Kalidou Koulibaly - Cầu thủ bóng đá Sénégal

Thông tin Toà soạn

Tạp chí Điện tử Bóng Đá

Tổng biên tập: Nguyễn Tùng Điển Phó Tổng biên tập:Thạc Thị Thanh Thảo Nguyễn Hà Thanh Nguyễn Trung Kiên Vũ Khắc Sơn

Địa chỉ liên hệ

Tầng 6 tòa nhà Licogi 13 Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội

Tel: (84.24) 3554 1188 - (84.24) 3554 1199 Fax: (84.24) 3553 9898 Email: [email protected] | [email protected]

Liên hệ Quảng cáo

Hotline: 0903 203 412 Email: [email protected]

Trước khi bước vào World Cup 2022, trung vệ Kalidou Koulibaly đã có những lời chia sẻ đầy cảm động thông qua bài viết trên tờ The Players Tribune. Dưới đây là toàn bộ nội dung của bài viết ấy.

Khi bạn đọc hết bài viết này, tôi sẽ biến bạn thành một người hâm mộ Senegal. Tôi hứa với bạn đấy. Ngay cả khi Senegal không phải là đội tuyển yêu thích nhất của bạn ở kỳ World Cup này, chúng tôi vẫn rất vui nếu được trở thành đội bóng yêu thích thứ hai của bạn. Chúng tôi sẽ đón nhận tình cảm của bạn, không có vấn đề gì cả.

“Chúng ta đã có cây bút trong tay, và sẽ là những người viết lại lịch sử”

Tại sao lại là Senegal? Hãy bắt đầu từ cúp bóng đá châu Phi 2022 (AFCON), giải đấu không được mọi nhà quản lý bóng đá ở châu Âu yêu thích. Có một câu chuyện khá hài hước. Tôi chưa bao giờ kể câu chuyện ấy dù nó là sự thật. Vào cuối hiệp phụ trong trận chung kết với Ai Cập, cả sân vận động ở Cameroon trở nên căng thẳng. Tôi như được sống trong những ký ức vào năm 11 tuổi. Khi tiếng còi mãn cuộc vang lên, tôi biết mình chuẩn bị bước vào loạt sút luân lưu. Và những hình ảnh về kỳ World Cup 2002 lại ùa về.

Kalidou Koulibaly - Cầu thủ bóng đá Sénégal
Koulibaly thực sự là thủ lĩnh của đội tuyển Senegal. Ảnh: Getty Images.

Là một cầu thủ bóng đá, bạn thường sống trong những khoảnh khắc như vậy. Tôi không có nhiều thời gian để lo lắng. Đây là cơ hội ngàn vàng để bóng đá Senegal giành danh hiệu lớn đầu tiên. Chúng tôi biết cả đất nước đang theo dõi từng bước chân của đội tuyển. Mọi người cũng đã phải chứng kiến quá nhiều nỗi đau trong những năm qua. Bạn còn nhớ chúng tôi từng bị loại ở vòng bảng World Cup 2018 vì chỉ số fair-play chứ? Sau đó, chúng tôi lại thua trong trận chung kết AFCON 2019. Có vẻ như lịch sử chưa bao giờ yêu Senegal.

Sau khi Senegal giành chiến thắng trong trận bán kết thứ nhất, tất cả chúng tôi cùng ở khách sạn để xem Ai Cập thi đấu. Họ đã giành chiến thắng trong loạt luân lưu. Chúng tôi nhìn vào thủ môn của Ai Cập và nói: “Này các bạn, chúng ta phải đánh bại họ trong 90 phút, bởi thủ môn của họ có thể ngăn chặn mọi cú sút penalty”.

Haha. Vâng, đúng vậy. Tôi chưa bao giờ kể chuyện này với báo chí. Nhưng vào lúc ấy, chúng tôi dặn nhau rằng sẽ không để trận đấu kéo vào loạt luân lưu bằng bất kỳ giá nào.

Như các bạn đã biết, điều đó không xảy ra. Chúng tôi buộc phải phân định thắng thua bằng loạt luân lưu. Sau khi hiệp phụ khép lại, toàn đội đứng ngoài đường biên, nghe lời chỉ đạo từ HLV Aliou Cisse và chọn ra những người làm nhiệm vụ trong loạt đấu súng cân não. Tâm trí của tôi bắt đầu có những ký ức đan xen. Đầu tiên là nỗi đau khi bị tuyển Thổ Nhĩ Kỳ loại ở tứ kết World Cup 2002 vì luật bàn thắng vàng. Sau đó, tôi nhớ lại loạt sút luân lưu trong trận chung kết AFCON 2002 với Cameroon. Tôi nhìn sang HLV Cisse, người đã ra sân thi đấu ngày hôm đó, và nghĩ: “Trời ạ, ngay cả thầy cũng sút hỏng phạt đền trong trận gặp Cameroon vào năm 2002! Có lẽ chúng tôi thực sự bị thần may mắn nguyền rủa!”

Nhưng rồi Cisse tập hợp tất cả chúng tôi lại theo một vòng tròn. Thầy đã có một bài phát biểu hay nhất từ trước đến nay, làm thay đổi tâm trạng của tất cả chúng tôi. Khi còn là những cậu bé, chúng tôi đã chứng kiến Cisse sẵn sàng hy sinh cả tính mạng vì màu cờ sắc áo. Thầy thường đặt đầu của mình vào những vị trí mà người khác chỉ dám đặt giày của họ. Vậy nên, chúng tôi hiểu được tinh thần của Cisse. Vào thời điểm toàn đội chuẩn bị thực hiện những quả penalty, thầy bảo chúng tôi: “Đừng sợ hãi, hãy tiến về phía trước, mang chiến thắng về cho đất nước của chúng ta, và cho các thế hệ cầu thủ đã cống hiến vì màu áo Senegal từ năm 2002 đến hiện tại. Chúng ta đang có cây bút trong tay, và sẽ là những người viết lại lịch sử!”

Sau bài phát biểu đó, tất cả nỗi sợ hãi của chúng tôi đều biến mất. Tôi nói với Cisse rằng mình sẽ thực hiện quả sút đầu tiên. Là đội trưởng, tôi luôn muốn trút bỏ gánh nặng trên vai. Nhưng sau đó, thầy nói một điều khiến tôi bất ngờ. Thầy nhìn mọi người một lượt rồi cất tiếng: “OK, Kouli sẽ sút quả đầu tiên. Nhưng tất cả áp lực sẽ dồn lên tôi chứ không phải cậu. Bởi tôi là người đưa ra quyết định. Các cầu thủ khác cũng vậy. Tất cả chỉ cần bước lên, sút và giành chiến thắng!”.

Tôi bước đến chấm penalty một cách mạnh mẽ và cầm trái bóng lên. Đó không chỉ là một quả penalty, không chỉ là một trận chung kết. Sức nặng của 20 năm lịch sử được dồn hết lên quả đá này.

Kalidou Koulibaly - Cầu thủ bóng đá Sénégal
Senegal từng để lại tiếng vang ở World Cup 2002. Ảnh: Getty Images.

“Đôi khi mọi người vẫn hỏi tôi rằng tại sao lại khoác áo tuyển Senegal thay vì tuyển Pháp”

Tại các khu dân cư ở Pháp, luôn có 2 giải đấu World Cup diễn ra cùng một lúc. Đó là World Cup trên TV và một giải đấu khác trên đường phố mà bạn sẽ chơi cùng với những người bạn của mình. Trên TV, có đội tuyển Senegal, đội Thổ Nhĩ Kỳ, đội Tunisia, đội Algeria… Sau đó, ở khu phố cũng có đội Senegal, đội Tunisia… Trong mỗi mùa hè không có World Cup, mỗi khu phố đều có sự pha trộn giữa các nền văn hóa, ngôn ngữ và tình bạn. Chiếc PlayStation của bạn dần dần sẽ thuộc về cả xóm. Khi bạn đến công viên cùng mẹ và nhìn thấy nhiều bà mẹ khác đang ngồi ăn kem quanh bãi cỏ, bạn không nên chỉ hôn mẹ của mình. Thay vào đó, bạn nên đến và hôn lên má của tất cả người mẹ đang ở xung quanh bạn.

Nhưng cứ sau mỗi 4 năm, World Cup diễn ra thì sao? Không không. Bây giờ, bạn đang đại diện cho đất nước của mình. Bạn phải ra đường và chơi bóng vì đất nước của cha mẹ, ông bà của bạn, như thể bạn thực sự được gọi lên đội một để thi đấu ở World Cup. Vào mỗi buổi sáng trước mỗi trận đấu tại World Cup, bạn phải ra ngoài và chơi một trận đấu khác.

Ở giải đấu cấp khu phố, Senegal của chúng tôi thực sự đấu với Thổ Nhĩ Kỳ giống như ở tứ kết World Cup 2002. Đến bây giờ, tôi vẫn nhớ như in về trận đấu đó. Sau khi chúng tôi thua, linh tính mách bảo rằng tuyển Senegal cũng sẽ thua. Chúng tôi tranh luận với nhau về những sai lầm, bật khóc và ngã quỵ xuống đất. Trong thế giới nhỏ bé ở Saint-Dié-des-Vosges của chúng tôi, một nhóm trẻ 11 tuổi đã khiến cả đất nước Senegal thất vọng.

Đặt mua giày Adidas chính hãng tại đây

Bạn có thể nghĩ rằng tôi đang phóng đại mọi thứ. Nhưng không, đó là sự thật. World Cup có một sức hút rất đặc biệt. Cách đây ít ngày, bạn tôi vừa nhắc tôi rằng mọi người rất khao khát được nhìn thấy Senegal giành chiến thắng trong trận tứ kết năm ấy. Khao khát ấy lớn đến nỗi chúng tôi đã cố gắng thực hiện một số tà thuật trước mỗi trận đấu. Chúng tôi nhận một lá cờ Senegal cỡ lớn từ ai đó, liền đặt lên bàn cầu nguyện, cúi đầu trước Chúa để xin ngài giúp đỡ “Những chú sư tử Teranga” đánh bại Thổ Nhĩ Kỳ.

Tôi tin chắc rằng Chúa đã nghe được lời thỉnh cầu của chúng tôi, và hoàn toàn tự tin về kết quả trận đấu. Tất nhiên, mọi người đều biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Senegal thua vì bàn thắng vàng và tất cả chúng tôi đều khóc. Nhưng sau đó, tôi nhận ra những điều tuyệt vời trong khu phố. Chúng tôi gạt đi nước mắt và chia vui cùng những người bạn Thổ Nhĩ Kỳ của mình. Một trong những người bạn thân nhất của tôi tên là Gokhan. Khi tôi nói lời chúc mừng Gokhan, bố mẹ của cậu ấy đã mời tôi một bữa ăn. Ở nhà cậu ấy, tôi được ăn kebap. Còn tại nhà tôi, Gokhan cũng từng được ăn mafé de poulet. Vì vậy, sau khi Senegal bị loại, tôi chuyển sang cổ vũ cho Thổ Nhĩ Kỳ.

Đó là vẻ đẹp của trẻ em và của World Cup. Chúng tôi vẫn đại diện cho màu cờ sắc áo, hát bài quốc ca của đất nước mình nhưng không hề có sự chia rẽ. Chúng tôi mơ về quê hương của mình theo hướng tích cực. Trong khu phố của tôi, giấc mơ ấy thường có sự kết nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa gia đình này và gia đình khác. Đặc biệt là trong những gia đình người châu Phi, bạn sẽ thấy cha hoặc chú của mình khóc, điều không thường xuyên xảy ra.

Đôi khi, mọi người vẫn hỏi tôi rằng tại sao lại chọn khoác áo tuyển Senegal chứ không phải tuyển Pháp. Có người còn khẳng định: “Này Kouli, nếu cống hiến cho tuyển Pháp, cậu có thể trở thành nhà vô địch thế giới!”

Vâng, có thể. Nhưng tôi tin vào duyên số. Tôi luôn nói rằng bản thân mình là kết quả của 2 nền văn hóa, Pháp và Senegal. Tôi rất tự hào khi có quốc tịch Pháp. Song đối với tôi, việc tôi đại diện cho tuyển Senegal đã được Chúa định sẵn. Có một điều gì đó thôi thúc tôi từ năm 2002, rồi kéo tôi vào như một định mệnh. Khi Cisse trở thành HLV của tuyển Senegal vào năm 2015, ông ấy đã gọi cho tôi và nói: “Kouli à, Senegal đang bước vào một chu kỳ mới và chúng tôi cần cậu. Cậu phải đi cùng chúng tôi”.

Kalidou Koulibaly - Cầu thủ bóng đá Sénégal
HLV Cisse, người hùng của bóng đá Senegal. Ảnh: Getty Images.

Thầy đã đặt niềm tin vào một cầu thủ 24 tuổi vẫn đang ngồi dự bị ở Napoli. Vì vậy, tôi phải tin vào Senegal. Tôi liền liên lạc cho bố mẹ để nói với họ về quyết định của mình. Đó là lần duy nhất trong đời, tôi cảm thấy họ hào hứng với bóng đá. Thông thường, họ vẫn thể hiện thái độ dửng dưng như thể tôi chỉ đang chơi một trận đấu ở trường học hay khu phố. Họ đã quá vất vả để mưu sinh và không bận tâm đến bóng đá. Nhưng khi tôi gọi cho cho bố qua FaceTime và nói với ông ấy rằng tôi sẽ khoác áo tuyển Senegal, tôi đã thấy mắt ông ấy sáng lên.

Bố tôi là một người thợ lành nghề ở xưởng cưa và làm việc liên tục 7 ngày mỗi tuần trong vòng 5 năm. Ông ấy muốn mang đến cho các con của mình một cuộc sống tốt hơn trên đất Pháp. Tôi từng cố gắng nhưng không biết phải làm thế nào để khiến bố cảm thấy phấn khích. Nhưng ngày hôm ấy, đôi mắt của bố thực sự rạng rỡ. Tôi biết mình vừa đưa ra một quyết định đúng đắn. Đây không phải là một quyết định chỉ liên quan đến bóng đá, mà còn là cả một niềm tự hào. Vâng, tôi đang đại diện cho dòng máu, lịch sử và những giấc mơ của cha mẹ tôi.

“Khi toàn đội nâng chiếc cúp lên bầu trời cao, đó là một trong những khoảnh khắc tuyệt vời nhất cuộc đời tôi”

Tôi sẽ không bao giờ quên ngày tôi trở thành đội trưởng. Hôm ấy, tôi cảm nhận được sự tin tưởng của toàn đội dành cho tôi và sự gắn kết của cả tập thể. Khi HLV Cisse chọn tôi làm người tiếp quản chiếc băng đội trưởng từ Cheikhou Kouyate, ban đầu tôi có chút nghi ngờ. Cheikhou là một người tuyệt vời mà tôi từng biết từ những ngày tôi còn chơi bóng ở Bỉ. Vậy nên, tôi sợ rằng anh ấy sẽ cảm thấy tức giận.

Tôi nhớ vào thời điểm ấy, chúng tôi đang ở trong một khách sạn. Tôi mời những cầu thủ nổi tiếng nhất trong đội – Idrissa Gana Gueye, Sadio Mané, Édouard Mendy và Cheikhou – đến dự buổi họp. Tôi nói với họ rằng tôi chỉ nhận chiếc băng đội trưởng nếu tất cả đồng ý. Song có một điều tôi phải giữ kín, đến bây giờ mới dám tiết lộ. Vào buổi tối trước đó, Cheikhou đã đến gặp tôi và nói: “Tôi rất quý cậu. Cậu là một người đàn ông thực thụ. Vì vậy, tôi muốn thấy cậu đeo băng đội trưởng”.

Nếu câu nói ấy không xuất phát từ Cheikhou, mọi chuyện sẽ rất căng thẳng. Nếu bạn muốn mô tả tinh thần của tuyển Senegal bằng một từ duy nhất, chúng tôi sẽ cùng trả lời rằng đó là “tinh thần Cheikhou”. Cho đến nay, tôi vẫn gọi anh ấy bằng biệt danh đầy trân trọng: Đại úy.

Đối với tôi, đây là ý nghĩa của việc trở thành người Senegal. Bạn phải luôn tôn trọng lịch sử và lớp người đi trước. Tôi không biết cách quản lý của những đội tuyển quốc gia khác ra sao. Nhưng ở đây, mỗi khi cần đưa ra một quyết định đầy khó khăn, tôi sẽ gọi Gueye, Mane, Mendy và Cheikhou đến để cùng bàn luận. Chúng tôi vẫn làm như vậy suốt nhiều năm qua, tất cả cùng nhau tận hưởng những giọt nước mắt hạnh phúc và cả tồi tệ.

Đó là lý do tại sao tôi nói trận chung kết AFCON có ý nghĩa lớn lao. Hai mươi năm lịch sử của chúng tôi đều gói gọn trong trận đấu này. Trên sân, tôi nhìn thấy nhiều thế hệ người Senegal đang mơ ước được nâng cao chiếc cúp vô địch. Những giấc mơ ấy đều kết thúc trong nỗi thất vọng. Tất nhiên, tôi cảm nhận được áp lực rất lớn đang đè nặng lên đôi vai. Song tôi cũng nhận ra rằng tất cả đã được sắp đặt bởi định mệnh. Tôi biết điều gì sẽ đến ngay trong 5 phút đầu tiên của trận đấu, từ thời điểm quả phạt đền của Mane bị cản phá. Nghe có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng việc bỏ lỡ một quả phạt đền không phải là vấn đề quá lớn với chúng tôi. Mane cũng suy nghĩ như vậy, và cậu ấy tỏ ra bình thản.

Kalidou Koulibaly - Cầu thủ bóng đá Sénégal
Senegal làm nên lịch sử với danh hiệu AFCON 2022. Ảnh: Getty Images.

Vâng, Mane không hề bị đánh bại. Cậu ấy ngay lập tức giơ hai tay lên trời rồi hướng về phía chúng tôi. Toàn đội đều thấy ngọn lửa trong mắt cậu ấy. Khi trái bóng lăn ra ngoài và chúng tôi được hưởng phạt góc, Mane đã hét thật to: “Tiến lên! Đi thôi nào! Hôm nay, chúng ta phải đập tan mọi nỗi đau!”

Ở Mane có điều gì đó khá tâm linh. Cậu ấy có sức hút đặc biệt. Khi Mane nhìn vào mắt bạn, cậu ấy có thể đọc được suy nghĩ của bạn và hiểu bạn đang cảm thấy như thế nào. Về góc độ thể thao, cậu ấy là một nhà vô địch. Nhưng trên hết, cậu ấy là một người bạn, một người anh em theo đúng nghĩa đen của từ này.

Hơn 2 giờ sau cú sút hỏng, Mane bước vào vòng cấm và thực hiện quả phạt đền cuối cùng trong loạt luân lưu. Khi ấy, tôi biết chắc chắn cậu ấy sẽ đưa được bóng vào lưới. Những cầu thủ vĩ đại sẽ không bỏ lỡ cơ hội của mình 2 lần liên tiếp. Nếu được nhìn thấy hình ảnh của tôi trước khi Mane sút bóng, bạn sẽ biết tôi tự tin như thế nào. Có 9 người đang đứng ở vòng tròn trung tâm để chờ đợi cú dứt điểm của cậu ấy. Nhưng trong khi 8 đồng đội đang quỳ xuống để cầu nguyện với Chúa, tôi vẫn đứng im, với niềm tin vững như bàn thạch.

Haha. Tôi không hề lo lắng một chút nào. Tôi biết cậu ấy sẽ khi bàn, không còn nghi ngờ gì nữa. Tôi chỉ chờ đợi giây phút trái bóng đập vào lưới. Mane đã dứt điểm một cách hoàn hảo. Vào!!! Chúng tôi là nhà vô địch châu Phi. Tất cả chúng tôi cùng chạy về phía cậu ấy. Đó là cảm xúc ngọt ngào nhất trên đời.

Đặt mua áo đấu mùa 1988/89 của Napoli tại đây

Tôi nhớ mình được gọi lên bục để nhận cúp từ Chủ tịch FIFA, Gianni Infantino. Vì những quy định về khoảng cách do Covid-19, các đồng đội không được lại gần chiếc cúp. Tôi là đội trưởng nên được phép tiến đến nhận cúp từ ngài Infantino. Ông ấy muốn tôi nâng cao chiếc cúp trước ống kính máy ảnh. May mắn thay, do có nhiều năm chơi bóng ở Napoli nên tôi có thể giao tiếp bằng tiếng Italia. Tôi liền nói với ông ấy: “Không, không. Làm ơn hãy để tôi làm điều đó với các đồng đội của mình!”

Infantino đồng ý và để tôi mang chiếc cúp về phía toàn đội. Lúc đầu, tôi đưa chiếc cúp cho HLV Cisse. Tôi muốn Cisse là người đầu tiên tận hưởng cảm giác đứng trên đỉnh vinh quang, bởi thầy đã bắt đầu cuộc hành trình này từ 20 năm trước. Song thầy đã từ chối: “Không, cậu hãy nâng nó đi. Tôi rất vui khi chứng kiến mọi người làm cùng nâng cao chiếc cúp”.

Khi toàn đội nâng chiếc cúp lên bầu trời cao, đó là một trong những khoảnh khắc tuyệt vời nhất của cuộc đời tôi. Có bao nhiêu đứa trẻ đã cắm cờ trên bàn để cầu xin khoảnh khắc ấy trở thành sự thật? Tôi đã nghĩ về những điều như thế khi đang đi trên máy bay, mang chiếc cúp về cho Senegal. Việc phải thi đấu trong điều kiện bong bóng khép kín khiến chúng tôi thực sự không biết có bao nhiêu người đang chờ đợi mình ở quê nhà. Toàn đội chỉ biết điều đó thông qua những bức ảnh và tin nhắn trên mạng xã hội.

Khi máy bay đáp xuống phi trường Dakar, chúng tôi mới cảm nhận được niềm hạnh phúc của mọi người. Tôi không có từ ngữ nào để miêu tả về nó. Chúng tôi được đi trên chiếc xe buýt mui trần, diễu hành từ khách sạn của mình đến Phủ Tổng thống. Đây là nơi chúng tôi sẽ được vinh danh và tận hưởng một bữa tiệc. Vâng, bữa tiệc ấy đã bị trì hoãn một chút. Thông thường, chúng tôi chỉ mất 20 phút để đi trên đoạn đường này. Song hôm ấy có quá nhiều người đổ ra đường để chào đón, nên toàn đội phải mất gần 7 tiếng đồng hồ mới đi đến nơi. Tôi quá kiệt sức, phải chợp mắt trên xe buýt. Nhưng cứ sau 20 phút, tôi lại tỉnh giấc vì những tiếng hô vang của mọi người. tất cả đang gọi tên chúng tôi.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hàng nghìn người đang reo hò, nhảy múa và vẫy cờ. Tôi cảm thấy mình như đang bị ảo giác.

– Ê, tôi đang ở đâu? Đây có phải giấc mơ không?

– Không đâu Kouli. Chúng ta vẫn đang ở trên xe buýt.

Rất khó để bạn tưởng tượng được những gì xảy ra trong ngày hôm đó. Người giàu, người nghèo, những người thuộc các đảng phái chính trị khác nhau… đều tập trung thành đám đông, hòa trong niềm vui chung của cả dân tộc. Một số người còn chẳng biết AFCON là gì, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Họ cứ vui, thế thôi. Đối với tôi, danh hiệu này còn có ý nghĩa lớn hơn cả việc vô địch World Cup cùng Pháp, Đức hay Brazil. Khi lịch sử của bạn chỉ toàn nỗi đau, cảm xúc khi có được niềm vui sẽ khác rất nhiều.

Kalidou Koulibaly - Cầu thủ bóng đá Sénégal
Cả đất nước Senegal mở hội trong ngày những người hùng của họ trở về. Ảnh: Getty Images.

Như thầy HLV Cisse thường nhắc nhở, mỗi khi mặc trang phục thi đấu của tuyển Senegal, chúng tôi không chỉ chơi một trận đấu bóng đá. Tất cả phải thể hiện hình ảnh của một đất nước hoa lệ, một đất nước mà nhiều người không hề biết đủ rõ.

Tại World Cup 2022 này, chúng tôi muốn tạo ra một “khoảnh khắc 2002” của riêng mình. Chúng tôi sẽ dành tặng điều đó cho một thế hệ trẻ em mới không chỉ ở Senegal, mà còn cả cộng đồng người Senegal trên toàn thế giới.

Tập thể năm 2002 đã chơi bóng đẹp mắt đến mức họ vẫn được xem là người chiến thắng dù phải nhận thất bại. Trong khu phố của tôi, những đứa trẻ người Thổ Nhĩ Kỳ, Morocco và thậm chí cả người Pháp đều hét tên của Diop, Diatta, Diouf, N’Diaye, Cissé, Camara và Fadiga. Có thể bạn đã đem lòng yêu mến một đội tuyển khác, nhưng các cầu thủ Senegal năm ấy ngầu đến nỗi bạn không thể không yêu mến bạn.

Thưa các bạn, như tôi đã hứa, tôi sẽ dành chỗ ngồi cho các bạn trên bàn tiệc của chúng tôi. Nếu đội tuyển của bạn bị loại, hãy ủng hộ cho Senegal. Chúng tôi rất vui khi chào đón các bạn. Tình đoàn kết và sẻ chia là điều mà tôi yêu thích nhất khi nói về World Cup. Tất cả chúng ta đều ủng hộ cho quốc gia của mình. Nhưng trên phương diện bóng đá, mỗi trái tim đều không chỉ có một ngăn.