Em mỉm cười khúc khích em thích anh hồi nào

Hôm sau, Tùy Ức ngượng ngùng nhìn mẹ Tùy đi tập thể dục buổi sáng về, bà chẳng nhắc gì về chủ đề tối qua, chỉ vui vẻ sai cô đi làm bữa sáng.

Tùy Ức đứng đó cười nũng nịu, “Mẹ, mẹ gội đầu cho con đi!”

Mẹ Tùy liếc xéo cô, “Lớn vậy rồi còn bảo mẹ gội đầu cho, đúng thật là…” Miệng nói vậy nhưng bà vẫn đi vào trong sân.

Khi Tiêu Tử Uyên xuống tầng thì thấy Tùy Ức đang nghiêng người ngồi trên ghế đẩu, trước mặt có một chậu nước, mẹ Tùy đang cầm gáo múc nước xả lên tóc cô, bọt trên tóc chầm chậm trôi xuống. Sáng mùa hè trời không nóng quá, mặt trời mới lên, Tùy Ức cười khúc khích như đứa trẻ, khuôn mặt mẹ Tùy toát lên vẻ hiền từ.

Nhìn khung cảnh ấy, Tiêu Tử Uyên chậm rãi mỉm cười.

Sau khi xả sạch nước, mẹ Tùy cầm khăn lau tóc cho Tùy Ức. Cô dụi mắt, ngẩng đầu thấy Tiêu Tử Uyên, không biết anh đã đứng đó bao lâu.

Mẹ Tùy thấy Tiêu Tử Uyên liền gọi: “Tử Uyên, đến lau tóc cho con bé này nào.”

Tiêu Tử Uyên thoải mái đi tới, Tùy Ức nghe vậy thì vùng vằng, “Không cần, để con tự làm.”

Mẹ Tùy giữ cô lại, “Yên nào, ướt hết người bây giờ.”

Tiêu Tử Uyên nhận khăn lau nhẹ nhàng, Tùy Ức quay lưng về phía anh, lòng hơi bất an, mặt đỏ bừng, mẹ Tùy đi ra ngoài trước ánh mắt chống cự của Tùy Ức.

Tóc cô tỏa ra hơi ẩm làm nổi bật đôi mắt long lanh, nhưng đôi mắt ấy không chịu yên phận, cứ đảo hết hướng này sang hướng khác.

Tiêu Tử Uyên cười nói, “Em hồi hộp gì chứ?”

Tùy Ức lập tức chối, “Đâu có.”

Tiêu Tử Uyên lau xong lại cầm lược chải đầu cho cô, “Lấy ra đây.”

Tùy Ức quay lại nhìn anh, “Cái gì ạ?”

Tiêu Tử Uyên xoay đầu cô về, “Hồi Tết anh bảo Lâm Thần mang đồ tới cho em, em có mang về chứ?”

Tùy Ức thót tim, hồi lâu mới khẽ đáp, “Có ạ.”

Tiêu Tử Uyên khoác tay lên vai Tùy Ức, giọng như đang cười, “Đi lấy ra đây.”

Tùy Ức chậm chạp lên tầng cầm chiếc hộp gỗ thiết kế tinh xảo kia xuống, ném vào Tiêu Tử Uyên như phải bỏng.

Tiêu Tử Uyên kéo Tùy Ức ngồi phía trước anh, Tùy Ức nhìn Tiêu Tử Uyên trong gương, nhập gia tùy tục, cô muốn xem xem người đàn ông này có giải quyết được hết những phiền nào của cô không.

Trong gương, Tiêu Tử Uyên túm tóc cô lại thành một nắm, mân mê mãi, ngón tay đen dài xuyên qua làn tóc đen nhánh, động tác trúc trắc nhưng vẻ mặt rất dịu dàng.

Cho đến khi cây trâm kia được cài vào trong tóc, Tùy Ức mới nhìn rõ hình dạng của nó.

Chiếc trâm ngọc cổ điển màu trắng tao nhã, kiểu dáng đơn giản, không có hoa văn cầu kỳ nhưng chính điểm ấy lại khiến người ta cảm thấy nó đẹp vô cùng.

Thật ra khi cầm chiếc hộp, cô đã có cảm giác thứ đựng bên trong không tầm thường. Hộp được làm từ gỗ cây tử đàn đỏ lá nhỏ, cổ kính trang nghiêm, hoa văn tinh xảo, khóa móc bằng đồng kiểu cổ, chiếc hộp gỗ đó đã khóa không tầm thường, đồ trong hộp còn quý giá đến mức nào chứ?

Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi không dám mở ra nữa. Tiêu Tử Uyên nói cô sẽ hiểu.

Cô hiểu, cũng chính vì hiểu nên mới rối trí, thậm chí cảm thấy không tin nổi.

Tiêu Tử Uyên thấy cô im lặng ngẩn người, liền đặt hai tay lên vai cô, khẽ hỏi: “Sao vậy?”

Tùy Ức sực tỉnh, sau đó bật cười.

Tay nghề của anh không tốt lắm, búi tóc xiêu vẹo, người đàn ông như anh làm sao biết chải tóc, không biết để làm được như thế này đã phải tập luyện bao lâu.

Mắt Tùy Ức ươn ướt, lòng xót xa, ngẩng đầu lườm Tiêu Tử Uyên, “Tiêu Tử Uyên, anh có biết không được tùy tiện tặng trâm cho phụ nữ không?”

Tiêu Tử Uyên cười hỏi, “Vì sao?”

“Vì…”

“Vì cái gì?”

Tùy Ức nhìn Tiêu Tử Uyên ai oán, “Anh không biết thật hả?

“Em không nói làm sao anh biết được?”

Tùy Ức cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, làn da trắng nõn trở nên đỏ bừng. Cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Tử Uyên, ngập ngừng lên tiếng, “Không biết thì thôi, trả anh đấy.”

Nói xong liền gỡ xuống nhưng bị Tiêu Tử Uyên ngăn lại, dụ dỗ, “Nói đi.”

Tùy Ức giận dỗi ngẩng đầu, nhìn anh thật nhanh rồi đưa mắt lảng sang nơi khác, muốn phản bác nhưng không tiện thẳng thừng, chỉ lầm bầm: “Anh cố ý, chắc chắn là anh biết.”

Tiêu Tử Uyên nhìn Tùy Ức, không nhịn được cười, lúc cô hờn dỗi lải nhải như vậy quả thật rất đáng yêu.

Anh ôm cô từ phía sau, nhìn khuôn mặt hai người áp vào nhau trong gương, chậm rãi cười, “Nếu chàng tặng ta trâm ngọc, ta liền búi tóc vì chàng, phủi sạch phấn son, từ nay về sau, cần kiệm chăm lo gia đình, được không?*”

(* Trích từ bài thơ Tử dạ ca của nhà thơ Triều Thải thời Đường.)

Giọng anh điềm đạm, ngữ khí bình thản, chẳng có chút cảm xúc nhưng ánh mắt phẳng lặng ngời sáng, giống như sắp nhìn thấu nội tâm cô.

Tùy Ức thót tim, Tiêu Tử Uyên càng cười to hơn, “Anh biết em hiểu mà.”

Tùy Ức không ngờ Tiêu Tử Uyên đã nghĩ xa đến vậy, hơi hoảng hốt, “Em còn định trả anh…”

“Em dám! Về sau anh đưa thứ gì cho em, em cứ thử nói một nửa chữ trả xem?”

Mặt anh áp vào mặt cô, biểu cảm vẫn dịu dàng mà giọng điệu vẫn hung hăng.

Tùy Ức nhìn anh qua gương thật lâu, dần dần mỉm cười, lần đầu tiên cô không trốn tránh, từ từ dựa vào người anh.

Tiêu Tử Uyên xúc động, chậm rãi nói: “Hôm ấy tuyết rơi rất nhiều, lạnh lắm, ở khu trung tâm thành phố có một triển lãm bảo vật quốc tế, mấy người bạn nước ngoài gọi anh đi cùng để giới thiệu cho họ. Lúc anh thấy nó, liền nghĩ đến em, nên mua luôn mà không cần suy nghĩ, tiêu hết toàn bộ tiền mang theo người và tiền trong thẻ, đến tối mới về trường…”

Tùy Ức cuối đầu nhìn đôi bàn tay với những khớp xương hằn rõ đặt chồng lên nhau trước mặt cô, niềm xúc động trong lòng mãi không phai.

Người tự cao như anh ra nước ngoài du học sẽ không tiêu tiền của gia đình, không biết sau khi mua thứ quý giá như vậy, cuộc sống của anh sẽ trở nên khó khăn chật vật đến đâu, nhưng trước đó anh lại không hề nhắc đến.

Phải rồi, anh nhất định sẽ chẳng nói những chuyện ấy với người khác, nhưng giờ lại cười ấm áp kể với cô.

***

Khi ăn cơm tối, mẹ Tùy nhìn chằm chằm Tùy Ức hồi lâu rồi vô tình lên tiếng nhận xét: “Cây trâm đẹp đấy, nhưng con còn ít tuổi, không nên cài thứ quý giá như thế.”

Tùy Ức bất giác đưa tay lên định tháo xuống, không ngờ lại bị Tiêu Tử Uyên giữ lấy. Anh kính cẩn nhìn mẹ Tùy, giải thích: “Cũng không phải thứ quý giá gì lắm, chỉ là món đồ nhỏ thôi, chẳng qua cháu nghĩ em ấy rất hợp với nó nên mới mua tặng ạ.”

Mẹ Tùy liếc sang, không nhắc đến chủ đề này nữa, chỉ cười giục hai người ăn cơm. Tùy Ức vốn nghĩ mẹ nhìn từ xa chắc không nhận ra đâu, nhưng lại chẳng biết rằng những người từng trải có đôi mắt tinh tường nhìn thấu cả thiên hạ, không gì có thể qua mắt họ.

Ăn tối xong, mẹ Tùy nhắc hai người ra ngoài đi dạo, Tùy Ức nhớ hôm trước đã hứa dẫn Tiêu Tử Uyên đi ngắm cảnh đêm liền lên tầng gọi anh.

Cửa phòng không khóa, Tùy Ức còn chưa tới gần đã loáng thoáng nghe được giọng Tiêu Tử Uyên, “À, con có chút việc, mấy hôm nữa mới về… Mẹ giữ gìn sức khỏe nhé…”

Tùy Ức dừng chân, sợ làm phiền đến anh nên định quay lại, vừa mở xoay người thì nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng, quay đầu trông thấy Tiêu Tử Uyên đã ngắt điện thoại đang đứng sau mình.

“Tìm anh à?”

Tùy Ức cảm giác giống như vừa nghe lén điện thoại thì bị người ta bắt quả tang, dù cô chẳng có gì hổ thẹn nhưng vẫn hơi mất tự nhiên, “À… Chúng ta đi dạo đi?”

Tiêu Tử Uyên bước hai bước tới trước mặt cô, tự nhiên nắm tay kéo cô ra ngoài, “Được.”

Hai người tản bộ lang thang trên con đường lát đá. Chẳng mấy chốc, trên sông đã lấp loáng những đốm đèn lồng của dân thuyền bè giữa gợn sóng lăn tăn. Cả thị trấn nhỏ được ánh trăng phủ lên vẻ long lanh huyền ảo.

Tùy Ức kéo Tiêu Tử Uyên đứng bên cầu ngắm hồi lâu mới quay sang hỏi ý anh: “Chúng ta chọn một chiếc thuyền đi dạo trên sông nhé?”

Gió mát lướt qua mặt sông, thôi mái tóc cô bay nhẹ, ánh đèn trên sống và trên bờ hòa vào nhau, dưới ánh sáng đèn lồng, khuôn mặt cô ửng hồng như toả sáng lấp lánh. Cô ngẩng đầu hỏi anh gì đó, niềm vui dâng đầy trong đôi mắt đen láy xinh đẹp, nhưng anh chẳng nghe thấy gì cả.

Vạn vật xung quanh dường như không còn tồn tại, anh chỉ còn thấy được khoảng lấp lánh kia.

Nhìn thuyền hoa đăng tấp nập ở phía xa, Tiêu Tử Uyên từ từ vươn tay, giữ lại mái tóc dài tung bay của cô, nở nụ cười điềm đạm dịu dàng, “Không đi đâu, đông lắm, chúng mình cứ đi dạo trò chuyện là được.”

Tùy Ức cười ngốc nghếch đi theo anh, chợt thấy phía trước túm tụm rất đông trẻ nhỏ liền đi tới xem, thì ra là bán hồ lô.

Một người bố dẫn theo hai đứa con một trai, một gái đứng đó, hai đứa trẻ đều khoảng tầm ba, bốn tuổi, khuôn mặt có nhiều nét tương đồng. Cậu nhóc ồn ào đòi ăn, cô bé dù không nói gì nhưng cũng nhìn bố với ánh mắt mong đợi.

Ông bố trẻ không buồn nhìn đến cô bé, chỉ trả tiền mua một xiên mứt hồ lô. Cô bé rất hiểu chuyện, không gây sự, chỉ khẽ mím môi, lẳng lặng nhìn cậu bé ăn.

Tùy Ức nhìn cô bé, đôi mày khẽ cau lại. Tiêu Tử Uyên lặng lẽ quay sang nhìn cô.

Tùy Ức cười đi đến, mỉm cười nói với cô bé: “Em gái muốn ăn mứt hồ lô không?”

Cô bé hơi chần chừ rồi dè dặt gật đầu.

Tùy Ức cười xoa má cô bé, “Vậy chị mua cho em một xiên nhé?” Nói xong chuẩn bị đi trả tiền thì Tiêu Tử Uyên đã đưa một xiên đến.

Cô bé nhận lấy, cắn một miếng, cười hớn hở reo lên: “Cảm ơn anh chị.”

Tùy Ức xoa đầu cô bé: “Không cần cảm ơn, có ngon không?”

Vị chua từ xiên mứt làm cô bé nheo cả mắt lại, nhưng vẫn gật đầu, “Ngon ạ!”

Tiêu Tử Uyên mỉm cười, chuyển tầm mắt hướng về phía Tùy Ức, anh không quan tâm đến người xung quanh, chỉ để ý tới cô.

Ông bố trẻ đứng cạnh nhìn Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức, không nói gì.

Tùy Ức lạnh nhạt nhìn bố cô bé, quay đầu nói với Tiêu Tử Uyên: “Đi thôi!”

Tiêu Tử Uyên mỉm cười gật đầu, “Ừ.”

Hai người im lặng đi một đoạn, Tùy Ức do dự quay đầu hỏi: “Vừa nãy có phải em hơi…”

Tiêu Tử Uyên đi nhanh mấy bước tới, nắm chặt tay cô, nhìn về phía trước cười nói: “Anh thích con gái lắm, anh cũng có một cô em gái, với lại anh thấy người nhà anh hình như thương em gái hơn.”

Thoáng chốc mà Tiêu Tử Uyên đã nhìn thấu tâm sự trong lòng Tùy Ức, cô cảm thấy hơi xấu hổ.

Tiêu Tử Uyên quay đầu nhìn cô, “Nhà họ Tùy đối xử với em như vậy chứng tỏ bọn họ có mắt như mù.”

Đây mới là Tiêu Tử Uyên, vẻ nhã nhặn ấm áp chỉ là vỏ bọc, thực chất bản tính vẫn thẳng thắn và hà khắc như vậy.

Tùy Ức cảm thấy thật ấm áp, ngay sau đó, không biết Tiêu Tử Uyên lấy đâu ra một xiên mứt hồ lô, đưa tới gần mặt Tùy Ức, ra hiệu cho cô há miệng.

Tùy Ức cắn một nửa quả sơn tra, chua tới độ phải che miệng lại, “Ôi, chua quá…”

“Thế à?” Tiêu Tử Uyên vừa nói vừa ngậm nửa quả còn lại vào miệng.

Tùy Ức lẳng lặng nhai sơn tra, chợt cảm thấy không còn chua nữa.

Họ đang làm gì vậy? Tiêu Tử Uyên ăn nốt miếng mứt hồ lô cô cắn dở?

Tiêu Tử Uyên thấy cô ngây người, liền nhếch miệng cười hỏi: “Chẳng lẽ em muốn cho anh ăn nửa miếng trong miệng em?”

Tùy Ức lườm anh, vừa giận dỗi vừa ngượng ngùng đi tiếp, không hề để ý anh đã cầm tay cô từ bao giờ.

Đi thêm một lát thì đến trước một ngôi trường, đang dịp nghỉ hè nên trong trường rất yên tĩnh. Tùy Ức phấn khích, “Đây là trường cũ của em đấy!”

Tiêu Tử Uyên kéo cô đi vào trong, “Vậy chúng mình vào xem đi.”

Tùy Ức hớn hở nói với Tiêu Tử Uyên nơi nào đã thay đổi, nơi nào vẫn như xưa, cuối cùng hai người đứng trước bảng thông tin được chiếu đèn có dán danh sách vinh danh thành tích thi cuối kỳ. Tùy Ức im lặng, ngẩn người nhìn, dường như đang nhớ lại chuyện hồi còn đi học.

Tiêu Tử Uyên vẫn trầm tĩnh, lúc này lên tiếng phá vỡ sự im lặng của Tùy Ức, “Lần đầu tiên anh biết tên em là ở trên bài thi, mấy năm sau đó anh luôn nghĩ, chủ nhân của cái tên tùy ý đó rốt cuộc là người như thế nào? Trong những lần thi mấy năm sau đó, anh luôn vô thức tìm nhưng em không còn xuất hiện nữa…”

Tuy Ức lập tức hiểu Tiêu Tử Uyên đang nói gì, “Lâm Thần cho em xem thẻ dự thi đó rồi. Lúc đó bố mẹ em đột ngột ly hôn, em thi xong thì quay về nhà, sau đó tới đây với mẹ, chuyển tới trường này, đây không phải trường điểm… không đủ tư cách tham dự kỳ thi đó, thế nên…”

Thế nên, dù chúng ta đã sớm gặp gỡ nhưng lại không kịp quen nhau.

Dưới ánh đèn sáng trắng, Tiêu Tử Uyên mỉm cười, “Năm ấy đợt tân sinh viên đến đăng ký nhập học, Lâm Thần kéo bọn anh đi đón em. Khi em đứng dưới gốc cây liễu chỗ cổng trường, Lâm Thần gọi tên em, anh đã rất kinh ngạc, khoảnh khắc em cười ngoảnh lại, anh lập tức nhận ra em. Dù em không giống người trên thẻ dự thi lắm, nhưng anh biết chính là em. Em cười với bọn anh, nụ cười đó khiến anh rung động. Anh cũng không biết mình bị làm sao nữa…”

Tùy Ức vẫn cho rằng đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, không ngờ với anh đó lại là tương phùng. Cô nhớ khi ấy nét mặt anh bình thản, không có gì khác lạ hay kích động, hơn nữa sau đó anh cũng chẳng hề nhắc đến.

Hai người vừa đi vừa nói, không biết từ khi nào đã đến chỗ đặt xà kép. Tùy Ức cười chỉ vào nó, “Hồi nhỏ em thích nhất là ngồi trên đó chơi, các bạn nữ khác không dám trèo lên, còn em không cảm thấy gì, về sau lớn lên lại bắt đầu sợ, cũng không dám leo lên chơi nữa.”

Tiêu Tử Uyên vịn xà, đúng là hơi cao, anh quay sang nhìn Tùy Ức, khi đó hẳn là cô còn gầy yếu nhỏ nhắn, không biết leo lên kiểu gì.

Tùy Ức chỉ thấy Tiêu Tử Uyên cười với mình, ngay sau đó anh vịn xà đu lên rồi ngồi vững ở trên, đắc ý nghiêng đầu nhìn cô.

Tùy Ức nhịn cười, quay mặt đi chỗ khác. Cô biết con gái luôn yếu thế hơn trong những trò kiểu này.

Tiêu Tử Uyên đang yên vị ở trên, sau đó chợt cố định hai chân trên xà, dùng lực hông treo ngược người hướng xuống.

“Cẩn thận!” Tùy Ức giật mình, chạy lên trước định đỡ anh, không ngờ Tiêu Tử Uyên lại trụ vững trong tư thế đó, kéo cô đến để hôn.

Ban đầu anh chỉ dịu dàng chạm vào môi cô, sau đó ngậm lấy cánh môi, hôn thật say đắm.

Tay anh ôm cô thật chặt, cô không dám đẩy ra, chỉ có thể mặc cho anh bắt nạt.

Rốt cuộc Tiêu Tử Uyên cũng hài lòng buông cô ra, dễ dàng xoay người xuống đứng trước mặt cô, nói một câu chẳng rõ đầu đuôi: “Mứt hồ lô chẳng chua gì cả.”

Mặt Tùy Ức đỏ bừng, đôi môi tê dại, dường như chẳng còn là môi mình nữa. Cô định đưa tay sờ, đầu óc rối bời, tức giận kêu lên: “Tiêu Tử Uyên!”

Tiêu Tử Uyên thấy mèo con có dấu hiệu cào người, vẫn ung dung nhàn nhã, “Hửm?”

“Anh…” Tùy Ức nghẹn lời.

Tiêu Tử Uyên vẫn cười ấm áp, “Ngày kia anh phải về rồi.”

Cơn giận của Tùy Ức lập tức tiêu tan, bất chợt thốt lên: “Nhanh vậy sao?”

Mà cũng đúng, lúc tối cô nghe anh bảo sắp về đấy thôi?

Tiêu Tử Uyên nghiêng đầu trêu chọc: “Không nỡ xa anh à?”

Tùy Ức dạo này bị anh trêu nhiều quá, lập tức phản bác: “Không!”

Tiêu Tử Uyên thở dài, nửa đùa nửa thật nói: “Muốn nghe một câu “Em nhớ anh” thôi mà khó thế sao?”

Tùy Ức ngẩng đầu nhìn anh. Tiêu Tử Uyên cười che mặt cô, “Em còn nhìn như vậy, anh không kiềm chế được là lại hôn em đấy.”

Cảm giác làn da mềm mại mịn màng khiến anh không muốn buông tay, chỉ mong được vuốt ve mãi làn da ấy.

Hai người đang nói chuyện thì gần đó có một giọng nói ngập ngừng vang lên: “Tùy Ức?”

Tùy Ức giật mình, quay đầu nhìn, người kia đi tới gần, cô bối rối hỏi Tiêu Tử Uyên: “Người quen của anh à?”

“Cậu ta gọi em, anh quen sao được?”

Tùy Ức “A” một tiếng, đành cười ngại ngùng nhìn người đang đi tới, vờ như quen biết.

Có lẽ là tò mò nên chàng trai kia nhìn chằm chằm Tiêu Tử Uyên, anh bình thản đón nhận ánh nhìn đó.

Tùy Ức thấy như vậy không được lịch sự, bèn miễn cưỡng giới thiệu: “Đây là Tiêu Tử Uyên, đây là… bạn học của em.”

Tiêu Tử Uyên nheo mắt nhìn cậu “bạn học’ này, e là cậu ta không nghĩ thế. Ánh mắt cậu ta đầy tình cảm như vậy kia mà.

Chàng trai kia thất vọng nhìn Tùy Ức, “Cậu không nhớ tớ tên gì à?”

Tùy Ức càng xấu hổ, cậu ta cau mày, “Có phải cậu không nhớ tớ là ai không?”

Theo đúng nguyên tắc không ngại học hỏi, Tùy Ức cười: “Không nhớ rõ lắm… Cậu là bạn học cấp Hai hay cấp Ba của tớ ấy nhỉ?”

Chàng trai biến sắc, tự an ủi bản thân, “Cũng không trách cậu được, sau khi tốt nghiệp cấp Ba, tớ xuất ngoại, từ đó chúng ta không gặp nhau nữa. Phải rồi, tớ tên là Chu Nhất Trác, sau này đừng quên nữa nhé.”

Tùy Ức coi như đã chào hỏi xong, kéo Tiêu Tử Uyên định rời đi, chẳng ngờ Chu Nhất Trác đột nhiên nhìn sang Tiêu Tử Uyên, “Anh là… bạn trai của Tùy Ức à?”

Tiêu Tử Uyên cười không nói, xem như ngầm thừa nhận.

Sắc mặt Chu Nhất Trác chợt trở nên khó hiểu, nói giọng kỳ quặc: “Thật có phúc, hồi đi học Tùy Ức có rất nhiều người theo đuổi.”

Tiêu Tử Uyên lịch sự trả lời: “Cảm ơn.”

“Anh đang nói chuyện với ai đấy?” Một cô gái chợt xuất hiện, tự nhiên khoác tay Chu Nhất Trác. Cậu ta xấu hổ, hơi giãy ra, cô gái sầm mặt, nhìn Tùy Ức.

Tùy Ức ngơ ngác trước ánh mắt của cô ta, dè dặt hỏi: “Chúng ta cũng là bạn học à?”

Chu Nhất Trác bật cười, “Không phải, không phải, hai người không quen nhau, đây là bạn học của tớ ở nước ngoài.”

Cô gái chợt cười, thoải mái đưa tay về phía Tùy Ức tuyên bố chủ quyền: “Chào bạn, tôi là Ngô Y Lâm, bạn gái của Chu Nhất Trác.”

Tùy Ức bắt tay cô ta, “Chào bạn.”

Khi Ngô Y Lâm buông tay, không biết vô tình hay cố ý mà gần như hất tay Tùy Ức ra, có vẻ khó chịu.

Tùy Ức không quan tâm nhưng Tiêu Tử Uyên lại để ý. Anh khẽ cau mày, đưa tay nắm chặt tay Tùy Ức, kéo cô sát lại bên mình.

Tùy Ức liếc mắt, thấy anh tỏ vẻ khó chịu hiếm thấy, nghĩ rằng anh không chịu nổi loại người này, đã bắt đầu mất kiên nhẫn nên cũng sốt ruột theo, suy nghĩ xem nên nói thế nào để bỏ đi.

Lúc này, cô gái kia mới để ý đến Tiêu Tử Uyên, vừa sửng sốt lại vừa như không cam lòng, bỗng nói: “Giờ chúng tôi đang đi du học nước ngoài, bạn biết XX chứ? Chúng tôi ở đó, có thời gian thì tới chơi nhé.”

Tùy Ức không hiểu lắm, sao bỗng dưng nhắc đến chủ đề này? Cô quay sang nhìn Tiêu Tử Uyên.

Tiêu Tử Uyên không tỏ vẻ mất kiên nhẫn như khi nãy nữa, chỉ cúi đầu, thản nhiên nghịch ngón tay nhỏ thon dài của cô.

Trước mặt họ còn có cặp đôi kia, Tùy Ức hơi xấu hổ, thế là hai người lại bắt đầu rơi vào thế giằng co.

Tiêu Tử Uyên bị đẩy tay ra, lại cười bám lấy tay cô, bị đẩy ra tiếp, anh lại quấn vào.

Tùy Ức giãy giụa mấy lần rồi cũng phải từ bỏ.

Hai người cứ vô tư đến quên cả trời đất, cô gái kia thì lải nhải liên tục: “Chỗ XX đó ai cũng bảo tốt nhưng tôi lại thấy chẳng ra sao, mức sống cao quá, chúng tôi một tháng phải tốn đến chừng này, thế là còn ít đấy. Anh họ tôi cũng ở nước ngoài, chỗ anh ấy mới gọi là đời sống cao, nhưng ở đó tốt thật, sầm uất lắm…”

Nói xong, cô ta nhìn Tiêu Tử Uyên như muốn nghe lời tán thành của anh.

Tiêu Tử Uyên cảm nhận được ánh mắt kia, hờ hững đưa mắt sang nhưng không nhìn cô ta mà hướng về đèn đường cách đó không xa, khóe miệng chỉ hơi động đậy, hờ hững đánh giá: “Cũng được.”

Tùy Ức chớp mắt, cô với chàng trai kia mới là bạn học mà? Sao Tiêu Tử Uyên với bạn gái của bạn học lại trò chuyện vui vẻ thế nhỉ?

Thấy Tiêu Tử Uyên phản ứng như vậy, cô ta càng thêm đắc ý, “Được quá ấy chứ. Anh họ tôi là sinh viên giỏi của XXX đấy! Phòng thí nghiệm XX! Chắc anh cũng biết chứ, chỗ đó khó vào lắm.”

Nói xong, cô ta nhìn Tùy Ức rồi lại nhìn Tiêu Tử Uyên, “Hai người chưa tới đó bao giờ nhỉ? Cũng đúng thôi, xin visa khó lắm, trường ở đó người bình thường không xin được đâu.”

Tùy Ức cuối cùng cũng nghe ra chỗ có vấn đề. Cô đứng yên không dám hành động, vì không chắc lúc nào đại thần sẽ tung chiêu, nếu là một chiêu hiểm mà cô không kịp tránh, bị máu văng lên người thì không ổn chút nào. Mình là người từng chịu trận, đại thần tung chiêu, chúng yêu tan tác.

Tiêu Tử Uyên bề ngoài hòa nhã hiền lành, nhưng người thông minh nhìn ánh mắt anh sẽ biết anh không phải người dễ dây vào, mà Tiêu Tử Uyên thường không đối đầu trực diện với người khác nên lần nào cũng có người không biết điều mà tìm đến cái chết.

Tùy Ức thật sự rất thương xót cô gái này.

Chu Nhất Trác cũng thấy hơi quá, giật giật cánh tay cô ta, lại bị cô ta lườm nguýt.

Cô gái còn định nói gì đó thì có người sau lưng lên tiếng ngắt lời. Cô ta lập tức quay đầu, chào một người đeo kính. “Đây chính là anh họ tôi, anh ấy rất giỏi đấy nhé! Giành được học bổng ở XXX! Tôi giới thiệu cho mọi người làm quen, về sau có khó khăn gì có thể nhờ anh ấy giúp.”

Cậu anh họ nào đó thấy người đối diện thì biến sắc, đập nhẹ cánh tay cô ta, cau mày khẽ nói: “Đừng nói nữa!”

Tiêu Tử Uyên vẫn mỉm cười nghe, đợi cô ta dừng lại mới chuyển ánh mắt từ chiếc đèn đường sang người mới tới, từ tốn mở lời: “Lâu rồi không gặp.”

Sắc mặt cậu anh họ càng khó coi hơn, chúng ta làm chung một phòng thí nghiệm, trước hôm về nước còn gặp nhau, mới có mấy ngày, chẳng lẽ trước đó anh không thèm nhìn đến tôi à?

Cậu anh họ trừng mắt nhìn Tiêu Tử Uyên rồi cười thật tươi giải thích: “Xin lỗi đàn anh Tiêu, em họ em nói bậy thôi, anh đừng để bụng!”

Tiêu Tử Uyên cười hòa nhã, “Không sao.”

Tùy Ức chớp mắt, thật trùng hợp, lại là người quen?

Tùy Ức biết, không phải anh không tức giận, mà một số người vốn không thể lọt vào mắt anh, đã không lọt vào mắt thì làm sao phải tức giận?

Cô gái kia không phục, kéo anh chàng đeo kính hỏi: “Anh ta là ai vậy?”

Cậu anh họ ngán ngẩm quát lên: “Anh ấy chính là đại thần cùng phòng thí nghiệm mà anh kể cho em, cùng khóa với anh nhưng vào phòng thí nghiệm sớm hơn nhiều! Anh còn phải gọi anh ấy là đàn anh mà em còn dám khoe khoang trước mặt anh ấy, đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn.”

Cô gái kia há hốc miệng, sau đó thẹn quá hóa giận bỏ đi.

Tùy Ức nhìn bóng ba người rời đi, cau mày tự kiểm điểm, “Gái quê không ra nước ngoài như em có phải không thích hợp gặp bạn học thời cấp Ba phải không?”

Tiêu Tử Uyên cười tươi hơn, ngẩng đầu vuốt ve đôi lông mày đang nhăn lại của cô, nói giọng nghiền ngẫm: “Bánh bao à, để anh xem nào… Hình như dạo này em mập lên…”

Vừa nói vừa tiện tay véo nhẹ má Tùy Ức, cảm giác mềm mịn khiến anh không nỡ buông tay, “À, để anh nếm thử xem là nhân gì.” Dứt lời liền cúi đầu cắn nhẹ vào má cô.

Tùy Ức che một bên mặt, sững sờ nhìn anh.

Trời ơi, người đàn ông trước mặt thật sự là Tiêu Tử Uyên sao? Rốt cuộc anh xuất ngoại học ngành gì vậy? Lý luận thực tiễn trêu ghẹo con gái sao?

Tùy Ức không thể tiếp nhận sự thật này, liền không nói nữa, che mặt cúi đầu đi ra cổng trường. Tiếng bước chân vang lên, cô biết Tiêu Tử Uyên đang theo sau.

Đi được một đoạn, cô chợt dừng lại quay người nhìn anh.

Tiêu Tử Uyên cũng dừng lại, khẽ nhướng mày như đang dò hỏi, trong mắt thấp thoáng niềm vui. Tùy Ức lắc đầu, cười rồi lại quay đi.

Tiêu Tử Uyên bước tới, nắm tay Tùy Ức, đan ngón tay vào cô rồi nói: “Nói đi.”

Âm cuối cùng nhẹ nhàng du dương, không phải phong cách của Tiêu Tử Uyên, mà giống kiểu trò chuyện quấn quýt bịn rịn giữa nam nữ yêu nhau say đắm hơn.

Tùy Ức nghiêng đầu, chần chừ hồi lâu.

Đối với số đông người mà nói, sự tồn tại của Tiêu Tử Uyên giống như một vị thần, lúc nào anh cũng xuất chúng, lại luôn có vẻ ung dung nhẹ nhàng. Từ lâu cô chẳng tin vào những thứ như may mắn, tài năng bẩm sinh hay giỏi từ trong trứng, cô chỉ biết rằng anh chắc chắn đã phải cố gắng rất nhiều mới có được lớp vỏ bọc nhàn nhã đến thế.

Cô không biết “cố gắng rất nhiều” cụ thể là bao nhiêu, cô không biết ở đất nước xa lạ kia, anh rốt cuộc phải bỏ công sức nhiều hơn người khác chừng nào mới khiến người khác tâm phục khẩu phục kính cẩn gọi một tiếng “đàn anh Tiêu”, người khác nhìn thấy hào quang của anh, còn cô chỉ thấy nỗi xót xa của mình. Những ngày tháng ấy, cô lại không thể bầu bạn bên anh.

Thế nhưng cô chẳng biết làm sao để nói với người đàn ông trước mắt hết thảy những niềm tiếc nuối, hụt hẫng, xót xa của bản thân.

Tùy Ức ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt chạm vào đường nét khuôn mặt góc cạnh tuyệt đẹp, ngàn vạn lời muốn nói hóa thành một cậu duy nhất: “Tiêu Tử Uyên, bao giờ anh mới về?”

Tiêu Tử Uyên hơi giật mình, lần đầu tiên anh nghe thấy Tùy Ức gọi tên mình không hề kiêng dè như vậy, âm điệu còn pha chút nũng nịu phàn nàn. Anh không khỏi nắm chặt tay cô, giọng nói trầm thấp xen lẫn niềm hân hoan và vỗ về vang lên: “Anh sẽ về nhanh thôi.”

Nụ cười anh sáng bừng ấm áp, khi cười, nét dịu dàng tràn đầy, tất cả đều vô cùng động lộng người.

Tùy Ức thật sự trông ngóng anh về.

Còn đang ngơ ngẩn, Tiêu Tử Uyên đã nắm eo cô kéo vào lòng, khẽ cười, “Đây là lần đầu tiên người khác nói anh là bạn trai em mà em không vội lên tiếng nhấn mạnh anh chỉ là đàn anh, vậy coi như ngầm thừa nhận rồi đúng không?”

Tùy Ức sửng sốt, sao giọng anh nghe lại tủi thân như thế? Cô nghĩ một lát mới ngẩng đầu, vẻ mặt thành khẩn: “Mặc dù em luôn gọi anh là đàn anh, nhưng em chưa bao giờ nói em không yêu anh.”

Tiêu Tử Uyên cau mày, “Lúc trước em nói với Lâm Thần… anh còn nghe thấy…”

Tùy Ức ôm eo anh, cười tinh nghịch, “Em nói là sẽ không thích chứ không nói là không thích.”

Không phải em không thích, mà là không dám thích, em sẽ cố gắng không thích anh, dù có thích, cũng phải cố gắng kiềm chế bản thân.

Tùy Ức ngẩng đầu nhìn vào mắt Tiêu Tử Uyên, nở nụ cười xinh đẹp, chậm rãi nói: “Nhưng cuối cùng em vẫn không kìm nén được.”

Lần này đến lượt Tiêu Tử Uyên sững sờ, anh nhanh chóng hiểu ra, nở nụ cười rồi ôm lấy Tùy Ức, áp mặt vào mặt cô, “A Ức, em không biết anh thích em đến nhường nào đâu…”