Con Của Quỷ - Hà Phong Đình

Nguồn raw+QT: Hạ Nguyệt
Edit: Heo Quay
Thể loại: hiện đại đam mỹ, linh dị thần quái, 1x1, ấm áp, HE

Bạn có tin trên đời này tồn tại quỷ hay không?

Có bao giờ bạn tò mò quỷ như thế nào? Con của quỷ sẽ có tính cách gì?

Con của quỷ đó là không có thất tình, không phân chính tà, thiên đạo không dung

Tụ sát khí, che giấu thiên cơ; tích công đức, đổi thiên mệnh.

...

Lý Đông Sinh: Trời không dung tôi, tôi liền lật trời!

A Hoàng: nhóc quỷ mau đi tắm rồi ngủ đi, bị bệnh ngốc là không được đâu!

Bình luận tác phẩm

Quỷ tập âm hối sát khí mà sinh, trời sinh không có vui, giận, lo, sầu, buồn, sợ, hoảng, không hiểu thất tình, không sinh lục dục, sinh ra làm ác, thiên đạo không dung. Quỷ Đông Sinh sau khi sinh ra được một đôi vợ chồng già trộm mang về nhà nuôi, dưới sự yêu thương chăm sóc cùng duyên phận đưa đẩy, Đông Sinh lớn lên ngày càng giống những đứa bé bình thường, bắt đầu có tình cảm của con người, bắt đầu hồi đáp tình yêu của cha mẹ... Sau khi cha mẹ mất, Đông Sinh đi theo tửu đạo nhân lớn lên, học được truyền thừa bí pháp đã thất truyền của huyền môn, mà thân thể cậu cũng theo tuổi dần lớn mà dần dần mất đi cân bằng. Tập âm sát, tìm sinh khí, duy trì đường sống; làm việc thiện, tích công đức, đổi thiên mệnh.

Truyện được viết theo từng câu chuyện nhỏ lẻ, nói lên sự trưởng thành của quỷ, kể câu chuyện vui buồn hợp li, có vui thì cười có giận thì mắng, cũng có đau thương buồn bã... Câu chuyện hấp dẫn, tình tiết chặt chẽ, nội dung câu chuyện mở kết hợp lý, nhân vật xây dựng tỉ mỉ tình cảm chân thành tha thiết rung động lòng người, kết hợp giữa thần quái và hiện thực, ấm áp, đáng giá đón xem.

* Âm hối: âm khí tối tăm

Hà Phong Đình


  • 2012 Mạt Thế Sinh Tồn Lục | Cữu Mộng Nghi Xuân (Hoàn)
  • Con Của Quỷ | 01-84: Heo Quay → 85-END: Hằng Pissenlit (On-Going)
  • Đứa Con Của Yêu Quái | Thích Ăn Thịt (Hoàn)
  • Mạt Thế Cự Cổ | Phong Nhi Miêu Các (On-Going)
  • Trọng Sinh Chi Đái Trứ Không Gian Bôn Tiểu Khang | To Be Or Not To Be 86 (On-Going)
  • Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới | Huyết Phong (Hoàn)

Điều hướng bài viết

“Đông Tể, em xem này!”

Trịnh Quân Diệu tìm thấy một quyển notebook trong túi áo của một khối xương khô.

Bìa của notebook được làm bằng da, qua nhiều năm, trang giấy bên trong đã ố vàng, bất quá chữ viết màu đen cùng tranh vẽ vẫn rõ ràng. Trên notebook toàn là chữ viết của R quốc, Trịnh Quân Diệu cùng Đông Sinh cũng không hiểu, thứ duy nhất mà hai người có thể nhìn hiểu là đủ loại bức vẽ kết cấu cơ thể con người và một ít tranh vẽ khác trong notebook.

“Nội dung trong notebook hẳn là số liệu thực nghiệm của bọn họ.” Trịnh Quân Diệu nhíu mày nói.

Phía sau cửa sắt căn bản không có bảo bối như Lý Khang Trụ nghĩ mà là một căn cứ thực nghiệm do R quốc xây dựng trong chiến tranh, bọn họ ở chỗ này tiến hành vô vàn thí nghiệm tàn ác với con người. Trừ bỏ notebook vừa được Trịnh Quân Diệu tìm thấy thì Đông Sinh còn tìm được một ít tàn toái bổ phiến(?) ở bên ngoài lồng giam xương trắng chồng chất, có người trộm giấu huyết thư trong quần áo của mình nhưng đã qua mấy chục năm, quần áo sớm đã thành bột phấn, hao hết tâm tư lưu lại huyết thư cũng bị sơn động ẩm ướt làm mờ dần nét chữ, gần như không thể đọc được nội dung.

Bất quá, bọn họ có khắc chữ trên vách đá, còn có thể thấy được. Chỉ tiếc nội dung cũng không nhiều, đôi câu vài lời đó căn bản không nói rõ năm ấy người nước R rốt cuộc tiến hành thực nghiệm gì lên bọn họ.

Đông Sinh dùng di động chụp các trang trong notebook, sau đó bảo Trịnh Quân Diệu để notebook lại chỗ cũ. Số liệu thực nghiệm trong notebook đối với bọn họ mà nói thì không có tác dụng gì nhưng có thể giúp nhóm chuyên gia tìm được nhược điểm của virus L, tiến tới tìm ra biện pháp phá giải ôn dịch.

Đông Sinh bảo Lý Khang Tráng vào huyệt động dẫn đường, những quỷ hồn còn lại thì đều ở bên ngoài. Vừa rồi Lý Khang Trụ nói cho cậu, có người của quân đội dẫn theo chuyên gia cùng nhân viên y tế vào thôn, bọn họ gặp phải quỷ đả tường, đến giờ vẫn chưa ra được.

Đông Sinh đã kêu Lý Khang Trụ cùng Lý Khang Tráng đến đó, nghĩ cách dẫn bọn họ tới sơn động

Để lại notebook, Đông Sinh cùng Trịnh Quân Diệu tiếp tục đi sâu vào bên trong huyệt động.

Chết ở chỗ này ít nhiều cũng đã hơn một nghìn người, lẽ ra sẽ có quỷ quái lợi hại xuất hiện, nhưng nơi này chỉ có một ít Dịch Quỷ tồn tại.

Dịch Quỷ là một loại quỷ vật tương đối đặc biệt, chúng nó sẽ không cắn nuốt quỷ vật khác nhưng lại thích cắn nuốt sinh khí của con người. Sau khi sinh khí bị đánh mất, sức sống của con người sẽ giảm xuống, bệnh tật quấn thân. Con người một khi bị bệnh, đặc biệt là cảm nhiễm ôn dịch, khí vận sẽ dần dần suy nhược, Dịch Quỷ liền thực dễ dàng hấp thụ càng nhiều sinh khí, thậm chí có thể hút khô người sống đến chết. Bởi vậy, Dịch Quỷ cùng bệnh tật luôn xuất hiện cùng nhau, cấu kết với nhau làm chuyện xấu.

Người cảm nhiễm ôn dịch mà chết có xác suất rất cao sẽ biến thành Dịch Quỷ.

Dịch Quỷ cùng virus có rất nhiều chỗ tương đồng, nó giống virus đơn độc một con hai chỉ, rất dễ bị tiêu diệt, nhưng nếu số lượng lớn thì muốn hoàn toàn tiêu diệt chúng nó sẽ tương đối khó khăn. Muốn hoàn toàn tiêu diệt Dịch Quỷ, biện pháp tốt nhất chính là chặn sinh khí không cho chúng nó hút. Dịch Quỷ rất khó hấp thụ sinh khí của người bình thường, bởi vậy, muốn tiêu diệt Dịch Quỷ, biện pháp tốt nhất chính là tiêu diệt ôn dịch.

Dịch Quỷ kỳ thật rất nhỏ yếu, nếu không có nơi sinh khí cố định phát ra thì chúng nó rất dễ bị ‘đói’ chết.

Mà đây đúng là một địa phương kỳ quặc

Nếu Đông Sinh đoán không sai thì nguyên bản thôn Lý gia cùng tồn tại với Dịch Quỷ rất có khả năng chính là lồng giam thực nghiệm những người chết đó biến thành. Đông Sinh còn nhớ rất nhiều sự tình lúc cậu còn nhỏ khi ở cùng ba mẹ, nếu Dịch Quỷ xuất hiện ở thôn Lý gia, cậu không có khả năng một chút ấn tượng cũng không có. Lý Cửu trong lúc giúp cậu xử lí hậu sự của cha mẹ thì đã ở trong thôn hơn mười ngày, khi đó A Hoàng còn chưa biến thành mèo nghiện internet, thích chạy đi chơi, lúc ấy nó đi hết một vòng thôn Lý gia, căn bản không thấy bóng dáng của Dịch Quỷ.

Lý Cửu tuy bởi vì lão Lý chết mà thật sâu chán ghét người của thôn Lý gia, nhưng Dịch Quỷ hiện thế không phải là chuyện nhỏ, rất có khả năng sẽ gây họa lớn, Lý Cửu tuyệt đối không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.

Nói cách khác, nếu lúc ấy Dịch Quỷ đã tồn tại thì chúng nó rất có thể vẫn luôn trốn ở trong núi.

Qua vài thập niên, nếu không có nơi sinh khí phát ra thì Dịch Quỷ tồn tại nhờ cái gì?

Thôn Lý gia âm sát tận trời dẫn đến sự cảnh cáo của Thiên Đạo cộng với oán khí của hơn một nghìn người chết là có thể hình thành.

Chân tướng có lẽ giấu ở sâu trong ngọn núi này.

Sau khi đi qua căn cứ thực nghiệm bí mật, nhóm Đông Sinh lại tìm thấy mấy cái kho súng đạn, bên trong là rất nhiều hài cốt mặc quân phục của R quốc vương vãi khắp nơi, có thể suy đoán nguyên nhân cái chết là do nội chiến.

Súng đạn trong kho cũng không còn nhiều cộng với không được cất giữ cẩn thận, hơn nửa trong số đó đã không thể sử dụng được nữa. Trịnh Quân Diệu tìm kiếm một lúc trong mấy kho súng thì tìm được một ít sạn công nghiệp quân sự cùng mấy cái quân đao hiếm thấy. Là một người đam mê quân sự, Trịnh Quân Diệu lập tức nghĩ tới việc cất giữ quân đao này.

Nhưng điều này lại làm tru tà kiếm trong tay hắn không vui, thấy Trịnh Quân Diệu cầm một thanh đao khác thì nó vèo một cái liền biến trở về cổ kiếm đồng xu nho nhỏ.

Âm sát khí nhanh chóng ngưng kết, phạm vi mà đèn pin chiếu sáng được co lại, bị âm hàn đánh úp, Trịnh Quân Diệu cùng mèo béo ngồi xổm trên vai hắn đồng thời đánh cái rùng mình.

“Lão Trịnh a lão Trịnh, sao anh lại đắc tội tru tà kiếm a? Anh thật ngu ngốc miêu ngao ngao!”

A Hoàng tức giận đến ở bên tai Trịnh Quân Diệu meo meo kêu, còn muốn dùng móng vuốt béo mập cào hắn mấy phát.

“Đông Tể, A Hoàng mắng anh!” Lão Trịnh vẻ mặt cáo trạng nói với Đông Tể.

“Không phải anh không nghe hiểu tôi nói chuyện sao?” A Hoàng trừng hắn.

“Cậu quả nhiên mắng tôi.” Trịnh Quân Diệu quay đầu nhìn mèo béo.

A Hoàng:……

Đông Sinh ăn ngay nói thật: “A Hoàng không mắng anh đâu, nó chỉ nói anh ngu ngốc thôi.”

Trịnh Quân Diệu:……Người không bằng mèo.

Trịnh Vân Diệu nhìn mèo béo đang đắc ý dào dạt rồi sờ sờ cái mũi, lắc lắc tru tà kiếm trong tay:

“Đông Tể, làm sao bây giờ a?”

“Không cần để ý nó, chúng ta tiếp tục đi thôi.”

Nói xong, Đông Sinh chủ động dắt tay Trịnh Quân Diệu, đồng chí lão Trịnh lập tức vui vẻ, cao hứng đến kiều khoé miệng lên. Nhìn hắn, Đông Sinh cũng nhịn không được mà gợi lên khóe môi.

“Không kịp phòng ngừa, miêu gia đột nhiên lại bị đút một miệng cẩu lương, miêu ô~~.”

Tròng mắt vừa chuyển, A Hoàng nghĩ nên đăng cái gì lên weibo.

Đi qua kho súng đạn, đường đi vào sơn động ngày càng hẹp lại xoắn ốc xuống phía dưới, ban đầu Đông Sinh cùng Trịnh Quân Diệu đi cạnh nhau, lúc sau thì một trước một sau cong eo đi.

Không biết đã qua bao lâu, Đông Sinh đi phía trước đột nhiên dừng lại.

“Đông Tể, làm sao vậy?”

“Anh xem.”

Trịnh Quân Diệu theo ánh đèn pin nhìn qua, huyệt đạo phía trước đột nhiên biến khoan, trên vách động là một biển hoa tuyết trắng, vô số đóa hoa trong sương mù đen nhánh lặng yên nở rộ, những cánh hoa tinh oánh dịch thấu được ánh đèn pin chiếu vào thì tức khắc trở nên rực rỡ lung linh, đẹp không sao tả xiết, ẩn ẩn tựa hồ có một cỗ u hương truyền đến.

“Đây là hoa gì a?”

Trịnh Quân Diệu chưa bao giờ nhìn thấy loài hoa này.

“Thủy tinh lan.”

Hoa của Minh giới.

Loại hoa này sinh trưởng ở nơi cực âm, truyền thuyết là do vong linh biến thành nên một khi bị ngắt thì sẽ tức khắc héo chết. Cũng có truyền thuyết nói thủy tinh lan có khả năng cải tử hồi sinh.

Dựa theo những gì mà Đông Sinh được truyền thừa từ Huyền môn thì thủy tinh lan vừa không do vong linh biến thành cũng không có khả năng cải tử hồi sinh, bất quá nếu biết cách ngắt rồi chế tác để thuộc tính âm của hoa bổ trợ cho phù chú hoặc pháp khí thì có thể gia tăng uy lực của những vật này. (Đoạn này mình chém bừa, mong là đúng với nội dung mà tác giả viết (*>.<*) )

Thủy tinh lan vô cùng ít, ngoại giới khó gặp, người bên trong Huyền môn biết tác dụng của thủy tinh lan cũng không nhiều lắm càng đừng nói là biết bí pháp này. Mà Đông Sinh lại là người duy nhất biết bí pháp này.

Bất quá ở đây lại có cả một biển thủy tinh lan, Đông Sinh tính toán thời gian sau sẽ đến đây hái chúng nó. Vì tránh để người của quân đội đến đây sẽ không cẩn thận mà phá hủy mất phiến thủy tinh lan này, Đông Sinh đã dùng phù chú ở huyệt đạo bố trí thủ thuật che mắt cùng mê tung trận.

Bố trí xong trận pháp, Đông Sinh cùng Trịnh Quân Diệu lại đi tiếp, đi được khoảng mười mấy phút thì thủy tinh lan ngày càng ít, đường đi một lần nữa trở nên hẹp, tùy ý có thể thấy được trần động đã gần xuống dưới lớp đất đá, sau đó Đông Sinh cùng Trịnh Quân Diệu không thể không cong lưng cúi mình mới có thể đi lại ở trong huyệt đạo.

Đi sâu hơn vào bên trong thì hai người dù đã cúi người những vẫn không thể đi qua, âm sát khí tăng mạnh không ngừng phun ra bên ngoài, Đông Sinh chỉ có thể nói với A Hoàng:

“Cậu đi trước dò đường đi.”

“Đông Tể a, cái địa phương này không thích hợp, đang Tết nhất, chúng ta vẫn nên chạy nhanh về nhà đi miêu ngao ngao.”

A Hoàng trốn ra sau gáy Trịnh Quân Diệu bắt lấy cổ áo hắn, hận không thể biến mất để Đông Sinh không nhìn thấy.

Đông Sinh nhéo thịt gáy của A Hoàng, 'lôi' nó từ trên cổ áo Trịnh Quân Diệu xuống.

“Ba bữa ngư dân cá nướng.”

“Năm bữa! Không, năm bữa cũng không đi, miêu gia mới không vì đồ ăn mà khom lưng!”

Thiếu chút nữa nó đã bị viên đạn bọc đường của Đông Sinh lừa.

“Mười bữa ngư dân cá nướng cộng ba bữa tiệc hải sản lớn.” Trịnh Quân Diệu chậm rãi nói.

A Hoàng: “…… Mẹ nó, miêu gia liều mạng! Đông Tể cậu giúp tôi làm chứng, đây chính là miêu gia dùng mệnh đổi lấy, thiếu một bữa cũng không được!”

Người chết vì tiền, mèo chết vì cá.

A Hoàng hóa thành một đạo tia chớp kim sắc, nháy mắt liền biến mất trong huyệt đạo.

Bên kia, nhóm Liễu Cường cùng Trương Lập Tân trong bóng đêm không biết đã đi được bao lâu, bọn họ trước khi tới tưởng tượng các loại tình huống nguy hiểm, còn thảo luận một ít cách ứng phó, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới thôn Lý gia nho nhỏ lại vô cùng quỷ dị, làm bọn hắn có cảm giác rất bất an.

Đi hơn nửa ngày mà chưa tìm thấy gì, Liễu Cường cùng các chiến hữu thương lượng một chút, Trương Lập Tân cùng hai chiến hữu khác tạo thành một đội, tách đại đội để đi tìm đường.

Liễu Cường cùng các chiến hữu còn lại tiếp tục hộ tống đoàn chuyên gia cùng nhân viên y tế đi trước, đi được một đoạn, Liễu Cường đột nhiên ra hiệu dừng lại:

“Phía trước có người, chúng ta đi qua nhìn xem, mọi người cẩn thận một chút.”

Thực mau, bọn họ đã đi tới vây trận mà Đông Sinh bày ra trước đó, Liễu Cường dùng tiếng Đồng Thành hô vài tiếng, không có tiếng đáp lại, đoàn người lại đến gần hơn rồi chiếu toàn bộ ánh đèn lên người đó.

“Quái, quái vật!”

Tuy người tới đều đã gặp qua những chuyện lớn, các nhân viên y tế ngày nào cũng tiếp xúc với người chết và bệnh tật nhưng giờ phút này nhìn thấy hoạt thi không ra hình người, từng trận tanh tưởi ập vào mặt, rốt cuộc có người nhịn không được mà nôn ra, đội ngũ lập tức hỗn loạn.

Trong lúc hỗn loạn không biết là ai không cẩn thận chạm vào phù chú xây dựng vây trận làm vây trận mở ra một cái miệng nhỏ, nhóm hoạt thi bị vây trong trận ngửi được nùng liệt sinh khí, sôi nổi hướng tới phá vỡ khe hở của vây trận vọt ra, nhào đến đám người……