Bí quyết đơn giản hóa cuộc sống wattpad

"Sông, không phải cứ gần bờ là cạn Bạn, không phải lúc hoạn nạn mới đi" Bạn nghĩa là gì ? Nhân gian trần sự, phàm là người tài giỏi hay phú quý đều không thể có được những tình bạn chân thật. Mà cho dù có đi chăng nữa, "sinh tử tương hứa", bốn chữ vô cùng đơn giản, ai ai cũng có thể mở miệng, vỗ ngực mà nói. Nhưng đến thời khắc quyết định, có bao nhiêu người đã chuẩn bị sẵn sàng? Khi niềm tin ở mức độ cao nhất, thì thất vọng sẽ kéo bạn xuống thấp hơn cả cái đáy thấp nhất !!!

4 năm trước, niềm tin này đã đặt sai chỗ. Cảm giác sống trong xã hội mà không có một chút gì mê luyến, đến cả giọt sương vốn dĩ thuần khiết là thế trong mắt ta cũng mang màu thù hận thật khó mà quên được. Lần đầu tiên ta khóc vì tình bạn của mình ! Tiếng khóc khi đã bật ra không thể kìm lại, sụt sùi, sau đó bật thành tiếng nức nở, đau đớn, có lẽ ta cũng không biết tại sao mình khóc, nhưng ít nhất chúng cũng cho ta hiểu, thì ra các cô gái trên đời không có ai sinh ra đã không biết khóc. Và bỗng nhiên ta hiểu ra rằng, con người, ác hay thiện đều là do bản thân họ tự phát, có mấy ai hiểu được tâm lý kẻ được gọi là nạn nhân ? Cái mác quân tử chỉ là các người tự gắn cho nhau, trong mắt ta mãi mãi chỉ là những kẻ tiểu nhân bỉ ổi. Bị chó cắn chẳng nhẽ ta sẽ đi cắn lại nó một miếng để trả thù sao? Không ! Ta sẽ quay lưng bước đi, để rồi vài ngày sau sẽ đem nó ra mà nấu chín, nghiễm nhiên cầm dao xâu xé, nhai nuốt từng miếng thịt của nó. Đây chính là điểm khác nhau giữa người và súc sinh Thế nên, ta tự nhắc nhở mình phải cố gắng thành công, vì thành công là cách trả thù tốt nhất. Các người luôn nghĩ mình đi trước ta một bước, nhưng sự thật các người luôn đi sau ta hai bước Quả thật, hiện nay ta sống tốt hơn các ngươi rất nhiều. Nếu có vô tình chạm mặt nhau ngoài phố, ta dĩ nhiên sẽ ngẩng cao đầu, để cho ngươi thấy hiện nay ta thành công biết bao, hạnh phúc biết bao, chưa biết chừng, ta còn cười nhạo ngươi nữa. Những kẻ khi xưa ngạo mạn là thế, đến giờ cũng chỉ khom lưng đi vội không dám nhìn thẳng vào mắt ta. Thế mới biết, quân tử trả thù, không nhất thiết là phải lấy đi tính mạng. Để họ sống mà phải tránh mặt ta, phải ghen tỵ với ta, muốn cầu xin ta mà không thể với đến, có như vậy mới thật là trả thù. Ta không oán giận cuộc sống, bởi vì cuộc sống căn bản không biết ta là ai, nhưng ta oán hận các người, đồng thời ta cũng biết ơn các người. Trước đây ta luôn nghĩ, muốn người ta nhìn mình khác đi thì hãy tự làm, muốn mọi chuyện thay đổi thì phải ra ngoài đó và tự mình thay đổi họ. Nhưng sự đời không phải thế. Mọi người thường thích nói với ta cái gì ta làm được, cái gì không. Nhưng cuối cùng, bất cứ điều gì mà ta định làm hay không làm đều là lựa chọn của ta. Mọi người sẽ cố nói ta phải thế nào trong cả cái cuộc đời này. Ta chỉ cần đấm trả lại và bảo, “không, đây mới chính là tôi”. Cái ngày mà các người phản bội ta, cũng chính là cái ngày ta tự thay đổi mình. Nhờ các người mà bắt đầu từ ngày hôm đó, ta không còn tin vào ai cả. Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, ánh mắt của ta không còn dịu dàng nữa, không còn ngây thơ nữa, cũng không còn ngu ngốc nữa. Nó nhìn đời bằng tất cả sự hoài nghi, sự lạnh lùng, và vô cảm. Ánh mắt của ta hiểu được sự lạnh lẽo, hiểu được sự lừa dối và hiểu được cả những thứ bẩn thỉu ẩn sâu trong cái vẻ ngoài giả tạo của các người. Bất kể là ai, hễ đến gần ta vội vã thì trong mắt ta đều là kẻ vô hình, hoặc là lợi dụng, hoặc là thương hại. Đã có nhiều người vì lợi dụng ta mà tới, khả dĩ lợi dụng được thì lợi dụng, không lợi dụng được nữa thì rời đi. Những kẻ đó, ta không giữ, cũng không trách. Bởi ta có cách sống của riêng ta, không hoàn hảo, cũng chẳng quá tốt đẹp nhưng của bố thí cho những kẻ thèm khát được ảo tưởng thì dĩ nhiên ta không thiếu.

Còn đối với những kẻ thương hại ta, thì bạn là bạn, thương hại là thương hại, thương hại không bao giờ có thể trở thành tình bạn được. Đối với ta, để ai đó phải thương hại mình, đúng là một cực hình. Không phải ta tự kiêu mà ta ghét sự thương hại của họ, chỉ là, lòng tự trọng trong ta quá lớn, đến nỗi, ta không cho phép bất cứ ai thương hại đến ta, đến bên ta chỉ vì nghĩ ta cần được thương hại, hoàn toàn không cho phép… Trong cuộc sống này, không ai có thể biết trước được điều gì. Những kẻ tự xưng là bạn cũng không ngoại lệ. Nhưng nước bẩn khả dĩ vẫn có thể rửa sạch vết nhơ, người dưng cũng không ngoại lệ mà mang đi cho ta ngu ngốc. Muốn nhìn rõ thật hư, không có cách nào tốt hơn là giả vờ không biết. Chính vì vậy, càng là thích một người, càng phải đối xử lãnh đạm, càng là chán ghét một người, càng phải đối xử ôn hòa khiêm nhường. Ngươi tưởng đã lại gần được ta, nhưng kì thực chỉ là con mắt, cái tai thứ ba mang lại cho ta mọi thông tin ta chưa biết. Nhưng thế cũng không có nghĩa là quan tâm đến quá nhiều chuyện trong thiên hạ. Bản thân ta chỉ cần thấy rõ những gì làm hại đến ta, còn có thực sự giúp ích cho ta hay không, tự khắc nó sẽ đến. Bạn, ta cần chất lượng, chứ không cần số lượng. Nếu muốn sống tốt, cần phải học cách không quan tâm quá nhiều chuyện.Người ta khổ sở cũng chỉ vì muốn biết nhiều chuyện, nhưng hết lần này đến lần khác ông trời không có tốt như vậy mà thỏa mãn ham muốn cá nhân của con người. Cuộc đời ta là toà nhà chỉ được xây một lần. Ta buộc phải để nó chính xác tuyệt đối, không được sai một centimet nào cả. Nếu không, ta sẽ phải nuối tiếc. Mà đối với ta, trên thế gian này nuối tiếc chỉ có hai thứ. Một thứ muốn có mà không có được. Thứ còn lại là gần có được nhưng vẫn đánh mất. Cuộc đời cũng giống như một canh bạc. Từ khi sinh ra, mỗi con người đã chiếm một chỗ trong sòng bài, cầm trên tay mình những lá bài định mệnh. Dù muốn hay không cũng đều là không thể rời đi được. Còn với những kẻ muốn có được mọi thứ trên đời thì không còn cách nào khác ngoài đặt cược vào canh bạc ấy. Với ta, thua cũng không sao , đáng sợ chính là không chịu nhận thua, cố bon chen để rồi càng thua nhiều hơn. Nếu đã đạt được như mong ước, tốt nhất là nên dừng lại. Thành công lớn nhất của mỗi một con người là sau quá trình trưởng thành giữ lại được toàn vẹn bản thân mà không xoay vần theo những biến cải của cuộc đời. Chỉ đơn thuần là mạnh mẽ hơn, lạnh lùng hơn, giỏi giang hơn và giỏi chịu đựng hơn Nhiều người hỏi ta tại sao phải thế, ta thật lòng chỉ muốn im lặng. Câu trả lời của ta luôn rất rõ : Trước kia sinh ra trong nơi hỗn loạn này, chỉ có thông minh mới có thể sống sót, nhưng hiện tại thời đại bất đồng, càng thông minh trái lại càng dễ mất mạng. Nếu ngươi là một tên ngốc nghếch, ngươi có thể lựa chọn giả bộ thông minh, nhưng nếu ngươi là một người thông minh, vậy tuyệt đối phải vờ làm một tên ngu ngốc. Người thông minh biết cách tự bảo vệ mình, bằng không đến khi giống như miếng thịt bị người ta ném lên đĩa một dao lại một dao xâu xé, liền hối hận tại sao mình lại đi lên con đường này ! Cuộc đời như một vở kịch, mỗi người chưa chắc có thể được diễn vai diễn mình mong muốn. Thế nên ta cũng không mong được diễn vai thiện ở đời, không phải vì ta ác, mà vì vai thiện khó diễn quá, biết bao kẻ vì muốn làm thiện nhân mà không ngừng treo lên người cái mác giả tạo đáng khinh bỉ. Ta sẽ sống thật với bản thân mình, sẽ làm những điều mình muốn. Những thứ ta cần, tự khắc nó sẽ đến. Hãy chống mắt lên mà nhìn xem !

------

Ở đây mình có mượn một vài câu nhé