Thử hỏi vì sao tớ lại gưi cho cậu

From: coca Sent: Friday, March 02, 2007 11:23 PMTo:

Subject: RE: Gui ban gai than yeu

Lâu rồi, tớ không biết một tin tức nào về cậu, chắc là mọi thứ vẫn thế thôi, không có nhiều thay đổi. Thỉnh thoảng, tớ vẫn nhớ đến những kỷ niệm thời ĐH, trong đó có cậu. Lần đầu tiên gặp cậu, cậu đã khác hẳn với mọi người rồi. Cậu là người "thành phố" (theo bọn bạn giới thiệu), nhưng lúc nào cũng ăn mặc giản dị, thậm chí còn tềnh toàng một chút.

Cậu không bao giờ đi giày, kể cả mùa đông rất lạnh. Có thể cậu không thích đi giày, hoặc bộ quần áo (áo sơ mi và quần kaki) của cậu không hợp với giày thể thao mà cậu thì lại không thích đi giày da vì cậu ngại làm người lớn. Đấy chỉ là suy đoán của tớ vì tớ chẳng bao giờ hỏi cậu "tại sao như thế", và tất nhiên tớ cũng không nhận được câu trả lời.

Quảng cáo

Còn cái mũ mùa đông của cậu nữa chứ, thực sự là nó rất xấu nhưng không hiểu sao cậu vẫn hay đội nó. Mặc dù vậy tớ vẫn không ghét nó lắm, vì nó làm tớ dễ nhận ra cậu trong lớp học hay ở chỗ đông người. Không biết đấy có phải lý do cậu đội nó không nhỉ? Thực ra thì bề ngoài của cậu như vậy thôi, chứ cậu là một con người khá tinh tế và cầu kỳ, tớ cảm nhận như thế.

Cậu luôn muốn gần gũi và hòa đồng với mọi người, nhưng luôn ngại thể hiện những tình cảm đó ra ngoài. Bằng chứng là lời lẽ của cậu lúc nào cũng "gắt gỏng" một chút, "suồng sã" một chút, và "đùa cợt" một chút. Nhưng nó mang nhiều ý tứ và tình cảm của cậu. Vì thế mà tớ thích nói chuyện với cậu.

Quảng cáo

Mặc dù học cùng ĐH với nhau, nhưng thời gian tớ nói chuyện với cậu không nhiều, mọi thứ tớ nghĩ về cậu bằng cảm nhận nhiều hơn. Có lúc tớ rất giận cậu, vì cậu đã "nói chuyện như quát vào mặt tớ" khi tớ nhờ sự giúp đỡ của cậu. Tớ biết cậu làm như thế là giúp tớ, là muốn tớ bỏ cái thói làm việc thụ động đi. Nhưng đã chạm vào lòng tự ái thì tức giận và đôi khi cả nước mắt nữa do bản năng mà trào ra thôi. Lúc đó thì tức cậu 1, mà tức mình 10, vì cảm thấy mình kém quá.

Thực ra trong suốt thời gian học ĐH, càng ngày càng cảm thấy quý cậu hơn vì thấy cậu có nhiều suy nghĩ giống tớ. Tớ thích một cuộc sống giản dị, nhưng không quá tềnh toàng, và điều quan trọng là có tình cảm. Tớ cũng muốn quan tâm đến bạn bè, vì tớ sợ cái cảm giác buồn mà không ai biết, không có ai chia sẻ.

Tớ cũng ngại khi biểu hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng thực sự là tớ rất thích đối xử với mọi người một cách tình cảm và được nhận tình cảm từ mọi người. Tớ cũng ngại thay đổi, và lúc nào cũng thích mình là một đứa trẻ con. Có lẽ vì tớ với cậu giống nhau quá nên lại khó gần nhau. Tính tự cao và tự ti của tớ ngang nhau, còn cậu thì rất kiêu đối với bản thân mình, nên lúc nào tớ với cậu cũng có một khoảng cách.

Tớ luôn chờ đợi cậu rút ngắn khoảng cách ấy lại, nhưng càng chờ đợi thì khoảng cách ấy lại càng lớn hơn, và bây giờ thì quá lớn. Chắc tại tớ hy vọng nhiều quá nên giờ mới nhận ra được khoảng cách ấy lớn đến vậy, mà có thể vốn dĩ nó vẫn như thế.

Trước khi xa cậu, tớ không đủ kiên nhẫn nên muốn thử rút khoảng cách xem sao. Tớ đã suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ rất lâu, và cuối cùng cũng quyết định được là sẽ nói chuyện thẳng thắn với cậu một lần. Kết quả là, chẳng có cái gì mới hơn cả, nó vẫn mờ mờ ảo ảo như thế, thậm chí còn mờ hơn.

Chỉ một điều mới tớ nhận ra ở cậu là "cậu là một con người bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn". Nhận được mail của cậu, tớ vừa buồn lại vừa vui. Tớ vui vì tớ biết trong lòng cậu có một chút dành cho tớ, nhưng tớ buồn vì tớ biết là tớ với cậu rất khó có thể gần nhau. Nhưng dù sao, cái mail đó cũng là một kỷ vật đối với tớ, thỉnh thoảng tớ cũng đọc lại nó mỗi khi suy nghĩ linh tinh vớ vẩn.

Tớ cũng vừa đọc lại nó xong, và tự nhiên một viết vài dòng cho cậu. Nhưng tớ không muốn gửi vào hòm thư của cậu, vì lòng tự cao và tự ti của tớ, và vì tớ nghĩ làm việc đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa.Nếu có duyên, thì cậu sẽ đọc được những suy nghĩ này của tớ, để... mà không biết để làm gì nữa. Còn một lý do nữa để tớ viết, đó là tớ muốn suy nghĩ của mình được thông thoáng hơn, được mạch lạc hơn và được giải tỏa hơn. Điều tớ muốn là sự rõ ràng.

Ký tên: Coca

Có thể vì cậu là người vừa ngồi dán băng cá nhân mấy vết xây xát sau trận banh của tớ, vừa lầm bầm “ Chơi dở mà cứ thích…lăn xả!”. Tớ thì cứ im lặng mím môi chịu thuốc sát trùng, vừa thích thích vì nhìn cậu …xót xa cho tớ như thế!

Có thể vì cậu là người duy nhất để ý thấy cái hồ cá bé tí xíu phòng tớ chỉ còn…một con. Một đứa còn lại đã …lên đường sau mấy bận tớ quên cho ăn đàng hoàng tử tế. Và mua thả vào đó cả một bầy loi choi đủ sắc màu, nghiêm mặt “Tui gửi nuôi dùm, chết con nào thì ông biết tay tui!”. Thật lòng tớ thích cái kiểu hung hăng của cậu nhiều ghê gớm!

Có thể vì lúc tớ bảo cậu chạy vào trong chờ cho đỡ nắng, cứ để tớ một mình rồng rắn xếp hàng gửi xe, cậu đã nói một câu nghe rất…khí phách “Giang hồ không bỏ rơi đồng bọn!”. Tự nhiên tớ nghĩ, có lẽ cả những lúc khó khăn nhất, cậu sẽ vẫn là người cuối cùng ở cạnh bên, phải không?

Có thể là vì cậu đã ngồi cả buổi loay hoay xếp quần áo cho tớ về quê, cứ luôn miệng chê tớ con trai sao mà điệu, là sao tớ chỉ biết bóc lột sức lao động mà thôi. Nhưng khi vẫy tay chào tớ ở ga, cậu mỉm cười mà mắt đỏ hoe “Tớ nhét thêm chai dầu vào rồi đấy. Nhớ về sớm, tớ ở lại giữ Sài Gòn cho.” Chắc chắn rồi nhóc, sẽ nhanh gặp lại thôi!

Có thể là vì khi tớ bảo rằng mẹ tớ ở quê đang ốm, nhà tớ đang gặp lũ, hay hôm ông ngoại mất. Nhìn khuôn mặt lo lắng cuả cậu, cám ơn vì cậu cũng đã yêu thương gia đình tớ nhiều như thế. Có đúng là người ta sẽ yêu những người họ chưa gặp mặt chỉ vì đó là gia đình của người họ yêu thương?

Có thể là vì khi tớ rất rất buồn vì bài thi sáng nay không tốt, cậu đã chẳng an ủi, lại còn cốc đầu bảo tớ cuộc sống này nhiều gập ghềnh, ngã ngựa ngay con dốc đầu tiên thì có tệ quá không. Nghe cậu nói, tớ le lưỡi làm như đường đời này chông gai dữ lắm, nhưng thật lòng tớ rất thích được nhìn cậu bản lĩnh như thế!

Có thể là vì cậu thở hồng hộc trước mặt tớ, miệng hớn hở khoe đã dắt bộ cái xe bị cán đinh một đoạn thật dài tìm chỗ vá. Tớ nhăn mặt những lúc như thế sao không gọi tớ ra giúp, cậu chỉ cười toe bảo rằng mình vẫn khỏe. Nhóc này, con trai có mặt trên đời này là để gánh dùm con gái một phần khó khăn…

Có thể là vì hôm cậu bị ốm, người nóng ran. Tớ chẳng biết làm gì, cứ đưa tay sờ trán cậu mãi, cậu lấm tấm mồ hôi, mặt tái nhợt mà còn cự nự tớ “Ông cứ để tay lên trán tui hoài mà có bớt tí nào đâu!”. Ừ thì tớ có biết làm gì nữa đâu!

Có thể là vì khi thấy tớ đứng nói chuyện hơi lâu với nhỏ lớp trưởng lớp kế bên, cậu đã hậm hực với tớ cả buổi. Vậy mà khi tớ hỏi cậu ghen à, cậu vặc lại tớ điên à. Nhưng nhìn khuôn mặt cậu đỏ bừng lên, tớ không biết mình có đang tưởng bở không nhỉ?

Có thể tớ thích cậu vì…đám bạn của tớ cũng thích cậu nữa. Chúng nó lần nào cũng nằng nặc bảo tớ đem cậu theo, lần nào cũng nhắc về cô nhóc mắt xoe tròn, và cứ kể mãi về cậu khi ngồi chung. Thật tuyệt khi những người bạn của tớ cũng nhận ra cậu đáng yêu nhiều như thế!

Có thể là vì tớ rất thích cái cảm giác được một cô gái lựa đồ cho mỗi khi dẫn cậu theo mua áo, thích đứng im để cậu xoay trước xoay sau, thích cậu bảo vào thử cái này cái nọ. Nếu cậu thấy tớ đẹp, thì đúng là tớ đẹp rồi, phải không?

Có thể là vì cậu rất hay hờn giận tớ. Hai đứa mà tranh luận về điều gì thế nào cũng kết thúc bằng chiến tranh. Nhưng giận thì giận, tớ vẫn rất ấm lòng khi cậu dặn dò mặc áo ấm và ngủ sớm ngày mai thi, mặc dù mặt mũi vẫn “ngầu “ và lời lẽ vẫn lạnh tanh.

Rất biết ơn vì cả những lúc như vậy cậu vẫn nghĩ về cho tớ.

Có thể là vì cậu lúc nào cũng…đặt tên tất cả mọi thứ, mọi đồ vật trong phòng tớ. Cậu thích gọi con Ki nhà tớ là… Cá, thích gọi cái gối ôm của tớ là Xúc Xích và đôi giày của tớ là Múp. Tớ phản đối những cái tên kì quặc đó, nhưng vẫn quen miệng gọi mỗi khi tớ nghĩ về cô bạn bé nhỏ mà tớ thương yêu.

Cũng có thể là vì tớ rất cần một người chăm sóc, tớ quen việc có cậu mỗi ngày, và tớ cũng cần có ai đó để tớ yêu thương.

Cậu đã từng rất hiểu những gì tớ nói, vậy thì… hiểu luôn cả những gì tớ chưa dám nói thành lời nhé, được không?

Theo Mực Tím