Lệ Trí Thành tên thật là gì


Lâm Thiển có một giấc mơ.Trong mơ, Lệ Trí Thành ngồi ở thư phòng làm việc. Cô pha cốc trà nóng cầmsang cho anh, anh giơ tay ôm cô vào lòng. Cảnh tượng này rất quen thuộc, xảy ra vô số lần trong một năm qua, đến mức cô không nhịn được, cườitủm tỉm trong giấc mộng.Sau đó cô đột nhiên nằm trên giường, LệTrí Thành phủ người xuống, trước mắt Lâm Thiển chỉ còn lại đường nétthân thể anh. Còn anh thì thầm bên tai cô: “Lâm Thiển… cả cuộc đời nàyanh sẽ không để em rời khỏi anh.”Lâm Thiển mở mắt, nhận ra mình vẫn đang ở trong ngôi nhà nghỉ ở Đài Loan. Ngoài trời nắng chói chang.Giữa ban ngày ban mặt, sao cô lại có giấc mơ như vậy? Câu nói “buồn nôn”:“Cả cuộc đời này anh sẽ không để em rời khỏi anh” không thể thốt ra từmiệng Lệ Trí Thành. Dù ý nghĩa tương tự, nhưng câu của anh cũng đầy khíthế, đại loại “Người anh dùng trái tim để đánh đổi, dù thế nào anh cũngkhông buông tay.”Lâm Thiển mỉm cười, xuống giường, liền nhìn thấy Lệ Trí Thành đang ngồi ở ngoài ban công.Lâm Thiển bất giác cảm thán, chậc chậc… Cố Diên Chi nói đúng thật đấy, côvà anh bây giờ chỉ cần ở nhà thu tiền. Trước kia đều bận bù đầu bù óc,còn bây giờ một người ngủ trưa, một người phơi nắng.Lâm Thiển đi dép lên đến bên Lệ Trí Thành, cúi đầu hôn lên má anh một cái.Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn cô: “Mơ thấy anh đúng không?”Lâm Thiển kinh ngạc: “Sao anh biết?”Lệ Trí Thành cười cười, kéo cô cùng ngồi xuống ghế mây, chậm rãi đung đưa. Ghế mây có từ lâu đời nên bóng loáng, sờ vào rất dễ chịu.Thật ra, Lệ Trí Thành nghe thấy Lâm Thiển gọi: “Trí Thành, Trí Thành…” trong giấc mơ. Sau đó, khóe miệng cô cong cong.Tuy nhiên, anh trả lời: “Trực giác.”Lâm Thiển tròn mắt. Cô ngẫm nghĩ, cuối cùng gật đầu: “Anh giỏi quá.” Kỳthực bộ não cô bật ra câu: “Thân thể và tâm linh tương thông.” Nhưng đối với Lệ Trí Thành, câu này chẳng khác nào một lời mời mờ ám. Vì vậy, côlại nuốt xuống cổ họng.Chắc không có người phụ nữ nào không bịcâu nói trên cảm động, Lâm Thiển chớp mắt, ôm cổ anh: “Công nhận haichúng ta ăn ý thật.”Lệ Trí Thành ngắm gương mặt cô ở cự ly gần: “Bởi vì thân thể và tâm linh tương thông?”Lâm Thiển liền bịt miệng anh bằng một nụ hôn.Kết thúc nụ hôn nồng nàn, Lâm Thiển ngồi trong lòng Lệ Trí Thành, cùng ngắm đồng ruộng và khu nhà xưởng ở phía xa xa.Cô và anh quả thật ăn ý, bây giờ hai người đúng là một đôi trời sinh.Không giống một năm trước, lúc mới ở bên nhau, họ vẫn còn xảy ra mâuthuẫn. Thời gian đã dần hóa giải mọi khúc mắc giữa hai người.Mâu thuẫn để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong đầu Lâm Thiển không phải vụ cô phát hiện Aito trở thành quân cờ bỏ đi, mà là ba tháng sau đó, giữa hai người xuất hiện ý kiến bất đồng.Lúc bấy giờ, Ái Đạt bắt đầu bímật nghiên cứu sản phẩm túi xách thông thường mới cho năm sau. Lâm Thiển và nhóm thị trường của cô vẫn chịu trách nhiệm về phương án marketing.Dù ăn ý đến mấy, cũng không phải lần nào ý tưởng của bọn họ cũng gặp nhau. Lần này, phương án của nhóm Lâm Thiển bị Lệ Trí Thành bác bỏ. Hơn nữa,thái độ của anh ta kiên quyết, chỉ bằng bốn từ ngắn gọn: “Không được,làm lại.”Thật ra phương án đó không phải Lâm Thiển đưa ra ýtưởng chính, mà là một cấp dưới có năng lực của cô thức thâu đêm làm ra. Đó là một cô gái trẻ, nghe Boss lớn phê bình trong cuộc họp, viền mắtcô gái đỏ hoe. Mấy lãnh đạo cấp cao như Cố Diên Chi hay Lưu Đồng khôngbao giờ quan tâm đến tâm trạng của cấp dưới, cũng thẳn thắng phê bình.Bắt gặp bộ dạng ủ rũ của cô nhân viên, Lâm Thiển thương xót trong lòng.Thật ra, cô cảm thấy phương án này rất tốt, phục tùng mệnh lệnh của cấptrên không thành vấn đề, nhưng cô cũng cần bày tỏ quan điểm của mình.Thế là Lâm Thiển đứng dậy phát biểu.Như Lệ Trí Thành từng nói,tính cách của Lâm Thiển đôi lúc còn quyết đoán hơn đàn ông, khi tranhluận càng thể hiện rõ điều này. Cô đưa ra một hai ba bốn năm sáu quanđiểm sắc bén, chứng minh phương án thật ra rất khá.Sau khi côphát biểu xong, phòng hội nghị im lặng như tờ. Cũng không phải ngườiphản đối trước đó đều bị thuyết phục, mà là Lâm Thiển bất thình lìnhbùng nổ khả năng hùng biện, phân tích đâu ra đấy, khiến mọi người nhấtthời không biết phản bác thế nào.Lệ Trí Thành nhìn cô, khóe mắtthấp thoáng ý cười. Sau đó, anh bình tĩnh mở miệng: “Rất có lý, nhưngđịnh vị sản phẩm không phù hợp với chiến lược chúng ta đặt ra ban đầu,cũng không phải là thứ tôi cần. Hãy làm lại bản khác.”Anh nóitrúng chỗ hiểm, người xung quanh gật đầu tán thành. Cũng có người đứngvề phía Lâm Thiển, giữ thái độ im lặng. Lâm Thiển cười không nổi, chaumày ngồi xuống, lạnh nhạt trả lời: “Vâng.”Về nhà, Lâm Thiển làmmặt lạnh với Lệ Trí Thành. Đương nhiên, cô biết thái độ của mình hơi trẻ con nhưng bởi vì trong lòng vẫn còn bực tức. Cô nghĩ bụng, tuy haingười công tư phân minh nhưng dù thế nào cô cũng là phụ nữ, ít nhất anhcũng phải giữ thể diện cho cô trước đám đông. Thế là lúc ăn cơm, đi tắm, xem tivi, thậm chí đến khi lên giường, Lâm Thiển cũng không để ý đến Lệ Trí Thành.Còn Lệ Trí Thành thì sao? Thật ra anh chẳng để chuyện này trong lòng. Về nhà, thấy Lâm Thiển tức giận, anh cũng không sốtruột, còn chẳng nói chẳng rằng thuận theo ý cô.Lâm Thiển gọi đồăn bên ngoài nhưng chỉ đặt một suất của mình. Lệ Trí Thành lập tức gọiđiện thoại, kêu một suất giống hệt Lâm Thiển, sau đó ngồi ăn bên cạnhcô. Cô buồn bực né trán, anh liền kéo cô vào lòng, khiến cô không thểđộng đậy. Cuối cùng, cô chỉ có thể ngồi trên đùi anh ăn cơm.LâmThiển đi tắm, khóa trái cửa, còn đặt cái ghế chắn ngang cửa. Lệ TríThành vẫn dùng chìa khóa mở cửa như thường lệ, đồng thời dễ dàng dẹpchướng ngại vật, đi vào nhà tắm. Anh cũng không làm gì, chỉ đứng bên bồn nhìn cô chăm chú. Lâm Thiển muốn lấy khăn mặt, anh liền cầm đưa cho cô. Lâm Thiển muốn dùng sữa rửa mặt, nhưng cố nhịn, vẫn giữ vẻ mặt khó đămđăm.Sau đó là tiết mục lên giường đi ngủ. Lâm Thiển quay lưng về phía Lệ Trí Thành. Anh hỏi: “Anh có nên lại bày tỏ sự trung thành?” Mặt Lâm Thiển nóng ran: “Không cần.”“Em chắc chắn?”“Ừ.”“Vậy quay người lại đây.” Anh đưa ra điều kiện trao đổi.Lâm Thiển đành quay người về phía Lệ Trí Thành, nhưng nhắm mắt không nhìn anh.“Em đã nghe qua câu nói “đầu giường cãi nhau, cuối giường giảng hòa” chưa?” Anh hỏi nhỏ.Lâm Thiển lặng thinh.Sau đó, bị anh hôn và vuốt ve một lúc, ý chí của cô cũng tan chảy…Khi hết tức giận, Lâm Thiển nghĩ ra một chiêu để hòa giải mâu thuẫn tương tự trong tương lai.Cô nói: “Em biết chúng ta cần công tư phân minh, nhưng em là phụ nữ. Phụnữ luôn cần giữ thể diện, phụ nữ rất cảm tính, không thể lý trí và tỉnhtáo như anh. Vì vậy, em có một kiến nghị, từ nay về sau phàm là phươngán em đưa ra ở cuộc họp, dù phủ nhận nhưng anh không được tỏ thái độtrực tiếp. Chúng ta quy định ám hiệu, anh hãy sờ lông mày bên trái vànói: “Phương án này không tồi, nhưng tôi hy vọng nhìn thấy phương án tốt hơn.” Anh làm thế là em hiểu, ý của anh thật ra là: “Phương án này rấttệ, hãy làm lại đi cô gái”.” Lâm Thiển chớp mắt nhìn Lệ Trí Thành: “Anh thấy có được không?”Lệ Trí Thành ôm cô vào lòng, khóe mắt cười cười: “Tuân lệnh.”Tuy nhiên sau đó, Lệ Trí Thành không một lần sờ lông mày bên trái. Một hôm, anh phát biểu tại cuộc họp: “Phương án này không tồi, nhưng tôi hy vọng nhìn thấy phương án tốt hơn”, khiến Lâm Thiển lo ngay ngáy. Về nhà, côlập tức hỏi anh: “Hôm nay anh… quên sờ lông mày?”Lệ Trí Thành cười: “Đâu có.”Lúc này Lâm Thiển mới bừng tỉnh, thở phào nhẹ nhõm, cũng biết người đàn ông này trêu chọc cô.Thật ra Lâm Thiển cũng dần thay đổi. Cô ý thức được, một số mâu thuẫn là docô không chín chắn. Hai người vừa là quan hệ cấp trên cấp dưới, vừa làđôi tình nhân, nếu đem công việc về nhà sẽ ảnh hưởng đến tình cảm. Ví dụ vụ Aito lần trước, ví dụ mâu thuẫn ở cuộc họp về phương án marketing.Sau đó cô chủ động đề nghị, về đến nhà, cô và anh sẽ không thảo luậncông việc. Lệ Trí Thành đương nhiên đồng ý.*** “Em đangnghĩ gì vậy?” Giọng nói đàn ông trầm ấm chợt vang lên bên tai Lâm Thiển, kéo cô trở về thực tại. Lâm Thiển ngoảnh đầu về phía anh: “Không có gì, em đang nhớ xem trước kia anh bắt nạt em thế nào.”Lệ Trí Thànhđã quen với sự nói một đằng nghĩ một nẻo của người phụ nữ này. Tuy côgiữ vẻ mặt bình thản nhưng khóe mắt vụt qua ý cười gian xảo.Lệ Trí Thành gật đầu. Người phụ nữ của mình hoài niệm ký ức bị “bắt nạt”, tất nhiên anh sẵn lòng phối hợp.“Tối nay có muốn anh “bắt nạt’ em tại cái ghế này không?” Lệ Trí Thành hỏi nhỏ.Lâm Thiển đỏ mặt, mắng anh: “Lưu manh.”Ánh hoàng hôn bao trùm cả con đường. Lệ Trí Thành lái xe chở Lâm Thiển đếnnhà Uông Thái Thức. Lâm Thiển ngồi ở ghế lái phụ, không có việc gì làmnên gọi điện cho anh trai.Đầu kia vẫn là giọng nữ nói tiếng Anh máy móc.Cô cúp điện thoại, quay sang Lệ Trí Thành: “Anh trai em không biết gần đây bận gì, gọi điện đều không được. Mỗi lần có dự án lớn, anh ấy đến người thân họ hàng cũng chẳng thèm nhận.”Lệ Trí Thành chỉ cười cười.Lâm Thiển chống cằm nhìn anh: “Thật ra anh cũng thế thôi.”“Anh không giống anh ấy.” Lệ Trí Thành đáp.Câu nói đầy thâm ý khiến Lâm Thiển hơi ngây ra. Cô từng kể cho Lệ Trí Thành nghe về quá khứ của Lâm Mạc Thần. Vậy ý của anh là…Lệ Trí Thành liếc cô một cái: “Anh sẽ không bao giờ để mất người phụ nữ mình yêu thương.”Lâm Thiển im lặng. Ngẫm nghĩ mới thấy, Lệ Trí Thành và Lâm Mạc Thần đều lànhững người đàn ông đầy thủ đoạn trên thương trường. Nhưng anh trai côsau khi trải qua nỗi đau bị rút gân lột da nên mới nhận ra tình cảm chân thực của mình. Còn Lệ Trí Thành lại trao trái tim của anh cho cô trước. Qua một thời gian chung sống, cô có thể nhận ra, Lệ Trí Thành ngày càng nắm giữ cô chặt hơn.“Cũng không nhất định.” Lâm Thiển đáp lại bằng thái độ kiêu ngạo: “Cần xem xét biểu hiện của anh sau này.”Nhà của Uông Thái Thức là một ngôi nhà hai tầng nhỏ nằm bên đường. Đènđường bật sáng, chiếu xuống bậc cầu thang và hàng cây trước ngôi nhà,tạo cảm giác ấm áp tĩnh mịch. Lệ Trí Thành xách hai chai rượu Mao Đài,Lâm Thiển khoác tay anh, cùng đi lên bấm chuông.Người ra mở cửalà con trai của Uông Thái Thức, cũng chính là người đầu tư tài chính gặp vấn đề, Ninh Duy Khải dùng để uy hiếp bố anh ta như tin đồn. Anh ta cóngoại hình đẹp hơn bố, trắng trẻo nho nhã, đeo cặp kính gọng vàng. Anhta mời hai người vào trong nhà, đồng thời ngẩng đầu gọi bố ở tầng trên:“Bố, anh Lệ và chị Lâm đến rồi.”Lâm Thiển không nhịn được, lại liếc Lệ Trí Thành.Lệ Trí Thành và Uông Thái Thức đối xử ngang hàng, vì vậy con cái nhà họUông tuy cùng lứa tuổi với anh nhưng rất khách sáo. Mỗi lần Lệ Trí Thành và Uông Thái Thức ở cùng một chỗ uống trà trò chuyện, con cái ông đềucung kính ngồi bên cạnh.Là người phụ nữ ở bên cạnh anh, mỗi khibắt gặp vẻ trầm ổn, ung dung, già dặn tỏa ra từ Lệ Trí Thành, tim LâmThiển vẫn đập loạn nhịp.Vợ Uông Thái Thức cũng là giáo sư đạihọc đã về hưu. Nhưng không giống ông chồng cao ngạo lập dị, bà Uông đáng yêu hơn nhiều. Bà có dáng người nhỏ bé, ăn mặc tinh tế, gương mặt lúcnào cũng để lộ nụ cười. Cả đời sống trong vòng tay yêu thương của chồngnên cách nói chuyện của bà lộ vẻ ngây thơ.Khi mọi người ngồi bên bàn ăn với nồi lẩu thơm phức, bà hỏi Lâm Thiển: “Tiểu Lâm, hai người định bao giờ kết hôn?”Lâm Thiển đang uống nước hoa quả, nghe hỏi vậy chỉ “Dạ?” một tiếng, mỉm cười không đáp lời.Uông Thái Thức lập tức mở miệng: “Thanh niên bây giờ chỉ coi kết hôn là hình thức, con trai bà còn chưa cưới vợ, bà đã lo chuyện người khác.” Nóixong, ông quay sang con trai, khéo léo chuyển đề tài: “Lúc nào có bạngái, anh nhớ dẫn về nhà.”Cậu Uông cười cười, hàm hồ gật đầu: “Vâng thưa bố, con đang cố gắng.”Lâm Thiển biết rõ tại sao Uông Thái Thức lại chuyển đề tài. Trong số nhữngngười ngồi ở đây, chắc chỉ có bà Uông không hiểu. Tất nhiên không phảikhông thể bàn đến đề tài này, mà vì nó quá riêng tư, không biết đốiphương nghĩ thế nào. Trên thực tế, những người đàn ông như Uông TháiThức, Lệ Trí Thành hay Lâm Mạc Thần luôn tỏ ra chừng mực trong các mốiquan hệ xã giao.Lâm Thiển cũng không nghĩ ngợi nhiều, cho rằngmọi người đã bỏ qua đề tài này. Ai ngờ Lệ Trí Thành đột nhiên cầm lyrượu kính bà Uông, đồng thời lên tiếng: “Khi nào kết hôn, chúng tôi nhất định gửi thiếp mời cho bà.”Người xung quanh đều cười. Bà Uôngvỗ tay, cầm ly rượu chạm với Lệ Trí Thành rồi ngoảnh đầu trừng mắt vớichồng mình, ý là: Ông thấy chưa, đề tài này hay ho thế cơ mà, ông câu nệ quá.Uông Thái Thức chỉ cười cười.Nghe câu nói của LệTrí Thành, Lâm Thiển giật mình, ngẩng đầu nhìn anh. Cảm nhận được ánhmắt của cô, anh cũng nhướng mắt nhìn cô.Do khói ở nồi lẩu bốcnghi ngút, đôi mắt anh như phủ lớp sương mờ. Ánh sáng tỏa ra từ ngọn đèn pha lê trên đỉnh đầu tựa hồ thu vào đáy mắt hun hút của anh.Lâm Thiển bỗng nhớ tới câu nói của Lệ Trí Thành lúc mới theo đuổi cô: Đây là lần đầu tiên, tôi muốn giành lấy một người phụ nữ.Bao nhiêu ngày tháng trôi qua, hôm nay anh lại nhìn cô bằng ánh mắt đó, tựa hồ âm thầm nói với cô, anh muốn giành được cô.Lâm Thiển cúi đầu, tiếp tục uống hoa quả.Đúng lúc này, di động của Lệ Trí Thành đổ chuông. Anh liếc qua màn hình, lên tiếng: “Các vị cứ ăn đi, tôi nhận điện thoại.” Nói xong, anh đứng dậyđi ra ngoài ban công.Lâm Thiển bất giác dõi mắt theo bóng Lệ Trí Thành. Mọi người tựa như cũng cảm giác ra điều gì đó, không còn tròchuyện nhiệt tình như trước đó. Uông Thái Thức cũng nhẫn nại chờ đợi.Lệ Trí Thành nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại, mở cửa ban công, nháymắt với Lâm Thiển. Lâm Thiển cười cười, đứng dậy đi về phía anh.Uông Thái Thức chắc cũng “tâm linh tương thông”, cùng đứng dậy đi ra ban công. Sau đó, ông mở miệng hỏi trước: “Có tin vui à?”Lệ Trí Thành cười: “Uông tổng đúng là đoán việc như thần. Chúc thị vừacông bố quyết định mới của Hội đồng quản trị, Ninh Duy Khải không đượctiếp tục quản lý Tân Bảo Thụy mà bị điều đi làm giám đốc công ty contrực tuyến mới thành lập. Tuy nhiên, cổ phần của Sa Ưng vẫn nằm trongtay anh ta. Tân Bảo Thụy bây giờ do cậu hai nhà họ Chúc quản lý.”Lâm Thiển và Uông Thái Thức đều lặng thinh.Dù một năm nay, thị trường túi xách thông thường của Tân Bảo Thụy có bịthu hẹp nhưng kể cả khi Ái Đạt phát động cuộc “tấn công” quy mô lớn, bọn họ vẫn cứ đối đầu trực diện. Bởi vì có Ninh Duy Khải nên Tân Bảo Thụyluôn đứng vững trước mọi sóng gió.Bây giờ mất Ninh Duy Khải, Tân Bảo Thụy khác nào chim ưng bị chặt cánh. Cậu hai nhà họ Chúc tuy cónăng lực kinh doanh nhưng so với Ninh Duy Khải còn thua mấy bậc. Hơnnữa, quá trình tiếp quản cũng cần có thời gian thích ứng, đợi anh tavượt qua giai đoạn này, Ái Đạt đã bay lên trời cao từ lâu.Lệ Trí Thành đương nhiên nghĩ ngay ra vấn đề, anh mỉm cười nói với Uông TháiThức: “Uông tổng, có thể đưa sản phẩm túi xách thông thường trực thuộcnhãn hiệu Aito của chúng ta vào sản xuất rồi.”Rời khỏi nhà UôngThái Thức về ngôi nhà nghỉ đã hơn chín giờ tối, Lệ Trí Thành uống khôngít rượu nên Lâm Thiển lái xe. Gương mặt anh ửng đỏ nhưng ánh mắt vẫn còn tỉnh táo. Vừa vào nhà, anh liền ngồi xuống ghế, giơ tay bóp trán.Lâm Thiển pha cho anh một cốc trà giải rượu rồi lấy khăn mặt ấm.Lệ Trí Thành uống một ngụm trà, Lâm Thiển vừa lau mặt cho anh vừa hỏi: “Anh uống bao nhiêu vậy?”“Bảy, tám chén.”Lâm Thiển lại cởi cúc áo sơ mi của Lệ Trí Thành rồi lau cổ cho anh.Vừa nãy ở nhà Uông Thái Thức, vì nhận được tin vui nên đám đàn ông cànguống nhiệt tình. Lệ Trí Thành cụng hết ly này đến ly khác với bố con họUông. Thỉnh thoảng, bà Uông chen vào một ly, Lâm Thiển cũng không canngăn.Cô không lo lắng không phải vì tửu lượng của anh, mà vì anh có khả năng tự kiềm chế rất mạnh nên chẳng cần người khác nhắc nhở.Nhiều đàn ông uống rượu hay quá đà, Lệ Trí Thành tuyệt đối không tồn tại điều đó. Nếu cảm thấy đủ, anh sẽ dừng lại, người khác mời thế nào, anhcũng sẽ không uống thêm dù chỉ một ly.Lâm Thiển chưa từng chứngkiến Lệ Trí Thành say khướt bao giờ, cùng lắm là mặt đỏ bừng. Về điểmnày, Lâm Mạc Thần cũng giống anh. Có lẽ loại đàn ông như bọn họ luôn yêu cầu bản thân giữ đầu óc tỉnh táo ở mọi lúc mọi nơi.Lau xong mặt và tay, thấy anh nhắm mắt tựa vào thành ghế, Lâm Thiển nói nhỏ: “Anh lên giường đi ngủ đi.”“Ừ.” Lệ Trí Thành đáp khẽ.Lâm Thiển đỡ anh đứng dậy, trọng lượng nửa người anh đè vào cô. Vừa về giường, Lệ Trí Thành liền giơ tay kéo cô nằm xuống.“Anh làm gì vậy?” Cô cười: “Em còn phải đi tắm nữa.”Lệ Trí Thành lật người, đè cô xuống dưới thân. Hơi rượu nhàn nhạt phả vào mặt cô, đôi mắt anh sáng rực một cách lạ thường.“Lâm Thiển.” Anh mở miệng: “Hãy nói với anh trai em, Lệ Trí Thành anh sắpđứng trên đỉnh cao của ngành. Từ nay về sau, em sẽ hoàn toàn thuộc vềanh, chuyện cưới xin là tự do, người bên cạnh không được can thiệp.”Lâm Thiển phì cười.Có câu rượu chưa say người đã say, đến người chín chắn trầm tĩnh như Lệ Trí Thành cũng có lúc ngông cuồng ngạo mạn.Lâm Thiển ôm cổ Lệ Trí Thành, thủ thỉ: “Được, từ nay về sau em sẽ cam tâmtình nguyện thuộc về anh.” Ngừng vài giây, cô nói tiếp: “Em chỉ làmngười phụ nữ của anh, ở bên anh trọn đời. Chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, sống vui vẻ và thân mật mỗi ngày, được không anh?”“Được.” Anh nói từ tốn: “Một lời đã định.”Lâm Thiển rung động trong lòng, Lệ Trí Thành cúi xuống hôn cô. Có lẽ chuyện tương lai của hai người rộng mở khiến Lâm Thiển vô cùng hưng phấn, cũng có lẽ bởi vì mùi rượu trên người anh làm cô chếnh choáng… Thân thể vàtrái tim cô dường như đặc biệt kích thích. Hai người chìm trong biển ânái cuồng nhiệt.*** Cùng một buổi tối, có nhiều người vui mừng, như Lệ Trí Thành, Lâm Thiển, Uông Thái Thức, Cố Diên Chi và cánbộ công nhân viên của Ái Đạt.Nhưng cũng có người không vui.Có kẻ bày mưu tính kế. Vào thời khắc này, Lâm Mạc Thần đang ngồi trong văn phòng của mình ở nướcMỹ xa xôi. Anh vừa kết thúc một cuộc họp liên quan đến dự án đầu tư quan trọng, mệt mỏi dõi mắt ra thành phố náo nhiệt ở ngoài cửa sổ, đồng thời giơ tay bóp trán.Vừa cầm điện thoại, Lâm Mạc Thần liền nhìnthấy cuộc gọi nhỡ của Lâm Thiển. Anh ngẩng đầu xem đồng hồ treo tường,Trung Quốc bây giờ là nửa đêm. Thế là anh lại đặt điện thoại xuống bàn,cầm tờ báo lên đọc.Ở thành phố Lâm, Ninh Duy Khải đã rời khỏitòa cao ốc Tân Bảo Thụy. Ngày mai sẽ là ngày đi làm cuối cùng của anh ta tại nơi này. Sau khi hoàn tất thủ tục bàn giao, anh ta s4 tiếp quảncương vị mới.Lúc này, Trần Tranh vẫn đang ở trong phòng làm việc của mình, trầm tư suy nghĩ. Anh ta đã nhận được tin Ninh Duy Khải bị“lưu đày”. Năm vừa qua, Sa Ưng tràn ngập trên thị trường, khiến thịtrường túi xách thông thường của Tân Mỹ Kỳ bị tổn thất nghiêm trọng. Năm qua cũng là năm tệ hại đối với Trần Tranh, bởi anh ta làm gì cũng không thuận lợi. Bây giờ, Trần Tranh đã có thể mỉm cười, bởi cơ hội vùng lêncuối cùng cũng xuất hiện.



Page 2


Sáng sớm ngày hôm sau, có lẽ là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, Ninh Duy Khải mặc đồ bình thường ngồi ở văn phòng của mình.Anh ta vẫn giữ thái độ bình tĩnh, bên tay là tách cà phê, trên tay là quyển tạp chí điện ảnh. Nguyên Tuấn đang chỉ huy hai cô thư ký thu dọn tàiliệu và đồ vật của Ninh Duy Khải đóng vào thùng giấy. Một đống thùng xếp ngay ngắn ở cửa ra vào. Đây chính là toàn bộ của cải của vị CEO điềukhiển doanh nghiệp đầu ngành có tài sản hàng tỷ nhân dân tệ này.Nguyên Tuấn cũng tỏ ra bình thản, trong khi hai cô thư ký không dám thở mạnh,động tác vô cùng cẩn thận. Bầu không khí trong phòng hết sức tĩnh mịch.Bọn họ nhanh chóng dọn xong đồ. Hai cô thư ký vội vàng đi ra ngoài, NguyênTuấn ho khẽ hai tiếng: “Ninh tổng, thu dọn xong rồi ạ.”“Ừ.” Ninh Duy Khải lạnh nhạt trả lời, trong khi vẫn cúi đầu đọc tạp chí, có vẻ rất tập trung.Nguyên Tuấn không lên tiếng, đứng bên cạnh chờ đợi.Thu dọn xong nhưng vẫn chưa đi, không hiểu CEO còn dự định gì? Nguyên Tuấn không cần nghĩ ngợi nhiều, chỉ chờ mệnh lệnh là đủ.Ánh nắng mùa hè chói chang, chiếu qua lớp kính thẫm, hắt xuống nền đá hoabóng loáng. Ninh Duy Khải và Nguyên Tuấn giữ nguyên tư thế bất động, đểtừng giây từng phút trôi qua.Khi kim giờ đồng hồ vừa chỉ đến con số mười, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Bên ngoài có tiếng bước chândồn dập và tạp loạn, xem ra rất đông người.Nguyên Tuấn đi mởcửa. Người đầu tiên xuất hiện là một vị phó tổng của Tân Bảo Thụy, saulưng anh ta là người phụ trách nhãn hiệu con Sa Ưng, tiếp theo là giámđốc bộ phận Mua sắm vật tư, giám đốc bộ phận Nhân lực, Thị trường, Thông tin kỹ thuật…Sắc mặt ai nấy đều nghiêm nghị. Trong khi đó, Ninh Duy Khải vẫn cúi đầu đọc tạp chí, giống như không phát hiện ra sự cómặt của mọi người.Nguyên Tuấn để mọi người vào phòng rồi đưa mắt ra hiệu cô thư ký ở bên ngoài. Cô thư ký giơ tay, cho biết không còn ai khác. Nguyên Tuấn liền đóng cửa. Lúc này, Ninh Duy Khải mớingẩng đầu. Trong con mắt của tất cả mọi người, vị CEO tiền nhiệm dù chỉmặc bộ đồ bình thường nhưng vẫn phong độ ngời ngời.“Sao thế? Mọi người đến tiễn tôi à?” Ninh Duy Khải cười: “Đang là giờ làm việc, sao lại rời khỏi vị trí hết thế này?”Đám đông đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí trong văn phòng trầm xuống một cách kỳ lạ.Vị phó tổng lên tiếng trước: “Ninh tổng, sau này anh có dự định gì?” Mọingươi phụ họa: “Đúng vậy, chúng tôi muốn biết”, “Anh không thể lặng lẽbỏ đi như vậy.”Ninh Duy Khải đứng dậy, đi đến trước mặt mọi người.“Tạm thời tôi chưa nghĩ đến vấn đề này.”Câu trả lời của anh ta rất khéo léo, làm mọi người không biết tiếp lời thếnào. Đúng lúc này, giám đốc nhãn hiệu Sa Ưng mở miệng. Anh ta ngoài bamươi tuổi, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, là người thông minh vàquyết đoán, cũng là một trong những người quản lý xuất sắc của Tân BảoThụy nên được Ninh Duy Khải một tay bồi dưỡng và đề bạt.“Ninhtổng, tôi đã chuẩn bị sẵn đơn xin từ chức, là của cá nhân tôi.” Anh tarút một phong bì từ túi áo, đưa cho Ninh Duy Khải: “Ninh tổng, sếp điđâu tôi đi đó.”Ninh Duy Khải liếc qua, không nhận phong bì cũng không lên tiếng.Những người khác tuy không tỏ thái độ kiên quyết như giám đốc nhãn hiệu SaƯng nhưng thấy Ninh Duy Khải lặng thinh, bọn họ lần lượt mở miệng.“Đúng vậy Ninh tổng, chúng tôi theo sếp bao năm, sếp không thể nói đi là đi.”“Chúng ta không thể đề xuất với Hội đồng quản trị sao? Toàn thể nhân viên Tân Bảo Thụy sẽ viết đơn yêu cầu.”“Ninh tổng, công ty trực tuyến đó chỉ có mười mấy người, vốn điều lệ mấy chục triệu, có gì hay? Sao anh không tách ra thành lập công ty riêng?”Sau khi một ai đó nêu ra ý kiến này, tất cả mọi người im lặng trong giây lát rồi mở miệng tán thành.“Đúng vậy, về phương diện kỹ thuật, nhà cung ứng vật tư, nguồn khách hàng lớn đều nằm trong tay chúng ta. Chúng ta tách ra làm một nhãn hiệu riêng là được.”“Nhân lực cũng không thành vấn đề. Nhân viên trong côngty, ai không phục Ninh tổng? Chỉ cần sếp nói một câu, ít nhất toàn bộnhân viên và mối quan hệ của bộ phận Mua sắm vật tư chúng tôi sẽ đi theo anh.”“Ninh tổng, trên thực tế tôi đã muốn khuyên anh tách ra từ lâu. Với địa vị của anh trong ngành, nói một câu thật lòng, là Tân BảoThụy dựa vào anh, chứ không phải anh dựa vào Tân Bảo Thụy.”… Trong cả quá trình, Ninh Duy Khải giữ im lặng từ đầu đến cuối.Nhưng mọi người đều không lấy làm lạ. Bởi đây là thói quen xưa nay của anhta. Ninh Duy Khải luôn để cấp dưới phát biểu trước, bất luận đúng sai,anh ta đều không trách mắng hay phủ nhận, tuyệt đối không khiến nhânviên khó xử. Anh ta sẽ suy nghĩ kỹ càng, sau đó nói cho mọi người biếtquyết định cuối cùng của mình.Mà quyết định này thường đưa TânBảo Thụy đến phương hướng đúng đắn nhất. Cho dù sự thành công của Sa Ưng khiến lợi nhuận của các nhãn hiệu trực thuộc khác suy giảm, nhưng người tinh tường đều biết, đây là kết quả tốt nhất mà vị CEO này giành đượctrong hoàn cảnh chịu nhiều áp lực từ nội bộ cũng như bên ngoài.Bản thân Ninh Duy Khải không biết, mấy ngày trước, sau khi Hội đồng quảntrị công bố quyết định, nhiều nhân viên cảm thấy buồn, phẫn nộ và bấtbình. Uy danh của một người lãnh đạo thành công luôn tồn tại khắp mọinơi trong doanh nghiệp. Mỗi ngày, công nhân viên đều ngước nhìn Ninh Duy Khải, chứng kiến tài năng và sự quyết đoán của anh ta. Hơn nữa, cảmnhận trực tiếp nhất của bọn họ chính là khoản tiền thưởng mỗi năm mộthậu hĩnh hơn, công ty ngày càng có địa vị cao trong ngành. Đối với bọnhọ, Ninh Duy Khải là một biểu tượng.Anh ta đại diện cho sự sáng tạo, chí tiến thủ, luôn chiếm giữ vị trí đầu ngành của Tân Bảo Thụy.Một ngày nào đó, vị lãnh đạo này đột nhiên rời khỏi chức vụ, mọi công nhânviên, kể cả người chưa từng gặp anh ta cũng sẽ cảm thấy trong lòng trống trải, cảm thấy hoang mang. Họ có cảm giác, Tân Bảo Thụy trong tương lai sẽ không còn là Tân Bảo Thụy của trước kia.*** Ninh Duy Khải đảo mắt một lượt. Anh ta nhẩm đếm trong lòng, trong công ty có tất cả hai mươi tư bộ phận, mười sáu người phụ trách có mặt ở đây hôm nay,bộ phận quan trọng đều xuất hiện. Đúng là dấu hiệu tốt lành.Anh ta mỉm cười.Nụ cười của Ninh Duy Khải khiến mọi người dấy lên tia hy vọng. Trợ lýNguyên Tuấn hơi hồi hộp, lẽ nào Boss đã sớm có dự định? Tốt quá!Không ngờ, câu trả lời của Ninh Duy Khải nằm ngoài dự liệu của mọi người.“Tôi rất cảm kích mọi người đã đến tiễn tôi hôm nay. Cũng cảm ơn quý vị tintưởng Ninh Duy Khải tôi như vậy.” Anh ta vỗ vai giám đốc nhãn hiệu SaƯng, mắt hướng về Phó tổng: “Tôi xin nhận tâm ý của quý vị, cũng sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Mấy ngày qua, tôi luôn suy nghĩ một vấn đề, thứ màtôi muốn là gì? Tiền bạc, danh lợi hay quyền lực?”Mọi người imlặng lắng nghe, Ninh Duy Khải lắc đầu: “Không, tất cả đều không phải.Nếu tôi muốn những thứ này, đi đâu mà chẳng giành được.” Anh ta ngoảnhđầu, dõi mắt ra bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ và khu nhà xưởng rộnglớn của Tân Bảo Thụy, miệng nở nụ cười nhàn nhạt: “Tân Bảo Thụy là tâmhuyết của tôi trong nhiều năm qua. Đặc biệt là Sa Ưng, tuy mới thành lập một năm nhưng nhãn hiệu này là nguồn thu chủ yếu của công ty, từ nay về sau sẽ còn không gian phát triển rất lớn.”Ninh Duy Khải lạiquay về phía mọi người: “Vì vậy, hy vọng duy nhất của tôi bây giờ là quý vị hãy ở lại Tân Bảo Thụy, nỗ lực làm việc, đạt thành tích xuất sắc hơn trước, ổn định vị thế của công ty trên thị trường, chứ không phải lolắng đến vấn đề cá nhân tôi đi hay ở, để rồi hủy hoại “giang sơn” màchúng ta bao năm vất vả mới tạo ra. Nhìn từ góc độ khác, tôi vẫn là cổđông lớn của Sa Ưng, các vị làm tốt, tôi cũng có thể kiếm được nhiềutiền.Về dự định của tôi… Nếu tương lai tôi có thật sự táchriêng, thì đó cũng phải là lĩnh vực tốt và rộng mở hơn, mới có thể kéomọi người đi cùng, mới không phụ lòng tin và kỳ vọng của mọi người đốivới tôi.”*** Trước khi đi nhậm chức ở công ty trực tuyến nhỏ, Ninh Duy Khải xin phép nghỉ một tháng. Do đó, sau khi từ biệt đámtâm phúc ở Tân Bảo Thụy, anh ta chẳng có việc gì để làm. Ninh Duy Khảibảo Nguyên Tuấn lái xe dạo loanh quanh trong thành phố một ngày, tầmchạng vạng tối mới về nhà.Ninh Duy Khải sống ở khu biệt thự đắtnhất trong thành phố. Khu vực này vô cùng đẹp đẽ và xa hoa, ngay cả đènđường cũng được nạm pha lê, tỏa ánh sáng mờ ảo, khiến ngôi nhà của anhta như thế ngoại đào nguyên trong giấc mộng.Ninh Duy Khải đẩycửa vào nhà. Trong phòng sáng dìu dịu, không một bóng người. Ngửi thấymùi thức ăn thơm lừng, anh ta mới phát hiện bụng đói cồn cào.Nghe tiếng động, Chúc Hàm Dư lập tức từ nhà bếp chạy ra ngoài. Cô mặc bộ váy dài màu rượu vang, đi chân đất, trông duyên dáng mà yếu ớt, giống mộtcông chúa xinh đẹp không biết tự chăm sóc bản thân.“Mau đi dép vào.” Ninh Duy Khải nói.Chúc Hàm Dư “Vâng” một tiếng, cúi người tìm dép đi trong nhà dưới sofa.Nhưng dù cô cúi thấp đầu, Ninh Duy Khải vẫn phát hiện viền mắt cô đỏhoe, chứng tỏ ban ngày cô đã khóc không ít.Trong lòng Ninh Duy Khải đột nhiên trào dâng cảm giác mệt mỏi chưa từng có.Buổi sáng ở Tân Bảo Thụy, anh ta rời đi trước mặt cấp dưới, dáng vẻ vẫn rấtung dung, phong độ và bình thản. Những lời hào hiệp và chính trực màNinh Duy Khải nói với bọn họ là suy nghĩ chân thực, nhưng không phảitoàn bộ suy nghĩ của anh ta.Trong tiềm thức của Ninh Duy Khải,một ngày nào đó đương nhiên anh ta sẽ tách ra làm riêng, không tiếp tụcbán mạng cho Chúc thị.Nhưng không phải là bây giờ. Anh ta vừa bị Chúc thị hạ bệ, nguyên khí tổn thương.Anh ta không vội, nhẫn nại đợi thời cơ tốt hơn mới trở lại.Ở bên ngoài, Ninh Duy Khải luôn giữ lý trí tỉnh táo, nhưng về đến nhà,nhìn thấy người vợ hiền, vỏ bọc lập tức tan biến. Toàn thân anh ta chỉcòn lại sự mệt mỏi và bất lực.Trước đây, mỗi khi bắt gặp bộ dạng đau buồn của vợ, Ninh Duy Khải sẽ đi đến, ôm cô vào lòng dỗ dành, hoặclên giường tình cảm một hồi.Chẳng phải cô là công chúa của anh ta hay sao?Nhưng hôm nay, anh ta thật sự không muốn mở miệng.“Anh đi ngủ đây.” Ninh Duy Khải chỉ buông một câu rồi quay người về phòng.Chúc Hàm Dư kinh ngạc ngẩng đầu: “Anh… anh không ăn tối sao?”“Không, anh ăn rồi.”Ninh Duy Khải nói ngủ là ngủ thật. Anh ta kéo rèm cửa sổ rồi nằm xuốnggiường. Căn phòng tối mờ mờ, anh ta nhắm mắt, ý thức trở nên mơ hồ.Đã lâu rồi anh ta mới được ngủ yên lành như vậy.Ai ngờ, Ninh Duy Khải vừa mới chợp mắt một lúc, đột nhiên có người nằm sấp trên ngực, khiến anh ta giật mình tỉnh giấc.Là Chúc Hàm Dư. Thân thể cô hết sức mềm mại, đôi mắt long lanh như hồ nước mùa thu nhìn anh ta chăm chú, sắc mặt đầy lo lắng.Ninh Duy Khải giơ tay ôm cô vào lòng. Anh ta thật sự không muốn nói chuyện,nên dùng động tác này bày tỏ sự mệt mỏi, phiền chán và áy náy của mình.Hy vọng cô có thể thông cảm.Hai người trầm mặc một lúc, Chúc Hàm Dư lên tiếng, giọng điệu có ý thăm dònhưng không che giấu vẻ bi thương: “Duy Khải, anh… anh có chống lại bốvà các anh trai không?”Ninh Duy Khải lập tức mở mắt nhìn vợ. Đột nhiên anh ta cảm thấy không chịu nổi.Ở giây tiếp theo, anh ta đẩy người Chúc Hàm Dư, xuống giường mặc áo khoác đi ra ngoài. Giọng Chúc Hàm Dư từ phía sau truyền tới: “Duy Khải, anh…”Anh ta đã ra đến cửa, rời khỏi nhà.Nhận được điện thoại của Ninh Duy Khải, Nguyên Tuấn vô cùng kinh ngạc. Bởivì bao nhiêu năm qua, Ninh Duy Khải không bao giờ tự dưng đến những nơivui chơi giải trí như quán bar, hộp đêm. Kể cả khi công việc bắt buộc,không thể từ chối, anh ta cũng chỉ ngồi đến chín giờ là đứng dậy cáo từ. Có người đàm tiếu sau lưng Ninh Duy Khải, nói anh ta dựa hơi nhà vợ,chẳng dám ra ngoài chơi bời, làm đàn ông mà phải quy củ như anh ta đúnglà rất bí bách.Nguyên Tuấn biết không phải do nguyên nhân đó.Với thủ đoạn của Ninh tổng, nếu thật sự muốn giở trò ở ngoài, chắc chắncó thể giấu cô tiểu thư Chúc Hàm Dư hiền lành. Vì vậy Nguyên Tuấn kếtluận, Ninh Duy Khải không bừa bãi là do tình cảm của hai vợ chồng sâuđậm và tốt đẹp.Vậy mà hôm nay, Ninh Duy Khải lại kêu anh ta cùng đi quán bar.Tuy nhiên, Nguyên Tuấn nhanh chóng thông suốt vấn đề. Sự ngiệp gặp trắc trở như vậy, chẳng người đàn ông nào không bị đả kích. Sếp muốn phóng túngmột chút cũng không có gì đáng trách.Hai người nhanh chóng có mặt tại một quán bar.Ninh Duy Khải vẫn giữ bộ dạng nho nhã ôn hòa. Vì vậy Nguyên Tuấn tạm thờiyên tâm. Anh ta gọi một két bia, hai người lặng lẽ uống.Đây làquán bar nổi tiếng nhất thành phố Lâm. Quả nhiên danh bất hư truyền,không chỉ trong sàn nhảy mà chỗ nào trong quán bar cũng có thanh niêntrai gái lắc lư theo điệu nhạc.Ninh Duy Khải mỉm cười: “Đã lâu lắm tôi không đến quán bar thư giãn. Lần trước còn đang học đại học.”Nguyên Tuấn cười: “Vâng. Bởi vì anh bận rộn công việc đúng không?”Ninh Duy Khải trầm ngâm vài giây, lắc đầu: “Không, bởi vì một lần chơi quáhăng ở quán bar, tôi đã phạm phải sai lầm không mong muốn. Lúc đó còntrẻ, nhất thời kích động nên tôi đã thề độc, không bao giờ đặt chân vàoquán bar nữa. Nhắc đến mới nhớ, hóa ra tôi đã giữ mình bao nhiêu nămrồi.”Nguyên Tuấn không biết Ninh Duy Khải còn có quá khứ nhưvậy, cũng không dám hỏi nhiều. Hai người tiếp tục im lặng dõi mắt vềphía sàn nhảy.Từ trước đến nay, quán bar luôn là nơi tìm vui.Ninh Duy Khải có ngoại hình tuấn tú, người tinh tường nhìn quần áo củaanh ta và chiếc chìa khóa xe ô tô Mercedes trên bàn, sẽ đoán ra anh talà người có tiền. Thêm vào đó, anh ta không có phụ nữ bên cạnh. Vì vậy,rất nhanh có một cô gái tiến tới bắt chuyện.Đối tượng đươngnhiên cũng phải tự tin về bản thân mới dám bắt chuyện với Ninh Duy Khải. Người vừa xuất hiện là một cô gái xinh đẹp, tuổi đôi mươi, trông giốngsinh viên đại học. Đôi mắt cô trong veo sạch sẽ. Cô mặc bộ váy dài sặcsỡ, toát ra vẻ phong tình thoát tục. Cô ngồi xuống cạnh Ninh Duy Khải,cất giọng thánh thót: “Anh này, anh đang xem gì thế?”Nguyên Tuấn chau mày, định đuổi cô gái đi chỗ khác. Ninh Duy Khải đưa mắt ra hiệu,ngăn anh ta lại. Nguyên Tuấn nghi hoặc ngậm miệng.“Tôi không xem gì cả.” Ninh Duy Khải cất giọng lịch sự.Cô gái giơ tay về phía anh ta: “Em tên Lydia.”Ninh Duy Khải nhẹ nhàng bắt tay cô: “Cái tên không quan trọng.”Lydia phì cười: “Anh chẳng có phong độ gì cả.” Cô đột nhiên ghé sát tai NinhDuy Khải, thì thầm: “Anh đừng tưởng em cố tình bắt chuyện với anh. Emthấy anh có vẻ buồn bã nên tạo cho anh một cuộc gặp gỡ tươi đẹp. Tâmtrạng của anh đã đỡ hơn chưa?’ Nói xong, cô gái đột ngột đứng dậy bỏ đimất, đầu cũng không thèm ngoảnh lại.Nguyên Tuấn hồ nghi dõi theo bóng cô. Ninh Duy Khải bật cười khẽ một tiếng.Tại sao lại cười? Bởi vì anh ta cảm thấy bản thân rất nực cười.Người đàn ông ba mươi tuổi để lộ sự chán nản ra ngoài mặt, khiến một cô gáitrẻ dễ dàng nhận ra, sau đó tặng anh ta cái gọi là “cuộc gặp gỡ tươiđẹp.”Trong khi đó, bà xã của anh ta nhìn không thấy, nhận không ra.Nhiều năm trước cũng từng có một cô gái trong sáng, tinh ý như vậy yêu anh ta.Cô biết rõ tham vọng của anh ta, cũng hiểu rõ khó khăn của anh ta. Một câu nói của anh ta cũng có thể khiến cô cười khúc khích. Lúc anh ta sầu não vì công việc, cô chau mày ngồi bên cạnh cùng nghĩ cách. Lúc tương laicủa anh ta còn mờ mịt, cô không ghét bỏ, ngược lại tỏ ra hừng hực khíthế, động viên anh ta: “Không sao, hai chúng ta đâu phải không có tàicán gì, gây dựng sự nghiệp ở thành phố Lâm chắc không vượt quá tầm tay.”Cô còn chí khí, hăng hái hơn anh ta.Bây giờ, tuổi thanh xuân đã qua, tình yêu đó chỉ còn lại hình bóng mơ hồtrong ký ức. Đối với Ninh Duy Khải, Lâm Thiển chỉ là một nhân chứng củathời trai trẻ, không thể làm gợn sóng cuộc sống hiện tại của anh ta.Ninh Duy Khải biết rõ, anh ta yêu vợ mình, yêu vẻ đẹp của cô, yêu sự đơn thuần, sự yếu đuối và cả sự giàu có của cô.Nhưng rốt cuộc anh ta đã đánh mất thứ gì?Với tài sản hiện có, dù bị Chúc thị lật đổ, anh ta vẫn hoàn toàn có thểthua keo này bày keo khác. Nhưng tại sao anh ta lại ảo não như một cậubé mới lớn, đột nhiên không nhìn thấy tương lai của mình trong đêm tốibình thường thế này?*** Trong lúc Ninh Duy Khải sa súttinh thần, người hả lòng hả dạ nhất trong ngành túi xách ở thành phố Lâm lại không phải là nhân viên của Ái Đạt mà là Trần Tranh.Lúcnày, anh ta đang đứng ở nhà xưởng của Tư Mỹ Kỳ, theo dõi đám công nhânbận rộn và một đống sản phẩm mới vừa rời khỏi dây chuyền sản xuất.Đằng sau anh ta là các giám đốc bộ phận của Tư Mỹ Kỳ. Đối với trận “sốngmái” lần này của “thái tử” kiêm CEO, bọn họ nơm nớp bất an nhưng cũngđầy lòng tin. Trong con mắt của bọn họ, vì sự thất bại của nhãn hiệuAito trong năm ngoái nên thành tích của Ái Đạt làng nhàng; Tân Bảo Thụytự đập vào chân mình, đánh mất thị trường túi xách thông thường. Bây giờ trên thị trường, tốc độ tiêu thụ của Sa Ưng đã bước vào xu thế ổn định. Đây chính là thời cơ tốt để chiếm lấy thị trường túi xách thông thường.Tất nhiên, bọn họ có ý nghĩ đó là do không biết Ái Đạt chính là ông chủthật sự của công ty vật liệu Minh Đức. Bọn họ thậm chí còn từng mua vậtliệu của Minh Đức. Thấy chất lượng rất tốt, bộ phận mua sắm của Tư Mỹ Kỳ còn dự định đề xuất hợp tác lâu dài.Vào thời khắc này, Trần Tranh đang có tâm trạng sôi sục.Trong năm qua, Ái Đạt và Tân Bảo Thụy thay nhau xuất chiêu. Dưới sự “đàn áp”của Vinda, Aito và Sa Ưng, Tư Mỹ Kỳ liên tiếp gặp tai bay vạ gió. Sảnphẩm đồ da trung cấp, túi xách thông thường và dã ngoại bị thu hẹp thịphần. Tư Mỹ Kỳ trở thành doanh nghiệp có tổn thất nghiêm trọng nhấttrong ba công ty.Bây giờ, anh ta đã thế chấp hết tài sản để vayngân hàng, tiến hành trận chiến một chết một còn. Anh ta hạ quyết tâm:không thành công cũng thành nhân, nhất định vùng lên, kéo Tư Mỹ Kỳ khỏiđáy vực, đáp trả Tân Bảo Thụy và Ái Đạt.



Page 3


Quảng cáo này gần như không có âm thanh.Màn hình xuất hiện cảnh gia đình ba người rất ấm áp. Ngôi nhà trang trítheo phong cách hiện đại đơn giản, ông bà chủ trẻ tuổi mặc bộ đồ ở nhàthoải mái, cùng cậu con trai sáu bảy tuổi ngồi ở sofa xem tivi.Khán giả thường xem quảng cáo chắc sẽ có ấn tượng, cậu bé trong CF này trông rất quen.Đúng vậy, cậu chính là nhân vật nam chính trong quảng cáo Aito Kids hơn mộtnăm trước. Một năm trôi qua, cậu đã cao lên không ít, nhưng gương mặtvẫn đáng yêu như ngày nào.“Oa, ngày mai được đi du xuân rồi!” Cậu bé mừng rỡ thốt lên, nhảy xuống đất, chạy vào phòng mình.Cặp bố mẹ trẻ nhìn nhau cười. Đây cũng là lời thoại duy nhất của toàn bộ quảng cáo.Màn hình chuyển cảnh, người đàn ông vào phòng ngủ, lấy một cái ba lô màuđen từ tủ quần áo, bắt đầu xếp đồ. Chiếc ba lô được thiết kế đơn giảnphóng khoáng, vật liệu có vẻ rất mềm mại chắc chắn.Bên dưới màn hình xuất hiện hàng chữ: “Đàn ông chỉ cần một kiểu.”Hình ảnh lại chuyển sang phòng quần áo. Người phụ nữ đứng trong phòng ngónghiêng. Trên cái giá phía trước mặt cô bày một dãy bảy tám cái túi xách có màu sắc, phong cách khác nhau, tất cả đều tinh tế đẹp đẽ.Dưới màn hình xuất hiện hàng chữ: “Phụ nữ đáng được sở hữu nhiều kiểu.”Cuối cùng, ống kính chuyển đến căn phòng của cậu con trai. Trên bàn học của cậu có một máy tính xách tay phong cách thiếu nhi. Cậu bé điềukhiển con chuột rất thành thạo, nhanh chóng vào trang web chứa đầy hìnhảnh ba lô trẻ em. Cậu bắt đầu chọn màu sắc của ba lô, hình hoạt họatrong số con gấu, chó săn, hổ, vị trí túi ngoài, màu sắc của khóa kéo…Những hình ảnh này vụt qua rất nhanh, cuối cùng, cậu điền tên mình vào ô trống: Hạt đậu nhỏ.Tiếp theo là hình ảnh nhân viên phát chuyểnnhanh đến nhà, hai tay đưa cho Hạt đậu nhỏ một cái ba lô trẻ em. Bố mẹcậu bé đứng đằng sau mỉm cười.Màn hình xuất hiện dòng chữ: “Hàng đặc biệt dành cho con yêu, độc nhất vô nhị.”Âm nhạc nổi lên, cả gia đình lái xe ra ngoại thành. Xung quanh đều là câycối hoa cỏ mát mắt, nắng vàng rực rỡ. Ba chiếc ba lô để ở hàng ghế sauxe ô tô.Hình ảnh biến mất, một hàng chữ vụt qua:Ba lô Ái Nhĩ (Aier) khiến cuộc sống vừa rực rỡ vừa đơn giản như vậy.Góc phải màn hình xuất hiện hàng chữ: Nhãn hiệu con thuộc công ty Aito.Khi quảng cáo này được phát trên internet và các đài truyền hình, khi nhãnhiệu mới Ái Nhĩ (Aier) tràn nhập đông tây nam bắc, Ninh Duy Khải đã ngồi ở phòng làm việc mới, tạm thời cáo biệt ngành túi xách mà anh ta hô mưa gọi gió nhiều năm.Công ty trực tuyến mà anh ta tiếp quản có quy mô rất nhỏ nhưng ít nhất cũng là công ty công nghệ cao. Vì vậy, vănphòng nằm ở tòa nhà có giá thuê đắt đỏ nhất trong thành phố.Vàothời khắc này, Ninh Duy Khải đang chăm chú dõi mắt về màn hình quảng cáo cực lớn treo trên tòa nhà đối diện. Trên đó đang phát CF túi xách Aier.Anh ta xem một lúc, cuối cùng nở nụ cười nhàn nhạt, tiếp tục cắm cúi vào tập tài liệu ở trên bàn.Đúng lúc này, di động rung rung báo hiệu có tin nhắn mới. Ninh Duy Khải mởra xem, màn hình xuất hiện tấm ảnh tự chụp của một cô gái. Cô gái mặc bộ váy dài màu xanh lá cây, ôm chiếc ba lô Aier cùng màu, nở nụ cười đắc ý trước ống kính. Bộ dạng của cô rất tinh nghịch và đáng yêu.Bên dưới có hàng chữ: Đừng để bị hạ gục. Em tặng anh cái này, muốn đấm muốn đá trút căm phẫn tùy anh – Lydia.Ninh Duy Khải mỉm cười, nhắn lại cho cô: Em đang ở đâu? Khi nào tan sở, tôi đi đón em.*** Cùng lúc đó, Trần Tranh đang ngồi trong phòng làm việc sang trọng của anhta. Trong tay anh ta là bản kế hoạch quảng bá sản phẩm túi xách thôngthường mới trên toàn quốc.Các giám đốc bộ phận và lãnh đạo cao cấp đứng ở phía đối diện. Ai nấy sắc mặt nặng nề và bất lực.“Mọi người ra ngoài trước đi.” Trần Tranh cất giọng lạnh nhạt.Các giám đốc lặng lẽ đi ra ngoài.Trần Tranh cầm cốc trà trên bàn, ném mạnh xuống đất, sau đó là quyển lịchbàn, hộp danh thiếp, cuối cùng là tập kế hoạch quảng bá sản phẩm trongtay anh ta.Nếu nói Lâm Thiển từng vô cùng chấn động và tuyệtvọng khi nhìn thấy sản phẩm Sa Ưng lúc Tân Bảo Thụy mới tung ra thịtrường, đồng thời thấy nó vượt trội hơn hẳn Aito của mình, thì vào thờikhắc này, Trần Tranh cũng có cảm giác tương tự.Ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy, nhưng cũng chẳng thể giúp anh ta thoát khỏi cảnh cùng đường mạt lộ.Đúng lúc này, di động đổ chuông, Trần Tranh cầm lên. Nhìn thấy số điện thoại, anh ta ổn định lại hơi thở mới bắt máy: “Bố.”Đầu kia truyền đến giọng nói tức giận chưa từng thấy của bố anh ta: “Anhđúng là đồ ngu xuẩn. Tâm huyết cả cuộc đời tôi đã bị hủy hoại trong tayanh.”*** Màn đêm dần buông xuống, cả thành phố lấp lánh ánh đèn.Lâm Thiển cầm điện thoại, đứng trước gương thay bộ váy ngắn màu tím và đôi giày cao gót đen.Đầu kia điện thoại là giám đốc công ty “săn đầu người”. Anh ta nói một thôi một hồi, vẫn không chịu bỏ cuộc: “Giám đốc Lâm, cô thật sự không suynghĩ lại hay sao? Ái Đạt tuy là công ty sản xuất túi xách lớn trong nước nhưng JJ là tập đoàn đa quốc gia, Top 500 toàn cầu, doanh nghiệp hàngđầu trong ngành túi xách trên thế giới. Cô làm tổng giám sát thị trườngkhu vực Trung Quốc, mức lương ít nhất tăng gấp đôi, cô lại có thể tựchọn địa điểm làm việc ở Hồng Kông hay Bắc Kinh. Tôi thật sự cho rằng,công ty này thích hợp với sự phát triển nghề nghiệp của cô hơn.”Lâm Thiển cười: “Cảm ơn anh, nhưng hiện tại tôi không có ý định đổi công việc.”Giám đốc công ty “săn đầu người” lại nói khéo vài câu, làm Lâm Thiển đànhnhận lời anh ta, nếu muốn đổi công việc khác, nhất định cô sẽ liên lạcvới anh ta ngay. Thấy Lâm Thiển nhận lời, anh ta nói mấy câu lấy lòng:“Nghe nói giám đốc Lâm chính là người đưa ra kế hoạch quảng cáo cho Aito và Aier, sức sáng tạo của cô quả là tuyệt vời. Đây cũng là yếu tố thuhút lãnh đạo cấp cao của JJ. Tóm lại, chúc cô thành công trong sựnghiệp, hy vọng có cơ hội hợp tác với cô trong tương lai.”Sau khi cúp điện thoại, khóe miệng Lâm Thiển vẫn còn đọng nụ cười, cô thong thả soi gương buộc tóc.Xong xuôi, cô quay người nhìn Lệ Trí Thành. Hôm nay anh cũng chọn mặc comple chỉnh tề, áo sơ mi và cà vạt là do Lâm Thiển chọn, màu sắc sáng hơnbình thường.“Lại đây.” Anh giơ tay về phía cô.Lâm Thiển đi đến bên anh, Lệ Trí Thành lập tức kéo cô vào lòng.“Thì ra anh không chỉ cần đề phòng người đàn ông khác.” Anh lên tiếng: “Mà còn phải đề phòng cả công ty khác nữa.”Lâm Thiển phì cười, cố ý giả vờ rộng lượng vỗ vai anh: “Em có thể thôngcảm, ai bảo bạn gái anh quá xuất sắc, anh có cảm giác nguy hiểm cũng làlẽ thường tình, thôi anh cứ cố tự khắc phục đi.”Lệ Trí Thànhngắm người phụ nữ trong lòng. Bộ váy ngắn màu tím càng tôn thêm vóc dáng thanh mảnh mềm mại của cô, đôi mắt đen láy vừa thông minh vừa tinhnghịch.Anh gia nhập chốn thương trường gần hai năm, cô cũng ở bên anh gần hai năm.Anh rất hiếm khi đưa cô đi tiếp khách ở bên ngoài. Không giống những ngườiđàn ông khác, quan chức cũng vậy, doanh nhân cũng thế, bên cạnh thay hết cô này đến cô khác.Đối với những người đàn ông có quyền lực vàtiền bạc, giành được quá dễ dàng, dù phụ nữ trẻ trung xinh đẹp đến mấy,một khi đã hết hứng thú, họ bỏ rơi không một chút nuối tiếc.Đólà bởi vì bọn họ không gặp người con gái tỏa sáng lung linh như LâmThiển. Đàn ông càng thâm sâu, gặp người phụ nữ như cô sẽ càng không thểbuông tay.*** Buổi tiệc tối nay là tiệc mừng công, được tổ chức tại khách sạn Bắc Hải Thịnh Đình ở trung tâm thành phố.Lệ Trí Thành đi trước, Lâm Thiển tự lái ô tô đến sau, đây là quyết địnhcủa Lâm Thiển. Hơn một năm trôi qua, việc chưa chính thức công khai mốiquan hệ của hai người cũng là ý của cô.Đại cuộc chưa ngã ngũ nên cô không hy vọng mối quan hệ cá nhân của bọn họ thu hút sự chú ý củamọi người. Bởi như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến hình tượng người lãnhđạo của Lệ Trí Thành.Tuy công ty luôn đề cao tinh thần tiết kiệm nhưng tiệc mừng công tối nay được tổ chức tại phòng tiệc của một tầngkhách sạn sang trọng, đèn đóm rực rỡ. Công ty còn mời đơn vị nghệ thuật ở bên ngoài đến biểu diễn văn nghệ.Mở màn là một điệu vũ la tinhsôi động, mấy cô gái mặc váy đỏ giống nhau nhảy rất nhiệt tình trên sânkhấu phía trước, thu hút ánh mắt của những người có mặt, cũng thành công khuấy động không khí trong buổi tiệc.Lâm Thiển ngồi ở bàn trònthuộc dãy thứ tư. Hai ba bàn bên cạnh đều là nhân viên thuộc bộ phận docô quản lý. Cao lương mỹ vị đã bày hết lên bàn nhưng tạm thời chưa có ai động đũa, bởi vì bọn họ chờ CEO phát biểu. Lâm Thiển vừa uống nước hoaquả vừa đưa mắt lên bàn ở vị trí chính giữa hàng đầu tiên. Lệ Trí Thànhngồi quay lưng về phía cô, anh đã cởi áo comple, chỉ mặc áo sơ mi đơngiản nhưng vẫn nổi bật.Màn biểu diễn nhanh chóng kết thúc. Ánhđèn tối hẳn, một luồng sáng tập trung lên sân khấu. Ở bên dưới, phòngtiệc đầy ắp người trở nên yên tĩnh trong giây lát.Người chủ trì là một cô gái xinh đẹp của bộ phận Hành chính. Cô cầm micro, uyển chuyển đi lên sân khấu.“Các vị lãnh đạo, các vị đồng nghiệp, chào buổi tối.”Mọi người hưng phấn vỗ tay rào rào. Cô MC nói những lời chúc phúc rồi tómtắt thành tích huy hoàng của Vinda và Aier. Mỗi khi cô ta đọc một consố, bên dưới lại nổi lên tiếng vỗ tay. Lâm Thiển ngồi giữa đám đông náonhiệt, trong lòng cũng hết sức phấn chấn.Ái Đạt, Ái Đạt của anh, của cô và tất cả mọi người từng có thời rơi xuống đấy vực. Lúc bấy giờ, chẳng ai nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Hơn một năm trước, toàn bộ số tiềntrên sổ sách của bọn họ chưa đến mười triệu. Vậy mà ngày hôm nay, bọn họ tổ chức tiệc mừng công tại khách sạn sang trọng nhất thành phố. Bâygiờ, các đối thủ cạnh tranh trong ngành nghe đến tên Ái Đạt là nơm nớpkiêng dè.Tất cả những điều này đều do một người tạo ra.Giọng nói xúc động của cô MC vang lên: ‘Tiếp theo, xin mời Tổng giám đốc Lệ Trí Thành lên phát biểu.”Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy. Thậm chí còn có người đứng lên, vỗ tay nhiệt liệt.Cuối cùng, tất cả mọi người vô thức đều đứng dậy. Người đàn ông ngồi ở vịtrí chính giữa đầu tiên cũng thong thả đứng lên, cầm ly rượu đi lên sânkhấu.Khi anh đứng dưới ánh đèn, đưa mắt một lượt quanh phòng tiệc, bên dưới im lặng như tờ trong giây lát.Lâm Thiển ngắm gương mặt lấp lánh dưới đèn. Anh đứng ở đó, cao lớn nổi bật.Tim Lâm Thiển đột nhiên đập thình thịch trong lồng ngực.“Tôi từng cho rằng, cả cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ dính dáng đến kinh doanh.” Lệ Trí Thành cất giọng trầm thấp ôn hòa.“Bởi vì anh trai tôi, anh ấy đã lãnh đạo Ái Đạt tạo ra một thời kỳ huy hoàng.” Anh nói tiếp.Lúc này, rất nhiều nhân viên lâu năm của công ty chợt nhớ tới CEO trẻ tuổixuất sắc quá cố. Tài năng của người đàn ông đó có lẽ không nổi trội nhưLệ Trí Thành, nhưng anh cũng dẫn dắt doanh nghiệp phát triển với tốc độcao trong một thời gian dài.Bọn họ cũng ý thức được, CEO chưađến ba mươi tuổi trước mặt còn một thân phận khác, đó là người kế thừasự nghiệp của gia đình, thực hiện di nguyện của anh trai.Điều này khiến vị CEO thâm trầm, lạnh nhạt và khó gần đột nhiên trở nên chân thực sống động hơn nhiều.Tuy chưa từng gặp người anh trai quá cố của Lệ Trí Thành, nhưng Lâm Thiển là người hiểu Lệ Trí Thành hơn ai hết.Lệ Trí Thành không thích bộc lộ tình cảm trước mặt người khác. Càng là người anh trân trọng, anh càng đặt sâu trong tim.Vào thời khắc này, đột nhiên nhắc đến anh trai, có phải bởi vì khi đứngtrên đỉnh cao của ngành, anh chợt nhớ tới lời phó thác của anh trai?Anh như vậy khiến cô cảm thấy rất xót thương.Lệ Trí Thành tiếp tục lên tiếng: “Lúc mới tiếp quản Ái Đạt, tôi cũng gâyra trò cười, bị người khác hiểu nhầm là nhân viên bảo vệ, còn sai đi bêđồ…”Bên dưới vang lên tiếng cười rần rần. Có người mạnh dạn nói to: “Lệ tổng, ai vậy, hãy trừ tiền thưởng của anh ta.”Lâm Thiển không rời mắt khỏi Lệ Trí Thành. Mặt cô hơi ửng đỏ, trong lòng rất ngọt ngào. Anh cố ý nói vậy.Lệ Trí Thành quả nhiên đảo mắt qua bên này. Chỉ là phạm vi quá rộng nênkhông một ai chú ý. Duy chỉ có Lâm Thiển âm thầm chạm mắt anh, tim lạiđập loạn nhịp.“Năm ngoái vào thời điểm này, mọi người đều nóikhó có thể cứu sống Ái Đạt. Năm nay, chúng ta giành được vị trí quánquân trong ngành.Năm ngoái, lúc Vinda tung ra thị trường, trangchủ bị hack, phải bồi thường hai mươi triệu, các đồng nghiệp của bộ phận Thông tin Kỹ thuật khóc dở mếu dở. Năm nay, Vinda trở thành sản phẩmđơn có lượng tiêu thụ lọt vào Top 5, người của bộ phận Kỹ thuật nhậnphong bao lớn…”Bên dưới lại vang lên tiếng cười.Sắcmặt Lệ Trí Thành hết sức trầm tĩnh, đôi mắt anh phản chiếu ánh đèn, nhưđại dương không thấy đáy, khiến trái tim mọi người càng sôi sục.“Vinda và Aito của chúng ta.” Anh từ tốn mở miệng: “Đã đạt đến thành công huyhoàng nhất trong ngành. Mọi người hãy cùng tôi, tiếp tục tiến bước.”Khi Lệ Trí Thành kết thúc bài phát biểu, bên dưới vô cùng tĩnh lặng. Nhưng ở giây tiếp theo, tiếng vỗ tay vang lên như sấm động. Sắc mặt mọi ngườiđể lộ sự xúc động và hưng phấn, ánh mắt đầy tự hào.Lâm Thiểnkhông rời mắt khỏi Lệ Trí Thành. Lúc này, anh mỉm cười giơ cao ly rượuvới mọi người, sau đó một hơi uống cạn. Cô chỉ cảm thấy tim mình đậpnhanh chưa từng thấy.Trong tiếng hoan hô không ngừng nghỉ, Lâm Thiển chỉ nhìn thấy một người.Cô đột nhiên nhận ra một sự thật. Hóa ra cô không chỉ yêu anh, mà trên thực tế, cô sùng bái anh giống mọi người trong công ty.Cho dù từng sởn gai ốc trước trí tuệ của anh, nhưng cô cũng sùng bái một cách sâu sắc trí tuệ đó.Là anh khiến cô hiểu ra, cuộc chiến thương mại còn có thể “lướt gió tungmây” như vậy, là anh đã khơi gợi nhiệt huyết và tiềm năng của cô, là anh đã khiến cô có cảm giác sảng khoái khi chiến thắng hết đối thủ này đếnđối thủ khác.Thì ra đối với cô, anh không chỉ đơn giản là người yêu. Ở trong trái tim cô, anh đã sớm không còn gì có thể sánh bằng.*** Sau khi buổi tiệc kết thúc, Lâm Thiển ở lại trò chuyện với một số đồngnghiệp có quan hệ thân thiết trong công ty đến hơn mười giờ tối.Tối nay Ái Đạt thuê phần lớn phòng trong khách sạn để nhân viên nghỉ lạiqua đêm, buổi tối tự tìm hoạt động giải trí. Lâm Thiển lặng lẽ lên phòng Lệ Trí Thành ở tầng trên cùng. Cô vừa gõ nhẹ hai tiếng liền bị anh kéovào trong.Lệ Trí Thành đã cởi cà vạt, trên người tỏa ra mùi rượu nhàn nhạt. Anh trực tiếp đè Lâm Thiển vào cánh cửa rồi cúi xuống hôn cô.Lâm Thiển cười khẽ một tiếng, đồng thời đá bay giày cao gót. Lệ Trí Thành bế cô lên, đi đến bên giường ngồi xuống.“Em uống rượu đấy à?” Anh hỏi.Lâm Thiển thè lưỡi. Thôi xong rồi, cô quên béng đi mất.Lâm Thiển vốn không thích uống rượu, người đàn ông như Lệ Trí Thành càngkhông thích bạn gái của mình uống rượu. Hai người thỏa thuận, từ nay vềsau, cô không động đến rượu. Nếu anh ở bên cạnh, anh sẽ uống đỡ cho cô.Nếu anh không có mặt…“Em sẽ tự xử lý.” Lâm Thiển cất giọng quảquyết: “Anh yên tâm đi, khả năng tự kiềm chế của em rất tốt, lại biết ăn nói, ai có thể ép em uống?” Lúc mới sống chung, cô còn định ra một sốquy tắc, thể hiện vị trí bà chủ nhà. Về vụ uống rượu, cô chủ động viếtlên giấy: Nếu Lâm Thiển động đến rượu, uống một ly sẽ phạt dọn nhà mộttuần.Lâm Thiển chớp mắt nhìn Lệ Trí Thành. Anh mặc kệ, tiếp tục lên tiếng: “Uống mấy cốc?”“Ba cốc. Nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt, đây là em cổ vũ cho anh…”Thật ra có nhiều nhân viên nữ chỉ uống nước hoa quả, sau khi nghe lờiphát biểu của anh, cô nhất thời xúc động nên mới uống rượu.“Biện pháp trừng phạt là gì nhỉ?” Lệ Trí Thành hỏi.Nghĩ đến chuyện phải dọn nhà một tuần, Lâm Thiển liền đau đầu. Nhà của anhrộng như vậy, mỗi lần dọn mệt chết. Cô đảo tròng mắt, ghé lại gần Lệ Trí Thành. Đầu mũi của hai người chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện.Có lẽ do ánh đèn trong phòng quá mờ ám. Có lẽ do chất cồn trong người phát huy tác dụng, cũng có thể do người đàn ông trước mặt quá đỗi cuốn hút,Lâm Thiển vô thức lên tiếng: “Chúng ta… đổi phương thức trừng phạt cóđược không?”Lệ Trí Thành hơi ngẩn người.Cô đẩy Lệ Trí Thành nằm xuống giường, bò xuống giữa hai đùi anh, từ từ cởi quần cho anh rồi cúi đầu xuống thấp…Lâm Thiển cũng không rõ, tại sao cô lại có hành động này.Trước đây, Lệ Trí Thành từng gợi ý với cô. Nhưng vì ngượng ngùng hay do vấnđề tâm lý, cô giả bộ ngốc nghếch, còn anh cũng không ép buộc.Tối nay, trong đầu cô toàn là hình bóng anh lúc đứng trên sân khấu phátbiểu. Cứ nghĩ người đàn ông này là người mình yêu, là người mình sùngbái, cô chỉ muốn làm tất cả vì anh, chỉ muốn anh được thỏa mãn theo cách anh mong muốn.“Em sùng bái anh…” Lâm Thiển lẩm bẩm: “Hôm nay em mới hiểu, em sùng bái anh biết bao, Lệ Trí Thành.”Không người đàn ông nào có thể cưỡng lại lời nói từ đáy lòng của người phụ nữ mà anh yêu thương. Đặc biệt đối phương còn là cô gái kiêu ngạo như LâmThiển. Vào giờ phút này, cô cam tâm tình nguyện cùng anh làm chuyện thân mật nhất.Cuối cùng, khi dục vọng được giải phóng, Lệ Trí Thành giơ tay kéo Lâm Thiển vào lòng. Cô như đứa trẻ nằm gọn trên người anh.Một lúc sau, anh khôi phục bình tĩnh, lật người đè cô xuống dưới thân. Hai má Lâm Thiển đỏ hây hây, đôi mắt sáng như sao trời.Bốn mắt chạm nhau, Lâm Thiển lên tiếng: “Anh đã cảm nhận sự trung thành của em chưa?”Lệ Trí Thành cười tươi. Nụ cười từ khóe miệng lan tỏa đến tận đáy mắt vốn không bao giờ gợn sóng của anh.“Vô cùng cảm kích, nhưng anh chẳng có gì để báo đáp.” Lệ Trí Thành vuốt vemặt cô: “Chỉ có thể trao cho em sự trung thành gấp bội của anh.”Lâm Thiển mấy giây sau mới có phản ứng: “Này, này, anh không cần báo đáp bằng sự trung thành đâu, thật đấy!”Nhưng đã muộn, Lệ Trí Thành vén váy cô rồi cúi thấp xuống. Lời từ chối củaLâm Thiển nhanh chóng biến mất. Cuối cùng, cô lẩm bẩm: “Anh đúng là xấuxa.”Kích tình qua đi, đêm đã rất khuya. Có lẽ đêm nay quá tuyệtvời, dù tiêu hao nhiều thể lực nhưng Lệ Trí Thành và Lâm Thiển vẫn không buồn ngủ. Anh ôm cô tựa vào đầu giường, ngắm cảnh sắc lung linh ngoàicửa sổ.Lâm Thiển: “Lúc nào chúng ta công khai?”Lệ Trí Thành cúi đầu nhìn cô: “Đồng ý để anh “thấy ánh sáng” rồi à?”Lâm Thiển cười tủm tỉm, gật đầu.Bởi vì ra Tết, trọng tâm công việc của cô sẽ chuyển hoàn toàn sang công tyvật liệu Minh Đức, mặc dù về nghiệp vụ vẫn còn dính dáng đến Ái Đạtnhưng cũng coi như tách rời. Vì vậy, Lâm Thiển cho rằng đây là thời cơtốt để công khai mối quan hệ của hai người.“Anh định dùng cáchgì để công bố quan hệ của chúng ta?” Lâm Thiển hỏi. Nghĩ đến chuyện từnay về sau sẽ trở thành tâm điểm chú ý, cô thấy hơi căng thẳng.Lệ Trí Thành chỉ liếc cô một cái, không đáp lời. Ánh mắt của anh có vẻ kỳ lạ, thâm trầm, mang hàm ý nào đó mà cô không hiểu.Sau đó anh nói: “Túi áo comple của anh có một thứ, hãy cầm lại đây.”“Vâng”. Lâm Thiển không nghĩ ngợi nhiều, nhổm dậy thò tay vào túi áo comple đặt ở mép giường.Tay vừa chạm vào cái hộp nhỏ, cô liền lôi ra ngoài. Là một cái hộp nhung đen.Tim Lâm Thiển đột nhiên đập mạnh.Lệ Trí Thành giơ tay từ đằng sau, vừa ôm cô vào lòng vừa cầm tay cô mởhộp. Một chiếc nhẫn kim cương màu bạc xuất hiện ở trong đó.“Dùng cách này được không em?” Anh hỏi nhỏ bên tai cô.*** Khi mặt trời lên cao, mặt đất lại bắt đầu một ngày mới.Có người vẫn hạnh phúc ôm nhau ngủ, có người bận rộn với công việc nhàmchán, có người nằm dưới chăn ấm đệm êm nhưng nội tâm trống trải.Cũng có kẻ chờ đón bước chuyển ngoặt của số phận với tâm trạng phức tạp.Phía trước có lẽ là vực sâu vạn trượng, nhưng cũng có thể là một cuộcđời mới.Mới sáng sớm, Trần Tranh đã dẫn các giám đốc bộ phận của Tư Mỹ Kỳ đứng ở cửa ra sân bay chờ đợi.Đám cấp dưới người tỏ ra hưng phấn, người có thần sắc nghiêm trang, còn Trần Tranh không để lộ bất cứ biểu cảm nào.Người bọn họ chờ đợi nhanh chóng xuất hiện.Đó là một nhóm người đàn ông mặc comple chỉnh tề, trong đó có bốn nămgương mặt châu Á, một người da đen, một người da trắng mắt xanh. Vàingười trong bọn họ đeo kính râm đen, trông rất thời thượng.Thậtra Trần Tranh ghét nhất người của doanh nghiệp nước ngoài. Trời nóngchảy mỡ còn diện comple, bộ dạng cứ như đứng trên đầu thiên hạ.Nhóm đàn ông vừa nhập cảnh nhanh chóng tiến lại gần. Trần Tranh và các giámđốc đi tới nghênh đón, miệng nở nụ cười tươi. Anh ta đảo mắt một vòng,cuối cùng dừng lại ở một người trong số đó.Đó là một người đànông cao lớn có vầng trán rộng, đôi mắt nhỏ dài, sống mũi thẳng, ngũ quan tuấn tú lộ vẻ bức người. Bộ comple đen chỉnh tề hoàn toàn phát họađường nét thân hình anh. Anh có chiều cao như người phương Tây nhưng lại tỏa ra vẻ nho nhã của người phương Đông.Vào thời khắc này, anhđang dò xét đối phương. Ánh mắt anh lạnh nhạt và thông suốt, ẩn hiện ýcười, khiến người đối diện khó nắm bắt.Trần Tranh đã đọc tư liệu về con người này.Jason Lin, phó tổng giám đốc công ty đầu tư MK, nhân vật có tiếng ở phố Wall, nghe nói cũng là nhân vật có ảnh hưởng trong cộng đồng người Hoa ở BắcMỹ.Cô phiên dịch của Trần Tranh nhanh chóng dùng tiếng Anh chàođón đoàn người, đồng thời giới thiệ hai bên với nhau. Đầu tiên, đươngnhiên là giới thiệu CEO Trần Tranh của công ty Tư Mỹ Kỳ và Phó tổng giám đốc Jason Lin của phía đối phương.Trần Tranh giơ tay, nói bằng tiếng Anh: “Xin chào Mr Lin! Rất vui được gặp anh!”Người đàn ông mỉm cười, cất giọng trầm thấp đầy từ tính, nhưng anh nói tiếngTrung: “Trần tổng, chúng ta đều là người Trung Quốc, không cần khách sáo như vậy. Anh gọi tôi là Jason hay Lâm Mạc Thần đều được.”Cuối cùng, hai bên lần lượt bắt tay nhau.“Hợp tác vui vẻ.”“Hợp tác vui vẻ.”



Page 4


Trước mặt Lâm Thiển là một bản đề án cơ cấu lại công ty Ái Đạt.Kể từ khi Lệ Trí Thành tiếp quản Ái Đạt đến nay, trong con mắt ngườingoài, một loạt động thái như phân chia cổ phần nội bộ, cải tổ bộ máycông ty tương đối hỗn loạn. Nhưng Lâm Thiển biết rõ, hành động của LệTrí Thành đã khiến Ái Đạt “thay da đổi thịt” từ lâu. Ái Đạt bây giờkhông còn là Ái Đạt trước kia nữa.Tuy nhiên, cô chưa bao giờ nhìn thấy rõ bố cục của tương lai như thời khắc này.Mấy tháng nữa, tập đoàn Ái Đạt mới sẽ ra đời. Tập đoàn Ái Đạt mới gồm bốncông ty trực thuộc, là Vinda, Aito, Mind và Ái Đạt cũ. Hiện tai, Lệ TríThành nắm giữ cổ phần tuyệt đối của ba công ty Vinda, Aito, Mind. Chỉ có Ái Đạt cũ là anh sở hữu một số ít cổ phần. Tuy nhiên, Lâm Thiển có thểdự đoán, trước khi tiến hành điều chỉnh, anh sẽ thu mua cổ phần để giành quyền kiểm soát cả công ty Ái Đạt cũ.Tối qua, sau khi cầu hôn Lâm Thiển, Lệ Trí Thành đã đưa bản đề án bí mật này cho cô.“Em có bằng lòng làm nữ chủ nhân của nó không?” Anh hỏi.Lâm Thiển đặt tập tài liệu xuống bàn, giơ tay ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út.Một người đàn ông đặt đế quốc thương mại của mình trước mặt một người phụnữ để cầu hôn đúng là một phương thức quá kích thích, cũng đánh trúng tử huyệt của Lâm Thiển. Bởi từ trước đến nay, tâm nguyện của cô là xuấthiện một người đàn ông đủ mạnh, có thể chinh phục được cô.Lâm Thiển đột nhiên nghĩ đến một câu thơ: “Hoa thơm phải bẻ liền tay[1].”[1] Câu thơ đầy đủ là: “Hoa thơm phải bẻ liền tay/ Chớ để lâu ngày lại bẻcành khô” trong bài Kim Lâu Y của Đỗ Thu Nương đời Đường, có nghĩa lúccần ra tay thì phải hành động ngay.Trước đây, cô chưa bao giờcảm nhận thấy, tình cảm giữa cô và Lệ Trí Thành lại đẹp đẽ như vậy, tình sâu nghĩa nặng, rung động đến tâm can.Đang chìm trong suy tư, đột nhiên có người gõ cửa, Lâm Thiển liền cất tập văn bản vào ngăn kéo, ngồi thẳng người: “Mời vào.”Là một nhân viên nòng cốt dưới trướng của cô, đồng thời cũng là một chàngtrai trẻ có kinh nghiệm phong phú về marketing. Anh ta ngồi xuống phíađối diện, sắc mặt nghiêm túc, ngập ngừng một lúc mới mở miệng: “Giám đốc Lâm, tôi có chuyện muốn nói với chị.”Ngữ khí này thường là dấu hiệu chẳng lành, Lâm Thiển hơi chau mày, mỉm cười: “Được, cậu nói đi.”Đối phương đến xin từ chức, tiết lộ có một cơ hội nghề nghiệp khác nên muốn rời khỏi công ty. Không thể phủ nhận, khi nghe tin này, tâm trạng củaLâm Thiển chùng xuống trong giây lát. Nhân tài xuất sắc bỏ đi là điều mà bất cứ người quản lý nào cũng không muốn gặp phải. Nhưng cô biết rõ,nhân viên này là một người chín chắn, anh ta đề xuất xin nghỉ, có nghĩaanh ta đã suy nghĩ kỹ càng.Lâm Thiển không gây khó dễ cho đốiphương, nhưng vẫn cố gắng níu kéo. Cô hỏi anh ta có điều gì không hàilòng, nhằm tìm ra vấn đề khúc mắc. Dù sao gần đây Ái Đạt cũng phát triển rất tốt, tỷ lệ nhân viên bỏ việc hay nhảy việc là rất thấp.Cậunhân viên trẻ tuổi tương đối kính nể Lâm Thiển. Trò chuyện vài câu, anhta cho biết: “Giám đốc Lâm, chị đừng hiểu nhầm, Ái Đạt rất tốt, Lệ tổngkhông có gì đáng phàn nàn, chị cũng đối xử với chúng tôi rất tốt. Tôirời khỏi Ái Đạt thật sự vì cơ hội phát triển nghề nghiệp, tới một doanhnghiệp thích hợp với tôi hơn. Về việc đi công ty nào, bây giờ tôi khôngtiện tiết lộ, mong chị thông cảm.”Lâm Thiển gật đầu, nghĩ bụng: Nói thế nào cũng tốn công vô ích.Tuy nhiên, cô cũng hiểu đạo lý, một doanh nghiệp xuất sắc nổi lên, đối thủcạnh tranh kiểu gì cũng sẽ “ve vãn” đội ngũ nhân tài của công ty đó,hiện tượng nhảy việc là điều dễ hiểu.Cô chỉ có thể an ủi bảnthân, do Ái Đạt gần đây quá nổi, người chiến thắng cũng có phiền não của người chiến thắng. Cho tới thời điểm này, nghiệp vụ của công ty tươngđối thuận lợi, cô không gặp khó khăn lớn. Có lẽ trong tương lai, cô sẽphải thường xuyên đối phó những vấn đề tương tự trong quản lý.Thấy đối phương tỏ thái độ kiên quyết, Lâm Thiển gật đầu: “Được thôi, tôihiểu suy nghĩ của cậu. Vậy đi, cậu hãy bàn giao toàn bộ công việc trướckhi nghỉ làm, có việc gì cần hãy nói với tôi một tiếng. Khi nào cậu muốn quay về, tôi luôn hoan nghênh. Lúc rảnh rỗi nhớ liên lạc với tôi và các đồng nghiệp, cùng ăn bữa cơm, uống tách trà.” Ngừng một lát, cô cấtgiọng dịu dàng: “Tôi chúc cậu phát triển thuận lợi ở công ty mới.”Cậu nhân viên trẻ tuổi gật đầu lia lịa, vội vàng cảm ơn. Cuối cùng, anh talên tiếng: “Giám đốc Lâm, tôi cũng chúc chị và Lệ tổng hạnh phúc đến đầu bạc răng long.” Nói xong, ánh mắt anh ta dừng lại ở chiếc nhẫn trên tay cô.Lâm Thiển: “Cảm ơn cậu.”Sau khi cậu nhân viên rời đi, Lâm Thiển xoay ghế, dõi mắt về phía tòa nhà cao tầng ở bên ngoài cửa sổ.Cổ nhân nói đúng, trên đời này chẳng có bức tường nào là gió không thổiqua. Lâm Thiển cũng lờ mờ nhận ra, tuy cô và Lệ Trí Thành chưa công khai nhưng trong công ty đã có nhiều người biết chuyện. Cô không rõ, mốiquan hệ của cô và anh đã lan truyền đến mức nào?Xem ra, việc Lệ Trí Thành trực tiếp đeo nhẫn cho cô lại là cách đơn giản nhất, đỡ phiền phức nhất, cũng bảo vệ thể diện của cô.Trên thực tế, nhiều trường hợp phụ nữ bị mất thể diện là do đàn ông cư xử chẳng ra sao.Lâm Thiển lại giơ tay bàn tay đeo nhẫn soi dưới ánh mặt trời. Gần đây cô và Lệ Trí Thành đúng là rất thuận lợi, thương trường đắc ý, tình trườngcũng dạt dào, người xung quanh chắc ngưỡng mộ chết thôi.Sau khi tan sở, Lâm Thiển lái xe đến một quán trà trong thành phố. Lệ Trí Thành hẹn gặp Ninh Duy Khải ở đó.Đường phố trong giờ tan tầm đông như mắc cửi, Lâm Thiển đi vòng vèo qua mấycon đường nhỏ tới điểm hẹn. Đúng là oan gia ngõ hẹp, lúc đi qua một ngãba tương đối vắng người, cô chợt nhìn thấy ô tô của Ninh Duy Khải đỗngoài cửa một trung tâm thương mại.Một cô gái trẻ lạ mặt từ ghế lái phụ xuống xe, đi vào trong trung tâm thương mại.Ninh Duy Khải cũng xuống xe. Anh ta vẫn giữ bộ dạng thoải mái như thường lệ, dường như sự thất bại trong công việc không gây bất cứ ảnh hưởng nàođến anh ta. Anh ta tựa vào cửa xe ô tô, nửa cười nửa không dõi theo bóng cô gái.Cô gái đi vài bước lại quay đầu về phía Ninh Duy Khải, sắc mặt lộ vẻ thân thiết.Ninh Duy Khải nói câu gì đó, cô gái đột nhiên cầm túi xách quay lại đánh anh ta một cái, khóe mắt cô tràn ngập ý cười.Ninh Duy Khải cũng nở nụ cười nhàn nhạt.Lâm Thiển lập tức giảm tốc độ, dừng xe ở đầu đường bên này, không tiếp tụctiến về phía Ninh Duy Khải. Đợi anh ta lái ô tô đi xa, cô mới nổ máy,phóng theo anh ta.Lệ Trí Thành đương nhiên không để Lâm Thiển cùng gặp Ninh Duy Khải. Cô tự mình đến, thuần túy là vì lòng hiếu kỳ.Khi cô lên quán trà, liền nhìn thấy Tưởng Viên đợi ở ngoài.“Hai người đang nói chuyện.” Anh ta mỉm cười: “Tôi dẫn cô đi phòng VIP nghỉ ngơi.”Lâm Thiển gật đầu. Tuy Lệ Trí Thành biết cô đến đây, nhưng cô không thểtrực tiếp tham gia cuộc trò chuyện của bọn họ. Lâm Thiển cũng cảm thấykhông cần thiết, cô ở bên ngoài chờ Lệ Trí Thành là được.Tầnghai của quán trà bài trí trang nhã, từng phòng VIP đóng chặt cửa. Khôngkhí tràn ngập hương trà thơm nồng, tiếng nhạc du dương. Tưởng Viên dẫnNinh Duy Khải vào một gian rồi đi ra ngoài. Nhìn thấy áo comple của LệTrí Thành vắt trên thành ghế, Lâm Thiển mỉm cười ngồi xuống. Cô vừa uống trà vừa ngắm cây cối dưới sân. Bất chợt nghĩ đến cảnh tượng ở ngoài phố vừa rồi, trong lòng cô hơi phức tạp.Cho đến bây giờ, có lẽ LệTrí Thành và Ninh Duy Khải là những người hiểu rõ thủ đoạn của đốiphương nhất. Nhưng đây là lần đầu tiên họ ngồi cùng nhau, quan sát đốithủ ở cự ly gần.Hôm nay Lệ Trí Thành làm chủ. Vì vậy, sau khiTưởng Viên rót trà, anh mỉm cười nâng chén: “Ninh tổng, nghe danh khôngbằng gặp mặt, tôi dùng trà thay rượu mời anh.” Nói xong, anh ngửa đầuuống cạn chén trà.Nói một câu thật lòng, Ninh Duy Khải cảm thấyngười đàn ông trước mặt rất hợp khẩu vị của anh ta. Người này có dáng vẻ ung dung, khí chất trầm ổn, không lạnh lùng ngạo mạn, cũng không cố ýnhiệt tình hồ hởi.Người đàn ông như vậy mới thật sự thâm sâu khó lường.Ninh Duy Khải cũng nâng chén trà uống cạn. Sau đó, anh ta đi thẳng vào vấnđề: “Tuy bây giờ tôi nắm giữ không ít cổ phần của Sa Ưng, nhưng quyềnkiểm soát vẫn nằm trong tay Chúc thị. Không biết Lệ tổng tìm tôi có mụcđích gì? Nếu là vì việc hợp tác giữa Sa Ưng và Minh Đức, thì cuộc gặpnày không cần thiết.”Lệ Trí Thành gật đầu, không đáp mà hỏi lại: “Anh nhìn nhận thế nào về tương lai của ngành túi xách?”Ninh Duy Khải hơi ngẩn người, mỉm cười: “Từ trước đến nay, ngành nghề truyền thống luôn phát triển bình ổn, không nổi sóng gió lớn. Có điều…” Anh ta liếc Lệ Trí Thành: “Mấy chiêu của Lệ tổng đã làm đảo lộn kết cấu sẵncó, khiến mọi người đều bị đả kích. Tương lai thế nào, chẳng ai có thểbiết trước.”Lời nói của Ninh Duy Khải vừa châm biếm vừa có chútcảm khái. Lệ Trí Thành cũng không tức giận, anh từ tốn hỏi tiếp: “Vậyanh cho rằng, một doanh nghiệp túi xách chuyển sang sản xuất vật liệu có phải là quyết định sáng suốt hay không?”Ninh Duy Khải trầm mặc hồi lâu.Chắc Lâm Thiển cũng không ngờ, cuộc gặp gỡ giữa hai người đàn ông không hềxảy ra tình trạng đối chọi gay gắt cũng không hề căng thẳng. Hai ngườigọi một ấm trà, mấy đĩa đồ ăn nhẹ, trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ.Bọn họ không nhắc tới ân oán trong quá khứ mà chỉ bàn về sự thịnh suy, lên xuống của ngành túi xách.Cho đến khi đẩy cửa ra về, Lệ Trí Thành và Ninh Duy Khải cũng không thảoluận một câu về việc hợp tác hay tiếp tục đối chọi trong tương lai.Tuy nhiên, người thông minh đôi khi chẳng cần phải nói quá rõ ràng. Quabuổi gặp gỡ này, Ninh Duy Khải đã hiểu rõ dụng ý của Lệ Trí Thành.Lệ Trí Thành chủ động hẹn gặp anh ta không phải vì sự hợp tác cụ thể, mà là bày tỏ thái độ cầu hòa.Anh mạnh, tôi cũng chẳng yếu. Anh là đối thủ duy nhất mà tôi coi trọng. Từnay về sau, nếu chúng ta tiếp tục đấu một mất một còn, tôi và anh ta đều bị tổn thương nguyên khí, sẽ chẳng có lợi cho ai.Nếu có cơ hộitrở thành đồng minh, về lâu về dài, nhất định đây sẽ là sự lựa chọn tốtnhất cho cả hai bên, cũng tốt cho sự phát triển của cả ngành nghề.Hai người đạt được thỏa thuận ngầm này, cuộc gặp hôm nay đã rất có giá trị. Còn việc hợp tác cụ thể, cần phải xem sau này có duyên hay không.Ninh Duy Khải không thể không thừa nhận, Lệ Trí Thành thông minh và có tham vọng hơn anh ta tưởng.Lệ Trí Thành tiễn Ninh Duy Khải ra cửa phòng VIP. Đợi anh ta đi rồi, anh liền đẩy cửa bước vào gian bên cạnh.Lâm Thiển đang ngồi bên cửa sổ, tay chống cằm, dõi mắt ra xa. Thấy anh đi vào, cô cười híp mắt hỏi anh: “Tình hình thế nào rồi?”“Không tồi.” Anh đáp.Lâm Thiển hơi bất ngờ, nhưng cô lập tức thông suốt vấn đề.Người có thể khiến Lệ Trí Thành cảm thấy “trò chuyện không tồi”, ngoài Khangtổng của Minh Thịnh, Uông Thái Thức, Lâm Mạc Thần, bây giờ lại thêm đốithủ Ninh Duy Khải.Lâm Thiển hiểu rõ, việc Lệ Trí Thành định bắttay với Ninh Duy Khải trong tương lai thật ra là các bên cùng có lợi,nhưng cô vẫn không nhịn được, nói xấu đối phương: “Ninh Duy Khải khôngđơn giản đâu.”Lệ Trí Thành bình thản trả lời: “Lẽ nào anh là người đơn giản hay sao?”Lâm Thiển phì cười. Ngước nhìn gương mặt tuấn tú của anh, lại nghĩ đến Ninh Duy Khải, cô đột nhiên có chút cảm thán.“Này, người khác thay lòng đổi dạ, nhưng anh thì không được đâu đấy!” Cô giơtay nâng cằm Lệ Trí Thành: “Anh mà thay lòng đổi dạ, em sẽ…”Lệ Trí Thành liền cầm tay Lâm Thiển, hỏi bằng giọng điệu đầy hứng thú: “Em sẽ làm sao?”Lâm Thiển đảo tròng mắt: “Em sẽ bán cổ phần của Minh Đức do em sở hữu, mộtđồng một cổ phiếu, cho anh tức chết. Em sẽ đăng tin trên mạng, mắng anhbỏ rơi người vợ từ thuở hàn vi, mắng người phụ nữ kia là hồ ly tinh cướp chồng người khác.”Lâm Thiển nói rất hùng hồn, Lệ Trí Thành lặng lẽ nhìn cô.“Giả thiết này không có khả năng trở thành hiện thực.” Anh từ tốn mở miệng.Trong lòng Lâm Thiển rất ngọt ngào, kết quả nghe anh nói tiếp: “Em đã nhắcanh một điều. Nếu trong tương lai em thích người khác, anh nhất định sẽkhiến hắn khuynh gia bại sản, mãi mãi không thể trở mình. Anh nói đượclàm được, tuyệt đối không nương tay.”Lâm Thiển: “Còn lâu em mới thay lòng đổi dạ.”*** Ninh Duy Khải đi đến chỗ rẽ đầu hành lang trên tầng hai, nhưng anh ta không xuống dưới mà vào nhà vệ sinh.Khi anh ta đi ra ngoài, vừa đi vài bước, đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc từ đằng sau vọng tới.Ninh Duy Khải dừng bước, quay đầu, liền nhìn thấy Lâm Thiển khoác tay Lệ Trí Thành từ đầu kia hành lang đi tới. Đi hai bước, Lâm Thiển đột nhiêndừng lại, nói câu gì đó rồi kiễng chân hôn lên má Lệ Trí Thành. Tiếptheo, Lệ Trí Thành kéo cô vào lòng, cúi xuống hôn cô.Hành lang dài vô cùng tĩnh mịch, chỉ có đôi nam nữ mải hôn nhau nồng nàn nên không phát hiện ra sự có mặt của Ninh Duy Khải.Ninh Duy Khải cười cười, thu hồi tầm mắt, thong thả đi xuống tầng dưới.Ngồi lên ô tô, anh ta kiểm tra điện thoại theo thói quen. Màn hình hiển thịcuộc gọi nhỡ từ trợ lý Nguyên Tuấn, Chúc Hàm Dư và Lydia. Ngoài ra còncó hai tin nhắn mới.Một tin nhắn của Chúc Hàm Dư: “Anh à, tốinay anh có về nhà ăn cơm không? Em làm món cá hồi hun rượu trắng và canh hải sản. Nhớ anh nhiều.”Một tin nhắn của Lydia: “Anh, shop củaem xong rồi, anh vẫn bàn công chuyện ở gần đây à? Anh có thời gian làmtài xế, đưa em về nhà không? PS: Em sẽ không nói cho anh biết, em muaquà cho anh. Anh thử đoán xem là gì ^_^”Ninh Duy Khải bỏ điện thoại lên bàn lái, khởi động ô tô.Đi đến ngã rẽ phía trước, anh ta từ từ đánh tay lái, rẽ về hướng nhà mình, đồng thời gọi điện cho Lydia. Anh ta cất giọng trầm trầm đầy ý cười:“Tiểu thư, tối nay tôi bận việc, em tự giải quyết đi.”Lydia xìmột tiếng: “Vậy em tự bắt xe về.’ Ngừng vài giây, cô nói tiếp, giọngđiệu rất đắc ý: “Tối nay em nấu món mỳ cực thơm cực cay, anh không cóphúc ăn rồi.”Ninh Duy Khải mỉm cười, cúp điện thoại.*** Mọi biến cố thường xảy ra vào thời khắc bình yên nhất. Về đến nhà, nhân lúc Lệ Trí Thành đi tắm, Lâm Thiển một mình vào thư phòng.Cô cúiđầu ngắm chiếc nhẫn trên ngón áp út. Chuyện gì đến cũng sẽ đến, cô phảithông báo với anh trai, em gái của anh đã đính hôn rồi.Cứ nghĩ đến chuyện này là cô lại cảm thấy hưng phấn.Điện thoại kết nối, chuông đổ máy mấy hồi, Lâm Mạc Thần mới bắt máy: “A lô!”Lâm Thiển cười: “Anh đã thức dậy chưa? Bên Mỹ bây giờ chắc là buổi sáng?”Ngoài dự liệu cả Lâm Thiển, Lâm Mạc Thần cười cười: “Bây giờ là chín giờ tối. Xin lỗi, anh không thức dậy vào giờ này.”Lâm Thiển ngẩn người, nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ chỉ đúng số chín. Hả?“Anh cũng đang ở thành phố Lâm.” Lâm Mạc Thần thản nhiên tung “trái bom hạng nặng.”Lâm Thiển tròn mắt, há hốc miệng trong giây lát.Nghe anh trai nói tiếp: “Lâm Thiển, bởi vì chúng ta là anh em ruột, bây giờthân phận của hai bên và quan hệ lợi ích tương đối nhạy cảm nên thờigian này em đừng liên lạc với anh. Tạm biệt.” Nói xong, anh lập tức cúpmáy.Lâm Thiển vẫn chưa kịp phản ứng, sững sờ nhìn điện thoại trong tay.Tuy nhiên, bởi vì rất hiểu anh trai nên Lâm Thiển nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.Mỗi giây mỗi phút của Lâm Mạc Thần đều rất đắt giá, vì vậy phải có chuyện gì quan trọng anh mới đến thành phố Lâm.Còn không cho cô liên lạc với anh, vì thân phận hai bên nhạy cảm?Lâm Thiển suy ngẫm tỉ mỉ lời nói của anh trai. Công ty đầu tư của Lâm MạcThần gồm nghiệp vụ đầu tư chứng khoán cổ phiếu, thỉnh thoảng rót vốn cho những người mới lập nghiệp, ngoài ra còn tiến hành những vụ thu mua sáp nhập cho các tập đoàn đa quốc gia.Ái Đạt chưa lên sàn chứng khoán, cũng không phải công ty mới thành lập. Vậy thì chỉ còn lại một khả năng.Lòng Lâm Thiển nặng trĩu. Cô cảm thấy khó tin, nhưng sự thật bày ra trước mắt cô. Không ngờ anh trai… sao anh có thể…Đúng lúc này, cửa thư phòng mở ra, Lệ Trí Thành đi vào. Thấy Lâm Thiển cắnmôi, sắc mặt căng thẳng, anh ngồi xuống, kéo cô lên đùi mình rồi nhìn cô chăm chú: “Em đang nghĩ gì vậy?’Lâm Thiển vẫn chưa định thần: “Anh trai em đến thành phố Lâm rồi.”Lệ Trí Thành cũng hơi bất ngờ.Lâm Thiển kể lại cho anh nghe toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện qua điện thoại vừa rồi mà không bỏ sót một từ.Ánh mắt Lệ Trí Thành trở nên thâm trầm khó đoán.Lâm Thiển từ tốn mở miệng: “Anh ấy ngầm ám chỉ cho em biết, một công ty đaquốc gia nào đó đã ủy thác công ty đầu tư của anh ấy tiến hành vụ thumua “ác ý” nhằm vào chúng ta.” Ngừng một lát, cô nói tiếp: “Căn cứ vàonhững vụ thu mua doanh nghiệp Trung Quốc?Tại sao các công ty đa quốc gia lại cần thu mua doanh nghiệp Trung Quốc?Bởi vì thị trường Trung Quốc vô cùng hấp dẫn?Rất nhiều doanh nghiệp nước ngoài do không hợp thủy thổ hay cạnh tranhkhông nổi các doanh nghiệp trong nước nên đã gặp thất bại khi nhảy vàothị trường Trung Quốc. Chính vì vậy, thu mua công ty trở thành thủ đoạnthâm nhập và mở rộng hữu hiệu nhất.Một mặt, công ty nước ngoàicó thể trực tiếp sử dụng mạng lưới tiêu thụ, thị trường sẵn có, đội ngũnhân tài và nguồn khách hàng của doanh nghiệp trong nước. Mặt khác, thumua đối thủ cạnh tranh tức là có cơ hội tiêu diệt đối thủ, “đóng băng”các nhãn hiệu của đối thủ. Trong quá khứ, một số nhãn hiệu quen thuộcnhư mỹ phẩm Mininurse, đồ uống Robust, phim cuộn Nhạc Khải… cũng bị nước ngoài thu mua. Bây giờ chúng ở đâu?Ngoài ra, việc thu mua mấy công ty đứng đầu toàn ngành sẽ trực tiếp hình thành sự lũng đoạn thị trường.Tình trạng này từng xảy ra trong các ngành đồ dùng sinh hoạt, xi măng, thựcphẩm, chế tạo máy móc. Cạnh tranh không nổi thì bỏ tiền mua đứt, đây làthủ đoạn thường thấy của các công ty nước ngoài tại Trung Quốc.Bây giờ, bọn họ đã “thò tay” vào ngành sản xuất túi xách.Trong con mắt của Lâm Mạc Thần, đây chỉ là kết quả tất yếu của quá trình kinh tế hóa toàn cầu.Anh không có ý nghĩ, tôi là người Trung Quốc, cần bảo vệ thương hiệu củadân tộc, yêu nước quan trọng hơn tất cả. Anh chỉ cho rằng, doanh nghiệpTrung Quốc muốn tham gia cạnh tranh quốc tế, cần phải trải qua thử thách tàn khốc này. Nếu giữ được, đó là bản lĩnh của anh. Không giữ được làdo anh kém cỏi, sao có thể oán trách người khác?Sự tàn nhẫn vàtham vọng của các quốc gia Âu Mỹ trên thương trường chẳng khác nào cuộcchiến tranh xâm lược Trung Quốc hơn một trăm năm là bao. Dù hôm nay anhkhông đại diện tập đoàn DG thu mua các doanh nghiệp túi xách Trung Quốc, ngày mai cũng sẽ có công ty đa quốc gia khác đến tranh cướp miếng thịtbéo bở này.Công ty Ái Đạt của Lâm Thiển sớm muộn cũng sẽ phảiđối diện với thử thách to lớn này, không liên quan đến chuyện anh có can dự hay không. Anh không thể thay đổi số phận của em gái lẫn Ái Đạt.Sau khi nhận ủy thác của khách hàng, Lâm Mạc Thần không thể trực tiếp tiếtlộ thông tin này với em gái. Đây là đạo đức nghề nghiệp của anh.Tuy nhiên, tỏ thái độ “lạnh nhạt” và vạch rõ ranh giới với Lâm Thiển là hành vi hợp tình hợp lý.*** Mười giờ sáng, lãnh đạo Tư Mỹ Kỳ, người phụ trách công ty đầu tư MK và đại diện tập đoàn DG ngồi quanh bàn tròn hội nghị.Trải qua mười mấy ngày đàm phán căng thẳng, cuối cùng ba bên cũng đạt đượcthỏa thuận chung: Tập đoàn DG mua 51% cổ phần của Tư Mỹ Kỳ, nắm quyềnkiểm soát công ty, đồng thời đầu tư một khoản tiền tương đối lớn, haibên cùng dốc sức trên thị trường túi xách, nỗ lực biến Tư Mỹ Kỳ trởthành doanh nghiệp hàng đầu ở khu vực Châu Á Thái Bình Dương.Trong con mắt Trần Tranh, lần “bán thân” này tuy không còn sự lựa chọn nàokhác nhưng cũng có khả năng là một sự khởi đầu mới. Bởi vì dựa theo điều khoản trong bản thỏa thuận, tập đoàn DG tuy cử người tham gia Hội đồngquản trị và việc kinh doanh nhưng Tổng giám đốc công ty vẫn là anh ta.Ngoài việc giành được nguồn vốn “cứu mạng” lớn, Tư Mỹ Kỳ còn có thể nhập khẩu kỹ thuật tiên tiến. Mặc dù đối phương đưa ra nhiều điều kiện khắtkhe nhưng trong vụ hợp tác này, thực ra hai bên cùng có lợi như giớitruyền thông ca tụng.Theo quan điểm của Lâm Mạc Thần, Tư Mỹ Kỳgần như đã bước vào con đường tận số. Bởi vì ý định của DG khi thu muaTư Mỹ Kỳ không phải muốn nâng đỡ công ty, mà chỉ nhằm mục đích mượn vỏbọc để tiến vào thị trường Trung Quốc. Chẳng bao lâu sau, anh sẽ làmtheo sự ủy thác của khách hàng, sử dụng một số thủ đoạn đi sâu khống chế Tư Mỹ Kỳ, tước đoạt quyền quản lý của Trần Tranh. Nhãn hiệu Tư Mỹ Kỳ sẽ nhanh chóng bị “đóng băng” và dần dần biến mất khỏi thị trường.Việc dễ dàng “nuốt trọn” Tư Mỹ Kỳ khiến Lâm Mạc Thần cảm thấy hơi vô vị.*** Nhóm của Lâm Mạc Thần sống ở khách sạn sang trọng nhất trong thành phố. Tốinay, anh không về khách sạn mà tới một căn hộ chung cư. Đây là căn hộanh mua khi về thành phố Lâm vào mấy năm trước, để thỉnh thoảng về nướccó chỗ riêng tư.Ngoài ra, căn hộ này cũng giành cho Lâm Thiển.Bất kể cuộc sống hay công việc có thuận lợi hay không, ít nhất cô cũngcó chốn đi về.Căn hộ của Lâm Mạc Thần nằm ở tầng trên cùng. Vừamở cửa, anh phát hiện trong nhà bật đèn sáng trưng, huyền quan xuất hiện một đôi giày cao gót nữ.Lâm Mạc Thần không vội vàng, thong thảđi vào nhà, đảo mắt xung quanh. Nền nhà và đồ đạc sạch bóng, xem ra LâmThiển đã thuê người đến dọn dẹp. Lại nhìn hai chậu hoa lan ngoài bancông, Lâm Mạc Thần chau mày. Hoa đã héo khô, thân cây đen sì như khúcxương nhỏ.Rõ ràng bình thường Lâm Thiển chẳng bao giờ đến đây, lần này anh trở về, cô mới tới quét dọn theo kiểu đối phó.Phòng khách không một bóng người, phòng ngủ bật đèn sáng, có thể lờ mờ thấybóng Lâm Thiển ở bên trong. Biết anh đã về nhưng cô vẫn không ra ngoài.Lâm Mạc Thần cảm thấy bất thường, lập tức đi nhanh vào phòng ngủ.Lâm Thiển đang lục tung ngăn kéo và tủ quần áo. Vừa đi làm về là cô đến đây ngay, xắn tay áo sơ mi mở tủ lục lọi đồ của anh.Nghe thấy tiếng động, Lâm Thiển chỉ ngoảnh đầu liếc anh một cái, ánh mắt đầy vẻ giận dỗi.Sau đó, cô tiếp tục tìm kiếm. Lâm Mạc Thần sa sầm mặt: “Đây là cách em chào đón anh hả? Chưa cho phép đã tự tiện động vào đồ của anh, hơn nữa cònngay trước mặt đương sự?”Chuyện này chưa từng xảy ra bao giờ.Trước đây Lâm Thiển thường xuyên bay đi Mỹ thăm anh nhưng không bao giờvào thư phòng, cũng chưa từng động đến đồ của anh.Lâm Thiển “hừ” một tiếng: “Đối với sự xâm lược của chủ nghĩa đế quốc, người Trung Quốc khỏi cần giữ phép tắc lễ nghĩa.”Lâm Mạc Thần hiểu ra vấn đề, em gái đang tìm hồ sơ về vụ thu mua.Trầm mặc vài giây, Lâm Mạc Thần đi tới, kéo tay em gái, lôi cô ra phòng khách, đẩy xuống sofa.“Càn quấy.” Anh chau mày.Thật ra kể từ lúc biết tin Lâm Mạc Thần đại diện cho công ty nước ngoài đếnthu mua Ái Đạt, Lâm Thiển cảm thấy khó có thể chịu đựng.Lẽ nàoanh không nhận người thân, bất chấp sự sống chết của cô? Nếu anh đíchthân tham gia vụ thu mua, không biết Lệ Trí Thành có thể ứng phó. Nếubọn họ thật sự đối đầu, cô và Lệ Trí Thành sẽ ra sao? Tình cảm của haingười chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, sau đó vì người anh trai “đen tối” củacô mà chia tay?Lâm Thiển thậm chí từng có ý nghĩ, lẽ nào Lâm Mạc Thần nhận vụ này là để thực hiện lời hứa, khiến Lệ Trí Thành chịu nỗiđau rút gân lột da? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy hoang đường, Lâm Mạc Thần chẳng phải loại người công tư không rõ ràng. Hơn nữa, anh cũngkhông thể đi ngược lại ý nguyện của cô, “giáo dục” Lệ Trí Thành một cách cưỡng ép.Lâm Thiển cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.Trong lòng cô luôn tồn tại một sự tín nhiệm cao hơn tất cả. Anh trai dù tànnhẫn với người xung quanh nhưng tuyệt đối không làm chuyện ảnh hưởng đến hạnh phúc của cô, hay chỉ vì lợi ích mới ra tay với Ái Đạt.Dođó hôm nay Lâm Thiển đến đây với mục đích làm rõ dụng ý và lập trườngcủa anh trai. Đồng thời, cô cũng muốn tìm tài liệu để xem tình hình cụthể.“Anh, tại sao anh lại làm vậy?” Lâm Thiển đi thẳng vào vấn đề.Lâm Mạc Thần rất không thích bộ dạng hùng hổ này của em gái, nhưng anh cũng không hy vọng giữa hai anh em có sự hiểu nhầm. Anh từ tốn ngồi xuốngphía đối diện Lâm Thiển, chậm rãi rót cho mình một tách trà, không bậntâm đến em gái.Đến khi đôi mắt cô sắp bốc lửa, Lâm Mạc Thần mớimở miệng: “Công ty không chỉ một mình anh làm chủ. Lẽ nào bởi vì em gáicủa mình, anh bảo những người chung vốn khác từ bỏ vụ thu mua lên đến cả trăm triệu đô la Mỹ? Lâm Thiển, hãy chín chắn một chút đi.”Biết đây là một trong những nguyên nhân, Lâm Thiển cảm thấy dễ chịu hơnnhiều. Nhưng cô vẫn cất giọng trách móc: “Vậy anh cũng nên thông báo sớm với bọn em, để bọn em có sự chuẩn bị.”Về yêu cầu không hợp lý này, Lâm Mạc Thần chẳng thèm bận tâm.“Nhưng anh tham gia thu mua Ái Đạt thật sao?” Lâm Thiển hỏi: “Tuy công làcông, tư là tư nhưng bọn em phải làm thế nào? Anh có từng suy nghĩ đếnvấn đề này không?”Lâm Mạc Thần nhìn em gái, ánh mắt mang hàm ý sâu xa.“Lâm Thiển.” Anh không trả lời thẳng câu chất vấn của cô, mà chuyển đề tài:“Em nên nhận thức một sự thật. Nếu anh không tham gia vụ thu mua lầnnày, người khác cũng sẽ làm. Công ty bọn anh không nhận, cũng sẽ có công ty khác nhận. Dù hôm nay DG không ra tay, tương lai cũng sẽ có công tykhác đến thu mua.”Lâm Thiển ngẩn người. Lời nói này có vẻ đặcbiệt lạnh lùng và vô tình, nhưng ý của anh trai là, một khi sớm muộncũng bị xử lý, vậy thì để anh xử lý còn tốt hơn người khác?Anh đang ám chỉ, sẽ chừa lại một con đường cho cô và Lệ Trí Thành sao?Nếu đổi lại là lúc bình thường, Lâm Thiển chắc sẽ đoán ra ý của Lâm MạcThần, sẽ không tiếp tục truy vấn. Bởi anh trai cô là người có nguyên tắc nghề nghiệp, một số lời anh không thể nói quá rõ ràng với em gái, haingười tự biết trong lòng là được. Từ trước đến nay, cô luôn là ngườithông minh và bắt ý rất nhanh.Nhưng liên quan đến Lệ Trí Thànhvà Ái Đạt lại là vấn đề khác. Nghe câu nói lập lờ của Lâm Mạc Thần, LâmThiển cảm thấy không hài lòng.Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ cô lý giải khôngchuẩn xác, ý của anh trai là: Đằng nào Ái Đạt cũng không vượt qua cửa ải này, để người khác kiếm tiền chi bằng để anh kiếm? Với tính cách cứngrắn của anh, rất có khả năng là ý này.Trong lúc lòng dạ Lâm Thiển rối bời, Lâm Mạc Thần tiếp tục lên tiếng: “Còn việc gì nữa không? Không còn thì em mau về đi.”Lâm Thiển đương nhiên bỏ qua câu đuổi khách của anh trai, quyết định tung chiêu mạnh hơn.Cô rút bàn tay phải khỏi túi áo giơ ra trước mặt Lâm Mạc Thần. Chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út sáng lấp lánh.Lâm Mạc Thần sa sầm mặt.“Anh, em và Lệ Trí Thành đã đính hôn rồi.” Lâm Thiển lên tiếng: “Anh hãy nóicho rõ ràng, rốt cuộc anh có giúp bọn em không? Nếu không giúp, hại emkhó xử giữa hai người thì đừng trách em nhận anh ấy mà không nhận anh.Em nói được làm được.”Câu này quá nặng nề, dù Lâm Thiển tỏ ra bình tĩnh nhưng khi chạm phải ánh mắt sắc bén của anh trai, cô vẫn giật mình thon thót.Vào giây phút nhìn thấy chiếc nhẫn, cảm giác đầu tiên của Lâm Mạc Thần là không hài lòng.Em gái cũng là người thân duy nhất của anh bỗng dưng trở thành vị hôn thê của người đàn ông khác mà không báo với anh một tiếng.Bây giờ, cô còn dùng phương thức này uy hiếp anh, dám nói nhận Lệ Trí Thành chứ không nhận anh?Hừ…“Ok.” Lâm Mạc Thần vô cảm đứng dậy: “Vậy thì bảo thằng đó hãy nằm chờ chết đi.”Nói xong, anh liền quay người đi vào phòng ngủ.Lâm Thiển đờ người.Thật ra, mục đích của Lâm Thiển khi thốt những câu vừa rồi là để Lâm MạcThần nhìn rõ tính nghiêm trọng của vấn đề. Dù sao trái tim con ngườicũng là máu thịt, dù lời nói của cô khiến anh tức giận, nhưng là ngườicó tâm tư thấu đáo, chắc chắn anh sẽ hiểu ý cô. Trong tương lai nếu anhthật sự đối phó Lệ Trí Thành, vì nể cô, anh cũng sẽ nương tay. Lâm Thiển thừa nhận, cô thiên vị Lệ Trí Thành.Mặt khác, Lâm Thiển muốn ép anh trai nói lời thật lòng. Rốt cuộc Lâm Mạc Thần có chịu giúp bọn họhay không? Nếu có thì giúp bằng cách nào?Xem ra, hiệu quả hoàntoàn ngược lại, cô đã chọc giận anh trai, thậm chí khiến anh thốt ra câu tàn nhẫn: “Bảo thằng đó nằm chờ chết đi.”Lâm Thiển ở phòngkhách ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy vừa rồi bản thân quá lỗ mãng, khiếnanh trai đau lòng. Thế là cô lặng lẽ đi vào phòng ngủ tìm Lâm Mạc Thần.Lâm Mạc Thần đang ngồi ở ghế, xem biểu đồ thị trường chứng khoán ở Mỹ trên điện thoại di động.Lâm Thiển ngồi xuống mép giường cạnh anh trai, gọi một câu: “Anh.”Lâm Mạc Thần tiếp tục coi cô như người vô hình.Lâm Thiển khoác tay anh: “Anh… em sai rồi. Thật ra em biết, chắc chắn vì lo cho bọn em nên anh mới nhận vụ này. Tại đầu óc em hỗn loạn quá nên…”Lâm Mạc Thần nhướng mắt nhìn em gái: “Muộn rồi, em về đi. Bây giờ anh đãthay đổi ý định, vài ngày nữa anh sẽ đích thân phát động vụ thu mua.Thằng đó chấp nhận cũng được, không chấp nhận càng tốt, anh sẽ chủ độngđề nghị liên kết với tập đoàn DG, dùng cái vỏ Tư Mỹ Kỳ, gặp Ái Đạt củabọn em trên thị trường. Vào giờ này sang năm, nếu trên thị trường khôngcòn nhãn hiệu Ái Đạt, cô Lâm cũng đừng bất ngờ. Tạm biệt.”Lâm Thiển khóc dở mếu dở, anh trai còn “chủ động đề nghị liên kết” nữa chứ.“Anh, em sai rồi, các anh đừng “chém giết” lẫn nhau.” Cô ôm chặt cánh tay anh trai: “Vị hôn phu quan trọng, anh trai càng quan trọng hơn. Nếu anh đối xử với em như vậy, bố chúng ta ở trên thiên đường liệu có vui nổikhông? Chúng ta cách cả một đại dương, xa nhau bao nhiêu năm trời. Mườisáu tuổi, anh mới về nước tìm người em gái này, anh nỡ lòng lại bỏ rơiem hay sao?”Câu nói rất tình cảm, cũng có ý nhận lỗi. Mặc dù ýđịnh ban đầu là dỗ ngọt anh trai nhưng vì nhắc đến chuyện cũ, ánh mắt cô để lộ tấm chân tình.Lời nói và thần sắc của Lâm Thiển đã chạmvào trái tim Lâm Mạc Thần. Anh hừ một tiếng, không tiếp tục thốt ranhững câu lạnh lùng.Lâm Thiển biết tính anh trai, nhân đà nói mấy câu ngon ngọt. Cuối cùng, khóe mắt anh cũng vụt qua ý cười.“Bởi vì mối quan hệ giữa anh và em nên anh sẽ không nhúng tay vào vụ mua ÁiĐạt. Vụ này do một đồng nghiệp của anh phụ trách. Đây cũng là thỏa thuận ban đầu với những người chung vốn khác.” Lâm Mạc Thần cuối cùng cũngtiết lộ thêm thông tin: “Anh chỉ phụ trách Tư Mỹ Kỳ và Tân Bảo Thụy.”Nghe câu này, phản ứng đầu tiên của Lâm Thiển là quá tốt, anh trai né tránhÁi Đạt, cô và Lệ Trí Thành sẽ không vì vấn đề này mà nảy sinh mâu thuẫn.Suy nghĩ thứ hai là Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ rơi vào tay Lâm Mạc Thần, chắc chắn sẽ chết rất thảm…Lâm Thiển thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn anh trai: “Anh, nếu là đồngnghiệp của anh thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều. Lệ Trí Thành rất lợihại, nếu thật sự đối đầu, đồng nghiệp và khách hàng của anh chịu thiệt,anh đừng xót xa nhé.”Lâm Mạc Thần cười cười: “Thân mình còn lochưa xong, đã lo cho người khác. Em hãy về làm rõ một vấn đề, rốt cuộcLệ Trí Thành có muốn bán hay không? Điều kiện thu mua Ái Đạt chắc chắntốt nhất trong ba công ty. Lệ Trí Thành là thương nhân thực tế và tỉnhtáo hơn em, em chắc chắn cậu ta không động lòng?”Lâm Thiển không khỏi sửng sốt.Trên thực tế, Lâm Thiển chưa từng nói chuyện với Lệ Trí Thành về vấn đề anh có muốn bán Ái Đạt hay không.Hôm đó, sau khi tìm ra manh mối qua cuộc điện thoại với Lâm Mạc Thần, côhăng hái mở miệng: “Em sẽ đi tìm anh trai em làm rõ mọi chuyện.”Lệ Trí Thành gật đầu: “Nếu không tiện cũng đừng miễn cưỡng.”Trực giác báo cho Lâm Thiển biết, anh nhất định không bán, bởi đây là sảnnghiệp của gia đình anh. Cô chưa bao giờ phân tích vấn đề được mất trong đó. Bây giờ nghe Lâm Mạc Thần nói vậy, cô có chút không chắc chắn.Dù sao Lệ Trí Thành từng vứt bỏ Aito mà không thèm nhíu mày. Anh cũng từng cho biết, anh sẵn sàng bỏ lợi ích này để đổi lấy lợi ích lớn hơn.Không biết chừng anh cũng từng nghĩ đến vấn đề bán Ái Đạt ấy chứ.Tâm trạng của Lâm Thiển trở nên phức tạp trong giây lát, không hẳn là thất vọng mà đột nhiên có chút hoang mang.Nghĩ đến đây, cô rút điện thoại gọi cho Lệ Trí Thành.“Em rời khỏi nhà anh trai rồi, anh đang ở đâu?”Giọng nói trầm tĩnh của Lệ Trí Thành từ đầu kia truyền tới: “Anh vừa rời công ty. Em đang ở đâu, anh đến đón em.”Dù phát hiện ra thông tin thu mua nhưng Lệ Trí Thành không hề tỏ ra lolắng, sốt ruột hay hoảng hốt. Giọng nói bình thản của anh lúc này khiếnLâm Thiển an tâm phần nào.“Không cần đâu.” Cô từ chối: “Em sẽ bắt xe về thẳng nhà, cũng gần thôi.”“Được.” Lệ Trí Thành nói khẽ: “Về nhà bàn sau.”Lâm Thiển cúp điện thoại, đi đến bãi đỗ xe, chợt nhìn thấy một hình bóng quen mắt từ phía xa đi tới.Khốn kiếp thật, Lâm Thiển chửi thầm một câu: Đúng là oan gia ngõ hẹp.Trần Tranh không bất ngờ khi gặp Lâm Thiển ở nơi này. Mấy ngày trước, anh ta tình cờ nghe người của công ty đầu tư tiết lộ, Lâm tổng còn một em gáitên Lâm Thiển cũng đang sống ở thành phố Lâm. Lúc đó, tâm trạng của anhta chấn động và phức tạp.Điều đầu tiên Trần Tranh nghĩ tới làcái tát dành cho Lâm Thiển. Sau đó, anh ta nhớ đến vụ anh ta và Lệ TríThành tranh giành hợp đồng của Minh Thịnh, có người tiết lộ, Lâm Thiểnnhờ ai đó giới thiệu giúp Lệ Trí Thành. Lúc bấy giờ, anh ta còn nghĩ,không ngờ LâmThiển có mối quan hệ rộng như vậy.Bây giờ mới biết, người đó chính là anh trai cô, cũng là nhà đầu tư đại diện công ty nước ngoài đến thu mua Tư Mỹ Kỳ.Nếu lúc đó anh ta theo đuổi Lâm Thiển thành công, có lẽ hiện tại Tư Mỹ Kỳ không mất nhiều cổ phần mà vẫn có thể hồi sinh?“Lâm Thiển.” Trần Tranh gọi cô, thần sắc tỏ ra tự nhiên: “Đến tìm anh traiem đấy à?” Anh ta cũng biết được địa chỉ Lâm Mạc Thần từ miệng đồngnghiệp của anh nên mới tìm đến đây.Trần Tranh chẳng có mục đích nào khác ngoài việc tăng thêm mối quan hệ tình cảm với nhà đầu tư có ảnh hưởng lớn này.Lâm Thiển đại khái cũng đoán ra ý đồ của Trần Tranh. Cô nhìn anh ta bằngánh mắt không che giấu sự chán ghét. Sau đó, cô chẳng nói chẳng rằngquay người bỏ đi.Trần Tranh giơ tay ngăn Lâm Thiển, mỉm cười:“Em trốn tránh tôi làm gì? Tôi và anh Lâm cũng là chỗ quen biết, sau này là đối tác làm ăn, chúng ta có thể bỏ qua khúc mắc trước kia haykhông?”Lâm Thiển: “Đồ thần kinh.”“Lâm Thiển.” Trần Tranh tỏ ra bất lực: “Cái tát đó không phải là ý của tôi. Tôi theo đuổi emlâu như vậy, em vừa quay người liền lao vào vòng tay Lệ Trí Thành. Thửhỏi thằng đàn ông nào chịu nổi? Tôi chỉ bảo bọn họ dọa em, ai ngờ bọn họ ra tay thật sự?”Lâm Thiển không dễ dàng bị lời ngon tiếng ngọt lừa gạt. Cô chau mày nhìn anh ta, không lên tiếng.Trần Tranh cúi thấp đầu tiến lại gần cô: “Em cũng tát tôi một cái, chúng tacoi như hòa được không? Em tưởng tôi muốn bán Tư Mỹ Kỳ cho anh trai em?Nếu không phải bọn em và Tân Bảo Thụy đánh nhau kẻ còn người mất, làmloạn cả thị trường, Tư Mỹ Kỳ có đến mức rơi vào tình cảnh ngày hôm nay?Em làm việc ở Tư Mỹ Kỳ ba năm, tôi đối xử với em cũng không tệ. Nể mặttình nghĩa cũ, em hãy tát tôi một cái, sau này chúng ta không nhắc lạichuyện trước kia. Dù sau cũng đều là công ty Trung Quốc, sau này em hãynói giúp tôi một câu trước mặt anh trai em, Trần Tranh tôi cảm ơn emsuốt đời.”Trần Tranh nói đâu ra đấy, ánh mắt vô cùng chân thành. Có thể thấy, chưa bao giờ anh ta hạ mình như vậy.Lâm Thiển cắn môi. Về tình cảm, cô rất ghét con người này. Nhưng nghe câu“Em tưởng tôi muốn bán Tư Mỹ Kỳ”, lại nghĩ đến tình cảnh tương tự mà ÁiĐạt có thể phải đối mặt trong tương lai, cô lại có chút cảm thán.“Bạt tai thì thôi đi, tôi không có sở thích đó.” Lâm Thiển cất giọng lạnhnhạt: “Anh trai tôi ở nhà đấy, nhưng xin lỗi, tôi và anh ấy công tư rõràng, từ trước đến nay không can thiệp vào công việc của nhau nên khôngthể giúp anh.” Nói xong, cô liền quay người bỏ đi.Trần Tranh vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn cô lái xe rời đi. Sắc mặt anh ta dần trở nên tối sầm.Thật ra Trần Tranh không biết, từ đầu đến cuối, Lâm Thiển không hề đả độngvới Lâm Mạc Thần chuyện ân oán cá nhân giữa cô và anh ta, bao gồm cả cái tát đó.Nhưng nghĩ đến những điều kiện khắt khe mà Lâm Mạc Thầnđưa ra trong hợp đồng thu mua và các loại áp lực dồn xuống Tư Mỹ Kỳ,trong lòng anh ta lại bốc lên ngọn lửa.Nhất định là vì cái tát đó nên Lâm Mạc Thần mới chĩa mũi nhọn vào Tư Mỹ Kỳ. Đây chính là, nhân việc công trả thù riêng.Mẹ kiếp, Lâm Thiển, Lâm Mạc Thần, đừng để tôi tìm được cơ hội, thù này không báo không phải là quân tử.Trần Tranh cười nhạt một tiếng, quay người đi lên cầu thang máy. Đến trướccửa nhà Lâm Mạc Thần, anh ta nở nụ cười lịch sự rồi giơ tay bấm chuông.



Page 5


Buổi đêm yên tĩnh. Lâm Thiển đi vào sân trước ngôi biệt thự, tới bên mấy cây nho cô trồng hôm nào.Mấy cây nho đã cao ngang người, những phiến lá lớn đung đưa trong gió. Sang năm, chắc nó đã có thể leo kín giàn ở trên cao.Có lẽ do tâm trạng nặng nề và rối bời, Lâm Thiển không lập tức vào nhà màrút điện thoại chụp hình mấy cây nho làm kỷ niệm. Sau đó, cô mới thởdài, đẩy cửa đi vào trong nhà.Lệ Trí Thành đang ngồi ở sofa xem tivi. Nhìn thấy cô, anh vỗ nhẹ mặt ghế, ra hiệu cô ngồi xuống cùng anh.Lâm Thiển bị tin tức trên truyền hình thu hút sự chú ý. Kênh kinh tế đangđưa tin về vụ tập đoàn DG của Mỹ bỏ khoản tiền khổng lồ thu mua Tư MỹKỳ.Tất nhiên, những thông tin này không mấy có giá trị. Bởi vìquá trình hợp tác tương đối âm thầm lặng lẽ nên tin tức giới truyềnthông kiếm được đều là vu vơ hời hợt.Bản thân việc công ty nước ngoài thu mua doanh nghiệp trong nước là đề tài nhạy cảm nên các bên đều tránh rình rang.Nhưng chỉ xem thông tin này, lại hồi tưởng những lời Trần Tranh nói hôm nay, tâm trạng của Lâm Thiển càng tệ hơn.Cô quay sang Lệ Trí Thành, hỏi thẳng: “Anh sẽ không bán Ái Đạt đấy chứ?” Lệ Trí Thành cầm điều khiển tắt tivi. “Em nghĩ sao?” Anh không đáp mà hỏi lại.Lâm Thiển thú thật: “Em không biết.”“Hôm nay em nói chuyện gì với anh trai em thế?” Lệ Trí Thành lại hỏi.Lâm Thiển lặp lại toàn bộ lời nói của Lâm Mạc Thần. Tất nhiên, cô bỏ quađoạn anh trai bảo anh “nằm chờ chết”. Lệ Trí Thành nghe xong, gật đầu,chuyển đề tài khác: “Em đã nói với anh ấy chuyện hai chúng ta đính hônchưa?”Nghĩ đến phản ứng của anh trai, cô đương nhiên không nóithật, chỉ đáp: “Em nói rồi, anh ấy có chút không vui, vì em không báotrước với anh ấy. Tuy nhiên, về cơ bản anh rất vui mừng, còn chúc phúcchúng ta.”Khóe mắt Lệ Trí Thành thấp thoáng ý cười: “Thật không?”Lâm Thiển hơi chột dạ, nhưng vẫn giả bộ thản nhiên: “Tất nhiên là thật rồi, bằng không anh ấy có thể làm gì?” Cô nghĩ bụng: Vậy mà anh cũng đoán ra phản ứng của anh trai em. Em thừa nhận, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, anhmới là người hiểu anh ấy nhất trên đời.May mà hai người đàn ông này không đấu với nhau.Lệ Trí Thành cũng không hỏi nhiều, mà chỉ nói: “Đợi sau khi vụ thu mua kết thúc, anh và bố anh ẽ chính thức đi thăm người thân của em.”Lâm Thiển đỏ mặt: “Tùy anh.”Nhắc đến đề tài này, không khí trong phòng tựa hồ trở nên mờ ám trong giâylát. Hai người nhìn nhau, Lệ Trí Thành giơ tay kéo cô vào lòng rồi vuốtve mặt cô.“Anh làm gì vậy?” Lâm Thiển lên tiếng.“Em nên gọi anh là gì nhỉ?” Lệ Trí Thành hỏi lại.Lâm Thiển ngẩn người, vài giây sau mới hiểu ý anh. Dù sao cũng là lần đầutiên, cô rất khó mở miệng. Hơn nữa, gọi người đàn ông chững chạc thâmtrầm như anh bằng xưng hô thân mật, cô cảm thấy hơi kỳ kỳ.“Anh gọi trước đi.” Lâm Thiển đá “trái bóng” về phía anh.Lệ Trí Thành cúi đầu hôn lên trán cô, cất giọng vô cùng dịu dàng: “Vợ à.”Trái tim Lâm Thiển như bị thứ gì đó chạm vào.Cô không ngờ, một xưng hô hết sức bình thường, thốt ra từ miệng anh cũng khiến cô rung động đến thế.Lâm Thiển giơ tay ôm cổ Lệ Trí Thành, gọi khẽ: “Chồng ơi.”Gương mặt anh gần kề, đôi mắt sâu hun hút nhìn cô. Hai người nhất thời imlặng, nhiệt độ không khí dường như tăng lên, khiến toàn thân cô nóngran.Một lúc sau, Lâm Thiển lên tiếng: “Anh còn chưa nói, rốt cuộc anh có bán Ái Đạt hay không?”Sắc mặt Lệ Trí Thành lộ vẻ nghiêm nghị trong giây lát. Anh giơ tay kéo cảbàn cờ và hộp đựng quân cờ ở góc bàn uống trà ra trước mặt.Lâm Thiển tỏ ra hứng thú: “Anh định bố trí quân cờ hay sao?”Lệ Trí Thành không trả lời, mà cầm bốn quân cờ màu đen, thả xuống bàn cờ.“Nếu từ chối đề nghị thu mua của tập đoàn DG, Ái Đạt sẽ phải đối mặt với bốn sự uy hiếp chủ yếu. Thứ nhất là vấn đề tài chính. Tài lực của DG hùnghậu hơn chúng ta không biết bao nhiêu lần. Nếu triển khai cuộc cạnhtranh trên thị trường, chúng ta sẽ rất thiệt thòi.Lâm Thiển gậtđầu. Đây cũng là điều cô lo lắng. Trước kia đấu với công ty có thực lựchơn hẳn là Tân Bảo Thụy, Ái Đạt pải dốc hết sức lực mới có thể chiếm thế thượng phong. DG là tập đoàn sản xuất túi xách hàng đầu thế giới, tàichính đương nhiên mạn hơn Tân Bảo Thụy nhiều.“Thứ hai”, Lệ TríThành cất giọng trầm thấp: “… là cái vỏ Tư Mỹ Kỳ. Trước đây DG nhảy vàothị trường Trung Quốc không thành công là do không hợp thủy thổ, khôngxây dựng được đội ngũ marketing, mạng lưới thị trường của mình. Nhưngbây giờ, những khiếm khuyết “chết người” của bọn họ đã có Tư Mỹ Kỳ bổsung.”Lâm Thiển gật đầu, không nhịn nổi mắng một câu: “Trần Tranh đúng là đồ ngu xuẩn.”“Thứ ba là tâm lý người tiêu dùng.” Ánh mắt Lệ Trí Thành lạnh nhạt đi mấyphần, Lâm Thiển tiếp lời: “Đúng vậy, không ít người tiêu dùng cho rằngsản phẩm của nước ngoài tốt hơn sản phẩm nội địa. Điều này trở thành một ưu thế của bọn họ.”Nhắc tới mới nhớ, hình như Lâm Thiển cũng thích hàng ngoại hơn.Lệ Trí Thành rõ ràng nghĩ tới đống mỹ phẩm, quần áo, giày dép… của cô, anh âm thầm liếc cô một cái, Lâm Thiển chau mày: “Anh cũng có bao nhiêu thứ còn gì?”Lệ Trí Thành đáp rất nhanh: “Anh chỉ có trang bị dã ngoại.”Lâm Thiển ngẩn người, ngẫm nghĩ một lúc. Hình như đúng vậy, ngoài quần áo,giày mũ, lều bạt dành cho chuyến đi dã ngoại, vật phẩm cá nhân khác củaLệ Trí Thành đều là hàng nội địa.“Land Rover.” Cô chợt nghĩ đến xe ô tô của anh.“Là xe của công ty.”Cũng đúng… Lâm Thiển vắt óc nghĩ tiếp. Đột nhiên mắt cô lóe sáng, nhưng sắc mặt hơi xấu hổ: “… Còn bao cao su nữa.”Đại khái Lệ Trí Thành không ngờ cô tính cả thứ này. Khóe mắt anh vụt qua ý cười: “Được, cái này anh thừa nhận.”Lâm Thiển ngượng ngùng quay đi chỗ khác. Anh đúng là đáng ghét thật.“Sự uy hiếp thứ tư là gì?” Cô hỏi.Lệ Trí Thành giơ tay véo má cô: “Lòng người.”Lâm Thiển ngây ra, nghe anh nói tiếp: “DG muốn thu mua chúng ta, đươngnhiên sẽ đưa ra các điều kiện hấp dẫn, khiến nhiều người động lòng.Thiên hạ đua chen và tranh giành cũng chỉ vì chữ lợi. Việc người của ÁiĐạt bị dao động trước cám dỗ là thực tế chúng ta không thể ngăn chặn.Lâm Thiển im lặng. Lệ Trí Thành cầm một quân cờ màu trắng đặt xuống phía đối diện quân cờ đen.“Đây là gì vậy?” Lâm Thiển hỏi.“Ích lợi đạt được khi đồng ý bán cổ phần.”Lâm Thiển tròn mắt nhìn Lệ Trí Thành. Anh cũng suy tính đến khả năng bán cổ phần ư?“Bất kể sự uy hiếp nào trong bốn cái trên cũng có khả năng đẩy Ái Đạt vàođường cùng.” Anh nói từ tốn: “Nếu chúng ta đồng ý bán cổ phần, kết quảsẽ rất đơn giản. Chúng ta sẽ nhận được khoản tiền vô cùng lớn. Ngành sản xuất túi xách là ngành nghề truyền thống, lợi nhuận mỏng. Nếu chúng tadùng số tiền này đầu tư vào lĩnh vực bất động sản hay tài chính tiền tệ… Anh nghĩ sẽ đạt được lợi nhuận cao hơn sản xuất túi xách gấp nhiềulần.”Lâm Thiển hoàn toàn á khẩu.Cô tin vào lời nói củaLệ Trí Thành. Với con mắt và năng lực của anh, làm nghề gì mà chẳng kiếm được tiền. Nhưng nghĩ tới việc bán Ái Đạt, tâm trạng của cô vô cùngnặng nề.Lâm Thiển lại cúi đầu quan sát năm quân cờ trên bàn cờ rồi ngẩng lên nhìn Lệ Trí Thành.Vì vậy, quyết định của anh là?“Anh từng nghĩ đến chuyện bán Ái Đạt.” Lệ Trí Thành nhìn vào mắt Lâm Thiển, đồng thời khẳng định suy đoán của cô.Lâm Thiển giật mình, anh từng nghĩ đến chuyện bán Ái Đạt? Câu này có nghĩa là…Lệ Trí Thành tựa vào thành ghế, xoay người cô đối diện anh. Sau đó, anh ôm eo cô, ánh mắt thâm trầm.“Sáng nay anh đã thu thập trên internet tư liệu về công ty nước ngoài thu mua và sáp nhập các doanh nghiệp trong nước.” Anh nói.Lâm Thiển có dự cảm, lời anh sắp thổ lộ rất quan trọng. Cô bất giác gật đầu: “Vâng, sau đó thì sao?”“Thì ra rất nhiều nhãn hiệu nổi tiếng thuộc mọi ngành nghề đã bị nước ngoàithu mua. Đối diện với cuộc tấn công của doanh nghiệp đa quốc gia, sự lựa chọn và kết cục của bọn họ chỉ có một.”“Vâng.” Lâm Thiển khôngphải là thành phần đặc biệt yêu nước, nhưng mỗi lần thấy tin tức kiểunày, trong lòng cô vẫn khó chịu. Cho dù nước ngoài mang tới nhân tài vàkỹ thuật tiên tiến nhưng nhãn hiệu đó suy cho cùng cũng không còn lànhãn hiệu Trung Quốc. Hơn nữa, đúng là có rất nhiều nhãn hiệu nổi tiếngtrong nước đã biến mất trên thị trường.Lệ Trí Thành chuyển đề tài: “Duy chỉ có một ngành, cả tập thể ngăn chặn sự thu mua của nước ngoài.”Lâm Thiển tiếp lời: “Ngành điện gia dụng.” Cô từng đọc qua tin tức liên quan đến vụ này.Lệ Trí Thành gật đầu: “Tài liệu cho biết, các doanh nghiệp Trung Quốc vàtập đoàn điện gia dụng quốc tế đối kháng nhiều năm, bọn họ phải trả cáigiá rất đắt mới có thể đẩy lui sự xâm nhập của nước ngoài. Mà kết quảlà…” Ngừng vài giây, anh nói tiếp: “Trong cuộc cạnh tranh gay gắt đó, kỹ thuật và thực lực của doanh nghiệp Trung Quốc không ngừng nâng cao.Hiện tại, rất nhiều sản phẩm điện gia dụng lọt vào top đầu toàn cầu.Công ty nước ngoài nhìn thấy sản phẩm điện gia dụng Trung Quốc là nểsợ.”Lâm Thiển không biết mở miệng thế nào, cô chỉ cảm thấy máunóng trên toàn thân từ từ sôi sục. Lệ Trí Thành giơ tay gạt hết quân cờvào hộp.Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn cô, nói rành rọt từng từ một: “Lẽ nào doanh nghiệp của anh không thắng nổi công ty nước ngoài? Khôngthể đạt đến top đầu toàn thế giới?”*** Đêm đã rất khuya.Lâm Thiển nằm trên giường, đầu óc cô chỉ lặp đi lặp lại câu nói của Lệ Trí Thành, trong lòng vẫn chưa hết xúc động.Tuy bây giờ Ái Đạt là công ty đứng đầu Trung Quốc, nhưng muốn lọt vào vị trí hàng đầu thế giới vẫn còn một khoảng cách rất xa.Không hiểu tại sao, khi nghe Lệ Trí Thành bình thản nói mục tiêu xa vời đó,Lâm Thiển không hề cảm thấy ngoài tầm tay, mà cô chỉ có một cảm giácnhiệt huyết dâng tràn, sôi sục ý chí chiến đấu.Lúc này, Lệ TríThành mở cửa nhà tắm đi ra ngoài. Bộ dạng của anh mỗi khi tắm xong trông rất gợi cảm, Lâm Thiển càng ngắm càng thích. Không đợi anh tiến lạigần, cô đã nhảy xuống giường lao tới ôm anh.Thấy người phụ nữcủa mình đột nhiên chủ động lao vào vòng tay, Lệ Trí Thành dừng bước.Anh phản ứng rất nhanh, ôm người bế cô lên.Đôi mắt thâm trầm của anh nhìn cô chăm chú.Lâm Thiển cất giọng dịu dàng và kiên định: “Em vẫn muốn làm phó tướng của anh. Cúc cung tận tụy, xông pha trận mạc.”“Được.” Lệ Trí Thành nhẹ nhàng đáp: “Phu nhân muốn làm gì cũng được.”Lâm Thiển không nhịn được cười, “xì” một tiếng: “Em chỉ muốn làm phó tướngthôi.” Cô cất giọng nũng nịu: “Trưởng quan đại nhân, xin hãy nói cho embiết cẩm nang diệu kế tiếp theo của anh đi.”Lệ Trí Thành đặt côxuống giường, anh cũng nằm bên cạnh rồi ôm cô vào lòng: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Anh cần phải đi sâu tìm hiểu tình hình củađối phương đã.”Lâm Thiển gật đầu, cô hiểu điều này. Trước khibước vào trận chiến, các tướng lĩnh đều phải tìm hiểu kỹ càng tình hìnhbinh lực, lương thảo, thói quen dụng binh của đối phương, mới có thểbách chiến bách thắng. Trước đó Lệ Trí Thành thắng hai trận, cũng bởi vì anh nắm rõ bản tính của Trần Tranh và Ninh Duy Khải.Ngẫm nghĩmột lúc, Lâm Thiển lên tiếng: “Trước đây em từng tiếp xúc với mấy ngườicủa công ty anh trai em, em cũng đã thu thập tư liệu về tập đoàn DG, đểem nói cho anh nghe.”“Được. Cảm ơn phó tướng Lâm.”Lâm Thiển mỉm cười, tựa vào lòng anh, bắt đầu chắt lọc thông tin quan trọng: “Mấy người chung vốn và cấp dưới của anh trai em, có thể dùng từ xảo quyệtvà tàn nhẫn để hình dung. Bọn họ thường đưa ra nhiều điều kiện hạn chếtrong hợp đồng thu mua. Bình thường, anh sẽ thấy không quan trọng nhưngđến khi xảy ra chuyện, ví dụ doanh nghiệp kinh doanh kém hay điều kiệnbên ngoài thay đổi, những điều khoản xoàng xĩnh đó liền phát huy tácdụng. Bọn họ có lý do chính đáng, từ từ nuốt doanh nghiệp của anh. Những điều khoản này là hợp pháp và anh chẳng thể làm gì bọn họ. Không thểkhông thừa nhận, về phương diện thu mua tài chính, doanh nghiệp trongnước thua xa doanh nghiệp quốc tế về mặt kinh nghiệm.”Lệ Trí Thành gật đầu. Lâm Thiển thở dài: “Em đoán Trần Tranh chắc chắn rơi vào bẫy của bọn họ.”Nhắc đến Trần Tranh, Lệ Trí Thành không một chút mềm lòng: “Anh ta gieo giógặt bão.” Lâm Thiển nháy mắt với anh. Thật ra Trần Tranh nói không sai,Tư Mỹ Kỳ bị Lệ Trí Thành kéo xuống nước mới rơi vào cảnh đường cùng.Lượng tiêu thụ túi xách thông thường của Tân Bảo Thụy giảm sút, tạo ra khoảng trống rất lớn. Tư Mỹ Kỳ đương nhiên nhảy vào, không ngờ bị nhãn hiệuAier của Ái Đạt đánh bại. Chiêu “một mũi tên trúng ba đích” của Lệ TríThành chính là chỉ thị trường vật liệu, thị trường túi xách thông thường và giải quyết Tư Mỹ Kỳ.Lâm Thiển không nhịn được lại liếc Lệ Trí Thành một cái.Lúc cô bị người của Trần Tranh cho một bạt tai, Lệ Trí Thành nói, anh sẽ ghi nhớ giọt nước mắt của cô.Cô thật sự không ngờ, sau một thời gian dài như vậy, anh vẫn không quên tặng Tư Mỹ Kỳ một đòn chí mạng, coi như trả thù cho cô.Hờ hờ… cái tát của Trần Tranh có cái giá đắt thật đấy.“Mấy quản lý cao cấp và nhân viên thị trường của tập đoàn DG khu vực Châu ÁThái Bình Dương cũng có đặc điểm riêng.” Lâm Thiển nói tiếp: “Một sốthạo về lĩnh vực thương mại điện tử, vì vậy bọn họ làm rất tốt nghiệp vụ tại khu vực Hồng Kông, Đài Loan. Chúng ta phải đặc biệt cẩn thận nhữnghoạt động marketing quy mô lớn trên internet của bọn họ.Đội ngũquảng cáo của DG cũng rất xuất sắc. Nói thật là chúng ta không thể nàosánh bằng. Mỗi khi xem quảng cáo của bọn họ, em đều cảm thấy chấn động.”Ngoài ra, quy trình vận hành của bọn họ cũng nhanh chóng và đạt hiệu quả cao. Dựa theo cách làm của bọn họ ở những nước khác, nhiều khả năng sau khichuẩn bị đâu vào đấy, họ sẽ phát động “cuộc chiến tia chớp” trên thịtrường.”Đêm khuya tĩnh mịch, hai người thì thầm thảo luận rấtlâu. Lâm Thiển nhận thức một cách sâu sắc, con đường phía trước gậpghềnh và trắc trở. Bởi vì bọn họ sắp phải đối mặt với một đối thủ mạnhchưa từng thấy. Xác suất thắng lợi là bao nhiêu, vẫn còn là điều bí ẩn.*** Cùng lúc đó, kế hoạch thu mua của Lâm Mạc Thần cũng đang tích cực xúc tiến.Mục tiêu thứ hai của anh là Tân Bảo Thụy.*** Khi nhận được tin tập đoàn DG đã trở thành một trong những cổ đông lớn của Tân Bảo Thụy, Ninh Duy Khải cảm thấy hơi bất ngờ.Bởi vì bố con nhà họ Chúc từng tuyên bố, sẽ không bao giờ bán cổ phần củaTân Bảo Thụy. Vậy mà mới một thời gian anh ta rời khỏi công ty, gió đãxoay chiều khác.Ninh Duy Khải chẳng tốn nhiều công sức đã có thể tìm hiểu ngọn ngành. Hóa ra đối phương ra tay với cổ đông vừa và nhỏtrước. Những cổ đông này đều là họ hàng hoặc nhân viên kỳ cựu của TânBảo Thụy, trước đây cùng chủ tịch Chúc tạo dựng giang sơn, nên được sởhữu một số cổ phần của công ty. Bây giờ bọn họ đã không thể đạt lợi íchnhiều hơn từ Chúc thị nên trước đề nghị mua cổ phần với giá cao của DG,bọn họ rất khó giữ vững lập trường.Tuy nhiên, người thật sự khiến Tân Bảo Thụy rơi vào nguy cơ chính là hai anh em nhà họ Chúc.Đại diện thu mua của tập đoàn DG là một người gốc Hoa tên Lâm Mạc Thần. Anh ta bí mật hẹn gặp riêng hai anh em nhà họ Chúc. Mấy ngày sau, anh tamua được 10% cổ phần trong tay hai người. Như vậy, DG chiếm đến 30% cổphần, trở thành cổ đông lớn của Tân Bảo Thụy.Trước sự thật này, Ninh Duy Khải chỉ muốn chửi thề một câu.Chắc không phải do một tay gây dựng nên bọn họ không xót xa. Về việc tại sao hai anh em nhà họ Chúc đồng ý bán cổ phần, Ninh Duy Khải nghĩ đến nhiều nguyên nhân.Thứ nhất, anh ta nắm giữ Tân Bảo Thụy nhiều năm nên có ảnh hưởng rất lớn, rất sâu sắc. Có lẽ hai vị công tử này không biếtlàm thế nào với doanh nghiệp và một đám nhân viên không tín phục bọn họ.Thứ hai, anh em nhà họ Chúc chuyên quản lý ngành bất động sản và tài chínhtiền tệ. Họ không có hứng thú với ngành sản xuất túi xách lợi nhuậnmỏng. Do đó, bọn họ mới bán cổ phần trong tay rồi dùng khoản tiền lớn đó phát triển công ty của mình. Làm vậy, có thể nâng cao tầm ảnh hưởngtrong nội bộ Chúc thị. Bởi dù sao sau khi Ninh Duy Khải bị đánh đổ, ứngcử viên thừa kế chỉ còn lại hai anh em bọn họ.Hơn nữa, một khi bán Tân Bảo Thụy, sau này Ninh Duy Khải muốn làm lại từ đầu cũng rất khó. Đây chính là một đòn nhằm vào anh ta.Ninh Duy Khải không thể không thừa nhận, nếu ở vào vị trí của bọn họ, anh ta cũng sẽ bán cổ phần Tân Bảo Thụy.Tình hình hiện tại tương đối phức tạp. Chủ tịch Chúc Bác Vân sở hữu 20% cổphần. Anh em họ Chúc mỗi người đã bán 5% nên chỉ còn lại 10%, không loại trừ khả năng họ sẽ bán tiếp. Chúc Hàm Dư sở hữu 15% cổ phần. Ngoài ra,còn 15% cổ phần phân tán trong tay các cổ đông nhỏ, những cổ đông nàylại là người của Ninh Duy Khải nên họ án binh bất động.Tập đoàn DG chiếm giữ 30% cổ phần. Cuối cùng ai có thể giành được quyền kiểm soát Tân Bảo Thụy vẫn còn là điều bí ẩn.Về phần Chúc Hàm Dư, Ninh Duy Khải hiểu rõ tại sao cô không bán. Nghe nóiLâm Mạc Thần từng tìm cô, nhưng cô đều từ chối gặp mặt.Chúc HàmDư tuy chẳng biết gì nhưng cô cũng có sự cố chấp của mình. Chắc cô không ngờ cổ phần trong tay mình bây giờ quan trọng như vậy. Cô chỉ đơn thuần không muốn bán thứ thuộc về Chúc thị. Ninh Duy Khải ngước nhìn bầu trời xanh biếc ngoài cửa sổ, lặng lẽ thở dài.Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Nguyên Tuấn gõ cửa đi vào, sắc mặt hơi kỳ lạ: “Ninh tổng, phu nhân của anh đến rồi.”Ninh Duy Khải hơi ngẩn người, liền nhìn thấy Chúc Hàm Dư từ đằng sau Nguyên Tuấn đi vào.Bốn mắt chạm nhau, sắc mặt Ninh Duy Khải không chút thay đổi, trong khi ánh mắt Chúc Hàm Dư chứa đựng rất nhiều tâm tình. Hai tay cô nắm chặt túixách, đứng yên một chỗ nhìn anh ta.Ninh Duy Khải lên tiếng:“Nguyên Tuấn, chú ra ngoài trước đi.” Anh ta đứng dậy, mỉm cười tiến lại gần vợ: “Hàm Dư, sao em lại đến đây?”Đây là lần đầu tiên cô bước chân ra khỏi nhà, đặt chân tới nơi làm việc của anh ta kể từ khi kết hôn tới nay.Chúc Hàm Dư cụp mi, né tránh ánh mắt của chồng, đáp lí nhí: “Ba ngày nay anh không về nhà, em đến xem anh thế nào?”Ninh Duy Khải nhìn cần cổ trắng ngần hơi cúi xuống của cô. Anh ta chưa thấymột người phụ nữ nào có cái cổ nõn nà đẹp đẽ như vậy. Hôm nay Chúc HàmDư chỉ mặt bộ váy dài bình thường, nhưng đứng giữa văn phòng của anh ta, cô vẫn tỏa ra khí chất cao quý trang nhã, rung động lòng người.Người vợ của anh ta là một công chúa trời sinh. Nàng công chúa luôn sốngtrong tháp ngà ảo mộng, từng là nàng công chúa mà anh ta mơ ước.Ninh Duy Khải kéo tay cô về bàn làm việc. Chúc Hàm Dư ngẩn ngơ đi theo anh ta, không nói một lời.Ninh Duy Khải ngồi xuống ghế, để vợ ngồi lên đùi mình. Chúc Hàm Dư không thoải mái: “Đây là phòng làm việc…”“Không sao đâu.” Ninh Duy Khải hôn nhẹ lên cổ cô: “Bọn họ sẽ không vào đây.”Anh ta giải thích: “Mấy ngày nay xảy ra vụ thu mua ầm ĩ ở bên ngoài,chắc em cũng nghe nói rồi. Vì vậy anh mới không có thời gian về nhà.”Nhiều lúc, lời giải thích chẳng hề có giá trị. Trước kia dù bận đến mức nào,chỉ cần ở thành phố Lâm, Ninh Duy Khải đều về nhà với vợ.Nhưng Chúc Hàm Dư vẫn gật đầu, rút một tập giấy từ túi xách đưa cho anh ta: “Em đến… để đưa cho anh cái này.”Ninh Duy Khải cầm lên xem, sửng sốt trong giây lát: “Đây là…”Đây là một bản ủy thác cổ phần, bên trên viết: “Chúc Hàm Dư ủy thác toàn bộ 15% cổ phần của Tân Bảo Thụy cho Ninh Duy Khải. Ninh Duy Khải thay côthực hiện mọi quyền lợi của một cổ đông. Bên dưới là chữ ký và con dấucủa Chúc Hàm Dư, chữ ký mảnh mai và yếu ớt như con người của cô.”Ninh Duy Khải nhướng mắt nhìn vợ: “Em biết hành động này có ý nghĩa như thế nào không?”Có nghĩa, anh ta sẽ là người quyết định ai trong số gia tộc Chúc thị hoặc tập đoàn DG có thể nắm quyền kiểm soát Tân Bảo Thụy.Ánh mắt Chúc Hàm Dư vụ qua tâm tình mơ hồ, cô đáp khẽ: “Có nghĩa là, với số cổ phần Sa Ưng trong tay anh cộng thêm số cổ phần này, ít nhất có thểbảo vệ Sa Ưng và các nhãn hiệu khác, đúng không?”Ninh Duy Khải gật đầu, hôn cô: “Đúng vậy. Cảm ơn em, Hàm Dư.”Chúc Hàm Dư đột nhiên trào nước mắt. Cuối cùng, cô cũng buông hết lòng tựtôn yếu ớt, ôm cổ chồng nghẹn ngào: “Duy Khải, không phải em đứng vềphía bố và anh trai. Em chỉ hy vọn mọi người không trở mặt, em muốn mọichuyện tốt đẹp…”Tim Ninh Duy Khải như bị siết mạnh, anh ta ôm chặt vợ: “Anh hiểu, em đúng là ngốc…”Ninh Duy Khải còn chưa dứt lời, cửa văn phòng vang lên hai tiếng gõ cửa cộc cộc rồi bị đẩy ra.“Ninh tổng, em đã hoàn thành nhiệm vụ, đến báo cáo với anh.” Một giọng phụ nữ lanh lảnh cất lên.Ninh Duy Khải và Chúc Hàm Dư đồng thời quay đầu về phía cửa ra vào.Một cô gái trẻ tuổi thanh tú, mặc áo sơ mi trắng và váy công sở đang đứng ở cửa. Bắt gặp cảnh hai người trong phòng ôm nhau, cô chớp chớp mắt.Nguyên Tuấn đứng sau lưng cô gái, nghiêm giọng: “Lydia, Ninh tổng và phu nhân đang nói chuyện, cô ra ngoài đi đã.” Nói xong, không đợi phản ứngcủa cô gái, anh ta lập tức đóng cửa.Trong phòng khôi phục bầu không khí yên tĩnh.Ninh Duy Khải và Chúc Hàm Dư lại hướng ánh mắt về phía đối phương. Anh tacúi xuống định hôn vợ, cô liền đẩy anh ta đứng dậy, nở nụ cười miễncưỡng: “Anh cứ bận việc đi, em không làm phiền nữa.” Cô ngập ngừng: “Tối nay anh có về…”“Anh về.” Ninh Duy Khải cướp lời Chúc Hàm Dư, giơ tay xoa đầu cô: “Đợi anh.”Chúc Hàm Dư gật đầu, lại liếc anh ta một cái rồi quay người đi ra ngoài.Ninh Duy Khải tiễn vợ khỏi văn phòng, đi ra thang máy. Lúc đi ngang qua bànlàm việc của thư ký ở gian ngoài, ánh mắt Chúc Hàm Dư vô tình dừng lại ở cô gái trẻ đang cúi đầu ngồi ở đó.Cô ta không nhìn cô, cô cũng nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác.Cho đến khi lên xe ô tô, giơ tay vẫy chào Ninh Duy Khải, tới khi xe chạyqua ngã rẽ, không còn nhìn thấy hình bóng chồng, Chúc Hàm Dư mới ômmiệng khóc nức nở.*** Việc Ninh Duy Khải giành được 15%cổ phần của Tân Bảo Thụy nhanh chóng lan truyền rộng rãi. Ngay lập tứccó rất nhiều người tìm anh ta, cũng có nhiều người chờ xem hành độngtiếp theo của anh ta. Ninh Duy Khải chẳng gặp một ai, bao gồm cả Lâm Mạc Thần, người đàn ông bây giờ đã có tiếng tăm trong ngành túi xách.Vài ngày sau, anh ta hẹn gặp Lệ Trí Thành.Tại cuộc gặp gỡ lần này, hai bên đã có mục đích hết sức rõ ràng. Đối vớiNinh Duy Khải mà nói, hiện tại anh ta chỉ có khả năng kiểm soát nhãnhiệu Sa Ưng. Tình hình bên trong và bên ngoài đều rất khó khăn, đây làthời cơ giúp anh ta đổi đời, nhưng cũng có thể là vực thẳm khiến anh tađánh mất “lá bài” cuối cùng.Vì vậy, Ninh Duy Khải cần tìm một chỗ dựa vững chắc.Lệ Trí Thành biết rõ hoàn cảnh của Ninh Duy Khải. Đồng thời, anh cũng cần trợ lực từ anh ta.Buổi chiều hai người đàn ông gặp nhau ở quán trà lần trước. Chỉ có điều lầnnày, trên xe của Ninh Duy Khải không có Lydia, còn Lệ Trí Thành khôngdẫn theo Lâm Thiển.Ninh Duy Khải chủ động rót trà cho Lệ TríThành, cười cười: “Nghe nói DG cũng tỏ thái độ muốn mua Ái Đạt, khôngbiết tình hình tiến triển đến đâu rồi?”Lệ Trí Thành trả lời ngắn gọn: “Mấy hôm nữa sẽ có câu trả lời chính thức cho bọn họ.”Ninh Duy Khải gật đầu, không hỏi han nhiều. Anh ta cầm chén trà sứ, xoayxoay trong tay: “Tôi tưởng anh là kẻ phá rối lớn nhất trong ngành, không ngờ chúng ta đều thành món ăn trong đĩa của công ty nước ngoài.”“Cũng chưa chắc.” Lệ Trí Thành cất giọng bình tĩnh: “Nếu doanh nghiệp TrungQuốc đều tẩy chay vụ thu mua, anh nhìn nhận thế nào về cục diện trongtương lai.”Ninh Duy Khải đương nhiên từng suy nghĩ về vấn đềnày, anh ta mỉm cười đáp: “Theo suy đoán thông thường, chúng ta có thểthắng trong thời gian ngắn, nhưng thời gian dài chắc chắn thất bại.”Lệ Trí Thành cầm chén trà uống một ngụm: “Anh đã đọc qua tin tức về ngành điện gia dụng của Trung Quốc chưa?”Ninh Duy Khải đáp: “Ngành của chúng ta khác bọn họ. Trong việc đối kháng nước ngoài, chúng ta có lợi cũng có hại.”“Tôi xin lắng nghe.”“Lợi ở chỗ, ngành túi xách tuy có hàm lượng kỹ thuật nhưng không cao nhưngành điện gia dụng, hơn nữa chất lượng và kỹ thuật giữa các công tykhông cách biệt quá lớn như ngành kia. Vì vậy, chúng ta chẳng cần khổ sở nghĩ cách không ngừng nghiêng cứu, không ngừng nâng cao, để rồi lợinhuận bị ép xuống đến mức thấp nhất. Hại ở điểm, ngành điện gia dụng chú trọng chất lượng tính năng, chỉ cần nhãn hiệu tàm tạm, người tiêu dùngsẽ quan tâm đến mức giá. Còn túi xách là vật phẩm thường ngày, nói trắng ra, túi xách thể hiện địa vị và đẳng cấp của một cá nhân. Một khi DGlợi dụng mạng lưới tiêu thụ của Tư Mỹ Kỳ, tiến vào thị trường TrungQuốc, một khi người tiêu dùng đã làm quen và chấp nhận nhãn hiệu quốc tế này thì chúng ta làm gì cũng vô ích, cạnh tranh về giá cả hay nâng caochất lượng đều vô dụng. Ví dụ, dù đắt hơn vài chục, thậm chí vài trămnhân dân tệ, người tiêu dùng cũng sẽ sẵn lòng bỏ tiền mua sản phẩm thuộc thương hiệu hàng đầu thế giới, chứ ai mua sản phẩm nội địa. Hơn nữa,trong cuộc chiến giá cả, chưa chắc chúng ta đã thắng đối phương. Đến lúc xu thế lớn qua đi, tôi và anh chỉ còn nước đóng cửa, trở thành thươnghiệu loại hai đứng sau DG.”Câu nói này tuy có vẻ bỡn cợt châmbiếm theo phong cách thường thấy của Ninh Duy Khải nhưng “đánh trúng chỗ hiểm”, chỉ rõ thiệt hơn. Nói xong, Ninh Duy Khải ngồi im nhìn Lệ TríThành.Lệ Trí Thành yên lặng nhìn anh ta, ánh mắt sâu không thấy đáy.Một lúc sau, Lệ Trí Thành mở miệng: “Vì vậy, nếu muốn thắng DG, bảo vệ thịphần, chúng ta chỉ có một điểm quyết thắng then chốt, đó là ngăn chặnngười tiêu dùng làm quen và chấp nhận nhãn hiệu này.”Ninh DuyKhải chau mày. Nói một câu thật lòng, anh ta có cảm giác vô cùng dễ chịu khi trò chuyện với Lệ Trí Thành. Câu nói vừa rồi của Lệ Trí Thành cũnglà suy nghĩ trong lòng anh ta. Có lẽ đây chính là cảm giác gặp kỳ phùngđịch thủ?Ninh Duy Khải cười thầm một tiếng.“Anh định làm thế nào?” Ninh Duy Khải đi thẳng vào vấn đề.Lệ Trí Thành hiển nhiên đã có dự tính từ trước, anh đặt hai chén trà đếntrước mặt Ninh Duy Khải: “Tôi định tiến hành hai bước. Bước thứ nhất anh làm chủ, tôi phối hợp, tăng thêm áp lực cho đối phương từ vòng ngoài,khiến bọn họ phải chịu áp lực lớn trong quá trình thâm nhập vào thịtrường Trung Quốc.”Ninh Duy Khải hiểu ý Lệ Trí Thành, “vòngngoài” là chỉ mạng lưới tiêu thụ, nhà cung ứng, các đại lý, công ty vậnchuyển trên cả nước. Hiện tại, anh ta vẫn là Chủ tịch Hiệp hội túi xách, có mối quan hệ trong ngành. Ban đầu, anh ta định dùng chiêu này đểphong tỏa Aito. Bây giờ Lệ Trí Thành lại bảo anh ta áp dụng chiêu nàyvào đối thủ nước ngoài, nghĩ lại cũng thấy nực cười.Trước sự trầm mặc của Ninh Duy Khải, Lệ Trí Thành nói tiếp: “Trong bước này, toàn bộ nguồn lực của Ái Đạt sẽ ủng hộ anh.”Cái gọi là “ủng hộ” có nghĩa nguồn lực của cả hai công ty đều nằm trong tay Ninh Duy Khải, nghe theo sự sắp xếp của anh ta. Như vậy, hai công ty sẽ phải đối mặt với áp lực cạnh tranh và chịu tổn thất như nhau. Đồng thời đây cũng là cơ hội tích lũy mối quan hệ và danh tiếng, giúp ích choviệc làm lại từ đầu của anh ta sau này. Ninh Duy Khải thầm cân nhắc tính toán trong lòng. Anh ta không vội nhận lời, mà hỏi lại: “Bước thứ haithì sao?”Lệ Trí Thành tựa vào thành ghế ở phía sau, bình thảnđáp: “Bước đầu tiên sẽ khiến DG bị tổn thương nguyên khí, cũng là giả vờ tiến công. Bước tiếp theo, tôi sẽ chịu trách nhiệm tạo nên bức tườngngăn chặn hàng ngoại trong lòng người tiêu dùng.”*** LệTrí Thành về công ty Ái Đạt vào lúc chạng vạng tối, nhân viên đã tan sởgần hết. Tưởng Viên ngồi ở gian ngoài, liền đứng dậy khi thấy anh: “Giám đốc Lâm đến rồi.”Lệ Trí Thành gật đầu: “Cậu về trước đi.”Vừa đẩy cửa, Lệ Trí Thành liền nhìn thấy Lâm Thiển đứng bên giá sách, đangxem quyển Binh pháp Tôn Tử của anh. Cô quay đầu mỉm cười với anh, đồngthời rút tờ diệu kế thứ ba mà anh mới viết cách đây không lâu.“Để em giữ cái này cho anh được không?” Cô hỏi.Lệ Trí Thành đương nhiên không vấn đề gì. Lâm Thiển gấp cẩn thận, bỏ vàoví tiền luôn mang theo người, đồng thời cố ý cất giọng nghiêm nghị: “Emphải hết sức cẩn thận mới được, bị người khác nhìn thấy là hỏng bét. Tất nhiên, em cũng sẽ không cho anh trai xem.”Lệ Trí Thành mỉm cười, đi tới ôm cô cùng ngồi xuống ghế.“Tuần sau em thu xếp đi thành phố A được không?” Anh hỏi.Lâm Thiển hơi bất ngờ: “Chẳng phải theo kế hoạch, đầu tháng sau em mới đi hay sao?”Kế hoạch mà cô nhắc tới đã được định ra từ trước, Lâm Thiển đi chi nhánhcông ty Minh Đức ở thành phố A. Từ nay về sau, cô sẽ tiếp quản mọi côngviệc của Minh Đức ở đại lúc, coi như rời khỏi Ái Đạt.“Cuộc chiến sắp xảy ra.” Lệ Trí Thành ôm cô: “Em cứ ở bên đó, xong việc anh sẽ đón em về.”Lâm Thiển im lặng. Cô hiểu ý Lệ Trí Thành, giống như Lâm Mạc Thần tránh mặt khỏi vụ thu mua Ái Đạt, việc cô rời khỏi công ty sẽ càng ổn thỏa hơn.Mấy ngày trước, Lâm Thiển tuyên bố làm phó tướng của anh, nhưng đó cũngchỉ là lời nói trong lúc hưng phấn, bản thân cô đã sớm chuẩn bị tinhthần đứng ngoài cuộc.Tuy nhiên, Lâm Thiển không ngờ mình phải đi nhanh như vậy.“Được thôi.” Lệ Trí Thành đã quyết định, chắc chắn có suy tính của anh. Lâm Thiển ôm cổ anh: “Anh cần bao nhiêu thời gian?”“Ba đến năm tháng.”Lâm Thiển tròn mắt: “Ba đến năm tháng ư?” Cô và anh sẽ không gặp mặt?Bắt gặp vẻ sốt ruột của Lâm Thiển, Lệ Trí Thành mỉm cười, giơ tay đỡ gáy rồi cuối xuống hôn cô.“Tuần nào anh cũng sẽ đến thăm em, bất kể mưa gió bão bùng.”*** Vài ngày sau, Lâm Thiển đáp chuyến bay đi thành phố A.Đối với chuyến đi lần này, cô vừa hưng phấn vừa bịn rịn. Vừa rồi Lệ TríThành tiễn cô ra sân bay, nhìn hình bóng cao lớn của anh giữa đám đông,viền mắt cô ngấn nước.Tuy nhiên, hai người sống chung lâu ngày,bây giờ được sống một mình cũng khá thoải mái dễ chịu. Hơn nữa, Lệ TríThành hứa mỗi tuần sẽ đi thăm cô một lần, chắc chắn anh sẽ làm được.Lúc ngồi ở phòng đợi, Lâm Thiển gọi điện chào Lâm Mạc Thần. Lâm Mạc Thần hơi bất ngờ: “Chẳng phải tháng sau mới đi sao?”Lâm Thiển thở dài: “Anh đã né tránh thì em cũng nên tránh mặt đúng không?”“Cũng tốt. Em là nhược điểm duy nhất của Lệ Trí Thành, em lui về đằng sau, anh cũng yên tâm hơn.” Lâm Mạc Thần đáp.Lâm Thiển ngẩn người, cái gì mà “em là nhược điểm duy nhất của Lệ TríThành”? Rõ ràng cô luôn là một mãnh tướng dưới trướng của anh, tự dưngtrở thành điểm yếu từ lúc nào thế?Anh trai đã nghĩ vậy, lẽ nào Lệ Trí Thành cũng có ý nghĩ tương tự?Cho đến lúc lên máy bay, trong lòng Lâm Thiển vẫn không thoải mái. Nhưngkhi máy bay lao vào tầng mây, bên ngoài cửa sổ tràn ngập ánh nắng chóilòa, Lâm Thiển tạm thời gạt bỏ mọi chuyện ra khỏi đầu óc.Cô vừa ngắm phong cảnh, vừa rút tờ cẩm nang diệu kế khỏi ví tiền.Mấy ngày trước, khi Lâm Thiển và Lệ Trí Thành thảo luận về kế hoạch tiếptheo, anh đã nắm tay cô, cùng cô viết dòng chữ này. Tuy nét chữ vẫn chưa được xuất sắc nhưng không ảnh hưởng việc thưởng lãm.Kế thứ nhất là: Dụ địch tiến sâu.Xem một lúc, Lâm Thiển lại gấp tờ giấy bỏ vào túi xách. Bởi vì đây là lầnđầu tiên nắm rõ toàn bộ kế hoạch của Lệ Trí Thành nên trong lòng cô hơixúc động. Cô lặng lẽ nhắm mắt, lần này nhất định sẽ thuận lợi, sẽ khôngxảy ra bất cứ vấn đề nào.Bọn họ nhất định sẽ thắng.



Page 6


Khi tia nắng ban maiđầu tiên chiếu vào phòng, Lâm Thiển mở mắt, ngắm người đàn ông nằm bêncạnh. Mái tóc ngắn đen nhánh phủ xuống trán, hốc mắt rất sâu, sống mũithẳng và xương gò má đầy đặn, tạo thành đường nét gương mặt đầy namtính. Ánh mắt Lâm Thiển dừng lại ở cái cằm luôn sạch sẽ mà cô yêu thích.Lâm Thiển động lòng, chống tay vào ngực anh, ngẩng đầu hôn lên nơi đó. Bờmôi vừa chạm vào làn da, Lệ Trí Thành đã giơ tay ôm cô, đè cô xuống dưới thân.Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, Lâm Thiển lập tức đọc hiểu ánh mắt đó.“Anh lại muốn nữa à?” Cô hỏi nhỏ.“Ừ.” Lệ Trí Thành nhẹ nhàng thúc cô một cái.Phòng của Lâm Thiển ở tầng trên cùng khách sạn, từ cửa sổ có thể ngắm consông chảy qua thành phố. Bây giờ là mùa thu đẹp nhất ở thành phố A, ngọn gió đầu thu mát rượi thổi qua dòng sông và rừng cây, giống một bàn taydịu dàng lướt qua người bạn, cuối cùng chỉ còn lại sự tĩnh mịch thanhthản.Lâm Thiển và Lệ Trí Thành chìm trong cuộc ái ân ngọt ngàokhi anh đến đây vào buổi tối ngày hôm qua. Thời gian như bị lãng quên ởcăn phòng này. Mới một tuần không gặp, nhưng cô cảm thấy đôi mắt củaanh, đường nét gương mặt anh càng cuốn hút, càng đi sâu chiếm trọn tráitim cô.Vận động một lúc, Lệ Trí Thành rời khỏi người Lâm Thiển, giơ tay cầm bao cao su ở đầu giường.Lâm Thiển cười híp mắt trêu anh: “Anh vẫn còn dùng hàng Nhật cơ à? Chậcchậc, Lệ tổng nhớ đừng để người khác biết, bằng không sao có thể kêu gọi cả ngành tẩy chay công ty nước ngoài…”Lâm Thiển đã quên mất một điều quan trọng, cần phải suy nghĩ kỹ trước khi thách thức Lệ TríThành. Anh liếc cô một cái, đột nhiên ném bao cao su xuống đất rồi lạitiến vào: “Anh không dùng nữa.”Lâm Thiển: “…”Thấy anh tiếp tục vận động, Lâm Thiển vội lên tiếng: “Em sai rồi, em sai rồi được chưa nào? Anh mau đeo vào đi.”Ai ngờ anh nhìn cô chăm chú, đồng thời nâng mặt cô: “Không dùng được không em?”Giọng nói của anh vô cùng trầm ấm, tim Lâm Thiển đập rộn ràng.Anh có ý định rất nghiêm túc.Tuy hai người đã lên kế hoạch kết hôn vào bốn tháng sau, trước đó cũng từng thảo luận muốn sinh con trai hay con gái, Lệ Trí Thành nói thích congái. Nhưng một người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi, đang đứng trên đỉnhcao sự nghiệp như anh, vừa đính hôn đã muốn có con, sớm hơn những ngườiđàn ông trên thương trường khác. Ninh Duy Khải đã ba mươi còn chưa cócon.Lệ Trí Thành quả nhiên chỉ có “cái vỏ” của tuổi hai mươi, bên trong là người đàn ông trung niên chững chạc.Nghĩ tới kết luận này, Lâm Thiển không nhịn được cười.“Em cười gì thế?” Lệ Trí Thành hỏi.Lâm Thiển đương nhiên không nói thật, có điều, về chuyện con cái, cô cảmthấy cứ thuận theo tự nhiên là được. Do đó cô gật đầu: “Vậy thì khôngdùng nữa.”Ánh mắt Lệ Trí Thành lập tức biến đổi, xuất hiện tâm tình khó diễn tả. Chắc là… do xúc động.Bắt gặp vẻ xúc động trong mắt anh là một điều vô cùng hiếm thấy. Ngay cảcảm xúc đó cũng thâm trầm, kiềm chế, không dễ phát giác. Nếu không phảiquen thuộc từng biểu cảm nhỏ của anh, Lâm Thiển chắc cũng không nhận ra. Điều này cũng khiến cô rung động.Cuối cùng khi đạt tới caotrào, Lâm Thiển mới phát hiện, lúc giữa hai người không có bất cứ ngăncách nào, chất dịch ấm nóng của anh chảy trong người cô, cảm giác đóhoàn toàn khác bình thường.Trong lòng Lâm Thiển vô cùng cảmđộng. Trước đây, đọc sách gặp từ “tưới nước”, cô chẳng hề để ý. Nhưngvào thời khắc này, hóa ra thật sự chỉ hai từ “tưới nước” mới có thể khái quát cảm nhận của cô lúc này.Anh “tưới nước” cho cô bằng phương thức thân mật nhất, đẹp đẽ nhất của người đàn ông và người đàn bà.Gò má Lâm Thiển lại ửng đỏ. Sự thay đổi thần sắc ấy không lọt qua mắt LệTrí Thành, anh để cô gối đầu lên cánh tay mình, hỏi nhỏ: “Em lại nghĩlinh tinh gì thế?”Lâm Thiển không nhịn được cười, nói cho anh nghe lý luận “tưới nước.”Lệ Trí Thành nghe xong, miệng cười cười, nhưng ánh mắt nhìn cô ngày càng thâm trầm, nơi nào đó lại thức tỉnh.Lâm Thiển tròn mắt: “Anh lại…”“Là em khơi gợi trước.” Lệ Trí Thành cất giọng trầm khàn.“Em đâu có.”Lệ Trí Thành im lặng nhìn cô, tất nhiên là có. Câu trắng trợn như “anhtưới nước cho em” được cô nói bằng một giọng thản nhiên ngây thơ. Thửhỏi, liệu người đàn ông nào chịu nổi?Bởi vì sắp tới giờ ra sân bay, Lâm Thiển lại quá mệt mỏi nên cuối cùng Lệ Trí Thành đành đi tắm nước lạnh để hạ nhiệt.Trong lúc tiễn anh xuống dưới khách sạn, đón xe đi sân bay, thân thể LâmThiển vẫn có cảm giác lạ thường. Thứ anh để lại trong cơ thể cô, nhắcnhở cô rằng, người đàn ông bên cạnh đã trở thành người thân mật nhất của cô trên thế giới này.“Anh hãy chú ý an toàn, đừng để mệt quá.” Lâm Thiển ngẩng đầu hôn anh.Lệ Trí Thành ôm chặt cô, thì thầm: “Em hãy lên phòng ngủ thêm một lát.”“Vâng.”Anh buông người cô, lên xe taxi. Ô tô nhanh chóng rời khỏi khách sạn, biến mất khỏi tầm mắt.Đây đã là tuần thứ tư kể từ khi hai người xa nhau, mỗi lần tiễn anh rời đi, Lâm Thiển vẫn cảm thấy trống trải. Cô kéo vạt áo khoác, quay người đivào trong khách sạn.Phòng khách sạn không còn Lệ Trí Thành tựahồ khôi phục sự xa lạ trong giây lát. Lâm Thiển sắp xếp lại đồ dùng cánhân, tùy tiện mở quyển catalog áo cưới đặt trên bàn.Bởi vì quábận rộn, Lệ Trí Thành giao toàn bộ việc chuẩn bị hôn lễ, từ chọn áocưới, khách sạn và nơi hưởng tuần trăng mật cho cô. Nhưng Lâm Thiểnbiết, anh không muốn cô lo nghĩ nhiều nên mới làm vậy.Anh thật sự muốn cô ở lại nơi này, đợi anh giải quyết mọi chuyện rồi đến đón cô.Lâm Thiển thở dài, lật giở quyển catalog, ánh mắt dừng lại ở một kiểu trênđó. Bộ váy này trễ ngực, hở vai, thắt eo, bên dưới là tầng tầng lớp lớpxếp li. Bộ váy như bông hoa nở rộ, vây quanh cô dâu.Đây là kiểu Lệ Trí Thành ưng ý. Bởi vì anh thích nên cô cũng thấy đẹp.*** Hôm nay là thứ hai, Lâm Thiển đến văn phòng lúc chín giờ sáng.Bởi vì mấy nhà máy của Minh Đức ở đại lục đều mới xây dựng, rất quy củ nêncông tác quản lý của cô cũng rất thuận lợi, công việc tương đối nhànrỗi.Lâm Thiển mở máy tính xem tin tức, trên mạng quả nhiên trànngập thông tin mấy nhãn hiệu chủ lực của DG thâm nhập vào các trung tâmthương mại lớn và bắt đầu tiêu thụ ở cửa hàng chuyên kinh doanh sản phẩm Tư Mỹ Kỳ.Tình hình này không thể tránh khỏi, người trong ngànhđều biết, Hiệp hội ngành túi xách do Ninh Duy Khải đứng đầu không ngừnggây áp lực cho DG. Các đại lý và đơn vị hợp tác bị kẹp giữa hai bên rấtkhó xử. Vì vậy, bước tiến của DG ở thị trường Trung Quốc không phải dễdàng và thuận lợi.Vào thời khắc then chốt, anh chàng Ninh DuyKhải cũng có nghĩa khí ra phết, Lâm Thiển nghĩ bụng. Có bài báo còn gọianh ta là thương nhân yêu nước.Ninh Duy Khải đúng là đã đổi đời.Tuy nhiên, Lâm Thiển biết rõ, đây chỉ là bước đầu tiên, chỉ có thể ngăn cản tiết tấu tiến vào thị trường của DG. Cuộc chiến thực sự vẫn chưa bắtđầu.Lại xem một lúc, thư ký mang đến một cái đĩa: “Giám đốc Lâm, đoạn băng video quay cuộc họp chiến lược vào tuần trước đã làm xong, có thể lưu hồ sơ rồi.”“Được, để tôi xem đã.” Lâm Thiển bỏ cái đĩa vào ổ cứng máy tính.Đây là cuộc họp chiến lược của toàn thể tầng lớp quản lý Ái Đạt vào tuầntrước, nhằm mục đích thảo luận về việc đối phó với hành động thu mua của DG. Ngay cả chủ tịch Từ Dung, bố Lệ Trí Thành cũng tham gia.Lâm Thiển từng gặp ông bố chồng tương lai hai lần. Sau khi sống chung, LệTrí Thành đưa cô đi viện điều dưỡng thăm ông. Ông Từ Dung đối xử với côhòa nhã thân thiện. Hai bên có ấn tượng khá tốt về nhau nhưng vẫn chưatiếp xúc sâu hơn.Lâm Thiển bấm nút play, màn hình xuất hiệnnhiều người: Lệ Trí Thành, Cố Diên Chi, Lưu Đồng, Tiết Minh Đào… và chủtịch Từ Dung, ông già tóc bạc quắc thước ngồi ở vị trí đầu tiên. Hai bốcon Lệ Trí Thành tương đối giống nhau, đều có vóc dáng cao lớn và gươngmặt cương nghị.Ông Từ Dung nhanh chóng phát biểu. Ông là ngườicó vị trí cao nhất, từng đại diện cho quyền uy và tín ngưỡng trong lòngnhân viên Ái Đạt. Ông chậm rãi hồi tưởng lại quá trình lập nghiệp củamình. Tất cả mọi người im lặng lắng nghe, Lệ Trí Thành ngồi bên cạnhcũng rất tập trung.Sau đó, ông chuyển đề tài: “Nghe nói gần đâytập đoàn DG của Mỹ đề xuất mua Ái Đạt, điều kiện rất hấp dẫn. Họ cũng âm thầm liên lạc với các cổ đông nhỏ của công ty.”Không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng trong giây lát.“Thời trẻ, tôi từng đi Mỹ khảo sát, cũng có đến thăm quan DG.” Ngữ khí củaông Từ Dung rất thoải mái: “Tập đoàn này đúng là không tồi, nằm trongTop 500 toàn cầu, là doanh nghiệp túi xách hàng đầu thế giới. Trước kia, bọn họ triển khai ở thị trường Trung Quốc ba năm mà không thành công.Vì vậy, bây giờ họ nghĩ ra cách đơn giản hơn là mua lại doanh nghiệp.”Ông vừa dứt lời, mọi người đều cười ồ. Khóe mắt Lệ Trí Thành cũng thấp thoáng ý cười nhàn nhạt.Ông Từ Dung nói tiếp: “Ái Đạt có nên bán cho bọn họ hay không?” Ông đảo mắt một vòng, toàn thể im lặng như tờ.“Không bán.” Ông nói chắc như đinh đóng cột: “Giá cao đến mức nào cũng khôngbán. Một người con trai của tôi phấn đấu một đời dù ngắn ngủi vì Ái Đạt, cuối cùng mất trên đường đi công tác. Một người con trai của tôi…” Ôngquay sang Lệ Trí Thành: “Từ bỏ quân ngũ để về quản lý Ái Đạt. Ái Đạtchứa đựng toàn bộ tâm huyết của hai con trai tôi, cũng chứa đựng tâmhuyết và tình cảm của mấy ngàn công nhân viên, bao gồm cả các vị ngồiđây. Vì vậy, tôi sẽ không bao giờ bán Ái Đạt.”Tiếng vỗ tay ràorào vang lên, bầu không khí trở nên sôi động trong giây lát. Đặc biệt,những “cựu thần” như Lưu Đồng đều lộ vẻ mặt phấn chấn.Đợi tiếngvỗ tay chấm dút, ông Từ Dung đảo mắt một vòng quanh phòng họp, đồng thời cất giọng nghiêm nghị: “Hôm nay tôi đến đây, một là tỏ rõ lập trường,cũng là thống nhất suy nghĩ của các vị. Tôi không bán, các vị cũng đừngbán, bởi vì Ái Đạt thuộc về mọi người. Nếu có người bán cổ phần trongtay, tôi chỉ có thể nói, từ nay về sau, người đó không còn là bạn của Từ Dung tôi, không còn là nhân viên của tôi, cũng không còn là người củaÁi Đạt. Người đó đứng về phía đối lập Ái Đạt, thậm chí có thể nói, phảnbội sản phẩm của dân tộc. Người như vậy, Từ Dung tôi vĩnh viễn sẽ khôngtha thứ.”Cuộc họp kết thúc trong tiếng vỗ tay không dứt của mọingười. Bây giờ xem lại đoạn băng này, Lâm Thiển vẫn thấy cảm động trướclời phát biểu đầy sức lay động lòng người của bố chồng tương lai.Quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử.Đầu óc cô chợt vụt qua một ý nghĩ khác, chắc ông Từ Dung không biết thânphận của anh trai cô là nhà đầu tư đại diện cho phía Mỹ tới thu muadoanh nghiệp túi xách. Với thái độ cứng rắn của ông, một khi biết được,thể nào trong lòng ông cũng sẽ nảy sinh khoảng cách với cô.Chắc chắn Lệ Trí Thành sẽ giấu bố anh.Điều mà lúc này Lâm Thiển không ngờ tới, nhiều ngày sau, khi cô cho rằng sẽ không xảy ra lại lần lượt xảy ra.Thậm chí ngay cả Lệ Trí Thành cũng không kịp đề phòng.*** Dưới ánh nắng chói chang, Trần Tranh đưa một đoàn người do Tổng giám đốc khu vực Châu Á Thái Bình Dương của tập đoàn DG dẫn đầu đi thăm quan nhà máy sản xuất của Tư Mỹ Kỳ ở ngoại ô phía đông thành phố Lâm.Đang là buổi chiều, các dây chuyền sản xuất chạy hết công suất, công nhân mặcđồng phục màu xanh lam tất bật luôn tay luôn chân. Chứng kiến cảnh tượng này, đám người nước ngoài liên tục gật đầu, bày tỏ sự hài lòng.Đối với tình hình hiện tại của Tư Mỹ Kỳ, Trần Tranh cũng tương đối hàilòng. Sau khi tin tức Tư Mỹ Kỳ bị DG mua cổ phần được công bố, các nhàcung ứng và đại lý trước đó vốn tỏ ra lạnh nhạt với Tư Mỹ Kỳ lần lượtthay đổi thái độ. Tuy họ không đến mức ân cần niềm nở, nhưng ít nhấtcũng không dám đắc tội anh ta.Còn người tiêu dùng cũng có tâm lý sính ngoại. Kể từ khi Tư Mỹ Kỳ trở thành công ty được nước ngoài bỏ vốn đầu tư, lượng tiêu thụ tại các cửa hàng tăng đáng kể. Sau khi DG róttiền, nhà máy của anh ta bắt đầu hoạt động lại.Một vòng tuầnhoàn tốt đẹp như vậy, nếu không phải nhờ những người nước ngoài có vẻlịch sự nhưng thực chất tham lam và ngạo mạn này, Trần Tranh khó có thểlàm được.Có câu mời thần dễ, tiễn thần khó, Trần Tranh tưởngcuộc thị sát hôm nay kết thúc tốt đẹp, anh ta có thể che mắt đám ngườinước ngoài. Ai ngờ lúc đi ra cổng nhà máy, Tổng giám đốc khu vực Châu ÁThái Bình Dương của DG cất giọng nghiêm nghị:“Ben, anh có thể giải thích với tôi, số hàng để ở kho số Năm là thế nào không?”Ben là tên tiếng anh mà Trần Tranh tự đặt vào mấy hôm trước, để tiện giaolưu với người nước ngoài. Anh ta giật mình nhưng vẫn không thừa nhận:“Ngài Charles, đó là sản phẩm túi xách thông thường của chúng tôi.”Charles là người Australia cao to ngoài bốn mươi tuổi. Anh ta có đôi mắt xanhbiếc, sống mũi cao và làn da trắng trơn láng. Những yếu tố này khiến bộdạng của anh ta có phần trẻ con. Charles lắc đầu: “Ben, anhkhông nói thật rồi. Tôi đã xem báo cáo kiểm nghiệm của lô hàng đó, tỷ lệ sản phẩm không đạt yêu cầu rất cao. Nhiều sản phẩm có sự chênh lệch vềmàu sắc, đường may bên trong lộn xộn. Thậm chí một số còn không phù hợpvới tờ giới thiệu sản phẩm, sử dụng vật liệu kém chất lượng. Tôi đoán…lô hàng này làm vội đúng không?”Anh ta nói xong, tất cả mọi người đều im lặng. Đám nhân viên của Trần Tranh đưa mắt nhìn nhau.Trần Tranh chột dạ, vì lô hàng này đúng là làm rất vội.Nửa năm trước, khi thị trường túi xách thông thường của Tân Bảo Thụy thuhẹp, Trần Tranh cầm cố tài sản để vay ngân hàng, tạo ra series sản phẩmtúi xách thông thường này. Lúc bấy giờ, bởi vì Tư Mỹ Kỳ đã rơi xuống đáy vực, nhiều công nhân bỏ việc, quay vòng vốn gặp khó khăn. Vì vậy, chấtlượng sản phẩm mới giảm sút.Tuy nhiên, phần lớn sản phẩm của lôhàng này vẫn được dùng loại vật liệu tốt. Nếu không để ý kỹ, người tiêudùng tuyệt đối không phát hiện ra vấn đề.Hôm nay Charles đến thị sát, Trần Tranh đặc biệt dặn dò nhân viên nhà kho, bỏ những sản phẩm tốt lên trên.Tài liệu mà Tư Mỹ Kỳ chuyển giao cho phía nước ngoài có thể xếp đầy nhà,Trần Tranh tưởng Boss lớn như Charles sẽ không xem kỹ. Ai ngờ anh ta đãxem bản báo cáo kiểm nghiệm ở đâu đó.Trần Tranh hơi ảo não, lần này anh ta quá sơ ý.Lúc này, mấy người nước ngoài bắt đầu thảo luận. Bọn họ đến từ nhiều quốcgia khác nhau, tiếng Anh mang khẩu âm khác nhau, ầm ĩ đến mức Trần Tranh đau cả đầu.“Quý vị.” Anh ta nở nụ cười tươi, cắ ngang lời bọn họ: “Tôi có thể giải thích vài câu được không?”Đối phương lập tức im lặng.Trần Tranh mỉm cười: “Lô hàng này đúng là tồn tại vấn đề nhất định về chấtlượng, vì vậy chúng tôi không định tiêu thụ ở thành phố cấp một, mà định bán ở thị trường cấp hai, cấp ba với giá thấp…”Anh ta còn chưanói hết câu, Charles lại một lần nữa lắc đầu: “Ben, sao anh có thể nghĩnhư vậy? Chất lượng luôn là mục tiêu hàng đầu mà DG theo đuổi. Kể cả sản phẩm giá rẻ cũng phải đảm bảo chất lượng. Không được, tôi không đồngý.”Trần Tranh cố nhẫn nhịn, tiếp tục giữ nụ cười trên môi: “Charles, anh có thể nghe tôi nói hết câu?”Charles mở to mắt nhìn anh ta.Trần Tranh tiếp tục lên tiếng: “Sở dĩ các vị có hứng thú với Tư Mỹ Kỳ chúngtôi, một mặt do chúng tôi là công ty lớn, có mạng lưới tiêu thụ rộngkhắp cả nước. Những thành phố cấp ba, thậm chí làng xã, nơi mà Ái Đạt và Tân Bảo Thụy còn chưa đặt chân tới, chúng tôi đều có đại lý. Đây làđiều rất quan trọng đối với việc DG chiếm lĩnh thị trường Trung Quốctrong tương lai.Mặt khác, chúng tôi hiểu tình hình trong nướchơn các anh. Trung Quốc không giống nước Mỹ và Australia. Các thành phốcủa chúng tôi phát triển không đồng đều. Khu vục giàu có như cầu của khu vực giàu, khu vực nghèo có phương thức tiêu thụ của khu vực nghèo. Theo kinh nghiệm của tôi, những sản phẩm mà các anh cho rằng chất lượngkhông đạt yêu cầu, nhưng bán đến thành phố cấp hai, cấp ba, hoàn toànkhông thành vấn đề. Thậm chí nó còn tiêu thụ rất tốt, mang lại lợi nhuận cao. Hơn nữa, việc này không mâu thuẫn với việc tiêu thụ sản phẩm caocấp của chúng ta.”Trần Tranh nói đâu ra đấy, nhưng Charles và mấy người nước ngoài vẫn nhăn mặt nhíu mày.“Không, Ben!” Charles lên tiếng: “Anh nói rất có lý, nhưng những sản phẩm nàyđi ngược lại tôn chỉ doanh nghiệp mà DG theo đuổi trong hơn một trăm năm qua. Nếu những sản phẩm như vậy xuất hiện mạng lưới của DG, chúng tôikhông thể giải thích với công ty mẹ bên Mỹ, cũng ảnh hưởng nghiêm trọngđến tình hình của tập đoàn. Vì vậy, tôi cho rằng, lô sản phẩm này phảilập tức rút khỏi thị trường. Chúng tôi không thể vì lợi nhuận nhất thờimà bỏ qua nguyên tắc. Chuyện này không thể thương lượng, mong anh hãy…”Anh ta chuyển sang nói bằng thứ tiếng Trung ngọng nghịu: “ Lập tức giảiquyết cho tôi.”Kể từ khi DG mua cổ phần của Tư Mỹ Kỳ đến nay, đây là lần đầu tiên hai bên xảy ra bất đồng về vấn đề kinh doanh.Tất nhiên, tình trạng tương tự sau này còn xuất hiện nhiều lần. Đây là nỗiđau mà gần như những doanh nghiệp tư nhân Trung Quốc “bán thân” cho nước ngoài nào cũng phải đối mặt.Vào thời khắc này, Trần Tranh nhận thức một cách sâu sắc nỗi đau đó.Mấy người nước ngoài ở phía đối diện thì thầm thảo luận, còn nhìn anh tabằng ánh mắt không tán thành. Người nước ngoài nhiều lúc thật sự khôngbiết làm người, thẳng thắn đến mức khiến người khác muốn thổ huyết.Một số cấp dưới người Trung Quốc đứng sau Trần Tranh giữ thái độ trầm mặc.Bởi vì ông chủ mất hết thể diện, bọn họ cũng không dám lên tiếng.Im lặng vài giây, Trần Tranh mỉm cười: “Được thôi, tôi đồng ý với quan điểm của anh. Tôi sẽ lập tức cử người xử lý ngay.”Charles nghe xong nở nụ cười tươi, vui vẻ ôm vai anh ta.“Ben, cảm ơn anh đã thông cảm cho chúng tôi.” Charles cất giọng niềm nở: “Tôi tin chúng ta sẽ hợp tác rất tốt.”Trần Tranh bật cười thành tiếng: “Đó là lẽ đương nhiên.”Những người xung quanh đều cười. Trần Tranh cùng bọn họ đi ra ngoài, trong lòng thầm chửi thể một câu.*** Vài tiếng đồng hồ sau, Trần Tranh và mấy tâm phúc đứng ở cổng nhà máy, nhìn đống hàng “không đạt yêu cầu” đang được đóng lên ô tô.Đám tâmphúc cũng xót ruột, một người lên tiếng: “Trần tổng, ít nhất cũng sáuđến bảy mươi phần trăm số sản phẩm của lô hàng này có thể đem tiêu thụbình thường.”Một người khác nói: “Lô hàng này do chúng ta đầu tư sản xuất, tổn thất cũng do chúng ta gánh chịu. Hơn nữa vào cuối nămnay, sổ sách công ty không ra sao, theo bản thỏa thuận, Trần tổng sẽ bịtước quyền quản lý. Không phải mấy người Australia có ý này đấy chứ?”Sắc mặt Trần Tranh rất tệ. Anh ta đột nhiên nhớ tới mấy tháng trước, anh ta đứng trước dây chuyền sản xuất lô hàng này với tinh thần phấn chấn.Trong con mắt của anh ta lúc bấy giờ, thị trường túi xách thông thườnglà miếng thịt béo ngậy nhả ra từ miệng người khác. Ai ra tay trước, kẻđó sẽ giành phần thắng.Nhưng sự thật bao giờ cũng tàn khốc.Series túi xách thông thường Aier của Lệ Trí Thành sớm không ra, muộn khôngra, mà tung đúng lúc toàn bộ sản phẩm của Trần Tranh đã được sản xuất,chuẩn bị đưa vào thị trường. Nếu Aier ra sớm hơn một chút, anh ta sẽkhông có nhiều hàng tồn như vậy, nếu muộn một chút, không biết chừng anh ta đã chiếm lĩnh thị trường.Chuyện cũ đã trở thành ký ức khôngthể thay đổi, Trần Tranh cất giọng lạnh lùng: “Lẽ nào tôi không biếtCharles có ý đồ gì? Mặc kệ bọn họ, hãy chuyển lô sản phẩm này đến cáccửa hàng thuộc khu vực hẻo lánh xa xôi. Cử người theo dõi đám Charles,nếu bị phát hiện thì bảo các cửa hàng tạm thời gỡ hàng xuống, để mọichuyện qua đi là được.”Sáng ngày hôm sau, nghe tin Trần Tranh đã xử lý toàn bộ lô phế phẩm, Charles rất vui mừng. Đồng thời, anh ta cũng triệu tập cuộc họp chiến lược bàn kế hoạch tiếp theo.Phòng hộinghị lớn ngồi kín người, Charles ngồi ở vị trí đầu tiên, hào hứng phátbiểu: “Người Trung Quốc có câu “mã thủ thị thiêm[1]”. Bây giờ Lệ TríThành chính là “đầu ngựa” của ngành túi xách Trung Quốc.”[1] “Mã thủ” có nghĩa là “Đầu ngựa”. “Mã thủ thị thiêm”: thời xưa, binh línhthường xem đầu ngựa của chủ tướng để quyết định tiến hay lùi. Câu này có nghĩa: hành động theo người khác, bắt chước theo người khác.Phòng hội nghị yên lặng như tờ. Mọi người đều biết sự ví von của anh ta rất chuẩn xác.Ái Đạt từ chối bán cổ phần, thái độ của Tân Bảo Thụy lập lờ không rõ ràng. Vì vậy, hoạt động thu mua của DG gặp trở ngại toàn diện. Mọi người đềubiết rõ, Tân Bảo Thụy đang quan sát Ái Đạt. Không riêng bọn họ, cácdoanh nghiệp túi xách khác cũng vậy.Muốn hoàn thành kế hoạch thu mua, DG phải giải quyết Ái Đạt trước.Theo thông lệ của tập đoàn đa quốc gia này, nếu trực tiếp thu mua khôngthành công, họ sẽ triển khai cuộc tấn công trên thị trường.DG sẽ lợi dụng ưu thế tuyệt đối của mình, đánh bại doanh nghiệp bản xứ, cuối cùng mua lại cổ phần với giá rẻ.“Trung Quốc còn một câu nói nữa, là mềm không xong thì chơi rắn.” Charles cóphần dương dương tự đắc, tựa hồ bản thân anh ta cho rằng câu nói này rất thú vị. Đại diện phía Trung Quốc do Trần Tranh dẫn đầu ngồi im, sắc mặt không một chút biểu cảm.“Căn cứ vào mạng lưới tiêu thụ của TưMỹ Kỳ và hiện trạng tiêu dùng của Trung Quốc, tôi và Ben đã thảo luận và quyết định, đưa những nhãn hiệu loại hai và ba trực thuộc DG vào thịtrường Trung Quốc trước.” Nhắc đến nghiệp vụ, Charles tỏ ra nghiêm túc:“Mấy nhãn hiệu này cũng mang lại lợi nhuận rất lớn cho DG. Chúng tôi tin tưởng sẽ được đại đa số người tiêu dùng Trung Quốc chấp nhận.”Mọi người vỗ tay hoan hô, Trần Tranh mỉm cười. Sản phẩm của mấy nhãn hiệunày bất kể về chất lượng hay mẫu mã cũng đều bảo đảm. Không thể khôngthừa nhận, nhãn hiệu quốc tế đúng là nhãn hiệu quốc tế, sản phẩm kháchoàn toàn. Một khi tung ra thị trường, nhất định sẽ hạ gục Lệ Trí Thànhvà Ninh Duy Khải. Tư Mỹ Kỳ của anh ta có thể nhân cơ hội này, đoạt lạivị trí trên thị trường.Lúc này, Charles quay sang Lâm Mạc Thầnngồi bên cạnh. Là người đại diện của phía nước ngoài, anh cũng được mờitham gia cuộc họp ngày hôm nay.“Jason!” Ngữ khí của Charles hết sức thân mật: “Anh cho rằng cách làm này của chúng tôi có khả thi không?”Lâm Mạc Thần cười cười: “Tôi làm nghề đầu tư, không tiện phát biểu ý kiến về công việc kinh doanh.”“Come on” Charles cười: “Jason, ai mà chẳng biết trước khi bước vào lĩnh vựcđầu tư, công ty của anh ta đã lên sàn chứng khoán NASDAQ[2], bây giờ ủythác cho người khác quản lý. Cho tôi ý kiến đi, được không?”[2] Là một sàn giao dịch chứng khoán của Mỹ. Đây là sàn giao dịch lớn nhất Mỹ hiện nay.Đây là lần đầu tiên mọi người, gồm cả Trần Tranh nghe nói đến vụ này. Bọn họ lại nhìn Lâm Mạc Thần bằng con mắt khác.Lâm Mạc Thần cũng không từ chối, gật đầu nói: “Tôi không hiểu rõ về ngànhnày nên không thể phát biểu ý kiến cụ thể. Có điều, anh chọn nhãn hiệuloại hai, ba là rất phù hợp với thị trường Trung Quốc, cũng đem lại lợinhuận lớn hơn.”Charles sáng mắt: “Anh đã nói trúng những suynghĩ trong lòng tôi. Jason, tại sao anh chỉ phụ trách thu mua Tư Mỹ Kỳvà Tân Bảo Thụy, mà không phụ trách Ái Đạt? Nếu anh tham gia, tôi tinhiệu quả sẽ càng tốt hơn.”Lời nói vừa dứt, mọi người đều dồn ánh mắt về phía Lâm Mạc Thần. Trần Tranh cũng im lặng nhìn anh.Ai ngờ Lâm Mạc Thần dường như phát giác ánh mắt của Trần Tranh, lập tức liếc anh ta một cái.Trần Tranh giật mình, bởi ánh mắt của Lâm Mạc Thần như thông suốt, như coi thường, cũng giống… cảnh cáo.Lâm Mạc Thần nhanh chóng thu hồi ánh mắt, mỉm cười với Charles: “Là vấn đềcá nhân. Hơn nữa tinh lực của tôi có hạn, để đồng nghiệp của tôi làmcàng thích hợp hơn.”*** Lại tới buổi chiều ngày thứ Sáu. Lâm Thiển mặc bộ đồ xanh công nhân, đứng trước một dây chuyền sản xuất. Bên cạnh cô là bốn, năm thợ lành nghề, đang cho cô xem mấy loại vậtliệu.Lâm Thiển xem đếm loại nào cũng lắc đầu.“Không được, cái này dày quá.”“Cái này chỉ số chống mài mòn quá thấp.”“Vật liệu này thực sự không đẹp…”Bốn, năm loại vật liệu đều không đạt yêu cầu, tổ trưởng công nhân có chútbất lực: “Giám đốc Lâm, rốt cuộc cô muốn loại vật liệu như thế nào?”Lâm Thiển nghẫm nghĩ, đáp: “Tôi muốn loại vật liệu nhẹ nhất, bền nhất, cũng đẹp nhất, phụ nữ nhìn là thích ngay.”Tổ trưởng công nhân: “…”Lâm Thiển phì cười: “Là tôi nói chung chung quá. Vậy đi, tôi sẽ chọn mấymàu sắc và loại hình vật liệu, các anh thử cải tiến xem sao. Đây là tôinhờ các anh làm với danh nghĩa cá nhân. Tôi sẽ phát tiền thưởng riêngcho các anh, bảo đảm khiến các anh hài lòng. Nhưng các anh nhớ giữ bímật giùm tôi.”Mọi người đều cười, kêu giám đốc Lâm không cầnkhách sáo, có việc gì nói một câu là được. Bọn họ đều biết, kể từ khiLâm Thiển tiếp quản chi nhánh công ty Minh Đức ở đại lục đến nay, phongcách quản lý của cô dứt khoát nhưng cũng thân thiện, không bao giờ nuốtlời. Cô tuyên bố tiền thưởng khiến bọn họ hài lòng, vậy thì nhất định sẽ là một khoản hậu hĩnh. Sự nhờ vả này lại không tốn nhiều công sức, đámcông nhân cầu còn không được ấy chứ.Trò chuyện một lúc, Lâm Thiển mới rời nhà xưởng. Vừa đi ra ngoài, điện thoại của cô đổ chuông.Mỗi tuần vào giờ này, đương nhiên là Lệ Trí Thành gọi tới.Trái tim Lâm Thiển dường như đập nhanh hơn. “Anh đến thành phố A rồi à?”Không ngờ lần này Lệ Trí Thành khiến cô thất vọng: “Anh vẫn đang ở thành phố Lâm, phải đi công tác bây giờ.”“Vậy à?” Lâm Thiển đáp: “Hẹn gặp anh vào tuần sau.”“Không.” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên ở đầu kia điện thoại: “Em đến đây đi.”Lâm Thiển: “Hả?”“Anh đã đặt vé máy bay đi Bắc Kinh vào tối nay cho em rồi. Nếu bây giờ emlập tức đi sân bay thì vẫn còn kịp đấy.” Lệ Trí Thành tỏ ra bình thản.Nhưng Lâm Thiển không bình tĩnh nổi: “Bây giờ? Em còn chưa thu dọn hành lý.”“Ở nhà có.” Anh trả lời ngắn gọn: “Anh đã giúp em thu dọn rồi.”Trống ngực Lâm Thiển đập thình thịch. Sao cô có cảm giác cùng anh trốn nhà ra đi thế này?“Em có đi không?” Lệ Trí Thành hỏi.Sao có thể không đi cơ chứ?Lúc máy bay tới thành phố Bắc Kinh, đêm đã về khuya. Lâm Thiển mặc bộ áo sơ mi trắng và váy công sở đơn giản, xách túi đi ra ngoài. Cô nhanh chóngnhìn thấy Lệ Trí Thành ở cửa ra sân bay.Anh đã cởi bỏ bộ comple quen thuộc, mặc đồ bình thường, hai tay đút túi quần, nhìn cô chăm chú.Lâm Thiển đi tới: “Sao gấp gáp thế?”Lệ Trí Thành giơ tay ôm eo cô: “Xuân tiêu khổ đoản[3].”[3] Xuân tiêu khổ đoản: đêm xuân đẹp đẽ luôn ngắn ngủi, thường hình dung thời khắc ngọt ngào của cặp vợ chồng mới cưới.Lâm Thiển không nhịn được cười. Xem ra gần đây công việc tiến triển thuậnlợi nên tâm trạng của anh rất tốt. Vì vậy, anh mới nói câu suồng sã này.Khách sạn nằm ở gần sân bay, Lâm Thiển hơi bất ngờ: “Sao chúng ta không ở trong thành phố.”Lệ Trí Thành đáp: “Ngày mai chúng ta còn bay đi nơi khác.”Nửa đêm, sau một hồi “tiểu biệt thắng tân hôn”, Lệ Trí Thành đè Lâm Thiểndưới thân, vuốt ve tấm lưng trần của cô. Còn Lâm Thiển nằm sấp trêngiường, xem thông tin về vật liệu trên điện thoại.Một lúc sau, cô quay đầu về phía anh, ánh mắt lấp lánh: “Chồng ơi, em có một ý tưởng.”“Gì cơ?”“Em muốn tự mình làm một nhãn hiệu.”Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn cô. Lâm Thiển mỉm cười: “Có phải anh cho rằng đề xuất của em quá xa vời? Em biết bây giờ thị trường đã bão hòa, rấtkhó có chỗ đứng cho nhãn hiệu mới. Nhưng…” Cô liếc anh một cái: “Em muốn thử, dựa vào khả năng của mình, tạo ra một nhãn hiệu hoàn toàn thuộc về em.”“Được.” Lệ Trí Thành cắt ngang lời cô.Lâm Thiển chớp mắt, không lên tiếng.“Em có thể thử sức.” Lệ Trí Thành lật người Lâm Thiển, vuốt ve gương mặtcô: “Bạn gái anh muốn chia một miếng bánh thị trường sao? Vậy thì với tư cách là người đúng đầu anh có nên tiêu diệt nhãn hiệu mới này haykhông?”Một câu trêu ghẹo rất “tàn nhẫn” và mạnh mẽ. Lâm Thiểntrừng mắt với anh: “Anh dám? Sau này nơi nào có sản phẩm của Lâm Thiển,mời Lệ Trí Thành tránh xa ba trượng không được xâm phạm.”Lệ Trí Thành cúi đầu hôn cô: “Để anh nắm giữ cổ phần.”Lâm Thiển giơ tay đẩy người anh: “Không. Đây là nhãn hiệu của riêng em,không liên quan đến anh. Hơn nữa sau khi em làm ra, anh cũng không đượcphát biểu ý kiến. Em sẽ hoàn toàn dựa vào khả năng của mình. Nếu thấtbại, em cũng sẽ chấp nhận. Nếu thành công…” Cô nhìn anh bằng ánh mắt đắc ý: “Anh đừng có thèm muốn sản phẩm của em, đến lúc đó em có thể cho anh tham gia cổ phần.”Lâm Thiển không nói thật. Từ hôm nghe anhtrai nói “em là nhược điểm duy nhất của cậu ta”, cô cứ canh cánh tronglòng. Tài năng của cô đương nhiên không thể sánh bằng Lệ Trí Thành,nhưng cô cũng không tệ.Cô luôn tôn sùng Lệ Trí Thành, muốn đứngbên cạnh anh, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ cảm thấy tự ti. Nhưng câu nói của Lâm Mạc Thần đã khơi gợi một tâm tình nào đó mà cô bỏ qua đãlâu ở trong lòng. Thật ra, khi đứng dưới vầng hào quang sáng chói lọicủa một người nào đó trong một thời gian dài, bạn cũng sẽ thấy mệt mỏi,tự ti, hoang mang và sợ đánh mất bản thân.Vì vậy, ý tưởng tạodựng một nhãn hiệu thuộc về bản thân dần hình thành trong đầu óc LâmThiển. Mục đích không phải vì kiếm tiền, mà chỉ muốn nhận rõ bản thân.Điều này không liên quan đến Lệ Trí Thành.Người phụ nữ của mình có tham vọng lập nghiệp, lại chỉ cho phép mình tham gia cổ phần, cảm giác của Lệ Trí Thành giống như trái tim đang bình lặng bị cô bóp nhẹ một cái.Lệ Trí Thành có chút không thích ứng, bởi từ trước đến nay Lâm Thiển luôn nằm trong tầm kiểm soát của anh.Nhưng điều này cũng khiến anh nhìn thấy một người phụ nữ tự do và mới mẻ hơn. Từ đó, cô càng khơi gợi dục vọng chiếm hữu mãnh liệt từ nơi sâu thẳmtrong nội tâm của anh.“Được.” Anh cúi đầu hôn lên môi cô: “Anh sẽ chờ đợi. Nhưng anh không bảo đảm sẽ không cưỡng ép thu mua trong tương lai.”Lâm Thiển: “Đồ xấu xa.”Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thiển bị Lệ Trí Thành bế xuống giường.“Chuyến bay sớm như vậy sao?” Lâm Thiển nghi hoặc, cô vốn tưởng còn ở Bắc Kinh nghỉ ngơi một ngày, đến tối mới lên đường.Lệ Trí Thành cười cười, thu dọn hành lý của hai người, nắm tay cô đi ra cửa.Đến lúc làm thủ tục lên máy bay, Lâm Thiển tròn mắt: “Chúng ta đi châu Âu sao?”Họ chiếu của cô để ở nhà, nên visa làm từ lúc nào cô cũng không hay biết.Cô cũng nghe nói kế hoạch đi công tác châu Âu của anh trong thời gan gần đây, bởi đó là một bước quan trọng trong cẩm nang diệu kế.Nhưng không ngờ anh chẳng nói chẳng rằng đã “bắt cóc” cô đi cùng anh.Tất nhiên kể cả vì công việc, chuyến đi châu Âu của hai người cũng sẽ trở thành hành trình ngọt ngào.Lâm Thiển liếc Lệ Trí Thành, anh cũng bám người thật đấy.



Page 7


Một bên khách sạn làcon ngõ nhỏ chìm trong cơn mưa bàng bạc, một bên là quảng trường ẩm ướt. Xung quanh quảng trường là nhà thờ màu xám trắng, tháp chuông cổ kính.Phía xa xa là dòng sông Arno đục ngầu. Trên sông xuất hiện một cây cầucổ kính thấp thoáng trong mưa.Lâm Thiển chưa từng đặt chân đếnFlorence[1], nhưng đã nghe danh nơi này từ lâu. Bây giờ sắp bước vàocuộc chiến căng thẳng, cô và Lệ Trí Thành chạy đến thị trấn nhỏ nơi chân trời góc bể này, phảng phất như cách biệt với thế giới, tâm trạng đặcbiệt tĩnh lặng.[1] Florence: thành phố nằm ở miền Trung Italy.Cô đang ngồi trên giường ở khách sạn, sắp xếp lại đồ trong va li. Lệ Trí Thành ngồi bên cạnh quan sát cô.Quần áo là do anh mang từ thành phố Lâm tới, Lâm Thiển nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường.Cô cầm đống váy đưa đến trước mặt Lệ Trí Thành: “Tại sao anh toàn mang váy cho em thế?”Lệ Trí Thành bình thản trả lời: “Bởi vì chân em đẹp.”Lâm Thiển “xì” một tiếng, không nhịn được cười. Đi công tác ở bên ngoài, không có bộ quần áo nào cũng bất tiện.Vừa treo váy vào tủ, cô vừa nghĩ: Từ trước đến nay chưa bao giờ anh thu dọn quần áo cho cô. Hôm nay mới biết, hóa ra sở thích của anh đơn điệu nhưvậy.Nhưng Lâm Thiển nhanh chóng phát hiện, kết luận trên là sailầm. Bởi vì đống quần áo lót của cô đủ loại màu sắc trong khi của anhchỉ một màu đen.Lâm Thiển đếm: đỏ, đen, tím, xanh lam, trắng,nâu… Cô liền quay đầu nhìn Lệ Trí Thành, tìm đủ loại màu sắc trong ngănđồ lót cũng không dễ dàng.“Đây là gì vậy?” Lâm Thiển chỉ vào đống đồ lót: “Bảy sắc màu, anh tưởng anh đang sưu tập bi ve đấy à?”Lệ Trí Thành gối hai tay lên đầu, tựa vào thành ghế phía sau: “Anh tiện tay lấy thôi.”Xì, ai tin chứ, tiện tay mà thu thập đủ loại màu sắc.Lúc xuống dưới nhà, Lâm Thiển chợt có một ý nghĩ: con người Lệ Trí Thànhtrông có vẻ thâm sâu, chín chắn, già dặn, nhưng ở trên giường cũng rấtthích tình thú… Nghĩ đến đây, mặt cô hơi nóng ran. Được rồi, sau này côsẽ chiều anh.Lúc này, Lệ Trí Thành đang đứng dưới mái hiên gọiđiện thoại: “Ok, see you later[2]”. Anh cúp máy, ngoảnh đầu nói với LâmThiển: “Xe của bên đó sắp đến đón chúng ta rồi.”[2] Được, lát nữa gặp.Lâm Thiển gật đầu. Cô đột nhiên có phản ứng, mở to mắt nhìn anh: “Anh biết nói tiếng Anh?”Cô có nghe nhầm không đấy? Tiếng Anh của anh rất lưu loát, chẳng thua kém cô là bao.Lệ Trí Thành bỏ hai tay vào túi áo, thản nhiên đáp: “Anh tự học.”Hừ, lần trước đi Mỹ ai kêu mình không biết tiếng Anh? Hai năm nay chưa baogiờ thấy anh động đến sách tiếng Anh bao giờ, còn nói tự học?Lại “giả heo ăn thịt hổ”. Quả nhiên lúc đó anh dùng mọi chiêu để theo đuổi cô.Lâm Thiển trừng mắt với Lệ Trí Thành, anh mỉm cười ôm cô lên xe.Trên thực tế, Lệ Trí Thành nói tiếng Anh rất giỏi. Hai ngày tiếp theo, anhtrực tiếp đàm phán với hai công ty sản xuất đồ da và túi xách thôngthường mà không cần Lâm Thiển làm phiên dịch. Cũng chẳng cần nhờ đến sựgiúp đỡ của cô, anh đã ký thành công hợp đồng độc quyền với hai công tynày ở khu vực châu Á.Cả hai công ty đều là doanh nghiệp địaphương, quy mô không lớn. Một công ty chưa từng bán sản phẩm ra ngoàibiên giới Italy, một công ty chỉ phát triển ở miền Nam nước Ý. Vì vậy,khi Lệ Trí Thành đến bàn chuyện hợp tác, bọn họ hết sức vui mừng, chiphí đại lý cũng không cao. Lệ Trí Thành ký hợp đồng độc quyền trong nămnăm, đồng thời ký hai đơn đặt hàng có thể nói rất lớn đối với bọn họ.Lúc rời khỏi tòa nhà văn phòng của đối phương đã là tầm chạng vạng tối. Thị trấn nhỏ đèn đóm sáng rực, con đường dài ở phía trước là phố thươngmại, tập trung những nhãn hiệu nổi tiếng toàn cầu.Lâm Thiểnkhoác tay Lệ Trí Thành, liếc qua túi tài liệu màu đen của anh, có chútđắc ý: “Chúng ta cũng giàu quá đi, đến tận châu Âu đặt hàng.”Lệ Trí Thành mỉm cười, dõi mắt về phía trước: “Một ngày nào đó, Ái Đạt cũng sẽ có cửa hàng ở nơi này.”Lệ Trí Thành rất hiếm khi thổ lộ suy nghĩ trong lòng, Lâm Thiển cũng cảmthấy sôi sục nhiệt huyết. Cô chỉ tay về dãy cửa hàng xa xỉ: “Trong tương lai nhãn hiệu của em cũng mở ở đây, ngay bên cạnh cửa hàng của anh.”Lệ Trí Thành đột nhiên dừng bước, kéo Lâm Thiển vào lòng, cúi đầu hôn cô.Ở nơi đất khách quê người, xung quanh đều là người xa lạ không cùng màuda, anh đứng giữa phố ôm hôn cô, trong làn mưa bụi lất phất, không bịmột ai làm phiền.Bữa tối được giải quyết tại một quán ăn nhỏtrên phố. Chỉ là món bít tết và rượu vang đơn giản nhưng mùi vị rấtngon. Lâm Thiển uống đến mức đầu óc hơi tây tây, cô rút bản hợp đồng vừa xem vừa hỏi: “Anh đã ký được với mấy công ty rồi?”“Cộng thêm quyền đại lý do mấy doanh nghiệp trong nước chuyển nhượng, tất cả có năm công ty.” Lệ Trí Thành đáp.Lâm Thiển xem kỹ tư liệu về năm công ty này. Có công ty lớn của Đức doanhsố hàng trăm triệu Euro, cũng có doanh nghiệp địa phương nhỏ như ởFlorence vừa rồi. có doanh nghiệp chuyên đồ da, cũng có công ty chuyênsản xuất túi xách thông thường. Mức giá của những công ty này thuộc loại tầm tầm bậc trung, cũng có sản phẩm rất rẻ. Tuy nhiên, chất lượng không đến nỗi quá tệ.Các doanh nghiệp này đều có một đặc điểm chung: bọn họ đều có lịch sử lâu đời, ít nhất năm mươi đến một trăm năm.Điểm này tương tự tập đoàn DG, Lâm Thiển nghĩ thầm.Ăn xong, Lệ Trí Thành cầm tay cô: “Chúng ta đi thương lượng với công ty cuối cùng.”Lâm Thiển có chút bất ngờ: “Muộn như vậy sao?”Cuộc sống về đêm của thị trấn nhỏ đã bắt đầu, các quán bar và hộp đêm trongngõ sáng rực. Những nghệ sĩ đường phố đội mũ lưỡi trai, đứng tựa vào bờtường thổi kèn saxophone.Lệ Trí Thành dẫn Lâm Thiển đi bộ vòngvèo, tới khu dân cư. Anh dừng lại trước một cánh cửa nhỏ, ngoài cửa còntreo đèn lồng Trung Quốc.Một người đàn ông tóc vàng trẻ tuổixuất hiện sau cánh cửa. Nhìn thấy Lệ Trí Thành, anh ta nhiệt tình đi tới nghênh đón: “Hi! Lệ!”Lệ Trí Thành mỉm cười: “Hi! David!”Lâm Thiển đứng bên cạnh, hơi ngạc nhiên khi thấy hai người đàn ông ôm nhau.Lệ Trí Thành chơi với người nước ngoài từ bao giờ, sao cô không biết nhỉ?Hai người đàn ông chào hỏi một hai câu rồi đồng thời quay sang Lâm Thiển.“Đây là Lâm, vợ chưa cưới của tôi.” Lệ Trí Thành giới thiệu.David tỏ ra nhiệt tình: “Xin chào cô gái xinh đẹp, tôi là David, rất vui được gặp cô.”Ba người bước vào một cửa hàng nhỏ. Sau vài câu trò chuyện, Lâm Thiển mớibiết, Lệ Trí Thành tình cờ quen David khi đi khắp châu Âu tìm vật liệuthích hợp cho “cây cung dài”. Hai người hợp cạ nên trở thành bạn bè.Lần này Lệ Trí Thành đến Ý là để ký hợp đồng đại lý đặc quyền sản phẩm đồ da thủ công gia truyền của nhà anh ta.Vào bên trong, Lâm Thiển mới biết diện tích cửa hàng rất lớn, hẹp nhưngsâu. Bên ngoài trông bình thường nhưng trông cửa hàng trang trí tinh tếvà bắt mắt. Hai bên là tủ kính chứa đầy túi xách da tinh xảo. Lâm Thiểnlà người trong nghề nên chỉ liếc qua cũng biết là hàng thượng đẳng chấtlượng cao.“Cửa hàng rộng như vậy chỉ có mình anh thôi sao?” Lâm Thiển hỏi.“Không.” David cười: “Có năm cô nhân viên bán hàng và mười tám công nhân. Tôi chỉ phụ trách thiết kế.”Lâm Thiển gật đầu tán thưởng: “Đẹp quá. Đây là sản phẩm xuất sắc nhất mà tôi gặp kể từ khi tới Florence.”David phấn khởi lấy một cái túi xách từ trong tủ đưa cho cô: “Tặng cô. Cảm ơn lời khen tặng.”Lâm Thiển vội xua tay: “Quý giá quá.”David quay sang Lệ Trí Thành. Dù tính cách đơn thuần thoải mái nhưng anh ta khá tinh ý.Lệ Trí Thành cười: “Không sao, em cứ nhận đi.”Lâm Thiển đành cảm ơn và nhận túi, trong lòng vô cùng thích thú.Mặc dù David kế thừa cửa hàng từ người cha nhưng do tính cách tự do thoảimái, anh ta thích thì mở cửa, khi nào đi du lịch liền đóng cửa, cho công nhân nghỉ phép. Tuy nhiên, thiết kế và tay nghề của anh ta rất nổitiếng ở Florence. Vì vậy dù một năm chỉ làm ăn một hai tháng, anh ta vẫn có thể nuôi sống bản thân.Nhiều công ty túi xách nổi tiếng muốn mời David và nhãn hiệu của anh ta gia nhập nhưng đều bị anh ta từ chối. Bởi vì anh ta không thích cuộc sống quá căng thẳng mệt mỏi.Lầnnày Lệ Trí Thành đến nước Ý, một mặt ký hợp đồng đại lý độc quyền vớiDavid, hợp tác xây dựng nhà máy sản xuất, mặt khác cũng muốn mời anh tađi Trung Quốc chơi một chuyến, đồng thời giám sát quá trình sản xuất.Nhắc đến đi chơi, David đương nhiên vui vẻ nhận lời.Ba người ngồi ở quầy bar sâu trong cửa hàng. Lệ Trí Thành rút tập hợp đồng từ túi xách đưa cho David: “Anh hãy xem đi, có ý kiến gì thì tiếp tụcbổ sung.”Nào ngờ David xua tay: “Không cần đâu. Khoản tiền anhbao tôi đi Trung Quốc đủ để mua quyền đại lý rồi. Gia đình tôi làm ăntuyệt đối công bằng.”Lâm Thiển tròn mắt nhìn anh ta.Cuối cùng, Lệ Trí Thành và David trực tiếp ký tên vào bản hợp đồng mà anh soạn thảo.Cho đến ngày hôm sau lên máy bay, Lâm Thiển vẫn còn buồn cười về chuyện này.Cô tựa vào thành ghế, liếc người đàn ông bên cạnh: “Anh lợi hại thật đấy, một chuyến du lịch đổi được quyền đại lý sản phẩm.”Lệ Trí Thành cười cười “Âu cũng là duyên phận.”Lâm Thiển gật đầu.Lúc này, David thò đầu qua, hỏi Lệ Trí Thành: “Lệ, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”“Tất nhiên.”“Tại sao anh mua quyền đại lý sản phẩm của tôi?” David lên tiếng: “Đừng nóivới tôi là vì mục đích kiếm tiền. Sản phẩm của tôi tuy xuất sắc nhưngngoài địa bàn Florence, hầu như chẳng có người nào biết tới.”Lệ Trí Thành im lặng vài giây mới trả lời: “Vì sự cạnh tranh.”Anh ngẩng đầu, dõi mắt ra ngoài cửa sổ: “Có một thương hiệu quốc tế chuẩnbị tiến vào đất nước chúng tôi, mua doanh nghiệp của tôi, cướp thịtrường của tôi.”David nhún vai: “Vì vậy tôi mới nói, mở rộng làchuyện buồn cười nhất. Nó biến đồ thủ công mỹ nghệ trở thành mặt hàngthương mại, vừa vô vị vừa vô tình. Tôi ghét những kẻ xâm lược, tôi ủnghộ anh.”Lệ Trí Thành và Lâm Thiển mỉm cười. Lệ Trí Thành nóitiếp: “Ở Trung Quốc, nhiều người tiêu dùng có quan niệm, sản phẩm nướcngoài có chất lượng tốt hơn hàng nội địa, càng thể hiện đẳng cấp của con người hơn.”David cắt ngang lời: “Thật hoang đường.”LệTrí Thành: “Vì vậy một nhãn hiệu nước ngoài vào thị trường Trung Quốc,sản phẩm trong nước sẽ bị đem ra so sánh. Một khi người tiêu dùng chấpnhận nó, hàng nội địa sẽ rơi vào tình trạng vô cùng khó khăn. Vì vậy,chúng tôi không thể để tình hình đó xuất hiện.”Lâm Thiển xếp mấy cái cốc trên bàn thành hàng, tiếp lời: “Lấy một ví dụ, vài năm trướcTrung Quốc có một nhãn hiệu đồ ăn nổi tiếng gọi là “Bánh nướng thịtvụn”. Bởi vì có mùi vị rất ngon nên nó nhanh chóng thịnh hành ở nhiềuthành phố. Sau đó, các nơi xuất hiện cửa hàng tương tự, chất lượng giảmsút. Người tiêu dùng cũng không biết làm thế nào để phân biệt cửa hàngnào mới là chính thống, họ ăn ở cửa hàng nào cũng không đúng vị. Sau đó, bọn họ quyết định không ăn “Bánh nướng thịt vụn” nữa. Sản phẩm này ngày càng tệ, cuối cùng bị đào thải khỏi thị trường. Bây giờ, mọi người rấthiếm khi nhìn thấy loại bánh đó.”David hiểu ra vấn đề, há hốcmồm: “Hai người ký hợp đồng độc quyền nhiều thương hiệu như vậy, nhằmmục đích khiến người tiêu dùng không biết “cái bánh” nào mới là hàngchính thống?”Lâm Thiển gật đầu: “Đúng. Tuy nhiên, không phảichúng tôi đánh giá chất lượng sản phẩm của anh không tốt. Sản phẩm củaanh rất tốt, chúng tôi sẽ tiêu thụ thành sản phẩm cao cấp. Người TrungQuốc gọi chiêu này là…” Cô nhìn Lệ Trí Thành.“Thừa nước đục thả câu.” Lệ Trí Thành từ tốn tiếp lời.*** Tháng tư năm nay là thời điểm rất có ý nghĩa với Charles, Tổng giám đốc khuvực Châu Á Thái Bình Dương của DG. Bởi vì bốn nhãn hiệu chủ lực của DGchính thức tiến vào thị trường Trung Quốc.Nhưng đối với Charles, mấy tháng sau đó cũng là khoảng thời gian u ám. Bởi vì anh ta gặp phảitình hình tiêu thụ ảm đạm nhất kể từ khi làm việc ở DG đến nay.Ảm đạm đến mức nào?Thành tích kinh doanh khiến anh ta suýt không tin nổi vào mắt mình. Anh tathậm chí nghi ngờ báo cáo đánh nhầm, bọn họ viết thiếu hai số không.Sự việc sao có thể phát triển đến mức này?Đầu tháng tư, công ty DG Trung Quốc bắt đầu triển khai hoạt động quảng cáorầm rộ trên truyền hình, internet, quảng cáo ngoài trời. Quảng cáo chủlực cũng được phát sóng vào khung giờ vàng, với tần suất dày đặc trêncác kênh truyền hình lớn.Tại một hòn đảo thơ mộng, một cô gáitóc vàng đang uống cà phê trên thảm cỏ. Đột nhiên có một chàng trai tócnâu mắt đen mặc bộ đồ kỵ sĩ cưỡi ngựa đi đến. Hai người kinh ngạc nhìnnhau, chàng trai bắt cô gái lên ngựa đưa cô đi.Màn hình chuyểncảnh sang vũ hội trong tòa lâu đài cổ như ở thế kỷ trước. Trong phòng,nhiều người hầu giúp cô gái thay váy dạ hội, đeo đồ trang sức, cuối cùng đưa cho cô một cái xắc tay. Cô gái nhận lấy, uyển chuyển đi vào cửa.Trước mắt là vũ hội lung linh, chàng trai đứng cách đó vài bước, giơ tay về phía cô gái.Hai người xoay tròn theo điệu nhạc dưới ánh đèn mộng ảo.Cuối cùng là hình ảnh cô gái mặc bộ váy ngủ, tóc xõa ngang vai, giống cô bé nhà bên, tỉnh dậy từ chiếc giường của mình.Cô như hồi tưởng lại giấc mơ đêm qua, thẫn thờ cầm xắc tay đi đến bên cửasổ. Cửa kính phản chiếu dung nhan xinh đẹp của cô, giống như sự vĩnhhằng.Phụ đề cùng lời thuyết minh đồng thời xuất hiện: “DG, my dream[3].”[3] DG, giấc mơ của tôi.Không chỉ Charles và cấp dưới của anh ta, ngay cả Trần Tranh khi xem CF nàycũng phải thừa nhận, quảng cáo rất thú vị. Quảng cáo xuất hiện tình tiết vượt thời gian phục cổ, phù hợp với khẩu vị của người Trung Quốc.Bọn họ đều cho rằng, lần này DG nhất định sẽ xâm nhập thị trường Trung Quốc thành công.Tuy nhiên, sự xuất hiện của một sản phẩm không làm thị trường ngay lập tứcbùng nổ, đặc biệt là vật dùng hàng ngày như túi xách. Người tiêu dùngcần một khoảng thời gian để làm quen và chấp nhận sản phẩm này.Vì vậy, Charles và Trần Tranh tự tin chờ đợi sự bùng nổ trên thị trường.Sau đó, kết quả mà bọn họ nhận được không phải sự bùng nổ, mà là một đống “hàng nhái”.Hơn mười ngày sau, khi lượng tiêu thụ của DG bắt đầu có chút khởi sắc, một hiện tượng đáng sợ xảy ra.Sáu nhãn hiệu nước ngoài không biết từ đâu chui ra, đột ngột xuất hiện trên thị trường. Hơn nữa, quảng cáo của bọn họ đều cố ý mô phỏng DG, đến mức không thể chịu nổi.Nhãn hiệu đầu tiên gọi là “Rain”. Quảng cáokể câu chuyện một thiếu nữ đang câu cá trên bán đảo Penisola. Đột nhiêncó một chàng trai lái con tàu nhỏ đi đến. Thiếu nữ ngơ ngẩn nhìn chàngtrai rồi đưa tay cho anh ta, lên con tàu của anh ta. Màn hình chuyểncảnh xuống dưới đáy biển, hai người tự do đi lại dưới nước như loài cá,cảnh sắc lung linh rực rỡ như trong giấc mộng.Hình ảnh vụt qua,thiếu nữ nằm bên bờ biển trơn ướt, trên trời mưa lất phất, xung quanhtối mờ mờ. Bên cạnh cô chỉ có một cái túi xách tay. Đôi mắt cô ngấnnước, dõi ra đại dương mênh mông. Cô không xinh đẹp tuyệt trần nhưng cómột vẻ thuần khiết rung động lòng người.Quảng cáo vang lên câu nói: “Rain, that’s my heart[4].”[4] Mưa, đó là trái tim tôi.Có không ít khán giả cho rằng, quảng cáo này ấn tượng hơn quảng cáo củaDG. Thực tế chứng minh, cho đến cuối tháng sáu, lượng tiêu thụ của Rainxấp xỉ DG. Tất nhiên, lượng hàng bán ra của cả hai không phải cao lắm.Những quảng cáo như vậy liên tiếp xuất hiện. Có CF khác DG, nhưng lời quảng cáo đầy ác ý.Ví dụ, một nhãn hiệu tên “David” được nhấn mạnh sáng lập từ năm 1890, sớmhơn DG mười năm. Sau khi biết chuyện này, Charles vô cùng tức giận, lậptức sai người điều tra. Kết quả, anh ta nhận được câu trả lời: đốiphương đúng là có từ năm 1890, là một cửa hàng gia truyền tại một thịtrấn nhỏ ở Florence. Không biết nguyên nhân vì sao, cửa hàng này lạichạy đến Trung Quốc gây lộn xộn.Cảm nhận của người tiêu dùng về tình trạng này là thế nào?Cùng một lúc, bọn họ nhìn thấy vô số quảng cáo của nhãn hiệu nước ngoài trên khắp nẻo đường ngõ phố. Mà những quảng cáo này rất khó phân biệt, cóthương hiệu DG lại còn có cái tên David; có người nói tôi ra đời 109 năm (chính là tập đoàn DG), có người nói tôi sáng lập 120 năm. Có người nói tôi là hàng Italy chính thống, có người nói là sản phẩm cổ xưa nhất ởbán đảo Penisola.Về phần giá cả và chất lượng càng chẳng biết đâu mà lần. Có sản phẩm trông rất bình thường nhưng bán tới ba nghìn nhân dân tệ.Đúng như Lệ Trí Thành và Lâm Thiển dự liệu, một loạt thông tin dội vào người tiêu dùng cùng một lúc, khiến họ hoang mang và nghi hoặc.Trướcmặt bọn họ vốn chỉ có một cửa hàng “bánh nướng thịt vụn”, nhưng bây giờđột nhiên xuất hiện mười cửa hàng làm bọn họ thành ra chẳng có ấn tượngvới cửa hàng nào.Tất nhiên, DG là thương hiệu quốc tế nổi tiếng, có lượng khách hàng nhất định. Nhưng bán vào thị trường Trung Quốc chỉlà nhãn hiệu hạng hai, hạng ba chứ không phải sản phẩm hàng đầu nên phần lớn người tiêu dùng đều không biết đến.Thậm chí có khách hàngtới cửa hàng DG hỏi: “Các cô chính là nhãn hiệu con của tập đoàn Davidđúng không? Tôi rất thích sản phẩm của thương hiệu đó. À… không phảisao, thế thì thôi, tôi không mua nữa.”Có người bỏ ra cả ngàn tệmua một cái túi xách DG, hớn hở mang đi làm. Kết quả đồng nghiệp nhìnthấy, cười nói: “Tôi cũng mua một cái túi xách của Italy, bán khuyến mại ở cửa siêu thị, có hai trăm tệ thôi, trông cũng chẳng khác là bao.”Trong cuộc họp tổng kết quý vào cuối tháng Sáu, người có tính cách hòa nhãnhư Charles cũng đập bàn, chửi một câu trước mặt đám đông: “Người TrungQuốc vô liêm sỉ.”Cùn một thời điểm, Lâm Thiển và Lệ Trí Thành ởtrong khách sạn quen thuộc bên sông Tương. Cô tựa vào lòng anh, vừathưởng thức quảng cáo của mình, vừa tự nhủ: mình đúng là vô liêm sỉ.Lâm Thiển liếc người đàn ông bên cạnh một cái, tất cả đều do anh dạy hư.*** Trong cục diện hỗn loạn đó, người nắm rõ tình hình nhất, ngoài Lệ Trí Thành và Lâm Thiển còn có Ninh Duy Khải.Một buổi chiều nắng vàng rực rỡ, anh ta đứng trước bức tường kính, ngắm nhìn thành phố yên ả ngoài cửa sổ, trầm tư suy nghĩ.Lúc bắt tay với Lệ Trí Thành, vị “tướng soái” trẻ tuổi này nói: “Tôi sẽchịu trách nhiệm dựng lên bức tường ngăn chặn hàng ngoại trong lòngngười tiêu dùng.”Cụ thể thế nào, Lệ Trí Thành không nói rõ, Ninh Duy Khải cũng không hỏi. Bởi vì lòng tin của hai bên có hạn, anh ta sẽkhông yêu cầu Lệ Trí Thành tiết lộ với mình kế hoạch liên quan đến sựsống còn của doanh nghiệp và bản thân đối phương.Bây giờ hồi tưởng lại, Ninh Duy Khải càng nghĩ càng thấy thú vị.Không phải sao? Lệ Trí Thành nói “ngăn hàng ngoại” chứ không phải “ngăn DG”.Bây giờ Lệ Trí Thành tạo ra sự hỗn loạn trên thị trường, mọi sản phẩmnước ngoài quả nhiên bị chặn ở bên ngoài tư tưởng của người tiêu dùng.Để hạ bệ một thương hiệu, Lệ Trí Thành đã xử lý tất cả.Nghĩ đến đây, Ninh Duy Khải có chút khó chịu. Bởi vì anh ta phát hiện, ýtưởng cạnh tranh trời ơi đất hỡi này không phải là sở trường của anh ta. Nếu ở cương vị người phụ trách của DG, chỉ e anh ta cũng không nghĩ rathủ đoạn này.Ninh Duy Khải cầm ly cà phê, uống một ngụm. Trongtương lai, Lệ Trí Thành vẫn là đối thủ rất mạnh của anh ta. Hay là anhta nên kết thành đồng minh với Lệ Trí Thành, nước sông không phạm nướcgiếng thì hơn?Ninh Duy Khải đang chìm trong suy tư, bên ngoài chợt có người gõ cửa. Là tiếng gõ đều đều mạnh mẽ, tiết tấu riêng của Lydia.Ninh Duy Khải quay người, đặt tách cà phê xuống bàn: “Vào đi.”Kể từ hôm Lydia xông vào đúng lúc Chúc Hàm Dư có mặt, Ninh Duy Khải đã ralệnh cấm cô thư ký thực tập này không được tự tiện vào phòng làm việccủa anh ta.Lydia đẩy cửa đi vào. Cô mặc bộ áo vest và váy ngắnmàu xanh nhạt, đi giày bốt cao gót. Gương mặt mộc không son phấn khiếncô giống em gái nhà hàng xóm.Mặc dù trong mối quen hệ với Lydia, Ninh Duy Khải giữ thái độ mờ ám không rõ ràng từ đầu đến cuối, nhưnganh ta không thể không thừa nhận, khi dáng vẻ tràn đầy sức sống củaLydia xuất hiện trong căn phòng, tầm nhìn dường như cũng sáng rực.Cô chớp chớp mắt, miệng cười tủm tỉm: “Này, đã hết giờ làm việc rồi?”Ninh Duy Khải cũng mỉm cười: “Sao thế? Vị tiểu thư này có cần gì sai khiến ông chủ của em?”Trước câu trêu chọc của Ninh Duy Khải, Lydia hừ một tiếng: “Là em muốn giúpanh thư giãn tinh thần, giảm bớt áp lực. Tối nay em có người bạn mởtriển lãm tranh ở đường Mân Ngoại, anh có muốn đi xem không? Nhưng emnói trước, bạn em rất nghèo, bữa tối chỉ có thể mời hai chúng ta mỳsợi.”Ninh Duy Khải hơi mím môi, lặng lẽ nhìn Lydia.Nhiều lúc, anh ta thật sự không hiểu cô gái này. Rõ ràng tốt nghiệp loại ưucủa trường danh tiếng nhưng cô lại thích lân la ở các quán bar đườngphố. Rõ ràng vô tâm vô tư nhưng có lúc cô thông minh thấu đáo đến mứckhiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác.Ví dụ lúc mới quen nhau ở quán bar, giữa bao nhiêu người như vậy, cô gái này vẫn nhận ra sự cô đơn lạc lõng của anh ta.Ví dụ thời gian này, ngành túi xách long trời lở đất, bề ngoài có vẻ chẳng liên quan gì đến anh ta. Vậy mà cô vẫn nhìn ra, anh ta cần “giảm bớt áp lực.”Ninh Duy Khải nhanh chóng liên tưởng đến buổi tối hôm qua ở nhà mình, điều Chúc Hàm Dư quan tâm là, cô làm hai loại bánh ga tô,loại nào thích hợp với khẩu vị của anh ta hơn.Ninh Duy Khải nhướng mắt nhìn Lydia. Khi bốn mắt chạm nhau, bên trong nổi cơn sóng ngầm mà chỉ hai người mới hiểu.“Tối nay tôi không đi được.” Anh ta nói: “Hàm Dư đã chuẩn bị bữa tối.”Lydia lặng thinh.Ánh mắt của cô khiến Ninh Duy Khải bỗng có chút không dễ chịu. Ánh mắt đó rất bình tĩnh, tựa hồ không một chút biểu cảm.Sau đó, cô nhún vai bất cần: “Được thôi, vậy em đi một mình.”Lúc ra về, Ninh Duy Khải đã lái xe khỏi bãi đỗ của công ty đi một đoạn, nhưng anh ta đột nhiên quay đầu.Xe ô tô đỗ lại bên lề đường phía xa xa, Ninh Duy Khải dõi mắt về trạm xebuýt ở gần cổng công ty. Lydia nhanh chóng đi ra ngoài, cô đã thay bộváy công sở, mặc áo khoác màu hồng, trông rất trẻ trung và nhanh nhẹn.Xe buýt tới nơi, Lydia vội vàng theo dòng người lên xe. Chân bỗng bước hụt một cái, làm cô suýt ngã. Lúc này Ninh Duy Khải mới phát hiện, hôm naycô đi giày cao gót.Bình thường, Lydia không thích mang những đôi giày như vậy, nhưng mỗi lần cùng anh ta đi chơi, cô luôn thay giày caogót. Cô giải thích: “Tại anh cao quá, em quá nhỏ bé ở bên anh là khôngđược.”Ninh Duy Khải ngồi trong xe một lúc, cho đến khi xe buýt chở Lydia đi xa, anh ta mới quay đầu, lái về hướng nhà mình.Vốn chỉ là một cô gái quen ở quán bar, vốn chỉ coi cô là em gái, để ở bêncạnh như “hạt dẻ cười”, có tác dụng điều tiết không khí. Vậy mà tình cảm có sự thay đổi từ bao giờ? Lại là lúc không nên thay đổi nhất.*** Cùng lúc này, trong tòa nhà văn phòng DG là bầu không khí ảm đạm.Tại phòng hội nghị ở tầng trên cùng, Charles đang triệu tập cuộc họp chiếnlược với toàn thể nhân viên quản lý cao cấp. Trải qua những ngày thángđau đầu vừa qua, sắc mặt của doanh nhân người Australia có tính cách lạc quan vui vẻ này u tối đi mấy phần. Hai quầng mắt thâm sì khiến anh tanhư con gấu trúc vạm vỡ.Trần Tranh ngồi bên tay trái. Lâm MạcThần tham dự với tư cách một người bạn, đồng thời cũng là khách mời,ngồi bên tay phải anh ta.Mặc dù khoảng cách rất gần nhưng Lâm Mạc Thần “bơ” Trần Tranh từ đầu đến cuối.Lần này, Trần Tranh biết điều, cũng không để ý đến người đàn ông khó phân biệt địch hay bạn này.Charles giở tập báo cáo, đồng thời cất giọng nghiêm túc. “Sau khi thương lượngvới công ty mẹ bên Mỹ và thảo luận với những người quản lý Trung Quốc,tôi quyết định điều chỉnh chiến lược của công ty, không tiếp tục thúcđẩy sản phẩm loại hai, loại ba với quy mô lớn nữa, mà tập trung vàoZamon, nhãn hiệu hàng đầu của chúng ta.”Mọi người trong phòng vô cùng kinh ngạc.Bởi vì Zamon là nhãn hiệu túi xách nổi tiếng toàn cầu. Ở Trung Quốc chắccũng ít người không biết đến nhãn hiệu này. DG đã đưa Zamon vào thịtrường Trung Quốc từ ba năm trước. Cũng giống như những nhãn hiệu xa xỉkhác, Zamon rất được người tiêu dùng ưa thích. Nhưng dù sao thị trườngxa xỉ phẩm cũng có hạn, nên chỉ ở phạm vi nhỏ hẹp và không mang lợinhuận lớn cho công ty.Bây giờ Charles tuyên bố, tập trung vào việc đẩy mạnh Zamon.Một nhân viên phân tích chiến lược bắt đầu phát PPT[5], đồng thời giảithích với mọi người chiến lược lần này. Đầu tiên, trên màn hình xuấthiện hàng chữ Trung Quốc: “Dùng cách của người để trị lại người.”[5] PPT viết tắt của từ Power Point, một ứng dụng văn phòng do hãng Microsoft phát triển.Thì ra hành vi làm rối loạn thị trường của người Trung Quốc đã gợi ý cho bộ phận chiến lược của công ty mẹ ở Mỹ. Bọn họ đề xuất một biện pháp cótính mũi nhọn.Một khi đối phương dùng nhãn hiệu vớ vẩn, hạ bệnhãn hiệu loại hai, loại ba của chúng ta. Vậy thì chúng ta có thể dùngnhãn hiệu tốt nhất, kéo các nhãn hiệu khác ra khỏi vũng bùn.Cụ thể làm thế nào?Zamon là thương hiệu nổi tiếng toàn cầu, không một nhãn hiệu nào của TrungQuốccó thể sánh bằng, thậm chí còn kém xa. Chỉ cần dựa vào tiếng tăm của Zamon, doanh nghiệp Trung Quốc làm gì cũng vô ích.Một nhãn hiệu xa xỉ không phải dựa vào đồng tiền và mấy trò ba lăng nhăng là có thể tạo ra.Vì vậy lần này, DG Trung Quốc tiến hành hai công việc. Một mặt, tích cựctuyên truyền thương hiệu Zamon ở Trung Quốc, nỗ lực chiếm lĩnh thịtrường túi xách xa xỉ. Mặt khác, bọn họ sẽ làm một đoạn quảng cáo mới,chủ yếu tập trung vào Zamon, đồng thời “đánh bóng” lại các nhãn hiệuloại hai, ba kia.Bởi vì Zamon đã thiết lập hình tượng cao cấpvững chắc trong lòng người tiêu dùng nên thông qua hoạt động quảng cáo“đánh bóng”, bọn họ sẽ không nhầm lẫn DG với các nhãn hiệu bình dânkhác.Tất nhiên, để làm được điều này cần một khoản đầu tư rất lớn, đồng thời đặt cược cả tương lai của DG Trung Quốc.Charles đặt tên cho “chiến dịch” lần này là “nghiền nát”. Với cỗ xe tăng lớnZamon, dẫn dắt các nhãn hiệu khác, nghiền nát thị trường túi xách TrungQuốc.Sau khi cuộc họp kết thúc, Trần Tranh cố ý ngồi lại tròchuyện với mấy người quản lý nước ngoài. Thấy Charles tiễn Lâm Mạc Thầnra thang máy rồi quay về văn phòng của mình, anh ta lập tức đi theo.“Charles.” Trần Tranh gõ cửa vào phòng: “Tôi có một tin tức quan trọng cần báo cáo với anh.”Cho đến bây giờ, Charles tương đối hài lòng về người cấp dưới Trung Quốcnày, anh ta mỉm cười: “Mời ngồi, có tin tức quan trọng gì muốn chia sẻvới tôi thế?”Trần Tranh trầm ngâm vài giây mới mở miệng: “Tạisao Lâm tiên sinh lại không tiếp nhận việc thu mua Ái Đạt, bên trong cómột nguyên nhân quan trọng, anh có biết không?”Charles lắc đầu: “Anh ta chỉ nói là lý do cá nhân. Liên quan đến vấn đề riêng tư, tôi đương nhiên không hỏi.”Trần Tranh cười: “Anh và Lâm tiên sinh đều là người công tư phân minh, vềđiểm này tôi rất khâm phục. Có điều…” Anh ta hạ giọng: “Trung Quốc cómột câu gọi là “việc quân cơ không ngại dối trá”. Sở dĩ Lâm tiên sinhkhông nhận vụ Ái Đạt là vì em gái Lâm Thiển của anh ta làm quản lý cấpcao ở Ái Đạt. Tay Lệ Trí Thành, CEO đương nhiệm của Ái Đạt, đồng thờicũng là mối phiền phức lớn của chúng ta chính là vị hôn phu của con béđó.”Charles há hốc miệng: “Thì ra là vậy.”Sau khi tiếtlộ bí mật, Trần Tranh đương nhiên cho rằng, Charles sẽ hiểu cần phải làm gì. Nhưng một lúc sau, Charles chau mày hỏi: “Ben, anh nói với tôichuyện này làm gì?”Trần Tranh đột nhiên cảm thấy chán ghét người đàn ông trước mặt.Hình như Charles cố ý để anh ta tiết lộ. Người nước ngoài có vẻ thích giả bộ ngây thơ? Đúng là đồ giả dối.Nhưng con người đôi khi buộc phải cúi đầu, Trần Tranh vẫn nói ra kế sách củamình: “Ý của tôi là, bây giờ chúng ta đấu với Lệ Trí Thành, nếu côngkhai mối quan hệ của Lâm Thiển và Lâm Mạc Thần, nhất định người của ÁiĐạt sẽ bị đả kích nặng nề. Thậm chí chúng ta có thể phao tin, Lâm Thiểnchính là người của công ty cài vào Ái Đạt. Như vậy, cô ta sẽ bị cơ quancông an điều tra. Lệ Trí Thành không chỉ mất đi một trợ thủ đắc lực, màcòn đánh mất lòng tin của mọi người. Dù vụ này không thể đánh bại anh ta nhưng chắc chắn cũng có lợi cho DG Trung Quốc chúng ta.”Charles nghe rất nhập tâm. Anh ta dường như dao động, cũng hơi khó xử. Một lúcsau, anh ta lắc đầu: “Không được, Ben, tôi không thể làm vậy, vì đingược đạo đức nghề nghiệp của tôi và phản bội tình bạn giữa tôi vàJason.”Trần Tranh ngẩn người. Anh ta không ngờ người nước ngoài lại không thông suốt như vậy.Thế là anh ta mở miệng thuyết phục: “Charles, anh có thể xác định Jasonkhông giúp em gái anh ta? Tri nhân tri diện bất tri tâm[6]. Thời gianqua chúng ta gặp nhiều khó khăn như vậy, không biết chừng Jason ở đằngsau giở trò cũng nên.”[6] Biết người, biết mặt, khó biết lòng.Bôi nhọ người khác là hành vi không cần bỏ vốn. Hơn nữa, con người Lâm MạcThần luôn khiến Trần Tranh có cảm giác không đáng tin cậy.Nàongờ lần này, Charles lại càng không tin lời anh ta: “Ben, anh nhầm rồi.Jason là người bạn trung thành nhất của tôi. Hơn nữa, anh cũng đừng coithường anh ta. Thân phận của anh ta không đơn giản chỉ là nhà đầu tư ởphố Wall. Một Ái Đạt bé tý, anh chẳng thèm để vào mắt. Có người đánhgiá, tài sản của Jason lên đến…” Charles đưa ra một con số bằng đô laMỹ.Trần Tranh hít một hơi sâu, trong lòng thầm chửi thề một tiếng.Charles nói tiếp: “Tôi tiết lộ cho anh thêm một bí mật, chắc anh sẽ yên tâm vềJason. Mấy ngày trước, tôi có hỏi ý kiến của Jason về tình hình thịtrường hiện tại. Anh ta nói mình chỉ phụ trách vấn đề đầu tư, thân phậnnhạy cảm, không tiện phát biểu ý kiến. Sau đó khó chối từ, anh ta liềnviết một tờ giấy, gấp lại và đưa cho tôi, bảo tôi đợi ý kiến của công ty mẹ rồi mở ra, xem có giống ý kiến của anh ta hay không?Anh thửđoán xem mọi chuyện diễn ta thế nào? Sau khi nhận được chỉ thị về chiếnthuật “nghiền nát” từ công ty mẹ, tôi liền mở tờ giấy của Jason. Trên đó viết đúng câu hôm nay chúng ta nhìn thấy: Dùng cách của người để trịlại người.Ben, ý kiến Jason đưa ra giống hệt công ty mẹ. Ban đầu tôi còn phân vân, nhưng có ý kiến của anh ta, tôi càng kiên định làmtheo chiến thuật “nghiền nát”. Hơn nữa, lẽ nào công ty mẹ sẽ hại DGTrung Quốc? Vì vậy, anh có thể yên tâm hoàn toàn về Jason.”Mấy phút sau, Trần Tranh rời khỏi văn phòng của Charles.Nghĩ tới lời nói cử chỉ của Lâm Mạc Thần, Trần Tranh cảm thấy vô cùng mờmịt. Lẽ nào Lâm Mạc Thần là người tàn nhẫn, mặc kệ em gái, đứng về phíaDG?Nhưng sao lại trùng hợp như vậy? Anh ta vừa tố cáo vớiCharles, Lâm Mạc Thần đã sớm hơn một bước, giành được sự tín nhiệm tuyệt đối của Charles, còn khiến người đàn ông này không muốn hãm hại em gáicủa bạn.Tại sao anh ta bỗng có cảm giác bản thân bị rơi vào bẫy?Tuy nhiên, Trần Tranh không đoán ra, rốt cuộc Lâm Mạc Thần đề phòng nên mới tính kế anh ta, hay là tính kế cả với Charles và DG?



Page 8


Trong thời điểm “gươm tuốt vỏ” vô cùng căng thẳng, mỗi người đều có tín ngưỡng của riêng mình, đều cố gắng hết sức lực.Lệ Trí Thành và Lâm Thiển đang nỗ lực đẩy lui hàng ngoại.Trần Tranh nỗ lực bảo vệ chức vụ Tổng giám đốc và lợi ích của mình.Charles cũng hết sức cố gắng, với hy vọng việc kinh doanh của DG Trung Quốcngày càng tốt đẹp. Anh ta cho rằng làm vậy không chỉ hoàn thành mục tiêu của công ty mẹ, còn có thể mang đến sản phẩm hàng đầu thế giới chongười tiêu dùng Trung Quốc. Đây là một việc làm có giá trị.Cácgiám đốc đầu tư của Lâm Mạc Thần cũng đang nỗ lực. Tuy việc thu mua ÁiĐạt không có tiến triển nhưng nhóm đầu tư xuất sắc này đang tìm mọi cách đi sâu vào tầng lớp cổ đông của hai doanh nghiệp. Bất cứ “lỗ hổng” nàohay đối phương chỉ tỏ ra một chút lung lay, bọn họ sẽ nắm bắt cơ hội,luồn lách đến mục tiêu như con rắn độc.*** Sau khi kếtthúc cuộc họp chiến lược của Charles, Lâm Mạc Thần trở về văn phòng củamình ở thành phố Lâm. Lúc này, trời đã sẩm tối.Phòng làm việccủa anh ở cuối hành lang. Khi đi ngang qua phòng hội nghị bật đèn sángtrưng, Lâm Mạc Thần nhìn thấy một người đàn ông mặc comple chỉnh tề đang ngồi trò chuyện vói nhóm nhân viên phụ trách thu mua Ái Đạt.Lâm Mạc Thần liếc qua người đàn ông trẻ tuổi đó. Đối phương trông hơi quenquen. Bởi vì Lâm Thiển nên trước đây anh từng xem hồ sơ tất cả nhân viên quản lý cao cấp của Ái Đạt.Vì vậy, Lâm Mạc Thần nhanh chóng đối chiếu người đàn ông này với một cái tên tồn tại trong bộ não của anh.Là một nhân vật hết sức quan trọng của Ái Đạt.Lâm Mạc Thần hơi chau mày, sắc mặt không thay đổi. Anh cũng chẳng dừng bước, tiếp tục đi về phòng làm việc của mình.Sau khi ngồi yên vị, anh gọi thư ký pha một cốc cà phê, xem xét báo cáophân tích một lúc mới tựa vào thành ghế, cầm điều khiển mở tivi treotrên tường.Đúng tám giờ tối, các đài truyền hình lớn đều phát sóng quảng cáo mới của nhãn hiệu túi xách cao cấp Zamon.Lại một trận “mưa máu gió tanh” sắp bắt đầu.Tại sao trước đó, Lâm Mạc Thần chỉ đường vẽ lối cho Charles.Bởi vì sau khi Lệ Trí Thành thực hiện chiến thuật dùng số đông tiêu diệtđối thủ, Lâm Mạc Thần gần như có thể xác định, công ty mẹ DG ở bên Mỹ sẽ sử dụng Zamon để cứu vãn các nhãn hiệu khác. Đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, vậy thì việc anh chỉ cho Charles cũng không gây ảnh hưởng đến cục diện, còn có thể củng cố mối quan hệ cá nhân giữa anh và Charles,đề phòng sự chia rẽ của tên tiểu nhân Trần Tranh.Ngoài ra, vớitrí tuệ của Lệ Trí Thành, chiến thuật “nghiền nát” của DG chắc chắn nằmtrong sự tính toán của cậu ta. Đã như vậy, anh thuận nước đẩy thuyền,không biết chừng còn đúng ý cậu ta với Lâm Thiển, hơn nữa không vi phạmquy tắc nghề nghiệp của anh.Tuy nhiên, theo những gì anh vừachứng kiến, nội bộ Ái Đạt dường như có kẻ phản bội. Lâm Mạc Thần sẽkhông tiết lộ điều này với Lâm Thiển, bởi đây là chuyện thường thấytrong quá trình thu mua. Nếu anh nói ra, sẽ vi phạm nghiêm trọng đạo đức nghề nghiệp.Nếu biến cố của ngày hôm nay khiến Ái Đạt bị đảkích nặng nề, vậy thì có thể vượt qua cửa ải này hay không, chỉ dựa vàobản thân họ mà thôi.Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Lệ TríThành không thể ứng phó với những trò dối trá thường thấy trên thươngtrường, vậy thì cậu ta có thể cuốn xéo khỏi em gái anh được rồi.*** Đầu tháng chín, thành phố A nóng như lò lửa.Buổi chiều ánh nắng chói chang, Lâm Thiển vẫn mặc bộ đồ công nhân màu xanhdày cui, đội mũ lưỡi trai, tóc buộc sau gáy, cùng mấy nhân viên kỹ thuật và công nhân đứng bên dây chuyền sản xuất, kiểm tra thành quả thínghiệm.Không giống mấy tuần trước, sản phẩm mẫu lần này đã đạtđến yêu cầu của Lâm Thiển. Điều này có nghĩa là, chỉ cần thuê nhà xưởng, mua sắm thiết bị, tuyển công nhân là nhãn hiệu mới của cô có thể chínhthức đi vào sản xuất.Lâm Thiển có chút xúc động, mở miệng nói: “Tối nay tôi mời mọi người ăn cơm. Các anh đã vất vả nhiều.”Đám công nhân vỗ tay hoan hô. Mọi người cũng hết sức phấn khởi, bởi LâmThiển tuyên bố, CEO của tập đoàn Lệ Trí Thành đã đồng ý tạm thời điềubọn họ đi công ty mới. Tg tương lai, bọn họ có thể tùy chọn ở lại nhàmáy mới hay trở về cuong vị cũ.Bây giờ Ái Đạt đứng trước thử thách, ai cũng nơm nớp bất an, còn cơ hội nào tốt hơn cơ hội này không?Đặt xong cơm tối ở khách sạn, Lâm Thiển và mấy công nhân ngồi ở phòng làmviệc trong nhà máy chuyện trò rôm rả. Một lúc sau, điện thoại của côrung nhẹ. Lâm Thiển mở ra xem, đột nhiên có phản ứng, ngẩng đầu hỏingười bên cạnh: “Hôm nay là thứ mấy?”“Giám đốc Lâm bận đến mức quên cả ngày tháng. Hôm nay là thứ Bảy.”Lâm Thiển ngẩn người, thôi xong rồi.Cô đã quên mất Lệ Trí Thành. Cô hẹn hai giờ chiều nay đi sân bay đón anh,bây giờ đã là ba giờ rưỡi. Quan trọng hơn, trước đó Lệ Trí Thành bảo côkhông cần đi đón, cô nhất quyết đòi đi, bởi cô rất nhớ anh. Thế là anhđồng ý, vậy mà bây giờ…Với địa vị của Lệ Trí Thành, chắc khôngai dám cho anh “leo cây”. Lâm Thiển vội vàng bấm số điện thoại, đồngthời đi ra hành lang vắng người.“A lô!” Giọng cô có chút chột dạ.“A lô!” Ngữ điệu của anh vẫn bình thản như thường lệ.“Em xin lỗi. Em bận quá nên quên mất, anh đang ở đâu?” Lâm Thiển nói nhỏ.“Em bận gì vậy?” Lệ Trí Thành không đáp mà hỏi lại.“Em đang bận vụ nhãn hiệu mới ấy mà.” Trong lúc trả lời, cô mở màn hình raxem. Trước đó anh gọi cho cô ba cuộc mà cô không nghe thấy.Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh, Lệ Trí Thành đứng ở lối ra sân bay, gọiđiện hết lần này đến lần khác mà chẳng ai thèm để ý đến anh.Cô thật sự sai rồi, cô không nên quên mất anh.“Bây giờ anh ở đâu?” Lâm Thiển hỏi lại một lần nữa.“Anh đã đến rồi.”Lâm Thiển “Vâng” một tiếng rồi nói: “Anh đợi một chút, em sẽ về ngay.” Nói xong, cô liền cúp điện thoại.Lâm Thiển quay lại văn phòng, cất giọng áy náy với mọi người: “Xin lỗi, bên Lệ tổng giao cho tôi công việc đột xuất. Ngày mai chúng ta ăn cơm đượckhông?”Cô nói rất quang minh chính đại. Bởi Lệ Trí Thành cũng thật sự giao công việc ở bên cạnh anh cho cô còn gì.Mọi người đều nói: “Được ạ.”Đã hoàn thành công việc lại là ngày cuối tuần, đám công nhân đứng dậy tắt nguồn điện, đóng cửa rời khỏi nhà xưởng.Lâm Thiển cùng một nữ nhân viên thiết kế trẻ tuổi đi sau cùng, tiếp tục thảo luận về sản phẩm mới.Về phần Lệ Trí Thành, anh nói đã đến nơi, Lâm Thiển đương nhiên lý giảithành, anh đã đến khách sạn bên bờ sông Tương mà cô đang ở. Vì vậy, côđịnh lái xe thẳng về khách sạn.Bên ngoài trời nắng gắt nhưngtrong khu vực nhà máy có rất nhiều cây xanh nên tương đối mát mẻ. LâmThiển đang trò chuyện cùng cô thiết kế, khóe mắt chợt bắt gặp một ngườitừ sau bồn hoa đang đi về bên này. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu lênngười anh. Anh mặc áo phông màu xám nhạt, quần đen đơn giản, đầu đội mũlưỡi trai kéo xuống thấp.Lâm Thiển ngẩn người, lập tức dừng bước. Người đàn ông vừa vặn đi tới, giơ tay kéo cô ra sau lùm cây rồi ôm cô vào lòng.Lâm Thiển vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Cô không ngờ anh nói “đến rồi”, tức là đến nhà máy tìm cô. Ở đây là nhà máy mới, mọi người không biết mối quan hệ giữa cô và Lệ Trí Thành. Nếu bắt gặp ông chủ tập đoàn đột nhiên xuất hiện, lại có quan hệ mờ ám với cô, chắc sẽ loạn mất.“Sao anh lại đến đây?” Lâm Thiển hỏi nhỏ: “Ở đây còn nhiều công nhân, anh mau buông tay ra đi. Chúng ta gặp nhau ở bãi đỗ xe…”Còn chưa dứt lời, Lâm Thiển liền bắt gặp ý cười trong khóe mắt Lệ TríThành. Sau đó, anh cúi xuống hôn cô, đồng thời ôm chặt cô trong lòng.Lâm Thiển ra sức giãy giụa. Chắc chắn anh cố ý, ai bảo cô cho anh “leo cây”.Hai người đang hôn nhau say đắm, cô nhân viên thiết kế đi trước đột nhiênphát hiện Lâm Thiển “mất tích”. Cô ta gọi lớn tiếng: “Giám đốc Lâm, giám đốc Lâm.”Lâm Thiển nhìn Lệ Trí Thành bằng ánh mắt khẩn cầu. Lệ Trí Thành cắn lên mũi cô một cái rồi mới buông tay.Lâm Thiển vội chỉnh lại áo sơ mi, đi ra khỏi lùm cây. Cô cũng phản ứng rấtnhanh, rút di động giả bộ đang gọi điện, đồng thời vẫy tay với cô thiếtkế, ra hiệu cô ta đi trước. Cô thiết kế liền gật đầu, quay người rời đi.Lâm Thiển bỏ điện thoại vào túi, ngoảnh đầu nhìn Lệ Trí Thành. Anh vẫn đứng dưới bóng cây, bộ dạng rất trẻ trung tuấn tú.Nghĩ đến chuyện anh đến tận nhà máy tìm mình, Lâm Thiển cảm thấy xót xa cũng có chút xúc động. Ngó nghiêng xung quanh thấy không có người, cô liềngiơ tay ôm cổ Lệ Trí Thành, mắng yêu anh: “Lưu manh.”“Ừ.” Lệ Trí Thành đáp: “Lưu manh mới bị phụ nữ bỏ rơi ở sân bay.”Lâm Thiển phì cười: “Em sai rồi được chưa nào?”Hai người nắm tay đi ra ngoài. Đến chỗ có đông công nhân, Lâm Thiển vộigiật tay ra. Lệ Trí Thành liếc cô một cái, nhưng không nói gì.Bởi vì đối với nhân viên ở đây, Lệ Trí Thành là Boss lớn. Anh lại ít khi lộ diện nên mọi người hầu như không biết mặt anh. Hôm nay anh đội mũ lưỡitrai, mặc bộ đồ bình thường nên càng chẳng có ai nhận ra anh.Trong khi đó, bọn họ đều nhiệt tình chào Lâm Thiển.“Giám đốc Lâm.”Lâm Thiển mỉm cười gật đầu.Mọi người đều liếc qua “người đàn ông xa lạ” đi bên cô. Anh nhìn thẳng, mũlưỡi trai che khuất nửa gương mặt, cùng Lâm Thiển vai kề vai đi về phíatrước.Lâm Thiển đương nhiên không giới thiệu Lệ Trí Thành với công nhân. Cô vội kéo tay anh đi nhanh về phía bãi đỗ xe.Về khách sạn, Lâm Thiển cùng Lệ Trí Thành đi ăn tối, sau đó hai người đibộ dọc bờ sông. Khách sạn có một bãi cát riêng tương đối rộng. Cát dướichân mềm mại, trên mặt sông có mấy con vịt trời chao liệng, cảnh sắcthanh bình và sống động.Hai người đi một lúc rồi ngồi nghỉ ở bờsông, Lâm Thiển tựa vào lòng anh, hai chân trần khua đi khoắng lại dướinước. Ánh mắt của Lệ Trí Thành dừng lại ở bàn chân, di chuyển lên trênbắp chân trắng nõn của cô, cuối cùng dừng lại ở gương mặt người phụ nữ.Gần đây, cảm giác của anh có chút bất thường. Cảm giác này dần hiện rõ theo thời gian, anh đã nhạy cảm nhận ra vấn đề nhưng cũng đành bất lực.Cụ thể thế nào nhỉ?Trước đây, thời gian gặp gỡ của hai người đều căn cứ vào lịch trình của anh.Khi nào ranh rảnh rổi, anh sẽ gọi điện cho cô hoặc bay đến thăm cô. Còncô chỉ biết hân hoan chờ đợi giây phút gặp nhau.Cô luôn xoayquanh anh, còn anh coi đó là lẽ đương nhiên. Trong công việc cũng vậy,anh định ra phương hướng còn cô ra sức thi thố tài năng trong phạm viđó.Cảm giác này giống như… cô là con bướm xinh đẹp, từ đầu đến cuối nhảy múa trong lòng bàn tay anh.Tuy nhiên, kể từ khi Lâm Thiển tuyên bố “xây dựng nhãn hiệu của riêng mình, gây dựng sự nghiệp”, hình hình dần thay đổi. Nhiều lúc anh gọi điệnthoại, cô nói đang bận, nhanh chóng cúp máy. Có lúc cô để điện thoại ởchế độ rung nên không nghe thấy.Gặp mặt cũng vậy. Để cuối tuầncó thể đi thăm cô, anh dồn công việc, hoàn thành trước mấy ngày, làmTưởng Viên cũng phải thức đêm cùng anh. Tất nhiên anh sẽ không nói chocô biết chuyện này, bay đi thăm cô với khao khát mãnh liệt. Vậy mà côthường xuyên không có thời gian ở bên anh, hoặc vừa ở bên anh một lúc,cấp dưới lại có việc tìm cô.Lệ Trí Thành thầm tự giễu bản thân. Không ngờ anh cũng có ngày bị phụ nữ đối xử lạnh nhạt, hơn nữa còn cảm thấy… hụt hẫng.Anh cúi đầu nhìn kẻ đầu sỏ khiến lòng mình nhiễu loạn. Cô vẫn không hề haybiết, hai chân đung đưa trong nước, bộ dạng rất đáng yêu.Lệ Trí Thành lên tiếng: “Phụ nữ không được ngâm chân quá lâu trong nước lạnh.”Lâm Thiển kinh ngạc: “Chuyện này anh cũng biết cơ à?” Cô rút chân khỏi mặt nước, sau đó trực tiếp lau vào người anh.Chân cô toàn là nước, thành ra áo phông và quần dài của anh cũng bị ướt mộtmảng. Lệ Trí Thành không bận tâm, giơ tay túm hai chân cô. Lâm Thiển bịanh làm cho nhồn nhột, cười nói: “Bỏ em ra đi.”Lệ Trí Thànhnhướng mắt nhìn cô, nắm lấy bàn chân cô. Lòng bàn chân truyền đến cảmgiác ấm áp khiến Lâm Thiển mềm lòng. Dưới ánh hoàng hôn, đôi mắt anh sâu thẳm, sắc mặt lộ vẻ dịu dàng, tỏa ra sức hút khó cưỡng.LâmThiển rung động trong lòng, còn anh từ đầu đến cuối không rời mắt khỏicô. Tiếp theo anh cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên bắp chân cô.Trái tim Lâm Thiển run rẩy, Lệ Trí Thành đã bắt đầu vừa hôn vừa khẽ cắn dọctheo bắp chân cô. Toàn thân Lâm Thiển dội lên một cảm giác kích thíchmới mẻ, làm cô suýt nữa bật ra tiếng rên khẽ.Khóe mắt chợt pháthiện trên bãi cát có mấy du khách đang tiến lại gần, Lâm Thiển vội rútchân về, hai tay ôm đầu gối, né tránh Lệ Trí Thành.Anh chỉ yên lặng nhìn cô. Rõ ràng hai người ở bên nhau lâu như vậy, thế mà ánh mắt của anh vẫn khiến trái tim cô xao xuyến.“Xung quanh có rất nhiều người.” Cô cất tiếng.“Ừ.” Lệ Trí Thành chống tay xuống bãi cát, dõi mắt về phương xa, bình thản trả lời: “Nhất thời khó kiềm chế tình cảm.”Lâm Thiển lại kinh ngạc. Trong ấn tượng của cô, Lệ Trí Thành rất hiếm khinói những lời tình tứ trắng trợn như vậy. Bình thường, anh luôn lặng lẽkhơi gợi, khiến cô không thể kiềm chế. Bây giờ anh lại thừa nhận bảnthân khó kiềm chế, hơn nữa còn dưới tiền đề cô chẳng làm gì cả.Không thể không thừa nhận, cảm giác của cô bây giờ là rất sảng khoái.“Em hiểu.” Lâm Thiển liếc anh một cái đầy kiêu ngạo: “Đàn ông đều là độngvật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.” Cô còn cố tình thở dài bất lực.Lệ Trí Thành chỉ bình thản liếc cô một cái. Lâm Thiển lập tức ngậm miệng.Dù sao tình thế cũng mạnh hơn con người, bây giờ trời sắp tối, bọn họ sắp phải về khách sạn, sau đó…Lâm Thiển đỏ mặt tựa vào lòng Lệ Trí Thành, cùng anh ngắm mặt sông. Lệ TríThành vuốt ve cổ cô, đồng thời cất giọng trầm trầm: “Sau này anh muốngặp em, liệu có phải hẹn trước không đấy?”Lâm Thiển cười tủm tỉm: “Cũng khó nói lắm, vì dù sao em cũng mới bắt đầu lập nghiệp.”“Em hãy sắp xếp thời gian hợp lý, đừng để công việc chiếm mất thời gian riêng tư của chúng ta.” Lệ Trí Thành lên tiếng.Lâm Thiển cười: “Được thôi, em sẽ cố gắng.”Anh gật đầu, không nói thêm câu gì. Lâm Thiển càng nghĩ càng buồn cười.cuối cùng cô chỉ tay vào ngực Lệ Trí Thành: “Anh cũng có ngày hôm nay,cũng có ngày hôm nay…”Lệ Trí Thành đương nhiên hiểu ý Lâm Thiển. Nghe giọng nói đắc ý và nũng nịu của cô, lòng anh rung động, anh nắmngón tay cô nói nhỏ: “Ừ, anh cam tâm tình nguyện.”Buổi tối về khách sạn, hai người đặc biệt cuồng nhiệt. Cho tới khi kết thúc cuộc ái ân đã là nửa đêm.Toàn thân Lâm Thiển rã rời, nằm trên giường không muốn động đậy. Do chưabuồn ngủ cô tùy tiện cầm điều khiển, mở tivi ra xem. Ai ngờ bấm mấy kênh liền, cô đều nhìn thấy quảng cáo của Zamon.Lâm Thiển bĩu môi,quay sang người đàn ông bên cạnh: “Nếu không phải đã biết trước đối sách của anh, chắc giờ này em lo lắng chết đi được. Đúng là hoàng đế cònchưa lo, thái giám đã sốt ruột, cả nghĩ vô ích.” Nói xong, cô không nhịn được cười.Khóe mắt Lệ Trí Thành cũng ẩn hiện ý cười nhàn nhạt,nhưng khi xem quảng cáo của DG, đôi mắt anh lập tức trở nên thâm trầmtrong giây lát.Cảm giác của Lâm Thiển bây giờ quả thực rất khódiễn tả. Trước đây cô đi theo anh, trải qua nhiều phong ba bão táp, tâmtrạng cũng lên lên xuống xuống, thậm chí chịu nhiều ấm ức. Mặc dù từngcó lời lẽ không hay về kế sách vô tình của anh, nhưng cũng bởi vì tâmtrạng rơi xuống đáy vực nên khi giành thắng lợi cuối cùng, niềm vui càng tăng lên gấp bội.Còn bây giờ…Chậc chậc… nhìn đối thủtiến hành từng bước theo kế hoạch của Lệ Trí Thành, trong lòng cô có cảm giác chứa đựng một bí mật to lớn nhưng không thể chia sẻ với ngườikhác, phải kìm nén đến mức khó chịu.Ngoài ra, cho dù có kế sáchtiếp theo, nhưng kế sách đó liệu có hiệu quả, có nảy sinh biến cố bấtngờ hay không là điều chẳng ai biết trước. Vì vậy, trong lòng Lâm Thiểnvẫn tương đối thấp thỏm bất an.Lệ Trí Thành hoàn toàn ngược lại. Lâm Thiển ngoảnh đầu về phía người đàn ông bên cạnh, thần sắc anh vẫn điềm tĩnh như thường lệ.Lâm Thiển không nhịn được, ghé mặt hôn lên má anh một cái: “Em yêu anh.”Lệ Trí Thành nhìn cô, cất giọng trầm khàn quyến rũ: “Anh yêu em.”Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lúc, Lâm Thiển chợt nhớ ra một chuyện khác, hỏi anh: “Nghe nói gần đây công ty Ái Đạt cũ có mấy cổ đông nhỏ đem bán cổ phần?”Lệ Trí Thành gật đầu: “Đúng là có mấy người.”Lâm Thiển chớp mắt, trong kế hoạch của Lệ Trí Thành không bao gồm vụ cổ đông của Ái Đạt cũ bán cổ phần.“Không sao đấy chứ?”“Không sao.” Lệ Trí Thành đáp: “Chúng ta không thể kiểm soát chuyện này, cứ để thuận theo tự nhiên, không ảnh hưởng đến đại cục là được.”Lâm Thiển ngẫm nghĩ, cảm thấy lời anh cũng có lý.Lệ Trí Thành chỉ chiếm 10% cổ phần của công ty Ái Đạt cũ. Số cổ phần cònlại nằm trong tay chủ tịch Từ Dung, chị dâu của Lệ Trí Thành, con traiút của ông Từ Dung, những lãnh đạo cấp cao thân thiết như Cố Diên Chi,Lưu Đồng và một số cổ đông nhỏ. Lâm Thiển đã tính qua, dù các cổ đôngnhỏ bán hết cổ phần, DG cũng chỉ giành được 15 - 20% cổ phần là nhiềunhất, không thể nắm quyền kiểm soát công ty, trừ khi ít nhất hai ngườinhà của Lệ Trí Thành hoặc lãnh đạo thân quen cùng phản bội. Tuy nhiên,đây là trường hợp khó xảy ra.Vì vậy Lâm Thiển yên tâm xem tivi. Một lúc sau, Lệ Trí Thành lên tiếng: “Vài ngày nữa anh sẽ đi Mỹ một chuyến.”Chuyến đi này của anh vô cùng quan trọng, Lâm Thiển đã biết trước. Cô gật đầumỉm cười với anh: “Chúc anh thuận buồm xuôi gió, mã đáo thành công.”Tuy nhiên, Lâm Thiển không ngờ tới, ngày thứ năm sau khi Lệ Trí Thành điMỹ, một tin tức chấn động từ tập đoàn Ái Đạt truyền tới.Buổi tối cùng ngày, DG Trung Quốc tổ chức buổi họp báo, tuyên bố đã mua lại 51%cổ phần của công ty Ái Đạt cũ, trở thành cổ đông lớn nhất nắm quyền kiểm soát công ty. Sau khi nghe thông tin này, chủ tịch Từ Dung đang ở Việnđiều dưỡng phát bệnh tim tại chỗ và được đưa vào phòng cấp cứu ngay lậptức.



Page 9


Chiến thuật “nghiền nát” của tập đoàn DG được chia thành hai bước.Bước thứ nhất, tập trung đẩy mạnh thương hiệu Zamon, biến nó trở thành thương hiệu xa xỉ có ảnh hưởng lớn nhất ở Trung Quốc.Tất nhiên, bước này phải đầu tư rất nhiều tiền, bởi thị trường xa xỉ phẩmcó hạn. Nhưng người nước ngoài cũng hiểu rõ đạo lý “lỗ trước lãi sau”,chỉ cần đảm bảo mỗi người Trung Quốc đều biết đến thương hiệu Zamon vàtập đoàn DG, sau này lo gì không kiếm được tiền?Bước thứ hai làquay một đoạn phim quảng cáo hình tượng doanh nghiệp, đặt Zamon và cácnhãn hiệu loại hai loại ba khác cùng nhau, để người tiêu dùng biết,chúng đều xuất thân từ một “danh môn”.Điều này giống với việchãng xe hơi nổi tiếng Porsche một ngày nào đó bỗng dưng sản xuất xe đẹp, người tiêu dùng sẽ nghĩ: đó là xe đẹp của Porsche, trình độ công nghệchắc chắn không tệ.Tập đoàn DG muốn lợi dụng tâm lý đó của con người.Về việc tại sao nhất định phải chia làm hai bước? Đây là quy tắc đơn giảnnhất trong quảng cáo: Thông tin mà bạn đưa ra càng ít, quần chúng sẽ tiế nhận càng nhiều. Mỗi lần, bạn chỉ có thể cho người tiêu dùng một kháiniệm, mới để lại ấn tượng sâu sắc nhất với họ.Mấy tuần trước, Charles vừa hoàn thành bước thứ nhất, đang chuẩn bị tiến sang bước thứ hai.Tất cả diễn ra hết sức thuận lợi, Zamon được quảng bá theo đúng kế hoạch.Lượng tiêu thụ tại các cửa hàng và trung tâm thương mại có dấu hiệu tăng lên. Phía công ty đầu tư cũng có tin vui, bọn họ đã khống chế một số cổ phần của Ái Đạt. Điều này giúp ích cho việc triển khai cuộc cạnh tranhtrên thị trường của Charles. Thậm chí, lượng tiêu thụ của Zamon ở Mỹ từtrước đến nay vốn ổn định gần đây cũng tăng đột biến. Tất cả tựa nhưđiềm báo chiến thắng.Nhưng vào thời khắc then chốt này lại xảy ra một sự việc quan trọng.Trong con mắt của các doanh nghiệp túi xách Trung Quốc, Charles là tên trùm sò đến cướp thị trường của bọn họ.Nhưng trong con mắt của nhân viên DG Trung Quốc, người đàn ông Australia nàythật ra là cấp trên hòa nhã thân thiện, cần cù có trách nhiệm, thậm chírất đáng yêu.Hễ rảnh rỗi là anh ta tới các bộ phận, trò chuyệnvới từng nhân viên. Anh ta cũng thường mời đối tác đến cơ quan làm việc, tặng đặc sản của Australia. Vì vậy, dù mới tới Trung Quốc hơn nửa nămnhưng những người từng tiếp xúc với Charles đều đánh giá tốt về anh ta.Cũng chính phong cách cư xử này đã giúp anh ta nắm được nhiều thông tin quan trọng, giúp ích rất lớn cho quyết sách của mình.Vì vậy, người quen đều biết, Charles không chỉ là người đàn ông ôn hòa đáng yêu, mà còn là người thông minh và quyết đoán.Buổi trưa hôm nay, Charles ngồi ở văn phòng của bộ phận thị trường, tròchuyện với mấy nhân viên Trung Quốc trẻ tuổi. Trong số bọn họ có sinhviên vừa tốt nghiệp mà DG mới tuyển dụng, cũng có nhân tài của doanhnghiệp khác mà DG lôi kéo về, gồm cả Tân Bảo Thụy và Ái Đạt.Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Charles cho rằng câu nói này rấtcó lý. Vì vậy, lúc mới tiếp quản DG Trung Quốc, anh ta liền cử bộ phậnnhân lực đi lôi kéo nhân tài từ các doanh nghiệp khác. Bây giờ, bọn họbắt đầu phát huy tác dụng.Lúc này, một cô gái vốn là nhân viên của Tân Bảo Thụy trêu chọc một nhân viên nam đến từ Ái Đạt:“Chiêu đó của Ái Đạt các anh cũng hay thật. Sa Ưng của Tân Bảo Thụy chúng tôiphát triển tốt như vậy, không ngờ các anh nắm quyền kinh doanh Minh Đức, cuối cùng chúng tôi thành ra lại làm cho các anh.”Nhân viên nam chỉ cười cười.Về những thủ đoạn trên thương trường, người khác có thể không nắm rõ nộitình, nhưng những nhân viên làm nghề marketing, đương nhiên sẽ thôngsuốt hơn người khác.Charles từng đọc tin tức có liên quan nhữngcũng chỉ hiểu đại khái. Thế là anh ta nhìn nhân viên nam bằng cặp mắtđầy hứng thú: “Vụ đó cụ thể là thế nào?”*** Charles trởvề phòng làm việc của mình với tâm trạng vô cùng phức tạp. Bởi vì anh ta phát hiện, bản thân đã đánh giá thấp Lệ Trí Thành.Vừa rồi từmiệng mấy nhân viên người Trung Quốc, Charles đã nắm rõ diễn biến cuộcchiến thương mại giữa Ái Đạt và Tân Bảo Thụy. Hơn thế nữa, dưới sự truyvấn của anh ta, nhân viên Trung Quốc đó còn kể lại quá trình tranh giành thị trường giữa Tư Mỹ Kỳ và Ái Đạt trước đây.Charles là ngườirất thạo về việc phân tích chi tiết. Anh ta nhanh chóng phát hiện một sự thật: Đó là lần nào Lệ Trí Thành cũng đều tung ra mồi nhử, chủ độngthách thức đối thủ. Sau đó, đối thủ tiến hành đánh trả anh ta một cáchtự nhiên.Kết quả, đối thủ liền rơi vào cái bẫy của Lệ Trí Thành. Ái Đạt của anh ta tựa hồ bị đánh bại, nhưng trên thực tế, đó là Lệ TríThành cố ý dụ đối thủ làm vậy.Một thời gian sau, Lệ Trí Thànhmới ra tay, đánh tan tác đối thủ, hơn nữa còn đánh tận gốc rễ, khiến đối thủ không thể tiếp tục đối kháng anh ta.Nửa trước của quy trình này sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Đó chẳng phải là tình trạng của Charles và DG Trung Quốc hiện thời hay sao?Mặc dù trên đây chỉ là suy đoán vu vơ không căn cứ, nhưng Charles cũng toát mồ hôi lạnh.Một lãnh đạo có năng lực khi đưa ra quyết sách thường dựa vào trực giác vôcùng nhạy bén, chứ không chỉ dựa vào số liệu phân tích. Ninh Duy Khải và Lệ Trí Thành là như vậy, bây giờ Charles cũng thế.Charles nhốt mình trong văn phòng cả buổi chiều. Nhưng anh ta nghĩ mãi cũng không ra, rốt cuộc Lệ Trí Thành định làm gì?Tuy nhiên, Charles phát hiện ra một quy luật, đó là mỗi lần Lệ Trí Thànhtiến hành phản kích, anh ta đều túm lấy nhược điểm chí mạng của đối thủ. Do đó, đối thủ mới không thể chống lại.Ví dụ trong cuộc chiếnđầu tiên, Tư Mỹ Kỳ bị điều khoản hợp đồng của Minh Thịnh ràng buộc,không thể kịp thời triển khai cuộc cạnh tranh. Vì vậy, thị trường túixách bậc trung mới bị Lệ Trí Thành cướp mất.Còn trong cuộc chiến thứ hai, nhãn hiệu Sa Ưng bị trói chặt vào vật liệu Minh Đức. Đồngthời, Tân Bảo Thụy tự ném đá vào chân mình, nhãn hiệu mới Sa Ưng pháttriển tốt khiến thị trường túi xách thông thường và dã ngoại bị ảnhhưởng nghiêm trọng.Nhược điểm của DG Trung Quốc là gì?Charles ngẫm nghĩ hồi lâu. Đối với một doanh nghiệp xuất sắc đứng hàng đầu trên thế giới như DG, nếu cố tình tìm nhược điểm, vậy thì trước mặt chỉ cómột, đó là Trần Tranh.Sau khi phát hiện ra vấn đề, Charles liền gọi mấy tâm phúc mà anh ta điều từ Australia sang.“Thời gian này các anh theo dõi Ben, xem anh ta bận việc gì. Công ty mẹ cũngmuốn khảo sát xem Ben có thích hợp tiếp tục ngồi ở vị trí Tổng giám đốchay không. Nhưng chuyện này cần bí mật tiến hành, tốt nhất phối hợp vớimấy nhân viên người Hoa, vì dù sao chúng ta cũng khác người bản xứ, điđâu cũng nổi bật.”Mấy cấp dưới vâng dạ.Vài ngày sau, bọn họ mang đến cho Charles một tin tức chấn động. Charles nghe xong, vôcùng tức giận, gầm lên: “Gọi Ben đến văn phòng của tôi ngay lập tức.”Trong cuộc chiến thương mại cao cấp, đầu óc của Trần Tranh tuy không linhhoạt nhưng anh ta rất rành mấy trò luồn cúi bỉ ổi. Trước kia, anh ta âmthầm cài người vào Tân Bảo Thụy và Ái Đạt, thì bây giờ, anh ta cũng cónội gián trong công ty DG Trung Quốc.Vì vậy trước khi đặt chânvào phòng làm việc của Charles, Trần Tranh đã nhận được tin, Charles nổi trận lôi đình, nguyên nhân rất có khả năng liên quan đến lô hàng có vấn đề về chất lượng của anh ta.Trần Tranh giật mình thon thót,nhưng cũng chỉ vài giây sau, anh ta đã lấy lại bình tĩnh, thản nhiên đivào văn phòng của Charles.“Hi, Boss.” Trần Tranh cười hì hì chào hỏi Charles.Charles tức đến nổ đom đóm mắt. Anh ta là một người hòa nhã thân thiện, nhưngkhông có nghĩa lúc nào cũng giữ hình tượng bản thân trước mặt cấp dưới.Hơn nữa, đối phương còn là cấp dưới anh ta coi thường nhưng tạm thờikhông thể gạt bỏ.“Anh vẫn đang bán lô hàng túi xách chất lượng không đạt yêu cầu phải không?” Charles hỏi rành rọt từng từ một.Trần Tranh giả bộ ngạc nhiên: “Gì cơ? Tất nhiên không rồi, tôi không rõ anh đang nói gì?”Charles không ngờ đối phương phủ nhận, đúng là đồ không biết xấu hổ.“Ben, tôi đã nói rõ với anh, không thể tung lô sản phẩm đó ra thị trường.Nhưng nhân viên của tôi lại nhìn thấy nó nằm trên giá một cửa hàng ởvùng xa xôi. Lẽ nào người Trung Quốc các anh chấp hành mệnh lệnh của cấp trên kiểu đó? Tôi thật sự không hiểu nổi. Tôi sẽ báo cáo với công ty mẹ về việc anh không làm tròn trách nhiệm của mình.”Trần Tranhngẩn người, sắc mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Charles, chắc có sự hiểu nhầm gì ở đây. Liệu có phải người ở bên dưới không tuân theo mệnh lệnh của tôi,lén lút đem hàng đi bán? Anh yên tâm đi, nhất định tôi sẽ điền tra đếncùng vụ này, rồi cho anh câu trả lời xác đáng.”Charles không biết nói gì hơn. Một lúc sau, anh ta lấy lại bình tĩnh.Anh ta nghĩ, sự phát triển của DG Trung Quốc trong thời điểm hiện tại chưathể tách khỏi Trần Tranh và Tư Mỹ Kỳ. Vì vậy, anh ta sẽ tạm bỏ qua sựviệc này. Đợi đến sang năm, khi nghiệp vụ ổn định, anh ta sẽ tống khứTrần Tranh.Thế là Charles đổi giọng mềm mỏng: “Ben, tôi nghĩchắc anh cũng không ngờ, sự việc này khiến chúng ta gặp phải rắc rối lớn đến mức nào.” Anh ta nói cho Trần Tranh biết suy đoán của mình, sau đókết luận: “Nếu bị Lệ Trí Thành phát hiện, hắn sẽ nhân cơ hội chơi lạichúng ta. Tới lúc đó, hình tượng doanh nghiệp của chúng ta sẽ bị giảmsút nghiêm trọng trong lòng người tiêu dùng. Không chỉ nhãn hiệu loạihai và loại ba của DG, thương hiệu Tư Mỹ Kỳ không thể trở mình, thậm chí cả thương hiệu Zamon cũng bị ảnh hưởng. Chúng ta sẽ chẳng còn chốn dung thân.”Trần Tranh giật mình kinh ngạc. Sau đó, nỗi hoảng hốt và lo sợ bao trùm anh ta.Trong đầu Trần Tranh xuất hiện một suy đoán mơ hồ. Tại sao Lệ Trí Thành lạitung ra sản phẩm mới đúng lúc lô túi xách thông thường của anh ta vừarời khỏi dây chuyền sản xuất, không sớm hơn cũng không muộn hơn? Hànhđộng của Lệ Trí Thành khiến anh ta bị tồn kho một lượng hàng lớn, nguồnvốn bị đứt đoạn. Nếu không phải đúng dịp DG mua cổ phần, anh ta chắcchắn sẽ bị phá sản, thậm chí còn vào tù vì món nợ không thanh toán nổi.Bây giờ được Charles nhắc nhở, Trần Tranh đột nhiên thông suốt vấn đề. Bằng phương thức nào đó Lệ Trí Thành đã nắm rõ mọi động thái của Tư Mỹ Kỳ.Do đó, hắn mới chọ thời cơ chuẩn xác đến thế.Người đàn ông này quả nhiên vô cùng thâm hiểm. Hắn nhất định sẽ bắt anh ta thân bại danh liệt, không thể trở mình.Sự phân tích vừa rồi của Charles cũng có lý. Một khi Lệ Trí Thành có thểnắm rõ tiến độ sản xuất của Tư Mỹ Kỳ, vậy thì nhiều khả năng hắn cũngbiết lô hàng này có vấn đề về chất lượng. Đúng như Charles dự đoán, nósẽ trở thành một đòn chí mạng với anh ta và DG Trung Quốc trong tươnglai.Trần Tranh toát mồ hôi lạnh.Bắt gặp vẻ mặt hoảng sợcủa đối phương, Charles biết lời nói của mình đã phát huy tác dụng. Anhta tạm thời không truy cứu trách nhiệm, mà cất giọng nghiêm nghị: “Ben,anh hãy lập tức xử lý vụ này cho tôi.”Trần Tranh gật đầu: “Tôi sẽ giải quyết ngay.”Charles lộ vẻ hài lòng.Hai người tiếp tục thương lượng. Ban đầu, Charles đề nghị thu hồi toàn bộsản phẩm đã bán ra, đồng thời bồi thường tổn thất cho người tiêu dùng.Trần Tranh không tán thành, anh ta lý luận, số túi xách đó bề ngoàikhông có vấn đề gì, người tiêu dùng chắc chẳng phát hiện ra. Hơn nữa, DG vừa mới thâm nhập vào thị trường Trung Quốc, việc thu hồi sản phẩm chất lượng kém sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến hình tượng của công ty.Charles cảm thấy hoang mang, bởi theo quan điểm của anh ta, sản phẩm có vấn đềphải được thu hồi. Đây cũng là nguyên tắc nghề nghiệp mà từ xưa đến nayanh ta luôn tuân thủ. Nhưng anh ta cũng không thể đặt cược thanh danhcủa công ty.Trần Tranh tiếp tục thuyết phục: “Charles, TrungQuốc có câu “nhập gia tùy tục”, anh nên thích ứng với phương thức cạnhtranh của người Trung Quốc. Anh làm ăn chân chính, người khác dùng âmmưu quỷ kế, kẻ chịu thiệt chỉ là anh mà thôi.”Cuối cùng, vẫn làTrần Tranh đưa ra cách giải quyết. Bí mật bán lô túi xách có vấn đề đócho một doanh nghiệp nhỏ, tốt nhất là doanh nghiệp ở làng xã.Bởi vì sản phẩm của những doanh nghiệp này không thể sánh bằng công ty lớnnhư Ái Đạt hay Tư Mỹ Kỳ nên bọn họ sẽ không khắt khe về khâu chất lượng. Bọn họ không tên tuổi, thực lực yếu kém, tương lai dù xảy ra vấn đề,cũng có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu bọn họ. Dù đen nói thành trắng,bọn họ cũng không có khả năng đáp trả.Charles đập bàn khen hay,sự việc coi như được quyết định. Trong mấy ngày tiếp theo, mỗi lần hồitưởng lại thủ đoạn “đê tiện” này, nội tâm anh ta vẫn có chút áy náy.Tuy nhiên, sau một thời gian, Charles cũng dần quên vụ này. Bất chợt nhớtới, anh ta cảm thấy bình thường. Làm ăn ở Trung Quốc đúng là phải linhhọa mới có thể thích ứng với thị trường chưa trưởng thành nhưng vô cùngkịch liệt và tàn khốc này.*** Mười ngày sau, lô túi xách thông thường có vấn đề đó đã được bán đứt cho người khác.Trần Tranh không đích thân lộ diện. Cấp dưới phụ trách vụ mua bán báo cáo:Người mua là một nhà doanh nghiệp nông dân quê mùa, tuyên bố rất “hàilòng” về chất lượng sản phẩm. Cấp dưới để ý thấy, sản phẩm của công tyđối phương chỉ tiêu thụ ở thành phố cấp ba và nông thôn, tương đối antoàn, không tạo thành ảnh hưởng đối với thị trường của Tư Mỹ Kỳ.Sự việc nhanh chóng được giải quyết, nhưng hiện tại, Trần Tranh lại phải đối mặt ov71i bài toán khó mới.Bởi vì căn cứ theo sự tính toán của tâm phúc, sau khi bán lỗ vốn lô hàng có vấn đề, Tư Mỹ Kỳ sẽ không thể hoàn thành mục tiêu vào cuối năm nay. Dùmấy tháng sau này, thương hiệu Zamon giúp lượng tiêu thụ của Tư Mỹ Kỳtăng lên nhưng vì trước đó tổn thất quá lớn nên vẫn khó xoay chuyển tình thế.Dựa vào bản thỏa thuận ký kết giữa hai bên, nếu hai nămliền Tư Mỹ Kỳ không hoàn thành mục tiêu, Trần Tranh sẽ phải rời bỏ chứcvụ Tổng giám đốc.Thực trạng này khiến Trần Tranh vô cùng ảo não. Bởi vì ai biết sang năm Charles sẽ giở trò gì để ngáng chân anh ta?Thằng cha người nước ngoài này rất tinh quái, bây giờ cũng học được mấychiêu xấu xa, bắt đầu cử người giám sát anh ta.Sau một hồi suy tư, Trần Tranh nảy ra một ý tưởng to gan.Đối với anh ta, giữ vững địa vị của bản thân ở Tư Mỹ Kỳ còn quan trọng hơn thành tích kinh doanh của DG Trung Quốc.Anh ta quyết định dùng chiêu “Một mũi tên trúng hai đích”.Vài ngày sau, Trần Tranh lại đi văn phòng của Charles. Có điều lần này là anh ta chủ động, bộ dạng vội vàng, thần sắc nặng nề.Anh ta không gõ cửa, cũng bất chấp sự ngăn cản của cô thư ký, xông thẳngvào phòng, đập bàn hét lớn: “Charles, chúng ta bị Ái Đạt chơi đểu rồi.”Charles lộ vẻ nghi hoặc.Trần Tranh lập tức kể rõ “ngọn ngành”. Sáng nay, anh ta nhận được thông báokhẩn cấp của bộ phận quản lý sản xuất, cho biết dây chuyền sản xuất đãbị động đến, toàn bộ lô túi xách da mới ra lò của DG đều xuất hiện vấnđề về chất lượng.Charles kinh ngạc đến mức không thốt ra lời.Hai người nhanh chóng đi tới xưởng sản xuất. Nhìn lô hàng không đạt yêu cầu chất cao như núi, Charles vừa đau lòng vừa phẫn nộ. Hai người lập tứckiểm tra camera giám sát, phát hiện đoạn băng đã bị xử lý, không có bấtcứ nhân vật khả nghi hay thao tác vi phạm quy định nào.Charlesvô cùng phẫn nộ, trong đời anh ta chưa bao giờ gặp đối thủ cạnh tranh vô liêm sỉ như vậy. Nhưng từ nơi sâu trong nội tâm, anh ta vẫn có chútnghi ngờ, liền hỏi Trần Tranh: “Anh xác định là do Ái Đạt làm?”Trần Tranh gật đầu: “Tất nhiên, trước đây bọn họ thường giở thủ đoạn này với chúng tôi. Lệ Trí Thành là người chuyện gì cũng dám làm. Con bé LâmThiển cũng chẳng ra gì, anh xem quảng cáo của nó thì biết, đúng là hếtsức vô liêm sỉ. Sự việc này sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện mà đúng lúc nghiệp vụ của chúng ta vừa khởi sắc. Dụng ý của bọn họ quá rõràng. Nếu không phải tôi phát hiện sớm, chỉ e bọn họ sẽ động chân độngtay đến toàn bộ sản phẩm của chúng ta.”Nghe đến đây, Charles hoàn toàn tin lời anh ta, gật đầu lia lịa.“Anh có báo cáo với công ty mẹ vụ này không?” Trần Tranh hỏi.“Không.” Charles buột miệng đáp.Tình hình thị trường thời gian gần đây phát triển theo hướng tốt đẹp, bâygiờ DG có thế lực tương đương các doanh nghiệp Trung Quốc, anh ta cũngvừa được công ty mẹ khen thưởng. Sắp bước sang giai đoạn hai của chiếnthuật, nếu sự việc này tiết lộ ra bên ngoài, công ty mẹ sẽ phê bình anhta quản lý không tốt, chỉ e sau này sẽ khó nhận được sự ủng hộ toàndiện.Trần Tranh cười thầm. Điều anh ta cần chính là sự giấu giếm của Charles. Như vậy, anh ta đã nắm được điểm yếu của đối phương, tương lai hai người cùng trên một con thuyền. Chỉ cần Charles bình an, địa vị của anh ta cũng sẽ vững chắc.Trần Tranh cất giọng sốt ruột: “Phải làm thế nào bây giờ?”Charles cắt ngang lời anh ta: “Tôi sẽ xử lý. Tuy lô hàng này xảy ra chuyệnnhưng chỉ là vấn đề của một nhãn hiệu con. Chúng ta tạm thời không tunghàng ra vội nên không ảnh hưởng đến cục diện. Cứ quyết định như vậyđi.”“Được, vẫn là anh có tầm nhìn xa trông rộng.” Trần Tranh lộ vẻ bất lực.Một lúc sau, Charles đột nhiên quay sang hỏi anh ta: “Lần trước anh nói,vạch trần mối quan hệ giữa Lâm Thiển và Lâm Mạc Thần sẽ có tác dụng đánh vào Ái Đạt và Lệ Trí Thành… Anh định làm thế nào?”



Page 10


Rất lâu sau này, khihồi tưởng lại khoảng thời gian phong ba bão táp đó, Lâm Thiển phát giác, rất nhiều sự việc đều phát triển theo dự kiến của Lệ Trí Thành.Ví dụ, khi tiến vào thị trường Trung Quốc, bước đầu tiên của DG là tung ra nhãn hiệu loại hai và ba.Ví dụ khi Lệ Trí Thành thực hiện chiến thuật “đục nước béo cò”, DG quả nhiên đẩy mạnh thương hiệu Zamon lên “đầu sóng ngọn gió”.Ví dụ bây giờ, thị trường bắt đầu rơi vào trạng thái giằng co căng thẳng.Zamon giống như quả cầu pha lê đẹp đẽ, đã bị đẩy lên điểm cao nhất của thịtrường. Mà đằng sau đó, DG vô hình chung đã dốc hết sức lực của bọn họ,từ tài chính, nhân lực, mức độ ảnh hưởng, trong khi Tư Mỹ Kỳ cũng đãdùng toàn bộ nguồn tài nguyên của mình. Hơn nữa, bọn họ còn buộc chặtnhãn hiệu cao cấp và nhãn hiệu bình thường vào nhau.Lúc này, nếu có ai đó ở đằng sau đẩy bọn họ một phát. Zamon và DG Trung Quốc sẽ rơi xuống, vỡ tan tành.Lâm Thiển tưởng rằng, thời cơ ra tay đã chí muồi. Ai ngờ đúng lúc này, biến cố xuất hiện.Công ty Ái Đạt cũ bị DG khống chế cổ phần thành công. Tiếp theo không chỉ xảy ra một hai sự việc ngoài ý muốn.Trời vẫn chưa sáng, Lâm Thiển nằm trong phòng ký túc của công ty, gọi điện cho Lệ Trí Thành ở bên kia bờ đại dương.“Bác trai không sao là tốt rồi.” Cô cất giọng dịu dàng: “Khi nhận được tin, em lo quá.”Lệ Trí Thành đang ở phòng chờ của sân bay Seattle. Bên ngoài sắc trời mờmịt, sân bay đèn đóm sáng trưng. Anh dõi mắt ra đường băng tấp nập máybay lên xuống, đồng thời cất giọng trầm thấp: “Em không cần lo lắng.Trưa nay anh đã gọi điện cho bố, không có gì đáng ngại.”“Vâng, có cần em bay về thành phố Lâm thăm bố anh không?”Lệ Trí Thành im lặng vài giây rồi lên tiếng: “Không cần, thời gian này em cứ ở thành phố A thì tốt hơn.”Trong lòng Lâm Thiển không thoải mái nhưng cô vẫn đồng ý với quyết định của anh.Cũng không phải Lâm Thiển khó chịu với Lệ Trí Thành. Cô hiểu rõ dụng ý củaanh, thông tin công ty Ái Đạt cũ rơi vào tay DG gây chấn động toàn ngành túi xách. Tuy bây giờ Ái Đạt cũ chỉ chiếm một tỷ lệ rất nhỏ trongnghiệp vụ của tập đoàn Ái Đạt, nhưng đối với bố con Lệ Trí Thành, dù sao đây cũng là gia sản có ý nghĩa lớn, đồng thời là một biểu tượng tornglòng toàn thể nhân viên Ái Đạt nói chung và những nhân viên lâu năm nóiriêng.Là “lãnh tụ” của các doanh nghiệp quốc nội trong cuộcchiến thu mua này, bây giờ Ái Đạt lại để mất “gia sản”, thử hỏi bênngoài hoang mang đến mức nào?Có nguồn tin tiết lộ, dưới sự cạnhtranh kịch liệt của Zamon, lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Ái Đạt đã daođộng bí mật ký hợp đồng với DG, sắp tới có lẽ cả tập đoàn sẽ bị đem bán. Cũng có người cho biết, nội bộ Ái Đạt chia thành hai phe, tình hình rất hỗn loạn. Đương nhiên cũng có kẻ nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa, khiến dư luận càng thêm hoang mang.Lệ Trí Thành không cho Lâm Thiển về thành phố Lâm, cũng nhằm mục đích để cô tránh nơi thị phi này.Lâm Thiển không thoải mái bởi vì Ái Đạt bị người khác chơi một vố, cũng vì sự bất lực của bản thân.“Là ai bán cổ phần, anh đã điều tra rõ chưa?” Cô hỏi.“Rồi.” Lệ Trí Thành bình thản trả lời: “Ngoài Cố Diên Chi còn có Từ Trừng Yến và chị dâu của anh.”*** Cùng thời điểm, Cố Diên Chi, Phó tổng giám đốc tập đoàn Ái Đạt, người đượccoi là cánh tay phải của Lệ Trí Thành đang cùng đại kiện công ty đầu tưMK và nhân viên tập đoàn DG đi thăm quan cửa hàng flagship của Zamon ởNew York.Trước khi đi Mỹ, anh ta thông báo nghỉ phép một tháng với phòng nhân sự, đồng thời để lại đơn xin từ chức.Vào giây phút này, Cố Diên Chi đứng giữa đám đông, bộ dạng đặc biệt nhàn nhã và thoải mái.“Cố tiên sinh.” Một giám đốc của tập đoàn DG cười hỏi: “Anh có hài lòng về chuyến đi Mỹ lần này không?”Cố Diên Chi tháo kính râm, nửa cười nửa không nhìn anh ta: “Rất hài lòng,xin cảm ơn sự tiếp đoán của quý vị. Tôi nghĩ tôi đã đạt được nguyện vọng kiếm thật nhiều tiền, du ngoạn vòng quanh thế giới. Tôi sẽ bắt đầu hành trình từ nước Mỹ.”Mọi người đều cười. Bên cạnh Cố Diên Chi làmột giám đốc người Trung Quốc, cũng vừa bay sang bên này. Anh ta hỏi:“Cố tổng đồng ý bán cổ phần, còn rời khỏi Ái Đạt. Người trong giới đềuhết sức kinh ngạc, tôi muốn biết lý do tại sao?”Câu hỏi mang hàm ý sâu xa.Bởi vì vụ mua bán cổ phần là do Cố Diên Chi đàm phán với công ty đầu tư,lãnh đạo cao cấp của DG chỉ nhìn vào kết quả cuối cùng. Người giám đốcnày trong quá khứ cũng được coi là đối thủ cạnh tranh của Cố Diên Chi,nên anh ta ít nhiều nảy sinh sự nghi ngờ. Nhưng cổ phần đúng là đã bán, DG đã kiểm soát công ty Ái Đạt cũ. Vì vậy, anh ta mới càng nghi hoặc.Trước ánh mắt tò mò của mọi người, Cố Diên Chi mỉm cười, chỉ trả lời ngắngọn: “Đây là lý do cá nhân, xin thứ lỗi tôi không thể tiết lộ.”Nhưng trên đời này chẳng có bức tường nào không lọt gió. Tại sao Cố Diên Chirời khỏi Ái Đạt? Người của công ty đầu tư MK đương nhiên giải thích rõnguyên nhân với tập đoàn DG. Vài ngày sau, tin tức từ nội bộ DG dần lantruyền ra cả ngành túi xách.“Dùng xong rồi vứt bỏ” là thủ đoạn bất biến của những kẻ ngồi trên cao từ xưa đến nay.Cố Diên Chi từng là nhân vật quan trọng của Ái Đạt, nhưng sau khi Lệ TríThành tiếp quản công ty, anh tiến hành một loạt kế hoạch cải tổ, cơ cấulại, khiến cổ phần trong tay Cố Diên Chi ngày càng thu hẹp. Sau đó,những nhân viên như Tiết Minh Đào, Lâm Thiển được trọng dụng nên địa vịcủa Cố Diên Chi bị uy hiếp nghiêm trọng.Điều này khiến anh ta vô cùng bất mãn. Vì vậy, trước cám dỗ mà DG đưa ra, anh ta đã động lòng.Người trong ngành có ý kiến trái ngược về sự kiện này. Có người cho rằng, CốDiên Chi không coi trọng nghĩa khí, đâm một nhát vào lưng ông chủ củamình. Cũng có người nhận xét, Cố Diên Chi có tài năng, tự tách ra lậpnghiệp cũng rất tốt. Anh ta chỉ chọn con đường khác chứ chẳng làm gì sai trái.Nhưng mọi người đều biết, Cố Diên Chi đúng là “dứt tình”và rời khỏi Ái Đạt. Anh ta và Ái Đạt không còn một chút quan hệ. Mấytháng sau đó, không ai biết anh ta đi đâu và làm gì, tựa như biến mấtkhỏi “chốn giang hồ.”*** Sáng sớm hôm sau khi nói chuyện với Lệ Trí Thành, Lâm Thiển bất ngờ nhận được điện thoại của người trợ lý chủ tịch Từ Dung.“Giám đốc Lâm”. Ngữ khí của người trợ lý rất khách sáo: “Chủ tịch vừa có chỉthị, mời cô đến thành phố Lâm một chuyến. Chủ tịch muốn gặp cô.”Lâm Thiển hơi ngạc nhiên: “Có chuyện gì sao?”Người trợ lý im lặng trong giây lát. Tuy anh ta là người của chủ tịch nhưngbây giờ ai mà chẳng biết Lệ tổng là người có quyền lực lớn nhất trongcông ty. Anh ta đương nhiên biết rõ CEO rất coi trọng vị hôn thê này.Thế là anh ta hàm hồ đáp: “Sáng sớm hôm nay, một cổ đông đến thăm chủ tịch, có nhắc đến tình hình ở bên ngoài trong thời gian gần đây, cũng nhắcđến giám đốc Lâm. Sau đó, tâm trạng của chủ tịch không được tốt lắm.”Lâm Thiển giật mình thon thót.Về việc có nên quay lại thành phố Lâm gặp ông Từ Dung hay không, Lâm Thiển cho rằng, kiểu gì cô cũng phải đi, bởi nếu không đi, chứng tỏ cô có tật giật mình.Ông Từ Dung là người thấu tình đạt lý. Ông gọi cô đến gặp, chứng tỏ muốn trực tiếp hỏi rõ vấn đề. Như vậy cũng tốt, tránhtình trạng hai người vì chuyện này nảy sinh khúc mắc trong tương lai.Nhưng cô cũng không thể đi một cách tùy tiện.Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển ngồi trên giường, chống cằm trầm tư suy nghĩ.Tại sao không sớm không muộn mà đúng lúc công ty Ái Đạt cũ bị thu mua, ôngTừ Dung tức đến mức phải nhập viện, mối quan hệ giữa cô và Lâm Mạc Thầnlọt đến tai ông?Có lẽ đây là sự trùng hợp, nhưng cũng nhiều khả năng có kẻ cố ý làm vậy?Là ai?Người của DG hay Trần Tranh? Hoặc người trong ngành, thậm chí nhân viên của Ái Đạt muốn “bán thân” cho DG?Trước lợi ích, mỗi người đều có sự lựa chọn khác nhau, điều này cũng là hoàntoàn bình thường. Nhưng chắc chắn không phải là người của công ty đầu tư MK, bởi vì Lâm Mạc Thần ở đó.Bất kể là ai, không biết đối phương tung chiêu này nhằm mục đích gì?Để ông Từ Dung đề phòng cô? Không, chiêu này chưa đủ ảnh hưởng đến Ái Đạt.Lòng Lâm Thiển chùng xuống. Đối phương đã tiết lộ với ông Từ Dung sự thật, chỉ e sẽ nhanh chóng công bố trướ dư luận.Trước đó cô và Lệ Trí Thành đã tính đến chuyện này nhưng cả hai đều không quá bận tâm. Bởi vì Ái Đạt vô cùng ổn định, cô và Lâm Mạc Thần lại nétránh, không tham gia trực tiếp. Dù bị tiết lộ cũng chẳng gây sóng gió.Vì vậy, cô mới không e ngại.Nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi, công ty Ái Đạt cũ rơi vào tay đối thủ, giới truyền thông hết sức nhạycảm và căng thẳng, lòng người ở Ái Đạt rối bời. Nếu có kẻ cố ý nhằm vào mối quan hệ giữa cô và Lâm Mạc Thần, chỉ sợ có trăm cái miệng cũng khógiải thích.Đúng là điên thật.Lâm Thiển đập mạnh tay xuống giường. Lệ Trí Thành nói đúng, bây giờ cô không nên về thành phố Lâm.Lâm Thiển rút điện thoại gọi cho Lệ Trí Thành.“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”Anh đang trên chuyến bay về nước.Đúng lúc này, trợ lý của ông Từ Dung lại gọi điện: “Giám đốc Lâm, chủ tịchvừa hỏi cô đã đến chưa. Tình trạng sức khỏe của chủ tịch vẫn chưa ổnđịnh, bác sỹ nói không được quá xúc động. Hôm nay cô hãy về một chuyếnđi, coi như vì chủ tịch.”“Tôi biết rồi.”Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển phân tích kỹ tình hình.Dù cô ở thành phố Lâm hay thành phố A, chỉ cần đối phương có ý gây khó dễ, trước sau gì cũng tìm ra cô.Bây giờ mà đi thành phố Lâm, không biết cô sẽ gặp rủi ro gì?Đầu tiên là tình hình sức khỏe của ông Từ Dung. Ngộ nhỡ trong lúc nóichuyện, tâm trạng của ông xúc động, xảy ra vấn đề lớn, thì đây khôngphải trách nhiệm mà cô có thể gánh vác. Vì vậy, tốt nhất cô đặt vé muộnmột chút, kéo dài thời gian đến lúc Lệ Trí Thành về nước vào chiều hômnay. Sau đó, cô và anh cùng đi gặp sẽ càng ổn thỏa hơn.Tiếptheo, rất có khả năng đối phương đã tiết lộ với giới truyền thông, hoặcrêu rao tin đồn trong nội bộ Ái Đạt. Nếu kẻ đó là Trần Tranh, dựa vàothủ đoạn thường thấy của anh ta, nhiều khả năng anh ta sẽ kích độngngười khác gây chuyện. Cô phải đặc biệt cẩn thận, đề phòng bất trắc.Tiếp đó, bất kể đối phương có mục đích gì, chuyện này cũng chỉ là vu vơkhông căn cứ, mang tính chất vu oan giá họa. Có Lâm Mạc Thần và Lệ TríThành ở bên cạnh, chắc chắn bọn họ sẽ nhanh chóng giải quyết, xử lý ổnthỏa dư luận. Vì vậy, cô không cần lo lắng.Sau khi tự an ủi bảnthân, Lâm Thiển gọi điện nhờ thư ký đặt vé máy bay. Tiếp theo, cô gọicho Cao Lãng, bảo anh ta bí mật dẫn mấy bảo vệ đến sân bay đón cô. Thuxếp xong xuôi, Lâm Thiển mới thở phào nhẹ nhõm.Tuy tự nhủ chẳng có gì đáng sợ, nhưng dẫu sao chuyến đi của cô cũng là kiểu biết rõ trên núi có hổ vẫn còn mò lên.*** Lệ Trí Thành về đến sân bay thành phố Lâm lúc hoàng hôn buông xuống.Khi xe ô tô lên đường cao tốc, anh mở điện thoại, phát hiện có ba cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn của Lâm Thiển.“Bố anh bảo em hôm nay về thành phố Lâm gặp ông nên em sẽ bay về.”Lệ Trí Thành lập tức gọi điện nhưng Lâm Thiển tắt máy.Trầm mặc vài giây, anh dặn dò Tưởng Viên: “Cậu ở lại đón Lâm Thiển, tôi đi bệnh viện trước.”Tại sao Lệ Trí Thành lại quyết định đi bệnh viện trước?Một mặt, anh lo cho sức khỏe của bố. Mặt khác, anh muốn giải quyết vấn đềcấp bách hiện thời ở chỗ bố trước khi Lâm Thiển đến nơi.Anh không muốn cô phải đối mặt với sự nghi ngờ chất vấn của bố anh, cũng không muốn cô trần tình để lấy lại sự trong sạch.Lúc Lệ Trí Thành về tới bệnh viện, trời đã tối hẳn. Anh đẩy cửa phòng bệnhđi vào, liền nhìn thấy ông Từ Dung nằm trên giường. Ông gầy hơn lúctrước khi anh đi Mỹ, sắc mặt rất kém, đôi mắt vốn tinh anh sắc sảo ngàynào giờ hơi lờ đờ.Lệ Trí Thành chau mày, ngồi xuống bên giường bệnh.“Chẳng phải bố nói với con, tình trạng ổn định rồi hay sao?” Anh hỏi nhỏ, đồng thời nắm tay ông.“Tại bố bị Trừng Yến làm cho tức chết.” Ông Từ Dung cất giọng khàn khàn:“Chị dâu anh là phụ nữ, muốn bán cổ phần bố cũng có thể hiểu. Nhưng tạisao Trừng Yến lại làm vậy?”Từ Trừng Yến là con trai út của ông, cũng là con riêng ra đời sau khi ông và mẹ Lệ Trí Thành ly hôn.“Không ảnh hưởng đến đại cuộc”. Anh lên tiếng: “Bố không cần tức giận.”Về điểm này, ông Từ Dung không tán thành. Có câu “bệnh đến như núi đổ”, ông cũng già rồi nên có sự cố chấp của mình.“Ái Đạt cũ, bây giờ các anh gọi là Ái Đạt cũ…” Ông Từ Dung chậm rãi mởmiệng: “Nhưng đó là tâm huyết của cả đời bố.” Ông nhướng mắt nhìn contrai: “Anh sẽ lấy về cho bố chứ?”“Vâng ạ.”Ông Từ Dung gật đầu.Một lúc sau, ông lại hỏi: “Anh trai của Lâm Thiển là người đứng đầu vụ thu mua này đúng không?”Thần sắc Lệ Trí Thành không thay đổi: “Đúng ạ, nhưng anh ấy cũng chỉ làmtheo sự sắp xếp của công ty mà thôi. Hơn nữa, anh ấy đã né tránh, khôngđộng đến Ái Đạt. Thời gian qua, Lâm Thiển đi Minh Đức làm việc nên chẳng ảnh hưởng gì cả.”Chỉ hai ba câu, Lệ Trí Thành đã giải thích rõ ngọn ngành.Ông Từ Dung lặng lẽ nhìn con trai.“Anh giấu bố chuyện này, bởi vì biết trong lòng bố sẽ không thoải mái?” Ônghỏi: “Dù thế nào, Lâm Thiển cũng là con dâu tương lai của bố, anh trainó lại là người đang thôn tính cả ngành túi xách của Trung Quốc. Anh xác định thằng đó không phải lợi dụng em gái của mình để đạt được mụcđích?”Lệ Trí Thành từ tốn trả lời: “Anh ấy không thôn tính nổi, cũng chẳng thể lợi dụng con.”Hai bố con im lặng một lúc, ông Từ Dung hỏi: “Anh nhất định cưới Lâm Thiểnsao? Trong lòng anh đã cân nhắc kỹ chưa? Từ góc độ của bố, bố cho rằngcon bé đó không thích hợp với anh.”“Khỏi cần cân nhắc, con nhất định cưới cô ấy.”Ông Từ Dung không nói thêm điều gì. Một lúc sau, ông lại lên tiếng: “Đã cóngười thông báo với bố chuyện đó, chắc chắn sẽ lôi ra dư luận. Thời gian này, anh hãy bảo vệ Lâm Thiển khỏi thị phi, tốt nhất tránh tầm mắt củamọi người, đợi sự việc kết thúc mới kết hôn. Những chuyện như vậy, anhkhông được để người phụ nữ đứng mũi chịu sào.”“Con hiểu.”Lệ Trí Thành nhìn đồng hồ, đứng dậy ra về. Đi đến cửa, anh đột nhiên dừngbước, quay đầu nói: “Bố không cần phải lo lắng. Bất cứ chuyện gì cũng là kẻ mạnh mới có quyền phát ngôn. Một khi con đánh đuổi DG khỏi thịtrường Trung Quốc, còn ai dám nói nửa lời?”Ngữ khí của anh bộc lộ sự mạnh mẽ và quyết tâm của người trẻ tuổi, ông Từ Dung mỉm cười gật đầu.Lệ Trí Thành đẩy cửa đi ra ngoài.Hành lang vô cùng yên tĩnh, ánh đèn dìu dịu. Vừa ngẩng đầu, anh liền nhìn thấy Lâm Thiển ngồi ở chiếc ghế dài bên cửa ra vào.Lệ Trí Thành hơi biến sắc. Lâm Thiển đứng dậy, nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp.*** Phòng bệnh nằm ở trong cùng hành lang, xung quanh hết sức tĩnh mịch. Vì vậykhi đến cửa, Lâm Thiển vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của hai bố conLệ Trí Thành.Lúc này, nhìn thấy Lệ Trí Thành đẩy cửa đi rangoài, trong lòng cô rất mềm mại. Nhưng sự mềm mại đó tựa hồ lại có mộthòn đá nhỏ rơi vào, khiến cô cảm thấy không dễ chịu.Đó là bởi vì hai câu nói của ông Từ Dung:“Anh nhất định cưới Lâm Thiển sao?”“Từ góc độ của bố, bố cho rằng con bé đó không thích hợp với anh.”Lệ Trí Thành lặng lẽ nhìn Lâm Thiển.Vừa xuống máy bay, anh đã vội tới đây ngay. Có lẽ do chuyến bay đường dài,quần áo của anh màu sắc hơi nhàu, sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi. Nhưng ánh mắtnhìn cô vẫn thâm trầm và ngời sáng, tựa hồ có thể hiểu rõ tâm trạng rốibời của cô lúc này.Lệ Trí Thành cầm tay Lâm Thiển: “Em đến từ lúc nào vậy?”Lâm Thiển thật thà trả lời: “Một lúc rồi.”Lệ Trí Thành gật đầu.“Em vào thăm bố anh.” Cô nói.Lệ Trí Thành không buông tay, quay đầu dõi qua ô cửa kính nhỏ trên cửaphòng bệnh. Lúc này, ông Từ Dung nhắm mắt, dường như đã chìm vào giấcngủ. Anh lên tiếng: “Bố vừa uống thuốc, lại nói chuyện với anh khá lâu.Bây giờ chắc bố mệt rồi, ngày mai chúng ta vào thăm bố.”“Vâng.”Bình thường khi gặp nhau, hai người luôn vui vẻ và tình cảm. Nhưng vào thờikhắc này, Lâm Thiển hết sức yên tĩnh, môi hơi mím chặt. Lệ Trí Thànhcũng không nói điều gì, cầm tay cô đi ra ngoài.Ngoài trời đã tối đen, hành lang bật đèn sáng trưng. Đây là khu phòng bệnh đặc biệt nênrất vắng vẻ, chỉ có ngọn đèn sáng trắng trên đỉnh đầu chiếu xuống ngườibọn họ, tạo thành hình bóng bất định dưới chân.Lâm Thiển liếc qua Lệ Trí Thành, có chút ngẩn ngơ. Cô thật sự hy vọng, hai người có thể nắm tay nhau đi đến hết con đường.“Em ấm ức lắm phải không?”Lệ Trí Thành đột nhiên dừng bước, quay sang Lâm Thiển. Ở giây tiếp theo,anh ôm eo cô, cúi đầu lặng lẽ nhìn cô bằng ánh mắt trầm tĩnh, mạnh mẽnhưng cũng dịu dàng.Lâm Thiển ôm cổ anh.“Ừm.” Cô nóikhẽ: “Hơi hơi. Nhưng so với việc người nào đó gặp “núi đao biển lửa” ởchỗ anh trai em, chút ấm ức này chẳng là gì cả.”Khóe mắt Lệ Trí Thành thấp thoáng ý cười.Thật ra Lâm Thiển không hề oán trách ông Từ Dung. Ngược lại, cô hiểu nhữngsuy nghĩ của ông, từ góc độ một người cha và một thương nhân. Hơn nữa,sau khi Lệ Trí Thành tỏ rõ thái độ, ông cũng lập tức chấp nhận cô.Nhưng Lâm Thiển vẫn hơi tủi thân, bởi vì cô và anh trai rất thẳng thắn vô tư, là những người đáng tin cậy nhưng lại bị hiểu nhầm. Hơn nữa, ở hoàncảnh này, cô lại không thể chứng minh sự trong sạch của bản thân, càngkhông thể chứng minh mình là “người phụ nữ thích hợp với Lệ Trí Thành”.Đây là do hoàn cảnh khách quan tạo thành, bởi vì thân phận và vị trí của cô và Lâm Mạc Thần là điều không thể thay đổi.“Một người phụ nữ như thế nào mới thích hợp với anh?” Lâm Thiển đột nhiên lên tiếng.Biết câu hỏi này là hơi kỳ cục nhưng cô vẫn thốt ra miệng.Lệ Trí Thành chỉ yên lặng nhìn cô. Sau đó, anh cúi xuống hôn cô. Tầm mắtLâm Thiển hoàn toàn bị anh che khuất, toàn thân cũng bị anh ôm chặt.Trong lúc môi lưỡi quấn quýt, Lâm Thiển chợt nghe thấy giọng nói trầmthấp của anh vang lên bên tai: “Có cần anh moi tim ra cho em không?”Lâm Thiển không nhịn được cười.Đúng là vừa rồi Lệ Trí Thành tỏ thái độ rất kiên quyết và cứng rắn trước mặt bố anh.“Khỏi cần cân nhắc, con nhất định cưới cô ấy.”“Một khi con đánh đuổi DG khỏi thị trường Trung Quốc, còn ai dám nói nửa lời?”Lâm Thiển ngẩng đầu nhìn anh.Nếu tình yêu là một loại tín ngưỡng, vậy thì tín ngưỡng của cô chính làngười đàn ông này. Còn anh đã dùng phương thức quyết đoán vốn có củamình để bảo vệ tình yêu của cả hai người.“Em yêu anh.” Cô thì thầm.Lệ Trí Thành lại một lần nữa cúi xuống ngậm môi cô.Hai người cách xa một thời gian, cộng thêm nỗi nhớ nhung trước đó nên nụhôn này vô cùng mãnh liệt. Ở góc hành lang vắng vẻ, Lệ Trí Thành khóaLâm Thiển trong vòng tay của mình, hôn lên môi, mắt, mũi, tai cô. Cả hai nhất thời quên cả thời gian, trong mắt, trong lòng họ chỉ có hình bóngđối phương.Cao Lãng và Tưởng Viên vừa đi lên tầng bốn liền nhìnthấy Tổng giám đốc đang ôm hôn một cô gái ở góc tường. Cô gái đó đươngnhiên là Lâm Thiển.Lệ tổng ở thời khắc này hoàn toàn khác ngày thường. Có lẽ cũng chỉ ở trước mặt Lâm Thiển, Lệ tổng mới để lộ vẻ tùy ý như vậy.Cao Lãng và Tưởng Viên đều dừng bước. Tưởng Viên không lấy làm lạ, Cao Lãng xấu hổ, lập tức quay đầu sang một bên.“Khụ…” Tưởng Viên ho khan một tiếng.Lệ Trí Thành ở phía đối diện liền ngẩng đầu, đồng thời rời khỏi môi LâmThiển, nhưng vẫn ôm eo cô. Có lẽ do nụ hôn quá cuồng nhiệt, gương mặtanh hơi hồng lên. Anh quay người về phía bọn họ. Lâm Thiển bị bắt quảtang tại trận, thẹn thùng cúi thấp đầu, không nhìn hai người đàn ông.“Tổng giám đốc.” Tưởng Viên cất giọng bình thản: “Cổng trước xuất hiện một số phóng viên và một số người không rõ thân phận, hình như đến để gâychuyện.” Ngừng vài giây, anh ta nói tiếp: “Bọn họ cầm băng rôn biểu ngữ, nói Ái Đạt chúng ta câu kết với công ty nước ngoài, bán đứng thươnghiệu dân tộc.”Thần sắc Lệ Trí Thành không thay đổi, trong khi Lâm Thiển giật mình. Biến cố đến nhanh hơn cô tưởng.



Page 11


Đêm mỗi lúc mỗi khuya, cả thành phố lấp lánh ánh đèn như bàn cờ phức tạp trải dài, không thấy tận cùng.Lâm Thiển và Lệ Trí Thành đứng ở hành lang tĩnh mịch của khu nhà điều trị, dõi mắt xuống đám đông bên dưới.Bọn họ có vẻ đứng ngồi không yên, bộ dạng hết sức hưng phấn. Các phóng viên tay cầm camera hoặc máy ảnh đi đi lại lại. Chỉ cần có người rời khỏitòa nhà này, lập tức thu h1ut sự chú ý của bọn họ.Đằng sau đámphóng viên là mười mấy người đàn ông mặc đồng phục xanh công nhân. Dotrời tối nên không rõ diện mạo của bọn họ, nhưng biểu ngữ trong tay họrất nổi bật:“Ngăn chặn việc thu mua của nước ngoài.”“Lãnh đạo cao cấp của Ái Đạt câu kết nước ngoài, bán đứng thương hiệu dân tộc.”Bọn họ đồng thời hô to khẩu hiểu phản đối. Giống như đã tập luyện từ trước, âm thanh đồng loạt vang vang:“Bảo vệ thương hiệu dân tộc!”“Không cho người nước ngoài mua cổ phần của Ái Đạt cũ.”“Đuổi gián điệp của nước ngoài ra khỏi Ái Đạt.”Nghe đến năm từ “gián điệp của nước ngoài”, Lâm Thiển liền chau mày.Rõ ràng bọn họ ám chỉ cô.Mặc dù đã tối muộn nhưng cổng bệnh viện vẫn đông người qua lại, vì vậy đámđông này nhanh chóng thu hút sự chú ý của người qua đường. Phóng viêncũng nhân cơ hội, chụp ảnh nhóm biểu tình lia lịa. Người tụ tập mỗi lúcmột đông, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.Lệ Trí Thành một tay khoác vai Lâm Thiển, một tay chống lên thành cửa sổ. Sắc mặt anh vẫn rất điềm tĩnh.“Em cho rằng ai đứng sau vụ này?” Anh hỏi.Lâm Thiển hừ một tiếng khinh miệt: “Trần Tranh chứ còn ai vào đây nữa? Thủ đoạn hạ lưu như vậy, ngoài anh ta ra còn ai?”Đây cũng là đáp án trong đầu Lệ Trí Thành. Khóe mắt anh vụt qua một tia sắc lạnh.Lâm Thiển lắc đầu: “Thật ra Trần Tranh không phải là loại người ngốcnghếch. Hồi còn làm việc ở Tư Mỹ Kỳ, em cảm thấy anh ta tương đối có đầu óc, quản lý công ty cũng không đến nỗi nào. Nhưng con người anh ta… quá cố chấp. Anh ta quá coi trọng tư lợi, hơn nữa thường bất chấp thủ đoạnđể đạt được mục đích, vì vậy mới hay làm những chuyện ngu ngốc. Bây giờnghĩ lại mới thấy, con người này thật ra vừa đáng thương vừa đáng giận.Bởi vì từ đầu đến cuối, anh ta không nhìn nhận rõ vấn đề.”Nói xong, cô quay sang Lệ Trí Thành.Có lẽ do mấy ngày qua, đặt biệt là hôm nay, tâm trạng của Lâm Thiển sa sút nên khi chứng kiến màn kịch đồng thời là sự tấn công ác ý của TrầnTranh, trong lòng cô mới nảy sinh cảm thán.Cô cảm thán con người Trần Tranh, cũng tựa như cảm thán nhiều chuyện khác, mà bản thân không thể nói rõ.Lệ Trí Thành chỉ im lặng nhìn Lâm Thiển. Sắc mặt anh vô cùng trầm tĩnh, ánh mắt thâm sâu khó đoán.Sau đó, anh giơ tay nâng cằm cô, nói nhỏ: “Em nói không sai, nhưng đây cũng là sự vùng vẫy cuối cùng của anh ta.Ngữ khí của anh tựa hồ thoát ra khí lạnh, khiến Lâm Thiển bất giác rùng mình.DG và công ty đầu tư tìm mọi cách thu mua cổ phần, khiến ông Từ Dung đổbệnh nhập viện. Bây giờ Trần Tranh lại dùng cô để công kích anh và ÁiĐạt.Lệ Trí Thành sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Chắc Trần Tranh đã quên mất, anh là người tàn nhẫn đến mức nào?Hiện tại, kế hoạch liên hoàn do anh sắp xếp đã đâu vào đấy, cuộc phản kíchsẽ bắt đầu vào mấy tháng sau. Đến lúc đó, Trần Tranh sẽ chỉ còn conđường “chết”.Lâm Thiển lại dõi mắt xuống đám đông bên dưới.Không biết bây giờ Trần Tranh đang trốn ở góc nào? Chắc anh ta rất đắc ý khi chứng kiến cảnh tượng này?Nhưng nhiều khả năng lần sau gặp lại, cô chỉ còn ánh mắt thương hại dành cho anh ta.*** “Tiết Minh Đào tới rồi.” Tưởng Viên đi đến, gật đầu với Lệ Trí Thành.Lâm Thiển thuận theo ánh mắt hai người đàn ông, quả nhiên nhìn thấy mấychiếc xe buýt lớn đỗ ở ngoài cổng bệnh viện. Sau đó, Tiết Minh Đào dẫntheo mấy cán bộ và nhân viên của Ái Đạt xuống xe. Bọn họ bắt đầu duy trì trật tự ở hiện trường, đồng thời ngăn phóng viên và đám người biểu tình ở bên ngoài.Tình trạng này thật ra hơi khó xử. Lệ Trí Thànhkhông thể báo cảnh sát, bởi nếu cảnh sát can thiệp, chắc chắn ngày maisẽ lên trang nhất, chuyện nhỏ hóa thành chuyện lớn.Nhưng cũngkhông thể mặc kệ đám người gây rối, bởi họ chặn ngoài bệnh viện, khôngbiết baoi giờ mới rời đi. Việc nghỉ ngơi tĩnh dưỡng của ông Từ Dung sẽbị ảnh hưởng.Bây giờ chỉ có thể dùng thủ đoạn “lấy thịt đèngười” để trấn áp bọn họ. Cũng may Tiết Minh Đào dẫn theo nhiều người,bao vây đám gây chuyện trong giây lát.Từ trước đến nay, TiếtMinh Đào luôn là người làm việc thận trọng. Tuy không nghe thấy bọn họnói gì nhưng Lâm Thiển có thể đoán ra, Tiết Minh Đào và mấy cán bộ đangtrình bày với phóng viên, có lẽ giải thích đám người gây chuyện khôngphải nhân viên của Ái Đạt. Người anh ta dẫn đến cũng khá thú vị. Một bộphận thanh niên cường tráng đứng ở vòng ngoài, bên trong đều là người có tuổi hoặc nhân viên nữ. Như vậy, bọn họ trở thành thế yếu trước đámngười gây chuyện kia. Nếu đối phương động thủ, tin tức của ngày mai sẽtrở thành, lưu manh côn đồ đánh đập nhân viên của Ái Đạt. Tất nhiên, đám thanh niên trai tráng cũng không để những người già nua, yếu ớt bị ứchiếp thật sự.Không thể không thừa nhận, Tiết Minh Đào tương đối thâm hiểm. Anh ta thừa sức đối phó với kẻ tiểu nhân như Trần Tranh.Chiêu này quả nhiên hiệu nghiệm, hiện trường không xảy ra xung đột, đám đôngbiểu tình cũng có người ra về. Mấy phóng viên đều vây quanh Tiết MinhĐào, nghe anh ta giải đáp thắc mắc.Thấy tình hình bớt căng thẳng, Tưởng Viên cúp điện thoại, quay sang Lệ Trí Thành và Lâm Thiển: “Ô tô đã đến cổng phụ rồi.”Lệ Trí Thành gật đầu, cởi áo comple khoác lên người Lâm Thiển, sau đó ôm vai cô: “Chúng ta đi thôi!”Lâm Thiển không lên tiếng. Bây giờ đúng là chuyện lớn đã hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Tuy nhiên…Cô quan sát đám đông bên dưới, lại ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời tối đen.Dù Lệ Trí Thành không nói rõ, nhưng tất cả mọi người, gồm cô và anh,Tưởng Viên, Tiết Minh Đào, Trần Tranh… đều biết rõ, mối quan hệ giữa côvà Lâm Mạc Thần đã ảnh hưởng đến cục diện đối kháng giữa các doanhnghiệp trong và ngoài nước.Anh trai vị hôn thê của CEO tập đoànÁi Đạt Lệ Trí Thành chính là giám đốc đầu tư số một, người chỉ đạo vụthu mua các doanh ngiệp trong nước. Bất kể ai biết sự thật này, tronglòng đều không thoải mái.Có phải Ái Đạt đã câu kết với DG? LâmThiển có phải là gián điệp hay không? Lâm Thiển vốn không thể giải thích tường tận những băn khoăn này. Nhất là người bên ngoài không nắm rõ kếhoạch tiếp theo của Lệ Trí Thành, chỉ thấy bây giờ các doanh nghiệptrong nước bị DG đè bẹp. Tình trạng này càng khiến dư luận hoang mang,ngờ vực. Trong khi đó, cuộc phản công của Lệ Trí Thành cần thêm mộtkhoảng thời gian chuẩn bị, chắc chắc anh sẽ phải chịu áp lực rất lớn.Lâm Thiển cắn môi, thu hồi tầm mắt, cùng Lệ Trí Thành đi xuống dưới.Cổng phụ trách cổng chính không xa, nhưng bởi vì vị trí khuất nẻo, đèn tốimờ mờ nên khi xe ô tô lặng lẽ đến nơi, cũng không thu hút sự chú ý củađám đông ngoài cổng chính.Tưởng Viên tiến lên trước mở cửa cho bọn họ. Lâm Thiển khoác áo comple của Lệ Trí Thành. Trên áo vẫn còn lưu lại hơi ấmcủa anh, khiến cô đặc biệt cảm thấy ấm áp và yên lòng. Lệ Trí Thành gầnnhư ôm cả người cô vào lòng. Lâm Thiển ngẩng đầu, liền nhìn thấy gươngmặt bình tĩnh của anh ở cự ly gần.Trong lòng Lâm Thiển đột nhiên dâng trào sự cảm động khó nói thành lời. Có lẽ do buổi đêm lạnh lẽo,xung quanh lại ồn ào huyên náo, trong khi vòng tay của anh quá ấm áp vàmạnh mẽ, khiến cô cảm động và yên lòng.“Không sao đâu.” Lâm Thiển lẩm bẩm, giống như an ủi anh.Lệ Trí Thành nhìn cô, khóe mắt thấp thoáng ý cười.Lâm Thiển lập tức đọc hiểu ánh mắt của anh. Bởi vì vào thời khắc này, cô còn an ủi anh, làm anh cảm thấy thú vị.Lâm Thiển cũng không nhịn được cười, liếc anh một cái với hàm ý: Anh không bận tâm đến bọn họ, em cũng thế.Chỉ một đoạn đường ngắn, chỉ trao đổi qua ánh mắt, hai người đã hiểu tâm ý của đối phương.Lệ Trí Thành và Lâm Thiển nhanh chóng đi đến bên xe ô tô.Đúng lúc này, Lâm Thiển đột nhiên ngẩn người. Bởi vì cô chợt phát hiện ra mấy người quen trong đám đông gây rối.Đó là nhân viên lâu năm của Ái Đạt. Trước kia Lâm Thiển vì công việc cũngtừng tiếp xúc với bọn họ. Cô tin bản thân để lại ấn tượng tốt cho họ,cũng khiến họ nhìn thấy năng lực và sự cố gắng của mình.Vậy màbây giờ, họ đứng cùng hàng ngũ với những kẻ lưu manh, giơ cao biểu ngữphản đối. Dù người của Tiết Minh Đào ra sức thuyết phục nhưng họ vẫnkhông chịu rời đi.Lòng Lâm Thiển nặng trĩu, không biết là mùi vị cảm xúc gì.Còn chưa kịp lên ô tô, cô chợt nhìn thấy một thứ gì đó màu trắng bay đến.Thứ màu trắng đập trúng mặt Lâm Thiển, làm sống mũi và mắt cô đau buốt.Một chất dịch dinh dính chảy trên mặt, pha lẫn mùi tanh.Là trứng gà, có người nấp trong bóng tối ném trứng gà vào người cô.Tầm mắt Lâm Thiển mờ mịt, trên mặt vô cùng khó chịu. Lệ Trí Thành nắm chặtcánh tay cô, Tưởng Viên và Cao Lãng ở gần đó quay sang hỏi: “Không saođấy chứ?”Lâm Thiển đáp: “Không sao”, đồng thời lau mặt. Nhưngbên cạnh có một bàn tay còn nhanh hơn, nhẹ nhàng lau đi lòng trứng và vỏ trứng vỡ dính trên mặt cô.Sau đó, giọng nói có phần tức giậncủa Lệ Trí Thành ở trên đầu truyền tới: “Chưa thấy vết thương em đã nóikhông sao rồi? Đừng động đậy.”Lâm Thiển lập tức đứng tim. Dù tầm nhìn mơ hồ, cô vẫn thấy gương mặt của Lệ Trí Thành. Thần sắc của anhnghiêm nghị, đôi mắt đen sắc bén bức người.Ánh mắt của anh khiến trái tim Lâm Thiển như bị bóp nghẹt. Đầu óc vốn trống rỗng của cô đột nhiên xuất hiện cảm giác khó chịu.Đúng lúc này, vô số tiếng bụp bụp vang lên, cũng không biết trứng gà đậptrúng vào đâu. Lệ Trí Thành phản ứng nhanh như chớp, đẩy Lâm Thiển vàoxe ô tô rồi quay đầu nói với Cao Lãng: “Mau bắt bọn họ về cho tôi! Mộttên cũng đừng để chạy thoát."Vẻ mặt anh lúc này vô cùng lạnh lùng.Xung quanh tối mờ mờ nên không rõ những kẻ đánh lén trốn ở nơi nào. Tuynhiên, sau câu ra lệnh đầy phẫn nộ của Lệ Trí Thành, bức tường thấp ởphía đối diện vang lên tiếng bước chân rầm rập. Cao Lãng lập tức dẫn mấy nhân viên bảo vệ đuổi theo đối phương.Lệ Trí Thành ngồi vào trong xe ô tô, đóng sập cửa. Anh quay sang Lâm Thiển.Mặt Lâm Thiển không còn đau nữa, cô dùng giấy ăn lau thử cũng không có vếtmáu. Thế là cô nói nhỏ: “Không sao, em không bị thương.”Lệ TríThành gật đầu, giơ tay kéo cô vào lòng. Lòng bàn tay anh rịn mồ hôi, hơi ấm nóng và ươn ướt. Lâm Thiển tựa vào ngực anh, lặng lẽ lắng nghe nhịpđập thình thịch của người đàn ông này.Xe ô tô nhanh chóng đi vòng qua đám đông hỗn loạn ở phía trước, rời khỏi bệnh viện.*** Lúc nhận được tin Lâm Thiển bị tấn công, Lâm Mạc Thần đang ngồi trong phòng làm việc của mình, xem tin tức về thị trường chứng khoán bên Mỹ.Khi cúp điện thoại, sắc mặt anh sa sầm. Trầm mặc vài giây, anh không lậptức có phản ứng khác mà mở trang web, tìm kiếm tin tức có liên quan.Quả nhiên, tin tức mới nhất đều là tin về vụ biểu tình tối nay. Có bài báokhẳng định, nhân viên Ái Đạt bất mãn chuyện bị nước ngoài thu mua nênxảy ra xung đột với lãnh đạo cấp cao. Cũng có bài báo suy đoán là côn đồ gây chuyện.Tất nhiên, thông tin “nữ nhân viên quản lý của ÁiĐạt” và “lãnh đạo công ty đầu tư MK” là anh em ruột trở thành tiêu điểmbàn luận của giới truyền thông.Thậm chí, có nhiều diễn đàn xuấthiện các bài viết ác ý, với những lời lẽ kinh khủng. Bọn họ tung tin,một nữ nhân viên quản lý cấp cao của Ái Đạt chính là nội gián của côngty đầu tư MK và tập đoàn DG. Cô gái này quyến rũ lãnh đạo cấp cao của Ái Đạt, leo lên chức vụ quan trọng bằng “quy tắc ngầm”, sau đó thúc đẩy vụ thu mua cổ phần.Lâm Mạc Thần tắt máy tính, đứng dậy, sắc mặt uám như mây đen bao phủ. Anh đẩy cửa đi ra ngoài, cô thư ký vội đứng lên: “Jason, có chuyện gì vậy?”Lâm Mạc Thần xua tay, đi thẳng đến phòng hội nghị cách đó không xa. Nhóm phụ trách thu mua Ái Đạt đang có cuộc họp ở đó.Anh gõ cửa, không đợi người bên trong nói “Come in”, đã đẩy cửa đi vào.Tất cả mọi người đều nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc.Lâm Mạc Thần lạnh mặt với các đồng nghiệp của mình. Sau đó, anh đưa di động cho bọn họ, màn hình hiển thị tin tức liên quan đến Lâm Thiển.“Chuyện này là thế nào?” Lâm Mạc Thần cất giọng lạnh lùng: “Tôi đã nói khôngđược lôi em gái tôi vào cuộc. Lúc ký hợp đồng với DG, hai bên cũng đãthỏa thuận né tránh quan hệ cá nhân. Bây giờ ai có thể giải thích vớitôi ngọn nguồn.”Đứng đầu nhóm thu mua là một người Hồng Kông.Anh ta liếc các đồng nghiệp, im lặng vài giây rồi đứng dậy: “Jason, vụnày không phải do chúng tôi làm. Đây là chủ ý của Charles và Trần Tranhcủa DG Trung Quốc. Chúng tôi chỉ là kẻ bàng quan.”Lâm Mạc Thần chau mày nhìn anh ta, không lên tiếng.Trưởng nhóm người Hồng Kông tiếp tục mở miệng: “Jason, theo tôi được biết, vụnày đã được nhiều người ngầm chấp thuận, cũng không chỉ một hai ngườitham gia. Ngoài DG Trung Quốc còn có cả cổ đông đã bán cổ phần cho chúng ta của Ái Đạt và một số đối tượng trong ngành túi xách Trung Quốc muốnbán thương hiệu cho DG… Jason, người Trung Quốc thật sự không đoàn kết.Lệ Trí Thành nói chung và em gái anh nói riêng có rất nhiều kẻ thù.Bởi vì thân phận của anh nên chúng tôi không nhúng tay vào. Nhưng việc thumua Ái Đạt rất không thuận lợi nên chúng tôi đành ngầm đồng ý. Chúng tôi cũng không thể thông báo trước với anh. Tôi cho rằng, chúng tôi chẳnglàm gì sai trái, hy vọn anh có thể công tư phân minh…”*** Lúc nhận được điện thoại của anh trai, Lâm Thiển đang ngồi trong phòng khách sạn, dùng khăn mặt lau mái tóc ướt rượt của mình.Cô vừa mới tắm xong. Đây là một khách sạn nằm ở ngoại ô phía bắc thànhphố, cách tập đoàn Ái Đạt rất xa. Vừa rồi tài xế đã đưa cô và Lệ TríThành đến đây.Trong một khoảnh khoắc, Lâm Thiển tự giễu bảnthân: Không ngờ mình cũng có ngày có nhà mà không thể về. Bởi vì giớitruyền thông bám theo gắt gao, cũng là để đề phòng kẻ phá rối nên haingười tạm thời không thể quay về ngôi biệt thự của Lệ Trí Thành cũng như căn hộ thuê của cô.Cô không biết tình hình này còn kéo dài bao lâu.Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm, khu vực ngoại ô vô cùng tĩnh mịch, xungquanh như chìm vào giấc ngủ say, chỉ còn lại vài ngọn đèn thưa thớt.Giọng nói của Lệ Trí Thành, Tiết Minh Đào và Tưởng Viên từ phòng khách ở bên ngoài truyền qua cánh cửa khép hờ: “Chúng tôi giải bọn họ đến Cục cảnh sát rồi, tôi đã thông báo với Cục phó Triệu.”“Tôi đã giải quyết đám phóng viên.”“Sáng sớm ngày mai triệu tập cuộc họp cấp giám đốc các bộ phận trở lên.”…Giọng của Lệ Trí Thành vẫn trầm thấp như thường lệ. Nhưng bởi vì vừa rồi anh mới tức giận nên Lâm Thiển càng thấy đáng sợ.Lâm Thiển đi tới khép chặt cửa rồi mới nói với Lâm Mạc Thần ở đầu kia điệnthoại: “Em không sao, vừa cùng Lệ Trí Thành đến khách sạn. Tấn công ư?Đâu có, chỉ là xuất hiện mấy người gây rối nhưng đã bị ngăn chặn kịpthời. Bọn em nhân cơ hội ngồi xe đi mất… Làm sao họ có thể tấn công em?”Đối với anh trai, Lâm Thiển vẫn chỉ báo tin lành không báo tin xấu nhưthường lệ. Vì vậy, cô không nhắc một chữ đến vụ bị ném trứng gà.Nhưng lần này, cô không thể che giấu Lâm Mạc Thần, bởi anh cất giọng lạnhnhạt: “Còn giấu anh nữa, anh đã nhìn thấy ảnh em bị ném trứng gà.”Lâm Thiển không rõ anh trai lấy ảnh ở đâu ra. Nhưng cô biết Lâm Thiển vốnthần thông quảng đại nên không truy vấn, mà cất giọng hơi ấm ức: “Vâng,em bị ném trúng một quả, trong khi lưng Lệ Trí Thành bị trúng bốn nămquả. Em không bị thương, chỉ hơi đau một chút.” Ngừng một lát, cô thởdài: “Nhưng vết thương tâm hồn còn lớn hơn nỗi đau thân thể.”Câu nói của cô nửa thật nửa giả, Lâm Mạc Thần trầm mặc mấy giây.“Em đang ở đâu? Anh sẽ qua bên đó.”Lâm Thiển ngập ngừng: “Không hay lắm, bây giờ đang là lúc căng thẳng.”Một khi Lâm Mạc Thần đã tức giận, không gì có thể ngăn được anh. Khônggiống Lệ Trí Thành, từ anh tỏa ra tà khí khiến người khác khiếp sợ.Anh cười nhạt một tiếng: “Địa chỉ?”Lâm Thiển lập tức báo địa chỉ khách sạn và số phòng co anh trai. Đầu kia liền vang lên tiếng tút tút, báo hiệu anh đã cúp máy.Lâm Thiển khóc dở mếu dở. Đến thì đến, cây ngay không sợ chết đứng. Hơn nữa dù sao cũng là anh trai cô, chắc chắn Lâm Mạc Thần sẽ không để hai anhem chịu thiệt.Ôm ý nghĩ như vậy, Lâm Thiển ném điện thoại sangmột bên, nằm xuống giường nghỉ ngơi. Lạ thật đấy, rõ ràng chỉ bị némtrúng vào mặt, tại sao toàn thân và tinh thần của cô lại mệt mỏi nhưvậy?Lâm Thiển đảo mắt một vòng, dừng lại ở chiếc áo sơ mi bỏtrên bàn. Đây là áo Lệ Trí Thành vừa thay ra. Lúc ở bệnh viện, cô chỉnghe thấy tiếng đập bụp bụp. Lên ô tô, cô mới phát hiện, cánh tay, saulưng Lệ Trí Thành dính đầy lòng đỏ trứng gà.Không hiểu tại sao,khi chứng kiến cảnh này, Lâm Thiển còn thấy ấm ức và phẫn nộ hơn cả khicô bị ném trúng. Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: Sao bọn họ có thể tấncông anh? Bọn họ không biết anh nỗ lực đến mức nào để bảo vệ thương hiệu dân tộc.Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Thiển dội lên cảm giácbuồn bực quen thuộc. Cô xuống giường, cầm áo sơ mi của Lệ Trí Thành đivào nhà vệ sinh.Vừa rồi Lệ Trí Thành chỉ tắm qua loa rồi đi bàncông chuyện với mọi người. Lâm Thiển cũng muốn tham dự nhưng hôm nay côbị tấn công, khiến anh hết sức đau lòng. Vì vậy, anh hôn lên trán cô,nói nhỏ: “Anh đi xử lý, em hãy nghỉ ngơi, ở trong này đừng ra ngoài.”Bình thường, Lệ Trí Thành không ngăn cô tham gia những buổi thảo luận vềcông việc. Vào thời khắc này, Lâm Thiển cảm nhận một cách rõ ràng khaokhát bảo vệ mãnh liệt của anh. Thế là cô mềm lòng, ngoan ngoãn ở lạiphòng ngủ.Lâm Thiển giặt kỹ áo sơ mi của anh. Ngẫm đi nghĩ lạimới thấy, đây là lần đầu tiên cô giặt áo cho anh. Bình thường hai ngườiđều bận rộn, quần áo thường bỏ vào máy hoặc mang ra cửa hàng giặt khô.Lệ Trí Thành lại sống trong quân ngũ nhiều năm, có thói quen tự thân vận động, vì vậy thỉnh thoảng anh còn giặt cả quần áo lót cho cô.Nghĩ đến đây, nội tâm Lâm Thiển tràn ngập tình cảm yêu thương. Lớp vải mềmmại dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của làn da anh, khiến cô rung động. Mình phải đối xử với anh tốt hơn, cô tự nhủ, phải chăm sóc anh nhiềuhơn mới được.Lâm Thiển đang chăm chú giặt áo, cửa nhà vệ sinh đột nhiên mở ra, Lệ Trí Thành đi vào.Lâm Thiển đưa mắt về phía phòng khách, nơi đó vắng lặng như tờ. “Bọn họ đi rồi à?” Cô hỏi.“Ừ.” Anh đứng bên bồn rửa mặt, ánh mắt dừng lại ở đôi tay cô: “Sao tự dưng lại giặt áo cho anh?”Lâm Thiển mỉm cười, vò áo rồi vắt khô. Sau đó, cô treo lên mắc rồi mới quay về phòng ngủ. Lệ Trí Thành thong thả đi theo cô.Lâm Thiển phơi áo sơ mi của anh ngoài ban công. Nơi này gió lớn, dường nhưcó thể thổi tan mây đen trong lòng. Cô hơi thẫn thờ, dõi mắt về phươngxa. Lệ Trí Thành đột ngột ôm cô từ phía sau, cúi xuống cắn vào cổ cô một cái.Lâm Thiển nắm tay anh, nói khẽ: “Trí Thành, em vừa nhìn thấy mấy nhân viên kỳ cựu của Ái Đạt trong đám người gây rối.”Nói xong, cô liền lặng thinh.Bọn họ đúng là nhân viên lâu năm. Lúc Ái Đạt gặp khó khăn nhất, họ không bỏ công ty mà đi. Nhưng hôm nay, không biết bị ai xúi giục, họ lại đứngvào hàng ngũ biểu tình.Việc xúi bẩy chỉ là yếu tố bên ngoài, cólẽ bọn họ không hiểu cô. Cũng có khả năng, họ cảm thấy bức bối khi côngty Ái Đạt cũ rơi vào tay DG. Bất kể vì nguyên nhân nào, sự xuất hiện của họ ở phía đối lập vào tối ngày hôm nay cũng khiến Lâm Thiển thật sựthất vọng.Lệ Trí Thành lập tức dừng động tác. Hai tay anh cốngvào lan can ở ban công, khóa cô trong lòng. Tư thế này khiến Lâm Thiểncảm thấy vô cùng ấm áp, cô cọ đầu vào cổ anh rồi ngẩng lên nhìn anh.Lệ Trí Thành cúi xuống nói với cô: “Đâu phải chuyện gì cũng như ý nguyện, chúng ta không hổ thẹn với lương tâm là được.”Lâm Thiển gật đầu.Chỉ là… nói thì nói vậy, nhưng trong lòng cô vẫn có chút khó chịu khi bị hiểu nhầm.Nếu cô không phải là cấp dưới của Lệ Trí Thành, cũng không cần dựa vào anhđể phát triển sự nghiệp, thì dù cô có là em gái Lâm Mạc Thần đi chăngnữa, những người xung quanh làm gì có cơ hội bàn ra tán vào?Một ý nghĩ vụt qua đầu óc Lâm Thiển, giống như mở ra một cánh cửa, khiến vôsố suy nghĩ ùa vào. Cô không lên tiếng, chỉ lặng lẽ suy tư. Dường như Lệ Trí Thành không phát giác, chỉ âm thầm quan sát trán, mũi và sống mũicô.Ngoài sống mũi có vết bầm nhàn nhạt, chỗ khác không bịthương. Lệ Trí Thành khẽ vuốt ve lên vết bầm. Trái tim Lâm Thiển tanchảy trước động tác dịu dàng của anh.“Có phải em thảm hại lắm không?” Cô hỏi.Lệ Trí Thành dừng động tác, ôm cô vào lòng, cũng dõi mắt về phía không trung mờ mịt.“Ừ, rất thảm hại.” Anh cất giọng trầm trầm: “Nhưng người thảm hại hơn là anh, bởi vì em bị thương ở ngay trước mặt anh.”Lâm Thiển giật mình, ngoảnh đầu ngắm gương mặt yên tĩnh của Lệ Trí Thành.Cuối cùng cô cũng không lên tiếng, chỉ đưa tay ôm thắt lưng anh.Ding dong…Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Thiển buông người Lệ Trí Thành: “Anh trai em đến.”Lệ Trí Thành kéo tay cô đi về phòng khách. Lâm Thiển nháy mắt: “Anh cứ ở nguyên một chỗ.” Nói xong, cô liền đi mở cửa.Lâm Mạc Thần mặc áo khoác gió màu đen đứng bên ngoài. Gương mặt anh nghiêm nghị, ngay cả ánh mắt cũng hết sức lạnh lùng.Anh hết nhìn em gái lại liếc Lệ Trí Thành ở đằng sau mới đi vào phòng.Lâm Mạc Thần cũng không kịp cởi áo khoác ngoài, lập tức kéo Lâm Thiển lạigần, kiểm tra khuôn mặt cô. Sắc mặt anh trở nên khó coi trong giây lát.Tiếp theo, anh cũng vuốt nhè nhẹ vết bầm tím như Lệ Trí Thành.Lâm Thiển an ủi anh trai: “Anh… chuyện nhỏ ấy mà, em không sao đâu.”Lâm Mạc Thần liếc em gái, thu tay về. Tuy lúc ở văn phòng, anh vô cùng phẫn nộ, nhưng bây giờ, anh đã hoàn toàn bình tĩnh và tỉnh táo. Anh nhướngmắt ra hiệu cho Lệ Trí Thành, hai người đi đến sofa ngồi xuống.Lần này, Lệ Trí Thành không đuổi Lâm Thiển về phòng ngủ. Vì vậy, cô ngồi bên cạnh, khoác tay anh.Ba người yên lặng một lúc, Lâm Mạc Thần mở miệng trước: “Cậu định giải quyết vụ này thế nào?”Lệ Trí Thành đáp: “Chúng tôi đã tóm được kẻ gây rối, giao cho cảnh sát.Bây giờ…” Anh quay sang Lâm Thiển: “Tôi tạm thời không truy cứu. Sau này chắc chắn tôi sẽ dạy cho kẻ chủ mưu một bài học.”Lâm Mạc Thầngật đầu. Anh bắt chéo hai chân, đặt tay lên đầu gối: “Bây giờ không phải thời điểm thích hợp để truy cứu, càng bôi sẽ càng đen thêm.” Anh nhìnLâm Thiển: “Em chịu khổ trước, sau này anh sẽ trả thù cho em.” Lâm Thiển cảm thấy buồn cười trước thái độ của hai người đàn ông. Làm saocô có thể vì chuyện nhỏ này mà bất chấp đại cục được. Ngược lại Lệ TríThành và Lâm Mạc Thần mới là người có phản ứng quá khích. May mà bọn họvẫn còn lý trí, bây giờ cùng đưa ra kết luận như nhau.“Tiếp theo, cậu định làm thế nào?” Lâm Mạc Thần hỏi tiếp.Một câu hỏi rất bình thường, nhưng khiến Lâm Thiển và Lệ Trí Thành không khỏi kinh ngạc.Bởi từ trước đến nay, Lâm Mạc Thần không nhúng tay vào vụ thu mua Ái Đạt,đương nhiên cũng không bao giờ hỏi đến kế hoạch phản thu mua của bọn họ. Anh luôn giữ thái độ trung lập, vậy mà bây giờ đột nhiên nhắc tới vấnđề này.Lâm Thiển lập tức cướp lời: “Anh định làm gì? Sao anh lại hỏi chuyện đó?”Lệ Trí Thành chỉ im lặng nhìn cô. Nhưng ánh mắt điềm tĩnh sắc bén của anh như thông suốt mọi suy nghĩ của Lâm Mạc Thần.Quả nhiên, Lâm Mạc Thần nở nụ cười nhàn nhạt: “Lâm Thiển, anh có nguyên tắc của mình, vì vậy trước đây anh mới không thiên vị em. Cùng một đạo lýnhư vậy, bây giờ có người động đến em gái của anh, em cho rằng anh sẽkhoanh tay đứng nhìn? Sự thách thức đáng nực cười, đúng là tự tìm đườngchết.”Khóe mắt Lệ Trí Thành thấp thoáng ý cười, tựa hồ tán thành ý kiến của Lâm Mạc Thần.“Nhưng…” Lâm Thiển chau mày: “Công việc của anh thì sao?”Lâm Mạc Thần thản nhiên trả lời: “Chẳng sao cả. Anh đã chuyển giao hồ sơthu mua Tư Mỹ Kỳ và Tân Bảo Thụy cho đồng nghiệp, sẽ không tiếp tụcnữa.”Lâm Thiển há hốc miệng. Lâm Mạc Thần không để ý đến cô, quay sang trò chuyện với Lệ Trí Thành.“DG sẽ làm mọi cách đẩy Zamon lên vị trí thương hiệu nước ngoài số một của Trung Quốc. Cậu định làm thế nào?”Lệ Trí Thành đáp: “Leo càng cao, ngã càng đau. Tôi đã cử người đi sâunghiên cứu, Zamon tuy là nhãn hiệu hàng đầu nước Mỹ, nhưng không đến mức siêu cấp như bọn họ quảng cáo, mức giá cũng chỉ tương đương các nhãnhiệu xa xỉ khác. Ở Trung Quốc và nước ngoài tồn tại cách biệt quá lớn.”Lâm Mạc Thần hơi chau mày, trầm tư trong giây lát. Sau đó, anh nhếch miệng: “Cậu định đột phá ở chỗ đó?”“Đúng.” Lệ Trí Thành từ tốn trả lời: “Nhân tố quan trọng nhất cấu thành sảnphẩm xa xỉ là giá cả. Giá cả chính là lợi ích của khách hàng, giá cao sẽ tăng thêm danh tiếng của sản phẩm. Nhưng nếu hệ thống giá gây tranhcãi, khách hàng sẽ cảm thấy lợi ích bị tổn hại. Vậy thì danh tiếng củasản phẩm và thương hiệu cũng sẽ sụp đổ.”Hai người đàn ông tiếptục trò chuyện. Lâm Thiển đã rời tay khỏi Lệ Trí Thành, ngồi thẳng người ở sofa. Cô quan sát hai gương mặt chăm chú nhìn nhau, nghe giọng nóiđều đều như nhau, nhưng tư duy đã bay tới tận phương nào.Điều đầu tiên cô nghĩ tới là, vấn đề Lâm Mạc Thần gặp phải không đơn giản như anh nói.Nếu anh nhúng tay vào cuộc chiến giữa các doanh nghiệp trong và ngoài nướcthì việc rút khỏi nhóm thu mua chắc chắn không đủ. DG là khách hàng lớncủa công ty đầu tư nên nhiều khả năng anh sẽ phải từ chức.Tấtnhiên, Lâm Mạc Thần có công ty riêng, mấy năm nay làm công việc đầu tưtài chính cũng chỉ do hứng thú. Nhưng vì bản thân cô mà ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh, đây không phải là điều cô mong muốn.Còn Lệ Trí Thành thì sao?Ánh mắt Lâm Thiển dừng lại ở gương mặt bình tĩnh và lạnh nhạt của ngườiyêu. Thật ra, anh hoàn toàn không cần cô lo lắng, nhưng cứ nghĩ tớichuyện anh phải đối mặt với sự nghi ngờ chất vấn, cô liền cảm thấy không dễ chịu.Nhưng suy cho cùng, điền khiến Lâm Thiển khó chịu nhất chính là bản thân cô.Từ trước đến nay, cô đã lờ mờ nhận ra một vấn đề. Trong buổi tối hôm nay,vấn đề này đã bộc lộ rõ trước mặt cô, đến mức buộc cô phải nhìn thẳng.Tất nhiên, Lâm Thiển có thể bỏ qua, tiếp tục duy trì tình trạng hiệntại. Hiện trạng cũng không có gì đáng phàn nàn, người yêu và anh trai cô đều tài giỏi và hùng mạnh, cô chỉ cần ở đằng sau bọn họ phát huy tàinăng, hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ tình yêu và tình thân. Chỉ như vậy, cô cũng đã hạnh phúc mỹ mãn hơn vô số người.Nhưng như thế vẫn chưa đủ, Lâm Thiển biết vẫn chưa đủ.Ý nghĩ đó một khi cắm rễ trong đầu óc, sẽ khơi gợi niềm kiêu hãnh và nhiệt huyết từ trong cốt tủy của cô.Lâm Thiển nghĩ thầm: Nếu bây giờ bản thân không phụ thuộc vào Lệ Trí Thành, làm gì có chuyện người xung quanh nghi ngờ cô. Như Lệ Trí Thành từngphát biểu, kẻ mạnh mới có quyền phát ngôn. Nếu cô có năng lực tự chứngminh sự trong sạch của mình, người xung quanh liệu có dám bôi nhọ cô nửa câu? Trần Tranh cũng sẽ không dám coi cô là nhược điểm của Lệ TríThành, thách thức hết lần này đến lần khác. Phóng viên cũng không dámphát biểu linh tinh, bởi vì cô đã cho thấy tài năng và phẩm hạnh củamình trước mọi người. Đám nhân viên kỳ cựu của Ái Đạt không còn nghi ngờ cô, bởi vì cô không cần lệ thuộc vào Lệ tổng của bọn họ mới có thể tồntại.Ý nghĩ này lặp đi lặp lại trong bộ não Lâm Thiển, trở thành ý chí và khát vọng mãnh liệt. Cô biết mình phải dấn thân. Cuộc đời cónhững việc bạn phải đích thân thử nghiệm, không có cách nào kháng cự,cũng không thể coi thường. Dường như bạn đã nhìn thấy cơ hội thay đổivận mệnh. Một âm thanh luôn lặp đi lặp lại trong nội tâm của bạn: Đó làviệc bạn phải làm.Lâm Thiển lại ngẩng đầu, nhìn hai người đàn ông bên cạnh.“Tôi sẽ âm thầm xử lý giai đoạn này.” Lệ Trí Thành nói: “Tôi cũng sẽ giải thích với nhân viên trong công ty.”“Không tồi.” Lâm Mạc Thần nhướng mày: “Có thể để Lâm Thiển chuyển toàn bộ cổphần của Minh Đức cho cậu, coi như tỏ rõ lập trường.” Anh quay sang emgái: “Lâm Thiển em tạm thời rời khỏi Minh Đức, không làm bất cứ côngviệc nào liên quan đến Ái Đạt, biến mất khỏi tầm mắt của dư luận.”Lệ Trí Thành cũng nhìn Lâm Thiển, gật đầu: “Tôi tán thành.”Thấy em gái vẫn đang ngẩn ngơ, Lâm Mạc Thần cười cười: “Thời gian này để LệTrí Thành giấu em trong nhà. Việc ở bên ngoài bọn anh sẽ xử lý. Một thời gian nữa, khi DG bị đánh bại hoàn toàn, nỗi oan của em tự nhiên sẽ được giải. Em cứ yên tâm đi.”Lệ Trí Thành ôm vai Lâm Thiển. Thấy cô mãi vẫn không lên tiếng, anh hỏi nhỏ: “Được không em?”Vào thời khắc này, Lâm Mạc Thần và Lệ Trí Thành đều cho rằng, nhất định Lâm Thiển sẽ nhận lời. Bởi vì cô là người thông minh, luôn biết lúc nào nên tiến hay lùi. Gặp việc đại sự, cô đều nghe theo sự sắp xếp của bọn họ.Lâm Thiển ngẩng đầu nhìn anh trai rồi quay sang Lệ Trí Thành.“Không.” Âm thanh dứt khoát vang lên.Cả Lệ Trí Thành và Lâm Mạc Thần đều kinh ngạc.Sau đó, khóe mắt Lâm Mạc Thần ẩn hiện ý cười thích thú. Anh tựa vào thànhghế, cầm cốc trà uống một ngụm. Lệ Trí Thành lặng lẽ quan sát người phụ nữ trong lòng, vài giây sau, anh cũng có phản ứng như Lâm Mạc Thần,khóe miệng nhếch lên.“Tại sao?” Anh hỏi.Đây là lần đầutiên Lâm Thiển trình bày suy nghĩ của mình trước hai người đàn ông. Côhơi ngượng ngùng nhưng cũng rất kiên định: “Chỉ trong chốc lát, các anhđã thu xếp ổn thỏa chuyện sau này và rủi ro có thể gặp phải, cũng sắpxếp đâu vào đấy việc em nên làm gì và đi đâu. Nhưng lần này, sự sắp xếpcủa các anh chỉ là cách làm an toàn nhất chứ không phải tốt nhất đối với em.”Lâm Mạc Thần và Lệ Trí Thành hoàn toàn ngẩn người. Lâm MạcThần đặt cốc trà xuống bàn, lặp lại lời Lâm Thiển: “Em cho rằng, sự sắpxếp của anh không tốt đối với em?”Lệ Trí Thành yên lặng quan sát đôi mắt trong veo và vẻ mặt kiên định của Lâm Thiển. Bàn tay anh vẫnđặt trên eo cô, ngón tay cọ nhẹ trên làn da. Anh đã lờ mờ đoán ra suynghĩ của Lâm Thiển.Sau đó, anh đột nhiên muốn ôm chặt cô vào lòng, không cho cô rời khỏi tầm kiểm soát và sự bảo vệ của mình.Lâm Thiển không phát giác ra cơn sóng ngầm dưới đáy mắt của Lệ Trí Thành.Cô mím môi, nói rành rọt từng từ một: “Không, các anh đối xử với em rấttốt. Anh, anh vì em mà từ bỏ công việc hiện tại. Hơn nữa, vụ này cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh trong ngành. Lệ Trí Thành…” Cô nở nụcười bất lực: “Bây giờ ai cũng cho rằng anh bị sắc đẹp mê hoặc, muốn bán thương hiệu của dân tộc.”Cô đột nhiên đứng dậy, thở một hơi dài.“Nhưng có những chuyện, em cần tự mình đối mặt, tự xử lý. Dù các anh giỏi đếnmức nào, vì em hy sinh đến mức nào cũng không thể giải quyết.Cólẽ các anh sẽ dễ dàng đánh bại DG, để dư luận tin rằng, Ái Đạt luôn kiên định bảo vệ thương hiệu dân tộc. Nhưng liệu trong lòng bọn họ có tin,em không câu kết với nước ngoài? Sau này em trở về ngành túi xách, cáitiên “Lâm Thiển” sẽ mãi mãi mang theo một vết nhơ mơ hồ. Nhìn thấy em,mọi người sẽ nghĩ tới tin đồn từng xảy ra.Sao em có thể trôngmông dư luận quên đi vụ này, dùng cách này có thể trả lại sự trong sạchcho bản thân em? Không, em chẳng cần thật giả không rõ ràng, không muốntrở thành đề tài bàn tán. Em phải dùng cách của mình để chứng minh sựtrong sạch. Em muốn tất cả mọi người đều thấy, Lâm Thiển em không phảilà nội gián của DG. Em phải đứng trước mặt mọi người, khiến họ có ấntượng sâu sắc, khiến họ không có cách nào hiểu nhầm em, coi em là “người phụ nữ dựa vào đàn ông để tiến thân”.Em nhất định… nhất định sẽ khiến bọn họ thấy rõ điều đó.”*** Lúc Lâm Mạc Thần ra về đã hơn một giờ sáng.Lâm Thiển tiễn anh ra ngoài cửa. Anh quay người nhìn cô, ánh mắt vẫn chưa hết thích thú.“Anh có thể tạm thời đứng ngoài cuộc theo đề nghị của em.” Lâm Mạc Thần cấtgiọng lạnh nhạt: “Có điều, DG tốt nhất cầu nguyện cho em thành công. Bởi nếu em gái không xong, sẽ đến lượt anh trai vào cuộc.”Lâm Thiển phì cười, giơ tay ôm anh trai: “Cảm ơn anh.”Lâm Mạc Thần cười cười, nhìn Lệ Trí Thành ở trong phòng. Sau đó, anh quay người rời đi.Lâm Thiển nhìn theo anh trai cho tới khi anh vào thang máy mới quay vềphòng. Sau lời bộc bạch vừa rồi, Lâm Mạc Thần sảng khoái chấp nhận yêucầu của Lâm Thiển, tạm thời đứng ngoài cuộc. Thật ra, anh hiểu rõ điềuem gái mong muốn, như bao năm qua.Vừa vào phòng, Lâm Thiển đãnhìn thấy Lệ Trí Thành đang ngồi ở sofa. Bây giờ đã là nửa đêm nhưng anh không hề buồn ngủ mà hướng ánh mắt trầm tư về phía cô.Cái nhìnsắc bén của anh luôn khiến Lâm Thiển khẽ run rẩy. Cô đi đến bên Lệ TríThành ngồi xuống, khoác tay tựa đầu vào vai anh. Khuôn mặt hai người gần kề, Lâm Thiển có thể cảm nhận anh hơi nghiêng mặt, phả hơi thở nóng hổi vào trán cô.Lâm Thiển không nhịn được cười: “Em không làm theo sự sắp xếp của anh nên anh tức giận đấy à?”Thật ra cô biết Lệ Trí Thành không tức giận, nên chỉ trêu anh mà thôi. Saukhi nói ra nguyện vọng với hai người đàn ông quan trọng nhất cuộc đờimình, vào thời khắc này, Lâm Thiển thấy rất sảng khoái, mọi buồn bựchoàn toàn tan biến. Cô chỉ mong lập tức quay về nhà máy mới của mình,lập tức bắt tay tạo ra sản phẩm, để tất cả mọi người nhìn thấy nhãn hiệu riêng của Lâm Thiển như cô vừa tuyên bố.Nào ngờ vừa dứt lời, Lệ Trí Thành đột nhiên giơ tay giữ vai Lâm Thiển, thuận thế đẩy cô nằmxuống sofa, còn anh quan sát cô từ trên cao.Lâm Thiển chớp chớp mắt.“Em cần bao nhiêu thời gian?” Anh hỏi.Trong lòng Lâm Thiển rất ngọt ngào, cô đáp: “Đợi khi nào anh phát động cuộc tổng phản công, em sẽ trở về.”Em nhất định sẽ trở về, mang theo nhãn hiệu và sự trung thành của em, giúp anh lại đứng trên đỉnh cao của ngành.Hóa ra kề vai sát cánh với anh mới là tình yêu mà em khao khát trong cuộc đời.



Page 12


Ba tháng sau.Ba tháng vừa qua là khoảng thời gian tăng trưởng mạnh nhất của DG TrungQuốc, cũng là ba tháng huy hoàng nhất trong cuộc đời Charles và TrầnTranh.Từ đó trở đi không bao giờ có khoảng thời gian huy hoàngnhư vậy, tới mức nhiều năm sau, Trần Tranh vẫn còn hoài niệm về thángnăm đó, không ngừng hồi tưởng, như một giấc mộng đẹp đẽ mà anh ta hyvọng bản thân vĩnh viễn không tỉnh dậy.Vào thời khắc này, Trần Tranh đang chìm trong niềm hạnh phúc vô biên.Buổi tối, bên trong khách sạn sáu sao Nam Việt ở thành phố Lâm lộng lẫy xahoa, ai nấy quần áo là lượt chỉnh tề. Trên màn hình phía trước là logoDG Trung Quốc cực lớn và một loạt số liệu chỉ thành tích:“Doanh số của DG Trung Quốc chạm mốc năm trăm triệu;Zamon trở thành thương hiệu có ảnh hưởng nhất trong ngành túi xách ở Trung Quốc.Thị phần đột phá thành tích 25%;Lượng tiêu thụ tháng tăng 30%.…”Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, cũng là ngày DG Trung Quốc mở tiệc mừng công.Dưới ánh đèn lấp lánh, hội trường chìm trong tiếng nhạc du dương, Charlesmặc bộ lễ phục đuôi tôm đắt giá nhất của mình, tươi cười đi lên sânkhấu. Anh ta tổng kết vắn tắt thành tích mà DG Trung Quốc đạt được trong một năm qua. Sự hài hước của anh ta khiến bên dưới vang lên từng tràngcười và vỗ tay nhiệt liệt.Cuối cùng, Charles mời tất cả quản lýcao cấp lên sân khấu, cùng chúc rượu nhân viên, khách mời và giới truyền thông. Đứng bên cạnh anh ta chính là Trần Tranh. Charles cầm micro phát biểu: “Người tôi muốn cảm ơn nhất là Trần Tranh, người bạn kiêm đồngnghiệp của tôi, và toàn thể nhân viên Trung Quốc. Không có sử ủng hộ của quý vị, DG Trung Quốc không thể đạt được thành tích như ngày hôm nay,không thể cống hiến cho người tiêu dùng Trung Quốc sản phẩm hàng đầu thế giới.”Câu nói này đẩy bầu không khí trong hội trường lên đếncao trào. Tất cả mọi người đều vỗ tay hoan hô, đám quản lý uống cạn lyrượu vang. Trần Tranh và Charles vai kề vai, quan sát đám đông ở bêndưới, trong lòng xuất hiện một sự mãn nguyện chưa từng có.Cuối cùng, anh ta đã có thể đưa Tư Mỹ Kỳ lên tầm cao mới. Anh ta nghĩ bụng: Cuối cùng mình cũng giành được tất cả.Thành tích của anh ta cũng khiến người Trung Quốc nở mày nở mặt. Tư Mỹ Kỳ của anh ta trở thành công ty con của doanh nghiệp túi xách hàng đầu thếgiới. Anh ta có thể học hỏi kỹ thuật tốt nhất, quy trình quản lý tiêntiến nhất. Sau này, anh ta nhất định sẽ làm ra sản phẩm ngày càng xuấtsắc hơn.Anh ta sẽ đứng trên đỉnh cao như ước nguyện.Tiếng nhạc rộn ràng vang lên, rất nhiều người, gồm cả da trắng lẫn da vàngbắt đầu khiêu vũ. Có cô nhân viên trẻ trung xinh đẹp đến mời ông chủ của mình khiêu vũ. Charles và Trần Tranh nhìn nhau cười, cùng bạn nhảy đixuống dưới. Không khí buổi tiệc mừng công lại một lần nữa dâng cao.Trong lúc xoay tròn theo điệu nhạc, một ý nghĩ mơ hồ vụt qua đầu óc TrầnTranh, chỉ mong sao khoảnh khoắc này mãi mãi không kết thúc. Anh ta sẽkhông bao giờ phải quay lại năm tháng thảm hại, phẫn nộ và vô vọng đó.*** Thị trường luôn mang đến cho chúng ta kết quả bất ngờ, thậm chí là mâuthuẫn nhau. Bởi thị trường là do vô số người tiêu dùng tổ hợp thành, bịvô số nhân tố ảnh hưởng.Ví dụ trong khoảng thời gian này, cùngvới sự chiếm lĩnh của DG Trung Quốc, các hoạt động phản đối trên cácdiễn đàn trong phạm vi cả nước cũng đạt đến cao trào chưa từng có. Nhiều đoàn thể học sinh liên kết tẩy chay sản phẩm của DG, nhiều trang webliên quan đến ngành túi xách và cơ quan truyền thông chỉ trích vụ thumua ác ý của DG. Một nhà kinh tế học đăng bài viết, lên án kịch liệt vụcông ty nước ngoài chiếm lĩnh thị trường túi xách nội địa… Tất nhiêntrong đó không thể thiếu sự khơi mào và kích động Lệ Trí Thành và NinhDuy Khải.Một thực tế không thể phủ nhận, sản phẩm của DG càngbán chạy, sự phản đối càng gay gắt. Nhưng phản đối càng mãnh liệt, DGlại càng bán được nhiều hàng hơn.Hai tình trạng cực đoan nàyxuất hiện cùng một lúc, không thể giải thích nguyên nhân vì sao. Nhiềuhọc giả ra sức bảo vệ thương hiệu dân tộc cũng đành thở dài, chấp nhậnsự thật.Nhưng hầu như tất cả mọi người đều có thể cảm nhận, thịtrường túi xách Trung Quốc bây giờ giống một quả bóng bay khổng lồ, càng thổi càng lớn, luồng khí lưu bên trong càng mạnh. Hiện tại, ngoài ÁiĐạt và nhãn hiệu Sa Ưng của Ninh Duy Khải vẫn giữ được thị phần và cóthể đối kháng với DG, các doanh nghiệp túi xách khác đều chịu áp lực cực lớn, sinh tồn ngày càng khó khăn, tương lai ngày càng mịt mờ.Trước tình cảnh này, cộng thêm cám dỗ về lợi ích rất lớn từ DG, bọn họ ngàycàng dao động. Trong số đó bao gồm cả Tân Bảo Thụy và người đứng đầu,tức anh em nhà họ Chúc.Đây là một buổi tối bình thường như mọingày, hai anh em Chúc Hàm Xung và Chúc Hàm Trình ngồi trong phòng hộinghị nhỏ ở tầng trên cùng tòa nhà Chúc thị, lại moo6t5 lần nữa bí mậtthảo luận về vấn đề cổ phần của Tân Bảo Thụy. Sắc mặt của bọn họ vừanặng nề vừa nghiêm túc.Cái gọi là “tiến thoái lưỡng nan” chínhlà chỉ hoàn cảnh hiện tại của bọn họ. Lần trước bán cổ phần của Tân BảoThụy, hai anh em bị bố mắng một trận nên thân. Nhưng ván đã đóng thuyền, Chúc Bác Vân cũng chẳng thể làm gì hai cậu con trai.Bọn họkhoanh tay quan sát tình hình rồi sẽ nâng giá bán số cổ phần còn lại cho DG. Ngay từ đầu, họ đã không có ý giữ lại Tân Bảo Thụy.Nhưngbây giờ, tình hình thay đổi hoàn toàn. Hai anh em nhà họ Chúc không ngờdư luận chống lại sự bành trướng của DG ác liệt như vậy. Giới truyềnthông, các học giả đều theo dõi sát sao. Bây giờ mà có người bán doanhnghiệp và nhãn hiệu của mình, lập tức sẽ bị chỉ trích và trách mắng thậm tệ.Hai anh em nhà họ Chúc xuất thân danh giá, lại coi trọng thể diện, bọn họ tuyệt đối không gây tổn hại đến danh dự của mình, càngkhông thể để sự nghiệp bất động sản và tài chính trong tay bị ảnh hưởng. Vì vậy bây giờ, bọn họ không thể bán cổ phần cho DG.Nhưng theođà DG kinh doanh ngày càng tốt, Tân Bảo Thụy ngày càng tụt hậu. Anh emhọ Chúc không muốn để công ty sụp đổ trong tay mình. Do đó, niềm hy vọng lớn nhất của bọn họ bây giờ là tìm được người mua trong nước. Về việcliệu đối phương có chuyển nhượng Tân Bảo Thụy cho công ty nước ngoài,không phải là điều bọn họ quan tâm.Sau khi tiếp xúc với một số đối tượng, cuối cùng anh em họ Chúc cũng tìm được một người mua thích hợp.Đối phương là doanh nhân người Bắc Kinh, gia đình có người làm việc trongchính phủ, có mối quan hệ thân thiết với nhiều doanh nghiệp ở thành phốLâm. Anh em họ Chúc tìm hiểu kỹ lưỡng, Ninh Duy Khải không có quan hệcũng chưa từng tiếp xúc với đối phương.Vì vậy, bọn họ yên tâmbán cổ phần. Sáng mai, hai bên sẽ bí mật ký hợp đồng chuyển nhượng. Dùgiá thấp hơn dự kiến ban đầu rất nhiều, nhưng với tình hình hiện tại,đây đã là sự lựa chọn tốt nhất.Chỉ có điều, đối phương một khiđã mua cổ phần, tất nhiên muốn nhân giá thấp, giành quyền kiểm soát TânBảo Thụy. Vì vậy người đó đề xuất, hy vọng hai anh em làm cầu nối, giúpanh ta mua nốt số cổ phần trong tay chủ tịch Chúc hoặc Chúc Hàm Dư.Anh em họ Chúc không dám nhắc tới với bố chuyện này, vì vậy bọn họ chuyểnmục tiêu sang Chúc Hàm Dư. Điều bọn họ thảo luận hôm nay là làm thế nàođể thuyết phục em gái.Sau khi thương lượng, cậu hai Chúc Hàm Trình cầm di động gọi điện cho Chúc Hàm Dư.*** Thời gian gần đây, Chúc Hàm Dư thường xuyên quên không sạc pin điện thoại,cũng không hay mang theo di động bên mình. Khi Chúc Hàm Trình gọi vào số máy bàn ở nhà, cô vừa vặn mới từ bên ngoài trở về.Bây giờ là bảy tám giờ tối, trong nhà không bật đèn, chỉ có ánh đèn đường ngoài cửa sổ chiếu vào.Ninh Duy Khải vẫn chưa về.Chúc Hàm Dư uể oải ngồi bó gối trên sofa, bấm nút loa ngoài điện thoại.Giọng nói ôn hòa của Chúc Hàm Trình truyền tới: “Hàm Dư, cô có ở nhà không? Sao không mở di động?”Chúc Hàm Dư ngẩn người.Lúc biết cô tự quyết định ủy thác cổ phần cho Ninh Duy Khải, hai anh traiđã nổi trận lôi đình. Vì vậy, lâu rồi cô không liên lạc với bọn họ.Bây giờ nghe giọng của anh trai, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân: “Anh hai…”Chúc Hàm Trình im lặng trong giây lát rồi nói giọng dịu dàng: “Anh cả cũng ở đây. Hàm Dư, đã lâu cô không về nhà lớn ăn cơm. Hay là ngày mai về đi,anh và anh cả cũng sẽ về.”Chúc Hàm Dư cắn môi, giọng điệu hơi run run: “Anh hai, ngày mai em phải đi tham gia công ích. Để lần sau được không anh?”“Được.” Hai người anh trai đồng thanh đáp. Lúc này, Chúc Hàm Xung lên tiếng:“Hàm Dư, đây là bọn anh quan tâm đến cô, cô rõ chưa?”“Em rõ rồi.”Ở đầu kia điện thoại, hai anh em họ Chúc đưa mắt nhìn nhau, anh hai nói:“Hàm Dư, có một chuyện bọn anh muốn thương lượng với cô.”ChúcHàm Trình kể vắn tắt vụ bán cổ phần với em gái, cũng nói rõ quan hệthiệt hơn trong đó. Cuối cùng, anh ta kết luận: “Hàm Dư, có lẽ cô khônghiểu vụ này, nhưng Tân Bảo Thụy không xong rồi, thà đổi thành tiền mặtcòn hơn giữ nó trong tay. Cô có thể mua cổ phiếu ở nơi khác hoặc đầu tưbất động sản, hay là mua cổ phần của công ty anh và anh cả cũng được,bọn anh sẽ bán cho cô với giá thấp nhất. Nói chung cách nào cũng tốt hơn cứ giữ khư khư cổ phần của Tân Bảo Thụy.” Mặc dù có mục đích riêngnhưng câu nói này cũng xuất phát từ đáy lòng, là suy nghĩ cho em gái.Nghe xong, Chúc Hàm Dư trầm ngâm một lúc mới mở miệng: “Cảm ơn anh hai,nhưng em đã ủy thác cổ phần cho Duy Khải. Em cần suy nghĩ thêm về vấn đề này.”Ở đầu kia điện thoại, anh em nhà họ Chúc lại đưa mắt nhìn nhau.Một mặt, bọn họ thấy Chúc Hàm Dư không nhất nhất bảo vệ Ninh Duy Khải nhưtrước. Mặt khác, Ninh Duy Khải vẫn là trở ngại lớn nhất của họ. Do dó,Chúc Hàm Trình mới phân tích thiệt hơn cho cô nghe. Chúc Hàm Dư nói cầnsuy nghĩ, chứng tỏ cô đang do dự.Cuối cùng, anh cả Chúc HàmTrình mở miệng: “Hàm Dư, có câu này anh muốn nói với cô từ lâu. Là anhtrai, bọn anh không thể để mặc cô bị người khác ức hiếp.” Ngữ khí củaanh ta lạnh hẳn: “Ninh Duy Khải có bồ ở bên ngoài, nghe nói thường xuyên dẫn tới văn phòng. Tại sao cô còn suy nghĩ cho thằng đó…”“Anh!” Chúc Hàm Dư đột nhiên hét lên, cắt ngang lời anh ta, giọng nói kíchđộng chưa từng thấy. Cô giống như bị người khác giẫm trúng chỗ đau,trong lòng hoảng loạn: “Các anh đừng nói nữa. Em đã nhận lời sẽ suy nghĩ thêm. Em bận chút việc, cúp máy trước đây. Tạm biệt…”Nói xong, cô lập tức tắt điện thoại.Ở đầu kia, hai anh em họ Chúc trầm mặc trong giây lát. Chúc Hàm Trình hỏi: “Anh nghĩ cô ấy có bán không?”Anh cả lắc đầu: “Tôi không biết, cứ để thuận theo tự nhiên đi.” Ngừng một lát, anh ta nói tiếp: “Chú đừng ép nó quá.”Ở bên này, Chúc Hàm Dư tiếp tục bó gối, dõi mắt ra màn đêm tối đen ở ngoài cửa sổ, từng giọt lệ chảy xuống gò má.Đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc.Chúc Hàm Dư kinh ngạc quay đầu, liền nhìn thấy Ninh Duy Khải từ phòng ngủ đi ra ngoài. Hóa ra anh ta đã về nhà từ bao giờ.Vào thời khắc này, anh ta mặc bộ đồ ngủ tình nhân do cô chọn, đầu tóc lòaxòa, đi chân đất. Gương mặt Ninh Duy Khải ẩn khuất trong bóng tối. Anhta đứng cách mấy bước, lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, chứa nhiềutia phức tạp.Chúc Hàm Dư cũng lặng lẽ nhìn anh ta.“Hàm Dư, anh không ngoại tình.” Ninh Duy Khải cất giọng trầm khàn: “Kể cả sau này, anh cũng vĩnh viễn không ngoại tình.”*** Cùng một buổi tối, Lệ Trí Thành vẫn một mình đi làm và về nhà như thường lệ.Đây là thời điểm náo nhiệt nhất trong này ở khu dân cử. Các cửa hàng đều mở cửa, người đi ra đi vào tấp nập. Lệ Trí Thành đi bộ tới một nhà hàngnhỏ.Nhà hàng này đồ ăn không tồi, trước đây anh và Lâm Thiển thường tới giải quyết bữa tối.Tuy Lệ Trí Thành rất ít nói nhưng bà chủ nhà hàng cũng quen biết anh. Saukhi dẫn anh tới một cái bàn ở trong góc, chị ta hỏi: “Vẫn xào hai mónmang về như mọi hôm?”Lệ Trí Thành gật đầu: “Cảm ơn.”Bàchủ không nhịn được hỏi: “Bạn gái anh đi công tác vẫn chưa về sao?”Trước đây hai người thường đến ăn cơm, bọn họ có ngoại hình nổi bật lạiâu âu yếm yếm nhau, người khác không muốn chú ý cũng khó.Nhắc đến Lâm Thiển, Lệ Trí Thành mỉm cười: “Vâng, cô ấy còn chưa biết đường quay về.”Bởi vì sắp đến Tết âm lịch, ngoài cửa sổ đã có mấy đứa trẻ nhỏ đốt pháo hoa ở bên đường. Lệ Trí Thành cầm tách trà, lặng lẽ theo dõi một lúc. Người phục vụ mang cơm và đồ ăn đã đóng gói đến, anh thanh toán tiền, rờikhỏi quán ăn, một mình đi bộ về ngôi biệt thự cách đó không xa.Đi đến giàn nho trước sân, anh hơi dừng bước. Không biết nho đã leo đầy giàn từ lúc nào.Lệ Trí Thành lặng lẽ ngắm nhìn một lúc, khóe mắt thấp thoáng ý cười.Mùa hè năm sau chắc sẽ được ăn quả do chính tay mình trồng. Anh có thể tưởng tượng ra bộ dạng hái nho của Lâm Thiển.“Tại em hơi thấp, bằng không chẳng cần nhờ anh.”“Anh bế em lên hái đi… Bên trái một chút… Đừng sờ soạng linh tinh, nhột quá.”Lệ Trí Thành sải bước dài lên bậc thang trước cửa nhà. Anh đột nhiên rất nhớ, rất nhớ cô.Ba tháng trước, Lâm Thiển quyết tâm lập nghiệp. Cô cất giọng rõ ràng vàkiên định với anh và Lâm Mạc Thần: “Em phải đứng trước mặt mọi người,khiến mọi người có ấn tượng sâu sắc, khiến mọi người không có cách nàohiểu nhầm em. Em nhất định… sẽ cho bọn họ thấy.”Anh cũng nhớ đến dáng vẻ của cô lúc bị ném trứng gà. Dù gương mặt rất thảm hại nhưng ánh mắt của cô không hoảng loạn sợ hãi, mà chỉ có tia hoang mang, đến mứcanh vô cùng xót xa trong lòng.“Đợi khi nào anh phát động cuộc tổng phản công, em sẽ trở về.” Cô nói.Một câu có vẻ hờn dỗi, nhưng cũng đầy ý nặng tình thâm.Có một điều anh nói với cô hôm đó không sai chút nào, người thảm hại hơn chính là anh.Trước đây anh chưa từng biết, nhớ nhung sẽ khiến trái tim một người đàn ôngthảm hại như vậy. Tuy chẳng ai biết đến sự thêm thảm này, nhưng mỗi lúcđêm khuya vắng lặng hay ngồi ở giữa phòng hội nghị căng thẳng ồn ào, anh đột nhiên nhớ tới cô.Cầu mà không được trăn trăn trở trở[1]. Dù đó chỉ là tâm tình rất nhạt, nhưng luôn vương vấn trong lòng người đànông, khiến anh bức bối khó chịu, trong khi lại không nhận được sự vỗ vềcủa cô.[1] Nguyên văn: Cầu nhi bất đắc, triển chuyển phản trắc:đây là hai câu thơ trích trong bài Quan thư của Kinh Thi thể hiện sự nhớ nhung mãnh liệt của trai gái yêu nhau.Tuy nhiên, Lệ Trí Thành là người hết sức nhẫn nại.Hiện tại, Lâm Thiển muốn theo đuổi giấc mơ và tìm kiếm giá trị của bản thân, anh tạm thời cho cô được tự do.Một khi cô trở về, anh sẽ cho cô biết, cô đã khuấy động vũng nước sâu đến mức nào, đục đến mức nào?Cô đã khơi gợi dục vọng chiếm hữu và chinh phục vô cùng mãnh liệt của anh, cô định bù đắp thế nào đây?*** Vừa đẩy cửa, Lệ Trí Thành phát hiện trong nhà có thêm một đôi giày, đèn sàn ở phòng khách bật sáng. Trên ghế sofa xuất hiện một bóng người, đangcầm điều khiển bật tivi.Tất nhiên, đó không phải là người anh ngày đêm mong nhớ.Cố Diên Chi chuyển tới kênh kinh tế của thành phố Lâm, mới quay đầu cười híp mắt với Lệ Trí Thành.Lệ Trí Thành mỉm cười, đặt túi thức ăn lên bàn, ngồi xuống cạnh anh ta.“Anh về từ khi nào vậy?”Cố Diên Chi vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt: “Sáng nay. Tôi lấy chìa khóa ởchỗ Tưởng Viên, tới thẳng đây đánh một giấc.” Anh ta liếc Lệ Trí Thành:“Dù sao bây giờ chú cũng cô đơn một mình, bạn gái chẳng thèm quay về.Mấy ngày này, tôi sẽ ở đây để tránh phiền phức. Nhà người đã cắt đứtquan hệ chính là nơi an toàn nhất.”Lệ Trí Thành không đáp lời,đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy một vài lon bia. Anh đưa cho Cố Diên Chi một lon, tự mình mở một lon, đưa lên miệng.“Anh đã chuẩn bị xong chưa?” Lệ Trí Thành hỏi.Cố Diên Chi gật đầu: “Mọi việc đã đâu vào đấy. Kể từ ngày mai, quảng cáo sẽ phát trên diện rộng.”Lệ Trí Thành không hỏi nhiều, chạm lon bia với anh ta: “Anh vất vả rồi.”Cố Diên Chi cười cười, ngửa đầu uống một ngụm lớn. Bia mát lạnh chảy vào cổ họng, khiến anh ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.Trong đêm mùa đông giá lạnh, hai người đàn ông vừa ăn cơm vừa từ tốn uốngbia. Khi tivi phát quảng cáo của DG, Cố Diên Chi cười khẽ một tiếng,quay sang Lệ Trí Thành: “Phải thừa nhận chất lượng sản phẩm của DG rấtđược, thiết kế cũng mới mẻ phóng khoáng. Về điểm này, chúng ta cần họctập bọn họ.”Lệ Trí Thành gật đầu: “Học tập kỹ thuật của người Tây để chống lại sự xâm lược của chính họ.”Cố Diên Chi nhếch miệng cười.Đúng lúc này, quảng cáo của DG kết thúc, màn hình đột nhiên vang lên haitiếng trống tùng tùng. Âm thanh đó đặc biệt có tiết tấu, vô cùng thuầntúy, tựa như không một chút tạp chất, đánh vào màng nhĩ con người.Lệ Trí Thành và Cố Diên Chi đồng thời ngẩng đầu, dõi mắt về phía chiếctivi. Lúc này, màn hình tinh thể lỏng đột nhiên tối hẳn, chỉ còn lại màu đen đặc.Nhưng chỉ trong giây lát, màn hình từ từ hiện lên hai chữ màu trắng bạc rất đẹp: Khuynh Thành.“Giáng đòn phủ đầu” luôn là chân lý bất biến trong hoạt động quảng cáo. Quảngcáo này rõ ràng đã lĩnh hội triệt để chân lý đó. Vào thời khắc này,quảng cáo không chỉ thu hút sự chú ý của Lệ Trí Thành và Cố Diên Chi, mà còn cả Trần Tranh và Charles đang ngồi trong văn phòng vui vẻ xem báocáo quý, Ninh Duy Khải đang ở nhà dõi theo bóng dáng bận rộn của vợ, Lâm Mạc Thần đặc biệt thanh tịnh ở căn hộ riêng, Từ Dung thì tĩnh dưỡngtrong bệnh viện và rất nhiều nhân viên của Ái Đạt, Tư Mỹ Kỳ lẫn Tân BảoThụy và những người dân bình thường khác.Sau đó, dưới sự chú ý của vô số người, nhạc nền của quảng cáo nổi lên, hình ảnh cũng xuất hiện.Đó là một đoàn tàu hỏa đang chuyển bánh ở khu vực vùng núi tuyết trắng.Bầu trời trong vắt, núi cao vời vợi, từng đàn dê tung tăng trên thảonguyên.Bởi vì tiếng nhạc đặc biệt dịu dàng nên hình ảnh quảngcáo có một vẻ thơ mộng khó diễn tả. Một cô gái trẻ thanh tú ôm chiếc balô ngồi bên cửa sổ. Đối diện cô là mười mấy người lính xuất ngũ.Trong khoang tàu đầy ắp người, cô chỉ chú ý đến một mình anh. Anh cũng chú ý đến một mình cô.Người đàn ông đội mũ quân nhân với gương mặt tuấn tú, thân hình cao lớn. Anhcó đôi mắt dài trong suốt, để lại ấn tượng sâu sắc cho người đối diện.Tàu hỏa nhanh chóng tới nhà ga. Cô gái đeo ba lô nhảy xuống tàu. Người đànông cũng sải bước dài xuống theo. Đôi nam nữ kẻ trước người sau rời khỏi nhà ga, đến một trạm xe buýt. Sau đó, cả hai cùng lên một chuyến xe. Cô ngồi ở hàng ghế trước, người đàn ông ngồi hàng ghế sau.Hai người đồng thời xuống xe, cô gái đi vào một ngõ nhỏ, người đan ông đitheo sau. Cô không nhịn được, quay đầu trừng mắt với anh: “Sao anh lạiđi theo tôi?”Người quân nhân vừa xuất ngũ chỉ liếc cô một cái,tiếp tục đi qua chỗ cô, tới một ngôi nhà, thong thả rút chìa khóa khỏitúi quần, mở cửa vào nhà. Cả quá trình, anh không nhìn cô một lần.Cô gái ngẩn người, đứng yên tại chỗ. Một lúc sau, cô mới đi vào ngôi nhà ở bên cạnh.Thì ra anh là hàng xóm mới chuyển đến.Màn hình chuyển cảnh. Sáng sớm ngày hôm sau, cô gái giặt ba lô, phơi trêngiá treo quần áo cao cao ở trong sân rồi vào nhà. Một trận gió lớn nổilên, thổi bay chiếc ba lô của cô qua bức tường thấp, rơi xuống sân nhàngười đàn ông.Người đang ông đang đọc sách ở trong sân. Vừa cúiđầu, anh liền nhìn thấy một chiếc ba lô nữ màu đỏ rơi ngay dưới chânmình. Ống kính đặc tả chiếc ba lô, để lộ logo: Khuynh Thành.Sau đó, bên ngoài có người gõ cửa: “Có ai ở nhà không? Túi xách của tôi bị thổi sang sân bên này rồi.”Người đàn ông cầm ba lô đi đến cổng ra vào.Lúc này, khán giả đều cho rằng anh sẽ mở cổng, trả chiếc ba lô lại cho côgái. Nào ngờ, anh đột nhiên thoăn thoắt len lên cây, đặt chiếc ba lô lên cành cao rồi leo xuống.Tiếp theo, anh mở cổng, để cô gái đi vào. Cô gái trợn tròn mắt khi thấy chiếc ba lô: “Sao lại ở tít trên đó?”Người đàn ông bình thản đáp: “Gió lớn quá.”“Làm sao bây giờ, tôi không biết leo cây.”“Tôi biết, tôi có thể giúp cô. Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên cô.”Gió thổi lá cây xào xạc.Cô gái mặc bộ váy dài giản dị, chàng trai trẻ mặc áo sơ mi quần dài đơngiản. Hai người im lặng nhìn nhau. Hình ảnh dường như dừng lại ở giâyphút đẹp đẽ, vĩnh hằng trong giây lát.Màn hình lại một lần nữa tối dần, cảnh lãng mạn biến mất.Sau đó, giữa màn hình hiện lên hàng chữ: Khuynh hhành… chỉ vì em. Giọng đàn ông đặc biệt trầm thấp và dịu dàng đồng thời vang lên: Just For Her.Bên dưới là hàng chữ nhỏ: Nhãn hiệu túi xách dành cho phái nữ. Thành phố Lâm – Đài Loan – Florence.Dưới cùng là hình ảnh một dãy túi xách màu sắc rực rỡ.Cuối cùng, màn hình hoàn toàn tối đen, mọi chữ phụ đề biến mất. Sau haitiếng tùng tùng, màn hình lại hiện ra mấy chữ: “Khuynh Thành” còn tiếp,mời quý vị tiếp tục đón xem.Sau khi phát xong đoạn quảng cáo, kênh truyền hình lại bắt đầu phát tin tức thời sự.Trong phòng im lặng như tờ. Cố Diên Chi mỉm cười, cầm lon bia dám mắt vào màn hình tivi. Sắc mặt anh ta giống như đang hồi tưởng, cũng như đang cảmthán.Còn Lệ Trí Thành đặt lon bia xuống bàn, quay đầu ngắm giàn nho ngoài cửa sổ.Trên giàn gỗ, lá cây rậm rạp, dây leo quấy quýt vào nhau. Ánh trăng xuyênqua kẽ lá, chiếu ánh sáng bàng bạc xuống mặt đất. Ánh sáng đó cũng tựanhư rọi vào lòng anh, mang lại cảm giác khó diễn tả bằng lời.



Page 13


Khi ánh ban mai chiếu vào phòng hội nghị, Lâm Thiển đóng máy tính xách tay trước mặt, mệt mỏi đứng dậy.Không chỉ một mình cô, bảy tám nhân viên trẻ tuổi ngồi quanh bàn họp, ai nấyviền mắt đỏ mọng, đầu tóc lòa xòa. Nhưng mọi người đều tỏ ra phấn khởi,sắc mặt rạng ngời.Bởi vì hiện tại, nhãn hiệu “Khuynh Thành” chính là ngôi sao mới rực rỡ nhất trong ngành túi xách.Đã năm ngày trôi qua kể từ lúc quảng cáo đầu tiên phát sóng, lượng tiêuthụ tăng đột biến, hiện trạng này có phần giống Vinda và Aito lúc mớitung ra thị trường.Đằng sau sự thành công bao giờ cũng là quátrình gian khổ không kể xiết. Lâm Thiển không nhớ đã bao lâu cô chưa cómột giấc ngủ tử tế. Lúc này, đầu óc cô choáng váng, trước mắt đã mờ mịt. Nhờ tinh thần sôi sục, cô mới gắng gượng chủ trì xong cuộc họp phản hồi về tình hình tiêu thụ sáng nay.Bây giờ, cô đã có thể dừng lại nghỉ ngơi rồi.Những người có mặt ở đây ngày hôm nay đều là nhân viên nòng cốt đi theo cô từ Ái Đạt qua bên này. Vì vậy, Lâm Thiển không cần tỏ ra khách sáo. Cô thở dài một hơi: “Thắng lợi đã nằm trong tầm tay. Bây giờ chúng ta khôngcần bận tâm nhiều, lượng tiêu thụ chắc sẽ tiếp tục tăng trưởng thôi. Tôi cho mọi người về nghỉ ngơi cả ngày hôm nay. Ngày mai bắt đầu chuẩn bịphương án marketing tiếp theo.”Câu nói hài hước nhưng cũng rất hăng hái, mọi người đều cười: “Vâng.”Cô thư ký đứng dậy, cất giọng đầy quan tâm: “Giám đốc Lâm, chị mau đi ngủđi.” Lâm Thiển còn chưa trả lời, người bên cạnh phụ họa: “Đúng đấy, giám đốc Lâm mau nghỉ ngơi đi”, “Giám đốc Lâm đừng làm việc nữa”, “Chị màtiếp tục làm việc, chúng tôi sẽ bỏ hết đấy.”Lâm Thiển cảm thấyấm áp trong lòng. Cũng biết thân thể mình sắp đến cực hạn, cô tự nhủ, sẽ không có lần sau. Cô ngẩng đầu cười nói: “Tôi sẽ đi ngay đây. Mọi người cũng cực khổ rồi, ngày mai gặp lại.”Bởi vì thời gian này liêntục làm đêm nên Lâm Thiển đặt một chiếc giường nhỏ tại gian bên trongvăn phòng, để có thể nghỉ ngơi tại chỗ. Lúc này, mọi người lần lượt đứng dậy ra về, còn cô về phòng làm việc đi ngủ.Người thức thâu đêmđều biết, lúc mới ngủ rất khó chợp mắt. Lâm Thiển nhớ đến Lệ Trí Thành,liền lấy điện thoại định nhắn tin cho anh. Nhưng ngẫm đi nghĩ lại, côphát hiện chẳng có gì để nói.Bởi những điều muốn thổ lộ, cô đều gửi gắm trong quảng cáo “Khuynh Thành.”Cô tin anh nhất định sẽ hiểu.Khuynh thành, khuynh thành, vô cùng yêu anh. Còn nỗi nhớ nào cần nói nữa chứ?Mang theo tâm trạng ngọt ngào, Lâm Thiển dần chìm vào giấc ngủ. Cô ngủ rất say, không biết trời đất là gì.Tuy đưa ra câu quảng cáo “Thành phố Lâm – Đài Loan – Florence” hoành tráng, nhưng trên thực tế, công ty mới của Lâm Thiển rất nhỏ. Việc sản xuấttạm thời nhờ nhà máy của Ái Đạt, cô bỏ toàn bộ chi phí. Vì vậy, trụ sởcông ty ở Vũ Hán chỉ có mười mấy người.Còn ở Đài Loan vàFlorence, thật ra cô cũng có người. Đó là nhân viên kiêm nghiệm mà cômượn từ Uông Thái Thức và David, sản phẩm ký gửi ở cửa hàng của bọn họ.Lâm Thiển cũng có ba mươi sáu kế của mình.Kế này gọi là… chỉ cần cho một ít màu sắc, cô sẽ mở cả phường nhuộm.Lâm Thiển ngủ ở trong văn phòng, khu làm việc bên ngoài vẫn còn một số nhân viên đang trực. Sản phẩm vừa tung ra thị trường nên cần theo dõi sátsao. Cả căn phòng hết sức yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ máy tính, cho tớikhi Lệ Trí Thành xuất hiện.Khi anh cùng Tưởng Viên xuất hiện ở cửa văn phòng làm việc, mọi người đều kinh ngạc đứng dậy .Trên thực tế, bọn họ bị bất ngờ há hốc mồm đến nỗi sắp rớt cằm.“Lệ tổng, Lệ tổng!” Mọi người đều khách sáo và cung kính chào hỏi anh, giọng điệu có phần xúc động.Lệ Trí Thành gật đầu với đám nhân viên, đồng thời quan sát xung quanh.Văn phòng bài trí đơn giản, không giống với sở thích của anh. Trần nhà vàcửa kính đều điểm xuyết đường nét màu đỏ, tạo cảm giác rất ấm áp.Hóa ra đây là văn phòng lý tưởng của cô.Lệ Trí Thành mỉm cười: “Mọi người vất vả nhiều, tất cả đã làm rất tốt.”Mọi người đáp: “Đâu có, đây là trách nhiệm của chúng tôi”, “Cảm ơn Lệ tổng”.Lệ Trí Thành gật đầu, hỏi tiếp: “Giám đốc Lâm đâu rồi?”Cô thư ký hơi khó xử, nhưng vẫn thật thà trả lời: “Giám đốc Lâm đang ngủ ở bên trong.” Cô chỉ tay: “Chị ấy đã mấy ngày không chợp mắt.”Lệ Trí Thành quay về hướng đó. Cánh cửa màu gạo khép chặt, bên ngoài treo tấm biển: General manager Lâm Thiển.“Đưa chìa khóa cho tôi.” Lệ Trí Thành bình thản cất tiếng.Cô thư ký ngẩn người.Tưởng Viên cũng hơi xấu hổ, anh ta coi như không nghe thấy đề nghị quá đáng này.Những người khác trong phòng đều sững sờ.Về công mà nói, tuy công ty Khuynh Thành và Ái Đạt có mối quan hệ dây mơrễ má nhưng xét cho cùng, Khuynh Thành hoàn toàn độc lập. Lệ tổng tuy là ông chủ của tập đoàn Ái Đạt nhưng tự tiện vào phòng làm việc của giámđốc chúng tôi, có phải muốn gây khó dễ cho chúng tôi không?Về tư mà nói, những người có mặt ít nhiều đều nghe qua tin đồn giữa Lệ TríThành và Lâm Thiển. Tuy nhiên, đó chỉ là tin đồn, đương sự chưa bao giờthừa nhận.Vậy mà bây giờ, Lệ tổng muốn vào phòng sếp nữ đang ngủ, ngay trước mặt bọn họ.Ở đây chỉ có một mình Tưởng Viên biết, Lệ tổng khao khát gặp người phụ nữ trong phòng đến mức nào. Bằng không, anh sẽ chẳng dành hẳn một ngày bay tới Vũ Hán thăm cô ngay trước thời điểm phát động tổng phản công.Tưởng Viên nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho một giám đốc vốn là nhân viên cũcủa Ái Đạt ở bên cạnh. Anh ta lập tức hiểu ý, giật chìa khóa trong taycô thư ký đưa cho Lệ Trí Thành: “Lệ tổng, biết anh đến thị sát tìnhhình, giám đốc Lâm chắc sẽ rất vui.”Câu nói tương đối khéo léo.Ngoài cô thư ký trung thành của Lâm Thiển vẫn đang đắn đo, những người khácđều có phản ứng, liền phụ họa: “Đúng vậy! Lệ tổng có thể đến đây, chúngtôi rất vui.”Lệ Trí Thành nhận chìa khóa, gật đầu: “Mọi người cứ bận việc của mình đi.” Sau đó, anh sải bước dài đi về phía văn phòngcủa Lâm Thiển, mở khóa đi vào, thuận tay khép chặt cửa.Mọi người ở bên ngoài đưa mắt nhìn nhau. Tưởng Viên ngồi xuống ghế, gõ nhẹ lênmặt bàn của cô thư ký: “Ở đây có nước uống không? Có thể rót cho tôi một cốc? Cảm ơn.”Lúc này cô thư ký mới có phản ứng, vội vàng đi rót nước. Theo tiếng bước chân của cô, phòng làm việc lại khôi phục trạngthái yên tĩnh và bận rộn. Chỉ là trong khóe mắt mỗi người đều thấpthoáng ý cười.Dù chẳng liên quan đến bản thân, nhưng bọn họ cũng bị lây nhiễm. Bởi đây rõ ràng không phải Boss đi thăm cấp dưới, mà chỉlà một người đàn ông đến gặp một người phụ nữ.Đạo lý rất đơn giản, nhưng cũng rung động lòng người, bởi đó chính là tình yêu.*** Lệ Trí Thành vừa đẩy cửa, liền nhìn thấy căn phòng tràn ngập ánh sáng. Rèm cửa vẫn mở, ánh nắng rực rỡ chiếu vào người Lâm Thiển.Cô nằmtrên chiếc giường nhỏ, không đắp chăn mà chỉ đắp áo khoác. Mái tóc dàixõa trên gối, gương mặt nhỏ trắng ngần, chỉ có điều hốc mắt hơi sâu, hai quầng thâm rõ ràng.Dáng vẻ của cô rất bình thản. Lệ Trí Thành mở cửa đi đến bên giường mà cô không hề phát giác.Lệ Trí Thành lặng lẽ ngắm cô một lúc, khóe miệng nhếch lên. Anh quay người đi kéo rèm cửa rồi lại đến bên cô.Giường rất nhỏ, anh muốn ngồi mà không có chỗ, đành kéo ghế ngồi bên cạnh.Căn phòng không một tiếng động, Lệ Trí Thành cầm tay Lâm Thiển, chậm rãi đưa lên môi hôn.Lâm Thiển có một giấc mơ lãng mạn. Cô mơ thấy Lệ Trí Thành tới Vũ Hán, xuất hiện trong văn phòng của cô. Tuy nhiên, đây là điều không thể, bởi vìcô mơ thấy phòng làm việc của mình biến thành phòng khách sạn, giườngnhỏ biến thành giường lớn, Lệ Trí Thành phủ xuống người cô, triền miênkhông dứt.Anh cúi đầu hôn lên trán, mặt, cổ và môi cô. Nụ hôn đó nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, không phù hợp với phong cách gợi cảm vàmãnh liệt của anh. Vì vậy mới nói là nằm mơ, bởi nụ hôn của anh sao cóthể nhẫn nại đến vậy? Bình thường, anh luôn hôn cô đến thần hôn điên đảo mới chịu thôi.Sau đó, anh hôn xuống ngực, thắt lưng… thậm chíbàn chân cô. Giấc mơ này vô cùng chân thực, những chỗ đó nhồn nhột, nhưcó thể cảm nhận thấy bờ môi mềm mại mát rượi và bàn tay thô ráp của anh.Khóe miệng Lâm Thiển cong lên, để lộ nụ cười.“Em xin lỗi…” Cô lẩm bẩm trong mơ.Tại sao lại xin lỗi? Khi thốt ra câu này, nước mắt đột nhiên trào ra khóe mi.Cô rất nhớ anh. Sao lại nhớ anh đến thế?Thật ra thời gian qua, cô và anh rất ít khi liên lạc, hai người đã ba tháng không gặp nhau.Tại sao lại xa cách như vậy, Lâm Thiển cũng không rõ. Có lẽ bởi vì sau khituyên bố “sẽ đứng trước mặt tất cả mọi người”, cô cảm thấy một áp lực đè nặng. Cô sợ bản thân làm không tốt, cô sợ thất bại, thất bại trước LệTrí Thành. Vì vậy, từ trong tiềm thức, bất giác cô tránh liên lạc vớianh.Cũng có thể, nơi sâu thẳm trong nội tâm cô có chút ấm ức.Sao thiên hạ có thể hiểu nhầm cô? Cô phải gây dựng sự nghiệp, để bọn họnhìn cô bằng con mắt khác. Mang theo tâm niệm đó, Lâm Thiển chỉ còn mộtmối quan tâm duy nhất là nhãn hiệu mới. Cô không để ý đến việc khác, bao gồm cả Lệ Trí Thành. Cô thậm chí sợ liên lạc với anh, bởi vì lo bị phân tâm, vì mỗi khi ở bên cạnh anh, cô liền chìm đắm trong tình cảm dịudàng và ngọt ngào, đồng thời dựa dẫm vào anh theo thói quen. Như vậy, cô sẽ không thể có tinh thần phấn đấu.Do đó, em xin lỗi. Thật ra em cũng rất nhớ anh.Nói xong câu này, trong lòng Lâm Thiển như trút tảng đá đè nặng. Lệ TríThành ở trong giấc mơ cũng khôi phục trạng thái bình thường, bắt đầu hôn cô cuồng nhiệt. Lâm Thiển cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tâm trạng thảlỏng, cô lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ ngọt ngào trong giây lát.Ngay cả giấc mơ cũng tan biến.*** Khi Lâm Thiển tỉnh giấc, đập vào mắt cô đầu tiên là căn phòng tối mờ mờ.Trời đã tối? Không biết cô ngủ bao lâu rồi?Lâm Thiển mò điện thoại ở đầu giường kiểm tra, đã hơn sáu giờ chiều.Cô bóp trán ngồi dậy, bây giờ mới phát hiện trên mình đắp một cái áo khoác ngoài của đàn ông. Áo khoác rất rộng, che kín nửa người cô.Lâm Thiển đờ người trong giây lát.Ở giây tiếp theo, cô lập tức nhảy xuống giường và bật đèn. Căn phòng trống không, chỉ có áo khoác của anh nằm trên giường.Lâm Thiển vội đẩy cửa lao ra ngoài, đảo mắt tìm kiếm.Bên ngoài vắng vẻ, chỉ còn mấy nhân viên làm thêm giờ. Nghe tiếng động, bọn họ đều ngẩng đầu. Ánh mắt của họ hơi kỳ lạ, giống cười cười, cũng nhưngượng ngập.Lâm Thiển đỏ mặt, nhưng cô vẫn không quên giữ hìnhtượng nghiêm chỉnh trước mặt nhân viên. Cô bình tĩnh nói với thư ký: “Cô vào đây một lát.”Thấy Lâm Thiển thức dậy, cô thư ký càng nơm nớp bất an. Cô ta lập tức đi vào phòng, giơ tay khép cửa.“Vừa rồi có ai đến đây à?” Lâm Thiển hỏi.Cô thư ký hơi bất ngờ: “Chị không biết sao?”Lâm Thiển lắc đầu. Câu nói của thư ký khiến cô hơi thất vọng, bởi cô cảm thấy bản thân đã bỏ lỡ nhiều chuyện.Cô thư ký quả nhiên đỏ mặt: “Sáng nay, CEO Lệ Trí Thành của tập đoàn ÁiĐạt đến đây. Bởi vì chị đang ngủ, Lệ tổng tự mình lấy chìa khóa vàophòng. Lệ tổng ở trong này cả buổi chiều. Lúc ra về, anh ấy còn dặn em,đừng đánh thức chị…”Lâm Thiển giật mình.Vô số tâm tìnhdội vào lòng cùng một lúc: ngọt ngào, nhớ nhung, thương xót, không nỡ…Cuối cùng chỉ còn lại một ý nghĩ: Muốn gặp anh, rất muốn gặp anh.“Lệ tổng đi bao lâu rồi?” Lâm Thiển vừa mặc áo khoác vừa hỏi.Cô thư ký trở nên căng thẳng, nhanh chóng trả lời: “Lệ tổng đi lúc năm giờ hai mươi, đã một tiếng đồng hồ rồi.”“Anh ấy không nói đi đâu sao?’“Em không dám hỏi.”Lâm Thiển gật đầu: “Tôi ra ngoài một lúc, không có việc gì cô về trước đi.” Nói xong, cô lập tức cất bước đi ra ngoài. Cô thư ký vội kéo tay LâmThiển, sắc mặt đặc biệt ngượng ngùng: “Giám đốc Lâm, chỗ này chị…” Cô ta chỉ vào cổ cô.Lâm Thiển ngẩn người… Không phải đấy chứ?Lâm Thiển liếc qua cô thư ký, bình tĩnh lấy cái gương từ trong ngăn kéo của bàn làm việc. Trên cần cổ trắng ngần xuất hiện những dấu hôn hồng hồngrõ ràng.Lâm Thiển hết nói nổi. Nếu bây giờ cô đi ra ngoài, bịnhững nhân viên và người khác trong tòa văn phòng nhìn thấy, sau này côlàm ăn kiểu gì?Tại sao Lệ Trí Thành lại hôn vào những chỗ dễ lộ như vậy? Chắc chắn anh cố ý, Lâm Thiển liền đen mặt.Vào thời khắc này, cô đã bị đóng “con dấu” thuộc về một người đàn ông nàođó. Chắc đây là sự trừng phạt vì cô đi lâu không chịu về nhà chăng?Hai má Lâm Thiển nóng ran, cô ho khan hai tiếng: “Cô có khăn quàng cô không?”“Có ạ.” Cô thư ký liền ra ngoài, lấy khăn quàng mang vào cho Lâm Thiển. Khi xác định khăn quàng đã che hết dấu hôn, cô thư ký mới thở phào nhẹnhõm: “Giám đốc Lâm, chị có thể đuổi theo Lệ tổng rồi.”Lúc LâmThiển rời khỏi tòa văn phòng, bên ngoài đã tối đen. Xe cộ đi lại trênđường tập nập, tuy nhiên không thấy bóng dáng Lệ Trí Thành.Điện thoại di động chợt đổ chuông, giọng nói đầy từ tính của Lệ Trí Thành ở đầu kia truyền tới: “Em tỉnh rồi à?”Giọng anh như cơn gió dìu dịu thổi qua trái tim cô.Lâm Thiển không nhịn được cười: “Sao anh không đánh thức em?”Xa nhau lâu như vậy, dù là một nữ cường nhân trước mặt người khác, nhưnghễ nói chuyện với anh, Lâm Thiển lại trở thành cô gái nhỏ. Giọng của côvừa mềm mại vừa có phần nũng nịu.Lệ Trí Thành im lặng vài giây.Sau đó, Lâm Thiển nghe thấy tiếng loa thông báo ở đầu kia điện thoại: “Chuyến bay CAXXX tới thành phố Lâm sắp cất cánh…”“Anh không nỡ.” Lệ Trí Thành đáp.Lâm Thiển hít một hơi sâu, tim đập thình thịch.Một vị Boss vô cùng bận rộn như anh từ phương xa đến thăm cô, kết quả ngồibên giường cô cả ngày, trong khi cô không hề hay biết?Sống mũi Lâm Thiển đột nhiên cay cay.“Anh đáng ghét thật đấy…” Cô nói nhỏ.“Ừ.” Lệ Trí Thành cười cười: “Nhãn hiệu của em đã ra đời, lúc nào muốn “áo gấm vinh quy” thì em hãy trở về.”Lâm Thiển cắn môi không lên tiếng, khóe miệng bất giác cong cong.Người đàn ông này rõ ràng rất muốn cô quay về, nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên như không. Chiêu “lạc mềm buộc chặt” của anh đúng là đáng ghét quá đi.“Vâng. Vẫn còn ít công việc, khi nào làm xong em sẽ về.”“Được.” Anh nói: “Em đã đánh một trận rất đẹp. Bây giờ đến lượt anh rồi.”*** Gần đây, Trần Tranh và Charles gặp phải một vấn đề nan giải.Một trang web chuyên bán các nhãn hiệu túi xách của nước ngoài không biếttừ đâu chui ra. Hơn nữa, trang web đó ngày càng nổi tiếng, sức ảnh hưởng ngày càng lớn.Bởi vì nhiều nhãn hiệu quốc tế bán sản phẩm tạicác nước Âu Mỹ với mức giá thấp hơn ở Trung Quốc nên có người lợi dụngđiều này, mua sản phẩm ở nước ngoài, bán cho người tiêu dùng trong nước. Kể cả cộng chi phí vận chuyển nhưng mức giá vẫn thấp hơn giá bán tạicác cửa hàng ở Trung Quốc.Trên thực tế, kinh doanh theo theophương thức này đã tồn tại từ lâu nhưng quy mô thường không lớn, khôngảnh hưởng đến DG. Doanh nghiệp không được phép kinh doanh kiểu này, donó liên quan đến thuế nhập khẩu và vấn đề đại lý sản phẩm, doanh nghiệpcủa anh không quyền đại lý sản phẩm, làm sao có thể nhập hàng với sốlượng lớn, làm rối loạn thị trường của tôi. Bởi vậy, kinh doanh kiểu này đều là hộ cá thể. Bọn họ không có thực lực tài chính nên chỉ có thể bán một vài, đến mấy chục sản phẩm là cùng.Ngoài ra, người tiêudùng không có năng lực phân biệt thật giả. Bây giờ hàng nhái loại A củaTrung Quốc còn thật hơn cả hàng thật. Vì vậy, mức độ đáng tin cậy của hộ cá thể cũng là một vấn đề lớn. Nhưng bây giờ, tình hình đã thay đổi hoàn toàn.Một trang web mua sắm trực tuyến chuyên bán hàng nước ngoài tên “Tây DươngPhạm” xuất hiện, thu hút sự chú ý của người tiêu dùng.Tất nhiên, nó cũng chỉ là địa chỉ mua sắm trên mạng như Taobao, có bán các nhãnhiệu túi xách nổi tiếng của nước ngoài, cũng chỉ là hộ cá thể như cáctrang web khác mà thôi. Điểm khác biệt là trang chủ của “Tây Dương Phạm” xuất hiện hàng chữ nổi bật:“Bán hàng giả mua một phạt mười. Trang web sẽ bồi thường ngay.”Chẳng người tiêu dùng nào không động lòng trước lời cam kết đó. Vấn đề bọn họ lo lắng nhất đã được giải quyết đâu vào đấy.Lướt xuống dưới, bạn sẽ phát hiện trang web này kinh doanh phần lớn các sản phẩm của nhãn hiệu Zamon.*** Buổi chiều ngày cuối tuần, Charles triệu tập cuộc họp khẩn cấp với nhân viên quản lý cấp cao của DG Trung Quốc.Ngoài trời nắng vàng rực rỡ, bầu không khí trong phòng hội nghị ngược lại uám và căng thẳng. Bởi vì bộ phận thị trường vừa cung cấp số liệu mớinhất, trong hai tuần qua, lượng tiêu thụ Zamon tại các cửa hàng giảm10%. Tình trạng này chưa từng xuất hiện trong nửa năm trở lại đây. Ngoài ra, có người tiêu dùng đến cửa hàng yêu cầu trả lại sản phẩm. Trêntrang chủ của DG Trung Quốc cũng xuất hiện nhiều ý kiến phản đối củangười tiêu dùng.Tình hình này rất không hay. Charles nhạy bénphát giác nguy cơ tiềm ẩn to lớn. Vì vậy, anh ta mới triệu tập mọi người để bàn đối sách.Trong phòng hội nghị rộng lớn, mọi người đều tỏ ra nghiêm trang. Giám đốc bộ phận thị trường mở trang web “Tây Dương Phạm.”Đập vào mắt mọi người đầu tiên là vô số ảnh chụp túi xách Zamon. Dưới mỗitấm ảnh đều hiện thị giá gốc bị gạch chéo và giá sau khi đã khấu trừ.Lượng hàng tồn kho của mỗi sản phẩm cũng rất lớn, số liệu hiển thị tớihàng trăm cái.Giá gốc bị gạch chéo chính là giá bán chính thứcsản phẩm Zamon tại Trung Quốc. Giá sau ki khấu trừ thấp hơn giá gốc từ10% đến 30%, thậm chí có sản phẩm còn giảm đến 70-80%. Điều này không có gì là lạ, bởi mỗi khi vào mùa sale ở nước ngoài, Zamon tiến hành nhữngđợt giảm giá quy mô lớn.Càng theo dõi, Charles càng toát mồ hôilạnh. Anh ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, thảo nào mấy tháng trước anhta thấy lượng tiêu thụ của Zamon ở Mỹ tăng cao. Lúc đó anh ta còn tưởng, đây là “điềm lành” như người Trung Quốc thường nói. Đúng là shit thật!Charles tỏ ra nghi hoặc và phẫn nộ, cất cao giọng với giám đốc bộ phận thịtrường: “Lẽ nào việc kinh doanh trang web này là hợp pháp? Bán hàng củanước ngoài nhưng không nộp thuế, đây là thủ đoạn cạnh tranh không lànhmạnh.”Những người khác cũng có thắc mắc tương tự, nhưng giám đốc thị trường lắc đầu bất lực: “Không phải đâu Charles. Trang web nàythiết kế rất khéo, nó chỉ cung cấp mặt bằng kinh doanh giống Taobao hayKinh Đông[1]. Người bán sản phẩm Zamon ở trên đó đều là hộ làm ăn cáthể. Vì vậy, việc kinh doanh này trở thành hành vi mua bán trao tay giữa các cá thể, không liên quan đến trang web. Pháp luật không ngăn cấmđiều này.”[1] Taobao hay Kinh Đông (JD.com) là những trang web mua bán trực tuyến nổi tiếng của Trung Quốc.“Âm mưu, đây chắc chắn là âm mưu.” Charles đứng dậy, đi đi lại lại trongphòng hội nghị. Bắt gặp bộ dạng này của anh ta, những người khác cũngđau đầu rối loạn.Đúng thế, ai mà không nhìn ra đây là một âm mưu?Trần Tranh ngồi bên cạnh, trầm tư suy nghĩ.Hộ cá thể lấy đâu ra tài chính hùng hậu như vậy, một lúc tích trữ cả ngànsản phẩm? Cái gọi là trang web mua sắm chỉ là mượn danh nghĩa, dùngphương thức này để thoát khỏi sự ràng buộc của chính sách nhà nước màthôi.Đây rõ ràng là hành vi nhằm vào Zamon.Ngoài Lệ Trí Thành, kẻ chủ mưu còn có thể là ai?Điểm đáng sợ của trang web này, không phải ở chỗ nó tiêu thụ bao nhiêu sảnphẩm Zamon, cướp đi bao nhiêu thị phần của DG, bởi đó cũng chỉ là con số lẻ của DG mà thôi. Điều quan trọng là, nó khiến người tiêu dùng nhậnthức ra một sự thật, một túi xách hàng hiệu trong nước có thể bán tớinăm nghìn nhân dân tệ, nhưng thật ra ở Mỹ mới chỉ bán giá hai nghìn.Người tiêu dùng có thể chịu nổi điều đó? Có thể bình tĩnh không? Hơnnữa, họ bắt đầu nghi ngờ, liệu Zamon có phải là nhãn hiệu hàng đầu thếgiới?Khi hệ thống giá cả của một mặt hàng xa xỉ bị nghi ngờ, cónghĩa là giá trị thương hiệu của nó cũng bị nghi ngờ. Nếu cứ tiếp tụcnhư vậy, nhiều khả năng hình tương mà Zamon khó khăn lắm mới có thể tạodựng ở Trung Quốc sẽ bị sụp đổ tan tành.Vào thời khắc này, ngồigiữa đám người Trung Quốc và nước ngoài, nghe Charles không ngừng nổigiận, nghe mọi người thảo luận bằng tiếng Anh, Trần Tranh đột nhiên cómột cảm giác hết sức ly kỳ.Đầu tiên, việc Zamon gặp phải nguy cơ không làm anh ta đau đớn, còn lâu mới bằng nỗi đau anh ta gánh chịu khi Tư Mỹ Kỳ thất bại.Tuy nhiên, Trần Tranh cũng không tránh khỏi áp lực lớn. Cảm giác này rấtquen thuộc, giống hai lần thất bại trong tay Lệ Trí Thành. Họa đến màchẳng thể đề phòng, cũng không biết phải làm sao. Bạn không hề hay biết, bước tiếp theo đối phương sẽ làm gì. Điều duy nhất mà bạn biết, là mộtkhi đối phương triển khai cuộc phản kích, bạn chỉ có thể mở to mắt nhìnbản thân từ từ rơi xuống vực sâu. Dẫu bạn uất hận đến mức nào, dù có làm gì thì dường như cũng không thoát khỏi bàn tay của anh ta.TrầnTranh đương nhiên không bộc lộ tâm trạng chân thực của mình. Nghe mọingười thảo luận xong, anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Charles, chúng talàm gì bây giờ?”Charles lạnh mặt, ánh mắt lộ vẻ hung dữ: “Lậptức điều tra xem người kinh doanh trang web đó là ai? Nhất định là LệTrí Thành và Ninh Duy Khải ở đằng sau giở trò. Tôi sẽ kiện bọn họ.”Việc này không khó điều tra. Mỗi công ty đều có đại diện pháp nhân, trang web mua sắm trực tuyến cũng vậy.Vài ngày sau, Charles và Trần Tranh biết được tên người lập trang web. Đó là Cố Diên Chi.Quả nhiên cùng một giuộc. Có điều…“Boss, chúng ta có kiện cũng chỉ e khó thắng…” Nhân viên bộ phận pháp vụ mởmiệng một cách khó nhọc: “Cố Diên Chi tuy từng là cổ đông và lãnh đạocao cấp của Ái Đạt, nhưng mấy tháng trước, anh ta đã bán hết cổ phầntrong tay, hơn nữa còn bán cho DG chúng ta. Anh ta chẳng còn quan hệ gìvới Ái Đạt, trở thành cá thể tự do. Chúng ta không có chứng cứ, cũngchẳng thể kiện Ái Đạt tội kinh doanh không đàng hoàng. Chúng ta cũngkhông thể kiện Cố Diên Chi, bởi vì từ quy định của trang web, anh ta chỉ cung cấp mặt bằng kinh doanh cho dân mạng mà thôi[2].”[2] CốDiên Chi tuy lập trang web nhưng không kinh doanh trực tiếp. Giống nhưanh ta mở một cái chợ, cung cấp mặt bằng, các cá nhân sẽ đóng tiền thuêmặt bằng và mở “shop” kinh doanh. Cùng với sự phát triển của thương mạiđiện tử, những trang web như vậy đang là trào lưu thịnh hành ở TrungQuốc hiện nay, trong đó trang web mua bán trực tuyến lâu đời và có quymô lớn nhất là Taobao.



Page 14


Sự xuất hiện của “Tây Dương Phạm” đúng là có ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ của DG Trung Quốc.“Tây Dương Phạm” khiến một bộ phận người tiêu dùng nảy sinh sự nghi ngời vềZamon, nhưng hiện tượng này vẫn chưa lan rộng, chưa phát triển đến mứckhông thể cứu vãn.Do đó, Charles lập tức tiến hành một loạt biện pháp phòng ngự cứng rắn.Đầu tiên, anh ta báo cáo tình hình với công ty mẹ ở Mỹ, đề nghị công ty mẹlấy tư cách doanh nghiệp, có văn bản kiến nghị với hải quan hai nướcTrung Mỹ, yêu cầu kiểm tra nghiêm ngặt việc đưa sản phẩm Zamon vào Trung Quốc trong thời gian gần đây. Đề nghị này nhận được sự ủng hộ tuyệt đối từ công ty mẹ.Tiếp theo, Charles ra lệnh cấp dưới điều tra kỹlưỡng, thu thập chứng cứ, nhằm tìm ra manh mối giữa Ái Đạt và Tây DươngPhạm, bởi anh ta vẫn không từ bỏ hy vọng khởi kiện Ái Đạt. Về vấn đềnày, Trần Tranh không mấy lạc quan. Trông mong Lệ Trí Thành làm việckhông kín kẽ, để lại dấu vết ư? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.Charles còn liên hệ với đại diện các nhãn hiệu xa xỉ nổi tiếng thế giới tạiTrung Quốc, đề nghị mọi người cùng liên kết kiến nghị tới Bộ Công thương Trung Quốc. Nhưng đề nghị này không nhận được sự hưởng ứng, bởi vìngười tinh ý đều nhận ra, sự tồn tại của trang web mua bán trực tuyếnTây Dương Phạm chính là phản ánh cuộc chiến thương mại giữa DG và cácdoanh nghiệp nội địa. Trên Tây Dương Phạm cũng có các sản phẩm thuộchàng hiệu khác, nhưng chỉ vài mẫu mang tính tượng trưng, phần lớn đềuhiển thị “hết hàng”, rõ ràng muốn bọn họ “nước sông không phạm nướcgiếng.”Hơn nữa, các thương hiệu xa xỉ khác đều là đối thủ cạnhtranh của DG tại Trung Quốc. Một năm qua, Zamon ồ ạt chiếm lĩnh thịtrường, bọn họ đã rất chướng tai gai mắt. Vì vậy, tất cả chỉ ậm ừ lấylệ, tọa sơn quan hổ đấu.Trước thái độ của bọn họ, Charles chỉ có thể chửi thề một câu: “Shit!”Cuối cùng là động thái quan trọng nhất, Charles muốn giảm bớt mức độ ảnhhưởng của Tây Dương Phạm trong phạm vi cả nước. Anh cũng biết đến câunói của chủ tịch Mao Trạch Đông: “Một đốm lửa nhỏ cũng có thể cháy lanra đồng cỏ.” Ở Trung Quốc vốn có một số người cương quyết tẩy chay DG,anh ta không thể để thế lực này nhân cơ hội ngóc đầu dậy, ngộ nhỡ tạothành phản ứng dây chuyền trong người tiêu dùng thì hỏng bét.Vìvậy sau khi thương lượng với Trần Tranh, Charles quyết định đổ tiền kiểm soát giới truyền thông và mạng internet. Trần Tranh biết rõ đạo lý nàynên vỗ ngực nhận nhiệm vụ. Anh ta bắt đầu luồn lách, đi lại quan hệ vớicác cơ quan truyền thông lớn và trang web tên tuổi. Không biết bao nhiêu tiền đổ vào cái động không đáy đó, nhưng tục ngữ nói rất đúng, có tiềnmua tiên cũng được.Tuy nhiên, Charles và Trần Tranh chỉ đoánđúng một nửa. Bước tiếp theo của Lệ Trí Thành quả nhiên mượn Tây DươngPhạm phát động cuộc tấn công nhằm vào DG.Nhưng anh không lợidụng dư luận và giới truyền thông như nửa năm trước, mà dùng hình thứcquảng cáo trên truyền hình, trực tiếp tuyên chiến với DG ngay trước mặtngười tiêu dùng cả nước.Chỉ trong một đêm, cả nước đều biết, giá sản phẩm Zamon ở trong và ngoài nước chênh lệch lớn đến mức nào, biếtđược cuộc chiến phản thu mua của doanh nghiệp quốc nội với doanh nghiệpnước ngoài, nhằm mục đích bảo vệ thương hiệu dân tộc.Không cần nghĩ cũng biết, người dân Trung Quốc sẽ làm thế nào.*** Buổi đêm tĩnh mịch, Lâm Thiển và các đồng nghiệp vẫn ở văn phòng, tất bật chuẩn bị quảng cáo thứ hai của “Khuynh Thành”.Thời gian qua, sự ra đời của trang web Tây Dương Phạm thu hút sự quan tâmcủa tất cả mọi người trong ngành túi xách. Các đồng nghiệp trong công ty của Lâm Thiển cũng bàn tán sôi nổi. Có người cảm thấy chiêu này như tát vào mặt DG, nhưng cũng không ít người lo ngại, việc bán hàng trên mạngdù sao cũng có hạn, không thể tạo thành mức độ ảnh hưởng lớn. Chỉ cầnsóng gió qua đi, việc kinh doanh của DG sẽ trở lại như cũ.Trước những lời nhận xét đó, Lâm Thiển chỉ im lặng mỉm cười.Bởi vì cô biết rõ chiêu tiếp theo của Lệ Trí Thành. Một khi tìm ra nhượcđiểm của đối thủ, anh sẽ “ra đòn” liên tiếp, đánh đến khi đối phươngkhông đứng dậy nổi mới thôi.Đang vùi đầu vào công việc, LâmThiển đột nhiên nghe thấy một đồng nghiệp kêu “A” một tiếng rồi gọi cô:“Giám đốc Lâm, mọi người mau xem tivi đi.”Lâm Thiển và nhữngngười khác đều hướng ánh mắt về phía chiếc tivi tinh thể lỏng treotường. Bây giờ là “giờ vàng” của buổi tối, tin thời sự vừa phát xong,một quảng cáo mới đột nhiên xuất hiện.Màn hình hoàn toàn tối đen, sau đó hiện ra ba chữ màu trắng rất đẹp: Tây Dương Phạm.Lâm Thiển dán mắt vào màn hình. Cô biết Lệ Trí Thành sẽ đi bước này, nhưng cô không rõ nội dung quảng cáo ra sao.Sau đó, màn hình vụt qua vô số hình ảnh, đồng thời một giọng nam giới cất lên: “Tokyo, Paris, New York, Sydney…”Đây đều là cảnh sắc phồn hoa của đô thị lớn trên thế giới. Hình ảnh được xử lý rất tốt, mang lại cảm giác phục cổ tĩnh lặng trong sự náo nhiệt.Sau đó, màn hình lại chuyển cảnh, nhưng không phải hình ảnh thành phố, màlà các tủ kính bày túi xách hàng hiệu. Ánh đèn rực rỡ, mặt kính lấplánh, những chiếc túi xách ở bên trong càng trở nên sang trọng bắt mắt.Tuy nhiên, khi ống kính lia qua, logo của túi xách đã bị che mất, thaythế bằng ký hiệu “XXXX”.Giọng đàn ông vang lên: “Ở nước ngoài,chúng được bán với giá như sau.” Ống kính lại đặc tả con số bên dưới mỗi túi xách: $400, €100… sau đó là một dãy số đổi thành nhân dân tệ.“Còn ở trong nước, chúng được bán với giá hoàn toàn khác.”Màn hình lại chuyển cảnh tới đường Vương Phủ Tỉnh ở Bắc Kinh, Từ Gia HộiThượng Hải, khu Thiên Hà Quảng Châu… Những nơi đó đều có tủ bày sản phẩm túi xách tương tự, giá bán là ¥8000, ¥ 42.000, ¥ 200.000… đắt gấp balần, thậm chí bảy, tám lần ở nước ngoài.Tiếp theo, màn hình biến thành màu cam đỏ, nhạc nền nổi lên, từng con chữ của địa chỉ trang webTây Dương Phạm nhảy ra, trông rất sống động.Giọng đàn ông lạivang lên: “Tây Dương Phạm, bán hàng chính hãng các nhãn hiệu toàn cầu,xóa bỏ mức chênh lệch về giá cho người Trung Quốc.”Cuối cùng, màn hình xuất hiện ba hàng chữ: “Mọi hộ kinh doanh đều được chứng thực danh tính.Bán hàng giả mua một phạt mười. Trang web sẽ bồi thường ngay.Tất cả mặt hàng giảm từ 30 – 90%.”*** Lâm Thiển chống cằm, lặng lẽ xem hết quảng cáo. Các đồng nghiệp lộ vẻ phấnchấn, một nhân viên nam bật ngón tay tách một tiếng: “Làm rất hay.”Lâm Thiển không nhịn được cười. Chiêu này của Lệ Trí Thành đúng là thâm thật đấy.Quảng cáo không nói sản phẩm xa xỉ “có sự cách biệt về giá giữa các khu vực”mà nhấn mạnh “xóa bỏ mức chênh lệch về giá cho người Trung Quốc.” Chắcbất cứ người nào nghe câu này cũng bị khơi gợi lòng kiêu ngạo và nỗi bực tức.Tuy nhiên đây cũng là sự thật. Cho dù chính sách thuế nhậpkhẩu của Trung Quốc khiến giá thành hàng ngoại tiêu thụ ở nội địa caohơn ở nước ngoài, nhưng Lâm Thiển từng nghiên cứu phân tích về vấn đềnày nên biết rõ, giá cả cũng không đến mức cao ngất trời như hiện nay.Vì vậy, DG coi như tự chuốc hậu quả. Ai bảo họ nghĩ người Trung Quốc ngốc nghếch lắm tiền, sẽ ngoan ngoãn cống nạp cho bọn họ?Cô rút di động, nhắn tin cho Lệ Trí Thành: “Rất tuyệt vời.”Lệ Trí Thành có lẽ đang bận, một lúc sau mới nhắn lại: “Phu nhân quá khen.”Lâm Thiển đọc tin nhắn, không nhịn được cười.Đúng như Lâm Thiển, Lệ Trí Thành, Ninh Duy Khải, Cố Diên Chi dự đoán, quảngcáo Tây Dương Phạm đã tạo nên làn sóng dữ dội. Các trang web, cá nhân,thậm chí giới truyền thông đều đăng tải và chia sẻ quảng cáo này.Mọi người bắt đầu thảo luận, thương hiệu quốc tế bán với giá rất cao trong nước, liệu có hợp tình hợp lý?Nhiều người tiêu dùng trở thành fans trung thành của Tây Dương Phạm.Ngày càng có nhiều người dồn ánh mắt vào đối tượng công kích chủ yếu của Tây Dương Phạm, đó là tập đoàn DG và thương hiệu Zamon.Chỉ trong chốc lát, vô số lời chất vấn, nghi ngờ, phản đối vang lên. Saumột đêm, DG trở thành mục tiêu công kích của cả nước. Nó trở thành cáitên nóng hổi nhất trên weibo và các trang web tìm kiếm.DG làdoanh nghiệp hàng đầu thế giới, nó có sụp đổ tại thị trường Trung Quốchay không là điều chẳng ai dám khẳng định. Nhưng có một thực tế khôngphủ nhận, lượng tiêu thụ của các nhãn hiệu trực thuộc bắt đầu giảm sútnghiêm trọng.Đúng lúc này, Lệ Trí Thành tung ra quảng cáo thứ hai.Charles và Trần Tranh đều không ngờ, thậm chí Lâm Thiển cũng không nghĩ, Lệ Trí Thành vẫn còn đợt tấn công thứ hai. Nhưng cũng chính quảng cáo dài bamươi giây này đã thành công đẩy tâm trạng tẩy chay DG của người tiêudùng và sự quan tâm đến cuộc chiến thương mại giữa doanh nghiệp trong và ngoài nước lên tới cao trào.Vào buổi tối thứ Bảy vài ngày sauđó, bởi vì quảng cáo “Khuynh Thành” thứ hai sắp phát sóng nên Lâm Thiển ở nhà nghỉ ngơi, nạp “năng lượng” trước cuộc chiến.Đúng tám giờnăm phút, tivi lại phát quảng cáo Tây Dương Phạm. Lâm Thiển vẫn theo dõi như thường lệ. Dù công việc bận rộn đến mức nào, cô cũng dành thời gian xem quảng cáo này. Đây đã trở thành niềm vui nho nhỏ của cô, ai bảo lần này chồng cô “đánh chó bị rơi nước[1].”[1] Đánh chó bị rơi nước: nghĩa là tiếp tục đánh kẻ xấu đến cùng, dù hắn đã thất bại.Nào ngờ buổi tối hôm nay, Lệ Trí Thành mới cho cô thấy, thế nào gọi là “đánh chó bị rơi nước” thật sự.Tám giờ hai mươi phút, Lâm Thiển đang lướt web xem tin tức, di động bỗng đổ chuông.Là tin nhắn của Lệ Trí Thành: “Em hãy bật kênh vệ tinh lúc tám giờ ba mươi phút.”Lâm Thiển lập tức bấm điều khiển mở tivi. Truyền hình đang phát quảng cáokẹo ngọt, một cậu bé cầm kẹo cười híp mắt. Trong lòng Lâm Thiển trở nênhưng phấn và mong chờ trong giây lát.Đúng tám giờ ba mươi, màn hình đột nhiên sáng rực, đó là cảnh đường phố ở Washington.Đoạn mở đầu giống hệt quảng cáo Tây Dương Phạm, từ hình ảnh, thủ pháp quay,nhạc nền, thậm chí cả giọng thuyết minh. Lâm Thiển đoán, cả hai quảngcáo đều xuất phát từ cùng một đạo diễn.Nhưng lời thuyết minh hơi khác: “Mỹ, Nhật Bản, Australia, Hồng Kông…”Màn hình xuất hiện hình ảnh sản phẩm tại rất nhiều cửa hàng, nhưng lần nàylogo thương hiệu không bị che khuất. Đó là Ái Đạt trong cửa hàngflagship ở Mỹ, Sa Ưng tại quầy riêng Nhật Bản, Minh Đức torng cửa hàng ở Đài Loan… Cuối cùng là hình ảnh túi xách Ái Đạt và Sa Ưng trên trangmua bán trực tuyến của Mỹ Amazon, bên dưới niêm yết giá bằng đô la Mỹ.Giọng thuyết minh vang lên: “Ở nước ngoài, chúng tôi bán với mức giá này.”Tiếp theo, ống kính vụt qua một loạt túi xách và niêm yết giá bằng nhân dântệ, thấp hơn giá bán trên Amazon không ít. Đồng thời, màn hình còn xuấthiện hàng chữ đỏ nổi bật, đưa ra mức chiết khấu cụ thể: “10% Off, 20%Off, 30% Off…” Mặc dù vậy, mức chênh lệch giá bán ở trong và ngoài nướcvẫn không lớn như Zamon.Màn hình lại chuyển cảnh, xuất hiện rấtnhiều người. Để ý kỹ, đó là những công nhân nở nụ cười chất phác rạngrỡ. Đằng sau họ là nhân viên văn phòng mặc comple chỉnh tề, nữ quản lýmặc váy công sở chững chạc, còn có các bà mẹ bế con, trên tay còn cầmtúi xách của Ái Đạt… Thậm chí có cả người nước ngoài, David và mấy người đàn ông Italy đứng cuối cùng, cười híp mắt trước ống kính.Giọng đàn ông trầm ấm vang lên:“Bảo vệ thương hiệu dân tộc!Lương tâm của người trung Quốc, túi xách chất lượng đẳng cấp thế giới.”Câu nói này khiến Lâm Thiển chấn động.Tiếp theo, màn hình đột ngột tối đen. Sau đó, từng logo của các nhãn hiệutúi xách vô cùng quen thuộc với người tiêu dùng trong nước lần lượt xuất hiện: Aito Ái Đồ, Aier Ái Nhĩ, BH Sa Ưng, MIND Minh Đức, Vinda… thậmchí có cả nhãn hiệu chủ lực của các doanh nghiệp túi xách khác.Theo từng tiếng “tùng” mạnh mẽ, chúng liền hiện ra trên màn hình. Mỗi mộtnhãn hiệu tựa như mang đến sức mạnh lay động lòng người.Cuối cùng, chúng xếp thành một thế trận hoành tráng, ngay hàng thẳng lối và trang nghiêm.Lâm Thiển hoàn toàn ngây người.Đột nhiên, mọi thương hiệu cùng tan biến, như bị cuốn vào màn hình tối đen. Quảng cáo chính thức kết thúc.Nhưng trong lòng mỗi khán giả dường như vẫn chưa hết chấn động bởi hình ảnhvừa rồi. Những thương hiệu đó đều là của người Trung Quốc, từng vươn rakhắp nơi, chinh phục thị trường toàn cầu. Cuối cùng, bọn họ kết thànhliên minh, công khai tuyên chiến với sự thu mua và xâm chiếm của doanhnghiệp nước ngoài.Viền mắt Lâm Thiển ươn ướt trong giây lát. Bảo vệ thương hiệu dân tộc, một câu nói đơn giản biết bao, một câu nói xuất hiện nhiều đến mức ngán ngẩm. Nhưng đã bao lâu, cô chưa từng nghe âmthanh có sức lay động như vậy?Tivi đã bắt đầu phát sóng phimtruyền hình, nhưng Lâm Thiển vẫn dán mắt vào màn hình hồi lâu. Cuối cùng trong đầu cô hiện lên gương mặt tuấn tú điềm tĩnh và thân hình cao lớncủa Lệ Trí Thành.Lâm Thiển lại mở di động, nhìn tin nhắn ngắn gọn anh vừa gửi: “Em hãy bật kênh vệ tinh, lúc tám giờ ba mươi phút.”Lâm Thiển, hãy xem anh vây quân bốn mặt, đốt lửa rực trời ở kênh vệ tinh, lúc tám giờ ba mươi phút.”Lâm Thiển giơ hai tay che mặt. Cô đang cười, nhưng nước mắt dâng trào khóe mi.Cô yêu anh biết bao, cô tự hào biết bao, cô cam tâm tình nguyện ngước nhìn anh biết bao, anh có biết không?Vào thời khắc này, ngoài Lâm Thiển cũng có vô số người dân ở nhiều thànhphố, nhiều gia đình, trên các nẻo đường, trên mạng internet đều cười vui vẻ khi xem quảng cáo của Zamon và Tây Dương Phạm, rồi lại yên tĩnh xemquảng cáo bi tráng của liên minh doanh nghiệp túi xách Trung Quốc.Một sự kiện quan trọng tạo thành sự thất bại thảm hại của một thương hiệuquốc tế tại khu vực nào đó là hiện tượng không hiếm gặp trong lịch sửthương mại điện tử.Ví dụ, sau khi bị phát hiện sử dụng chất cấm, nhãn hiệu mỹ phẩm SKII bị dỡ hết hàng khỏi các quầy trong phạm vi cảnước, hình tượng thương hiệu bị ảnh hưởng nghiêm trọng, dẫn đến nhiềunăm sau vẫn không thể hồi phục.Ví dụ nhãn hiệu đồ uống PepsiCola từng thất tín với người tiêu dùng Phillipines, dẫn đến sự sụp đổ,cuối cùng chỉ có thể rút khỏi thị trường.Hiện tại, DG cũng lâmvào tình trạng tương tự. Sáng sớm ngày thứ hai, báo cáo số liệu thịtrường mới nhất được đưa tới bàn làm việc của Charles.So với tốc độ lượng tiêu thụ giảm sút trước đó, số liệu trong tuần vừa rồi càngkhủng khiếp hơn. Dường như Charles có thể nhìn thấy đáy vực đang chờ đợi bọn họ ở một nơi không xa. Từ đáy sâu trong nội tâm Trần Tranh cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía trước thủ đoạn đáng sợ của Lệ Trí Thành. Lúc này, anh ta lâm vào cảnh “cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao.” Anh ta nônnóng muốn giúp Charles cứu vãn cục diện. Bằng không… anh ta sẽ hoàn toàn trắng tay.“Anh có biết không Ben?” Vào thời điểm này, Charlesvẫn giữ được sự tỉnh táo và bình tĩnh của một người lãnh đạo cao nhấtkhu vực Châu Á Thái Bình Dương. Anh ta nắm tay Trần Tranh, nói: “Trướcmắt đúng là nguy cơ to lớn, nhưng chúng ta chẳng còn cách nào khác, chỉcó thể cố gắng vượt qua giai đoạn này.”Trần Tranh nghiêm mặt gật đầu.Anh ta hiểu ý của Charles. Bây giờ, DG Trung Quốc đang gặp nguy cơ nghiêmtrọng, Lệ Trí Thành liên tục tấn công, đẩy bọn họ đến bên bờ vực thẳm.Tuy nhiên, giống như “loài rết chặt đứt thân vẫn có thể hoạt động[2]”,DG Trung Quốc dù thất bại nặng nề, nhưng chỉ cần thị trường không sụp đổ toàn diện, dù chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, cố gắng vượt qua giai đoạn này là được. Bản chất của người tiêu dùng là dễ quên, yêu nước cũng chỉ là xúc động nhất thời. Với thực lực của tập đoàn DG, trong tương lai họ thừa khả năng làm lại từ đầu.[2] Loài rết chặt đứt thân vẫn cóthể hoạt động: chỉ người có thế lực lớn tuy gặp thất bại nhưng vẫn không phá sản hoàn toàn, tầm ảnh hưởng vẫn còn.Hai người lấy lại niềm tin rồi lại triệu tập nhân viên thương lượng, quyết định ra sức củng cố thị trường, đồng thời tăng cường hoạt động từ thiện và thu mua doanhnghiệp ở Trung Quốc, nhằm đánh lạc hướng người tiêu dùng.Bọn họsẽ cho người tiêu dùng thấy, họ dùng tiền kiếm được đ6ẻ giúp đỡ khu vựcnghèo khó. Bọn họ sẽ cho người tiêu dùng thấy, cũng có doanh nghiệpTrung Quốc muốn được thu mua. Bởi vì tương lai cả hai sẽ cùng thắng, họsẽ mang đến kỹ thuật và cách thức quản lý tiên tiến, họ sẽ thúc đẩy sựphát triển và phồn vinh của ngành thương mại Trung Quốc.Tuynhiên Charles và Trần Tranh không ngờ, việc làm của bọn họ còn chưa đạtđược hiệu quả thực tế, bên Lệ Trí Thành lại tung chiêu tiếp theo.Ngày mùng Ba tháng Một, cựu CEO của Tân Bảo Thụy Ninh Duy Khải công khaituyên bố thông tin đã giành 51% cổ phần của Tân Bảo Thụy, trở thành cổđông lớn nhất kiêm chủ tịch công ty. Hoạt động thu mua của DG ở TrungQuốc như bị tát vào mặt. Hai công ty lớn nhất trong ngành là Tân BảoThụy và Ái Đạt đã thoát khỏi mạng lưới của bọn họ, khiến toàn bộ kếhoạch thu mua chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.*** Ngàymùa đông nắng vàng rực rỡ, rọi chiếu vào phòng làm việc. Ninh Duy Khảiđứng dậy, thong thả đi đến trước gương, chỉnh lại quần áo comple trênngười mình.Sắp tới buổi họp báo, Nguyên Tuấn và một số tâm phúcđã tụ tập ở đây. Khác với vẻ bình thản của Ninh Duy Khải, bọn họ đềutươi cười rạng rỡ.“Chủ tịch, chúng ta nên đi thôi.” Nguyên Tuấn lên tiếng.Khóe miệng Ninh Duy Khải hơi nhếch lên. Hừm, tên nhóc này đúng là biết nịnhbợ. Chủ tịch, cách xưng hô êm tai biết bao, cách xưng hô mà anh ta mơước từ mấy năm trước.“Đi thôi!” Ninh Duy Khải gật đầu với bọnhọ, đi khỏi văn phòng đầu tiên. Đoàn người ăn mặc chỉnh tề đi thang máyxuống tầng dưới, xuyên qua khu văn phòng làm việc của nhân viên, đến hội trường đa năng, nơi tổ chức buổi họp báo ngày hôm nay.Trên suốt quãng đường, mọi nhân viên của Tân Bảo Thụy đều đứng dậy, cúi người chào vị chủ tịch mới của Tân Bảo Thụy.Đây không phải hoạt động sắp xếp từ trước, mà hoàn toàn là hành vi tự phát của nhân viên.Bị đè nén và sa sút tinh thần một thời gian dài, cuối cùng bọn họ cũngchào đón vị lãnh tụ trở về. Rõ ràng Ninh Duy Khải chẳng làm gì, nhưngmỗi người đều như nhìn thấy viễn cảnh tương lai tươi sáng.Chứngkiến cảnh tượng này, trong lòng Ninh Duy Khải rất ấm áp. Nếu đổi lại làquá khứ, trước ánh mắt kính nể của mọi người, anh ta sẽ chẳng bận tâm,ung dung đi thẳng. Bởi vì anh biết rõ, cái gọi là “lòng dân” đều như vậy cả. Bọn họ muốn bạn ở trên đầu họ, bạn không cần tỏ ra hòa nhã thânthiện, bạn chỉ cần mang uy danh và niềm tin đến cho bọn họ là được.Nhưng hôm nay, trong lòng Ninh Duy Khải thật sự cảm động. Anh ta đi chậm lại, mỉm cười gật đầu với mỗi nhân viên, dùng ánh mắt quyết đoán vỗ về sựmong chờ và khát khao của bọn họ.Đám nhân viên vô cùng xúc động, không thể dùng lời lẽ diễn tả.“Chào chủ tịch! Xin chào chủ tịch!” Câu chào hỏi đơn giản và cung kính liêntục vang lên, cuối cùng như kết thành một khối, làm chấn động màng nhĩcủa Ninh Duy Khải.Ninh Duy Khải bất ngờ phát hiện, viền mắt hơicay cay. Nhưng anh ta cố đè nén tâm trạng, vẫy tay với mọi người rồi đivào hội trường.Trong hội trường đã không còn một chỗ trống, đèn đóm sáng trưng.Ninh Duy Khải và Nguyên Tuấn ngồi ở sau hậu trường, quan sát toàn cảnh bênngoài qua cánh cửa. Người phát ngôn của Tân Bảo Thụy đang tươi cười trảlời từng câu hỏi của phóng viên. Theo chương trình, Ninh Duy Khải sẽxuất hiện sau cùng, anh ta chỉ cần trả lời vắn tắt mấy câu hỏi mà thôi.Chỉ có điều, vào thời khắc này, đứng trước đám đông ồn ào, nội tâm anh ta có chút tự giễu.Hồi tưởng lại nửa năm qua, Ninh Duy Khải thật sự bận tối mắt tối mũi. Hơnnữa đây là lần đầu tiên, anh ta làm việc âm thầm lặng lẽ như thế. Anh ta giao hết đội ngũ tinh anh của mình cho Lệ Trí Thành, hai bên hợp tácxây dựng trang web Tây Dương Phạm, làm ra hai quảng cáo ấn tượng, điềuđộng mọi mối quan hệ của anh ta để gây thanh thế cho cuộc phản thu muatrong dư luận, trên internet, giới truyền thông… Trong quá khứ, anh tahành sự luôn hoành tráng, thu hút sự chú ý của mọi người chứ đâu như bây giờ.Có điều, âm thầm cũng có cái hay của âm thầm. Nghĩ tới vănbản sở hữu cổ phần nằm trong ngăn kéo ở văn phòng, Ninh Duy Khải nở nụcười nhàn nhạt.Nếu không phải trong giai đoạn trước đó, anh tavà Lệ Trí Thành cố ý để DG đưa thương hiệu Zamon vào Trung Quốc, làm sao có thể hình thành cục diện doanh nghiệp trong và ngoài nước đối chọigay gắt? Sao có thể khiến dư luận cảm thấy doanh nghiệp quốc nội lâm vào thế yếu? Sao có thể khiến anh em nhà họ Chúc cắn câu, bán Tân Bảo Thụyvới giá rẻ?Lần này Ninh Duy Khải mắc món nợ ân tình Lệ TríThành. Doanh nhân người Bắc Kinh đứng ra mua cổ phần là bạn của Lệ TríThành, nghe nói do Khang tổng của Minh Thịnh giới thiệu.Ninh Duy Khải không thể không thừa nhận, sau hơn nửa năm hợp tác, mối quan hệgiữa anh ta và Lệ Trí Thành đã hết sức gắn bó. Hai bên đều tán thưởngđối phương và có sự ăn ý tuyệt đối.Sau khi đánh đổ DG, ngành túi xách Trung Quốc chắc chắn sẽ bước vào một cục diện hoàn toàn mới. Ninh Duy Khải hơi nheo mắt.Đúng lúc này, một nhân viên đi đến gõ cửa. Nguyên Tuấn trao đổi vài câu rồiquay đầu về phía anh ta: “Chủ tịch Ninh, anh có thể ra ngoài rồi.”Ninh Duy Khải gật đầu, đứng dậy.Thong thả đi lên sân khấu trong tiếng vỗ tay vang dội, Ninh Duy Khải khôngnghĩ đến Lydia, cô gái trẻ mà anh ta tránh mặt đã lâu, không nghĩ đếnchuyện sắc mặt của anh em nhà họ Chúc bây giờ khó coi đến mức nào.Anh ta đột nhiên nhớ tới Chúc Hàm Dư. Đầu óc anh ta vụ qua một ý nghĩ rõràng và mãnh liệt. Anh ta đã giành được 51% cổ phần của Tân Bảo Thụy.Chồng cô đã trở thành chủ nhân mới của công ty.Anh ta muốn cô nhìn thấy.Khi tin tức về buổi họp báo được phát trên truyền hình, phản ứng của mọi người tất nhiên không giống nhau.Nhiều người dân bình thường đã bị khơi gợi lòng yêu nước sau quảng cáo vềngành túi xách Trung Quốc đều cảm thấy vui mừng phấn khởi. Trong lúctinh thần dân tộc đang dâng cao, doanh nghiệp hàng đầu của ngành túixách đã bảo vệ thành công chủ quyền, không rơi vào tay công ty nướcngoài. Tin tức này khiến mọi người hết sức phấn chấn.Chứng kiến thành quả mà bản thân và Ninh Duy Khải đã xác định từ trước, Lệ Trí Thành chỉ mỉm cười.Sau khi xem tin tức, Lâm Thiển càng có cảm tình với Ninh Duy Khải. Cô chủ động nhắn tin cho anh ta: “Anh làm tốt lắm.”Một số người ngược lại tức đến phát điên, ví dụ anh em nhà họ Chúc, Charles và Trần Tranh.Chúc Hàm Dư một mình ở nhà, ngơ ngẩn dõi mắt vào máy thu hình. Nhìn ngườiđàn ông điềm tĩnh ung dung, bụng dạ thâm sâu trên màn hình, cô đột nhiên không thể kiềm chế, nước mắt chảy giàn giụa.*** “Khuynh Thành 2.”Tối ngày mồng bảy tháng một, khi truyền hình xuất hiện dòng chữ này, rấtnhiều fans của nhãn hiệu “Khuynh Thành”, những khán giả chưa mua sảnphẩm nhưng thích thú với quảng cáo của Khuynh Thành và người trong ngành đều dán mắt vào màn hình tivi, chờ xem nhãn hiệu túi xách nữ mới ra đời mang đến sự bất ngờ như thế nào?“Tùng tùng”, vẫn là tiếng trống đầy ấn tượng, quảng cáo chính thức bắt đầu.Bây giờ đã là mùa đông giá lạnh, người quân nhân xuất ngũ mặc áo khoác đơngiản, đạp xe xuyên qua ngõ nhỏ. Trên đường có học sinh chào hỏi anh. Bây giờ anh đã trở thành một giáo viên trẻ tuổi.Đến cổng nhà cô gái, chàng trai dừng xe đạp. Anh ngẩng mặt, đưa tay lên miệng huýt sáo, động tác dứt khoát đẹp đẽ.Cánh cửa mở ra, cô gái như một làn gió tươi mát chạy ra ngoài, ngồi lên yên sau xe đạp.“Hôm nay chúng ta đi đâu?” Cô gái hỏi, đồng thời đeo chiếc túi xách màu tím qua vai.“Đi đánh CS[3].” Chàng trai trả lời.[3] Đánh CS: đánh trận giả.Màn hình chuyển cảnh, hai người tới một doanh trại huấn luyện đối kháng ởngoại ô. Cô gái và chàng trai thay bộ đồ rằn ri, tay cầm khẩu súng sơn,nấp dưới một gò đồi nhỏ. Một điều bất thường là cô gái vẫn đeo cái túixách màu tím đó.Chàng trai cau mày: “Em hãy cất đi, màu sắc rực rỡ thế này sẽ trở thành mục tiêu mất.”“Không được.” Cô gái ôm túi xách vào lòng: “Đây là túi xách em thích nhất.”Vừa dứt lời, một viên đạn bay đến, cô gái còn chưa kịp phản ứng, chàngtrai nhanh tay kéo cô ra sau lưng.Sau đó… anh “trúng đạn” một cách quang vinh.Cô gái trợn mắt há mồm.Chàng trai ném khẩu súng sang một bên. Bắt gặp vẻ mặt áy náy của cô, anh liền mỉm cười.“Không có anh, em phải làm thế nào?” Chàng trai nói nhỏ, giọng điệu mang hàm ý sâu xa. Sau đó, anh ngồi xuống đất.Cô gái hơi ngẩn người. Đúng lúc này, một viên đạn bay tới, cô cũng bị “trúng đạn”.Hai người một đứng một ngồi đối diện nhau. Xung quanh đạn bay vèo vèo,nhiều người chạy đi chạy lại, chỉ có bọn họ yên lặng nhìn nhau.Sau đó cả hai cùng bật cười.Cô gái ngồi xuống cạnh chàng trai, nói rất thản nhiên: “Vậy thì chúng ta cứ ở bên nhau là được.”Lần này đến lượt chàng trai ngây ra, bởi vì cô nói rất tự nhiên, nhưng cũng tựa như số phận đã định sẵn. Anh giơ tay đỡ gáy rồi hôn cô. Hình ảnhtrở nên mờ mờ lãng mạn.Tiếp theo, cô gái tựa vào lòng chàngtrai, rút một cái ví tiền đàn ông từ túi xách màu tím đưa cho anh: “Đâylà quà em tặng anh…”Chàng trai cúi xuống nhìn cô gái. Thảo nào cô giữ gìn cái túi như vậy, thì ra trong đó có món quà tặng anh.Chàng trai nhận ví tiền, liếc qua túi xách “Khuynh Thành” của cô, đồng thờilên tiếng: “Túi xách này quá sặc sỡ và không thực dụng. Lần sau anh sẽtặng em chiếc túi xách quân dụng.”“Ai cần túi xách quân dụng chứ?”Màn hình chuyển cảnh, chàng trai đạp xe đưa cô gái về nhà. Cô gái ôm eo,tựa đầu vào lưng đối phương. Gương mặt tuấn tú của chàng trai hiện lênnụ cười nhàn nhạt.“Tháng sau em phải về Thượng Hải. Em đã tìm được công việc mới.” Cô gái đột nhiên mở miệng.Xe đạp liền dừng lại, chàng trai chống chân xuống đất, ngoảnh đầu nhìn cô.“Anh có muốn đi Thượng Hải cùng em không?” Cô hỏi.Chàng trai im lặng.Hình ảnh dừng lại ở giây phút đó, sau đó từ từ biến mất. Một hàng chữ hiện ra: Xin hãy đón xem phần cuối của “Khuynh Thành”.Không thể không thừa nhận, khi nghe nhân vật nam chính trong quảng cáo nóitúi xách “Khuynh Thành” quá sặc sỡ và không thực dụng, Lâm Thiển cũngkhông nhịn được cười. Khi nghe nữ chính nói sẽ đi Thượng Hải, cô cũngcảm thấy rối bời.Nhãn hiệu sản phẩm có thể đi vào lòng người chính là nhãn hiệu tốt, Lâm Thiển rất tin tưởng chân lý này.Quả nhiên, năm tiếng sau khi quảng cáo phát sóng, phó giám đốc công ty đẩycửa đi vào, cười nói: “Giám đốc Lâm, lượng tiêu thụ trực tuyến đã bắtđầu tăng cao.” Ngữ khí phấn chấn của anh ta khiến Lâm Thiển cũng vuilây.“Chỉ có điều…” Anh đột nhiên chuyển đề tài: “Mọi người quan tâm đến câu chuyện trong quảng cáo còn hơn bản thân sản phẩm.”“Đợi đến khi phần cuối phát sóng, bọn họ sẽ lại dồn sự chú ý vào sản phẩm.”Lâm Thiển cất giọng chắc nịch: “Nội hàm ẩn chứa trong nhãn hiệu và bảnthân sản phẩm là hai yếu tố không tách rời. Bây giờ khán giả yêu thíchquảng cáo này bao nhiêu, tương lai họ sẽ gửi gắm tình cảm vào bản thânsản phẩm bấy nhiêu.”Phó giám đốc gật đầu tán thành, lại nói: “Đúng rồi, người của DG vừa liên lạc với chúng ta.”Lâm Thiển chơi chau mày: “Bọn họ muốn gì?”Ánh mắt phó giám đốc mang hàm ý sâu xa: “Bọn họ muốn thu mua Khuynh Thành.”Lâm Thiển tựa vào thành ghế, ý cười trong khóe mắt càng sâu hơn.Cô nghe nói gần đây DG vẫn không từ bỏ hoạt động thu mua, nhằm mục đích chia rẽ các doanh nghiệp trong ngành.Cuối cùng, bọn cũng tìm đến cô. À không, là tìm đến Khuynh Thành, bởi thân phận của cô vẫn được giữ bí mật.Lâm Thiển nhướng mày, nói với phó giám đốc: “Anh hãy cử người tiếp xúc vớibọn họ, khéo léo để lộ thái độ muốn hợp tác, nhưng tuyệt đối không đượccho bọn họ biết chúng ta có quan hệ với Ái Đạt, cũng đừng cho họ biết sự tồn tại của tôi.”“Vâng.”Sau khi phó giám đốc rời đi, Lâm Thiển xoay nửa vòng ghế, dõi mắt ra ngoài cửa sổ.Hừ… Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cuối cùng cơ hội cũng đến.Dù sao cũng không phải là người bụng dạ thâm sâu như Lệ Trí Thành, vàothời khắc này, cô có chút xúc động, một chút hồi họp và do dự.Có lẽ do tâm linh tương thông, Lệ Trí Thành xuất hiện đúng lúc cô cần anh. Lâm Thiển đang chìm trong suy tư, di động bỗng đổ chuông, là anh gọitới.Lâm Thiển bắt máy, cất giọng biếng nhác, ngọt ngào và đắc ý: “A lô!”Ở đầu kia điện thoại, Lệ Trí Thành đang ngồi trong văn phòng của mình. So với khoảng thời gian trước đó, bây giờ anh nhàn rỗi hơn một chút. DGTrung Quốc rơi vào thế yếu bởi tinh thần bảo vệ thương hiệu dân tộc củangười tiêu dùng đã lên đỉnh điểm. Chỉ cần tung một đòn vào thời điểmthích hợp là có thể cắt đứt hơi thở cuối cùng của DG.Do đó, vấn đề lớn nhất của anh bây giờ chính là… vợ của anh vẫn chưa trở về.“Bao giờ em mới chịu quay về?” Lệ Trí Thành mở miệng hỏi thẳng.Lâm Thiển không nhịn được cười.Không ngờ Lệ Trí Thành cũng có lúc không thể kiềm chế.Chẳng phải anh thản nhiên để lại cho cô nụ hôn rồi âm thầm bỏ đi mất hay sao? Anh chơi chiêu “lạt mềm buộc chặt”, đợi cô tự động quay về vòng tay anh đúng không?Nhưng Lâm Thiển biết rõ, tại sao anh gọi điện vào lúc này.Bất cứ ai xem quảng cáo thứ hai cũng biết nhãn hiệu Khuynh Thành chắc chắn thành công. Thành công rồi trở về là lời hứa của cô.Con người Lệ Trí Thành từ trước đến nay nói một là một, hai là hai, chỉ e anh sẽ không để cô ở bên ngoài thêm một ngày ấy chứ.“Cho em thêm mấy ngày.” Lâm Thiển cất giọng dịu dàng mang một chút xảoquyệt: “Trở về như vậy vẫn không đủ hoành tráng”. Ngừng vài giây, côtiếp tục mở miệng: “Em đã từng nói, phải khiến tất cả mọi người nhìnthấy.”Lệ Trí Thành trầm mặc trong giây lát.Có lẽ vàothời khắc này, Lâm Thiển không biết tâm tình trong lòng người đàn ông.Giọng nói lanh lảnh của người phụ nữ anh yêu mang theo một chút ngạo mạn và láu cá giống như hạt trân châu rực rỡ tô điểm trái tim anh.Anh thừa nhận bản thân hoàn toàn bị người phụ nữ này mê hoặc. Tình cảm đókhác với tình cảm trong quá khứ. Trước đây, anh cũng có dục vọng chiếmhữu mãnh liệt đối với cô, nhưng lúc bấy giờ anh vô cùng ung dung, bởi cô luôn ở trong bàn tay anh. Sự thật đúng là vậy, dù cô có độc lập đichăng nữa nhưng vẫn lệ thuộc vào anh, bất kể tình yêu hay sự nghiệp.Anh thừa nhận, từ trước đến nay bản thân rất hưởng thụ sự lệ thuộc của cô.Nhưng bây giờ, cô hoàn toàn dựa vào bản thân, mở ra một khung trời mới tronglĩnh vực thương mại của anh. Cô bắt đầu có suy nghĩ và chiến lược củamình, mà anh không hề hay biết.Cảm giác này đúng là rất phức tạp.Nhưng Lệ Trí Thành biết rõ một điều, hơn nữa ngày càng thông suốt một sựthật. Người phụ nữ này đã khơi gợi cảm xúc lạ lẫm trong con người anh.Đó là hứng thú và cảm giác mới mẻ ngày càng mãnh liệt hơn đối với cô.“Được”. Lệ Trí Thành đáp: “Anh có thể nhịn thêm vài ngày.”Lâm Thiển phì cười, cố ý nói: “Cảm ơn anh.”Lệ Trí Thành bình thản trả lời: “Không cần cảm ơn, sớm muộn gì anh cũng đòi lại từ người em.”Lâm Thiển á khẩu trong giây lát.Từ người cô ư? Nhất định là cô nghĩ lung tung, bởi Lệ Trí Thành là ngườicó giáo dục, về cơ bản sẽ không bao giờ nói những lời trắng trợn.Trò chuyện một lúc, Lâm Thiển chợt nảy ra ý tưởng: “Chúng ta liên lạc bằng hình ảnh đi.”“Được.” Lệ Trí Thành đồng ý.Đây là lần đầu tiên hai người liên lạc kiểu này, Lâm Thiển cũng thấy hơi kỳ lạ. Rõ ràng cô muốn gặp anh như vậy, nhưng trước đó chưa từng nghĩ đếnchuyện kết nối hình ảnh.Có lẽ bởi vì, cô không thể tưởng tượngnổi một người đàn ông chín chắn như Lệ Trí Thành lại thò mặt trước mànhình máy tính, trò chuyện với cô.Hai người đồng thời đi khóa trái cửa văn phòng của mình.Hình ảnh nhanh chóng được kết nối. Đập vào mắt Lâm Thiển đầu tiên là dáng vẻ của Lệ Trí Thành. Anh ngồi bên cửa sổ, bộ dạng điềm tĩnh như thường lệ. Anh chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, cổ hơi mở ra, nhưng vẫn vô cùngtuấn tú. Ngoài ra, đôi mắt thâm trầm hơn màn đêm của anh vượt qua hàngngàn cây số, lặng lẽ ngắm nhìn cô ở cự ly gần.Lâm Thiển đột nhiên thẫn thờ, nỗi nhớ nhung gào thét trong tim.Khi nhìn thấy gương mặt anh, cô mới phát hiện bản thân nhớ anh biết nhườngnào. Bình thường nỗi nhớ đó được che giấu trong công việc bận rộn, trong sự phấn đấu không ngừng nghỉ. Cho đến khi bốn mắt chạm nhau, nỗi nhớmới dâng tràn như thác lũ, không có cách nào kìm nén.Mọi lời nói đều tắc nghẽn ở cổ họng Lâm Thiển. Cô vốn chuẩn bị trêu chọc anh, chuẩn bị tán gẫu nhưng bỗng dưng mất hết hứng thú.Trong lòng chỉ còn một câu duy nhất, cô nhẹ nhàng thốt ra miệng: “Em yêu anh.”Ở đầu bên kia, Lệ Trí Thành lặng lẽ ngắm gương mặt gầy rộc của người phụ nữ và đôi mắt ngấn lệ của cô.Anh vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, giơ ngón tay cái từ từ chạm vào màn hình,nơi khóe mắt Lâm Thiển: “Tốt nhất em hãy đẩy nhanh tốc độ, sức chịu đựng của anh sắp đến cực hạn rồi.”*** Vài ngày sau, một tintức tựa như trái bom nổ tung trên internet. Nghe nói “Khuynh Thành”,nhãn hiệu nóng hổi nhất trong thời gian gần đây rất có khả năng sẽ bịbán cho công ty DG Trung Quốc. Đối với những người đang có tinh thần tẩy chay hàng ngoại, đây đúng là một “trái bom hẹn giờ”.Chỉ trongchốc lát, những ý kiến phê bình, nghi ngờ, công kích, thất vọng… trànngập trên các phương tiện thông tin đại chúng. Thậm chí một số sinh viên còn tổ chức cuộc biểu tình phản đối trước văn phòng của Khuynh Thành ởVũ Hán.Tuy nhiên, giống như DG từng tạo ra hai trạng thái tráingược trên thị trường, Khuynh Thành cũng tương tự. Ý kiến phê bình chỉtrích ngày càng nhiều, lượng tiêu thụ sản phẩm trong cả nước ngày mộttăng cao.Trả lời phỏng vấn, người phát ngôn của DG Trung Quốcphát biểu một câu rất hàm súc: “Đúng là chúng tôi đang bàn chuyện hợptác với một số công ty trong nước.” Điều này khiến dân mạng càng đoángià đoán non, tạo thành bầu không khí sôi nổi trên mạng.Mặc dù trở thành tiêu điểm, nhưng công ty Khuynh Thành vẫn giữ thái độ im lặng từ đầu đến cuối.Vài ngày sau, khi sự ngờ vực đạt đến đỉnh điểm, một nguồn tin xác thực được tung ra. Tập quảng cáo cuối cùng của Khuynh Thành sẽ được phát sóng vào ngày Mười lăm tháng Một. Cùng ngày, công ty Khuynh Thành và tập đoàn DG tổ chức buổi họp báo ký kết hợp đồng. Thương hiệu Khuynh Thành được bán cho tập đoàn DG với mức giá ất cao, tới hai trăm triệu nhân dân tệ.



Page 15


Vào lúc bốn giờ năm mươi phút ngày Mười lăm tháng Một.Tại hội trường họp báo trong khách sạn sang trọng nhất thành phố, Charles,Trần Tranh và mọi nhân viên của DG Trung Quốc nóng lòng chờ đợi.Bên dười, phóng viên ngồi chật cứng hội trường, tất cả đều giơ máy ảnh hoặc máy quay phim. Bọn họ không ngừng dõi mắt về phía cửa ra vào, nhằm mụcđích muốn thấy dung nhan của người sáng lập ra nhãn hiệu Khuynh Thành.Theo tin đồn, đó là một người phụ nữ giàu có nhưng không phô trương. Nghenói, mọi ý tưởng sáng tạo và thiết kế nhãn hiệu đều xuất phát từ ngườiphụ nữ này. Trước đó cô giao công ty cho giám đốc làm thuê quản lý. Bởivì lần này kí hợp đồng chuyển nhượng, cô mới đích thân bay tới thành phố Lâm.Thật ra trong nội bộ công ty DG Trung Quốc cũng không ít người phản đối vụ thu mua Kuynh Thành.Bọn họ cho rằng, trong thời điểm làn sóng chống hàng ngoại dâng cao như lúc này, việc DG tuyên bố thu mua một công ty được mọi người chú ý thật ralà hành động đổ thêm dầu vào lửa, càng kích thích tinh thần tẩy chay của người tiêu dùng.Nhưng Charles bỏ ngoài tai mọi ý kiến phản đối. Trong con mắt của anh ta, người Trung Quốc không giống người Mỹ. Trêncon đường theo đuổi công bằng và lẽ phải, sự nhiệt tình của người TrungQuốc chỉ là nhất thời. Một khi độ nóng qua đi, hoặc gặp phải trắc trởlớn, sự nhiệt tình ấy sẽ biến mất một cách thần kỳ.Vì vậy,Charles cho rằng, hành động kéo Khuynh Thành về phía mình không phải đổthêm dầu vào lửa, mà là tạt một gáo nước lạnh vào tinh thần tẩy chay của người tiêu dùng Trung Quốc. Sự nhiệt tình của bọn họ sẽ không dâng caohơn, ngược lại bởi vì chịu đả kích, họ nhiều khả năng rơi vào tình trạng sa sút tinh thần.Hơn nữa liên kết với Khuynh Thành cũng có íchlợi khác. Đó là vẽ ra một môi trường hợp tác lành mạnh và tốt đẹp giữadoanh nghiệp trong và ngoài nước, tranh thủ sự ủng hộ của dư luận, đồngthời có thể khiến liên minh của Lệ Trí Thành bị đả kích, lòng người daođộng. Ngoài ra, Khuynh Thành đúng là một nhãn hiệu tốt, được đông đảongười tiêu dùng ủng hộ, có thể tiếp thêm dòng máu tươi mới cho công tyDG Trung Quốc.DG Trung Quốc rất có khả năng vượt qua giai đoạn khó khăn nhờ sự mới mẻ này.Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bầu không khí trong phòng hội nghị dần trở nên căng thẳng.Đúng năm giờ chiều, đã tới thời gian kí hợp đồng nhưng nhân vật nữ chính vẫn chưa xuất hiện.Đám phóng viên bắt đầu xì xầm to nhỏ. Charles ngồi ở hàng đầu tiên vẫn giữnụ cười trên môi, quay sang hỏi Trần Tranh: “Sao đối phương vẫn chưatới?”Trong lòng Trần Tranh thấp thỏm bất an. Anh ta đứng dậy: “Để tôi đi xem thế nào.”Vừa vào phòng làm việc tại hậu trường, Trần Tranh liền gặp một cấp dướiđang đi nhanh tới. Bộ dạng của anh ta hốt hoảng: “Trần tổng, bọn họ vừagọi điện nói không ký hợp đồng nữa, đồng thời xin lỗi chúng ta...”Trần Tranh sững sờ. Anh ta gầm lên: “Đưa điện thoại cho tôi.”“Người liên lạc của đối phương đã tắt máy.”Ngọn đèn trên đầu sáng rực, tiếng bàn tán ở hội trường ngày càng lớn, nhưng lợt vào tai Trần Tranh lại ù ù như tiếng muỗi kêu.Hô hấp của anh ta ngày càng gấp gáp. Tung hoành ở chốn thương trường baonhiêu năm, đây là lần đầu tiên anh ta gặp đối tác không giữ chữ tín, trở mặt nhanh như vậy.Một ý nghĩ vụt qua đầu óc Trần Tranh, nhưng anh ta cảm thấy khó tin.Hồi tưởng lại quá trình đàm phán trong mấy ngày qua, rõ ràng đối phương tora có hứng thú, còn ra sức ngã giá. Nếu không phải thật lòng muốn bán,đối phương sẽ không nhiệt tình như vậy.Trong việc ký hợp đồng,sợ nhất là tình cảnh trước đó đã thương lượng xong xuôi, đến thời điểmthen chốt cuối cùng, đối phương lại phủi mông đi mất. Hiện trạng nàykhiến bạn tức đến mức màu dồn hết lên não mà không thể phát tiết.Bởi vì chỉ cần chưa đặt bút kí tên, hai bên không phải thực hiện quyền lợivà nghĩa vụ, cũng không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật.Hôm nay, dười sự đề nghị của đối phương và được Charles chấp thuận, TrầnTranh đã mời hơn mười cơ quan truyền thông đến đưa tin về vụ ký kết. Nếu bị mất mặt trước giới báo chí, chắc chắn DG Trung Quốc sẽ trở thành trò cười trong giới thương mại. Tinh thần tẩy chay của người dân chắc chắnsẽ càng kịch liệt.Nghĩ đến đây, Trần Tranh lạnh buốt sống lưng. Hay là... vụ ký kết này chỉ là một cái bẫy?Trần Tranh từ từ quay đầu về phía phòng hội nghị sáng trưng. Anh ta nghĩ,Charles từng nói, DG Trung Quốc chỉ cần giữ được hơi thở cuối cùng, đừng để xảy ra chuyện gì, là có thể vượt qua khó khăn.Nhưng bây giờ, hơi thở cuối cùng đó liệu có còn không?“Anh hãy mở kênh kinh tế thành phố Lâm lức năm giờ ba mươi phút.”Khi nhận được tin nhắn của Lâm Thiển, Lệ Trí Thành đang họp với mấy lãnh đạo cao cấp trong phòng hội nghị của tập đoàn Ái Đạt. Liếc qua tin nhắn, Lệ Trí Thành lại nhướng mắt nhìn mọi người: “Chúng ta tạm dừng một lúc.” Anh quay sang Tưởng Viên: “Mở kênh kinh tế của thành phố Lâm.”Ngoài Cố Diên Chi, những nhân vật quan trọng khác như LưuĐổng, Tiết Minh Đào... đều có mặt. Nghe Lệ Trí Thành nói vậy, mọi ngườiđều dõi lên màn hình, thần sắc đầy hứng thú.Truyền hình đangphát tin tức. Phóng viên đứng dưới khách sạn lộng lẫy, tringj trọng đưatin: “... Chiều ngày hôm nay, tại phòng hội nghị của khách sạnh Bắc HãiThịnh Đình sẽ diễn ra buổi ký kết hợp đồng chuyển nhượng cổ phần giữatập đoàn DG và công ty Khuynh Thành. Tuy nhiên đã quá năm giờ mà ngườiphụ tách của Khuynh Thành vẫn chưa xuất hiện. Chúng tôi còn nhìn thấybên ngoài khách sạn có một số người biểu tình, phản đối vụ thu mua này.”Việc Lâm Thiển tách ra xây dựng nhãn hiệu độc lập, chỉ có mấy người ngồi ởđây biết rõ. Tiết Minh Đào cười: “Tôi biết ngay mà, đây chính là “Khôngthành kế”. trực tiếp lừa đối phương.”Lưu Đổng lắc đầu cười cười.Lệ Trí Thành chỉ dõi mắt vào màn hình mà không lên tiếng. Người phụ nữ của anh to gan thật đấy. Một nhãn hiệu mới thành lập mà dám công khai trởmặt với DG. Dù bây giờ DG đang xuống dốc nhưng phong tỏa Khuynh Thànhvẫn là hành động dễ như trở bàn tay.Mặc dù vậy, Lệ Trí Thành vẫn cảm thấy phấn chấn. Bởi anh biết rõ, Lâm Thiển dám làm loạn là vì có anh chống lưng.Lúc này, cô phóng viên đột nhiên cất cao giọng: “... Chúng tôi vừa nhậnđược tin, người sáng lập nhãn hiệu Khuynh Thành đã về đến thành phố Lâm, hiện giờ đang ở sân bay. Tiếp theo, chúng ta sẽ chuyển ống kính tới sân bay...”Mọi người trong phòng hội nghị càng chăm chú theo dõi.Nghe đến năm từ “về đến thành phố Lâm”, nhịp tim của Lệ Trí Thành dường nhưđập nhanh hơn, ánh mắt trầm tĩnh của anh càng sâu hơn.Cuối cùng người phụ nữ của anh cũng biết đường trở về.Cùng lúc đó, tại nhiều nơi trong thành phố, mọi người nhanh chóng nhận đượcthông tin. Mọi người mở tivi, di động hoặc máy tính, để đón xem tin tứcnóng hổi này.Trần Tranh và Charles đã nhanh chóng trốn đám phóng viên, ngồi trong phòng làm việc ở hậu trường khách sạn dõi mắt vào màmhình tinh thể lỏng treo trên tường.Màn hình xuất hiện hình ảnh ở sân bay. Lúc này trời đã tối đen. Lối ra của tòa nhà bật đèn sángtrưng, từ xa xa đã có thể nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo khoác màuxanh rêu, đeo cặp kính râm đen, kéo va li đi ra ngoài.Mấy phóng viên chờ ở cửa lập tức ùa tới.“Lâm tiểu thư. Lâm tiểu thư.”“Xin hỏi lần này cô về thành phố Lâm là để ký hợp đồng bán cổ phần với tập đoàn DG đúng không?”“Tại sao bây giờ cô mới tới? Đã quá thời gian ký kết rồi, có phải cô bị nhớ chuyến bay không?”...Đừng hỏi tại sao phóng viên biết người phụ nữ này họ Lâm, biết cô xuống máybay vào giờ này. Đương nhiên là có người tiết lộ thông tin. Bằng không,vào thời khắc này, Charles và Trần Tranh sao có thể tức đến nỗi mặt mũitím tái, các cơ trên mặt bắt đầu run rẩy.“Xin lỗi, giám đốc Lâm sẽ không trả lời câu hỏi của quý vị.” Cô thư ký ở bên cạnh rất có trách nhiệm, từ chối thẳng thừng.Chộp được tin quan trọng như vậy, phóng viên đương nhiên không để đối tượngdễ dàng bỏ đi. Bọn họ liên tục nháy flash, xúm lại một chỗ khiến lối đitắc nghẽn.Trong sự chờ đợi và hỗn loạn đó, Lâm Thiển đột nhiêndừng bước. Cô giơ tay ra hiệu thư ký và cấp dưới đang đi trước mở đườngđứng tránh sang một bên.“Không sao, quý vị có vấn đề gì cứ nêucâu hỏi.” Một giọng nói lịch sự hòa nhã vang lên. Mặc dù đeo cặp kínhrâm cỡ lớn nhưng vẫn không che khuất khuôn mặt trắng ngần của người phụnữ. Cô đứng giữa đám đông, dáng vẻ tao nhã, khóe miệng mỉm cười khiếnngười khác có cảm tình.Đám phóng viên ngẩn ra vài giây. Sau đó bọn họ nhao nhao truy vẫn Lâm Thiển.“Cô có định bán nhãn hiệu Khuynh Thành cho DG không?”Đây cũng là vẫn đề quan trọng và nhạy cảm nhất. Mọi ống kính máy ảnh và camera đều chĩa vào cô.Bên ngoài ống kính, tất cả những người đang theo dõi tin tức cũng chờ đợi câu trả ời của Lâm Thiển.Trong bóng đêm, đôi kính đen của người phụ nữ phản chiếu ánh đèn lấp lánh. Cô im lặng một lúc, khiến mọi người càng trở nên căng thẳng.Lệ Trí Thành ngồi trước màn hình ngắm người yêu đã lâu không gặp. Anh thực sựkhông quan tâm cô nói gì. Vừa rồi nhìn Lâm Thiển từ trong sân bay đi rangoài, anh tựa như đã thấy cô đang đi tới vòng tay anh.Chi tử vu quy, nghi thất nghi gia (Có nàng thiếu nữ hôm nay theo chồng, nên bề gia thất ấm êm thuận hòa).Anh thong thả cầm cốc trà trêb bàn, đưa lên miệng uống một ngụm. Nước trà hơi có vị ngọt, để lại hương thơm dễ chịu.“Không đâu.” Lâm Thiển cất giọng kiên định.Khóe miệng cô cong cong, để lộ ý cười. Ngừng một lát, cô nhấn mạnh. “Tôi không bao giờ bán.”Trong lúc tâm trạng đang lắng xuống, đột nhiên nghe thấy câu “Tôi không baogiờ bán”, lòng người như bị một thứ gì đó kích thích, cuộn trào mãnhliệt.Những người biểu tình ở bên ngoài khách sạn tỏ ra rất phấnkhởi khi nghe lời khẳng định này. Bọn họ ném hết biểu ngữ, vỗ tay hoanhô. Có người hét lớn tiếng: “Khuynh Thành làm hay lắm.Đối tượngcàng xúc động hơn là nhân viên của Ái Đạt. Bọn họ đã nghe tin đồn LâmThiển phản bội, có người không tin, có người bán tín bán nghi, cũng cóngười không biết rõ Lâm Thiển nên nảy sinh sự ác cảm với cô.Nhưng bây giờ bọn họ đã nhìn thấy sự thật, đúng như Lâm Thiển mong muốn.Trước câu trả lời của cô, đám phóng viên ở sân bay xôn xao trong giây lát.“Vậy tại sao trước đó chị đồng ý ký hợp đồng với tập đoàn DG?” Một phóng viên hỏi.Lâm Thiển mỉm cười: “Trên thương trường luôn tồn tại nhiều nhân tố khôngxác định, cũng có nhiều vấn đề cần bàn bạc giải quyết. Quý vị có câu trả lời nào khác nữa không?”“Bây giờ nhiều người tiêu dùng trởthành fans trung thành của Khuynh Thành. Mọi người yêu thích bởi vìquảng cáo được quay như một bộ phim điện ảnh.” Lần này người mở miệng là một nữ phóng viên trẻ tuổi: “Giám đốc Lâm, xin hổi bao giờ mới có thểxem phần kết của quảng cáo?”Đây rõ ràng là một câu hỏi lấy lòng, Lâm Thiển nở nụ cười tươi với đối phương: “Cám ơn bạn đã cho tôi biết,Khuynh Thành được mọi người ủng hộ như vậy. Tập ba, cũng chính là tậpcuối cùng...” Cô ngừng vài giây: “Sẽ được phát sóng vào tối hôm nay.”Lúc này, cô thư ký và người trợ lý lại giơ tay ngăn phóng viên: “Được rồi,cám ơn các vị. Hôm nay đến đây thôi, giám đốc Lâm còn phải về nhà nữa.”Lâm Thiển nở nụ cười lịch sự thay lời chào rồi quay người đi tới chiếc xe ô tô màu đen đỗ gần đó.“Tuy không bán cho DG nhưng Khuynh Thành cũng không gia nhập liên minh doanh nghiệp túi xách trong nước.” Một giọng đàn ông vang lên: “Có phải chịđịnh giữ thái độ trung lập hay không?”Đám phóng viên yên tĩnh trong giây lát. Lâm Thiển cũng dừng bước.Câu hỏi này tương đối sâu xa và sắc bén. Ngoài mặt, đối phương hỏi LâmThiển có muốn giữ thái độ tryng lập, nhưng thật ra anh ta chất vẫn cô,một nhãn hiệu nóng hổi trong thời gian gần đây định khoanh tay đứngngoài cuộc chiến giữa các doanh nghiệp trong và ngoài nước.Đây là một câu hỏi có tính công kích rõ rệt.Lâm Thiển quay đầu về hướng đó. Nhân vật vừa phát ngôn là một người đàn ông trẻ tuổi mập mạp, bộ dạng không giống phóng viên, thái độ không mấythân thiện.Chắc đây là một phần tử trung kiên nhiệt tình bảo vệ thương hiệu dân tộc.Một phóng viên đứng gần Lâm Thiển liền nháy mắt ra hiệu cho cô, ý là bây giờ đang phát sóng trực tiếp, liệu có cần sừng lại.Sắc mặt Lâm Thiển không thay đổi, cô mỉm cười với người đàn ông đó.“Về việc có giữ thái độ trung lập hay không...” Cô cất giọng từ tốn: “Nếuxuất hiện một doanh nghiệp trong nước có thực lực ‘ném cành ô liu’ chotôi... Ví dụ như tập đoàn Ái Đạt chẳng hạn...” Nụ cười trên môi LâmThiển càng rạng ngời: “Vậy tôi chỉ có thể nói, hoan nghênh tham gia cổphần.”Em sẽ khiến tất cả mọi người thấy rõ, Lâm Thiến em không phải là nội gián của DG.Em sẽ đứng trước mặt bọn họ, để bọn họ có ấn tượng sâu sắc. Em nhất định... nhất định sẽ khiến bọn họ nhìn thấy.Khi nào anh tiến hành cuộc tổng phản công, em sẽ trở về.Trở về như vậy không đủ hoành tráng.Ví dụ tập đoàn Ái Đạt chẳng hạn, hoan nghênh tham gia cổ phần.Lệ Chí Thành dán mắt vào người phụ nữ trên màn hình, đáy lòng dậy sóng.Còn những người đàn ông khác ở phòng hội nghị có cảm nghĩ gì?Lời phát biểu của Lâm Thiến đúng là khiến mọi người vô cùng phấn chấn. Vĩnh viến không bán cho DG nhưng lại hoan nghênh Ái Đạt, cô đã dùng phươngthức ngạo mạn vốn có của người phụ nữ, tạo nên hiệu quả cổ vũ lòng người không thua kém quảng cáo liên hợp của bọn họ trước đó.Nhưng suy cho cùng, Lâm Thiển cũng là người phụ nữ của Lệ Chí Thành. Vì vậy, đốivới những người biết rõ nội tình, câu nói đơn giản ‘hoan nghênh Ái Đạttham gia cổ phần’ của cô còn có ý vị bày tỏ tình yêu. Bởi vì họ biết Lâm Thiển xưa nay là người thẳng thắn phóng khoáng, dám làm dám chịu.Hành động của cô không những gián tiếp bày tỏ tình yêu với Lệ Chí Thành, mà còn khiến tập đoàn Ái Đạt rất có thể diện.Trên thực tế, Lâm Thiển không hề có sự chuẩn bị trước khi trả lời câu hỏinày, cô hoàn toàn nghĩ sao nói vậy, cũng không nghĩ đến tình cảm nam nữhay tỏ tình gì đó.Nhưng đàn ông với phụ nữ nhìn nhận vấn đềkhông giống nhau. Vì vậy, mọi người đều cười cười, đổ dồn ánh mắt vềphía vị Boss trẻ tuổi.Lệ Chí Thành không có bất cứ phản ứng nào, chỉ là gương mặt hơi ửng đỏ. Anh thừa nhận, bản thân rất cảm động trước phương thức trở về của Lâm Thiển. Đó là cảm giác người con gái nàythường mang lại cho anh, lần nào cũng vì cô rung động, vì cô cầu màkhông được.Một ham muốn mãnh liệt dâng tràn, anh muốn gặp cô ngay lập tức.Đúng lúc này, Tiết Minh Đào đột nhiên “Òa” một tiếng.Hóa ra sau khi kết thúc phần phỏng vấn Lâm Thiển, màn hình bỗng dưng tốiđen, ở giữa nhảy ra bốn chữ màu trắng: “Tập cuối “Khuynh Thành””.Tập cuối “Khuynh Thành”.“Anh không bận tâm đến việc chờ đợi, chỉ cần người cuối cùng anh đợi được chính là em.”Khi màn hình xuất hiện dòng chữ này, nhiều khán giả nín thở theo dõi.Thật ra bọn họ bị chấn động bởi thị giác và âm thanh hơn Lệ Chí Thành vànhững người ngồi ở phòng hội nghị. Bởi vì màn hình trên đường phố vàtrên internet đều dừng lại sau câu nói “Hoan nghênh Ái Đạt tham gia cổphần” của Lâm Thiển.Tiếp theo, không có sự quá độ nào, màn hình đột nhiên tối đen, âm nhạc nổi lên, Khuynh Thành xuất hiện.Tất nhiên, đây cũng là do Lâm Thiển xắp xếp từ trước, với mục đích tạo ra hiệu quả lớn nhất, đánh vào trái tim mỗi con người.So với hai tập trước, hình ảnh và âm nhạc tổng thể của tập này dường như dịu dàng hơn.Trên tòa nhà cao tầng ở quảng trường Đông Phương Minh Châu Thượng Hải, nhânvật nữ chính mặc bộ đồ công sở, cầm di động trước bức tường kính, sắcmặt lộ vẻ mệt mỏi. “Gần đây con rất bận, Tết Nguyên đán cũng không vềđược. Vâng...”Sau đó, màn hình chia thành hai hình ảnh phát song song. Bên trên là hình ảnh cô gái cầm túi xách bôn ba trong cuộc sốngcăng thẳng và bận rộn ở Thượng Hải. Ví dụ cô cầm sắc tay, đứng giữa buổi tiệc sang trọng, cười nói với các đồng nghiệp. Nhưng mỗi khi ngước nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt cô vụt qua tia cô đơn. Cô cầm điệnthoại, định bấm số nhưng lại có người đến chúc rượu, mời khiêu vũ, nêncô đành đút điện thoại vào túi.Còn bên dưới là hình ảnh chàngthanh niên xuất ngũ. Anh một mình đạp xe qua ngỏ nhỏ của thị trấn, mộtmình rời khỏi phòng làm đi ăn mỳ ở quán nhỏ bên đường. Lúc thanh toántiền, anh thẫn thờ nhìn cái ví. Anh một mình đi đánh CS, vẫn mặc bộ đồrằn ri hôm nào, cầm sũng ngước nhìn ánh hoàng hôn, sau đó một mình quayngười bước đi.Màn hình chuyển cảnh, đôi nam nữ gọi điện cho nhau.“Tháng sau là sinh nhật em, anh có thể đến thăm em không?” Cô hỏi.“Anh sẽ đến.” Người đàn ông trả lời dứt khoát.Cô gái không nhịn được cười, người đàn ông cũng cười. Trời đêm tính mịch, tương tư vô tận.Tiếp theo là hình ảnh cô gái ở trong căn hộ thuê, trước mặt là cái bánh gatô nhỏ. Cô không ngừng gọi điện, nhưng đầu kia tắt máy. Cô nằm bò xuốngbàn, nước mắt chảy dài trên gò má. Cô đẩy cái túi xách ở bên cạnh xuốngđất, đồ rơi tung tóe.Ở hình ảnh bên cạnh, thị trấn nhỏ gặp mưabão lớn, mấy bức tường của trường học lung lay sắp đổ. Nam chính vànhững người khác đội mưa gió, đưa các em nhỏ rời khỏi khu vực nguy hiểm.“Tại sao anh không đến thăm em?” Cô gái hỏi.“Bên này...”Nam chính chưa kịp nói hết câu, cô đã tắt máy.Thật ra chuyện tình của bọn họ không giống nhiều người. Cô vừa gặp đã yêuanh, bởi vậy trái tim càng rung động, tình yêu càng trở nên mong manh.So với kiểu tình yêu từ từ vun đắp, tình yêu của họ càng dễ rơi xuốngvực thẳm.Màn hình hiện dòng chữ: Nửa năm sau.Cô gái từxe ô tô BMW bước xuống, cách ăn mặc trang điểm của cô có vẻ chững chạchơn. Một người đàn ông trẻ tuổi mở cửa xe cho cô.Anh ta tiễn cô đến cửa tòa chung cư.“Hãy ở bên tôi được không? Tôi sẽ cho em cuộc sống yên ổn hạnh phúc cả đời.”Cô gái liếc nhìn người đàn ông. Đó là ánh mắt hàm chứa sự bi thương, ẩn hiện giọt lệ, khiến người xem không khỏi xót xa.Không biết cô nhớ đến ai?Vào thời khắc này, khán giả đang xem quảng cáo cũng hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô gái.Nhưng đoạn phim không xuất hiện hình ảnh cô trả lời, mà chuyển sang cảnh cô đã lên nhà.Đi đến cửa, cô lập tức dừng lại, bởi trước cửa xuất hiện một gói đồ. Saukhi bóc túi, cô phát hiện bên trong là một chiếc ba lô màu đỏ rực, rấtnhẹ và tinh xảo. Từng đường khóa kéo phân bổ đan xen, tạo thành đườngnét tinh xảo đẹp đẽ.Trong túi nhỏ ở bên ngoài ba lô có một phong thư. Cô gái mở ra, sắc mặt biến đổi trong giây lát.Quảng cáo vang lên giọng nói của nam chính: “Túi xách là đồ em thích nhất. Anh từng nói sẽ tặng em một cái, cuối cùng hôm nay anh cũng làm xong rồi.”Màn hình đồng thời hiện lên hình bóng mờ mờ. Người đàn ông ngồi ở nhà, cầmảnh cô gái ngắm một lúc, sau đó cầm miếng vật liệu màu đỏ mềm mại xemxét.“Đây là vật liệu quân dụng, rất nhẹ. Dù em nhét đầy đồ cũng không cảm thấy nặng.”Hình ảnh vụt qua rất nhanh, người đàn ông cầm mấy cái ba lô quân dụng so sánh rồi vẽ lên tấm vật liệu màu đỏ.“Cái túi này dùng để đựng ví tiền của em. Trong này, em có thể đựng đồ dùngphụ nữ mà mối tháng cần dùng đến. Nơi này đựng mỹ phẩm, nơi này đựng các loại thẻ...”“Về màu sắc em không cần lo lắng, đây là màu emthích nhất, cũng không bị bạc... Phòng của em rất bừa bộn, lúc không cần dùng đến, em có thể gấp nhỏ lại, chẳng chiếm bao nhiêu diện tích...”Cô gái giơ tay che mặt.“Tuy không thể cho em nhiều thứ, nhưng anh nhất định sẽ trao cho em tất cảnhững gì anh có.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên.Cô gái giàn giụa nước mắt. Cô cầm chiếc ba lô chạy nhưng xuống dưới. Điệunhạc buồn da diết nổi lên, cô gái điên cuống tìm kiếm trên đường phốđông người qua lại, nhưng vẫn không thể tìm thấy hình bóng đã đi xa.Màn hình lại chuyển cảnh tới thị trấn nhỏ thơ mộng. Hình ảnh mông lung, không thể phân biệt là chân thực hay mộng ảo.Dưới tán cây rậm rạp, người đàn ông vẫn mặc áo sơ mi trắng quần vải đen đơngiản, sắc mặt anh có phần mệt mỏi. Cô gái cầm ba lô màu đỏ rực rỡ, lặnglẽ đứng ở phía đối diện, cách anh mấy bước.Hai người yên lặng nhìn nhau, tựa như ngày đầu gặp gỡ.Màn hình tối dần. Hàng chữ quen thuộc lại xuất hiện.“Khuynh Thành chỉ vì em.”“Just For Her.”Cho tới lúc này, hàng vạn khán giả của Khuynh Thành mới hiểu rõ tình cảm và hàm nghĩa gởi gắm trong quảng cáo. Trong lòng họ cũng dội lên tình cảmphức tạp.Một mặt là niềm vui bất ngờ. Từ trước đến nay, KhuynhThành chinh phục người tiêu dùng nhờ mẫu mã và hình tượng thương hiệu.Đầu tiên là câu chuyện chứa chan tình cảm trong quảng cáo thu hút kháchhàng nữ. Về bản thân sản phẩm, người tiêu dùng cảm thấy nó rất nhẹ, rấtthời trang, phù hợp với phái nữ.Tuy nhiên, nhà sản xuất chưa bao giờ giới thiệu kỹ về chức năng sản phẩm, cho đến quảng cáo ngày hôm nay.Điều này giống như ban đầu bạn mua một món đồ chỉ vì nó đẹp. Nhưng sau khimua về mới phát hiện, hóa ra nó còn có nhiều công dụng đến vậy. Nó thậtsự mang lại niềm vui bất ngờ cho bạn.Mặt khác là sự xúc động.Câu nói vừa nãy của Lâm Thiển, người sáng lập ra nhãn hiệu đã khiến mọingười sôi sục nhiệt huyết, sau đó bỗng dưng được theo dõi một câu chuyện tình đẹp đẽ và cảm động với cảnh người đàn ông dâng tặng túi xách nữhoàn hảo nhất cho người anh yêu thương.Rõ ràng là câu chuyệntình yêu rất đỗi bình thương nhưng đã rung động đến tâm can. Sự cảm động vì tình yêu đan xen với lòng yêu nước khiến trong lòng mọi người trànngập một niềm an ủi và viên mãn to lớn.Đêm đã về khuya. Chiếc xe Land Rover từ tập đoàn Ái Đạt lao nhanh trên đường phố, trong ssắc đêm thanh lạnh.Cuối cùng cũng về đến ngôi biệt thự.Xe phanh kít lại, Lệ Trí Thành ngẩng đầu, đôi mắt xuyên qua giàn nho rậprạp, phát hiện trong nhà đã bật đèn sáng, chừng to người phụ nữ của anhđã trở về.Anh lập tức xuống xe, sải bước dài đi qua giàn nho,lên bậc thềm trước cửa nhà. Vừa đẩy cửa, Lệ Trí Thành liền ngửi thấyhương trà thoang thoảng, ngôi nhà vốn lạnh lẽo bao ngày qua bây giờ tràn ngập ánh sáng ấm áp. Lâm Thiển vẫn chưa kịp cởi áo khoác ngoài, tay cầm cặp kính râm cười híp mắt với anh. Đôi mắt trong veo, khóe miệng đỏ hơi cong cong, gương mặt trắng ngần của co, không có điểm nào không cuốnhút.Lệ Trí Thành đứng ở cửa, thân hình cao lớn của anh tựa hồmang theo hơi lạnh, đôi mắt đen lấp lánh như sao trời. Anh đứng cách vài bước, nhìn cô chăm chú, khóe miệng cũng để lộ nụ cười.



Page 16


Trên cõi đời này luôn tồn tại tình trạng người này vui, người kia buồn. Hôm nay làm vua, ngày mai cũng có thể thành giặc.Theo đà Lâm Thiển trở về bên Lệ Trí Thành, công ty Khuynh Thành gia nhậpliên minh ngành nghề do Ái Đạt dẫn đầu, cục diện của cuộc chiến giữadoanh nghiệp trong và ngoài nước càng trở nên rõ ràng hơn.Sáng ngày thứ hai.Trụ sở DG Trung Quốc hôm nay như chìm trong bầu không khí ngột ngạt đè nén. Charles chính là trung tâm của bầu không khí này. Cửa văn phòng của anh ta khép chặt. Thỉnh thoảng, nhân viên ở bên ngoài nhìn thấy gương mặtsầm sì của anh ta qua cửa sổ lá sách.Mấy ngày vừa qua, khá nhiều nhân viên của DG Trung Quốc đã nộp đơn từ chức, các khu vực và cửa hàng vẫn tiếp tực rơi vào tình trạng khó khăn.Cái gọi là thị trườngsụp đổ toàn diện đại khái diễn ra ngay trước mắt, có thể là hôm nay hoặc ngày mai, không biết vào thời điểm nào.Những ngày này, TrầnTranh luôn ở trong trạng thái lơ mơ. Anh ta là người càng gặp áp lực lớn sẽ càng buông thả bản thân. Ban ngày giải quyết xong công việc nhứcđầu, buổi tối anh ta chơi thâu đêm suốt sáng ở quán bar hay hộp đêm.Nhưng càng phóng túng, Trần Tranh lại càng cảm thấy trống rỗng. Anh ta bỗng nghĩ đến chuyện trả thù Lâm Thiển và Lệ Trí Thành.Lẫn lộn trong xã hội bao nhiêu năm, anh ta cũng quen biết vài thành phầnthuộc giới xã hội đen. Nếu thuê người bắt cóc Lâm Thiển, cho cô ta và Lệ Trí Thành một bài học hoặc thậm trí cho cô ta biến mất... Lệ Trí Thànhcũng chưa chắc nắm được điểm yếu của anh ta.Nhưng sau đó, anh ta sẽ ra sao?Về phần Lâm Thiển... Trần Tranh bất ngờ phát hiện, dù cô cho DG Trung Quốc một cú đấm tàn nhẫn ngay trước mặt giới truyền thông nhưng trong lònganh ta vẫn không hận cô. Đây là một cảm giác kỳ lạ, từ khi DG Trung Quốc bắt đầu suy sụp, Trần Tranh luôn trong tình trạng lơ lửng, như đứngngoài tất cả. Thật ra trước sự thất bại của DG Trung Quốc, anh ta cũngcó đau, nhưng không phải là nỗi đau cắt da cắt thịt.Dẫu sao, cục diện bây giờ cũng cần có một kết thúc.Trần Tranh đẩy cửa phòng làm việc của Charles, miệng mỉm cười: “Good morning.”Charles ngược lại không cười nổi. Công ty mẹ ở bên Mỹ cho biết, họ vô cùng thất vọng về anh ta. Bây giờ anh ta không biết tương lai của mình ở đâu,nhảy sang công ty khác hay đi quốc gia khác?Charles có cảm giác, kể từ khi quản lý DG Trung Quốc, anh ta luôn sống một cách bất đắc dĩ.Nhưng anh ta không tìm ra nguyên nhân tại sao lại như vậy?“Ben.” Vào thời khắc này, anh ta chợt có cảm giác ‘đồng bệnh tương lân’ vớiTrần Tranh: “Đợi quý này kết thúc, có lẽ hai chúng ta phải tự nhận trách nhiệm và từ chức.”Trần Tranh lặng thinh.Đúng lúc này,một cấp dưới cầm tập văn bản hớt hải lao vào văn phòng, thậm chí quên gõ cửa. Anh ta cất giọng hoảng hốt: “charles, xảy ra chuyện lớn rồi.” Nóixong, anh ta đưa đơn khởi kiện của luật sư đến trước mặt hai vị sếp.Charles cầm xem, tức thì liền biến sắc.Đó là một đơn khởi kiện của một doanh nghiệp đối với DG Trung Quốc. Têndoanh nghiệp này hơi quen quen nhưng Charles nhất thời nghĩ không ra.Nhưng khi đọc kỹ nội dung khởi kiện, anh ta lập tức nhớ ra doanh nghiệp đó.Bọn họ tố cáo DG Trung Quốc bãn một lô hàng túi xách thông thường chấtlượng kém cho bọn họ nửa năm trước. Bây giờ thông qua luật sư, bọn họyêu cầu bồi thường thiệt hại với khoản tiền rất lớn.“Chẳng phảianh nói đây là doanh nghiệp nông dân, không quan tâm đến chất lượng haysao?” Charles gầm lên, anh ta tức đến mức tay run run.Cấp dưới ở bên cạnh lắc đầu: “Không, Charles. Mặc dù đại diện pháp nhân của côngty đó là người Trung Quốc nhưng người Italy cũng có cổ phần. Sự việc này liên quan đến đầu tư nước ngoài, bọn họ cho biết sẽ xuất khẩu lô hàngnày sang châ Âu. Sản phẩm kém chất lượng đã ảnh hưởng nghiêm trọng đếndanh tiếng công ty bọn họ ...”Đúng lúc này, nhân viên pháp vụ đi vào, lập tức tiếp lời: “Không, kể cả ra tòa đối phương cũng không thắng nổi, rõ ràng hợp đồng giấy trắng mực đen...”Charles đột nhiên kêu “A” một tiếng, hai tay vò tóc, sau đó quay người đi khỏi văn phòng, mặc kệ Trần Tranh và cấp dưới.Trần Tranh dõi mắt vào tờ đơn kiện rơi dưới đất, đột nhiên bật cười.Dần dần, nụ cười của anh ta biến thành nụ cười cay đắng.Tới lúc này, vụ kiện thắng hay thua không còn quan trọng nữa. Anh ta có thể tưởng tượng, một khi tin tức về vụ kiện lan truyền khắp ngành túi xáchvà cả nước, từ nay về sau, anh ta và Charles sẽ không còn chỗ đứng trong ngành, thậm chí cả trên thương trường.Anh ta và Charles đã bị dồn vào đường cùng.Lệ Trí Thành nắm giữ lá bài đó từ đầu đến giờ, cuối cùng cũng ngả bài một cách vô tình.Thời gian gần đây, Ninh Duy Khải hết sức thoải mái dễ chịu.Sau bao sóng gió, Tân Bảo Thụy lại trở về bàn tay của anh ta. Hơn nữa lầnnày, anh ta trở thành chủ nhân thật sự của công ty. Ninh Duy Khải nghĩ,có lẽ anh ta sắp bước vào đỉnh cao mới trong cuộc đời.Tất nhiên, Ninh Duy Khải còn có thể tiến xa hơn, bởi vì anh ta và tên “kỳ tài quái thai” Lệ Trí Thành đã từ địch trở thành bạn. Với phong độ của haingười, sau này chắc sẽ “nước sông không phạm nước giếng”.Do đó, con đường phía trước của Ninh Duy Khải sẽ chẳng còn sự cản trở nào.Mặc dù bây giờ Tân Bảo Thụy tương đối sa sút nhưng bất cứ ai nhìn con cáicủa mình, dù xấu hay tốt cũng đều yêu thích. Ninh Duy Khải không hề bậntâm đến tình trạng hiện tại. Ngược lại, anh ta gọi từng nhân viên cốtcán tới văn phòng, khích lệ cổ vũ bọn họ. Thái độ này đã ảnh hưởng đếnnhiều người, nói đúng hơn toàn bộ doanh nghiệp. Thêm vào đó, việc DGTrung Quốc “gãy cánh” càng khiến mọi người cảm thấy, Tân Bảo Thụy đangtừng bước trở lại thời kỳ huy hoàng.Thuy nhiên, Ninh Duy Khải cũng không phải không gặp chuyện phiền não.Ví dụ, sáng sớm hôm nay, anh ta nhận được điện thoại của thư ký chủ tịch Chúc thị.Chủ tịch Chúc thị tất nhiên là ông già họ Chúc, người đứng đầu tập đoàn Chúc thị, cũng là bố vợ của Ninh Duy Khải.Ninh Duy Khải cũng không từ chối, mỉm cười nhận lời rồi đến ngôi nhà lớn của Chúc thị ngay.Bây giờ là mùa xuân, trăm hoa đua nở. Chủ tịch Chúc Bác Văn gần như khôngcòn nhúng tay vào việc của tập đoàn, ông ta ngồi trên cái ghế trong vườn nhà, mỉm cười gật đầu với con rể.Hai anh em họ Chúc đều không thấy bóng dáng.Từ trước đến nay, Ninh Duy Khải chưa bao giờ tự nhận là người bao dung độlượng. Bây giờ bọn họ không có mặt, anh ta vô cùng sảng khoái.Ninh Duy Khải rót trà cho bố vợ, hai người trò chuyện vài câu.Bọn họ trao đổi về tình hình gần đây của ngành túi xách, cũng nói về kếhoăchj khôi phục Tân Bảo Thụy trong tương lai. Sắc mặt của hai ngườihoàn toàn bình thường, tựa hồ họ vẫn là bố vợ và con rể hợp cạ như mộtnăm trước.Cuối cùng, Chúc Bác Văn chuyển đề tài: “Duy Khải, khinào tình hình Tân Bảo Thụy ổn định, anh hãy gia nhập hội đồng quản trị.Hàm Dư không hiểu gì về những chuyện này, anh hãy làm thay con bé.”Ninh Duy Khải hơi ngẩn người.Hội đồng quản trị mà Ninh Duy Bác vừa nhắc tới, tất nhiên là Hội đồng quảntrị của tập đoàn Chúc thị. “Làm thay Chúc Hàm Dư”, có nghĩa anh ta và cô sẽ cùng hưởng lợi ích của cổ đông.Đây từng là ước mơ của Ninh Duy Khải trong quá khứ. Anh ta đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.Hành động này của bố vợ nhằm mục đích trói chặt anh ta vào Chúc Hàm Dư, haylà trói anh ta vào tập đoàn Chúc thị? Lấy cổ phần của Chúc thị làm mồinhử, thử hỏi có người đàn ông nào không động lòng?Như nhìn thấutâm tư của Ninh Duy Khải, Chúc Bác Văn cất giọng bình thản: “Hàm Dư làcon gái mà tôi yêu thương nhất. Tôi hy vọng nó sống hạnh phúc cả đời.”Ninh Duy Khải trầm mặc hồi lâu, Chúc Bác Văn nhẫn nại chờ đợi quyết định của con rể.Cuối cùng anh ta ngẩng đầu, cất giọng ôn hòa với bố vợ: “Cấm ơn bố, nhưng con chỉ muốn tập trung vào việc quản lý Tân Bảo Thụy.”Rời khỏi nhà họ Chúc, Ninh Duy Khải huýt sáo trên suốt quãng đường về, chothấy tâ trạng rất tốt. Nguyên Tuấn đang lái xe ở phía trước cười hỏi:“Chủ tịch, có chuyện vui sao?”Ninh Duy Khải mỉm cười, không trả lời.Từ chối cổ phần trí giá cả trăm triệu cũng được coi là chuyện vui?Nghĩ đến cổ phần của Chúc thị, lại nhớ tới Chúc Hàm Dư ở nhà, Ninh Duy Khải lên tiếng: “Đi chợ hóa quả mua ít măng cụt.”“Vâng.” Nguyên Tuấn trả lời dứt khoát, trong lòng rất phấn khởi.Nói thế nào nhỉ, anh có cảm giác như quay về thời gian trước đây. Măng cụtlà loại quả Chúc Hàm Dư thích ăn nhất. Đường đường là một CEO, nhưngNinh Duy Khải vẫn thường đích thân đi chợ, chọn từng quả một cho vợ.Nếu xét về sự yêu chiều của một người đàn ông với một người phụ nữ, có thểnói trước kia Ninh Duy Khải chiều Chúc Hàm Dư lên tận trời cao.Bây giờ, tất cả dường như đã quay lại như cũ.Đúng lúc này, điện thoại của Ninh Duy Khải đổ chuông, còn là tiếng nhạc đặcbiệt do Lydia tự cài đặt, là tiếng chuông chỉ thuộc về cô.Nguyên Tuấn liếc Boss qua gương chiếu hậu rồi vờ như không phát hiện ra điều bất thường.Nhìn tên người hiện lên trên màn hình, Ninh Duy Khải trầm mặc một lúc mới bắt máy. “Hello.”Đầu kia truyền đến âm thanh ồn ào náo nhiệt.Giọng nói của Lydia không còn lanh lảnh như mọi ngày mà khàn khàn. Tuy nhiên, cô đang cố gắng nở nụ cười tươi: “Ninh Duy Khải, anh không đến tiễn emthật sao?”Ninh Duy Khải im lặng vài giây rồi đánh trống lảng:“Đến châu Âu có chuyện gì, em hãy liên lạc với bạn của tôi. Nơi cậu tasống không xa trường học của em, con người cậu ta cũng rất đáng tincậy.”Lydia đột nhiên bật cười: “Có phải anh rất vui khi em quyết định đi du học?”Ninh Duy Khải bình thàn trả lời: “Lydia, đó là sự lựa chọn của em, tôi không có quyền can thiệp.”Lydia cất giọng hơi nghẹn ngào: “Anh, thật ra trong lòng anh chưa từng có emđúng không? Lúc đó chỉ là anh cảm thấy cô độc nên mới tìm niềm vui ở em. Em đúng lá rất nực cười.”Ninh Duy Khải trầm mặc.“Vìvậy, anh không bao giờ động vào em.” Cô gượng cười: “Em nên hiểu điều đó từ lâu mới phải, một người đàn ông không thèm chạm vào một người đànbà, đến một nụ hôn cũng... chứng tỏ anh ... anh chẳng để em vào mắt phải không?”Ninh Duy Khải tiếp tục im lặng.“Em chưa bao giờ gặp người nào tàn nhẫn như anh.” Lydia đột nhiên cúp điện thoại.Ninh Duy Khải buông di động. Một lúc sau, anh ta xóa sạch nhật ký cuộc gọi, tin nhắn và số điện thoại của Lydia.Khi anh ta về đến nhà, trời đã tối đen. Vừa đẩy cửa đi vào, Ninh Duy Khảiliền nhìn thấy hình bóng mảnh mai duyên dáng đang đứng tưới hoa ngoàiban công. Cô cúi thấp đầu, để lộ cần cổ trắng nõn, giống hệt con thiênnga cô độc.Ninh Duy Khải đặt túi măng cụt xuống bàn, chầm chậm đi quan bên đó, ôm vợ từ sau lưng: “Em sao vậy?”Có lẽ do ngẩn ngơ quá lâu, CHúc Hàm Dư giật nảy mình.“À... không sao...” Cô hoảng hốt cụp mi.Nhưng Ninh Duy Khải vẫn kịp nhìn thấy giọt lệ còn đọng ở khóe mắt vợ. Ánh mắt đau khổ tuyệt vọng của cô cũng khiến cô trông yếu ớt và đáng thương.Đây là dáng vẻ rất quen thuộc với Ninh Duy Khải. Mỗi lúc gặp chuyện không thể giải quyết, cô đều hốt hoảng bất an như vậy.Ninh Duy Khải lại có một cảm giác bất lực sâu sắc, giống hệt tâm trạng củaanh ta trong thời gian trước. Nhưng đằng sau sự bất lực là một thứ gì đó đang muốn “phá kén” thoát ra.Ninh Duy Khải muốn thay đổi hiệnthực. Anh ta biết giữa mình và vợ tồn tại vẫn đề không nhỏ nhưng cả haiđều lựa chọn né tránh. Sau khi trải qua bao sóng gió, anh ta mới hiểu,anh ta đã sai, cô cũng sai, cả hai vợ chồng đều sai sót.Ninh Duy Khải biết rõ nguyên nhân tại sao hôm nay Chúc Hàm Dư lại đau khổ hoảng loạn như vậy.Bởi anh ta từ chối đề nghị gia nhập hội đồng quản trị của bố cô, từ chốicùng cô hưởng lợi ích, từ chối việc ràng buộc vào cô cả đời.Đúng lúc cuộc hôn nhân của hai người đứng bên bờ vực thẳm, Ninh Duy Khải lại vừa nắm quyền kiểm soát tuyệt đối với Tân Bảo Thụy, lúc anh ta có thểcất cánh bay cao, anh ta không muốn dính dáng đến cô. Vì vậy, trong lòng Chúc Hàm Dư rất sợ hãi, cô sợ mất anh ta.Thật ra Chúc Hàm Dư không ngốc nghếch. Cô biết dùng lợi ích khoc có thể kháng cự nhất để trói buộc cuộc hôn nhân của hai người.Ninh Duy Khải hít một hơi sâu, càng siết chặt vòng tay ôm vợ. Anh ta cúi đầu, hôn lên giọt nước mắt động ở khóe mắt cô.“Vợ à, chúng ta không cần làm vậy. THứ anh muốn là con người chân thật của em.”Mãi tới bây giờ, anh mới nhìn thấu trái tim mình. Liệu em có thể bỏ hết tất cả, thật sự bước vào trái tim anh?Nửa năm sau.Ánh nắng mùa hè chói chang chiếu qua giàn nho, tạo thành những chấm sánglấp lánh dưới sân. Trên đầu mọi người, nho mọc đầy giàn, từng chùm totròn trĩu nặng.Từ sáng đến giờ, Lâm Thiển có chút uể oải. Cô ngẩn ngơ nhìn đám đông cười nói vui vẻ, linh hồn tựa như phiêu dạt ở phương nào.Lúc này, Cao Lãng và bạn gái anh ta ngồi ở phía đối diện đang nướng cánhgà. Những người lính xuất ngũ khác và một số quân nhân vốn là thuộc cấpcũ của lệ Trí Thành ở khắp các nơi đang tụ tập ở đây, vui vẻ ăn đồnướng, thỉnh thoảng cười với Lâm Thiển.“Chị dâu có ăn gì không ạ?”“Em dâu, sao em không ăn đồ?”Lâm Thiển chỉ mỉm cười xua tay, lại mở lon bia và nước ngọt đưa cho mọingười. Sau đó, cô ngồi một bên, chống cằm dõi theo bọn họ.Nhìn những người lính vẫn còn mặc quần áo bộ đội đó, Lâm Thiển tự nhiên nghĩ đến Lệ Trí Thành.NHững cuộc gặp gỡ tình cờ trong cuộc đời này quả là kỳ diệu. Cô và anh gặp nhau, có phải do duyên trời đã định?Nếu không phải công ty Ái Đạt kinh doanh thua lỗ, Lệ Trí Thành cũng khônggiải ngũ. Bọn họ sẽ không quen biết. Trong cuộc đời của Lâm Thiển cũngkhông xuất hiện người đàn ông như Lệ Trí Thành.Chỉ nghĩ đến khảnăng này cũng khiến cô không sao chịu nổi. Bởi một khi gặp được ngườiđộc nhất vô nhị trên đời là anh, em không thể chấp nhận khả năng khôngcó anh trong cuộc đời.Nghĩ đến đây, Lâm Thiển bất giác quay đầu về phía hai người đàn ông trong nhà. Đó là Lâm Mạc Thần và Lệ Trí Thành.Lâm Mạc Thần đang ngồi trước bàn máy tính, Lệ Trí Thành tựa vào chiếc ghế ở bên cạnh. Hai người đang trò chuyện. Cách lớp cửa kính, Lâm THiển không biết bọn họ nói chuyện gì.Lâm Thiển chu môi, tiếp tục quay đầu về phía đám đông đang ăn đồ nướng.Lúc này, Cao Lãng đưa một xâu thịt dê nướng chín cho cô: “Chị dâu ăn đi, còn nóng đấy.”Lâm Thiển không có khẩu vị. Cảm giác buồn nôn lại dâng lên cổ hogj, cô mỉmcười xua tay: “Tôi ăn no rồi, các anh cứ từ từ thưởng thức, tôi lên nhàmột lát.”Nói xong, cô đứng dậy đi vào nhà. Đi qua chùm nho treo lơ lửng, cô không nhịn được hái một trái bỏ vào miệng.Hừm... nho nhà trồng quả nhiên chu loét, nhưng rất ngon.Đi qua chỗ hai người đàn ông, có lẽ sắc mặt Lâm Thiển hơi kém nên Lệ TRíThành nhìn cô chăm chú. Anh đút hai tay vào túi quần, tóc vừa cắt ngắn,trông sảng khoái ngời ngời.Lâm Thiển bị anh chiếu tướng, mặt đột nhiên nóng ran. Cô rảo bước nhanh hơn, đi thẳng lên tầng hai.Lệ Trí Thành quay sang nói với Lâm Mạc Thần: “Anh cứ tự nhiên.” Nói xong, anh liền đi theo Lâm Thiển lên gác.Lâm Mạc Thần liếc đôi nam nữ thân mật mờ ám, sắc mặt không thay đổi.Em gái anh đã kết hôn, nhưng đối với người đàn ông của cô, cô vẫn vô tưnhư vậy, chuyện gì cũng viết rõ trên mặt. Tuy nhiên, Lệ Trí Thành lạirất hưởng thụ điều này.Khoan đã, anh bận tâm làm gì chứ? Lâm Mạc Thần trầm ngâm trong giây lát, đột nhiên nở nụ cười tự giễu. Có lẽ tính cách của anh chỉ tồn tại một chút dịu dàng, là dành cho em gái.Lâm Mạc THần đặt máy tính xách tay xuống đầu gối, tiếp tục xem tin tức.Về việc đám bộ đội ngoài cửa kính kia liên tục mời anh ăn thực phầm khônglành mạnh, tất nhiên anh cũng không tham gia. Lần đầu tiên còn lịch sựtừ chối, sau đó anh đeo tai nghe, giả bộ không nghe thấy.Khácvới tầng dưới nóng bức náo nhiệt, tầng hai yên tĩnh mát mẻ hơn nhiều.Cửa sổ mở toang, gió từ ngoài thổi vào, khiến lòng người dễ chịu.Lâm Thiển chống tay xuống thành cửa sổ, dõi mắt ra hồ ở phía xa xa. Ánhnắng chiếu xuống mặt nước trong xanh, tạo thành những chấm vàng lấplánh.Eo đột nhiên bị ôm chặt, thân hình ấm nóng của người đàn ông phía sau áp vào.Lâm Thiển giật mình: “Đáng ghét.” Bộ đội đặc chủng di chuyển không hề phátra tiếng động, anh làm cô thót timm bao nhiêu lần mà vẫn chẳng chịu sửathói quen.Lệ Trí Thành hôn lên vùng cổ mềm mại của Lâm Thiển,hơi thở nõng hổi phả vào làn da cô, mang lại cảm giác nhồn nhột. Anhkhông lên tiếng, bởi biết rõ thế nào cô cũng không nhịn được, chủ độngthổ lộ tâm sự với anh.Quả nhiên, sau khi thân mật một lúc, Lâm Thiển quay đầu đối diện Lệ Trí Thành rồi giơ tay ôm cổ anh.Bốn mắt chạm nhau, ánh mắt anh như đại dương vô tận, dễ dàng hút cô vào trong đó.Lâm Thiển không nhịn được cười.Thấy cô chỉ cười mà chưa chịu mở miệng, Lệ Trí Thành cũng không hỏi. Anh giơ tay, bắt đầu “táy máy” bộ ngực mềm mại của cô.Anh đương nhiên biết Lâm Thiển không chịu nổi chiêu này. Cô quả nhiên dựavào ngực anh phản đối: “Anh đường sờ soạng lung tung nữa.”Nói thì nói vậy nhưng khi tình đã nồng say, chỉ cần sự đụng chạm nhẹ nhàng cũng khiến hai người khó lòng kiềm chế.Lại ôm ấp thân mật một lúc, Lâm Thiển mềm nhũn người trong lòng Lệ TríThành. Lệ Trí Thành ôm cô đi khóa trái cửa, kéo cái ghế ngồi bên cửa sổrồi để Lâm Thiển ngồi dạng chân trên người anh. Lúc này, anh mới hỏinhỏ: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”Lâm Thiển cũng rất thích ngồikiểu này. Đây là cảm giác kỳ diệu, giống như bị anh chiếm đoạt một cáchtriệt để, nhưng cũng giống như cô có thể chi phối anh.Lâm Thiểnchớp mắt, cúi đầu hôn lên môi Lệ Trí Thành. Trong lúc hơi thở hòa quyện, cô thốt ra một câu mà bản thân đã cân nhắc mấy buổi tối.“Trí Thành, thâu tóm cổ phần công ty em đi.” Giọng nói cô có chút nũng nịu, mềm mại và đầy mê hoặc.Lệ Trí Thành hơi ngẩn người, ánh mắt anh trở nên phức tạp khó phân biệt.Đề nghị này quả thực nằm ngoài dự liệu của anh. Từ khi thương hiệu “Khuynh Thành” còn chưa ra đời, vì sợ anh như mãnh thú thôn tính công ty củamình nên cô không cho anh khống chế cổ phần tuyệt đối.Khuynh Thành là hòn ngọc trong lòng cô. Tâm huyết mà cô bỏ vào thương hiệu này còn nhiều hơn với anh.Vậy mà bây giờ cô chủ động đề nghị anh thâu tóm cổ phần.“Tại sao?” Lệ Trí Thành hỏi nhỏ.Lâm Thiển ôm cổ, đồng thời nhìn sâu vào mắt Lệ Trí Thành: “Em đã suy nghĩkỹ mới đưa ra quyết định. Thứ nhất, em phát hiện bản thân vẫn thích công việc hoạch định quảng cáo hơn. Quản lý toàn diện doanh nghiệp rất haotâm tổn sức. Em thật sự không có hứng thú với việc mở rộng phát triểncông ty gì đó. Thứ hai...” Cô ghé mặt, cọ đầu mũi mình vào đầu mũi anh.“Em muốn dành nhiều thời gian ở bên cạnh anh. Trong tương lai, em cònphải chăm sóc gia đình của chúng ta nữa...”Lệ Trí Thành chỉ nhìn cô chăm chú, không lên tiếng.Lâm Thiển nói tiếp: “Hơn nữa, ngẫm ra mới thấy, em thích nhất khoảng thờigian làm việc dưới trướng của anh...” CÒn chưa dứt lời, Lệ Trí Thành đãáp vào môi cô. Anh hôn ngày càng mãnh liệt, ngày càng sâu hơn. Lâm Thiển vô thức ngả người ra đằng sau nhưng bị anh giữ chặt.“Được. Anh đồng ý.” Lệ Trí Thành cắn vành tai cô, cất giọng trầm trầm: “Em không có cơ hội nuốt lời nữa rồi.”“Việc gì em phải nuốt lời?” Lâm Thiển chớp chớp mắt: “Đây là... của hồi môn mà.”Lệ Trí Thành rung động đến tận tâm can.Người phụ nữ trước mặt đã thỏa nãm mọi khát vọng của anh đối với cô. Conngười cô là của anh, doanh nghiệp của cô cũng sẽ gia nhập đế quốc thương mại của anh. Hai người trở thành một khối không thể tách rời. Cô cũngthỏa mãn mọi dục vọng chiếm hữu của anh đối với cô, khi cam tâm tìnhnguyện ở trong vòng tay anh.“Cho anh.” Ngữ khí của Lệ Trí Thành trở nêm khàn khàn.Nói cong, anh liền giơ tay cởi áo trên người cô. Lâm Thiển đỏ mặt: “Anh trai em đang ở dưới nhà, đừng mà.”Lệ Trí Thành dùng một tay túm chặt tay cô: “Không cần bận tâm, bọn họ sẽ không lên trên này.”Anh hành động rất nhanh, trong lúc mở miệng, anh đã cởi xong áo trên ngườiLâm Thiển, đồng thời thò tay vào trong váy của cô, như thể sắp “côngthành đoạt đất” đến nơi. Lâm Thiển vội đẩy tay anh: “Không, không được.”Sau đó, cô giơ tay che bụng mình.Lệ Trí Thành đột nhiên dừng động tác.Người có tâm tư nhạy bén luôn dễ dàng nắm bắt dấu hiệu khác thường dù chỉ một chút, sau đó sẽ có suy đoán chuẩn xác nhất.Ánh mắt Lệ Trí Thành dừng lại ở cái bụng phẳng lì của Lâm Thiển, rồi nhướng lên dõi vào mắt cô.Ở giây tiếp theo, ánh mắt anh đã có sự thay đổi, trở nên nóng bỏng, cuộn sóng, ẩn hiện tia vui mừng.Hai má Lâm Thiển nóng ran, nụ cười trên môi cô vô cùng ngọt ngào.“Hôm qua em mới đi bệnh viện. Chuyện này...” Lâm Thiển không biết biểu đạtsự thật như thế nào, cô kéo tay anh đặt lên bụng mình: “Bên trong chắccó Lệ Trí Thành con rồi.”Sống gần ba mươi năm cuộc đời, có lẽ Lệ Trí Thành chưa bao giờ cảm thấy xúc động như thời khắc này, khi nghethấy bốn từ “Lệ Trí Thành con”.Nhưng dù trong lòng xao động, sắc mặt anh vẫn rất điềm tĩnh. Anh cọ cọ ngón tay vào cái bụng Lâm Thiển,bình thản mở miệng: “Lầm rất tốt.”Lâm Thiển cười: “Cám ơn lời khen ngợi.”“Anh nói là anh làm tốt.”“... Xì.”Lâm Thiển muốn nhảy khỏi người Lệ Trí Thành, cô lên tiếng: “Vì vậy mấythàng này anh không được động đến em.” Vừa động đậy đã bị anh giữ chặt,giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai cô: “Anh sẽ không động.”Tay và miệng của anh quả nhiên an phận, chỉ lặng lẽ ôm cô.Xung quanh vô cùng yên tĩnh. Hai tay Lệ Trí Thành vòng qua người Lâm Thiển,anh không lên tiếng chỉ tựa cằm vào hõm vai cô. Nghe tiếng tim đập trong lồng ngực anh, Lâm Thiển cảm thấy trong lòng tan chảy.Mọt lúc sau, cô mở miệng hỏi: “Tại sao anh lại thích để em ngồi trên người anh? Anh thích tư thế này à?”Lệ Trí Thành lặng thinh. Một lúc sau, anh mới mở miệng: “Anh thích rất nhiều tư thế.”Lâm Thiển cười. Đúng thế, điều này không sai chút nào, anh đúng là thich nhiều tư thế... Khụ khụ...Nhưng anh có vẻ thiên vị kiểu ngồi này hơn cả. Trước đây Lâm Thiển cho rằng,người đàn ông gia trưởng có dục vọng chiếm hữu rất mạnh như Lệ Trí Thành đều thích đè phụ nữ dưới thân, giống các nhân vật nam chính trong tiểuthuyết.Sau đó, cô phát hiện, Lệ Trí Thành rất thích cô ngồi trên người anh. Điều này chứng tỏ, trong nội tâm của người đàn ông có dụcvọng chinh phục mãnh liệt như anh thật ra cũng khao khát bị người phụ nữ như cô chinh phục.Nghĩ đến đây, Lâm Thiển không nhịn được, buột miệng nói: “Này, thật ra trong lòng anh cũng muốn bị em chinh phục đúng không? Vì vậy anh mới thích tư thế này.” Nam dưới... nữ trên.Lâm Thiển không biết mình lại thách thức mãnh thú. Lệ Trí Thành liếc cô một cái, giọng điệu bình thản nhưng tỏa ra sự uy hiếp rõ ràng: “Em có thểthử xem sao.”Lâm Thiển á khẩu. Cô lại bị anh dọa rồi.Sau đó, cô không cam tâm, cúi đầu cắn môi Lệ Trí Thành. Nào ngờ, anh có phản ứng rất nhanh, bế cô đứng dậy đặt xuống giường.“Này... này... chẳng phải đã nói không được động vào người em hay sao?” LâmThiển rì rầm phản đối. Bởi vì anh đã hứa nên vừa rồi cô mới ngông cuồngthách thức anh.Lệ Trí Thành trả lời dứt khoát: “Anh có chừng mực.” Một lúc sau...“Anh... chừng mực của anh cũng lớn quá đấy...”Trong căn phòng yên tĩnh tràn ngập ánh nắng, đôi tình nhân quấn quýt, cùngthưởng thức quả ngọt đẹp đẽ nhất trên thế gian này. Cuộc đời vẫn còndài, em chỉ có nguyện ước đơn giản là nắm tay anh, tiếp tục tiến bước.Chủ nhà mời mọi người đến nhà ăn uống nhưng đột nhiên biến mất cùng vợmình. Gặp phải tình cảnh này, chắc cũng chỉ có anh chàng thật thà nhưCao Lãng mới nghi hoặc hỏi bạn gái: “Đại ca và chị dâu sao vẫn chưaxuống dưới nhỉ? Có cần anh đi gọi bọn họ không?” Cô bạn gái lập tức nhét cánh gà vào miệng anh ta, không cho nói chuyện.Thời tiết mùa hè dễ chịu, mọi người ngồi dưới giàn nho, phóng tầm mắt ra xa, chuyện tròvui vẻ. Cảnh tượng hết sức yên bình và thư thái.Bên trong cánhcửa kính, Lâm Mạc Thần vẫn ngồi nguyên một chỗ. Sau khi xem xong tin tức thời sự, anh bắt đầu kiểm tra tình hình thị trường chứng khoán ở Mỹ.Về việc Lệ Trí Thành và Lâm Thiển đột nhiên biến mất, anh cũng đã quen từ lâu.Vừa xem một lúc, màn hình đột nhiên hiện ra một khung cửa sổ nhắc nhở. Đâylà chương trình do Lâm Mạc Thần cài đặt từ lâu. Anh đặt mua mấy tờ báokinh tế và thương mại hàng ngày, nếu gặp phải từ khóa quan trọng đã được cài đặt sẵn, khung cửa sổ nhắc nhở sẽ tự động hiện lên.Bao nhiêu năm qua, ngày nào cũng như vậy.Bây giờ trong khung cửa sổ xuất hiện ba tin tức mới.Lâm Mạc Thần liếc nhanh qua tin tức. Đó là: Ngân hàng Trung Quốc thắt chặtchính sách tiền tệ, cổ phiếu ngành kim loại Australia sụt giảm nghiêmtrọng, giám đốc bộ phận thị trường mới nhận chức của công ty XX Mộc HànHạ trả lời phỏng vấn của phóng viên tờ thời báo buổi tối Bắc Kinh.Hai bàn tay đặt trên bàn phím của Lâm Mạc Thần cứng đờ trong giây lát.Bên ngoài vẫn ồn ào náo nhiệt, ánh nắng chói mắt xuyên qua cửa kính chiếuvào trong phòng. Lâm Mạc Thần dán mắt vào một điểm trên màn hình. Nhiềunăm trôi qua, cuối cùng anh cũng lại nhìn thấy cái tên này.Mộ Hàn Hạ, cái tên đặc biệt biết bao. Bất cứ người nào nghe qua một lần, cả đời chắc cũng sẽ khó quên.Trong lòng Lâm Mạc Thần đột nhiên ngẩn ngơ, có cảm giác giống như một ngọngió thổi vào trái tim bình tĩnh của anh, khiến nó xao động trong giâylát.Lâm Mạc Thần ngồi bất động trong một lúc, vô thức đọc hếtbản tin đó. Cuối cùng, anh giơ tay gập màn hình máy tính, đanh mặt đứngdậy đi ra ngoài.Nhìn thấy anh vợ của sếp, Cao Lãng và mọi ngườihơi kinh ngạc. Nhưng vừa định mở miệng hỏi, bọn họ bị gương mặt lạnh lẽo của anh dọa đến mức không thể thốt ra lời. Lâm Mạc Thần đi thẳng rangoài. Cho đến khi hòa mình vào dòng xe cộ trên đường, anh mới giật mình bừng tỉnh, nhướng mắt quan sát xung quanh. Đến lúc này, trái tim anh đã hoàn toàn bình tĩnh.Đối với Trần Tranh, mùa hè năm nay đặc biệt nóng bức, thậm chí đến mức khó chịu.Gần buổi trưa, anh ta lái xe rời khỏi công ty. Cả buổi sáng, anh ta bànchuyện với mấy giảm đốc của công ty bất động sản, kết quả đạt được không tồi.Trần Tranh lái xe loanh quanh trên đường mà không biết điđâu. Anh ta định tìm chỗ giải quyết bữa trưa nhưng nơi nào cũng nườmnượp người.Trần Tranh hạ tấm chống nắng, deo cặp kính râm đen.Một người đẹp chân dài đi bộ qua đầu xe ô tô của anh ta, anh ta tùy tiện huýt sáo tán thưởng. Người đẹp quay đầu, quan sát chiếc xe cao cấp, rồi lại nhìn người đàn ông khá điển trai ngồi sau tay lái. Cô gái cũngkhông tức giận, chỉ liếc anh ta một cái rồi bỏ đi.Thật ra trongmấy tháng qua, cuộc sống của Trần TRanh cũng không đến nỗi nào. Dù DGTrung Quốc đã rơi xuống đáy vực, anh ta cũng rời khỏi DG, nhưng so vớiviệc Charles từ chức và rì khỏi Trung Quốc, anh ta cũng coi như khá tốt.Việc bán cổ phẩn Tư Mỹ Kỳ ở thời kỳ đầy giúp Trần Tranh có một khoản tiềntương đối lớn. Ai cũng biết sản xuất túi xách là ngành truyền thống, lợi nhuận mỏng. Dùng số tiền này đầu tư vào ngành bất động sản hay tàichính tiền tệ... còn kiếm hơn gấp nhiều lần.Do đó, Trần Tranh nhanh chóng thành lập công ty mới, bắt đầu sự nghiệp mới, cuộc đời mới.Đèn tín hiệu cuối cùng cũng chuyển sang màu xanh, xe ô tô của Trần Tranh từ từ chuyển bánh. Có lẽ do thói quen tác động, anh ta bất giác lái xe đến phố thương mại sầm uất nhất thành phố.Đây là nơi tập trungnhiều cửa hàng bán túi xách của các nhãn hiệu lớn ở thành phố Lâm. Trước kia, mỗi tuần Trần Tranh đến đây thị sát ít nhất một lần. Trong nhữngnăm qua, không biết anh ta có mặt ở con phố này bao nhiêu lần.Trần Tranh dừng xe bên đường, ngẩng đầu nhìn của hàng flagship của DG ở phía đối diện. Bây giờ, chỗ đó hết sức tiêu điều vắng vẻ. Anh ta dự đoán,không bao lâu nữa, cửa hàng này cũng sẽ bị đóng cửa như những cửa hàng ở các nơi khác.Trần Tranh bật cười một tiếng, không biết cười ai. Anh ta lại ngẩng đầu dõi mắt về phía trước. Nổi bật nhất đương nhiên là một loạt cửa hàng của những thương hiệu trong nước như Vinda, Sa Ưng,Khuynh Thành... Thời điểm này là đang mùa mua sắm, các nhà đều tung rasản phẩm mới, thu hút đông đảo người tiêu dùng.Trần Tranh ngồimột lúc rồi quay đầu xe. Đi men theo con phố thương mại này một đoạn,anh ta liền nhìn thấy cửa hàng bán quần áo của một nhãn hiệu nổi tiếngnằm ở bên tay phải. Cửa hàng gồm hai tầng, tấm biển quảng cáo lớn bậtđèn sáng trưng, âm nhạc sôi động, rất có không khí. Xem ra, cửa hàng này kinh doanh không tồi.Trần Tranh rời ánh mắt khỏi cửa hàng đó, tiếp tục lái xe về phía trước. Chỉ là sống mũi anh ta đột nhiên cay cay.Cửa hàng vừa rồi từng là cửa hàng bán chạy nhất của Tư Mỹ Kỳ. ậy mà Tư MỹKỳ đã rút khỏi nơi đó từ lúc nào, chuyển nhượng cho người khác từ lúcnào, anh ta không hề hay biết.Tư Kỹ Kỳ của anh ta, thương hiệumà bố anh ta phấn đấu một đời đã gần như biến mất trên thị trường. DGvốn chỉ định mượn cái vỏ của T Mỹ Kỳ để nhảy vào thị trường Trung Quốc.Khi việc kinh doanh gặp khó khăn, nhãn hiệu đầu tiên bị DG loại bỏ chính là Tư Mỹ Kỳ.Trần Tranh lại lái xe thêm một đoạn. Cuối cùng, anh ta từ từ dừng xe bên lề đường, cúi đầu, đưa tay che mặt, nước mắt tràora khóe mi.Chúng ta từng có khoảng thời gian tươi đẹp nhất,chúng ta từng có những năm tháng tươi đẹp nhất. Trong những năm thángđó, có lẽ chúng ta mơ hồ vô vị, có lẽ chúng ta lảo đảo bước đi trênđường đời. Nhưng khi thời gian trôi qua, khi mái tóc chúng ta đã bạctrắng, ngoảnh đầu nhìn lại, mới thấy điều chúng ta mong mỏi nhất trongcuộc đời là đừng phụ khoảng thời gian trẻ trung liều lĩnh đó, đừng phụsự dịu dàng và chờ đợi của mọi người.Trái tim của chúng ta có lẽ còn non nớt, mù mờ, không đủ kiên cường và tỉnh táo. Trước bao nhiêungã rẽ đường đời, chúng ta phải đi về hướng nào mới không lạc lối.Đó là khoảng thời gian tươi đẹp của anh và em. Tuy gian nan trắc trở, tuybăn khoăn lưỡng lự, nhưng bởi vì may mắn gặp được anh, cùng nắm tay đihết cuộc đời, tất cả mới trở nên khác biệt.Tình yêu của chúng ta không liên quan đến của cải, không dính dáng đến địa vị, danh tiếng,quyền lực. Cho dù em một thân một mình, cho dù em ngốc nghếch, ngây ngô, nó sẽ theo em suốt đời, bất kể lúc vui hay buồn.



Page 17


Khi quả đạn pháo cuốicùng mang theo khói lửa cháy nổ trên không trung phía trước, Lệ TríThành buông ống nhòm, mặc áo khoác, đi khỏi phòng chỉ huy.Nơinày là khu vực ngoại ô phía Bắc của thành phố Thanh ở miền Nam. Đây làcuộc diễn tập đối kháng lần thứ tư giữa quân xanh và quân đỏ, vẫn kếtthúc bằng thắng lợi của quân xanh như thường lệ. Đội biệt kích “Sói Đen” do Lệ Trí Thành chỉ huy lại một lần nữa tỏa sáng trong trận chiến.Màn đêm như sương mù lan tỏa, bóng tối nhàn nhạt bao trùm khắp không gian.Vị thiếu tá trẻ tuổi kéo mũ thấp xuống mặt, đứng trước thành lũy bùnđất, tựa như đang sống trong thời đại chiến tranh.Thời chiến của một mình anh.Thật ra, trong lòng Lệ Trí Thành luôn tồn tại một chút chán ngán đối vớithời đại phù phiếm, hỗn loạn này. Cảm giác đó không biết manh nha từ bao giờ, mười tuổi hay mười lăm tuổi. Nhưng có thể khẳng định một điều, anh che giấu tâm tình rất tốt, nên không một ai phát hiện.Nhiều năm trước, lúc mới gia nhập quân đội, biết anh là cháu ngoại của vị sư đoàn trưởng nào đó, lại có diện mạo tuấn tú sáng sủa, các đồng đội tuy bềngoài tỏ ra hồ hởi và khách sáo nhưng sau lưng lại khinh thường, chếnhạo anh. Cho đến khi anh giành được vị trí đầu trong các cuộc thi kỹnăng của quân nhân, đến khi anh trở thành sĩ quan, bất kể chỉ huy mộtnhóm nhỏ năm người hay cả ngàn người cũng đều giành thắng lợi huy hoàng, bọn họ mới biết, tay con ông cháu cha trầm mặc đó là nhân vật không thể coi thường.Từ đầu đến cuối Lệ Trí Thành không quan tâm đến sự thay đổi thái độ của thiên hạ.Người có bụng dạ thâm sâu thật ra nhiều lúc nhìn nhận vấn đề rất đơn giản.Được ông trời ưu ái, có gia thế hùng hậu nên anh không cần bỏ nhiều tinh lực vào việc luồn cúi tính toán như những người khác. Anh không có hứng thú tranh giành quyền lực. Thứ không phải của anh, anh sẽ không tínhkế. Nhưng nếu là thứ thuộc về anh, đừng ai nghĩ đến chuyện cướp đoạt.Hôm nhận được tin Ái Đạt lâm vào tình cảnh nguy hiểm và người bố bệnh nặngphải nằm viện, Lệ Trí Thành đang chơi cờ trong phòng chỉ huy. Quân đenphòng thủ nghiêm ngặt, giăng bẫy khắp nơi. Quân trắng bị dồn vào mộtgóc, chỉ có “cành lá” miễn cưỡng luồn lách ra ngoài vòng vây, cơ hộisống sót vô cùng mỏng manh. Quân trắng chính là Ái Đạt bây giờ: kẻ địchbủa vây, ngàn cân treo sợi tóc.Mọi cục diện thất bại trên thếgian này, nếu bạn chịu quan sát kỹ lưỡng, sẽ có thể tìm thấy cơ hộisống. Sau một đêm trầm tư suy nghĩ, Lệ Trí Thành gọi điện cho Cố DiênChi.“Tôi sẽ quay về.”“Chú chắc chắn?”“Anh hỏi câu thừa thãi.”*** Lệ Trí Thành gặp Lâm Thiển lần đầu tại nhà ga của một thị trấn nhỏ ở TâyTạng. Anh đứng cuối đoàn tàu, nhìn từng người lính của mình hùng dũngnhảy lên toa tàu. Anh thật sự không thích đóa hoa đỏ được phát lúc xuấtngũ nên nhét vào túi chứ không cài trên áo như những người khác.Đúng lúc này, cô từ trong đám đông đi tới.Đó là một cô gái trẻ trung, mặc áo phao, mái tóc lòa xòa trông không đượctinh tươm. Cô đi theo mấy người lính, rất khách sáo và thận trọng cảm ơn bọn họ. Đôi mắt đen lay láy của cô ngời sáng.Cậu lính hậu cầnchạy đến nói với anh: “Báo cáo Tiểu đoàn trưởng, đây chính là cô gái gặp nạn trên núi, đi cùng chuyến tàu với chúng ta.”Lệ Trí Thành không bận tâm, quay người leo lên tàu hỏa.Cảm giác của đàn ông đối với phụ nữ nhiều khi rất kỳ lạ.Trong quá khứ cũng từng có người đuổi theo Lệ Trí Thành. Đối phương là cô con gái nhỏ của Tư lệnh quân khu, ca sỹ của đoàn văn công, là một người phụ nữ sôi nổi thời thượng. Tình cờ gặp Lệ Trí Thành trong một cuộc diễntập, cô bị trúng tiếng sét ái tình, sau đó triển khai cuộc “tấn công”tới tấp, hết hẹn anh đi xem phim lại đi dã ngoại.Ngay trong lầnđầu gặp gỡ Lệ Trí Thành đã không có hứng thú với cô gái. Thế là anh toàn viện cớ huấn luyện quá bận rộn để từ chối cô.Nhưng đối phương giả bộ ngốc nghếch, tiếp tục “trấn thủ” ở doanh trại.Là con gái của Tư lệnh nên cô có đặc quyền giả bộ ngốc nghếch. Cô tự tinhơn những người phụ nữ khác, càng tin tưởng xuất thân của mình sẽ có sức hút với người sĩ quan trẻ tuổi.Cuối cùng, Lệ Trí Thành đề nghịchuyển tới vùng núi cao rừng sâu. Sau khi biết chuyện, Tư lệnh mắng anhlà “Đồ khốn” trước mặt bao nhiêu cấp dưới. Mắng xong, ông lại mỉm cườithở dài: “Con gái tôi đúng là có mắt nhìn người.”Kết cục của câu chuyện là con gái Tư lệnh cuối cùng gả cho đồng đội của Lệ Trí Thành,một chàng trai trẻ tuổi tài cao khác. Lúc “ở ẩn” trên núi cao, anh đãnhờ đồng đội kiêm người bạn thân này đối phó với con gái Tư lệnh. Rốtcuộc hai bên vô tình hay hữu ý, không ai có thể biết được.Bâygiờ, Lệ Trí Thành đang ngồi trên chuyến tàu chạy qua vùng núi tuyếttrắng. Khóe mắt anh liếc qua cô gái ở vị trí chếch phía sau. Bản thânanh khó có thể giải thích cử chỉ và cảm giác của mình lúc đó.Tại sao anh lại đi theo cô đến toa tàu này?Tại sao anh lại chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện giữa cô và những người lính khác?Lúc nghe cô nói cũng là nhân viên của công ty Ái Đạt, anh đột nhiên có cảm giác tất cả nằm trong tầm kiểm soát quen thuộc.Anh nghĩ, có lẽ bởi vì khí chất của cô rất đặc biệt. Mái tóc dài đen nhánh, gương mặt trắng ngần quật cường, đôi mắt thông minh sắc bén. Trên người cô tỏa ra hai loại khí chất mềm mại và cứng cỏi, cuối cùng biến thànhquầng sáng rung động lòng người, lọt vào mắt anh.Tất nhiên, còncó một nguyên nhân quan trọng khác, cô có diện mạo thanh tú xinh đẹp,một vẻ đẹp khiến đàn ông cảm thấy rất dễ chịu.Buổi tối hôm đó,trong toa tàu tối mờ mờ, cô và anh lướt qua vai nhau. Cảm nhận được ánhmắt hiếu kỳ và cảm kích của cô, khóe miệng Lệ Trí Thành âm thầm nhếchlên.Tiếp theo, cô để lại một mảnh giấy ghi số điện thoại trước khi rời đi, Lệ Trí Thành chỉ liếc qua: “Không cần đưa cho tôi.”Bởi vì anh đã ghi nhớ số của cô. Cũng bởi vì vị Thiếu tá trẻ tuổi khôngmuốn bị người khác phát giác tâm tình đang nảy nở trong lòng mình.Còn bởi vì, anh và cô sẽ nhanh chóng tái ngộ.Đây tựa như cuộc gặp gỡ do số phận an bài. Trước khi anh bước vào hànhtrình mới, sau khi cô đột nhiên quay người, bọn họ đã gặp nhau ở vùngđất xa xôi, để rồi hai dòng suối trong lành trên núi tuyết bắt đầu giaothoa trong sinh mệnh của bọn họ.Lúc mới bắt đầu tiếp quản ÁiĐạt, thật ra Lệ Trí Thành gặp không ít khó khăn. Nhưng trong bao nhiêungười như vậy, cũng chỉ có cô tự cho mình thông minh, hiểu nhầm anh làGiám đốc bộ phận Bảo vệ.“Này, anh mau giúp tôi chuyển đồ đi.”“Lệ Trí Thành, chúng ta ăn khoai lang đi.”“Lệ Trí Thành, anh lại đây!”… Đây tựa như một bản tình ca của những con người bình thường nhất, cô gáivăn phòng và người bảo vệ từ từ thăm dò, từ từ xích lại gần nhau. Anh có thể nhìn ra, cô có cảm tình với “Giám đốc bảo vệ.” Sự kiêu ngạo, sự sai khiến đó là biểu hiện vô thức của người phụ nữ trước mặt người đàn ông.Điều này khiến anh thấy rất thú vị.Lâm Thiển thật sự khiến anh cảm thấy rung động, là vào buổi tối hôm diễn ra buổi họp báo. Khi màn đêm buông xuống, ở ngay trước công ty, cô bị némđá trúng chân. Trong lúc mọi người kích động, ngược lại cô vô cùng tỉnhtáo. Cô bình tĩnh nói với nhân viên bảo vệ, không được báo cảnh sát,bằng không sẽ chuyện bé xé ra to. Sau đó, cô nghiến răng đứng dậy, khóemiệng mỉm cười, là nụ cười an ủi mọi người.Vào thời khắc đó, LệTrí Thành đứng cạnh xe ô tô, cách Lâm Thiển một đoạn. Nghe giọng nóiuyển chuyển trong trẻo của cô, trái tim anh nảy sinh sự tán thưởng lẫnthương xót.Một người phụ nữ vì sự nghiệp của anh mà nuốt giận,tự nguyện chịu thiệt. Không phải người phụ nữ bình thường nào cũng cóthể lý trí và sáng suốt như vậy.Tất nhiên, khi đó cô còn chưa biết, đây là sự nghiệp của anh, cô làm tất cả vì anh.Lúc cõng Lâm Thiển đi trong khuôn viên rộng lớn, anh đã nghe rõ nội dungcuộc trò chuyện qua điện thoại của cô. Không biết ai ở đầu dây bên kianói: “Boss mới của em là con trai thứ hai của Chủ tịch tập đoàn Ái Đạt,là một quân nhân xuất ngũ tên Lệ Trí Thành.”Vào thời khắc đó,anh có cảm nhận rõ ràng, hô hấp của cô ngưng trệ, ngón tay đang đặt trên vai anh vô thức thu về. Anh hơi ngoảnh mặt, có thể nhìn thấy gương mặtđỏ ửng của cô, vẻ quẫn bách như chuẩn bị nghênh đón quân địch.Lệ Trí Thành lại dõi mắt về phía trước, khóe miệng nhếch lên.Anh thừa nhận, từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ, vẻ mặt “dừng hình” của người phụ nữ lại khiến anh vui như vậy.Sau đó, tình trạng tương tự thường xuyên xảy ra.Tuy Lâm Thiển đã chấp nhận sự thật anh là Boss. Hễ mở miệng, cô đều gọi anh là “Boss”, “sếp”, nhưng anh không hiểu, tại sao người phụ nữ này lạikhăng khăng nhận định, anh là người đàn ông ngốc nghếch vô tri.Trong cuộc họp lãnh đạo cấp cao, sợ anh không biết gì, cô đã phát biểu suy nghĩ của mình, không hề dè chừng anh.Dự án gặp trắc trở (thật ra nằm trong kế hoạch của anh), cô là người đầutiên vào phòng làm việc, dù không nói gì nhưng khóe mắt cô tràn đầy sựxót thương và an ủi.Đúng vậy, là nỗi xót thương.Lệ TríThành chưa bao giờ nghĩ, sẽ có ngày anh nhận được ánh mắt đó của mộtngười phụ nữ. Cô phải có một trái tim trong sáng và dịu dàng đến mứcnào, mới trao cho người đàn ông ngoại đạo, yếu thế ở chốn thương trườngánh mắt đó?Cô ấy thích mình, anh nghĩ. Anh có thể cảm nhận được điều này, nêu sau đó âm thầm nuôi dưỡng tình cảm.Lần đầu tiên Lệ Trí Thành phát giác dục vọng của bản thân đối với Lâm Thiển là hôm hai người đi ra ngoài, tới cửa hàng flagship của đối thủ cạnhtranh Tư Mỹ Kỳ, Trần Tranh cũng trùng hợp xuất hiện ở đó. Anh vô cùngbình thản, trong khi cô như con nhím xù lông chuẩn bị chiến đấu, lập tức kéo tay anh cúi người thấp xuống dưới.Lệ Trí Thành “bị ép” cúixuống. Vào thời khắc đó, anh có thể cảm nhận thân thể mềm mại của ngườiphụ nữ như có như không ở trong lòng anh. Trước mắt anh là cái cổ trắngngần của Lâm Thiển, trong khi cách anh rất gần, thậm chí hơi thở phả vào làn da của cô. Anh âm thầm cúi đầu, lướt đôi môi qua nơi ấy.Cô hơi run rẩy, dường như cũng phát giác ra điều gì đó, hỏi anh: “Trần Tranh đã đi chưa?”Anh ngẩng đầu quan sát đối phương, đối phương đã biến mất từ bao giờ. Anh lại cúi đầu đáp khẽ: “Vẫn chưa.”Vành tai và cổ cô từ từ ửng hồng. Cô tiếp tục giữ nguyên tư thế bất động.Còn anh dán mắt vào làn da nõn nà của cô, lần đầu tiên trong đời hô hấpkhông bình ổn.*** Dù là người sáng suốt đến mức nào, nhiều khi cũng phải chờ sự việc đã qua, quay đầu nhìn lại mới thông suốt vấn đề.Ví dụ, từ trước đến nay, Lâm Thiển luôn tự cho mình là người thông minh,tinh quái, vậy sao cô lại không nhìn ra sự khôn ngoan của anh, mà mộtlòng một dạ bảo vệ anh?Ví dụ, rõ ràng cô không thoải mái khi anh âm thầm áp sát, nhưng tại sao lúc đó cô vẫn giữ nguyên tư thế?Lại lấy ví dụ, trong lần gặp gỡ đầu tiên trên chuyến tàu hỏa, lúc khóe mắtanh liếc cô, cô cũng ngẩng đầu, như vô tình đưa mắt về phía anh…Đó là bởi vì trong lòng đã có đối phương. Cô không nhìn thấy trí tuệ và sự mạnh mẽ của anh, chỉ thấy anh cần được bảo vệ. Cô sợ anh chịu thiệtthòi, sợ anh thất bại, sợ anh không như ý. Bởi nếu thế, tình cảm của côsẽ không thể cất cánh bay cao.Cảm xúc mờ ám, cố chấp và sôi sục này cuối cùng đã bùng phát trong một buổi tối không yên bình.Đó là buổi tối hôm “để mất” dự án Minh Thịnh, công nhân xảy ra “bạo động”, cô bị ăn một cái tát, bó gối ngồi ở ngoài ban công phòng bảo vệ. Tuylúc đó cô rất ấm ức, dấu vết ngón tay trên mặt vẫn chưa tan biến, nhưngcô vẫn luôn miệng dặn anh tiếp theo nên làm thế nào.“Lệ tổng,tôi cho rằng, công việc quan trọng nhất của anh lúc này là gắn kết lòngngười, đầu tiên cần bảo đảm người của Ái Đạt không giải tán, mới có tinh thần phát triển sự nghiệp.”“Chúng ta phải nghĩ cách để toàn thể nhân viên thấy được sự kiên trì của anh. Chúng ta có thể tổ chức vàihoạt động CEO cổ vũ nhân viên. Một khi cần thiết, chúng ta có thể tỏ racảm tính một chút, chắc chắn sẽ thu phục được lòng người…”Anhnhìn cô, trong lòng không ngừng trào dâng một tâm tình bén nhọn nào đó,giống lưỡi dao cắm vào tim gan của anh. Anh bắt gặp vẻ xót xa và kiênđịnh trong mắt cô, bắt gặp hai bàn tay đặt trên đầu gối của cô đan vàonhau và siết chặt, tựa như thứ ở trong bàn tay cô không phải là khôngkhí vô hình, mà là trái tim dần trở nên nóng bỏng của anh.Anhđột nhiên kéo cô lại gần, cúi đầu hôn cô. Trong ánh mắt kinh ngạc củaLâm Thiển, anh giữ chặt người cô, nụ hôn ngày càng sâu hơn.Chỉ như vậy mới khiến cô hiểu, anh đã rung động mất rồi.Chỉ như vậy mới khiến cô biết, tuy cô quyến rũ anh trước, nhưng một khingười đàn ông đã xác định tâm tư, tuyệt đối không dễ dàng buông tay.Anh sẽ để cô biết, thế nào là cảm giác nhiệt huyết sục sôi thật sự.



Page 18


Lần đầu tiên, Ninh Duy Khải gặp Lâm Thiển là vào một buổi tối trăng thanh gió mát.Trong khuôn viên trường đại học, đâu đâu cũng tràn ngập mùi hoóc môn. Hôm nay là vũ hội chào mừng sinh viên mới. Sân khấu bên bờ hồ bật đèn sángtrưng, tiếng nhạc du dương. Ninh Duy Khải tựa vào lan can bờ hồ khoảngtrăm mét, dõi theo đám đông lay động, trong lòng cảm thấy vô vị.Đó chỉ là một hình thức giao lưu nhằm mục đích tìm kiếm đối tượng của đám con trai con gái ngốc nghếch mà thôi.Lúc này, Ninh Duy Khải mặc bộ đồ sơ mi trắng và quần âu, dáng người cao lớn nổi bật. Anh ta có diện mạo sáng sủa, không còn vẻ quê mùa của cậu sinh viên xuất thân từ phố huyện bình thường, mà giống một công tử nhà giàu. Trong ba năm đại học, anh ta luôn cố gắng cải tạo bản thân, xóa đinhững vết tích bần hàn. Trên thực tế, anh ta đã làm rất tốt, trở thànhnhân vật nổi tiếng trong trường.Lâm Thiển xuất hiện đúng vàogiây phút đó với dáng vẻ hết sức mâu thuẫn. Mái tóc dài đen nhánh xõaxuống bờ vai, gương mặt trắng trẻo thanh tú, vậy mà cô đội mũ lưỡi trai, mặc áo sơ mi, hai tay bỏ vào túi quần. Tuy nhiên, hai loại khí chất này lại rất hòa hợp. Cô đi chậm rãi về phía Ninh Duy Khải, đôi mắt trongveo như hồ nước, miệng còn lẩm bẩm: “Mọi người say hết mỗi mình tỉnhtáo… Đúng là chán thật.”Ninh Duy Khải liền cảm thấy cô rất thú vị.Thật ra Ninh Duy Khải chưa từng nghĩ, anh ta sẽ yêu một cô gái gia cảnh bình thường. Tất nhiên, anh ta cũng không đặt ra yêu cầu, nhất định phải tìm bạn gái xuất thân giàu có. Nhưng có một số thứ đã khắc sâu vào cốt tủy, khó lòng thay đổi. Thời gian hẹn hò với Lâm Thiển, anh ta cảm thấy côrất tốt, cũng rất thích cô, nhưng vẫn có chút không cam tâm.Cũng chính bởi vì chút không cam tâm đó, chuyện tình của anh ta và Lâm Thiển chỉ duy trì mười mấy ngày rồi tan vỡ.Trong quán bar, dưới sự cổ vũ của mọi người, anh ta giấu Lâm Thiển hôn một cô gái khác.Đó là con gái độc nhất của chủ một doanh nghiệp tư nhân nào đó, vừa xinhđẹp vừa bốc lửa. Vào giây phút đầu tiên nhìn thấy cô ta, trong đầu NinhDuy Khải vụt qua một ý nghĩ, nếu anh ta quyết tâm, chuyện theo đuổi côgái này hoàn toàn là chuyện nhỏ.Nhưng ý nghĩ thứ hai cũng lập tức xuất hiện: Lâm Thiển thì sao?Hôm Lâm Thiển đề nghị chia tay, tâm trạng Ninh Duy Khải rất tệ. Trong những năm tháng trưởng thành đã được bản thân lên kế hoạch đâu vào đấy vàluôn phát triển thuận lợi, anh ta chưa bao giờ ảo não và hối hận nhưthời khắc đó. Thậm chí anh ta không kịp nói với cô, thật ra ý nghĩ rõràng nhất trong lòng anh ta lúc phóng túng là: Nếu đối phương là LâmThiển, anh ta sẽ không để ý đến bất cứ cô gái nào khác, chỉ đối xử tốtvới một mình cô.Vì vậy sau nụ hôn chẳng đâu vào đâu, Ninh DuyKhải mới nhanh chóng rời khỏi quán bar. Vì sợ Lâm Thiển biết được nênanh ta kêu mọi người giữ kín miệng.Nhưng cuối cùng cô vẫn biết sự thật, đồng thời chia tay không một chút lưu tình.Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ đến Lâm Thiển, Ninh Duy Khải lại gượng cười.Ninh Duy Khải ở tuổi đôi mươi phải cân nhắc kỹ lưỡng mới quyết định bày tỏtình cảm với cô. Vậy mà cô chỉ yêu anh ta mấy ngày rồi quay người bỏ đimột cách dứt khoát.Sau đó, Ninh Duy Khải tự cảm thấy bản thântổn thương mất mấy năm. Anh ta cũng có vài mối tình, đều là con gái nhàgiàu. Tiềm thức của anh ta dường như tồn tại một cái máy lọc, tự độnglọc hết những cô gái có gia cảnh không giúp đỡ được gì cho anh ta, không nảy sinh tình cảm với bọn họ. Có lúc anh ta nghĩ, nếu bây giờ mới gặpLâm Thiển, cô đã bị anh ta cho ra rìa từ lâu.Ninh Duy Khải chú ý đến Chúc Hàm Dư tại buổi tiệc hằng năm của công ty. Lúc bấy giờ, anh ta mới đi làm ba năm, vừa nhảy sang Tân Bảo Thụy, đảm nhiệm chức vụ chủquản của bộ phận Thị trường.Chúc Hàm Dư vừa tốt nghiệp đại họcOfxord về nước, mới vào làm việc ở phòng Thị trường. Cô nói mình họ Lý,thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp nam nhờ vẻ đẹp trong sáng. Ninh Duy Khải để ý, trên người cô là bộ váy Chanel màu ngó sen xa xỉ và cái xắctay không thấy nhãn hiệu.Anh ta lập tức liên tưởng đến một sốmanh mối khác. Ví dụ hôm trước khi cô nhậm chức, lãnh đạo cấp cao củacông ty đều không xuất hiện. Ví dụ, vừa rồi hai anh em nhà họ Chúc đềuđưa mắt về phía cô. Ví dụ, cử chỉ lời nói của cô toát ra vẻ có giáo dục. Ngoài ra còn có tin đồn con gái út của nhà họ Chúc gần đây đã tốtnghiệp về nước…Ninh Duy Khải cầm ly rượu đi về phía ngườ phụ nữ đang ngồi yên lặng ở một góc.“Hi, sao cô lại ngồi một mình ở đây?”Nàng công chúc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta.Nhiều năm sau, Ninh Duy Khải vẫn nhớ rõ cảnh tượng tối hôm đó. Dưới ánh đènbàng bạc, cô gái như một bông hoa nở rộ, tao nhã ngồi ở sofa đỏ thẫm.Khi cô ngẩng đầu, đôi mắt trong veo, mang một chút thận trọng, một chúttĩnh lặng, thẹn thùng và mù mờ nhìn anh ta.Vào thời khắc đó, Ninh Duy Khải cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình như bị bóp nhẹ.Vài ngày sau đó, đúng là Ninh Duy Khải rơi vào trạng thái ý loạn tình mêbởi Chúc Hàm Dư. Trong lòng và trong mắt anh ta đều là nhất cử nhất động của cô, từ cái chau mày, đến ngón tay thon thả như ngọc, đến dáng vẻyên tĩnh ngoan ngoãn của cô. Trong cảm xúc hỗn loạn này cũng có sự thiết tha mong chờ.Một điều càng khiến Ninh Duy Khải có cảm tình vớiChúc Hàm Dư hơn, đó là anh ta biết, nhiều khả năng chuyện này sẽ trởthành cơ hội thay đổi cuộc đời anh ta.Phải công nhật một điều,xét về tài cán hay tham vọng, Ninh Duy Khải không thua kém bất cứ ai.Nhưng xã hội bây giờ là như vậy, xuất thân quyết định và ảnh hưởng quánhiều đến cuộc đời một con người. Nếu trước mặt có một con đường rútngắn quá trình phấn đấu, tại sao anh ta không dấn thân?Anh ta sinh ra là để sống trên vũ đài bao la và rộng lớn.Sau đó thực tế chứng minh, sự lựa chọn của Ninh Duy Khải là hoàn toàn đúng đắn.Chúc Hàm Dư là cô gái tốt, người vợ tốt, cũng là trợ lực lớn nhất để anh tathực hiện ước mơ. Chỉ trong bốn năm, Tân Bảo Thụy dưới sự điều khiển của Ninh Duy Khải đã hoàn toàn thay da đổi thịt. Trong ngành túi xách, công ty của anh ta đã bỏ xa đối thủ cạnh tranh, bất kể về phương diện hiệuứng thương hiệu, chất lượng sản phẩm hay đội ngũ nhân tài…Tấtnhiên cũng có lời ong tiếng ve, cho rằng anh ta đạt thành công như ngàyhôm nay, chẳng qua cũng do xuất phát điểm của Tân Bảo Thụy, từ xưa đếnnay bao giờ chẳng đứng đầu ngành. Cũng có người cười nhạo, anh ta chỉ là người bám váy đàn bà để leo cao.Ninh Duy Khải chẳng hề bận tâm: “Thắng làm vua, thua làm giặc” là chân lý bất biến. Anh ta bỏ ra baonhiêu, làm đến mức độ nào, người bên ngoài có lẽ không thấy rõ, nhưngnhân viên công ty và cổ đông của Chúc thị đều hiểu rõ. Cô vợ của anh tacũng biết và càng tin tưởng anh ta.Thật ra Ninh Duy Khải khôngbiết, thái độ của đàn ông và phụ nữ đối mặt với tình yêu và hôn nhânkhông giống nhau. Anh ta luôn đặt ra yêu cầu trở thành một người chồngtốt với bản thân, nhiều năm không thay đổi. Vì vậy, ánh mắt Chúc Hàm Dưnhìn anh ta ngày càng ái mộ, càng quyến luyến. Trên nhiều phương diện,cô cũng ngày càng dựa dẫm anh ta. Ninh Duy Khải có cảm giác, anh ta trởthành bầu trời duy nhất của cô. Không thể không thừa nhận, anh ta rất tự hào và hưởng thụ cảm giác đó. Thậm chí Ninh Duy Khải không dưới một lần xuất hiện ý nghĩ, anh ta nên tìm người phụ nữ yếu đuối, cả đời quyếnluyến anh ta như Chúc Hàm Dư. Anh sẽ che mưa chắn gió cho cô, còn côsùng bái anh ta. Sự kết hợp của hai người vô cùng hoàn hảo.Vậy mà không biết từ bao giờ, Ninh Duy Khải bắt đầu không thỏa mãn?Có lẽ từ lúc Tân Bảo Thụy bước vào thời kỳ huy hoàng, anh ta nắm trong tay sự sống còn của các đối thủ cạnh tranh. Lúc hưng phấn và vui vẻ, anhbỗng dưng muốn chia sẻ và tâm sự với người khác.Nhưng Chúc HàmDư không quan tâm đến những chuyện này. Cô chỉ quan tâm món thịt bò hầmrượu vang có đủ mềm hay không, áo sơ mi anh ta mặc có phải là mẫu mới ra trong quý này hay không.Một lần, hai lần, ba lần… Sau đó, NinhDuy Khải không bao giờ nói chuyện công việc với vợ, bởi vì quá trìnhchia sẻ thật sự vô vị.Người nhà họ Chúc luôn giữ thái độ đềphòng Ninh Duy Khải, đây cũng là cái dằm nhọn trong tim anh ta. Anh tabiết bản thân là người ngoài, tuyệt đối không trông mong đối phương giao sản nghiệp cho mình. Nhưng anh ta cho rằng, bọn họ là người hiểu biết,dù xuất phát từ lợi ích hay tình nghĩa với Chúc Hàm Dư, họ cũng nên tintưởng anh ta. Trên thực tế, mấy năm qua, anh ta đã dốc hết tâm huyết cho Chúc thị.Ai ngờ, chỉ một sai lầm trên thương trường, bọn họ đãcó cơ hộ ra tay, trực tiếp tống cổ Ninh Duy Khải đi công ty nhỏ, khôngmột chút nể tình.Vì vậy, mâu thuẫn ẩn giấu đã lâu giữa anh ta và Chúc Hàm Dư bắt đầu bộc phát.Không thể chia sẻ, cô lại dao động giữa người nhà và anh ta, sự yếu đuối vàngu ngơ của cô, tất cả kết thành tấm lưới dày đặc bủa vây Ninh Duy Khải. Anh ta không cảm thấy chán ghét mà chỉ mệt mỏi. Anh ta thật sự mệt mỏivề mối quan hệ của hai vợ chồng bây giờ.Ninh Duy Khải khôngbiết, liệu có phải cuộc hôn nhân của anh ta đã đến bờ vực thẳm. Nhưngkhi ý nghĩ này vụt qua đầu, anh ta bỗng thấy mất mát và trống trải hơncả lúc bị gạt ra khỏi Tân Bảo Thụy.Sự xuất hiện của Lydia như một cám dỗ mà Ninh Duy Khải khao khát, nhằm mục đích kéo anh ta xuống vực thẳm.Khoảng thời gian đó, bên ngoài đồn Lydia là tình nhân của anh ta. Có lẽ ngaycả Chúc Hàm Dư cũng nghĩ vậy. Nhưng trên thực tế, Lydia là gì của NinhDuy Khải?Đầu tiên, cô là thế thân của Lâm Thiển. Hai người phụnữ đều có gương mặt thanh tú, sạch sẽ, cùng có tính cách ngạo mạn vàtinh quái. Bọn họ đều có giọng nói lanh lảnh khi gọi tên anh ta: NinhDuy Khải, Ninh Duy Khải.Lydia không coi anh ta là CEO của mộtdoanh nghiệp tài sản hàng trăm triệu, cũng không coi anh ta là quân cơthất thế trên thương trường. Anh ta chính là anh ta, là Ninh Duy Khảiđộc nhất vô nhị trong mắt cô.Lydia còn là “hạt dẻ cười”. Cô rấtthú vị, thường có những suy nghĩ và hành động kỳ quái. Ví dụ, cô kéoNinh Duy Khải đi tham dự buổi tụ họp của nghệ sĩ đường phố, ví dụ độtnhiên nấu các món ăn kỳ lạ cho anh ta. Ninh Duy Khải thừa nhận, khoảngthời gian đó, nhờ sự tồn tại của Lydia, anh ta đã giảm bớt áp lực. Khácvới vẻ nghiêm chỉnh của Chúc Hàm Dư, Lydia thường khiến anh ta bật cười, khiến anh ta cảm thấy bản thân quay lại thời thanh niên trẻ trung.Vậy rốt cuộc anh ta yêu Lydia hay Chúc Hàm Dư?Vấn đề này không cần suy nghĩ, anh ta lập tức có ngay câu trả lời.Ninh Duy Khải chưa bao giờ cho rằng mình yêu Lydia. Cô chỉ đơn giản là một“hạt dẻ cười”. Trong thời gian đó, anh ta cần một người như cô để điềutiết cuộc sống của mình. Từ góc độ này, có thể thấy anh ta tương đối ích kỷ. Dù biết rõ tình cảm của Lydia với mình nhưng anh ta giữ thái độ mờám từ đầu đến cuối, không cho cô câu trả lời rõ ràng mà vẫn hưởng thụtình cảm của cô.Nhưng bảo Ninh Duy Khải yêu Lydia, anh ta thậtsự không làm được. Một cô gái quen ở quán bar, kém tiêu chuẩn về tìnhyêu của anh ta rất xa. Thậm chí mỗi lần ở bên cô, nhìn móng tay cáu bẩncủa cô, gương mặt trang điểm rực rỡ của cô, mặc dù buồn cười nhưng anhta lại bất chợt nhớ tới Chúc Hàm Dư, nhớ bàn tay sạch sẽ đẹp đẽ, bộ dạng yên tĩnh, gương mặt không một chút son phấn nhưng vẫn rung động lòngngười của cô.Ninh Duy Khải nghĩ, anh ta yêu Chúc Hàm Dư, từ trước đến nay chưa từng thay đổi. Chỉ là tình yêu đó vẫn chưa đủ.Lúc nghe Chúc Hàm Dư nói sẽ giao cổ phần của Tân Bảo Thụy do cô sở hữu cho anh ta, Ninh Duy Khải vô cùng chấn động.Vui mừng có, áy náy có, cảm động có, yêu thương có. Đồng thời còn có cảm tham vọng ngủ quên đã lâu cũng được đánh thức.Mấy hôm đó, Ninh Duy Khải không đi tìm Lydia, mỗi ngày sau khi tan sở đều về nhà với vợ.Ninh Duy Khải không thể nói rõ tâm trạng của mình. Thật ra anh ta và Lydiađến một nụ hôn còn không có. Anh ta cảm thấy không thể tiếp tục sa lầy.Trong đầu anh ta vụt qua một ý nghĩ mơ hồ, từ trước đến nay, anh ta luôn cho rằng mình à bầu trời của Chúc Hàm Dư, là chỗ dựa cho cô. Anh ta chi phối tình yêu và cuộc đời của cô, thậm chí anh ta ngày càng khắt khevới cô.Nhưng vào mỗi thời khắc then chốt, hình như toàn là người vợ yếu đuối ra mặt cứu rỗi anh ta. Bằng không anh ta suýt nữa đi chệchkhõi quỹ đạo của cuộc đời.Ninh Duy Khải lại nghĩ, không biếtphương hướng nào mới là chính xác? Chấp nhận không hoàn hảo, từ nay biết tự hài lòng với bản thân, hay là tiếp tục chơi vơi trong hiện thực,nhìn từ bề ngoài rất vui vẻ, nhưng khi nghĩ lại, chỉ cảm thấy trốngrỗng.Tất cả mâu thuẫn bùng nổ vào một buổi tối đẹp trời.Ninh Duy Khải vẫn ra ngoài gặp Lydia.Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, Lydia dẫn anh ta đi thả diều. Ninh DuyKhải từng gặp cảnh thả diều vào ban ngày, chứ hiếm khi nhìn thấy cóngười thả diều ở sân bóng vào buổi tối.Khi con diều có ánh đènsáng bay lên không trung, tâm trạng của Ninh Duy Khải rất vui vẻ, nhẹnhõm và cảm động, giống như mỗi giây phút ở bên Lydia trước kia. Khôngbiết cô đã bỏ bao tâm tư, dính những ngọn đèn nhỏ thành ba chữ cáitiếng anh NWK[1], bên dưới viết dòng chữ bằng bút dạ phát sáng: Hạ gụctất cả.[1] NWK: viết tắt phiên tâm tên Ninh Duy Khải.Một câu nói kiểu giang hồ nhưng cũng đủ khiến Ninh Duy Khải thấy dễ chịu.Lydia cầm sợi dây thả diều, chạy vòng vòng quanh sân như bé gái. Sau đó, cô đứng giữa sân bóng cười với anh ta. Ninh Duy Khải đứng ở đường biên, mỉm cười ngẩng đầu. Vừa định mở miệng, anh ta chợt nhìn thấy một bóngngười vụt qua ở cổng vào sân bóng.Trái tim Ninh Duy Khải như chìm xuống vực sâu.Lydia thản nhiên hỏi: “Sao thế? Ai vậy?”Vào thời khắc đó, Ninh Duy Khải bỗng cảm thấy quẫn bách. Nhưng từ trước đến nay, anh ta luôn là người quyết đoán, anh ta phát hiện bản thân khôngcần phân vân hay đắn đó, lập tức chạy đuổi theo hình bóng đó.Lydia vẫn cầm dây thả diều đứng nguyên một chỗ. Dường như Ninh Duy Khải nghe thấy tiếng cười khẽ của cô từ đằng sau truyền tới.Ninh Duy Khải chạy ra khỏi sân bóng nhưng Chúc Hàm Dư đã biến mất. Anh taliền rút điện thoại gọi cho cô. Sau một hồi chuông, đầu bên kia bấm núttừ chối cuộc gọi. Anh ta lại gọi, cô lại từ chối. Cuối cùng, cô tắtnguồn điện thoại.Trống ngực Ninh Duy Khải đập thình thịch, nhưthể bí mật che giấu đã lâu cuối cùng cũng bị vợ phát hiện. Trong đầu anh ta vụt qua vô số ý nghĩ: Liệu cô ấy có khóc không? Chắc cô bị đả kíchnặng nề, vì bầu trời của cô đã sụp đổ?Cô ấy có rời xa mình không?Nghĩ đến đây, trái tim Ninh Duy Khải bỗng dưng thấy đau đớn khôn cùng. Anhta chợt ý thức một điều, nếu mất Chúc Hàm Dư, anh ta không chỉ mất đichỗ dựa ở Chúc thị, không chỉ đánh mất một người phụ nữ, tình yêu và hôn nhân, anh ta sẽ mất đi người vợ, tổ ấm gia đình của mình.Hóa ra từ trước đến nay, anh ta luôn không muốn để mất cô.Ninh Duy Khải về đến nhà đã là nửa đêm. Trong nhà không một bóng người, Chúc Hàm Dư vốn chưa bao giờ qua đêm ở ngoài, hiện tại không biết đi đâu.Điều này khiến Ninh Duy Khải càng khẳng định, người xuất hiện ở sân bóng chính là cô, cô đã chứng kiến tất cả.Đêm hôm đó, Ninh Duy Khảicó một giấc mơ. Anh ta mơ thấy cảnh gặp Chúc Hàm Dư ở buổi tiệc nhiềunăm trước. Lúc đó, cô là nàng công chúa mà anh ta ao ước bấy lâu, yênlặng ngồi một góc. Còn anh ta tiến về phía cô với lòng ái mộ và thamvọng, lịch sự hỏi cô: “Hi, sao cô lại một mình ngồi đây?” Cô ngẩng đầunhìn anh ta, ánh mắt trong veo như hồ nước.Ngủ chập chờn khôngbiết bao lâu mới tỉnh dậy, Ninh Duy Khải xuống giường đi tắm, cạo râu,thay bộ đồ sạch sẽ rồi chuẩn bị bữa sáng cho hai người với tinh thầnsảng khoái.Anh ta nghĩ, chẳng người nào có cuộc đời và tình yêu hoàn hảo.Anh ta nghĩ, chắc cô sẽ tức giận, nhưng nhất định không rời xa anh ta. Anh ta còn có thể cứu vãn.Anh ta nghĩ, thật ra anh ta là người nặng tình. Sau khi chia tay Lâm Thiển, nhiều năm sau anh ta vẫn không yêu người khác. Bây giờ tình cảm của anh ta đối với Chúc Hàm Dư cũng vậy.Anh ta sẽ nói cho cô biết, anh ta đãsai lầm, cả hai đều sai lầm. Tình yêu của bọn họ không liên quan đếntiền bạc.Thật ra trong những năm qua, không phải anh ta nuôngchiều cô, mà là cô chiều chuộng anh ta. Không phải anh ta yêu cô khôngđủ, mà là… anh ta muốn khiến cô càng yêu anh ta hơn.



Page 19


Vào một dịp hết sứctình cờ, ba người đàn ông gặp nhau. Nguyên nhân xuất phát từ việc vợchồng Bạc Cận Ngôn đến thành phố Lâm thăm vợ chồng Quý Bạch, đúng lúcLâm Thiển hẹn Hứa Hủ ăn cơm[1].[1] Quý Bạch và Hứa Hủ là nhânvật chính trong tác phẩm Nếu ốc sên có tình yêu, Bạc Cận Ngôn và GiảnDao là nhân vật chính trong tác phẩm Hãy nhắm mắt khi ánh đến của ĐinhMặc.Hứa Hủ suy nghĩ sự việc luôn theo hướng đơn giản tiện lợi.Cô không nói với Quý Bạch, tự quyết định mời hai cặp vợ chồng đến nhàchơi. Như vậy, cô không cần bỏ ra hai ngày tiếp bọn họ.Trong con mắt của Hứa Hủ, Lâm Thiển là người phụ nữ nghĩa khí và phóng khoáng như con trai. Nhìn người cô thường nhìn nội tâm, chứ không để ý đến ngoạihình thanh tú nữ tính của Lâm Thiển, còn Giản Dao là “sư mẫu” dịu dàng.Từ góc độ tâm lý học, bọn họ chắc sẽ hợp cạ.Không nằm ngoài định liệu của Hứa Hủ, Lâm Thiển và Giản Dao nói chuyện rất ăn ý. Sau đó, hai cô gái kéo Hứa Hủ đi dạo phố, để ba người đàn ông ở nhà uống trà xemtin tức… đọi vợ yêu của mình.Quay về phòng khách nhà Hứa Hủ.Quý Bạch là chủ nhà, lịch sự rót trà cho hai vị khách. Đầu tiên, anh liếcBạc Cận Ngôn, người đang chiếm chỗ ngồi của chủ nhà là anh. Người đànông lúc nào cũng tự cho mình là thầy của Hứa Hủ nên chẳng bao giờ kháchsáo khi đến nhà anh.Quý Bạch mặc kệ Bạc Cận Ngôn. Người đàn ông ấu trĩ giống hệt trẻ con, càng quản lý nó sẽ càng tỏ ra ngỗ nghịch.Anh lại nhìn Lệ Trí Thành. Hai người đàn ông “phúc hắc” trao đổi ánh mắt,liền có cảm giác tìm thấy đồng loại. Cả hai cùng cười cười, trò chuyệnmột cách tự nhiên.Đầu tiên, bọn họ nói về sự phát triển kinh tếcủa thành phố Lâm, sau đó chuyển sang đề tài trật tự trị an xã hội. QuýBạch tán thưởng tính cách trầm ổn chững chạc của Lệ Trí Thành, Lệ TríThành tán thưởng sự trung dũng lão luyện của đối phương.Về phần Bạc Cận Ngôn…Lệ Trí Thành đã nghe nói đến người đàn ông này từ lâu, nhưng anh chẳng cóhứng thú về thần thám gì đó. Với tính cách của anh, đương nhiên sẽ lịchsự chào hỏi đối phương. Nhưng lúc đi vào nhà, anh mỉm cười gật đầu vớingười đàn ông này… Bạc Cận Ngôn không hề có phản ứng, cứ thế đi thẳng,tựa như không nhìn thấy anh.Thế là Lệ Trí Thành cũng không vội bắt chuyện với đối phương.Quý Bạch và Lệ Trí Thành lại tán gẫu một lúc. Lệ Trí Thành vô tình nhắc đến vợ: “Nghe Lâm Thiển nói…”Bạc Cận Ngôn đang nghịch điện thoại đột nhiên nhướng mắt nhìn anh: “Lâm Thiển?”Lệ Trí Thành: “Sao cơ?”Quý Bạch cũng hơi bất ngờ.Bạc Cận Ngôn nhếch miệng: “Ờ, thì ra anh là chồng của Lâm Thiển. Nghe danh đã lâu.”Nói xong, Bạc Cận Ngôn liếc Quý Bạch rồi tiếp tục cúi đầu xem di động.Hai người đàn ông đều có IQ và EQ cao, lập tức nhận ra câu nói của Bạc CậnNgôn mang ý tứ nào đó, nhưng tuyệt đối không phải ý tứ tốt. Bởi vì giọng điệu thản nhiên đáng ăn đòn, ánh mắt ngạo mạn, và vẻ tự đắc “các anhkhông bằng tôi” không hề che giấu trên gương mặt anh.Điều này khiến Quý Bạch và Lệ Trí Thành cùng nhớ tới một tình huống tương tự.Một ngày, vợ yêu nói với anh.Hứa Hủ: “Chồng ơi, hóa ra Bạc Cận Ngôn có khả năng thiên bẩm đặc biệt ở trên giường, em đã xem thường người thầy này.”Lâm Thiển: “Chồng ơi, em luôn tưởng rằng anh là thiên tài về phương diệnđó, không ngờ vỏ quýt dày có móng tay nhọn, anh đừng nhụt chí… Ha haha!”*** Bạc Cận Ngôn tuy vẫn chăm chú xem điện thoại, nhưng anh bất giác ngâm nga điệu nhạc, thể hiện rõ sự đắc ý.Ở bên này, hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, trầm mặc trong giây lát. Sau đó, Quý Bạch lên tiếng trước: “Nghe nói trước đây anh ở trong quân đội.”“Đúng vậy.”“Không tồi, từ trước đến nay tôi luôn tán thưởng quân nhân. Lần sau chúng ta cùng đi tập luyện dã ngoại .”“Không thành vấn đề, có đưa người nhà đi cùng không?”“Được thôi.” Quý Bạch cười cười: “Tôi cõng cô ấy cũng có thể chạy nhanh.”“Tôi cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên chúng ta chỉ có thể đi vào ban ngày. Buổi tối tôi phải ở bên Lâm Thiển, cô ấy rất quấn tôi.” Lệ Trí Thànhcười cười.“Đó là lẽ dĩ nhiên, vợ tôi cũng vậy. Hay là chúng tađi núi Lạc Nham ở ngoại ô phía đông thành phố, buổi tối có thể nghỉ tạinông trang. Cảnh sắc nơi đó rất đẹp, cũng rất lãng mạn, phụ nữ chắc sẽthích.”Liên minh đã được xác lập.Hai người đồng thời quay sang Bạc Cận Ngôn, Lệ Trí Thành lên tiếng: “Anh Bạc này, anh có đi cùng không?”Bạc Cận Ngôn câm nín: “…”Các anh đúng là bộ đội, cảnh sát ấu trĩ tứ chi phát triển.



Page 20


1. Câu chuyện tuần trăng mậtLâm Thiển đối với Lệ Trí Thành cũng không phải hài lòng một trăm phần trăm.Ví dụ, đám cưới vào ngày hôm nay do anh chuẩn bị chỉ khiến cô cảm thấyrườm rà, vô vị. Khách sạn năm sao lộng lẫy, sự xuất hiện của những nhânvật tiếng tăm trong giới kinh doanh và chính trị, người chủ trì lải nhải vợ chồng tình cảm ngọt ngào ra sao, cả hội trường chật ních khách mời…Đúng là ở thời đại này, hôn lễ của bất cứ nhà giàu nào cũng như nhau cả.Nhưng Lâm Thiển biết, đây là lẽ đương nhiên. Ai bảo hai người đầu là nhân vật nổi tiếng trong giới doanh nhân.Sau khi khách quan ra về, cô dâu và chú rể mệt phờ, thừ người trên sofa.Nhìn tập quảng cáo du lịch đặt trên bàn, cô dâu nghĩ bụng, đám cưới thìthôi, tuần trăng mặt không thể để bất cứ ai quấy rầy. Thế là cô hưngphấn ngồi dậy, cầm mấy tấm ảnh chụp hải đảo, hỏi Lệ Trí Thành: “Tuầntrăng mật để em sắp xếp, anh có yêu cầu gì không?”Lệ Trí Thành nhìn người phụ nữ mặc xường sám màu đỏ, miệng đáp: “Đi đâu cũng được, anh có cô dâu là được rồi.”*** Ba ngày sau, tại một hòn đảo ở nước ngoài.Nơi này trời biển xanh biếc, bãi cái trắng tinh và khu rừng trải dài vôtận. Lệ Trí Thành và Lâm Thiển khoác ba lô, nắm tay nhau như bao cặp đôi đi du lịch khác. Đây là chuyến đi mà Lâm Thiển mong ước từ lâu nên côrất phấn khởi.Hai người đi dọc theo bãi cát tới khách sạn nằm ởgần nơi tiếp giáp giữa rừng và biển. Lệ Trí Thành cười cười đi theo sauLâm Thiển.“Ở đây địa hình phức tạp, em cẩn thận không bị lạc đường đấy.” Anh nói giọng trầm trầm.Lâm Thiển quay đầu lườm anh.Không thể trách phản ứng này của cô. Kể từ lúc hai người ổn định tình cảm vàsự nghiệp, hình như anh ngày càng thích bộc lộ bản tính của một con “sói xám” trước mặt Lâm Thiển. Biểu hiện cụ thể là: thường trêu chọc cô,chòng ghẹo cô, “ăn” cô sạch sành sanh…Vì vậy, câu quan tâm củaanh lọt vào tai Lâm Thiển tựa hồ mang hàm nghĩa: “Tất cả đều nằm trongtầm kiểm soát của anh. Dựa vào anh, đi theo anh mới là sự lựa chọn sángsuốt nhất của em.” Sói xám chìm đắm trong việc thể hiện quyền độc chiếmcủa mình.“Xì, lẽ nào anh thông thuộc nơi này?” Lâm Thiển hỏi.“Tất nhiên.”“Vậy chúng ta đánh cược đi.” Lâm Thiển lại bị khơi gợi tính hiếu thắng: “Emsẽ đi trốn, nếu anh tìm thấy em, em sẽ… rửa bát một tuần.”Lệ Trí Thành nheo mắt, tiến lên một bước, cúi đầu nhìn cô. Gương mặt tuấn túcủa anh khiến cô rung động hơn bất cứ người đàn ông nào.“Không. Nếu anh thắng, thì em…”Bên cạnh có người đi qua, Lệ Trí Thành hạ thấp giọng nói, chỉ một mình Lâm Thiển nghe thấy. Cô đỏ mặt, đẩy vai anh: “Đáng ghét!”Trò cá cược vẫn được xác lập.Từ trước đến nay Lâm Thiển luôn thua Lệ Trí Thành nên lần này, cô thậntrọng đưa ra điều kiện ba ván thắng hai. Ván đầu tiên, cô chọn môn lặnbiển. Trong làn nước mờ mịt, người nào cũng mặc bộ đồ lặn và đeo mặt nạ, anh có thể tìm thấy cô mới là lạ.Buổi chiều, nắng vàng rực rỡ, gió biển mát rượi.Lâm Thiển đeo bình dưỡng khí, hưng phấn bơi đi bơi lại giữa vùng nước đầysan hô, những đàn cá nhỏ, con sứa cỡ lớn như sinh vật ngoài hành tinh,bên cạnh là năm sáu người phụ nữ trẻ cũng mặc bộ đồ lặn như cô. Mọingười đều có thân hình tương tự nhau, cô không tin Lệ Trí Thành có thểphân biệt đâu là mình.Đang chìm trong suy tư, Lâm Thiển đột niên nhìn thấy một người đàn ông từ phía xa đang bơi nhanh đến.Lâm Thiển giật mình, vội tính toán thời gian. Cô và Lệ Trí Thành tách nhautừ nửa tiếng trước, vùng biển này không lớn, chắc bây giờ anh cũng đãtìm đến nơi này. Lại ngắm kỹ thân hình và tư thế bơi của người đàn ông,Lâm Thiển càng thấy giống anh.Thế là Lâm Thiển trốn ở sau tảng nham thạch. Một khi cô không bơi, chắc chắn Lệ Trí Thành sẽ không nhận ra cô.Người đàn ông ngày càng tiến lại gần. Đôi mắt anh giấu ở đằng sau cặp kínhlặn. Còn cách đám phụ nữ chừng hai ba mét, anh liền dừng lại quan sátbọn họ.Lâm Thiển giả bộ thản nhiên như không, nhưng thật ra côcũng hiếu kỳ. Dù xuất thân từ bộ đội đặc chủng, nhưng anh có thật sự lợi hại như vậy? Có thể bám theo và tìm ra cô? Anh là bộ đội lục chiến, còn ở đây là dưới nước…Đang mải nghĩ ngợi lung tung, Lâm Thiển chợt thấy Lệ Trí Thành bơi về phía người phụ nữ ở chếch bên phải phía trước.Á, nhầm rồi chồng ơi!Trong lòng Lâm Thiển dội lên cảm giác không phải vui mừng mà là buồn bực.Thấy anh chuẩn bị cầm tay người phụ nữ kia, Lâm Thiển không hề nghĩngợi, lập tức xông ra giữa hai người rồi ngẩng đầu trừng mắt với Lệ TríThành. Nào ngờ, anh dường như đoán được chuyện xảy ra, cánh tay lập tứcđổi hướng, ôm thắt lưng cô. Lâm Thiển bị mất thăng bằng, cùng anh xoayhai vòng theo quán tính.Lệ Trí Thành ôm cô rất chặt, tay cònnhéo thắt lưng cô một cái. Đến bây giờ Lâm Thiển mới biết mình bị mắclừa. Anh đã sớm nhận ra cô, nhưng cố ý làm vậy để cô tự lao vào vòng tay anh.Người đàn ông này… Lâm Thiển mấy máy môi nói: “Vô liêm sỉ.”Khóe mắt Lệ Trí Thành tràn ngập ý cười.“Hứ.” Lâm Thiển giả bộ muốn thoát khỏi vòng tay anh, bị anh kéo thẳng lên mặt nước. Ở giây tiếp theo, mặt nạ của cô bị tháo ra, Lệ Trí Thành cúixuống hôn cô. Mặt biển lấp lánh ánh vàng, mặt trời lặn lơ lửng ở phíatrước, cảnh sắc đẹp đẽ mê hồn. Lệ Trí Thành nói nhỏ bên tai Lâm Thiển:“Quá khen.”Lâm Thiển đã bị hôn đến ý loạn tình mê, nhưng vẫn không quên nhắc nhở: “Anh đừng vui mừng quá sớm, vẫn còn hai ván nữa đấy.”Kết quả, ván thứ hai cô vẫn thua tơi bời.Nơi đánh cược là do cô chọn, khu rừng rậm ở đằng kia.Lâm Thiển tốt xấu gì cũng là người yêu thích hoạt động dã ngoại. Cô tintưởng mình có thể thoát khỏi sự truy bắt của bộ đội đặc chủng. Phương án của cô rất đơn giản, tìm một cái cây to cành lá xum xuê ở sâu trongrừng, sau đó leo lên ẩn nấp.Cô không tin Lệ Trí Thành tìm thấy cái cây có cô ở trong khu rừng.Vậy mà cô vẫn bị anh tìm thấy.Năm phút sau, Lâm Thiển ngồi trên cành cây cao, nhìn Lệ Trí Thành leo lên, cảm thấy bản thân vô cùng thất bại.“Này, sao anh có thể tìm ra em? Không phải anh ăn gian đấy chứ?” Cô không cam lòng, mở miệng hỏi.Lệ Trí Thành đã leo đến bên Lâm Thiển, nghe nói vậy lập tức mỉm cười.“Anh lần theo dấu chân trên lối đi, cành cây bị bẻ gãy…” Lệ Trí Thành kéo cô vào lòng: “Lính trinh sát mới vào nghề của anh cũng có thể tìm ra em.”Lâm Thiển cúi đầu quan sát. Rừng cây rậm rạm, cô chẳng nhìn ra dấu vết mà anh nói.Lâm Thiển định leo xuống dưới: “Được thôi, anh thắng rồi, khi nào em về em sẽ rửa bát…”Chưa kịp nói hết câu, cô đã bị anh kéo lại.“Em định nuốt lời à?” Giọng nói trầm thấp vang lên: “Em vẫn chưa thực hiện thỏa thuận đâu đấy.”Lâm Thiển đỏ mặt ngay tức thì.Buổi tối hôm đó, sau khi phải thực hiện thỏa thuận ở trên cây và trong phòng khách sạn, Lâm Thiển lê tấm thân mỏi rã rời xuống dưới, tới dạ hội hóatrang lửa trại do dân địa phương tổ chức ngoài bãi cát.Tối naylà lần đánh cược thứ ba của hai người, việc thắng thua đã không còn ýnghĩa. Tuy nhiên, Lâm Thiển vẫn hóa trang theo kế hoạch. Cô đeo mặt nạquỷ quái, mặc bộ váy mới mà Lệ Trí Thành chưa từng thấy bao giờ. Thậmchí, Lâm Thiển còn độn miếng lót bằng vải vào ngực và eo, khiến thânhình thay đổi.Không ngờ màn hóa trang của cô lại có hiệu quả.Trong ánh lửa bập bùng, vô số du khách và dân địa phương nhảy múa cùng nhau.Lâm Thiển hòa vào đám đông. Vừa nhảy một lúc, cô nhìn thấy Lệ Trí Thànhtừ xa đi tới.Anh không hóa trang. Lâm Thiển cũng biết, với tínhcách của anh đời nào chịu chơi mấy trò này. Anh chỉ mặc áo sơ mi và quần âu đơn giản, nhưng vẫn đẹp trai ngời ngời.Anh ngày càng tiến lại gần.Lệ Trí Thành đưa mắt về phía Lâm Thiển, cô lập tức cúi đầu né tránh. Quảnhiên anh không phát hiện ra, ánh mắt lạnh nhạt thản nhiên lướt qua đámđông rồi dõi sang phương hướng khác.Lâm Thiển bất chợt mỉm cười. Cô nghĩ, rốt cuộc cô yêu anh đến mức nào mà chỉ chứng kiến dáng vẻ anhtìm cô trong đám đông, cô đã cảm thấy xót xa. Dù chỉ là trò chơi nhưngcũng khiến cô không chịu nổi.Lâm Thiển âm thầm đi tới đằng sau Lệ Trí Thành.“Này, anh nhìn đi đâu đấy?” Cô cất giọng thánh thót.Lệ Trí Thành liền quay người về phía cô, khóe mắt thấp thoáng nụ cười.“Anh tìm thấy rồi.” Anh lên tiếng.Lâm Thiển đứng cách anh một bước, không nhịn được cười: “Lần này khôngtính, là em chủ động lộ diện, là em… muốn bị anh nhìn thấy.”Lệ Trí Thành giơ tay, kéo cô vào lòng.“Anh biết. Từ trước đến nay đều là vậy.” Anh nói nhỏ bên tai cô.Lâm Thiển giật mình. Lệ Trí Thành lặng lẽ nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm.Từ trước đến nay đều là vậy…Trước khi yêu nhau, em luôn tỏ ra thương xót anh, luôn cho anh cơ hội xíchlại gần em. Khi chúng ta sớm tối kề cận, trong mắt em tràn ngập tình cảm mà ngay cả bản thân em cũng không phát giác. Ngay từ lần đầu tiên gặpgỡ, em đã muốn bị anh tìm thấy, muốn bị anh chiếm giữ trái tim em.Làm sao anh không hiểu, đó là sự rung động quý giá nhất của một người phụ nữ.Anh thấy mình thật may mắn vì cuối cùng cũng có em trong đời, không phụ tình cảm của em.…“Hừm, câu này có ý gì vậy? rõ ràng anh theo đuổi em trước.”“Ừ. Bởi vì anh nhận được tín hiệu từ em, sau đó mới hành động theo tín hiệu đó.”“Em phát tín hiệu cho anh lúc nào?”Lệ Trí Thành giơ tay chạm nhẹ vào mắt Lâm Thiển: “Ở đây này.”Từ cách đây rất lâu, anh đã nhìn thấy vẻ quyến luyến trong đôi mắt em.2. Câu chuyện sinh conGiống như nhiều người phụ nữ khác, Lâm Thiển cũng từng băn khoăn về vấn đề sinh con trai hay con gái.Con trai chắc sẽ giống bố. Nghĩ đến đây, cô không nhịn được, ngẩng đầu ngắm Lệ Trí Thành đang ngồi ở sofa phía đối diện. Cảm giác cũng không tồi.Nhưng con gái cũng có cái hay của con gái, tinh tế, ngoan ngoãn, hơn nữa chắc sẽ được bố cưng chiều như một nàng công chúa nhỏ, chỉ nghĩ thôi cũngthấy tuyệt vời.Lâm Thiển hỏi ý kiến “đối tác” về chuyện sinh con: “Anh mong sinh con trai hay con gái?”Lệ Trí Thành không ngẩng đầu, trả lời dứt khoát: “Con gái.”Lâm Thiển ngạc nhiên: “Tại sao?”“Con gái không cần gánh vác quá nhiều.”Lâm Thiển ngẩn người, ngẫm nghĩ vài giây mới hiểu ý của anh.Anh quả nhiên là người đàn ông gia trưởng.“Trong xã hội bây giờ, con gái gánh vác nhiều có vấn đề gì đâu, hoàn toàn có khả năng làm được chuyện đó.” Cô không tán thành.Lệ Trí Thành mỉm cười, đứng dậy ngồi bên cạnh vợ, ôm cô vào lòng: “Vậysao? Trong hai chúng ta, ở bất cứ phương diện nào, ai là người gánh vácnhiều hơn?”Lâm Thiển đăm chiêu suy nghĩ.Sự ngiệp khôngnói làm gì. Anh là chủ tịch tập đoàn Ái Đạt mới, đồng thời tham gia cổphần một số công ty mà anh cho rằng tương lai phát triển tốt. Trong khianh không ngừng mở rộng đế quốc thương mại của mình, thì cô vẫn chỉ cómỗi thương hiệu Khuynh Thành… Được thôi, cô thừa nhận anh gánh vác nhiều hơn.Về phương diện gia đình, anh cũng bỏ ra nhiều hơn. Anh giải quyết anh trai rồi cưới cô về, anh còn thường xuyên cùng cô đi thăm mẹđẻ. Thời gian gần đây, quan hệ giữa hai mẹ con ngày càng được cải thiện, tất cả đều nhờ chàng rể hiền này…Về phương diện sức khỏe, hìnhnhư cũng là anh. Dù công việc bận rộn đến mấy, anh cũng sắp xếp kế hoạch rèn luyện thân thể của hai vợ chồng. Dưới sự dẫn dắt của anh, cuộc sống của hai người trở nên có quy luật, ngày càng khỏe mạnh.Ngay cả ở trên giường… Khụ khụ, về cơ bản cũng là anh hao tốn nhiều tinh lực hơn.Lâm Thiển lên tiếng: “Dù anh nói có lý, nhưng bây giờ, người phụ nữ tốt cónhiều, đàn ông tốt rất hiếm gặp.” Cô nhìn Lệ Trí Thành bằng ánh mắt sâuxa. Nếu sinh con gái, liệu con bé có may mắn như cô, gặp được người đànông tốt giống anh không?Lệ Trí Thành đáp: “Con gái của anh sẽ nắm chắc cuộc đời mình.”Năm năm sau.Không ngờ câu nói của Lệ Trí Thành năm đó lại trở thành sự thật, Lâm Thiểnsinh một bé gái xinh xắn. Con bé có tính cách giống bố, yên tĩnh, độclập, mới mấy tuổi đầu đã biết tính kế.Ví dụ như bây giờ…Trong phòng đồ chơi trẻ em ở nhà họ Lệ, Lệ Thừa Lan và Quý Chú[1] đang thì thầm to nhỏ với Bạc Giản[2].[1] Con trai Quý Bạch.[2] Con trai Bạc Cận Ngôn.Quý Chú nói: “Bạc Giản, cậu hãy làm theo lời tớ, đứng dưới mái hiên. Đợiánh mặt trời chiếu góc bốn mươi lăm độ xuống mặt băng, nhiệt độ tăng lên ba độ C, lúc mặt băng bốc hơi sẽ xuất hiện cầu vồng.”Lệ Thừa Lan ở bên cạnh cũng “thêm mắm thêm muối”: “Đúng thế, anh Giản, trong sách nói như vậy đấy, anh mau thử đi.”Lâm Thiển đi ngang qua cửa, tình cờ nghe thấy hai đứa trẻ truyền bá lý luận kỳ quái với Bạc Giản. Cô bất giác cảm thấy hiếu kỳ vì chưa nghe nói bao giờ.Cậu bé Bạc Giản gật đầu: “Được, để anh đi quan sát rồi nói cho hai đứa biết kết quả.”Rời khỏi phòng đồ chơi, nhìn thấy Lâm Thiển, Bạc Giản lịch sự chào hỏi như người lớn: “Con chào bác gái[3]”.[3] “Bác gái” là cách xưng hô khi gặp mẹ người yêu.Lâm Thiển giật mình khi nghe từ “bác gái”, cô phì cười: “Con gọi dì là được rồi.”Kế quả Bạc Giản vừa khuất dạng, hai “tiểu phúc hắc” Quý Chú và Lệ Thừa Lan liềm ôm bụng cười. Còn Bạc Giản đứng im ở ngoài ban công.Lâm Thiển đi đến hỏi: “Con có nhìn thấy cầu vồng như chúng nói không?”Bạc Giản dõi mắt ra mặt băng đầy tuyết, miệng mỉm cười: “Dì Lâm, sao dì lại tin vào lý luận ấu trĩ đó của hai đứa?”Lâm Thiển cứng họng, hơi nghi hoặc: “Vậy tại sao con…”Bạc Giản để lộ nụ cười ngượng ngùng hiếm thấy.“Dì Lâm, chắc dì không hiểu, phương thức biểu đạt sự ái mộ của con gái ởthời kỳ đầu với con trai chính là đùa giỡn đối phương.” Cậu cất giọngbình thản: “Tuy con đặt hết tâm tư vào việc điều tra phá án, trong mấynăm tới sẽ không nhận lời em Lan, nhưng con cũng không thể vạch trần ýtốt của em. Vì vậy, con để em hiểu nhầm, rằng em đã lừa được con.”Lâm Thiển: “…”Bạc Giản, con mới chỉ là cậu bé bảy tám tuổi. Không phải con quá tự luyến, nghĩ ngợi quá nhiều đấy chứ?Khi quay về phòng đồ chơi, Lâm Thiển bắt gặp Quý Chú đang dạy con gái mìnhchơi điện tử. Cậu bé mới lên tám, thân hình cao lớn hơn các bạn cùng độtuổi, gương mặt sáng sủa, lời nói cử chỉ tỏa ra vẻ chững chạc như ngườilớn. Hai đứa trẻ chơi vui vẻ, Lệ Thừa Lan cất giọng nũng nịu: “Anh QuýChú, anh Quý Chú.”Có lẽ bị ảnh hưởng bởi câu nói của Bạc Giản,Lâm Thiển quay về phòng khách, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Cô nói vớiLệ Trí Thành: “Bây giờ ba đứa trẻ chơi thân với nhau. Nhỡ sau này lớnlên tạo thành mối tình tay ba thì thật khó xử. Quý Chú và Bạc Giản đềutốt cả.”Lệ Trí Thành đang đọc báo. Nghe vợ nói vậy, anh trả lời mà không ngẩng đầu: “Có gì khó xử? Đương nhiên chọn Quý Chú rồi.”Lâm Thiển: “…”Chồng à, anh tỏ rõ thái độ không ưng con trai Bạc Cận Ngôn, liệu có được không đấy?Hết