Mỗi ngày hôn một cái review năm 2024

Thể loại: Hiện đại, chủ thụ, 1×1, gương vỡ lại lành, ngọt, kết hôn trước yêu sau, lạnh lùng chiếm hữu cao tổng giám đốc công x ngôn từ dâm đãng hết chuyện này đến chuyện khác streamer thụ.

Độ dài: 51 chương chính văn + 1 ngoại truyện.

Đôi lời muốn nói trước, thật ra cũng không hẳn là “kết hôn trước yêu sau”, hai người yêu nhau từ lâu, chia tay nhưng vẫn còn tình cảm, chuyện kết hôn chỉ giống như sợi dây kéo hai người quay lại thôi. Chính là “gương vỡ lại lành”.

Câu chuyện bắt đầu khi công ty của streamer của Tạ Văn Tinh được mua lại bởi một công ty lớn khác, vừa hay ông chủ mới của cậu lại là Quan Hạc, đàn anh, cũng là người yêu cũ thời đi học của cậu. Tạ Văn Tinh vốn là một streamer nổi tiếng, chơi LOL giỏi, đàn hát cũng giỏi, từng học theo chuyên ngành viết nhạc. Làm một người live stream chơi game, Tạ Văn Tinh có cái miệng rất thiếu đánh, rất hay nói năng làm người khác đỏ mặt, nhưng thực tế cậu lại là một chàng trai ngây thơ.

Tạ Văn Tinh còn yêu Quan Hạc, nhớ nhung hình bóng của anh, xong lại rụt rè không dám tiến tới. Mãi cho đến lúc Quan Hạc trở thành ông chủ của cậu, lập ra bản hợp đồng ép cậu kết hôn để trả khoản nợ, Tạ Văn Tinh vẫn còn sợ hãi. Cậu chưa quên được Quan Hạc, dù chỉ liếc mắt nhìn ảnh của anh thì trái tim vẫn không nhịn được đập bình bịch. Thế rồi cậu cũng chấp nhận bản hợp đồng, dọn về sống chung cùng anh.

Quan Hạc bây giờ không còn là đàn anh của Tạ Văn Tinh nữa, không còn là người nói với cậu: “Cậu hôn anh một cái, ba hiệp sau thả cho các cậu”. Quan Hạc là một người rất lí trí, lí tính lớn hơn cảm tính, dù có khó chịu cỡ nào thì tình cảm đều sẽ bị anh gạt bỏ ngay ngày mưa cậu bỏ anh. Thế nhưng khi gặp lại, Quan Hạc lại chẳng kìm được mà muốn giữ Tạ Văn Tinh bên mình, vĩnh viễn không được rời bỏ anh. Những tưởng sẽ có điều tiêu cực nào đó, hoặc vết thương lật ra thì lại đau, nhưng bởi vì hai người vẫn còn vương vấn đối phương, nên những ngày tháng ở chung lại khiến họ gần nhau hơn và thấu hiểu nhau hơn.

Ban đầu, Tạ Văn Tinh lo sợ, vì nghĩ anh hết yêu mình. Rồi cậu lại dũng cảm thả thính, vụng về trêu chọc anh, sợ anh không quan tâm. Nhưng rồi khi Quan Hạc tiến gần thì Tạ Văn Tinh lại co lại như mèo con. Cậu sợ, sợ anh tốt với mình quá, sợ anh giận, sợ anh tức, sợ anh buồn nôn, sợ anh ly hôn với mình. “Em sợ lắm… Sợ anh bỏ rơi em.”

Khi còn ở bên nhau, Quan Hạc vốn là con nhà người ta, là học bá, đẹp trai, toàn tài, ấy vậy mà anh bị cậu nhóc bất kham Tạ Văn Tinh thu hút. Khi ấy, anh theo đám bạn đi xem các em khóa dưới, rồi vừa hay thấy Tạ Văn Tinh vừa đàn vừa hát trên sân khấu. Cậu trai ấy cười chói mắt như một mặt trời nhỏ, sau đó anh hỏi được tên của cậu, hóa ra không phải mặt trời, mà là một ngôi sao (“Tinh” trong tên của Tiểu Tạ là “ngôi sao”). Sau này, khi đã quay lại với nhau, anh nói rằng khi ấy anh chưa kịp nói với cậu: “Em lấp lóe chút thôi, làm thế giới của anh bừng sáng“. Và khi đi cùng với mấy streamer, khi mọi người hỏi Quan Hạc có sở thích nào không, anh cũng nói anh thích ngắm sao…

Quan Hạc cứ như thế chầm chậm túm thỏ nhát gan đội lốt sói Tiểu Tạ ra khỏi nơi trú ngụ. Hai người dần mở lòng với nhau nhiều hơn, không còn là những thiếu niên bồng bột mà đã trưởng thành nhiều hơn. Tạ Văn Tinh chưa bao giờ hết yêu anh, thậm chí năm đó nói lời chia tay, cũng là một phần vì cú sốc, là vì bà nói Quan Hạc quá tốt, Tiểu Tạ cảm thấy tự ti. Đàn anh quá giỏi giang, quá tốt bụng, lôi kéo Tạ Văn Tinh rèn luyện tu dưỡng, không cho cậu đi net, không cho cậu đi bar, không cho cậu quậy phá. Anh thấy cậu không học nổi còn nói: “Đừng học nữa, em không học được thì anh học. Thành tích của em không tốt không sao, em muốn học khoa nghệ thuật thì học khoa nghệ thuật, muốn chơi game thì chơi game. Đừng khiến anh lo lắng là được.” Tuy trong tên cậu mới có chữ sao, nhưng Tạ Văn Tinh cảm thấy, trong đôi mắt Quan Hạc như có cả ngân hà. Khi Tiểu Tạ nhớ lại hồi cấp ba, mỗi khi cãi nhau với Quan Hạc, dù ai đúng ai sai, cuối cùng sẽ đều biến thành Quan Hạc dỗ cậu. Rồi sau này, khi biết được chuyện trong nhà Tạ Văn Tinh, Quan Hạc còn mở rộng giới hạn của bản thận với cậu rất nhiều lần. Anh biết Tiểu Tạ thiếu nhiều thứ mà người bình thường nên có, ví dụ như tình thương, kiên trì hoặc là cổ vũ.

Như bao câu chuyện khác có cái kết tốt đẹp, hai người ở bên nhau, cùng bù đắp khoảng thời gian chia tách, cũng là thấu hiểu nhau nhiều hơn.

Mình rất thích những câu chuyện được kể đan xen với quá khứ, khi hiện tại xảy ra một sự việc nào đó, thì nó lại gợi nhớ đến một sự việc từng xảy ra trước đây. Cách kể như vậy cứ khiến cho mình có cảm giác hoài niệm và tiếc nuối không thôi.

Những nhân vật khác trong truyện cũng rất đáng yêu. Từ hội anh em streamer, đến cô em gái Quan Sa, rồi cả mấy người bạn thân của Quan Hạc, mỗi người đều được chứng kiến một phần câu chuyện tình yêu của hai người, cũng là những người giúp đỡ phần nào cho hai người hiểu nhau nhiều hơn (dù có vô tình hay cố ý, dù có tốt hay không tốt).

Chẳng hiểu sao truyện này khiến mình nhớ lại khoảng thời gian còn tung hoành đọc hàng trăm bộ truyện ngôn tình, mà “gương vỡ lại lành” là kiểu mình ít đọc nhất. Mình không thích ngược, quay lại với nhau cần có sự dằn vặt, có chút ngược. Nhưng tác giả truyện này lại khiến nó giống như một món ăn ngon, chua cay thì ít, ngọt thì nhiều, đúng khẩu vị của mình luôn. Chỉ vậy mới đủ ấm áp cho thời tiết giá rét này thôi.

“Ăn cơm anh làm thì là người của anh.”

“Anh cũng ăn cơm sườn em làm…”

“Vậy anh cũng là của em, có muốn hay không?”

Hôm nay không phải là ngày vui với mình. Thật ra mình đã cap màn hình truyện này rất nhiều, rất ưng ý, rất muốn viết một bài review dài và bình luận thật nhiều. Nhưng hiện giờ tim mình vẫn cảm thấy hụt hẫng không ngừng vì những chuyện cá nhân. Tuy không khóc nhưng mình sợ. Bài viết này có thể hơi trúc trắc nhưng mình không biết làm gì hơn.

Cuối cùng thì nếu bạn nào đọc đến đây thì cảm ơn nhé. Cũng không biết mình có sớm bình tâm lại không, nhưng chắc là sớm thôi.