước đi hay thậm chí là trốn chạy đến một nơi nào đó mà chỉ có mình tôi biết.

- Cuộc đời buồn quá, nên cô đơn cũng thành quen. Đâu phải ngẫu nhiên chúng ta cảm thấy mặc dù không đơn độc nhưng lại cô quạnh đến đáng sợ?

- Cuộc đời khắc nghiệt đến vậy sao? Nó bắt ta phải lớn lên, phải đối mặt với những đau khổ, nhiều khi nó khiến ta gục ngã không còn đủ sức để đứng lên và chỉ muốn bỏ cuộc...

- Có đôi khi muốn đi đâu đó thật xa, đi đến nơi không người. Ở nơi đó không ai buồn mà chỉ có nụ cười, ở nơi đó không có giả dối mà chỉ có toàn sự thật...

- Có đôi khi ta chênh chao đến tột độ. Chỉ cần nghe một bản nhạc, hát một bài hát, ăn một món ăn quen thuộc. Hay đơn giản là nhìn vào một bức ảnh nào đó. Là ta có thể bật khóc ngon lành mà không cần ai làm ta buồn.

- Tự nhắc bản thân không nghĩ nữa nhưng rồi lí trí chẳng thắng nổi nhưng lo toan. Bao nghĩ suy, chính bản thân ta thấy hoảng loạn. Co ro nơi góc tối.

- Cuộc đời mà, ai chẳng phải có vài nỗi buồn. Có những nỗi buồn không liên quan gì đến nhau nhưng lại mang chung một cảm xúc. Có những nỗi buồn không biết khi nào chúng bắt đầu và khi nào chúng kết thúc.

- Ai mà chẳng có niềm vui vì vốn dĩ cuộc đời này rất tuyệt mà, phải không? Thế nhưng, tôi tin rằng ai cũng có những lúc cảm thấy buồn bã, chán nản và cảm thấy mình quá cô đơn, lạc lõng trong thế giới này.

- Trong những phút giây mà chúng ta "bỏ mặc" cuộc đời, thì chúng ta cũng chỉ trở nên vô hình trong chốc lát. Cuộc sống này vẫn tiếp diễn, người người vẫn nối đuôi nhau đi, dù muốn dù không thì vẫn có hàng trăm cuộc hội ngộ lẫn chia ly…

- Dẫu biết cuộc đời này nhiều chông gai nhưng không nghĩ rằng để tiếp tục nó lại khó đến thế. Con tự hỏi có phải con nên mở lòng khi mà trong cuộc sống này có những điều có thể thay thế trong một khắc.

- Có những ngày như thế, tôi thấy mình chông chênh giữa cuộc đời của chính tôi, không lý tưởng, không mục đích, không biết tôi đã-đang-sẽ làm gì để đi qua những ngày tháng đó .

- Càng lớn con người ta càng cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống, bởi lẽ chúng ta buộc phải dung hòa nhiều thứ… dù có muốn hay không.

- Rồi cuộc đời vẫn là cuộc đời, chúng ta dù muốn hay không vẫn phải chấp nhận. Sau đau thương thì cứng cỏi lên, sống tốt hơn. Những chuyện đã qua rồi mặc dù có níu lại buồn thương thì vẫn phải cố gạt bỏ sang một bên để đi tiếp.

Theo Stthay.net.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Kí ức chợt thoáng qua

Ăn rồi ngủ rồi đi chơi, rồi đi chơi lại ăn lại ngủ, có khi tâm sự, tám đến khuya, không cần nghĩ đến ngày mai, vì ngày mai là ngày nghỉ, là Tết mà. Cái cảm giác nghỉ thả phanh đó chỉ có Tết mới cảm thụ được. Giờ, muốn quay lại, thật khó.

Thơ tình

Trong ánh mắt nhìn, nồng nàn ân cần, Hạnh phúc lan tỏa, tràn đầy niềm vui.

Tình yêu là sự lắng nghe của hai trái tim

Sau năm năm tích lũy, tình yêu đơn giản trong suốt ban đầu đã trở nên dày đặc. Dù thời gian có làm phai nhạt niềm đam mê nhưng nó lại khiến tình cảm gia đình chúng tôi ngày càng sâu đậm hơn. Mỗi lần nhớ lại những chuyện đã qua, quen nhau, quen biết, yêu thương, đồng hành, tôi lại mỉm cười.

Thanh xuân của tôi là cậu

Cậu sẵn sàng ở lại sau giờ học một vài phút để giảng bài cho tôi, bắt nguồn từ những bài tập nhỏ, tôi mạnh dạn rủ cậu đi học thêm, cùng nhau cố gắng trong việc học. Có lẽ chúng tôi đã cùng nhau đi qua mọi cung đường trong phố huyện nhỏ, lưu lại thật nhiều hồi ức đẹp của tuổi học trò.

Ôm lấy những ngày đẹp nhất của thanh xuân

Tự mình chiêm ngưỡng và bước vào bức vẽ thanh xuân mà tôi mơ ước lúc bé. Cuốn sách viết về cuộc sống của tôi đã được lật sang chương mới, một chương sách mà tôi dành cả thuở bé để mơ mộng về nó.

Câu chuyện về thỏ yêu sói

Có lẽ Sói cũng chỉ là một trong những đối tượng để nó thực hành diễn biến cảm xúc yêu đương như vậy. Có lẽ Sói đã xuất hiện hoặc nó muốn Sói xuất hiện để biến thành đối tượng để nó yêu thương, để nó bận rộn, để nó bám víu vào một cuộc sống, một tình yêu lý tưởng mà chỉ có nó có thể hiểu được.

Mất bao lâu để tìm thấy chính mình

Tôi năm nay đã bước sang tuổi 28, cái tuổi mà bạn bè xung quanh mình đã lên chức ba mẹ, cái tuổi mà tết đến xuân về tôi không còn được nhận những bao lì xì đỏ thắm, thay vào đó là những câu hỏi về công việc và tình duyên. Đa phần đối với những người đồng trang lứa như tôi thì họ đã ổn định về mặt nào đó của cuộc sống. Có thể là sự nghiệp, có thể là hôn nhân và cũng có thể là cả hai. Nhưng đối với tôi mọi thứ chỉ vừa mới BẮT ĐẦU!

Chủ đề