Nostophobia là gì

Nostophobia is repugnance or dislike of the past, the antithesis of nostalgia. Nostophobic reactions are often encouraged to reduce resistance to workplace or similar changes. The fear of returning to one's childhood home is nostophobia combined with its comorbidity ecophobia: fear of house.

References[edit]

Thể loại: Ngôi thứ nhất thụ/ Đôi bên thầm mến/ Bình tĩnh, lý trí công x Tiêu cực, có ý muốn tự tử thụ.

Warning: Nội dung đoản có chứa chi tiết tiêu cực.

Đêm nay, tôi mệt.

Nhét tai nghe, phát một list nhạc ngẫu nhiên, tôi gửi tin nhắn đến thằng bạn Phác Xán Liệt, “Mai đi ăn sáng chung không mày?”

Bên kia nhanh chóng hiện lên dấu ba chấm cho thấy đang soạn tin, rồi tôi nhìn dòng hồi âm hiện trên màn hình, “Ghê, không ngờ giờ này mày còn thức đấy Bá Hiền. Oke nhá, lên trường ăn với tao, tao bao mày.”

Kể cả tiếng nhạc đinh tai nhức óc đập vào màng nhĩ của tôi, tiếng cãi vã, va đập ở phòng bên vẫn chui lọt vào tai, chỉ ở những lúc này tôi mới ghét vì sao cách âm của nhà mình lại kém đến thế. Nhưng chịu thôi, với đứa mười lăm tuổi như tôi chưa thể dọn ra khỏi nhà và sống tự lập một cách yên ả được.

Tôi đặt điện thoại xuống, cố gắng khiến đầu óc suy nghĩ những chuyện khác, tôi ngẫm lại ngày mai môn gì sẽ kiểm tra, tối đến mấy giờ học thêm, rồi tôi nghĩ đến Phác Xán Liệt, cậu trai mà tôi thầm thương trộm nhớ gần ba năm trung học.

Tôi vẫn chưa tỏ lòng mình cho cậu ấy biết, tôi vẫn chưa tưởng tượng đủ khung cảnh nếu chúng tôi quen nhau, tôi chưa kịp làm gì cả,

Tôi muốn chấm dứt hết mọi thứ.

Đêm nay, tôi mệt rồi.

Tôi cần Phác Xán Liệt.

Không biết trải qua bao lâu, mắt tôi vẫn trừng thao tháo, chợt có người đẩy cửa vào, bố tôi bảo tôi qua phòng của ông và mẹ tôi, rồi ông hỏi, “Chọn bố hay mẹ?”

Tôi đờ đẫn nhìn trong vô cự, trong đầu chỉ lóe lên một ý nghĩ rằng tôi muốn chọn bản thân, không cần cả hai người.

Tôi đi khỏi căn phòng, nhìn mẹ tôi tóc tai bù xù, cả đầu lẫn mặt sưng đỏ chót.

Bà bị ông ta ném valy vào đầu.

Tối nay, tôi biết trận cãi vã này lớn hơn bao giờ hết, nghe có vẻ lạ vì trước đây ông còn bóp cổ bà cơ mà, nhưng với thân phận là một người con của hai người, tôi có thể nhận ra, gia đình này, sắp đi đến hồi kết rồi.

Lên lớp, tôi vẫn cười nói như thường với Phác Xán Liệt, thậm chí còn phản ứng rất mạnh.

Đến trưa tan học, Phác Xán Liệt nó lấy làm lạ, nhìn tôi hỏi, “Sao không về chung với tao?”

Tôi cười đáp, “Tao bận chút việc ấy mà, mai gặp nhé.”

Giữa cái nắng oi ả, tôi đội trời đạp đất tiến bước hơn hai tiếng để tới cây cầu nổi tiếng ở phố mình. Nhìn xuống dòng sông sâu hun hút, tôi bật cười, cảm nhận đôi chân đang run bần bật, mặc dù cả người tôi toát đầy mồ hôi, tôi vẫn cảm thấy lạnh lạ thường.

Đứng mãi ở đó lát lâu, tôi lại nhắn tin với Phác Xán Liệt, “Có onl đó không?”

Chừng hai phút sau, Phác Xán Liệt nhắn lại, “Có đây, sao thế?”

Tôi hồi âm, “Trước hết mày đừng nhắn gì cả, khi nào tao nói mày rep thì hẵng rep.”

“Thật ra tao là gay.”

“Tao thích mày hơn ba năm nay rồi, Phác Xán Liệt.”

“Xin lỗi nếu làm mày khó chấp nhận.”

“Mày là chút ánh sáng cuối cùng le lói trong đời tao, nhưng biết làm sao đây, tao không muốn ra ánh sáng nữa, tao thấy, tao hợp chìm trong bóng tối để nó ăn mòn tao hơn.”

“Mày biết không, cái khoảnh khắc ba năm trước mày phụ tao một tay đánh bọn trẻ trâu đó ra bã, tao đã động lòng rồi.”

“Nhưng mày ơi, tao mệt rồi, không phải tim tao mệt, tim tao vẫn đang đập vì mày đây, nhưng thể xác và đầu óc của tao kiệt quệ rồi, tao muốn thương mày tiếp lắm, tao muốn nói chuyện với mày tiếp lắm, hay thậm chí mày đọc đến đây mà thấy ngứa tay, thì tao muốn mày đấm tao lắm.”

Gõ những dòng chữ này xong, tay tôi như trút hết sức lực, tôi khuỵu chân ngồi phịch xuống nền đất.

Uống thuốc ngủ, tôi sợ sẽ có người phát hiện rồi cứu tôi kịp thời, tôi sợ sẽ không đủ liều làm tôi chết. Nhảy lầu, sau khi biết tin có người nhảy từ tầng mười hai xuống vẫn không chết, tôi không muốn dùng cách này. Suy cho cùng, thành phố của tôi nhiều cây cầu đẹp thế, nhảy cầu chẳng phải là cái chết rất đẹp hay sao?

Điện thoại rùng lên, kéo tôi khỏi suy nghĩ hỗn độn, tôi ấn nghe, giọng Phác Xán Liệt lập tức vọng ra, “Mày nghe này, tao không biết mày đang gặp chuyện gì, nhưng để tao nói mày biết, đừng hòng đi đâu lung tung khỏi tao, với cả, cái radar dò gay của tao đã phát hiện mày là gay từ lâu rồi.”

Tôi mấp máy miệng nhưng chẳng thế thốt ra lời nào, nghe Phác Xán Liệt bên kia điện thoại nói tiếp, “Trùng hợp thay, tao cũng là gay, đáng tiếc là, chuyện tình cảm không thể trùng hợp rồi.”

Tôi, “Mày ㅡ”

“Gượm đã, để tao nói, đúng là tao gay, nhưng mày thích tao ba năm, còn tao cưng mày, thích mày bốn năm. Ừ, yêu mày từ cái nhìn đầu tiên đấy.”

Tai tôi như ù đi, tiếng xe cộ qua lại như biến mất, chỉ còn mỗi giọng của Phác Xán Liệt vang lên trong màn đêm tĩnh lặng đang bao trùm lấy tôi.

Tôi cười nhẹ, “Tiếc quá mày ạ, trời nóng thế này, tao chỉ muốn lặn mình vào dòng nước mát vô tận thôi.”

Thành thật mà nói, người mình thích cũng thích mình là điều vui sướng tột cùng, tôi không phải là ngoại lệ. Nhưng những điều tiêu cực bao vây lấy tôi, gặm cắn từng tấc xương tấc thịt của tôi, với trái tim còn luân chuyển dòng máu đỏ, tôi muốn bảo vệ hình ảnh người tôi thương được bình yên trong đó đến phút chót.

Trưa nay, cảm xúc của tôi lẫn lộn.

Tôi nghe đầu dây bên kia có tiếng xe ồn ào, cả tiếng tạp âm rì rào gì đó, chỉ là không có tiếng của Phác Xán Liệt.

“Tao thích mày, Xán Liệt, mày thích tao, tao vui lắm. Giờ tao không muốn nói gì nữa cả, cúp máy nhé.”

Tao không muốn nói lời tạm biệt với mày, tao muốn nói với mày lời hẹn gặp lại, nhưng cái hẹn ấy có thể xuất hiện sao?

Tôi nhắm mắt, lắng nghe tiếng nắng, lắng nghe tiếng sóng trước xô sóng sau, lắng nghe tiếng tim mình đập, lắng nghe tứ chi rã rời.

Bên tai tôi như loáng thoáng có người gọi tên tôi, tôi mệt quá, không muốn nghĩ ngợi gì, đặt tay lên lan can, kiễng chân lên bệ đá, ườn nửa mình về phía trước.

Tôi nghe tiếng gió gọi tên tôi, tôi nghe thấy cám dỗ từ dòng nước.

Bả vai tôi bị chộp mạnh giật về.

Tôi ngã nhào ra nền đất lát gạch, nhìn cậu trai tôi thương đầm đìa mồ hôi đang thở hổn hển giữ vai tôi.

Tôi còn chưa nhảy xuống sông cơ mà? Sao mặt tôi lại ướt nước thế?

Tôi khóc trong câm lặng.

Phác Xán Liệt đã trao tôi cái ôm, cậu ấy không hề ái ngại ánh mắt mọi người, không tránh móc tôi nghĩ quẩn, không ra tay đánh tôi vì ý nghĩ tiêu cực của tôi.

Cậu ấy hôn nhẹ môi tôi, gạt đi những nước mắt lăn dài mãi trên má tôi chẳng ngừng.

“Về với tao, tao sẽ xách mày về với tao cho mày tắm mát cả đời.”

Khoảnh khắc này, hạnh phúc dang tay ôm tôi.

Cả đời này, tôi cần Phác Xán Liệt.

Nostophobia ㅡ nỗi cô đơn, sợ hãi khi phải về nhà, thế nhưng giờ đây, về với Phác Xán Liệt, tôi còn e dè gì chứ?