Top đam mỹ tấn giang năm 2022

Cuối cùng, tôi xin cảm ơn người yêu của tôi, cảm ơn em yêu anh. Sau này, đắc ý cùng thất ý, cúp cùng nhân sinh, đều cùng em trải qua.

CP: Lương Tư Triết x Tào Diệp (hỗ công)

Update: Truyện đã hoàn, vô cùng cảm ơn bạn Bưởi Xanh ❤️

—————

Khi một truyện nằm trong top của năm

Tôi vốn đã thích Đàm Thạch từ “Máy bay giấy” nên vừa thấy Đàm Thạch lọt top năm nay là tôi vội vàng xếp thời gian để nhảy hố, để rồi sau đó phát hiện ra cái hố này quá sâu, đủ để tôi chết luôn ở trỏng, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng 😂

Bởi vì, chưa có nhà nào edit bộ này, nên again tôi phải đọc convert 127 chương 😜

Bởi vì, 20% đầu của truyện với tôi là tra tấn. Nhịp chậm, không khí u ám, không có một thông điệp gì rõ ràng, rồi Tào Diệp lên giường với gái, theme là giới giải trí chứ chẳng có “giải trí” tí nào. Thề với mọi người, nếu không phải tôi đã từng đọc “Máy bay giấy” và tin tưởng Đàm Thạch, cũng như tin tưởng vào top list (bởi vì “Mắt bão” đứng ngay sau đình đám của năm nay là “Phi âu bất hạ”), thì tôi đã drop truyện rồi 🙃

Nhưng mà tôi không cam tâm, nếu truyện dở thì sao có thể đứng cao như thế trên bảng xếp hạng? Tôi cũng không cam tâm vì ngay khi Lương Tư Triết xuất hiện là tôi đã thích ảnh rồi, vậy Tào Diệp xứng với ảnh ở chỗ nào? Tại sao lại là hỗ công, trong khi Lương Tư Triết “công” như thế?

Và hãy tin tôi, sẽ luôn có lý do để một truyện nhận được tích phân cao 🙂

Dù rằng tôi phải chờ đợi rất lâu để cả hai đến với nhau, nghẹn ngào với bao nhiêu hiểu lầm, 20% cuối truyện thật sự là hạnh phúc vỡ òa, khiến tôi không kìm được nước mắt.

Họ chưa từng bắt đầu

Nhân Tứ phố, Lam Yến, quán mì lão Đỗ, thiếu niên ngây thơ lạc quan cùng thiếu niên vừa mất bố mẹ lẫn giấc mơ violin nương tựa nhau trong một ngõ hẻm xập xệ nghèo nàn.

Từng chẳng có điểm chung, rồi lại hợp nhau. Từng thảo luận kịch bản, từng đùa giỡn, từng cùng nuôi một con chó, từng ngủ chung một giường.

Ấy vậy mà, chẳng có bắt đầu 🙂 Tào Diệp quá ngây thơ nên không biết, Lương Tư Triết biết nhưng không dám thừa nhận 🙂

Bởi quá nhiều đau thương

Thật ra, đau thương của Tào Diệp không tính là gì so với Lương Tư Triết. Nhưng nếu bạn đã từng sống dưới cái bóng thiên tài của bố mẹ, chắc bạn sẽ hiểu. Tào Diệp ngưỡng mộ ba mình, nhưng lại tự ti dưới thành công chói mắt của ông. Cũng chính vì ngưỡng mộ, nên cậu không chấp nhận được chuyện ba mình đồng tính luyến ái. Vừa sụp đổ thần tượng, vừa sợ bản thân kém cỏi, nên rõ ràng là yêu thích Lương Tư Triết, cậu lại chọn trốn tránh, chỉ vì cho rằng Lương Tư Triết theo phe ba cậu.

Nhưng khi đọc được 30%, tôi dần hiểu tại sao Lương Tư Triết lại yêu Tào Diệp, vì thiếu niên như ánh sáng mặt trời ấy đã trao cho anh cơ hội làm lại một cuộc đời mới và đi lên đỉnh cao nhân sinh khi anh đang lạc lối giữa cuộc đời. Bởi vì, tuy ấu trĩ nhưng Tào Diệp đã căm phẫn đánh nhà đầu tư ép Lương Tư Triết tiếp rượu, sau đó thông qua Dần thúc cầu xin ba mình cứu tương lai của Lương Tư Triết. Còn về sau, khi đã bày tỏ tình cảm, Tào Diệp đã làm những gì để trái tim Lương Tư Triết có thể hạnh phúc rộn ràng, bạn ráng xem sẽ rõ 😘

Còn Lương Tư Triết, người đàn ông này quá tuyệt vời. Không, là trên cả tuyệt vời! Thuở còn chưa thân nhau, anh đã cõng người ta say rượu về nhà, vét tiền trả bữa ăn xa xỉ, lại còn đem tiền dành dụm mua máy lạnh cho người ta. Anh ôm mối tình câm chưa từng được báo đáp, chưa từng được thấu hiểu, trấn an bản thân rằng qua đi cơn cuồng nhiệt, tình yêu sẽ biến chất, chẳng thà không bắt đầu. Trong khi anh cố trọn tình nghĩa còn bảo vệ Tào Diệp, lại bị Tào Diệp bơ suốt năm năm, hiểu lầm nhưng cuối cùng chính anh vẫn đi làm hòa trước 🙂 Xin lỗi Tào Diệp, vấn đề không phải cong hay thẳng, người như Lương Tư Triết, có mù mới không yêu ấy!

Ai có thể không yêu một người đàn ông vẫn rất kìm nén không lợi dụng lúc người mình yêu đang say rượu, săn sóc quỷ say xong còn chạy đi quán bar của người ta để giải quyết rắc rối với cảnh sát, cả đêm không ngủ, bị truyền thông chửi bới nhưng sáng hôm sau vẫn đứng bình tĩnh nấu cho người ta một bát mì?

Ai có thể không yêu một ảnh đế từ chiếc cúp đầu tiên cho tới chiếc cúp mười năm sau đó, vẫn luôn cảm ơn người yêu, vẫn luôn một lòng một dạ với người mà anh cho là “mỹ hảo nhất” cuộc đời này? (chữ “mỹ hảo” quá khó dịch 🤣)

Và bạn biết vì sao lại là hỗ công không? Vì Lương Tư Triết mạnh mẽ, gợi cảm, trên giường lưu manh nhưng vẫn rất dịu dàng, anh sẵn lòng chiều ý Tào Diệp. Bởi vì với anh, chiếm hữu Tào Diệp hay bị chiếm hữu, đều được. Bởi vì, anh tự ti trong tình cảm vì người chưa từng yêu anh, nếu như vậy mà có thể bên nhau, anh không ngại, anh chỉ cần người mà thôi 🙂

Hạnh phúc thật ra rất đơn giản

Lương Tư Triết sống trong sự cãi vã của bố mẹ, nên anh cực kỳ bi quan về tình yêu và hạnh phúc. Anh lại lỡ yêu một người quá vô tư lại giỏi trốn tránh, đáng yêu nhưng đôi khi lại cư xử với anh cực kỳ tàn nhẫn. Nên, mười năm, bóng lưng của anh vẫn luôn cô độc.

Tào Diệp được sinh ra trong “mắt bão”, thuở tình yêu của bố mẹ còn cuồng nhiệt, nhưng khi bão qua đi, không phải là bình yên mà là đường đời đôi ngả. Cậu hoài nghi sự tồn tại của bản thân, điên cuồng quen hết hết bạn gái này tới bạn gái khác, chỉ để chứng tỏ mình không giống như người ba của mình. Nên, mười năm, cậu lỡ mất chân tình.

May mà, Lương Tư Triết vẫn luôn chờ đợi. May mà, Tào Diệp từ đầu tới cuối, vẫn yêu có đúng một người, chỉ là ngốc nghếch không nhận ra.

May mà, cuộc đời dẫu đau thương như thế nào, dẫu phải một mình liếm láp nỗi đau, dẫu trải qua bao đêm đơn côi dài đằng đẵng, chỉ cần dũng cảm tiến về phía trước một bước, hạnh phúc luôn ở đó 🙂

Mà anh có thể. Đều bởi vì anh có em.

Không quản sau đó phát sinh cái gì… Anh đều yêu em.

CP: Bộ Trọng Hoa x Ngô Vu

——————————-

Có thể bạn sẽ không thích đọc Phá Vân 2 đâu 😋

Bởi vì, so với scandal của Phá Vân, scandal của Phá Vân 2 còn khủng hơn 😂 Nếu như chi tiết qua Việt Nam mua vợ của Phá Vân đã đủ sức khiến bạn tẩy chay Hoài Thượng thì việc võ sĩ Việt Nam bị thua Ngô Vu, rồi sau đó lôi kéo cả nhóm người Việt chơi xấu Ngô Vu chắc chắn sẽ khiến nhiều bạn nổi giận. Cũng vì lý do này, tôi sợ rằng, sẽ rất khó có bạn muốn edit bộ này tới cùng 🙂 Again, cách Hoài Thượng viết về Việt Nam không làm tôi nổi giận, bởi nó về vấn đề “con người” hơn là “dân tộc”, và vì tôi luôn nhìn Phá Vân dưới góc độ tác phẩm văn học hơn là cái gì khác.

Tôi đọc Phá Vân 2 hoàn toàn là convert. Tôi sẽ không phản đối nếu bạn không muốn đọc truyện, nhưng khách quan mà nói, Hoài Thượng viết Phá Vân 2 có phần chắc tay hơn. Không giống như lo sợ của tôi, rằng phần 2 sẽ kém hơn phần 1, Phá Vân 2 thật sự xứng đáng với vị trí thứ 2 trên Tấn Giang 2020.

Phá Vân vs Phá Vân 2

Có lẽ vì Giang Đình được giới thiệu quá tài năng nên tôi đã trông đợi quá nhiều vào vai trò của Giang Đình trong trận cuối và đã không hài lòng lắm với phần kết của Phá Vân. Nhưng với Phá Vân 2, Hoài Thượng đã quán triệt tư tưởng Ngô Vu dù sao cũng chỉ là một nằm vùng, không phải là vạn năng, nên cần sự hỗ trợ của rất nhiều đồng đội. Do đó, Phá Vân 2 mang tinh thần tập thể từ đầu tới cuối, và tình tiết cũng biến hoá đầy bất ngờ, các nhân vật phụ cũng có cơ hội để tỏa sáng.

Phá Vân 2 có nhiều cao trào nhỏ, diễn biến từng mẩu chuyện có phần hơi chậm, nhưng tới cao trào thì đặc biệt hay. Điều này hơi khác với Phá Vân, bởi từ đầu Phá Vân đã là một bí ẩn lớn, mọi thứ lật mở, xâu chuỗi cho tới sự thật cuối cùng, cũng vì vậy mà kết hơi đuối (vì khúc đầu quá xuất sắc!).

Về phần tình cảm, đây chắc là phần được trông đợi nhất ☺️ Và bạn hãy yên tâm, sắc màu tình yêu của Phá Vân 2 rất khác. Mặc dù tôi vẫn yêu thích couple Nghiêm Tà – Giang Đình hơn một chút (một chút thôi ☺️), tôi phải khen cách Hoài Thượng xây dựng tình cảm của Bộ Trọng Hoa và Ngô Vu – đẹp đẽ và lý tưởng. Bởi vì, lời yêu toàn là Ngô Vu nói 😆 Bởi vì, bạn sẽ thích một công như Bộ Trọng Hoa, bên ngoài cứng rắn bên trong dịu dàng, làm nhiều hơn nói, ảnh có thể không đáp lại khi người ta nói yêu ảnh (vì ảnh khoái nghe người ta nói thích ảnh 😂), nhưng ảnh sẽ âm thầm mua cho người ta một chiếc G63 làm quà Giáng sinh 🤣 Và bạn sẽ càng thích một thụ như Ngô Vu, bên ngoài gai góc khó chịu bên trong ngọt ngào, rất yêu Bộ Trọng Hoa và luôn thoải mái thể hiện tình cảm ấy, đòi ôm đòi hôn đủ thứ ☺️

Đẹp đẽ và lý tưởng

Again, tôi không thích theme oan gia thành tình nhân, nhưng cái kiểu “oan gia” của Bộ Trọng Hoa và Ngô Vu rất đặc sắc, cái kiểu bên ngoài dạ dạ vâng vâng mà bên trong rủa thầm Bộ Trọng Hoa của Ngô Vu, thiệt đúng mắc cười 😆 Tôi bắt đầu thích Ngô Vu (Bộ Trọng Hoa cũng bị hớp hồn từ phút ấy) là khi Ngô Vu cười một cái thắp sáng cả nhân gian, rồi thả khói thuốc lên mặt Bộ Trọng Hoa đòi dạy người ta cách hút thuốc, ngầu vl 😆😆😆

Tình yêu ấy, bắt đầu từ sự ngưỡng mộ lẫn nhau, là trong ánh mắt chỉ nhìn thấy duy nhất đối phương – người tài năng giỏi giang nhất cuộc đời này, sau là tín nhiệm, tin tưởng, chỉ cần người kia xuất hiện, mọi lo lắng sẽ không còn 😉

Và một người như Bộ Trọng Hoa, kiêu ngạo, cứng rắn, hóa ra lại có thể tinh tế và dịu dàng đến thế khi đứng trước người trong lòng, nào là chừa chỗ cho người ta ngủ, nào là chừa cá cho người ta ăn, nào là đưa người ta chìa khoá nhà xong còn không muốn nhận lại, nào là hồi hộp chạy về nhà sớm, dù biết người ta cũng chỉ nấu món cá thôi cũng sẽ vui vẻ ăn. Khoảnh khắc Bộ Trọng Hoa ôm Ngô Vu lần đầu tiên, ép người ta thừa nhận tình cảm với mình “Không nói em liền hôn anh” vừa bá đạo, mà cũng đầy dịu dàng, để cuối cùng Ngô Vu đã nằm trong vòng tay ấy an ổn ngủ cả một đêm dài, chỉ mong mãi mãi không phải tỉnh lại 🙂

Còn ánh mắt Ngô Vu nhìn Bộ Trọng Hoa, trời ơi đó là ánh mắt nhìn thần tượng đó, tôi mà là Bộ Trọng Hoa cũng xin nguyện chết trong ánh mắt của Ngô Vu dành cho mình – tha thiết, trung thành, chan chứa yêu thương. Ngô Vu chất chứa trong lòng nhiều nỗi niềm u uất, nhưng vẫn lựa chọn con đường có ánh sáng mà đi, vẫn nghiêm túc đọc hướng dẫn nấu ăn để nấu bữa ăn đầu tiên trong đời cho Bộ Trọng Hoa, bị giam lại vẫn chỉ lo Bộ Trọng Hoa chịu thiệt, vẫn ôm chặt Bộ Trọng Hoa sau lần thân mật đầu tiên khẽ hỏi lại một lần nữa tình cảm của Bộ Trọng Hoa rồi cười vui vẻ mãn nguyện, bị bắt phải lựa chọn vẫn nắm chặt chiếc chìa khóa nhà của Bộ Trọng Hoa, là chăm chú khắc chữ lên chiếc nhẫn Bộ Trọng Hoa tặng.

Giây phút họ bên nhau không nhiều, bởi vì trọng án quá lớn, cả hai lại vào sinh ra tử quá nhiều lần, thân mật không được bao lâu thì đã phải tách ra, nên những cái ôm siết, những cái nắm tay mười ngón tay đan chặt vào nhau là những hình ảnh đẹp nhất, lãng mạn nhất của mối tình giản dị mà đậm sâu ấy.

Tình yêu với họ, đơn giản chính là như vậy, yêu một người xứng đáng đến thế, quãng đời còn lại cũng chỉ mong đi cùng người đó. Với họ, yêu là chân thành nghiêm túc, là vào sinh ra tử vẫn không buông tay, là ước nguyện một cuộc sống đời thường bình an bên nhau 😘

Chỉ cần là thứ anh có, chỉ cần là thứ em muốn, anh đều có thể trao tất cả cho em.

CP: Trình Phi Trì x Diệp Khâm

——————————-

Tình yêu chênh lệch giai cấp

Đề tài này tuy không hề mới, nhưng chỉ có “Lạc Trì” mới khiến tôi bâng khuâng 🙂 Bởi vì, nó rất chân thực. Bởi vì, tôi có thể nói ngay với bạn rằng, tình yêu chênh lệch giai cấp chưa bao giờ là dễ dàng. Nên dù Diệp Khâm lúc đầu rất đáng ghét, tôi vẫn cảm thấy như vậy mới đúng. Một đứa con được cưng chiều của một gia đình giàu có sẽ không bao giờ hiểu được cuộc sống nghèo khổ là như thế nào, sẽ không biết cái gì gọi là cảm thông thấu hiểu, trừ phi cậu ta bị đạp xuống bùn. Nên Diệp Khâm ích kỷ, sĩ diện, ấu trĩ, hành Trinh Phi Trì lên bờ xuống ruộng. Nên tôi không dám đọc lại quyển 1, dù đã đọc lại quyển 2 vài lần 😋

Và không chỉ là vấn đề giàu – nghèo, còn là tính cách khác biệt, như mặt trăng với mặt trời. Những lời đã hứa, những dự định thuở ban đầu ngây thơ đều vỡ tan, chỉ còn lại đau lòng. Và để vượt qua được những mâu thuẫn chồng chất đó, họ phải tự mình trải qua sự đau đớn lớn nhất của cuộc đời khi lỡ đánh mất tình yêu, như một sự tất yếu của quá trình trưởng thành khắc nghiệt.

Thẳng hay cong không quan trọng

Rất nhiều lúc đọc đam mỹ, bạn sẽ thấy nhân vật nói rằng, tui không phải yêu trai, mà chỉ lỡ yêu phải người đó thôi. Về mặt thực tế của cộng đồng gay, câu này chắc hơi xạo 😋 Nhưng kỳ diệu đến khó tin, “Lạc Trì” thật sự là về tình yêu hơn là giới tính, thậm chí cảnh H của nó cũng không thật sự quan trọng bằng sự kết nối cảm xúc giữa hai người, của sự kiên định và những thay đổi tốt đẹp vì tình yêu.

Bởi vì, Diệp Khâm hiểu nhầm Trình Phi Trì là gay nên mới đi giăng bẫy người ta, cuối cùng ngã trên cái bẫy của chính mình. Bởi vì, kiểu người như Trình Phi Trì – lạnh lùng, thông minh, tỉnh táo, tự chủ, cũng chỉ sợ đúng một kiểu người như Diệp Khâm – không biết sống chết, không cần cho phép, tự tiện xông vào cuộc đời anh.

Nhưng nếu tôi là Diệp Khâm, tôi cũng yêu Trình Phi Trì, vì cuộc đời này dù là nam hay nữ cũng không có ai tốt hơn anh. Còn nếu tôi là Trình Phi Trì, sợ là dù không muốn, cũng đành bó tay trước Diệp Khâm.

“Em thật sự ngu ngốc”

Cuộc đời đọc đam mỹ của tôi cho tới giờ, cũng hiếm thấy thụ nào ngốc như Diệp Khâm 🙃🙃🙃 Yêu người ta còn không biết. Không biết lại còn gây chuyện. Gây chuyện RẤT NHIỀU LẦN!

Nhưng kỳ quặc thay tôi lại đau lòng cho cậu khi Trình Phi Trì nói lời chia tay. Có lẽ vì tôi biết, Trình Phi Trì chịu nổi, chứ cậu sẽ không chịu nổi. Ấy vậy mà dù cuộc đời lắm sóng gió, cậu vẫn cố sống, vừa dũng cảm vừa sợ hãi theo đuổi Trình Phi Trì. Cậu nghĩ gì nói nấy, quấn lấy Trình Phi Trì với ngàn câu hỏi vì sao, lúc nào cũng sợ anh giận, sợ anh không vui. Rất ngốc! Nhưng cậu không biết cậu lại là mong muốn duy nhất của anh. Với năng lực có hạn của mình, cậu cố đem tới niềm vui và hạnh phúc cho anh. Và chỉ cần đơn giản như vậy thôi 🙂 Yêu một người, người ấy thành thế giới của cậu, muốn nhìn thấy anh cười, muốn đem đến cho anh người bạn trai tốt nhất thế gian, mặc dù cậu không bao giờ đủ chuẩn 😂😂😂

Trình Phi Trì mới là ánh sáng của cậu, cậu đã bước vào những lối rẽ ngoằn nghèo, mất khoảng thời gian rất dài mới học được cách bắt lấy anh, trân trọng anh, đáp lại anh bằng lòng nhiệt thành như anh đã làm với cậu.

Trình Phi Trì – người đàn ông của ngàn giấc mộng đời thường

Thế giới đam mỹ mênh mông với nhiều công hảo hạng, nhưng tôi tin rằng, tôi vẫn sẽ để Trình Phi Trì ở một góc đặc biệt trong trái tim mình. Trong mắt tôi, anh hoàn mĩ nhưng chân thật, không khiến tôi cảm thấy xa vời vợi nhưng vẫn tuyệt vời từ trong ra ngoài. Anh lý trí, sáng suốt, biết mình muốn gì, rõ ràng tốt – xấu, ghét tâm cơ, tuyệt đối không thỏa hiệp với những điều phi lý. Ngoại lệ chỉ có mỗi Diệp Khâm.

Nhưng anh đã vô cùng tuyệt tình nói tiếng chia tay. Chính anh! Anh có thể yêu, có thể dung túng, nhưng không phải là tùy tiện, không có nguyên tắc!

Nhưng cũng chính anh, trong tình yêu lại có thể chu đáo, trách nhiệm, dịu dàng và bao dung đến thế. Dù Diệp Khâm có quá đáng thế nào, anh cũng chịu đựng được. Anh không nói tiếng yêu thì thôi, nói ra đồng nghĩa với chấp nhận hết cái xấu của đối phương, chiều chuộng từ những chiếc kẹo que đến chiếc nhẫn mà anh phải vất vả bao nhiêu mới mua nổi, còn lặng lẽ tính toán cho một tương lai có nhau. Tôi không biết bạn thì sao, với tôi mà nói, đàn ông nói ít làm nhiều mới là đàn ông hấp dẫn nhất, cũng là quý hiếm nhất cuộc đời này. Mà Trình Phi Trì chính là một người như vậy 😘 Anh ít nói lời lãng mạn, lạnh lùng, thận trọng nhưng khi đã xác định rồi thì muốn bao nhiêu ngọt ngào, bao nhiêu chủ động, bao nhiêu cưng chiều sẽ có bấy nhiêu 😘 Như sau 5 năm, kể cả khi chưa làm lành, lúc cần anh vẫn giang tay giúp đỡ, chuyện gì cần anh vẫn giải thích rõ ràng, để mặt trời nhỏ của anh thôi không còn bất an nữa. Còn khi đã quyết định quay lại với nhau thì anh săn sóc, dung túng, chu toàn mọi việc, như lúc Diệp Khâm còn đang xoắn xuýt vấn đề ở chung thì anh đã dịu dàng trao cho cậu chìa khóa nhà anh mới mua rồi. Anh không cho cậu đi xăm nhưng kiên định dắt cậu đi đăng ký kết hôn. Thật ra anh không cần, nhưng nếu Diệp Khâm cần, anh vẫn sẵn lòng làm 😉

Ngay cả nhân vật phụ trong truyện cũng thắc mắc, vì cái gì mà người xuất sắc như Trình Phi Trì lại yêu Diệp Khâm? Bởi vì, anh tuy xuất sắc nhưng cũng ôm những vết thương lòng, ôm nỗi cô đơn, một mình chống chọi những thách thức khó khăn trong cuộc sống. Khi anh bị cuộc sống khổ sở làm cho không thở nổi, còn chưa kịp chủ động yêu ai, chưa kịp biết tình yêu là gì, thì đã có người nhảy vào cuộc đời của anh, đem đến cho anh ánh sáng chói chang không hề báo trước. Đã nhìn thấy ánh sáng, lẽ nào còn muốn sống trong đêm tối? Thật may, mặt trời nhỏ của anh – Diệp Khâm thật sự yêu anh, để cuối cùng, nỗi cô đơn trong anh cũng đã được xua tan vĩnh viễn, trái tim cũng đã không còn lạnh lẽo nữa ❤️

Yêu là gì, chính là ngay cả trong thời điểm gian khổ nhất, tuyệt vọng cùng đường nhất, dù ông chỉ có thể quỳ mà bò về phía trước, ông vẫn nắm chặt tay người ấy, vì người ấy mà mở đường thoát ra. Tôi cho rằng, đây mới là yêu.

CP: Hạ Thiếu Đường x Mạnh Tiểu Bắc

——————————————

Có một Trung Quốc như thế

Đó là một Trung Quốc của những năm giao thời, của những khói lửa loạn lạc vẫn còn đâu đó, của những hy sinh và những giấc mơ lụi tàn dưới nhiều chính sách thay đổi của nhà nước. Nhưng đó cũng là một Trung Quốc với những cơn gió tươi mới từ những thay đổi và văn hóa mới, cùng những giấc mơ và khát khao mới. Dưới ngòi bút cực kỳ linh hoạt, hài hước với ngôn ngữ phong phú đa dạng mà vẫn đầy chất thơ, bạn sẽ thấy một nền văn hóa đậm tính Trung Hoa của những con người còn nhiều nết xấu của sự bảo thủ, gia trưởng, thiên vị, quan liêu, nhưng cũng hết lòng với tình thân và tình làng nghĩa xóm. Cũng chính ngòi bút điêu luyện đó của Hương Tiểu Mạch mà sự thật lịch sử không nặng nề chút nào, còn khiến bạn muốn tìm hiểu thêm về các sự kiện đó, cũng như muốn một lần đi tới thành cổ Tây An ăn một chén canh thịt cừu hay một cái bánh nướng kẹp thịt bò ☺️

Hỗ công và chúng ta đều chờ đợi H 😆😆😆

Hỗ công là một thể loại tôi vô cùng hứng thú, và câu chuyện của tác giả về vụ trên – dưới từ câu trả lời của Tiểu Bắc thật ngoài đời càng khiến tôi thêm thích thú. Cùng với “Tát dã”, đây là truyện hỗ công hay nhất mà tôi đọc ❤ Có lẽ nhiều bạn sẽ cảm thấy Thiếu Đường hết sức “công” nhưng tôi cũng không hề cảm thấy Tiểu Bắc “thụ”. Nên hỗ công là một món ăn tuyệt vời của truyện, bởi mỗi một lần, chúng ta đều chờ đợi ai làm ai, trong tình huống như thế nào ☺️ Bạn biết không, bởi họ quá yêu nhau, nên muốn thuộc về đối phương tuyệt đối, cũng muốn đối phương thuộc về mình tuyệt đối. Bởi vì quá yêu, nên muốn được thỏa mãn, cũng muốn đối phương cảm thấy thỏa mãn. Nên vẫn là câu tôi đã từng nói “một chiều công – thụ là không đủ” 😉 Và xin bật mí, H của truyện thuộc hàng best của đam mỹ, không quá chi tiết như truyện sắc nhưng không hề hời hợt, đủ khiến bạn nóng mặt và máu sục sôi, không thô tục nhưng vô cùng kích thích 😂😂😂

Sắc màu tình yêu ❤

Tôi tin rằng, cho dù đam mỹ có trường tồn, “Mười năm” vẫn sẽ nằm trong top đam mỹ mọi thời đại. Bởi vì, một chuyện tình sâu sắc như thế này, với nhiều cung bậc như thế này, lại đặt trong bối cảnh đầy biến động của Trung Quốc những năm Tam kiến thiết, Thiên An môn…, sẽ là duy nhất! Tình yêu ấy, ngọt ngào vô cùng, dịu dàng vô cùng, mãnh liệt vô cùng. Nhưng nó cũng đầy kịch tính với sự phản đối của người nhà, sự kỳ thị của xã hội, những nhớ nhung giày vò con tim, những mâu thuẫn, những ghen tuông nghe qua thì thiệt trẻ con, nhưng đứng trước người mình yêu nhất, trái tim nào có thể không hẹp hòi? Tình yêu của Đường Đường và Bắc Bắc có khi tha thiết không rời, có khi xa cách để lo nghiệp lớn, có khi quyết tâm bất chấp lao tới đối phương, có khi im lặng cũng vẫn thấy bình an, có khi thân mật quấn quýt si mê.

Hạ – yêu tinh – Thiếu Đường

Thiếu Đường quá gợi cảm, quá… sexy ☺️ Anh mang đậm hương vị của đàn ông thành thục, nam tính, mạnh mẽ và luôn khiến cho người ta có nhiều ý nghĩ bậy bạ, như Đoàn Hồng Vũ là lúc nào cũng khát khao một đêm với Thiếu Đường nè, dù là nằm trên hay nằm dưới 😁

Thiếu Đường là một người đàn ông đầy trách nhiệm, lời yêu chưa nói ra thì thôi, chứ nói ra rồi thì tuyệt đối sẽ không rút lại. Nói yêu chính là chung thủy một đời một kiếp, là chịu trách nhiệm vĩnh viễn, còn là yêu ai yêu cả đường đi lối về, gánh vác luôn bao nhiêu trách nhiệm liên quan tới nhà của Mạnh Kiến Dân.

Là cưng chiều Tiểu Bắc từ bé thơ cho tới lớn, làm người yêu lại càng cưng chiều hơn.

Là người đàn ông đa năng giỏi giang, không biết bảng hắt sáng là gì chứ cũng đi đóng cho người yêu. Là người đàn ông lãng mạn, học đòi mấy trò ngốc xít chỉ để bảo bối vui vẻ.

Nhưng trên hết, anh là một người tinh tế, thấu đáo và đầy bao dung. Anh chần chừ không bắt đầu vì anh còn muốn chừa đường lui cho Tiểu Bắc. Anh luôn lo sợ Tiểu Bắc trưởng thành hơn sẽ thay đổi, nhưng anh vẫn cam tâm tình nguyện ôm nỗi lo sợ ấy 🙂

Nếu tôi đã thích một người, tôi sẽ toàn tâm toàn ý, một lòng một dạ.

một kẻ si tình bên cạnh

Tôi bị Thiếu Đường thu hút (và tôi tin rằng nhiều độc giả cũng thế), nhưng tôi cũng yêu thích Tiểu Bắc không kém. Tiểu Bắc đơn thuần, phóng khoáng, lạc quan, si tình. Và như thế là đủ 🙂 Cậu như ánh sáng chiếu rọi cho cuộc đời cô độc của Thiếu Đường, đem tới rất nhiều màu sắc và sức sống cho anh. Thiếu Đường xứng đáng có một người như Tiểu Bắc bên cạnh, một người sùng bái, tôn thờ anh, một người có thể vẽ từng nét chân dung anh đầy yêu thương, một họa sĩ nhưng sẵn sàng dùng tay đỡ dao cho anh. Nói tóm lại, cậu yêu anh vô điều kiện 😘 Với Tiểu Bắc, cho dù cậu có bao nhiêu đam mê, bao nhiêu mối quan tâm đi chăng nữa, Thiếu Đường vẫn là “nhất” trong lòng cậu.

Đại Bảo Bảo cha yên tâm, sau mười tám tuổi, tiền con kiếm chính là để nuôi cha, chăm sóc yêu thương cha, mua nhà cho cha ở.

Nơi nào có Thiếu Đường, nơi đó mới là quê hương của cậu, là nơi mà trái tim cậu hướng về.

“Hắn rất yêu ngươi.”

CP: Dương Huyên x Thang Quân Hách

Update news: Truyện hoàn rồi nhà mọi người, không giống như thời điểm Gemmy viết cái review này phải đọc convert 😂😂😂

—————

Là một người đọc đam mỹ đa thể loại, tôi luôn tìm kiếm sự mới mẻ, và không ngần ngại thử một vài đề tài “nhạy cảm”. Đối với “Máy bay giấy”, đây chắc chắn là quyển “huynh đệ luyến” hay nhất tôi từng đọc. Mà thật ra, đây vốn là một quyển truyện hay 😉

Truyện hay từ những quan hệ giữa người và người, từ những tính cách không hoàn mỹ của nhân vật, và quan trọng nhất là từ cách hành văn của Đàm Thạch. Tôi không biết diễn tả như thế nào, nó không phải kiểu quá sắc lạnh, nhưng vẫn là kiểu “lời ít ý nhiều”, để bạn có thể tự cảm nhận được nội tâm nhân vật, đặc biệt là nội tâm của Dương Huyên. Có thể nói là giọng văn đủ tỉnh táo, sâu sắc, và hấp dẫn.

Ân oán tình thù giữa ba Dương Huyên (Dương Thành Xuyên), mẹ Quân Hách (Thang Tiểu Niên) và mẹ Dương Huyên, rồi giữa Dương Huyên và mẹ Quân Hách, một lời khó hết nói hết. Ngay từ đầu, đã định sẵn là không có đúng sai tuyệt đối, nhưng vẫn là tổn thương quá nhiều. Và hết thảy tổn thương ấy, người gánh chịu nhiều nhất chính là Dương Huyên và Quân Hách, để rồi cho tới giây phút lâm chung, Quân Hách vẫn không gọi Dương Thành Xuyên một tiếng “ba”, còn Dương Huyên, anh cũng không ít lần nung nấu ý định trả thù Thang Tiểu Niên, chỉ là trái tim anh đã dừng bước trước Quân Hách.

Tôi không trách được người phụ nữ ít học chanh chua đanh đá Thang Tiểu Niên, cũng không trách được người đàn ông tham lam phụ bạc Dương Thành Xuyên. Ông làm chồng rất tệ, nhưng làm cha thì không hẳn là tệ, dung túng, để cho Dương Huyên tự do, cũng không ép Quân Hách. Tôi cho rằng tin nhắn của Dương Thành Xuyên gửi cho Dương Huyên là hoàn toàn hợp lý, bởi vì Dương Huyên lúc này chưa đủ sức bảo vệ Quân Hách, mà Quân Hách hãy còn một tương lai tươi sáng phía trước.

Anh là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời em

Cuộc đời của Quân Hách thuở nhỏ và thời niên thiếu rất tối tăm, về bản chất, và cũng là vì Quân Hách từ chối tiếp nhận tất cả trừ Dương Huyên. Cậu lạnh lùng ít nói, ở trường bị bạn bè xa lánh, từ nhỏ đã là nạn nhân của ấu dâm, bị biến thái theo dõi suốt sáu năm. Cũng chỉ có một Dương Huyên, cùng mùa hè năm ấy, là ánh sáng rực rỡ trong lòng cậu. Nào ngờ vận mệnh trêu ngươi, cho dù ca ca Dương Huyên đã từng đối xử với cậu tốt như thế nào trước đây, thì khi gặp lại thời niên thiếu, anh cậu chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng.

Thế nhưng, cậu vẫn không dừng được dõi theo bóng dáng ấy. Trái tim cậu vẫn không dừng được yêu người ấy. Cậu không băn khoăn cái gì là loạn luân, chỉ biết thích chính là thích, chỉ biết nhìn người ấy không rời, chỉ biết ngây thơ nhưng cố ý dụ dỗ người ấy. Cậu xăm cây dương lên mắt cá chân (ai bảo người cậu yêu họ Dương), cho dù bị mất ngủ phải điều trị tâm lý trong suốt mười năm, trong lòng cậu cũng chỉ có một người duy nhất.

Phái hành động – Dương Huyên

Dương Huyên là dạng công siêu, siêu quyến rũ, từng trang, từng trang truyện đều quyến rũ tới nghẹt thở. Bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp, trên giường mãnh liệt, dưới giường dịu dàng, thành thục, nói ít làm nhiều, bắt đầu không chần chừ nhưng tuyệt đối có đủ khả năng chịu trách nhiệm sau đó.

Anh vẫn luôn quan tâm đệ đệ Thang Quân Hách, nên dẫu cõi lòng tổn thương, anh cũng hiểu rằng Quân Hách chỉ là nạn nhân mà thôi. Bề ngoài lạnh lùng, chỉ cần Quân Hách gặp nguy hiểm, anh lập tức sẽ có mặt. Nên anh sẽ để mặc Quân Hách nắm tay anh. Nên anh sẽ bay về đón giao thừa cùng Quân Hách. Nên anh sẽ chở Quân Hách trên chiếc xe đạp mỗi ngày đi học, còn để mặc cho Quân Hách ôm eo anh cười sung sướng, anh sẽ để mặc cho Quân Hách mỗi ngày mua kem rồi chạy tới quán bi-da nhìn anh, để rồi mười năm sau, anh vẫn còn nhớ mua kem cho bé Hách của anh. Miễn là câu yêu chưa nói ra, anh còn có thể để mặc Quân Hách thế nào cũng được, bởi vì nếu anh không thích, anh đã cách xa Quân Hách ngàn dặm rồi. Nhưng tiếp nhận lời yêu lại cũng không thể, bởi vì họ thật sự có quan hệ huyết thống. Nhưng cuối cùng, con người đầy tính tự chủ như Dương Huyên vẫn không thể khống chế được tình cảm của mình. Tôi cực kỳ thích tính cách này của Dương Huyên, kiềm chế không được, ừ thì tới luôn đi (H siêu tình thú ☺️), sau đó tự tin dắt người đi theo mình. Giấc mơ Xri-Lanca tuy rằng ngắn ngủi, nhưng mười năm sau, anh dứt khoát quay về, không nói nhiều lời, chỉ là bắt đầu lại từ đầu, không bao giờ xa cách nữa.  

Là Quân Hách không biết, mùa hè năm ấy Dương Huyên trở lại như lời đã hứa, chỉ là cậu không ở đó. Là Quân Hách không biết, Dương Huyên vẫn luôn yêu cậu bằng một tình yêu sâu sắc, mãnh liệt, đầy tính chiếm hữu cũng đầy dịu dàng. Cậu đợi chờ một câu yêu từ anh, mãi từ mười năm trước, nhưng có rất nhiều thứ chỉ có thể cảm nhận bằng con tim.

Và có rất nhiều thứ, phải trải qua thời gian, để những đau thương lùi xa, chỉ còn sự dịu dàng ở lại.

Vì tình cuối cũng như tình đầu

CP: Trần Tây An x Tiền Tâm Nhất

Truyện chưa có bản edit hoàn, đọc convert là cách duy nhất. Nếu như có lúc nào đó truyện được dịch, tôi tin rằng bạn cũng như tôi, sẽ không hối tiếc khi đọc nó 🙂

——————————-

Nghiệp giới tinh anh

Tôi vốn ngưỡng mộ những người vẽ đẹp, càng ngưỡng mộ kiến trúc sư, vì nghề này đòi hỏi không chỉ khả năng vẽ mà còn thêm một khối óc chính xác và logic nữa. Thế nhưng, sau khi đọc truyện, tôi mới bồi hồi nhớ lại những khi ở Thái, ở Sing, mình đã từng đứng trước những công trình vĩ đại như thế nào.

Vì lẽ đó, “Kiến trúc sư” là một câu chuyện tuyệt vời, cho dù nó có khô khan như thế nào, cũng sẽ khiến bạn hiểu được sự vất vả và rủi ro của ngành, hiểu được sự cạnh tranh khốc liệt trong đó, cũng như ngưỡng mộ và trân trọng các kiến trúc sư tài hoa nhưng thầm lặng đằng sau những công trình mà chúng ta vẫn luôn cần nhưng chưa bao giờ để ý tới. Những buổi đấu thầu, những đêm tăng ca, những sai lầm, những oan ức mà nhân vật trải qua, tất cả đều kịch tính, hấp dẫn và chân thực. Tiền Tâm Nhất không được đào tạo trường lớp bài bản, nhưng lại vô cùng có kinh nghiệm trong thiết kế thi công, Trần Tây An là một tiến sĩ, một kiến trúc sư đúng nghĩa, sản phẩm đẹp không góc chết. Thực tiễn và lý thuyết, vẫn luôn song hành.

Nhưng quan trọng hơn, truyện sẽ khiến bạn tin tưởng, có những con người, cho dù cuộc đời không ưu ái cho họ một vạch xuất phát đẹp, cho dù lòng người ích kỷ đổi thay, cho dù bản thân vẫn quẩn quanh thất bại và chưa tìm thấy ánh sáng, thì họ vẫn giữ được trái tim nguyên sơ của buổi ban đầu: tinh khiết, kiên cường, yêu nghề, vị tha. Tiền Tâm Nhất chính là một người như vậy 🙂

Love you just the way you are

Đó là tình yêu của Trần Tây An dành cho Tiền Tâm Nhất. Họ đã là những người trưởng thành, nên không còn bị thu hút bởi những thứ như là ngoại hình, tiền bạc hay gia thế nữa. Nhưng đứng trước một Tiền Tâm Nhất có một không hai, Trần Tây An lại chẳng thể ngăn nổi trái tim mình. Nhưng phải nói rằng, anh cũng có một đôi mắt thật tinh tường, một tâm hồn đầy tinh tế bao dung để thấy được vẻ đẹp của Tiền Tâm Nhất 😘

Nên, ánh mắt của Trần Tây An vẫn luôn đăm đắm nhìn theo một Tiền Tâm Nhất cứng rắn không hề nhượng bộ, cho dù EQ thấp thảm hại nhưng vẫn kiên trì với điều mình cho là đúng. Nên, khi tình cờ nhìn thấy bản thiết kế hồ điệp của Tiền Tâm Nhất, Trần Tây An chỉ cảm thấy thật đẹp, người yêu của mình quá tài năng ☺️☺️☺️

Yêu là cùng nhau vươn tới đỉnh cao

Nếu bạn từng hoài nghi khi ai đó từng nói với bạn rằng, giữa tình yêu và sự nghiệp, chỉ có thể chọn một, rằng cái này sẽ ảnh hưởng xấu tới cái kia, thì bạn sẽ vô cùng thỏa mãn khi đọc quyển này. Vì Trần Tây An, Tiền Tâm Nhất mới lấy lại sự tự tin và đam mê thiết kế, mới dũng cảm rời khỏi GAD. Vì Tiền Tâm Nhất, Trần Tây An mới vượt qua được những đêm mất ngủ và nỗi sợ hãi với những thiết kế liên quan tới gió và độ cao, thẳng tiến tới GMP.

Quan trọng nhất là, họ luôn bên nhau trong những lúc khó khăn nhất trong sự nghiệp. Cho dù là lúc Tiền Tâm Nhất bị người ta vu oan tới nỗi mất việc, hay Trần Tây An bị tố cáo đạo thiết kế, thì vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng sẽ có một vòng tay ấp ôm an ủi 🥰 Và rồi có lúc, Tiền Tâm Nhất giúp tổ của Trần Tây An trúng thầu trong khi tổ mình lại thua, nhưng vẫn vui cho người yêu, còn Trần Tây An thì đem thiết kế của Tiền Tâm Nhất đi quảng cáo, để rồi sau này có người muốn biến nó thành thiết kế của tòa nhà cao nhất thế giới 😘

Dịu dàng ngọt ngào năm năm tháng tháng

Tôi tưởng rằng tình cảm của những người ba mươi sẽ không còn lãng mạn, không còn mãnh liệt, thậm chí không phải là yêu. Nhưng tôi đã lầm!

Trái tim Trần Tây An là một đại dương dịu dàng, rất chủ động nói ra tình cảm của mình, nhưng lại không cưỡng ép đối phương. Anh chờ đợi người yêu tăng ca tới rạng sáng để cùng về nhà, tết thả người yêu về quê rồi lại cùng về chung vì muốn có thêm thời gian bên nhau, bị người mình yêu tát một cái nhưng nghĩ tới chuyện đó lại chỉ thương người yêu bị oan thôi, tuy biết rằng người yêu EQ thấp vẫn im lặng tán thưởng, còn động viên người yêu cứ tiếp tục kiên trì. Với Trần Tây An, may mắn nhất cuộc đời này của anh chính là gặp gỡ Tiền Tâm Nhất 😘😘😘

Trong vòng một năm qua, cảm ơn có em.

Ngày hôm nay có ý nghĩa vô cùng lớn với anh, nên muốn nói với em.

Anh không cảm ơn vận mệnh, chỉ cảm ơn em.

Nhưng vào những thời điểm mấu chốt, chính Tiền Tâm Nhất mới là người chủ động. Chủ động… tát người yêu một cái, bởi vì “Em thích anh như vậy, còn đang định nói với anh, vì sao anh lại gây ra cái chuyện như thế hả” 😆😆😆 Nhưng vào thời điểm khó khăn nhất đó, Tiền Tâm Nhất đã dứt khoát đưa tay ra với Trần Tây An, bình tĩnh xác lập quan hệ. Tiền Tâm Nhất không biết phong tình, không hiểu lãng mạn, nhưng nhớ người yêu quá là tranh thủ ngày nghỉ đặt vé máy bay về ôm chặt người yêu, rồi còn mua cả nhẫn tặng người yêu nhân kỷ niệm một năm quen nhau nữa ❤

Cho dù là những ngày ba mươi, hay những năm bốn mươi, tôi cũng chỉ ước có một mối tình như vậy tới cuối đời – chắc chắn, an tâm, dịu dàng, thấu hiểu. Tựa như trong giây phút bối rối của cuộc đời, giữa lúc cảm xúc ngổn ngang, ngẩng đầu lên là nụ cười và cái ôm của người 🙂

Yên tâm, có vài thứ mãi mãi đều là của em

Đây là của em, cái này cũng là của em, đều là của em, tôi cũng vậy.

CP: Lâu Ảnh x Trì Tiểu Trì

——————————————

Bạn đã sẵn sàng cho mười thế giới chưa?

Nếu bạn là fan của thế loại khoái xuyên/xuyên nhanh thì quyển này là must read, vì nó hay hơn bất kỳ quyển nào về hệ thống từ trước tới giờ 😉 Nếu bạn không phải là fan, thì bạn cũng sẽ ngạc nhiên vì sự hay của nó. Vấn đề duy nhất chắc là nó hơi dài 😂 270 chương, xin đừng từ bỏ 😄

Tác giả chọn lọc ra bối cảnh mười thế giới vô cùng khác biệt, sẽ làm cho bạn có cảm giác như mình đọc 10 quyển đam mỹ khác nhau vậy: cổ trang cung đấu, hiện đại giới giải trí, bạo hành SM, ABO, mạt thế, dị năng, kinh dị, ấu dâm… So are you ready 😉

Muôn mặt tra công

Đây là một trong những điểm best của truyện. Vì cái hệ thống chết tiệt này toàn chứa loại bạn trai rác thải, những thể loại mà Trì Tiểu Trì muốn đâm xe cho chết luôn tại chỗ 😄 Thế đó, công đâu phải lúc nào cũng xịn, nam chính đâu phải lúc nào cũng ngon. Nhớ đó nhớ đó, mấy thể loại này phải tránh cho xa!

Nên bạn sẽ vô cùng tức giận với đám tra công này, đủ kiểu đáng ghét hết: kẻ thì ác độc, kẻ thì hèn nhát, kẻ thì ích kỷ, kẻ thì đạo đức giả… Nên bạn sẽ càng thích những lúc Trì Tiểu Trì lên kế hoạch đặt bẫy đám tra công và hả hê khi tra công phải trả giá. Nhưng cũng có công quay về chánh đạo cũng rất đáng yêu nha, như Triển Nhạn Triều hay Cốc Tâm Chí 😘

Sẽ không còn đau lòng – Sẽ không còn lỡ lầm

Again, đây là một điểm best nữa của truyện. Bởi vì, suy cho cùng, tra công đã gây ra quá nhiều tổn thương cho ký chủ, nhưng ký chủ vẫn còn một quãng đường đời rất dài phải tự bước tiếp sau khi Trì Tiểu Trì hoàn thành nhiệm vụ. Trì Tiểu Trì không chỉ trao cho các ký chủ cơ hội để họ tiếp tục thể hiện tài năng, mà còn là những mối nhân duyên với những công tốt thật sự mà họ đã không nhận ra (có một thế giới phản công hahaha). Nên thế giới mà tôi cảm thấy dễ thương nhất chính là thế giới thứ ba của Đông Ca cùng với mối tình ngọt ngào đầy bất ngờ với Hạ Trường Sinh. Còn thế giới mà tôi thấy xúc động nhất, nhân văn nhất là thế giới thứ tám của Thời Đình Vân. Trừ những câu nói của Lâu Ảnh và Trì Tiểu Trì dành cho nhau, câu nói lãng mạn nhất, xúc động nhất chính là những câu của Nghiêm Nguyên Hành dành cho Thời Đình Vân:

Ta phải yêu ngươi như thế nào thì ngươi mới thích đây.

Nếu trong lòng ngươi không có ta, vậy ngươi chính là người đầu tiên trong lòng Nghiêm Nguyên Hành.

Nếu trong lòng ngươi có ta, vậy ngươi chính là người trong lòng cả đời Nghiêm Nguyên Hành này.

Ngày sau trong sách sử, nếu ta và ngươi có may mắn cùng ở bên trên. Đó chính là giấy hôn thú của ta và ngươi.

Lâu ca – Anh nhất định là người dịu dàng nhất thiên hà này ❤

Làm sao kiếm được người yêu dịu dàng như anh? Nói chuyện cũng dịu dàng nè, hành động cũng dịu dàng nè. Tách cua thì miếng đầu tiên sẽ cho Tiểu Trì, cậu bị thương sẽ tìm cách giảm đau cho cậu, cậu mất ngủ sẽ đọc sách dỗ cậu ngủ, cậu đau lòng sẽ ôm cậu vào lòng an ủi. Mà sự dịu dàng ấy, không chỉ là sau này, mà đã có từ thời niên thiếu rồi, nên những ký ức về Lâu ca siêu dịu dàng. Sự dịu dàng ấy đã bao bọc cả tuổi thơ của Tiểu Trì, đem cho cậu ấm áp, đem cho cậu sự an tâm vững lòng. Nên dù hai người còn lâu mới nhận nhau, độc giả vẫn sẽ được chìm đắm trong sự ngọt ngào và cưng chiều mà Lâu ca dành cho Tiểu Trì. Anh sẽ luôn quan tâm chăm sóc cậu, những hành động dù là nhỏ nhất cũng tràn đầy yêu thương. Tiểu Trì luôn lo sợ cậu không phải là đứa em trai ngây thơ anh từng biết, nhưng Lâu ca của cậu vẫn luôn thương cậu, tán thưởng cậu, tôn trọng cậu và bao dung cậu.

Một lần nữa tự giới thiệu mình một chút, Trì Giang Vũ, dị năng là đặc biệt thích em.

Tôi muốn nói rằng: Tôi đã chờ được người đó, người đó hiện tại đang ở trên lưng tôi. Tôi có thể mang em đến bất kỳ nơi nào em muốn, cùng em ngắm mặt trời mọc.

Yên tâm, nó là vì em mà ra đời. Chỉ cần em muốn nó ở bên cạnh thì nó sẽ không rời đi. Tôi đã thất hứa hai lần, sẽ không có thêm lần thứ ba.

Mãi mãi yêu anh ❤

Nói về tài năng của Trì Tiểu Trì thì chỉ cần bạn đọc truyện sẽ thấy, đó là một người sắc sảo lý trí, tưởng chừng như lơ đễnh, làm việc tùy hứng nhưng thật ra luôn có kế hoạch, chiến lược cho từng việc.

Nhưng điều tôi thích hơn là thái độ sống của Tiểu Trì. Cậu yêu một người xứng đáng, cũng can đảm hy sinh cho tình yêu ấy, cho dù người đã ra đi, cho dù người chưa từng biết đến tình yêu ấy của cậu. Cậu đi làm người mẫu vì phải trả tiền thuê lại căn phòng của Lâu ca, cậu bỏ học đi đóng phim vì phải mua lại căn nhà của Lâu ca, cậu gây chuyện vì Lâu ca nhưng lại không dám tự sát vì sợ không có ai đến viếng mộ anh hay nhớ tới anh nữa.

Với các thế giới, Tiểu Trì luôn làm hết sức mình, luôn dọn đường cho một cuộc đời tốt đẹp hơn cho các ký chủ, nhưng bản thân cậu luôn tỉnh táo, luôn coi mình là người ngoài. Bởi vì, thế giới thật sự của cậu, chỉ có thể là thế giới mà Lâu ca tồn tại. Cậu tất nhiên không yêu bất kỳ công nào, bởi vì người cậu yêu từ đầu tới cuối chỉ có Lâu ca. Cho dù đã qua mười năm, tới thế giới song song, cậu cũng sẽ chạy như điên để về nhà sớm một chút, nhìn Lâu ca của cậu.

Bất kỳ thế giới nào không có anh ấy thì tôi đều không đi.

Trước đó cậu đã nghĩ quá nhiều rồi. Người kia, chỉ cần cậu lựa chọn thì cả đời sẽ không nhận sai.

Chỉ cần là anh. Chỉ cần anh bên em, đó là thế giới của em.

Nguyện bên nhau dẫu sinh ly tử hợp

CP: Triệu Khải Mô x Lý Quả

——————————-

Một trong những quyển đam mỹ hay nhất, đáng đọc nhất, không chỉ vì nó là đam mỹ. Mà vì nó là một câu chuyện cổ trang bình dị nhưng đầy xúc động về thân phận con người, về vẻ đẹp của tình yêu dũng cảm vượt qua mọi rào cản thân phận, lễ giáo.

Tôi luôn bị cuốn hút bởi những câu chuyện về những kiếp người nghèo khổ, sau đó phấn đấu vươn lên. Nhưng chặng đường của Lý Quả quá vất vả, nhọc nhằn, tới mức có lúc tôi đã không tin vào phép màu. Nghèo, hèn, bị người ta khinh rẻ, chà đạp, vậy mà Lý Quả vẫn giữ được sức sống và sự nhiệt thành, vẫn can đảm kiên trì để dù nghèo hèn nhưng không “tiện”, và quan trọng nhất là giữ một trái tim thiện lương, luôn quan tâm chân thành và đối xử tốt với người khác.

Lý Quả yêu Triệu Khải Mô như một điều tất nhiên, mặc dù nhân duyên của cậu với nữ giới nhìn chung là rất tốt. Bởi vì Triệu Khải Mô như một giấc mộng hoàn mỹ, cho dù là hoa trong gương trăng trong nước, vẫn là quá đẹp. Ngoại hình tuấn tú, gia đình gốc gác hoàng tộc, cốt cách thì quý phái, thông minh hơn người, văn chương thơ phú bậc nhất, là tất cả những gì đối lập với Lý Quả. Vậy mà con người cách xa Lý Quả như mặt trăng mặt trời ấy, từ thuở thiếu thời đã chìa bàn tay ra với cậu, cho cậu thuốc khi cậu bị thương, cho cậu đồ ăn ngon vì sợ cậu đói. Cho nên dù Triệu Khải Mô nhiều lúc lạnh lùng như gần như xa, Lý Quả vẫn ngốc nghếch chạy theo, gọi hai tiếng “Khải Mô” ngọt ngào. Lý Quả không hiểu, cuộc sống nghiệt ngã, con người vốn đã phân thứ bậc, mà cậu lại ở những bậc thấp nhất. Nhưng tôi luôn cảm thấy Lý Quả như ánh nắng, ấm áp và sáng mãi không thôi, cho dù là ở bậc thấp nhất, cũng vẫn rực rỡ như thường, chỉ chờ ngày chiếu rọi nhân gian. Nhưng chặng đường ấy, gian nan quá, có biết bao thương tổn, có biết bao giọt nước mắt phải rơi.

Từ đầu cho tới cuối truyện, tôi đều dành hết xót xa cho Lý Quả, nên ban đầu cũng đã lúng túng không biết nên đối với Triệu Khải Mô là ưa hay là ghét. Bởi vì lúc đầu, Khải Mô quá lý trí, lý trí tới mức rõ ràng là quan tâm Lý Quả, lại đủ nhẫn tâm, đủ lạnh lùng để cách xa. Không chỉ nhẫn tâm một lần, không chỉ lạnh lùng một lần. Mà là rất nhiều lần! Bởi tôi mới nói trái tim Lý Quả quá dịu dàng khoan dung, lại quá nồng nhiệt si mê, nên mới có thể vẫn luôn gọi “Khải Mô” tha thiết như thế, cho dù bao phen bị người ta bỏ rơi. Hay nói đúng hơn, chỉ con tim Lý Quả mới cảm nhận được, cho dù lạnh lùng vậy đó, Khải Mô vẫn luôn đối với mình thật tốt. Sau này, khi đã quen nhau rồi, mà tương lai vẫn còn mờ mịt, vẫn chưa có lời hứa hẹn nào, Lý Quả vẫn cam nguyện, không trách cứ:

Nhất thời cũng tốt, một giờ cũng tốt, một khắc cũng tốt

Cho nên, đọc khoảng một phần ba truyện, tôi lờ mờ cảm nhận được rằng, cho dù Lý Quả vẫn luôn đuổi theo Khải Mô, thì người quyết định quan hệ ấy, chính là Khải Mô. Và mặc dù tôi cũng rất sốt ruột hoài chưa thấy hai người yêu đương, thì hành trình ấy lại vô cùng cảm động, khi mà Lý Quả học cách đứng lên, học cách tỏa sáng, còn Khải Mô học cách bước qua những rào cản thân phận, cả những ràng buộc lễ giáo trong chính lòng mình, để tiến gần hơn đến Lý Quả. Nên cho dù chưa nói tiếng yêu, Khải Mô vẫn đau lòng cho từng vết thương trên người Lý Quả, vẫn hốt hoảng khi người gặp nạn, rồi chẳng ngại hiểm nguy mệt nhọc, giữa cái lạnh giá rét cõng Lý Quả bị thương gần mất mạng từ nơi dơ bẩn nhất trên thuyền, cõng một quãng đường dài thật dài, để một Lý Quả thần trí không tỉnh táo vẫn bình an tựa vào tấm lưng vững chãi ấm áp ấy. Lẽ nào không phải là yêu sao, sợ rằng Khải Mô còn nhận ra tình cảm của bản thân trước cả Lý Quả kia. Lẽ nào không phải là yêu sao, khi mà từng hành động của Khải Mô đối với Lý Quả rõ ràng là “trân ái”. Hai chữ “Khải Mô” gọi từ miệng của Lý Quả tựa như ma chú, là âm thanh ngọt ngào nhất mà Triệu Khải Mô muốn nghe mãi, chẳng qua gương mặt ấy vẫn luôn lạnh lùng không biểu lộ mà thôi.

Khải Mô biết, chỉ cần mình lạnh lùng, mối quan hệ không nên có này sẽ không bắt đầu. Khả năng kiềm chế tốt như vậy, lý trí cao như vậy, thế nhưng cuối cùng Khải Mô vẫn không kìm lòng được. Ghen ư, sợ rằng Khải Mô còn ghen nhiều hơn Lý Quả (tôi còn chưa thấy Lý Quả ghen đâu!). Chiếm hữu ư, rõ ràng ham muốn đó của Khải Mô còn mạnh mẽ hơn Lý Quả nhiều. Chẳng qua, ảnh là một người giỏi giả bộ mà thôi 😆😆😆 Có thể nói, tính cách của Triệu Khải Mô rất hay. Không phải ảnh lúc nào cũng đúng, nhưng khi sai ảnh nhất định sẽ nhận. Giống như trước đó ảnh không nhận mình với Lý Quả là quan hệ “phu thê”, còn nói lời tổn thương, nhưng sau đó lại đi mua nhẫn, như một lời hẹn ước cả đời. Triệu Khải Mô rất mạnh mẽ, thật sự có thể bảo hộ người yêu, nhưng ảnh vẫn rất ngạo nghễ theo đuổi chí lớn, quyết không làm một người tầm thường.

Quả Tặc Nhi, ta có năng lực đi làm những việc này, ta muốn công danh lợi lộc, vinh hoa phú quý. Ngươi, ta cũng muốn.

Ta đời này, rất nhiều chuyện đã thành, hoặc sắp thành, sở cầu duy nhất… Chỉ là ngươi mà thôi.

Bên cạnh những đau lòng, truyện còn có sự ấm áp cảm động của tình người, của những con người nhân ái và đầy khát vọng sống. Truyện cũng có rất nhiều dịu dàng ngọt ngào, có khi cũng rất mãnh liệt. Có những hình ảnh tôi cứ nhớ mãi, như lúc Triệu Khải Mô ôm Lý Quả rời khỏi Ngô trạch, bước từng bước vững chải như cách Khải Mô đưa Lý Quả vượt qua từng rào cản của thế nhân, như hình ảnh cuối cùng khi Lý Quả nằm trong vòng tay của Khải Mô, nhìn ra hoa mạn đà la khoe sắc:

Này hoa đẹp tựa mộng, giống như tình đôi ta

Ta hy vọng…

Ta hy vọng Giang Đình mãi mãi yêu ta

CP: Nghiêm Tà x Giang Đình

Update: “Phá vân” đã hoàn rồi nha các bạn, còn lúc mình review là đọc convert ☺️

——————————-

Đôi lời về truyện

Đọc tới truyện thứ ba của Hoài Thượng, tôi cũng dần dần nắm bắt được kiểu hình tượng công – thụ đặc thù của nàng, và cũng cảm thấy vô cùng thú vị trước sự khác biệt dù là nhỏ giữa các công và các thụ của các truyện.

Và tôi nghĩ, có một người yêu như Nghiêm Tà sẽ rất tốt, rất tốt…

Và tôi thích Giang Đình vô cùng ❤

Câu chuyện của “Phá vân” hấp dẫn, nhiều plot twists, đủ sâu nhưng không nặng nề. Và vì cũng khá dài (161 chương thì phải) nên có nhiều khoảng trống cho diễn biến tình cảm, quá trình phát triển tình cảm vì đó cũng trở nên hợp lý hơn, từ nghi ngờ, trăn trở cho tới khi tự nhiên, sâu sắc.

Riêng nhận xét về phần trinh thám của truyện, thì trước hết phải nói rằng tôi đọc convert nên có nhiều chi tiết tôi không hiểu (tôi cũng không đưa được trích dẫn của truyện, huhu). Tôi nghĩ là đọc bản dịch hoàn chỉnh sẽ hấp dẫn và rõ ràng hơn. Tôi cảm thấy trinh thám của quyển này thiên về hành động, đặc biệt là về đoạn sau. Có lẽ vì vậy mà một số bạn sẽ cảm thấy hơi đuối. Bởi vì, sự kỳ bí lúc ban đầu từ những vụ án nhỏ để tới vụ án lớn, cùng với sự hấp dẫn về chân tướng vụ án của Giang Đình năm xưa kéo dài được tới khoảng 70%, 30% còn lại để kết thúc toàn bộ thì cũng hơi dài quá. Vả lại, đề tài của truyện là về buôn bán ma túy và một xíu gián điệp, nên nó sẽ không có được sự hấp dẫn của kiểu án giết người hàng loạt. Cá nhân tôi cảm thấy truyện hay, nhưng nó không phải kiểu như tôi hình dung ban đầu. Cái tôi hơi tiếc là, trong trận cuối, tôi ước chi Giang Đình đấu trí thắng K-bích, nhưng vì Giang Đình đã không còn bí ẩn với K-bích nên từ đấu trí phải chuyển sang hành động.

Truyện trinh thám nên không thể tiết lộ cho các bạn chân tướng của sự việc rồi, có điều tôi thích nhất trong trận chiến cuối cùng khi mà Giang Đình nói với “K bích” rằng nếu như quay trở lại 20 năm trước, anh sẽ không thèm suy nghĩ mà đạp “K bích” một cái, haha 😆😆😆 Đúng đó Giang Đình, phải như vậy chứ, “K bích” không đáng!

So với Nghiêm Tà, thứ tình cảm của “K bích” chỉ là mang danh nghĩa tình yêu mà thôi. Nên mặc dù “K bích” rất thông minh, và tối ngày đòi sống đòi chết đòi chia sẻ mọi thứ với Giang Đình, tôi chỉ cảm thấy hơi buồn cười, bởi vì hắn rõ ràng là yêu bản thân hơn tất cả.

Về couple của chúng ta ❤️

Về mặt couple thì có thể “Phá vân” chưa phải là đặc sắc nhất của Hoài Thượng, nhưng lại mang tính tích cực nhất. Không ngược nhau đau thấu tim gan, có hy sinh có hiểu lầm nhưng vẫn bên nhau rất tích cực 😘

Tôi bị mê thụ thông minh, nên sự siêu thông minh mà lại trầm tĩnh của Giang Đình khiến tôi chết mê chết mệt ảnh ☺️ Giang Đình suy nghĩ rất cặn kẽ, phân tích án siêu lợi hại. Tâm lý của Giang Đình nhìn có vẻ phức tạp, nhưng thực ra lại nhất quán từ đầu tới cuối. Tôi thích cách Giang Đình đối mặt với tình cảm của Nghiêm Tà. Khi Giang Đình dứt khoát từ chối lời cầu hôn của Nghiêm Tà, rồi bỏ đi, điều Nghiêm Tà không biết chính là, Giang Đình cũng không hề ngủ được đêm đó, nhưng sáng hôm sau, Giang Đình bình tĩnh mỉm cười nói với Dương Mị “Người khiến anh mất ngủ không phải là Nghiêm Tà, mà là chính bản thân anh”. Đó là sự thừa nhận đầy tinh tế của Giang Đình. Tình yêu của Giang Đình đối với Nghiêm Tà vô cùng dịu dàng. Dịu dàng như một đêm kia, anh nấu cơm rồi chờ Nghiêm Tà về mà ngủ thiếp đi. Như lần đầu tiên thân mật, anh cảnh cáo Nghiêm Tà “Ngươi về sau sẽ hối hận.” nhưng khi đã mệt lả, anh vẫn im lặng ngắm nhìn Nghiêm Tà một cách chăm chú, rồi vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt còn đầy mồ hôi của Nghiêm Tà. Khi người ta hỏi vì sao anh đi cùng Nghiêm Tà, anh tỉnh bơ trả lời anh đi theo “người nhà”. Mấy lúc Giang Đình chủ động như vậy là trái tim tôi gào thét, sao anh có thể đáng yêu như vậy! Anh ít nói lời tình cảm với Nghiêm Tà, nhưng khi anh nói yêu, đó là lời khẳng định vô cùng nghiêm túc và chân thật. Thật ra thì, do cách anh thể hiện kín đáo, chứ bên Nghiêm Tà anh luôn có thể cười, nếu không yêu sao anh có thể cho phép Nghiêm Tà đến gần anh được 🥰

Về bí mật của Giang Đình, và cách Giang Đình suy nghĩ về chuyện tình cảm, như tôi nói, là nhất quán. Anh giấu không kể chuyện cũ, bởi vì lúc đầu anh không tin Nghiêm Tà cũng đúng thôi. Còn về sau là vì anh không muốn lôi kéo Nghiêm Tà vào mọi chuyện. Anh có thể chết, nhưng anh muốn Nghiêm Tà sống. Còn một lý do nữa là, anh phải kết thúc ân oán giữa anh và “K bích”, mà tôi cho là điều này cũng vô cùng hợp lý. Bởi vì, “K bích” đã khiến cả chục người đồng đội của anh phải chết, như tôi thì tôi cũng muốn kết liễu “K bích” đó!

Một trong những khoảnh khắc Giang Đình dễ thương nhất là khi anh nhìn mình trong gương, cảm thấy mình không đẹp chút nào, cảm thấy Nghiêm Tà ắt hẳn là bị mù 😆😆😆 Tất nhiên các bạn có thể yên tâm là thụ của Hoài Thượng thì sắc đẹp chắc chắn là xứng danh hoa hậu. Nhưng cái chính là trong mắt Nghiêm Tà, mọi dáng vẻ của Giang Đình đều khiến ảnh yêu tới điên cuồng. Ảnh ban đầu đối với Giang Đình là nghi ngờ, sau là tán thưởng tài năng và sự xuất sắc của người ta, rồi cứ từ từ yêu thích ngày càng nhiều hơn. Một trong những điều tôi thích trong cách yêu của Nghiêm Tà chính là, ảnh chủ động nhưng ảnh biết chờ đợi, giận lên cũng dễ thương lắm, tính ra vụ uống rượu hóa sói dẫn tới lần đầu thân mật cũng hợp lý ☺️ Như các anh công khác của Hoài Thượng, Nghiêm Tà lừa được người ta thành người của ảnh là ảnh đi đeo nhẫn cho người ta luôn 😂 Ảnh nhây, mặt dày vô sỉ tới mức người ta có thèm nhận lời kết hôn của ảnh đâu, mà ảnh cứ tự nhận mình là chồng của người ta miết 😋 Trên giường ảnh không biết cái gì gọi là “tiết chế”, bất quá Giang Đình thích là được 😂 Nhưng phải nói rằng tôi vô cùng thích cảnh H của “Phá vân” (và cách Hoài Thượng viết H nói chung), bởi vì cảnh H không đơn thuần là chuyện thỏa mãn dục vọng, mà tha thiết và tràn đầy tình cảm. Nghiêm Tà yêu Giang Đình tới mê muội, vừa an ủi, vừa thì thầm lời yêu thương, cực kỳ trân trọng 😘 Tôi cũng thích Nghiêm Tà ở sự chăm sóc nhỏ xíu siêu dễ thương dành cho Giang Đình, chẳng hạn khi đi ngang tiệm ăn thấy Giang Đình tấm tắc khen là ảnh sẽ âm thầm đi mua cho người ta, ảnh ngồi ăn mì gói chứ mua cơm cá, mua bánh bao cho Giang Đình ăn 😁 Còn có lẽ điều tôi thích nhất trong cách Nghiêm Tà yêu chính là, ảnh biết Giang Đình che giấu ảnh nhiều sự thật, nhưng ảnh vẫn yêu tha thiết, vẫn lựa chọn tin tưởng. Gan dạ trong công tác, trong tình cảm Nghiêm Tà cũng không ngần ngại trao trái tim cho đối phương nắm giữ, bất chấp hậu quả.

Mẹ của Nghiêm Tà siêu đáng yêu, bạn sẽ ôm bụng cười trước suy nghĩ của bà: khi Nghiêm Tà hai mươi, bà nghĩ hắn có thể xứng với công chúa, khi hai lăm thì tiểu thư nhà khá giả là xứng rồi, ba mươi thì có gái chịu là được rồi, còn giờ thì bà nghiên cứu luật hôn nhân đồng tính luôn rồi 😆

Cuối cùng thì hai anh trai đẹp cũng rước nhau về nhà, Giang Đình lời được một ông chồng giàu còn cưng chiều mình, Nghiêm Tà lời được một mỹ nhân, ôn hòa dễ ở chung, biết nấu cơm lại còn thông minh, đủ trình để đàm đạo các vụ án với ảnh. Aiza, chỉ buồn cho hủ nữ FA thôi 😂

PS1: Vụ Hoài Thượng viết “qua Việt Nam mua vợ”, cá nhân mình không cảm thấy kích động hay gì hết, tuy rằng đây là thực tế đau lòng của nhiều vùng nông thôn nước ta. Dưới góc độ văn học, chi tiết này chỉ là một chi tiết khách quan của truyện. Thật ra thì mối quan hệ Việt – Trung từ trước tới giờ vẫn luôn căng thẳng, và chính quyền Trung Quốc vẫn luôn giáo dục người dân những điều không hay về Việt Nam, nên đây là lỗi của người dân hay lỗi của chính quyền thì cũng đã khó phán xét rồi, mà phán xét các sản phẩm văn hoá – nghệ thuật thì càng khó hơn nữa.

PS2: Trời ơi mình hơi bị thích bài hát cuối của kịch truyền thanh luôn, thêm giọng Giang Đình trong kịch nữa chứ 🥰🥰🥰