Đánh giá khả năng chơi nhác củahtc one me

Mùa xưa mùa xưa {once upon a time}, Anh Bương {an hoàng trung tướng} dưa Chị Bương {cácmác} lên rừng chơi.

Rừng xanh, xanh lắm nhé. Lá zungzinh xanh như gỉ dồng. Bướm tungtăng xanh như mắt vịt. Nước khe xanh bủnzủn. Mây dèo xanh zộnzàng.

Anh Bương nói, màu cănbản của thiêndàng, là xanh, thưa cácmác (*1).

Chị Bương nói, em muốn một thân-váy xanh, chấm-bi trắng, thả thụng quá bắp-chân, anh sẽ deo nó cho em, phụt Givenchy vào gấu, gòy em sẽ ca bài Anh Cứ Hành Quân (*2).

Đánh giá khả năng chơi nhác củahtc one me

Đánh giá khả năng chơi nhác củahtc one me

Đánh giá khả năng chơi nhác củahtc one me

Đánh giá khả năng chơi nhác củahtc one me

Anh Bương cười hahaha, em sến. Anh thỳ muốn một bọng-ong {hive} tràn mật. Anh sẽ moy mật ý, ăn trước nhùmnhuàm, nhùmnhuàm, gòy hun-chụt xuống tai em, cho tai mý mùm ngọt như nhau, hehe.

Anh Bương cười chưa xong cơn, thỳ Chị Bương phátgiác một bọng-ong lớn, thật lớn.

Bọng-ong treo tútmút nơi cành cao, nhẽ 50 thước, xungquanh nó phứctạp zủizo, xùmxuàm gaigóc.

Anh Bương nói, bọng-ong kia, anh hái em coi.

Giảng là làm. Anh Bương leo mẹ luôn, thonthót, thonthót.

Anh Bương leo gần bọng-ong, thỳ ong-chúa phi mẹ tới, lượn vòve vòve, và zọa zõngzạc:

Dcm Anh Bương, bố mày châm chết cụ mày.

Anh Bương sợ lòy phân ra. Chị Bương bắtdầu khóc bùlu, bùloa, nỉnon, thunthút.

Chị Bương khóc 30 phút, thỳ Bụt hiện ra. Mặt Bụt sắcsảo, trầmngâm, zất phongthủy. Râu Bụt sáng-chóy như huânchương. Môi Bụt zày-thâm cantrường, zất phongthủy cũng.

Bụt hỏi, Chị Bương, sao chị khóc.

Chị Bương nói, Anh Bương sắp bị ong-chúa châm hysanh, em hãi em khóc.

Bụt bảo, ta ban chị một diều-ước. Hãy ước dy.

Anh Bương kêu, cácmác, em ước ông ong này cút mau, nha em.

Nhưng Chị Bương bảo Bụt, em ước chúng em nghèo bớt 30%, chia bớt giasản cho nôngphu Giùn.

Anh Bương tức-diên, dạp hai càng, thét váng, DCM, DCM.

Và tỉnh mẹ giấc.

May quá. Nếu Anh Bương ngủ nữa, mơ thêm, thỳ mất-toy 1/3 giasản.

Mất giasản cho nôngphu Giùn, thỳ tiếc mẹ ngàn dời vạn kiếp, zù trong mơ.

(@2016)

Appendix: Bảng chữ mới

Đánh giá khả năng chơi nhác củahtc one me

*vietnamese new writing concept

1*

*vietnamese new writing concept

2*

*vietnamese new characters*

Tahoma Giun New Writing Fonts (Regular and Bold) are now available for download at: Regular Font: TAHOMA.otf Bold Font: tahomabd.otf

Tahoma Giun TTF Fonts (Regular and Bold) for the older systems: Regular Font: TAHOMA.ttf Bold Font: tahomabd.ttf

Arial Giun New Writing Font for Facebook and most popular sites: Regular OpenType Font: arial.otf Regular TrueType Font: arial.ttf

Tahoma Web Fonts (Regular and Bold) and CSS for web developers: Regular Web Font: TAHOMA.woff Bold Web Font: tahomabd.woff CSS Style Sheets: fonts.css

Cách zùng trên Windows PC: download ***.OTF vào máy nhà, xong copy sang thưmục C:\Windows\Fonts. Chọn "Replace Font" khi dược hỏi.

Cách zùng trên Mac OS: download ***.TTF vào máy nhà, xong click nó. Chọn "Install Font" khi dược hỏi.

Tạp chí Style - Tạp chí thời trang, làm đẹp và lối sống được phát hành bởi Châu Bách Media. - STYLE là tạp chí thời trang, làm đẹp và lối sống dành cho những độc giả có quan điểm sống trẻ, tư tưởng cởi mở và luôn hướng tới những điều mới mẻ. STYLE lựa chọn và mang đến những thông tin, xu hướng thời trang và lối sống mới cho các độc giả STYLE. - Tap chi Style | 08-2015

Tôi thích usps nhưng ghét nhất là giấy notice của nó, miếng này nhỏ xíu nhìn rất giống thư rát, rất nhiều người đánh mất miếng này. Nhưng mà trong vòng 15 ngày nó cứ báo mấy lần nếu không nhận nó gửi trả lại người gửi. Thùng đồ này có bảo hiểm trị giá 50 đô do usps bảo đảm vì gửi Priority, vừa đủ để mua lại thùng khác hehehe


Cám ơn bác kt thật nhiều. Bác kt và bác Lâm làm cho Aty bồi hồi quá. Chỉ có thề diễn tả lòng mình bây giờ là như thế. Đã lâu rồi tính từ lần cuối cùng mình xin đồ của người khác. Lần ấy cách nay cũng chừng 24 năm. Đã viết thư xin ông cậu ở Belgia 100$. Tuy không nhiều gì, nhưng cũng không dám xin nhiều hơn. Lúc đấy cầm 100$ mà lòng xao xuyến lắm. Không có gì sướng bằng lúc thiếu thốn mà nhận được sự giúp đở. Bây giờ thì không thể nói là thiếu thốn mà vẫn mở miệng xin xỏ. Thôi thì đành trở thành thiếu... nợ vậy. Xin bác Lâm và bác kt pm cho Aty cái địa chỉ, hộp thơ cũng được. Có dịp đi đâu đó Aty xin gởi bác cái post card thôi. Cám ơn bác kt đã lo lắng, bây giờ đường SaiGon đã nhiều khu ngập nước. Hy vọng cây bão này sớm đi qua trả lại cho chúng ta bầu trời trong sáng. Bác gởi hàng đi mà còn có bảo hiểm hàng nữa. Thiệt là cẩn thận quá.


Thợ Điện

10-11-2013, 12:56 AM

Ông Tý không việc gì phải ái ngại ,nói cho cùng cuộc đời cho tặng lẫn nhau chúng ta chỉ là chứng nhân ,già rồi ngồi tính sổ tôi thấy chưa cho ai đuợc cái gì...... nhưng gái thì có đấy ...chúng tôi đã nhiều lần cho nhau môi hôn vội vàng , bé thì bụi rơm bụi rạ ,lớn tí thì nhà thờ , chùa chiền ,nơi nào vắng vẻ tất có mặt

ixtPJuwgKxA


Dạ bác. Bác đã nói vậy thì em phải nghe theo. Cuộc đời này tuy không phải mọi thứ đều có thể trao đổi, nhưng đã nhận vào thì cũng phải trao ra, cho dù chỉ là một ít. Bài nhạc Tình Khúc Cho Em với những bức tranh minh họa quá chuẩn.


Thợ Điện

10-11-2013, 06:34 AM

Hôm nay tôi ngồi canh thằng mailman ,từ xa nó đã nhìn tôi cười nói you know you have something Ngon quá trời gửi thẳng từ nhà vuờn có khác .Tôi để nguyên cái bao California chỉ rút ra phần mình và tiếp tục phóng thẳng về Bình Dương cho ông D .Các ông sẽ nhận đuợc trong 2 tuần .hôm qua tới nay tôi suớng râm ran ,nhận đuợc tin ông Gió ,quà của ông K .Tối nay phải uống say mới đuợc ,lòng như cưỡi chim hồng bay lên chín tầng trời

Làm sao cho phải

Tu sĩ Ấn Độ Srona là người rất chịu khó học tập thiền định. Ngày nào ông cũng nhập định, từ bỏ mọi tư tưởng và xúc cảm, tập nhận ‘cái không’. Tuy thế ông chẳng đạt được tiến bộ nào.Ông càng tìm cách thư giãn thì lại càng căng thẳng. Ông càng muốn không nghĩ ngợi gì thì ý tưởng lại càng hỗn loạn. Cứ thế kéo dài, ngày nọ ông nghe nhắc đến đức Phật Cồ-đàm, một vị đạo sư của trời và người, một vị đã đạt mức thiền định cao nhất đang ở gần đó. Ông liền lên đường đi gặp Phật Cồ-đàm xin giúp đỡ.

‘Chắc hẳn ông còn nhớ, lúc còn trẻ, ông là một nghệ sĩ chơi đàn Sitar, ông lên đàn như thế nào?” Phật hỏi ngay vì Ngài biết rõ quá khứ của người tới trước mặt Ngài.

“Ồ, tất nhiên rồi”, Srona bối rối trước cái nhìn của Phật.Phật mỉm cười nói tiếp: "Đàn muốn hay thì dây phải thật căng hay thật chùng?”

“Không quá căng mà cũng không quá chùng, bạch Thế tôn”, Srona trả lời.

“Sức căng cần thiết nằm đâu ở giữa hai thái cực. Thì cũng như thế, ngươi nên thực hành thiền định”, Phật nói tiếp, “Nằm chính giữa, một bên là sự chú tâm, bên kia là sự thư giãn, đó là bí quyết của trạng thái thiền định tỉnh giác, trong đó người vượt qua hoạt động của tư tưởng và rơi vào trạng thái của tâm thức uyên nguyên. Đừng quan tâm gì đến có kết quả hay không kết quả. Cứ tu tập, tu tập và tu tập rồi một ngày nào đó, ngươi sẽ tự tìm thấy cái ở giữa là chỗ nào cho ngươi”.

Lúc nữ thánh Tây Tạng Machig Labdron nghe câu chuyện này bà đọc bài kệ:

“Hãy để mình rơi trong dạng tự nhiên

Của là-như-thế

Có ích gì khi thắt nút hư không?

Trước hết tập thư giãn với sự tỉnh giác,

Sau đó cũng bỏ luôn sự chú tâm

Và cuối cùng bạn không bám giữ bất cứ điều gì.

Hãy để mọi sự xảy ra

Thế nào cũng được,

Và hãy yên nghỉ trong dạng

Mà bạn vốn xưa nay đã nằm trong nó.”


kt22027

10-11-2013, 08:36 AM

@bác Lâm Nếu bác Lâm thích ngọt thì nên dùng trái cây ngọt thế đường. Trái chà là là loại trái ngọt nhất và có rất nhiều chất tốt. Trên thế giới có rất nhiều loại chà là, nhưng chà là Mỹ là loại ngon nhất vì nó được lựa đem về. Loại bác vừa nhận là loại trái to nhất. Đã thế dân trồng bên này còn chăm lo nó rất kỹ, lúc trái vừa đậu họ loại bỏ 90% trái non, chừa chổ cho 10% còn lại nên trái to lạ thường.

@Aty Tôi không có mua bảo hiểm cho thùng đồ bác ơi. Loại kiện Priority có sẵn 50 đô bảo hiểm nếu mình không mua thêm.


@bác kt, mình bấm vào link bác gởi đến bác Lâm, thấy có để bảo hiểm 50$ cho nên tưởng bác mua. Không dè đó là bảo hiểm của công ty. Ở Mỹ làm ăn thiệt là rạch ròi.


Thợ Điện

11-11-2013, 12:47 AM

Các ông Tý và D mới nên không biết cách đây vài năm có Kỳ đài Hải Phòng do ông 6789 và ông nhachoa chủ trì .Sáng chủ nhật nào cũng ồn ào náo nhiệt ,truớc khi công đài luôn có một bài viết của ông nhachoa phi lộ mở đuờng đọc rất khoái ,trong đó ông đề cập đến mọi thứ hư thực chen lẫn nhau mình cứ như lạc bến mê .Ngày ấy một mình ông 6789 châm ngòi cho nền cờ tướng Hải Phòng ,đi thi đấu vui như mở hội .mỗi lần đi ông đều đe nẹt Ai thi đấu không thành công trên đuờng về sẽ bị ném xuống sông làm mồi cho thủy quái Lần đi nào cũng oai hùng như đi đánh quân Nguyên ,ông đều bịn rịn từ giã vợ con xong rồi đập nồi dìm thuyền thề không thắng không trở về .Ngày ấy đang thời của công tử tiền tiêu như nuớc Đang vui ,ông nhachoa hốt nhiên lấy vợ ,phu nhân lại là người thực tế quyết không cho các ông mãnh chỗ để rong chơi .Sau nhiều lần ấu đả ông nhachoa đành phải gạt lệ đóng cửa để vừa lòng người đẹp ,người mà ông đã chót dại thề thốt yêu đến trọn đời .Phu nhân thừa thắng xông lên biến chỗ ấy thành một cơ sở thẩm mỹ kinh doanh .Ông nhachoa ngậm ngùi đặt tên là Luy Lâu (ý nhớ cái thời vàng son của nuớc Việt)còn ông 6789 ngày xưa đập nồi dìm thuyền quá tay nên đập luôn cả nồi cơm nhà mình ,phu nhân có một Blockbuster dưới chân cầu cũng phải dẹp ( Ông ấy rành phim là vì thế) Hỡi ôi dâu bể những người anh em của mình giờ đây lưu lạc bốn phương trời ,có chút tình yêu với tomato cũng không giữ đuợc ,tôi cóp nhặt một bài thơ tặng ông nhachoa nhưng ông ấy có ý ngượng không đọc nên tôi mang về đây bắt ông phải đọc

Hải Phòng , năm ấy ông Hoa !

Ông còn có nhớ hay là đã quên?

Tôi phục ông ,kẻ bề trên,

Một thời quá khứ đảo điên thế mà.

Thời ông tơi tả phương xa,

Giấy tờ ấm ớ, cửa nhà cũng không.

Tương lai quả thật phiêu bồng,

Mẹ già thấp thỏm ,ông thời lông rông

Tương lai buồn tẻ, lặng tăm,

Con đường bụi đỏ, quán tăng, gió nồng.

Số ông đến bước đường cùng,

Nếu không gặp vợ, tình chung đồng bào.

Quán sầu, xe nặng, bánh bao,

Ông ngồi trông có khách nào đến xơi,

Và chiều hôm ấy, ai ơi!

Cầm tay vợ dẫn về nơi nhà mình.

Bảo kèm em út học hành,

Hạnh phúc ông có nên thành từ đây.

Chiếc bàn học, bên trời mây,

Được ăn uống thoả mỗi ngày hai ca,

Dịu dàng thấm thịt thơm da,

Trông đôi mắt vợ như là trăng sao!

Trước thời khắc của tồn vong,

Ông còn dan díu trong vòng ấm êm!

Bây giờ, em hỡi nơi đâu?

Bao năm chưa lại bên thềm nhà xưa.

Ông nhìn sớm nắng, chiều mưa

Mà say nỗi nhớ quẩn quanh bên lòng


Bác Lâm không kể lại sự tích oai hùng của hai bác 6789 và Nhac Hoa Loi Viet về chuyện đã gây dựng phong trào cờ tướng Hải Phòng thì chắc chắn là em không thể ngờ được. Hôm trước em cũng có đánh cờ với bác Kiêm Go. Kết cục em thua thảm luôn. Hà..à..à, chi biết nấc lên một tiêng thở dài cho cuộc đời dâu bể. Thành thật xin chia buồn với bác Nhac Hoa Loi Viet. Những đứa bạn tôi thường nói: dép giày còn có số nói chi cái khác. Đó là câu nói trong lúc mình chưa có được thành công gì nơi cuộc sống. Cái thời tay trănng ấy mà. Nhìn người ta có được cái mình mong muốn mà lòng thì cứ ca bài ước gì. Cái mình có còn hay đã mất ngày hôm qua sẽ là vật liệu cho mình ngày mai. Ngày xưa tôi theo xe cơ giới, làm và học thì có lương. Bao nhiêu cũng chỉ đủ tiêu. Mỗi cái tết đến thì buồn lắm. Vì không có nhiều tiền sắm sửa bộ đồ mới để đón xuân. Đùng một cái, có được một mối tình. He he, mối tình này đẹp lắm. Em tuy không sắc nước hương trời, nhưng cũng trên điểm trung bình. Và cho đến hồi kết thì mối tình này vẫn đẹp. Như lời của bài nhạc: tình chỉ đẹp. Nghĩ là có duyên mà không nợ thôi thì chia tay sớm còn hơn. Cuộc đời ba chìm bảy nổi. Rồi hôm nay thì mình cũng rất bằng lòng cho cai số của mình. Đương nhiên trong đó có một phần là sự nổ lực của mình. Thành công là cái mà mình có thể. Ôi, một chút tâm sự xin mọi người lượng thứ là sai topic.


roamingwind

12-11-2013, 07:31 AM

Chán thật. Thế kỷ 22 gần tới rồi mà cái post card gởi cho bác Lâm từ phi trường Singapore hồi giửa tháng 10 mà chỉ lò mò tới nhà bác Lâm vài ngày trước khi mình trở lại Mỹ.

Còn hai cái post card bác Lâm sẽ nhận được. Cã hai gởi từ Nepal. Không biết thể kỷ nào nó sẽ tới. Một cái gởi từ Kathmandu, một cái gởi từ Pokhara.

Vợ hiền thấy gởi post card cho bác Lâm hoài nói -- "đi chơi với vợ mà gởi thư cho bồ hoài" :)

Mới về hôm qua. Còn bị jet lag buồn ngủ quá !! Thấy các bác tụ tập vui vẽ tại đây là mừng rồi.


Tontu

12-11-2013, 12:40 PM

Chào cả nhà

Các bác và quý anh em kể nhiều chuyện vui nhỉ? Dạo này nhiều việc quá nên ít có giờ vào đây chơi. Chúc quý bác và anh em được mọi sự tốt lành và bình an.

Anh Tý

...Tramadol 50 mg, Diclofenac 75 mg, và Voltaren, uống nhiều có hại LẮM không. Thuốc thì đã có, liều lượng mỗi ngày Tramadol 3 viên, Diclofenac 2 viên. Voltaren không uống chung với 2 thứ kia và mỗi ngày uống 3 viên. Đièu trị thời gian 2 tới 3 tuần vì bịnh đau lưng nhức xương do lao động nặng lâu ngày gây ra. Cũng vì uống lâu nên sợ...

Trả lời:

1. Tramadol 50 mg: Tôi chỉ cho bệnh nhân uống 1 viên ngày 2 lần sau khi ăn. Loại này dùng để trị đau nhức. Khi dùng thuốc này nếu anh thấy có những có những hiện tượng như: tim đập nhanh, khó thở, mặt sưng lên, ảo giác, seizure, etc...thì anh nên dừng lại, đừng uống nữa, và phải cho bs gia đình biết ngay. Thuốc này cũng có thể làm cho anh bần thần, buồn ngủ, nhưng điều này không đáng ngại.

2. Diclofenac (generic), brand names (voltaren): trị đau nhức khớp xương

- Chúng cùng một họ của NSAIDs (diclofenac, ibuprofen, naproxen...). Khi dùng loại này, nên đi kèm với bữa ăn để tránh stomach upset thưa anh. Khi dùng thuốc diclofenac thì tuyệt đối không được đi kèm với Warfarin (Coumadin: một loại thuốc làm loãng máu) vì nó có thể làm chảy máu nhiều hơn gây nguy hiểm. Ngoài ra, cũng không nên dùng cho các bà bầu vì nó có thể ảnh hưởng tới tim mạch của thai nhi.

- Nếu anh Tý đã từng bị dị ứng với Aspirin, hay bất cứ loại nào thuộc NSAIDs...thì không nên dùng Voltaren. Voltaren không nên dùng lâu dài vì nó có thể tăng nguy cơ tai biến mạch máu não, và heart attack.

- Nếu anh Tý đã và đang có vấn đề về tim mạch thì chỉ nên dùng ngắn hạn mà thôi, không nên dùng lâu dài. Còn nữa, phải cho bác sĩ gia đình biết nếu thấy huyết áp tự dưng tăng cao, đau ngực, suyễn, lỡ loét hoặc đau bao tử, hoặc đang bị thận yếu. Còn nữa, khi dùng loại này thì cũng không nên hút thuốc vì sẽ làm tình trạng blood clots nặng thêm mà thôi.

- Ngoài ra, anh cũng nên tránh uống "rượu" vì khi nó xúc tác với Voltaren sẽ tăng nguy cơ lỡ loét bao tử và stomach bleeding. Tôi nghĩ bs gia đình của anh chắc cũng cho anh biết về điều này rồi?!

- Nhìn chung, những loại thuốc thuộc họ NSAIDs đều chỉ nên dùng ngắn hạn, không nên dùng trong thời gian dài vì nó có thể ảnh hưởng tới vấn đề tim mạch (i.e heart attack, congestive heart failure), suy thận, đường tiêu hóa (i.e gastrointestinal bleeding), và hại gan.

.....

Những loại khác:

Option 1: Ibuprofen 600 mg, uống 1 viên, ngày 3 lần, dùng sau khi ăn.

Option 2. Methocarbamol 500 mg, uống 1 viên, ngày 3 lần, dùng sau khi ăn.

Hai loại trên phải đi khám, bs mới cho toa để mua. Bác sĩ sẽ dựa vào tiền sử bệnh lý để quyết định cho loại nào phù hợp hơn. Không phải ai đau nhức thì cũng đều cho thuốc giống nhau vì nó còn tùy thuộc vào thể lý, dị ứng, kết quả thử máu, tình trạng bệnh nặng nhẹ khác nhau, etc. Đương nhiên cũng chỉ biên cho 1 toa mà thôi.

Kinh nghiệm:

- Những loại thuốc cho theo toa bs uống cũng chỉ đỡ trong thời gian ngắn thôi. Nếu uống thuốc Tây hoài mà không hết, thì chỉ còn cách cho "chính". Đây là giải pháp cuối. Tuy nhiên, khuyết điểm của thuốc "chích" là làm mòn xương. Vì thế, cũng không phải là cách tốt nhất, thưa anh.

Hỗ trợ thêm:

  1. Muscle Rub (thuốc bôi)

- Muscle Rub (Greaseless Pain Relieving Cream) - Deep Penetrating Pain Relief

http://www.cvs.com/bizcontent/merchandising/productimages/large/5042820096.jpg

- Anh có thể tìm mua tại các nhà thuốc Tây, hoặc bệnh viện đều có. Nó có nhiều hiệu (Perrigo, Tiger Balm), dùng Perrigo rẻ tiền hơn.

  1. Ionique CMD

- Lúc trước có ghi cho anh Tý số phone và địa chỉ để mua rồi.

- Ionique CMD loại này mua tự do, ưu điểm của nó là không có phản ứng phụ, dùng lâu dài không sao cả. Loại này có thể dùng chung với food, hoặc nhỏ vài giọt vào nước uống (sữa, nước lọc).

- Loại này có thể dùng chung với thuốc Tây cũng được, không gây phản ứng phụ. Loại này có nhiều công dụng trị liệu: giảm đau nhức bắp thịt, các khớp xương, đi đứng khó khăn, đau răng (nhỏ vài giọt vào răng đau là hết ngay), mất ngủ, etc.


Xin cám ơn bác Tôn nhiều. Bác giải thích thật là cặn kẻ. Hôm trước tự nhiên mình bị đau ở cái xương mông. Lúc đi đứng thì cái xương này nó đau thốn lắm. Phải lấy cái tay nhấn vào cái mông chổ cục xương chuyển động đó thì mới không thấy đau. Mình nói với bác sỹ là 3 năm trước cũng bệnh này mình đã uống Tramadol 50 mg, Diclofenac 75 mg, và uống thời gian là 1 tuần thì hết đau. Lần này cũng y như củ, bệnh tái phát. Không biết là ngồi làm việc sai tư thế hay sao đây nữa. Cũng đã uống lại thuốc này trong tuần qua, cái chân cũng đã bớt đau nhiều. Lúc đau thì thấy đau từ cái mông, chạy xuống phía dưới đầu gối bên chân trái thì thấy hơi bị tê tê một chút. Ionique CMD mình cũng đã có rồi bác, nhưng chỉ dành cho bà xã uống thôi. Vẫn uống mỗi ngày là 15 giọt chung với ly cà chua xay.

Vì thuốc khó mua cho nên mình dành cho một người. Aty xin một lần nữa cám ơn bác Tôn thật nhiều và kính chúc bác và gia đình vạn sự an khương.

PS: gởi tấm hình chai Ionique CMD lên nhưng vẫn bị hư như mọi khi. Tại sao nhỉ? :suynghi1. Anh ZZZ đã up lên được hình bên cờ vua cho Aty nhưng hôm nay làm lại vẫn không đươc. Hic.

3296

Hic, cái file bây giờ chỉ còn lại có 16,5 kB, có lẻ mờ lăm nhỉ. Thôi thì có còn hơn không vậy.

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/009.jpg

Sau một hồi loay hoay thì bây giờ đã làm đựoc rồi.


Gởi các bác xem 4 cây cột chống của một cây cầu dài sẽ bắt ngang con sông nhỏ này:

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_0065.jpg

Và bây giờ cây cầu đã hoàn thành :

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/24122011581.jpg


Thợ Điện

12-11-2013, 02:41 PM

Thôi ông Gió về nhà rồi ,thế là mừng .Bác Tôn cũng bớt làm việc đi thỉnh thoảng ghé chơi ,làm mãi cũng thế thôi bác ạ Hehe vui quá uống đến gần 1 giờ sáng ,mai mốt bắt ông Gió kể chuyện Nepal mới đuợc .ông Tý bên đó có pumkin seed không ăn hạt đó rất bớt đau nhức mà phải ăn sống ,hình như nó gọi là bí ngô thì phải ,công hiệu vô cùng ,đau nhức theo đông y là khí âm hư phải làm cho dương khí vượng lên ,nếu ở Sài gòn ông đến nhà văn hóa thanh niên xin học hồng gia đi, chỉ học 10 thế kéo đơn bộ nội công là ok rồi không cần học sâu .Dùng thuốc mãi bị bại thận đó ,kết hợp ăn uống và tập luyện sẽ khả quan hơn


Em không có ở SaiGon bác Lâm ơi. Lâu lâu thì em có chạy về đó chơi được vài hôm. Hạt bí ngô rang thì em có ăn rồi nhưng ăn sống thì em chưa bao giờ. Để em thử ăn một thời gian bác ạ. Phải đánh vòng ra chợ đặt hàng hy vọng có. Hồi xưa em ăn nhiều canh bí ngô . Nghe nói bí ngô ăn nhiều thì thông minh lắm, thằng bạn chí cốt từng nói với em rằng: cậu nên ăn nhiều bí ngô vào sẽ thông minh hẳn đấy. Hắn chọc em thôi. Lúc ấy mà ăn hạt thì có khi 100 kg cũng có được mà ăn. Như vậy là hạt phải phơi khô hay là như thế nào ha bác ? Hay chỉ rửa sạch nhớt bên ngoài thôi ?


nhachoaloiviet

12-11-2013, 04:23 PM

He đọc bài thơ của Lão gia ngơ cứ như đọc thơ rút the? đi chùa ay. Nhachoa hoa đang rất ok và vui đây, hẹn lão gia bên uc nha. Đợt này muôi pháp của ta cao thậm hơn trước he , đàn pháp sắp đuổi kịp lão rồi hihihi có ng nói với nhachoa rằng càng ngày mày càng trơ? Lên nguy hiểm lão gia a


nhachoaloiviet

12-11-2013, 05:04 PM

A nhachoa mới mua chiếc yamaha cg142c lão xem nó ra sao


ChienKhuD

12-11-2013, 07:14 PM

Chúc mừng Nhachoa. Cây đàn nhìn đẹp quá. Hôm nào ghi hình một bài up lên youtube cho mọi người thưởng thức nhá.


ChienKhuD

13-11-2013, 12:24 AM

Chỉ còn khoảng 2 tháng nữa tết mà nộp đơn xin nghỉ việc. Mọi người đều bảo ở lại để lãnh bonus. Xừ, bonus đâu thể trói chân mình được. Thích thì nghỉ thôi. Mình thích tự do nên môi trường làm việc trả lương theo giờ không phù hợp.

Lúc trước có tâm sự với mấy bác về việc làm freelancer test software. Tôi đã làm được rồi. Cái này chỉ cần setup 1 cái phòng làm việc nho nhỏ, có internet và thiết bị để test rồi nhận dự án về làm. Tính ra thu nhập cả tháng gấp đôi công việc hiện tại. Tôi thích việc này là vì:

- Giờ giấc tự do. Thích thì làm không thích thì rủ bạn đi nhậu. Vì người ta trả lương cho mình theo lỗi phần mềm mình tìm được nên nhiều khi không ngủ được tôi kiếm cũng bộn tiền :)

- Công việc rất ổn định vì nếu mình có năng lực dự án sẽ vào ào ào, không lo không có việc làm.

- Có thể giúp đỡ người thân bạn bè kiếm thêm thu nhập. Có những dự án rất đơn giản là ngồi chơi lô tô, đánh bạc sau đó báo cáo kết quả cho ban quản lý. Những dự án này thường không nhiều tiền, chỉ tầm 2$/giờ và mỗi ngày chỉ làm được 2 giờ. Nhưng đối với những người già cả thì việc này cũng thích thú.


roamingwind

13-11-2013, 12:44 AM

Chỉ còn khoảng 2 tháng nữa tết mà nộp đơn xin nghỉ việc. Mọi người đều bảo ở lại để lãnh bonus. Xừ, bonus đâu thể trói chân mình được. Thích thì nghỉ thôi. Mình thích tự do nên môi trường làm việc trả lương theo giờ không phù hợp.

Hay quá. Bác cứ làm theo ý thích và đam mê. Tôi thì không được căn cơ như bác, đã quá nhiều năm nhiều lần sống trong cái nhút nhát của mình.

Hôm đi leo núi Nepal, lên đến chổ 3000 mét, ngủ đêm tại một quán trọ gặp một anh chàng người Switzerland mặt mài non choẹt, nhìn chừng ngoài 20. Hắn nói đã đi du hành 6 tháng rồi, hỏi chừng nào về lại nước -- "không biết", rồi nhún vai nói "I do what I like" ("tao làm những gì tao thích"). Tối đó nói chuyện thêm mới biết hắn già hơn khuôn mặt, đã ra trường đi làm 10 năm, rồi bỏ công việc sách ba lô đi rong.


Hê hê, cái công việc của bạn hiền CKD nghe thích nhỉ. Kiểu này làm tháng có khi hơn chục triệu như chơi. Thiên hạ sao có người hái ra tiền dể quá. Thấy người mình lại muốn ca bài ca ước gì. Bạn hiền thích cây đàn xịn thì nhờ bác Lâm mua hộ một cây ở california, chừng 1500$ thì tuyệt lắm. Hôm trước em cột chèo về có mang vế một cây mua dùm cho anh rể của hắn. Đàn mới nhưng âm thanh nghe đã quá chừng luôn. Chỉ hơi kẹt là đi máy bay Korea airlines nó không chịu bảo hiểm cho dù cái hộp cây đàn to như cái vali. Bác Wind hôm nay tường thuật trực tiếp trận cờ hay quá. Cuối tuần bác có rảnh thì làm tiếp nhe bác. Nhưng mà thức tới 4am rồi mai còn đi làm thì phải coi chừng bà xã. Mà không biết các bà thường giống nhau về điểm này sao ấy. Nghĩa là chồng có chút mặm mà với cờ quạt thì y như rằng các bà tham gia làm bờ chắn ngay. Không kiểu này thì kiểu khác, cũng phải cằn nhằn mới yên dạ. Đôi khi mình cũng bị nhưng riết rồi nghe thấy quen như nghe Ngọc Huyền ca vọng cổ vậy. ( Nói lén thôi, hy vọng các bà không phải là khách của quán này ).


trung_cadan

13-11-2013, 01:32 AM

Ở đời sướng nhất là được làm việc mình thích , em bỏ mấy công ty nhà nước , giờ tạm ngưng việc kiến trúc - xây dựng do thị trường khó khăn, chuyển sang xây dựng website về cờ , cũng là bởi cái câu trên .

Chả nghĩ lâu đến tương lai thế nào , giờ cứ sướng cái đã :) !!!


Thợ Điện

13-11-2013, 02:47 AM

Ông Trung nói đúng nghĩ xa xôi làm gì mình tính là một chuyện cũng còn phải để chỗ cho trời tính nữa chứ ,khôn ngoan quá lắm khi lại hỏng ,làm cái mình thích lắm khi chả đuợc lợi lộc gì cả nhưng suớng lắm thấy đời đáng sống .Tôi nhớ mang máng trong truyện của Jack London hình như là Call of the wind có những câu thơ vào đầu tạm dịch vu vơ tặng cho các ông bằng hữu ở đây .Ai chui vào quán cà phê đen này tất nhiên là bạn mình ,bất kể mầu da ,chủng tộc ,đực hay cái đều hân hoan đón tiếp .Có thơ rằng

Rốt cuộc còn lại một điều Là họ đã sống và từng dám chơi Dám chơi là đã đủ rồi Dù tiền đặt cuợc mất bao nhiêu lần

Ông Tý ăn hạt bí ngô sống chứ ông rang lên là hỏng bét rồi ,ông bị đau mông ư ? Tôi nghĩ là cuộc đời cho ông ngồi đồng nhiều quá nên bây giờ ê ẩm ,chứ ngồi làm việc thì sao đau đuợc ? Ông cứ hỏi các ông đánh cờ thì biết ,ngồi vặt vẹo suốt ngày mà có thấy ông nào kêu đâu hay ông bị đời đánh cho vêu đít rồi bây giờ mới thấm đòn hehe -ông Gió về thấy ông có vẻ phấn chấn vui vẻ ,ông có đến đuợc tháp ngài Milarepa không

@nhachoa đàn ngon cũng chỉ một phần thôi cái quan trọng là tài nghệ, Yamaha làm đàn từ thập niên 70 trở về truớc tại Japan có ghi sản xuất Nippon Seiki mới ngon vì mặt thùng làm bằng hồng đào Brasil hoăc India chứ sau này toàn ván thông không à lại sản xuất tại china chán lắm .Đàn ngon cũng như kiếm báu phải có duyên mới sở hữu đuợc .Nhưng truớc tiên ông phải yêu đàn truớc đã rồi từ tình yêu đó mới gặp đuợc tri kỉ chứ đâu phải nói như ông Tý cứ có tiền là mua đuợc đâu Đàn và người phải hiểu nhau xin trích một đoạn trong Zorba để các ông thấy người ta chơi đàn thế nào

Lão ngồi mơ màng một lúc rồi đến vách hạ cây đàn xuống ,bàn tay nhẹ nhàng ve vuốt các phím như đang ve vuốt một người đàn bà khỏa thân ,cây đàn kêu lên ư ử ,lão lầm bầm ...Nó không chịu ..nó không chịu .Rồi lại nhẹ nhàng bọc cây đàn lại như chỉ sợ người tình bị nhiễm lạnh sau phút ái ân trên đỉnh núi tuyết

Thế mới gọi là chơi chứ


ChienKhuD

13-11-2013, 09:57 AM

He he vậy thì tôi đang mân mê "bà già" hơn 60 tuổi rồi bác Lâm. Nhưng bà già này vốn là quý tộc, hằng ngày nghe tiếng bà cuối tuần về nhà nghe tiếng "con bé bán cá" vừa chát, vừa hụt... thấy phát chán :).

@Anh Tý: Tầm của tôi chưa thể chơi được cây đàn cỡ 1500$ ấy. Nếu chơi cũng chẳng khác nào cây đàn 25$ Hiện tại đã có cổ kiếm vô giá rồi của bác Lâm rồi. Cây này chơi hay lắm đến nỗi thầy dạy đàn phải nói "cậu rất may mắn khi có cây đàn cho tiếng chuẩn để học".


Oh, thì ra bạn hiền đã có cây cổ kiếm. Đang nghe nói CKD nhận việc mới là freelancer test software đó mà. Tính chúc mừng bạn hiền mà chưa biết làm sao đây. Thôi thì mình làm cái hẹn cuối tuần tại Bình Dương được không vậy. Lúc mình đi Biên Hòa sẽ liên lạc với CKD nhé. Nếu được thì mình lai rai nhấm nháp và làm ván cờ tướng giao lưu thì hay lắm.


Bác Lâm cười thằng em rồi. Hồi xưa ham vui ngồi quán cả ngày, cuối ngày có khi phải đi cầm đôi sa-pô hay cái quần để trả tiền cà phê nên phải có người ngồi đấy chờ tiền. Em cũng được cuộc đời nắn bóp nhiều đấy. Voi thì em có thấy nhưng chưa lên, còn xuống thì gần sát mồng tơi rồi. May mà hôm nay em cũng có được tạm đủ. Còn cái bệnh này nó đến rồi đi không để lại dấu tích. Hy vọng nó đừng ở lại với em quá lâu. Em sẽ cố gắng ăn hạt bí ngô sống bác ạ.


Thợ Điện

13-11-2013, 12:04 PM

Hehe cây cổ kiếm thân tặng ông D là của bố tôi mua cho hồi thập niên 1950 ,lúc đó tôi thích đàn quá mà bố tôi thì lại yêu con, dắt đến tiệm đàn Yamaha ở đuờng Nguyễn Huệ Sài Gòn mua cho .Mua xong ông luờm tôi nói.. Mất béng nửa tháng luơng của tôi rồi ông mãnh

Trên đuờng về nhà tôi lại nằng nặc đòi ông mua thêm cho cây đàn dổm để tập ,khi nào tập một bài thuần thục rồi mới lấy Yamaha ra chơi vì thế đàn lúc nào cũng như mới .Khi tôi đi mang nó đến gửi một thằng bạn ,thằng này rất chung thủy tôi đi biền biệt không liên lạc cả chục năm lúc về ghé đến thấy nó vẫn giữ nguyên vẹn .Hai thằng ngồi uống bia nó tâm sự -Có lúc túng quá có thằng trả một cây tao định bán lấy vốn buôn bán nhưng sợ đến lúc gặp mày rồi ăn nói làm sao vì thế đành nghiến răng chịu khổ Quí thế gìn giữ cẩn thận thế nhưng khi tôi bảo nó mang đi cho ông D nó lại nhẹ nhàng làm ngay mà không buồn hỏi lí do .Ôi những thằng bạn hiếm hoi ! chơi với nhau từ thuở đuổi buớm hái hoa Sau này có nhiều cơ hội chơi nhiều loại đàn nhưng cây đó vẫn là một kỉ niệm hết sức êm đềm .nó gợi nhớ đến tình bố con , tình bạn bè ,những hành trang mà khi mình có tuổi rồi nhìn về như một mơ uớc


roamingwind

13-11-2013, 12:52 PM

Mấy hôm nay nghe bác Lâm nhắc đến truyên Zorba the Greek làm nhớ tới ngày thơ tình thơ quá. Tình yêu thời đại học :). Ôi người ta chỉ muốn theo mình để mình chỉ bài thôi, nhưng đẹp quá đi với nàng là hảnh diện lắm rồi. Ôi cái tuổi mặt mụn, đờ câm. Mời nàng đi xem phim Zorba the Greek, phim trắng đen Anthony Quinn đóng hay thì thôi. Lúc đó đã mườn tượng thấy mình như là nhân vật thư sinh cứng ngắc nhút nhát vớ vẫn trong phim.

Các bác nếu chưa xem nên kiếm phim này xem. Đến bây giờ vẫn chưa đọc truyện, nghe bác Lâm nhắc tới chắc sẽ kiếm về đọc.

Chưa tới Milarepa cave bác Lâm ơi. Năm ngoái nghe bác nói đã có làm research. Nếu mà đi ngỏ ABC (Annapurna Base Camp Trek) thì đã có thể ghé qua, cả tháng Gió hì hụt nhìn bản đồ, đọc blog để biết đường đi ngỏ ABC. Tuy nhiên đến vài tuần trước khi đi đổi ý chuyển qua lối đi khác vì thích lối hoan dã hơn ít người đi, ABC họ đi nhiều quá. Đó là Khopra Danda trek.

Chắc khoản chừng tuần sau sẽ có hình về cuộc leo núi này lên cho các bác xem, cho bác Lâm nhớ lại thưở xách ba lô du hành.


Thợ Điện

13-11-2013, 10:23 PM

Ông Gió tìm đọc đi hay lắm .Tôi có một kỉ niệm đẹp với Greek ,quê hương của Nikos Kazanzakis ,nơi đó có nhiều đền đài cổ xưa ,kiến trúc đã độc đáo mà có cái lạ nhất là hệ thống âm thanh .tôi có lần leo lên tuốt tầng bốn của một ngôi đền để tham quan ,đang say mê ngắm bỗng nhiên có một tiếng hát rất hay cất lên sát gần mình ,tôi giật mình tìm kiếm loanh quanh dù biết chắc đâu có ai ,trên này có mỗi mình thôi .Khi tiếng hát dứt tôi vỗ tay khe khẽ như để tán thuởng ,lát sau xuống thì thấy người phụ nữ đứng ở tầng dưới cùng gặp mình để cám ơn về những tiếng vỗ tay ,tôi ngạc nhiên hết sức thì ra âm thanh chuyền đi hai chiều suốt chiều cao của ngôi đền .Độc đáo thật!

Mỗi thế hệ có một nhận thức khác nhau ông Gió, khi ở VN tôi có gửi tặng ông nhachoa một quyển Zorba ,nghĩ rằng ông chắc sẽ thích ,nào ngờ ông ấy trơ trơ không một phản hồi .Chợt hiểu ra hai thế hệ khác nhau mà mình cứ đòi cách cảm thụ văn học giống nhau thì thật hết sức sai lầm .Ông đọc bài về Nikos cho vui

Mùi thơm những cây chanh trổ hoa quay cuồng người dân hải đảo. Những con lừa bước chậm chạp trên lối mòn hay triền núi. Vài ba con dê cột bên sân nhà; bụi bay đầy đường. Những đống gạch vụn, những đền đài sụp đổ. Mặt trời. Đá. Mây trắng. Biển. Những trái cây. Gió biển mặn nồng, bụi đá thơm ngát, những người ăn mày rách rưới, những con gà tây lủi trốn qua kẹt nhà.

Nghèo nàn, nóng bức, khô cằn, nhiều trái cây, nhiều đứa con nít dơ bẩn chạy rong giữa chợ, những trái nho khô, những chùm nho tươi, đôi má đỏ hồng của cô gái nhà quê, nụ cười thần thoại của cụ già râu trắng, những đồi đá vôi chôn vùi nền văn minh thượng cổ của Địa trung hải, nằm giữa Âu châu, Phi châu và Á châu.

Đó là đảo Crète, thuộc đất Hy lạp, quê hương của Nikos Kazantzakis, văn sĩ, thi sĩ, triết gia, tư tưởng gia, kịch sĩ, phê bình gia, dịch giả, chính trị gia. Nikos Kazantzakis là nhà văn hoá nổi tiếng nhất của Hy lạp thế kỷ hai mươi.

Quê hương ông là nơi phát sinh ra nền văn minh Tây phương, là một hải đảo muôn đời đón gió từ mười phương thổi về; người con trai Hy lạp ấy đã lớn lên giữa những cơn gió thịnh nộ thổi từ những lục địa xa xôi, giữa những tiếng sóng cuồng loạn của đại dương, dưới một bầu trời xanh lơ đầy mây giang hồ và những cánh hải âu đen mướt.

Những buổi chiều trên bãi vắng, lúc hãy còn trẻ, không biết Nikos Kazantzakis đã nghĩ những gì, khi ngắm nhìn những cánh buồm trắng xuôi gió thấp thoáng bên kia chân trời?

Để rồi đi vào đời, Nikos Kazantzakis trở thành con người nghệ sĩ điêu đứng, sống hốt hoảng với ý thức phân tán trước sự sụp đổ của con người và nền văn minh hiện đại; suốt đời, Nikos Kazantzakis chỉ là một cánh buồm say gió, trôi nổi bập bềnh trên đại dương của Hư vô, khát khao hải đảo quê hương, nhưng hải đảo quê hương ấy cũng chỉ là thần thoại, bởi vì quê hương không phải là nơi mà mình đã chào đời và con người vẫn nhớ quê hương đang khi mình ở ngay nơi quê hương của mình; con người vẫn cảm thấy hoàn toàn xa lạ nơi mình chào đời; có lẽ phải chăng lúc mình thở hơi cuối cùng là lúc quê hương mới bắt đầu xuất hiện?

Một con người bình tĩnh bình thường không thể nào hưởng thụ tận cùng những hương sắc trần gian. Phải mất quân bình. Phải điên một chút. Phải gàn. Phải mất trí.

“Phải có một chút máu điên, điên, anh nghe không?” (Nikos Kazantzakis, Alexis Zorba, trang 382).

Hãy ném quăng cái trí óc anh đi!

“Trí óc là một tên bán thực phẩm, hắn giữ sổ sách, tôi đã trả bao nhiêu, tôi đã thu bao nhiêu, đó là tiền lời lãi, đó là lỗ lã! Trí óc là một con buôn bé nhỏ dè dặt, nó không muốn vận dụng hết mọi sự, nó luôn luôn để dành lại, giữ lại” (Nikos Kazantzakis, Alexis Zorba, trang 382).

Đừng giữ lại gì cả. Hãy buông hết mọi sự! Đừng nắm lại, đừng xiết lại. Tôi hãy ném trọn tâm hồn tôi vào đời. Rồi nó đi đến đâu. Mặc. Không nghĩ. Không lo lắng. Đừng tính toán. Cắt đứt hết mọi sợi dây ràng buộc. Buông xuôi hai tay đi. Thả lỏng đi. Nếu mi không làm thế thì mi còn hưởng được hương vị nào của đời? Nếu không làm như thế thì mi chỉ được hưởng một mùi nhạt nhẽo tầm thường. Phải uống rượu mạnh để rồi ngây ngất hơi men mà nhìn thế gian đảo ngược. Cuộc đời là rượu mạnh. Hãy uống cuộc đời cho nóng bừng cả mặt. Rồi nhảy tung vào hố thẳm!

“Đừng tính toán nữa… Hãy bỏ những con số ở đó đi, hãy phá hủy cán cân quân bình, hãy đóng cửa hiệu buôn. Tôi nói với anh như thế, anh có nghe rõ chưa?

Chính lúc này, chính bây giờ là lúc anh sẽ giải thoát hoặc đánh mất linh hồn anh” (Alexis Zorba, trang 136).


PhiHuong

14-11-2013, 12:42 AM

Từ hôm bác Roa lo cho tôi và bác tontu "đàm đạo" mất vui giờ mới thấy xuất hiện, thì ra bác đi xem dấu vết của sự vô hình. Tôi sưu tầm được bài thơ "lạ" post lên để các bác nhàn lãm, cũng đừng đàm đạo căng quá nhé.

昔 我

昔 我 未 生 時 冥 冥 無 所 知 天 公 忽 生 我 生 我 復 何 為 無 衣 使 我 寒 無 食 使 我 饑 還 爾 功 生 我 還 我 未 生 時

王 梵 志 詩

Tích Ngã

Tích ngã vị sinh thì Minh minh vô sở tri Thiên công hốt sinh ngã Sinh ngã phục hà vi Vô y sử ngã hàn Vô thực sử ngã ky Hoàn nhĩ công sinh ngã Hoàn ngã vị sinh thì

Thơ: Vương Phạm Chí

Dấu Xưa Của Ta

Xưa ta lúc chưa sinh Mịt mờ không thửa biết Ông trời thoắt sinh ta Sinh ta lại làm gì Không áo khiến ta rét Không ăn khiến ta đói Trả ông công sinh ta Trả ta lúc chưa sinh

(Dịch nghĩa).


Thợ Điện

14-11-2013, 09:03 AM

Con người võ học càng ngày càng muốn kiêm bác. Tượng trưng cho cái tham vọng bách khoa ấy là Tô Tinh Hà. Không môn học nào là ông không nghiên cứu. Nhưng rốt cuộc trong môn nào sở năng của ông cũng dở dang. Làm thế nào một cá nhân có thể tinh thâm được tất cả những môn học ở trên đời, khi một cái mênh mông của võ học cũng đủ làm người ta chóng mặt? Sự thất bại của Tô Tinh Hà như đã nói lên tâm sự của một thời đại trước cái kiến thức chung càng ngày càng tăng trưởng và phức tạp, nhưng cũng ngày càng tản mác. Trong Tàng Kinh Các những võ học kỳ thư vẫn xếp thành chồng dầy. Ai là người đã thực hiện được sự tổng hợp của cái di sản ấy? Nhưng ngay biết hết được cái di sản ấy cũng chưa có người. Ôi! Vương Ngọc Yến! Nàng ở đâu? Người con gái ấy chưa bao giờ động thủ, nhưng võ công nào cũng thấu triệt. Nàng có thể nói lên từ lịch sử đến những cơ thức và khả năng của một võ công của môn phái một cách tường tận hơn là ngay những người của môn phái ấy. Cao thủ của môn phái này mới xuất thủ thì nàng đã biết là môn võ nào và cao thủ của môn phái kia sẽ dùng môn võ nào để ứng phó. Khi những đối thủ còn mò mẫm chưa biết nên giở những đòn gì cho phải thì nàng đã tiên liệu được tất cả diễn biến của trận đấu. Và mỗi lần nàng mở miệng mách một thế võ cho một cao thủ thượng thừa thì, nghe cái giọng yêu kiều và xa xôi như đến từ một thế giới khác ấy, người ta muốn nghĩ rằng nàng ở giữa cuộc đời như nàng tiên của tri thức thuần tuý. Tiếc sao võ học trong đời nàng chỉ là chuyện phụ. Người con gái ấy cũng như Đoàn Dư, ngoài tình yêu, chẳng coi gì là trọng. Hai người sinh ra để lấy nhau: một người gần như biết tất cả võ công của thiên hạ và một người, nhờ Chu Cáp thần công có sức hút công lực của người khác, mà súc tích trong người nội lực của không biết bao nhiêu anh hùng. Sự tương kết giữa đôi trai gái ấy, sẽ đưa tới kết quả nào? Không ai biết. Nhưng người ta biết rằng cả hai đều coi võ học như một cái gì phù phiếm, và trước thế chia đôi ấy giữa kiến thức và nội lực, người ta không thể không nghĩ rằng cái thời đã hết khi một Vô Kỵ, vừa có Cửu dương Chân công, vừa có Càn Khôn Đại Mã Di Tâm pháp, thâu tóm trong một cái tất cả những có thể của võ học. Sự tổng hợp ấy sau Vô Kỵ, không xảy ra một lần nữa.

Nhưng trong Thiếu Lâm Tự cũng như trong lòng người võ lâm, Tàng Kinh Các vẫn sừng sững làm chứng cho một chí chinh phục không bao giờ nguôi. Vẫn có người giết nhau, và khó hiểu thay! Thí mạng để độc chiếm một võ công như ông và trong nhóm Trường Bạch tam cầm, đã trúng độc sắp chết, mà cứ giữ khư khư ôm lấy con dao Đồ Long không chịu mang ra đổi lấy giải dược, chỉ vì nghĩ rằng trong con dao ấy có giữ một võ học kì thư, vẫn có những Châu Bá Thông, sau khi đã chán tất cả, mà vẫn chưa biết chán võ học bao giờ, vẫn có những Cưu Ma Trí suốt đời đi tìm những võ công lạ và sẵn sàng làm tất cả để đổi lấy tuyệt kỹ mà mình chưa được biết. Nhưng võ học mênh mông. Võ công này chưa thông đạt thì đã xuất hiện võ công khác phức tạp hơn. Khi chưa nắm được cái nguyên lý của võ học thì có biết bao nhiêu cũng là một cái biết dở dang. Các cao thủ phải học từng võ công một cũng như trong Tàng Kinh Các cuốn võ học kỳ thư này xếp lên cuốn võ học kì thư kia. Trí nhớ khi ấy có một ý nghĩa nên thơ khác thường. Nhưng kiến thức vẫn chỉ là một tổng số không bao giờ đóng thành tổng hợp. Ngay Càn Khôn Đại Nã Di Tâm pháp cũng chỉ là một tổng hợp rất lớn chứ chưa có thể nói là đã đạt tới nguyên lý cuối cùng của võ học. Người ta nhớ rằng Vô Kỵ đã luyện thông bảy lớp của Tâm pháp ấy một cách dễ dàng. Nhưng tới lớp thứ tám thì chàng thấy rất khó và gặp những đoạn văn tối nghĩa và chứa những mâu thuẫn không giải quyết được. Hình như người sáng tạo ra Tâm pháp ấy tới một độ nào cũng đã vấp phải một bức tường không thể nào vượt qua. Hay là tại Kim Dung vẫn muốn dành một phần cho thượng đế? Những Cưu Ma Trí, Mộ Dung Bác, Tiêu Viễn Sơn sau một đời khổ luyện tưởng đã đạt tới giới hạn cuối cùng của võ học thì, ngay khi ấy, họ chợt khám phá ra rằng cái tham vọng vượt bậc của họ nghịch lại những võ công tối cao họ luyện được, mà mục đích là dẫn tới cái ý của võ học trong một sự lãng quên và sự tương nghịch ấy đang ngấm ngầm dẫn họ đến chỗ bị tẩu hoả nhập ma. Cảnh tượng ấy mới tuyệt vọng làm sao! Nhưng con người của Kim Dung trong giấc mộng bách khoa, trong ý chỉ sáng tạo, trong tinh thần chinh phục của nó, ngay khi đã bị cái tham vọng của nó quật ngã, không phải đã không nói lên một cái gì vượt bực trong con người. Sự vượt bực ấy tuy nhiên mang sẵn trong nó cái ngòi của thất bại. Con người có một sức sáng tạo không cùng. Nhưng tất cả xảy ra như người ta càng sáng tạo càng xa chân lý, và càng thất lạc trong cảnh tạp loạn của cái kiến thức người ta đã tạo ra. Cho nên người anh hùng đích thực của Kim Dung như Vô Kỵ, thường không phải là người của sáng tạo mà của sự trở về và của sự tìm thấy lại.


kt22027

14-11-2013, 12:14 PM

... Dấu Xưa Của Ta

Xưa ta lúc chưa sinh Mịt mờ không thửa biết Ông trời thoắt sinh ta Sinh ta lại làm gì Không áo khiến ta rét Không ăn khiến ta đói Trả ông công sinh ta Trả ta lúc chưa sinh

(Dịch nghĩa).

Tuyết tan Hoa khai nhuỵ Để được tàn


Alent_Tab

14-11-2013, 05:12 PM

Hi all! lâu mới vào đợt này chạy marathoc nên ít vào chơi được. bác Tôn Tử, bác Lâm vẫn khỏe chứ, vào thất anh Trung mất xe không biết tìm được chưa, thế là đi bố mất hơn trăm củ làm đến bao giờ mới kéo lại được- chia buồn cùng anh.


PhiHuong

14-11-2013, 05:13 PM

Tuyết tan Hoa khai nhuỵ Để được tàn Trong gió lạnh Ý miên man.

Bâc kt22027, Khoái nhất được nghe bác bình luận về cái vô hình, cứ như nhà toán học đang giảng đạo ấy. Lâu rồi không thấy nhachoa và culu bình thơ, không biết có phải đang ăn quân, chém tướng ở đâu không ?.


kt22027

15-11-2013, 06:35 AM

Từ khi được bác Lâm giới thiệu thơ Haiku thỉnh thoảng tôi cũng ngồi đọc đi đọc lại, nhưng đọc mãi không hiểu nó hay chỗ nào. Dưới đây là 3 bài thắng giải, tôi thấy viết đâu có đúng cách. Hình như câu đầu phải gợi mùa gì, 2 câu sau là ý tưởng gì gì đó, còn mấy bài dưới này thì tôi chịu thua hehe

Nhờ bác Lâm, bác PhiHuong hay bác nào giải dùm giúp tôi hiểu loại thơ này đi

* 01 Giải Nhất: - Bài thơ:

Phố xưa Lanh canh guốc mộc Tan vào cơn mưa Tác giả: Đỗ Thượng Thế - Trường Phạm Như Xương- xã Điện Ngọc, huyện Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam.

* 02 Giải Nhì: - Bài thơ:

Sông Hoài Dùng dằng Thơ ai sóng vỗ Tác giả: Phan Văn Tám- 196 Tôn Đức Thắng, khối Tân Lập, phường Tân An, TP Hội An.

- Bài thơ:

Con thuyền trên sông Chòng chềnh ngọn sóng Mái chèo bỏ quên Tác giả: Đỗ Văn Nhàn (Minh Nhàn) - 101 Nguyễn Thị Minh Kha, TP Hội An


Thợ Điện

15-11-2013, 07:59 AM

Thú thực tôi cũng không đủ uyên bác để giải thích về thơ Haiku và cũng chưa thật thích để tìm hiểu đến ngon nguồn ,nhưng tôi có cảm giác người Việt không thể làm Haiku hay được .Nghề của mình là Lục bát ,món khác dùng cứ thấy gượng gạo làm sao Tạm sưu tập ít bài mời các bác xem chơi ,nhiều bài cũng hay nhưng cô đọng quá .Tính tôi lại thích rườm rà ,rề rà ,cái lề mề của kẻ nghiện rượu đến hôn mê .Vì thế tôi thích trường phái Nga với những câu chuyện lê thê .Hôm nay đọc Hồi kí viết dưới hầm của Dostoievski ( Notes from underground).Cả thế kỉ rồi mà có cảm tưởng ông ấy đang mắng mình .Nguyên văn

Tôi xin dõng dạc đứng thẳng lưng dơ một ngón tay mắng thẳng vào mặt các ngài , những lão già đẹp lão ,những lão đàng hoàng ,những kẻ trịnh trọng,những lão chủ hiệu buôn .Rằng ,sống trên 40 tuổi các anh đều là một lũ vô liêm sỉ vì trong các anh khó tìm ra chỗ cho rung động tình người ,tình yêu .trong các anh chỉ còn một thói quen tính toán lạnh lùng hơn băng tuyết

Hehe bị mắng tới tấp mà sao không thấy giận ,nhà văn đó lớn thiệt ông viết những câu đọc thấy rùng mình

Haiku là thể thơ ngắn rất độc đáo của Nhật Bản. Mỗi bài chỉ 17 âm tiết, chia thành ba phần, người Nhật viết liền một dòng nhưng khi dịch ra tiếng nước ngoài được ngắt thành ba câu. Vì chưa quen, người đọc lần đầu có thể hơi ngỡ ngàng, tuy nhiên, đọc kỹ và suy ngẫm, ta sẽ thấy thơ Haiku thật tinh tế. Mỗi bài, thường là một bức tranh phong cảnh nhỏ, tưởng như không nói gì mà thực tế gợi cho ta nhiều điều. Nội dung và triết lý thơ Haiku không nằm ở câu chữ mà ở sự tưởng tượng của chính người đọc.

Thơ Haiku thật kỳ lạ. Ngắn và giản dị. Nhiều khi không nói gì hoặc nói điều chẳng đâu vào đâu, thậm chí tưởng như “ngớ ngẩn”. Thế mà càng đọc, (trong trường hợp của tôi là càng dịch), ta cứ bị cuốn hút bởi sự “không có gì” và “ngớ ngẩn” đó. Tôi có cảm giác người Nhật viết Haiku không phải để truyền tải ý, mà hình ảnh, những hình ảnh chấm phá giản dị. Hình như cũng không có ý định nói điều gì to tát về triết lý hoặc tình cảm như ta thường thấy ở các dòng thơ khác. Có lẽ vì thế mà người đọc phải có sự làm quen dần để cảm nhận và yêu. Trên thế giớ có rất nhiều người yêu và bắt chước viết thơ Haiku Nhật Bản. Hầu như nước nào cũng có Hội những người yêu thích loại thơ này. Thậm chí còn có trường dạy cả cách viết Haiku.

Bản thân tôi cũng phải trải qua một thơ gian khá dài mới làm quen được. Cụ thể hơn 30 năm kể từ ngày tôi tò mò tìm hiểu thơ cổ Nhật Bản, và đã dịch một ít, dịch có thêm vần, mà chỉ loại thơ năm câu (tanca) trong tập Manyoshu đồ sộ. Giờ thì tôi yêu, và kết quả của tình yêu đó là tập Thơ Haiku Nhật Bản này.

Đầu tiên phải nhắc đến ba cây đại thụ của thơ Haiku Nhật. Đó là Matsuo BASHO, Yasa BUSON và Kobayashi ISSA. Mỗi vị tôi dịch khoảng trên dưới nghìn bài. Riêng Basho tôi có hai bản dịch khác nhau, từ hai nguồn khác nhau. Do không biết tiếng Nhật và phải dịch từ tiếng Anh (một số trường hợp từ tiếng Nga), nên một số ít bài trùng lặp trong hai tập này có thể khác nhau, vì tôi chỉ biết những gì người khác đã dịch chứ không phải nguyên bản. Nghe nói tiếng Nhật cổ khó hiểu lắm, thậm chí cả với người Nhật hiện đại, nên việc hiểu khác nhau cũng là chuyện bình thường.

Ngoài ba đại thụ nói trên, trong tập này tôi dịch một lương khá lớn thơ khất thực và thơ thiền của Taneda SANTOKA, một trong những nhà thơ Nhật hiện đại được ưa thích nhất hiện nay, cũng như một số nhà thơ Haiku tiêu biểu khác. Cuối sách, tôi thêm phần PHỤ LỤC, giới thiệu những bài tanca đã nói và Thơ Cổ Triều Tiên tôi dịch ngày xưa, vì về cơ bản chúng cùng hơi hướng, phong cách và thời điểm sáng tác. Cuối cùng là hơn 100 bài Haiku của tôi viết năm 1980 khi tôi bắt đầu mê và chịu ảnh hưởng của loại thơ này. Có điều lúc ấy tôi chỉ mượn số lượng ba câu mỗi bài, chứ không theo phong cách thơ Haiku cổ điển. Thơ của tôi truyền tải ý chứ không phải hình ảnh.

Âu cũng là một trải nghiêm nữa trong sự nghiệp dịch thơ chuyên nghiệp của tôi. Và tôi muốn giới thiệu nó với bạn đọc. Mong được đón nhận và nâng đỡ.

Hà Nội, ngày 3 tháng Sáu, 2010. Thái Bá Tân

Matsuo BASHO (Bản dịch Một)

1 Con quạ Ngồi trên cành cây khô Chiều thu.

2 Người thợ đập đá Ngồi nghỉ bên dàn hoa bìm bìm Cuộc đời này thật buồn.

3 Con ếch Nhảy xuống ao tù Tiếng nước té.

4 Làng này, vùng núi này Nơi không ai lui tới Sẽ rất buồn nếu không buồn.

12 Trăng Một nhà sư Mang trăng đi qua bãi cát.

13 Suốt đêm Nằm nghe gió thu Bên kia núi.

14 Biển xanh Sóng vỡ có mùi rượu gạo Trăng sáng đêm nay.

15 Trong thảm hoa màu trắng Đêm Chuyển thành ngày.

17 Ngoài ấy, bây giờ Đã là mùa thu hoạch? Lều cỏ của tôi.

19 Không hóa thành bướm Mùa thu Đang chín dần, thành mồi cho sâu.


roamingwind

15-11-2013, 09:03 AM

Tuần trước trong lúc tôi đang ở đường hầm xe tốc hành (train station) đông đúc người qua lại bên Tokyo tôi làm rớt một tờ giấy, cuối xuống lượm tờ giấy tôi mới để ý thêm -- quả thật nguyên cái đường hầm hổn độn đông người qua lại này không có một miếng rác. Không một tờ giấy nào khác hơn tờ giấy nhỏ tôi làm rớt. Cái đám này sạch kinh khủng. Sạch và ngăn nắp. Trong năm ngày la cà Tokyo từ sáng đến tối tôi chưa thấy một quán trà nước nào có ghế ngoài đường, như những quán cà phên bên Âu Châu bên Việt Nam. Ra đường sạch bóng mà không thấy thùng rác. Không cần thùng rác vì không ai bỏ rác, hoặc vô ý làm rớt, ngoài đường, không ai vừa vội vã đi tới sở vừa cầm ly cà phê hoặc gặm bánh mì. Mua cà phê ngồi uống tại chổ, bỏ ly vào thùng rác rồi đi đâu thì đi. Sạch và ngăn nắp.

Trong năm ngày tại Tokyo tôi có tới thành phố Kamkura và tika-Kamakura, hai thàn phố kế bên nhau, có tiếng về những đên thờ đạo Shinto và chùa, thiền đường đạo Phật. Tôi tới hai hôm. Hôm thứ nhì, trong lúc thưởng thức cái thiền viện có tiếng tôi lại thấy, lần nữa, cái chổ này nó sạch và ngăn nắp quá.

Có cái gì không bình thường. Có cái gì máy móc trong lối sống này.

Bây giờ lại thấy mấy bài Haiku. Lại trật tự ngăn nấp :).

Nhớ mang máng câu chuyện thiền này. Có người bỏ quê đi cầu đạo lâu ngày trở lại quê, người đồng hương hỏi học được gì thấy được gì. Ông ta đáp -- "con mắt thì ngang lổ mủi thì dọc". Ngắn gọn.

Tuy nhiên khi đem ngắn gọn làm kích thước thì nó lại thành trật tự ngăn nấp. Không có sinh khí.


roamingwind

15-11-2013, 09:13 AM

Bác Lâm. Tuy vậy có quà mọn mua từ Nhật gởi bác. Để bác nhâm nhi khi uống rượu. Chắc thứ Hai bác sẽ được. Đem ra gởi mới biết đường nhà bác là Grandvale (vì họ check trên máy) chứ không phải là Gandvale như bác viết cho Gió lúc trước. Có thể vì vậy mà mấy cái post card đi hoài mới tới :).


cuoiconbo

15-11-2013, 09:26 AM

Hehe,tội nghiệp lão già to lớn của tôi. Hẳn lão đang dằn vặt lắm. Có bao giờ lão muốn quẳng đi mớ kiến thức bách khoa của mình, quay về với MẸ tự nhiên như post trước của lão? Người Nhật tinh tế nên tinh xảo lắm.


PhiHuong

15-11-2013, 12:30 PM

Tôi chưa xem, cũng chưa tìm hiểu về thơ Haiku nên không biết cấu trúc của bài thơ thế nào. Nhưng có lẽ đọc thơ Hai ku phải liên tưởng tới cái cảnh mà nội dung bài thơ muốn nói. Tôi thấy thơ phải có trật tự, có vần, nhưng không quá gò bó và cũng không quá dễ dãi mới hay. Thơ Haiku có cái kiểu dứt câu buông lửng để cho người đọc phải suy ngẫm cũng giống như ca trù vậy, nhưng ca trù ngoài hình ảnh ra còn nói lên được cái thất tình lục dục của nhân tình thế thái.


Thợ Điện

15-11-2013, 10:04 PM

Có cái gì không bình thường. Có cái gì máy móc trong lối sống này.

Bây giờ lại thấy mấy bài Haiku. Lại trật tự ngăn nấp :).

Nhớ mang máng câu chuyện thiền này. Có người bỏ quê đi cầu đạo lâu ngày trở lại quê, người đồng hương hỏi học được gì thấy được gì. Ông ta đáp -- "con mắt thì ngang lổ mủi thì dọc". Ngắn gọn.

Tuy nhiên khi đem ngắn gọn làm kích thước thì nó lại thành trật tự ngăn nấp. Không có sinh khí.

Ông Gió đi lòng vòng một loạt mấy nuớc để rong chơi với phu nhân xem ra ông suớng hơn cả Truơng Vô Kỵ thời truớc rồi .tôi có lần hỏi các vị Lat ma -Tại sao không bao giờ thấy các ngài đi giảng pháp ở Japan ,các ngài cũng chỉ cười cười không nói .Gặng hỏi mãi thì có ngài thương cho sự ngu dốt của mình nên gắng gượng trả lời -Dân tộc ấy ngã tuớng rất lớn lại đuợc huân tập tinh vi từ thơ ấu ,bao nhiêu tầng thế thì pháp nào nói cho lọt

Những dàn nhạc của Nhật như Tokyo Quartet chơi rất chính xác nhưng không có hồn ,họ chắc ít khi đọc Lão Tử để thấm cái chất -Cực khéo duờng như vụng -Thông tuệ duờng như có dung mạo kẻ ngu Tính cách thế nên người Nhật làm đồ dùng thì thật tuyệt ,nguợc lại đồ chơi lại kém .Nói gì những đồ chơi cao cấp như tranh , điêu khắc ,những món thường thường thôi họ loay hoay cả gần thế kỉ vẫn không sao làm ra đuợc những món như LV hay Gucci Đồ chơi phải do dân tộc có máu chơi làm ra như đàn thì phải vùng Barcelona ,Andalucia nơi đó có những nghệ nhân sẵn sàng phơi một mặt gỗ ra mưa nắng cả chục năm để lão hóa các sớ tạo nên sự cộng huởng âm thanh khi rung .Người Nhật thì cho vào máy lão hóa vài tiếng là xong họ làm gì có cái thú để cho thời gian tự làm việc .họ không có những công trình nghệ thuật tuy thế đó vẫn là giống dân thượng đẳng Bác và ông K nghe nhạc thêm nữa không để tôi gửi ? hay là ngán rồi hehe


roamingwind

16-11-2013, 02:28 AM

Vẫn nghe rỉ rã đó bác Lâm. Bác cứ làm tiếp, nhưng đừng vội. Mới mua cái smart phone đang kiếm cách chuyển nhạc qua đó. Có đều cái này cũng hại, có lần hai vợ chồng ngồi nghe nhạc bác cho, đang nghe guitar cổ điển của John Williams vợ hiền nói -- "sau anh không còn chơi guitar cho em nghe nữa ?". Chết mẹ chưa !! :) "Anh bỏ lâu quá làm sau chơi?", "Nhưng em vẫn muốn nghe anh chơi".

Chơi guitar lại thì cũng vui, tuy nhiên phải bỏ cờ Vua? Một ngày có vài tiếng rãnh thôi. Sau đó tôi im luôn :).

Nghe tới piano cổ điển của Yindi Li, vợ hiền nhìn qua nhìn lại không thấy bác thâu Lang Lang có nói "ông này có taste giống mình". Vợ hiền đánh giá Lang Lang không băng Yindi Li. Tôi định nói "ổng là sư phụ mình chứ giống cái gì" tuy nhiên bậc sáng đạo phải biết lúc nào im cái miệng khi nói chuyện với vợ :).

Hôm nay ĐKVĐ Anand thua Carlsen một ván trong trận VĐTG cờ Vua. Chắc tôi phải sữa soạn bản "Tình Lở" gởi tặng Anand, cho một cuộc tình với Caissa nữ thần cờ Vua.


Thợ Điện

16-11-2013, 02:54 AM

Hồi đó tôi thù hãng đĩa Gramophone Deutsch của Đức vì tại sao mời Lang Lang thu đĩa .Tôi đánh giá tay này thấp vô cùng nhưng cũng hiểu cho rằng china có cả tỉ dân cũng phải để người ta buôn bán nữa chứ .Bà xã bác có gout âm nhạc hay ghê không bị những cái lòe loẹt qua mắt .chọn nhạc cho người như thế nghe thật không uổng công

Hôm nay chợt nhớ người thi sĩ tóc trắng và cuộc rượu Sông Mao mấy mươi năm truớc

Mai sau dù có bao giờ

Ðêm phù cát dù bên ngoài trời rất lạnh Nhưng trong ngôi nhà tranh của thiếu úy Hồ Ban Có tình bạn nồng nàn như ly rượu chôn nhiều năm dưới đất Có câu chuyện tình thi vị man man

Có khi nghĩ trời sinh một mình ta là đủ Vì đám đông quậy bẩn nước hồ đời Nhưng lại nghĩ trời sinh thêm bè bạn Ðể choàng vai ấm áp cuộc rong chơi

Vì đàn bà người nào cũng như người nấy Nên ta bảo mình thôi hãy quên em Nhưng đàn bà đâu phải người nào cũng như người nấy Nên suốt đời ta nhớ nhớ, quên quên

Dù mỗi ngày ta xé đi năm mươi tờ lịch Nhưng thời gian đâu có chịu trôi nhanh Dù đen bạc là nơi cố xứ Nhưng đi biền biệt cũng không đành

Uống đến khuya thì nghe ông đọc bài thơ này .tôi cắc cớ hỏi Thiếu úy Hồ Ban có phải là thằng cha định thiêu chết Quan Công ? Ông cười sằng sặc nói - thằng đó chứ còn thằng nào .tôi hỏi tiếp -Nhưng cha đó sống từ thời Tam quốc mà chẳng lẽ sống dai đến tận bây giờ Ông cười hô hố nói tao đưa nó vào thơ vì khoái cái cảnh nó đã sắp mồi lửa hết rồi ,một phát là đi đời ông râu dài nhưng tò mò ghé mắt qua khe cửa nhòm một phát rồi kêu lên ...Đúng người nhà giời ...,xong mở cửa cho ông dẫn hai bà chị kia đi trốn lẹ lẹ .Cảm cái tính nghệ sĩ người xưa làm việc theo hứng nên tao phong chả làm thiếu úy hehe


Kỳ này có nhiều bài hay quá, chỉ đọc thôi chứ không dám mon men. Thôi thì đành bấm LIKE cho thỏa thích.


roamingwind

16-11-2013, 03:12 AM

Bác Aty cứ nói cho đã miệng đi chứ. Tán dóc mà.

Thấy bác cũng xem cờ Vua tôi thật thích. Mình thật ra không chơi giỏi, bỏ lâu lắm rồi bây giờ chỉ nghiên cứu thôi.


kt22027

16-11-2013, 04:09 AM

Xã hội Nhật có nhiều cái hay, nhưng như mọi thứ, thành công đều có giá phải trả. Trên thế giới chỉ có nước Nhật là có từ riêng cho chứng "làm đến chết" (Karoshi), Nhật có tỷ số tự vận cao lắm. Xã hội Nhật đặt sự thành công và mặt mũi quá nặng nên bề ngoài rất tươm tất, mọi thứ đều có qui luật vô hình, nên người Nhật rất máy móc nơi công cộng. Nên khi về đến nhà, vào phòng kín họ xì ra những cái bị nén. Người Nhật có tỷ số cuồn dâm cao lắm, nước Nhật có nhiều đồ chơi người lớn ghê gướm đến mức điên khùng.

Lúc trước tôi có xem một phim Nhật, lâu quá nên tôi quên tựa rồi. Nhưng đại khái là câu chuyện về 2 gia đình. Cả hai người chồng đều bị thất nghiệp, nhưng vì mặt mũi với bà con và gia đình, nên cả hai đều "đi làm" mỗi ngày. La cà chốn công viên. Hai người này là bạn nhau, đôi khi gặp nhau ngoài đường, chào hỏi, cười nói. Nhưng sau khi quay lưng thì người này đã nghĩ thấu người kia đang làm gì vì cả hai đều có tư tưởng giống nhau. Một người tìm được việc lau chùi và cũng vì mặt mũi nên ông rất khốn đốn khi gặp vợ đang đi shopping khu ông làm. Còn người bạn kia tìm mãi không được việc nên giết vợ và tự tử. Trong lúc lau chùi người chồng lượm được một bao tiền khá lớn, phản ứng đầu tiên là giấu đi và tìm cách đem tiền về lo cho vợ con. Nhưng cũng vì mặt mũi với bản thân, và những giá trị anh đã được dạy từ nhỏ, anh buồn rầu đem tiền trả lại. Vợ anh cũng biết là anh đóng kịch, nên cũng đóng kịch theo chồng để cho bề ngoài được yên ổn. Nhưng đóng kịch bị stress quá nên cô này tìm người bạn trai cũ, sắp ngoại tình nhưng lại giực mình cũng vì mặt mũi với bản thân và những giá trị đã được dạy. Cô về tìm chồng, hai người không nói với nhau, nhưng ôm nhau khóc. Phim chỉ có thế nhưng rất hay, nó cho thấy nội tâm của người Nhật, và sức ép của xã hội mạnh đến thế nào.

Lúc trước tôi có viết về chàng trai bên bờ hổ và một thương gia. Ngẫm lại thương gia đó là người Nhật, sau khi nghe chàng thi sĩ ngâm thơ, ông thấu được câu ông nghe từ Việt Nam trong một chuyến thương vụ "làm cho lắm tắm cũng ở truồng" ;)

Khi khác có giờ tôi sẽ bịa tiếp chuyện thương gia giúp vui cho các bác ;)

@bác Lâm Nhạc của bác quí lắm xin đừng ngưng hehe, nhưng không gấp đâu, phần này tôi nghe lâu lắm mới hết.

@bác PhiHuong Thôi không Haiku cũng được, bác cho đọc thêm vài bài thơ của bác đi cho tôi còn học hỏi nửa chứ ;)

@bác Gió Tôi bữa giờ cầu cho Anand thua, chỉ có thua anh này mới bắt đầu chơi mạo hiểm hơn, xem hay hơn nhiều.


kt22027

16-11-2013, 05:00 AM

Đọc nhiều bài của bác Lâm càng thấy phục bác. Những bài thơ, những chuyện này nọ mấy chục năm mà bác nhớ từng lời từng chữ. Đã có kiến thức sâu rộng lại có nhiều tài quá, tài nhớ dai nữa chứ! ;)


He he bác Wind, mình cũng muốn chém lắm, nhưng đúng vào đề tài mình không biết gì để chém thì cũng nên dựa lưng học hỏi. Cám ơn bác đã động viên :) . Nói về cờ vua thì mình thuộc loại kém, nhưng cũng muốn tham gia phong trào. Tuy chưa hiểu được các nước của đại cao thủ, nhưng tim cũng đập mạnh theo mỗi nước đi. Coi trực tiếp thiệt là hào hứng. Lại thấy mấy chuyên gia luận cờ sôi nổi ( nhưng không nghe được gì :( ).

Chân dung nhà luận cờ Norway, Hans Ola Lahlum ( ông ít tóc ):

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/chuyengiabc2.jpg

Ông Anand thấy hơi khó chịu khi phải trả lời phỏng vấn sau ván thứ 5 của giải:

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/Anand_15112013.jpg

Carlsen chơi cờ mù: http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/Carlsen2.jpg


roamingwind

16-11-2013, 05:26 PM

Ông Aty có xem ván 6 không? Xem Anand có rữa hận được không.

Tối nay tôi đã sẵng sàng thức trắng đêm. Có sẵng chay rượu đỏ và đồ nhấm :).


Vừa mới đi công chuyện về tới bác Wind ơi. Ghé qua coi kết quả thì thấy Carlsen thắng thêm một trận nửa sau nước đi sai của Anand. Đang viết mấy chử tự nhiên có thông tin từ quán cà phê : CLOSED. Thôi đành chờ vậy.


Thợ Điện

17-11-2013, 09:49 AM

Đọc trong blog thấy lại chuyện cũ .Buồn thật!

Ngày xưa, lần đầu tiên đọc truyện nầy của Duyên Anh tôi đã khóc lên thành tiếng nức nở, nước mắt chảy ròng ròng ướt cả trang sách. Những tưởng bây giờ cứng cỏi, chai lì lắm, nhưng đọc xong truyện, nước mắt tôi cũng đầm đìa... Thôi, các bạn đọc đi nhé. Đọc để được thoát ra khỏi những bủa vây tối tăm của cuộc đời đang ô tạp nầy vì có được những giây phút hòa mình vào giòng suối cảm xúc trong veo và tưởng như bất tận. Vô vàn cám ơn nhà văn Duyên Anh.

Duyên Anh Sau khi cha tôi mất, gia đình càng ngày càng túng bấn, một mình mẹ tôi không đủ sức nuôi nấng hai đứa con mồ côi nơi thành thị nên mẹ đưa hai anh em tôi trở về làng cũ. Bên nội xóa bỏ tên cha tôi trong gia phả vì cha tôi xé tờ khai sinh mà ông tôi cố tình điền tên tuổi người vợ cả vào chỗ tên tuổi mẹ tôi. Ông tôi muốn gạt mẹ khỏi cuộc đời cha tôi bấy giờ và cuộc đời tôi mai hậu. Việc ấy rất giản dị như ông đã xóa bỏ tên chú Nghị vì chú mê cô đào cải lương gia nhập ban hát, lang thang rày đây mai đó. Bên ngoại từ bỏ mẹ tôi ngay từ dạo mẹ có mang ba tháng vì mẹ trốn nhà, vượt luật lệ cổ truyền, theo cha tôi làm vợ lẽ. Thành thử lớn lên anh em tôi mù mịt cả ý niệm gia tộc. Mẹ tôi thường kể rằng trước khi lấy mẹ tôi, cha tôi đã có vợ. Người vợ ấy cha tôi không yêu thương, nên bốn năm liền bà tôi cứ hoài công mong bế cháu. Ông tôi buồn phiền, thở dài thườn thượt, ông nghĩ đến nghiệp chướng xa xôi nào, lúc này sự quả báo hiện hình khiến dù con gái. Thật vô phúc. Cha tôi đi vắng luôn luôn, cha năng ở nhà ông phó Nhị hầu hạ ông để hòng ông truyền hết ngón đàn thập lục.

Cha tôi phải giặt quần áo, đấm bóp chân tay hay kiếm rượu, đồ nhắm cho ông Phó, phục dịch ông đủ điều. Rốt cuộc ông Phó vẫn giữ lại đôi ngón sở trường, ông sợ dạy hết, mai mốt cha tôi giỏi hơn ông. Bởi vậy, tài nghệ của cha tôi chưa nổi bật, và chưa đủ thời giờ nghiên cứu âm nhạc quê hương thì cha tôi đã gặp mẹ tôi. Cuộc tình duyên này làm đảo lộn đời cha và ảnh hưởng rất nhiều đến anh em tôi sau này Ông nội tôi biết chuyện tức sôi ruột, chửi bới cả gia đình nhà mẹ tôi. Tiếng dữ đồn tới xóm làng bên kia sông. Ông ngoại tôi đuổi mẹ tôi khỏi cửa. Bấy giờ mẹ tôi có mang tôi được ba tháng. Cha tôi lén lút gởi mẹ tôi nương náu nhờ người bà con xóm cuối thôn. Bà nội tôi thương con cả, lại nghe tin mẹ tôi có chửa nên bớt giận. Bà nội xin ông nội nhận mẹ tôi làm vợ lẽ cha tôi. Cuộc hôn nhân không giá thú. Việc tưởng vậy êm thắm. Ai ngờ ông ngoại tôi lồng lộn tìm bắt mẹ tôi, đánh đập mẹ tôi một trận tàn nhẫn. Tệ hơn nữa, ông ngoại tôi lại gọt hết tóc, bôi vôi trắng xóa đầu mẹ tôi rồi mới đoạn tình phụ tử. Mẹ tôi phải trùm khăn vuông kín mít ngót hai năm trời. Mẹ về sống dưới gian nhà mái dột, vách bùn trát nham nhở bên cạnh chuồng trâu của đại gia đình họ Nguyễn nhà tôi. Suốt thời gian đèo bòng cái hình hài tôi, cái bọc đau khổ, mẹ tôi chịu đựng bao nhiêu điều tủi nhục. Hết người vợ cả hẹp hòi, ích kỷ của cha tôi hằn học ghen tuông, lại đến các cô tôi kiếm cớ sinh sự. Vợ cả cha tôi bảo mẹ tôi độn vải đầy bụng để đánh lừa ông tôi. Ông tôi nhiều bận chỉ mặt mẹ tôi dọa nạt rằng nếu đúng tháng mà không sinh nở thì sẽ tống cổ mẹ tôi đi. Chú Nghiêm thỉnh thoảng về thăm nhà cũng hạch sách mẹ tôi. Ông tôi quý chú Nghiêm lắm. Trong khi cha tôi mải đàn sáo, chú Nghị giang hồ phiêu bạt, chú khéo léo chiều ông tôi. Bởi thế chú Nghiêm được xuống tỉnh học, đỗ đạt giỏi giang. Chú khinh bỉ mẹ tôi, sự khinh bỉ chú học mót của đám dân trưởng giả thành phố. Mẹ tôi đau khổ trăm chiều, ngày làm quần quật như con vật, tối ôm bụng khóc một mình. Tội nghiệp mẹ tôi, tôi chả biết ví mẹ giống ai. Đầy tớ nhà ông tôi còn sung sướng còn nói đùa nghịch, chứ mẹ tôi thì câm nín suốt ngày đêm. Cha tôi hy vọng mẹ tôi sinh con trai và đứa đầu lòng sẽ là nhịp cầu bắc qua những tâm hồn người bên nội với tâm hồn mẹ tôi. Chắc chắn mẹ tôi hết tủi cực. Đến ngày mẹ tôi trở dạ, ông tôi cất vội vàng túp lều nhỏ ở xó vườn, cạnh khóm chuối tiêu. Tôi cất tiếng khóc ban đầu nơi ấy, ở túp lều xó vườn, cạnh khóm chuối tiêu, cạnh những con người hà tiện tình thương mến. Vì đêm tôi mở mắt chào đời, cha tôi đi vắng nên cớ sự xảy ra như tôi đa nói đoạn đầu. Tuần lễ sau cha tôi về, cha nghiến răng xé nát tờ khai sinh rồi đưa mẹ con tôi xuống tỉnh ly. Tôi vĩnh biệt họ hàng bên nội bằng mấy tiếng "oe oe". Tôi lớn dần, lớn dần để thu vào tầm mắt non nớt hình ảnh cuộc đời cha tôi: hình ảnh gã nhạc công hậu trường sân khấu cải lương, hình ảnh ông lái thuốc bắc, hình ảnh ông thư ký sở tư, hình ảnh ông thợ chữa xe đạp và sau rốt là hình ảnh ông lang chế thuốc cao đơn hoàn tán. Mãi tới ngày cha tôi mất, tôi mới thù hằn những hình ảnh méo mó đọa đầy linh hồn cha tôi. Sao đời cha tôi nhiều hình ảnh thế? Và đời tôi nữa, hình ảnh thẫm nét nhất là một đêm mù mịt bên khóm chuối tiêu. Thế mà anh em tôi lại phải về quê ngoại. Tôi không hiểu tại sao mẹ tôi chịu nhục nhã, nương náu dưới túp nhà lá bỏ hoang vườn sau, trước đây ông bà ngoại dành riêng cho bọn thợ gặt mỗi vụ mùa. Mẹ tôi chỉ nghĩ đến anh em tôi. Trời ơi, tôi muốn khóc quá. Ở đây, chúng tôi sống lủi thủi cô độc. Mẹ tôi dọn quán bán nước chè tươi, xôi chè, canh bún ngoài bến đò Đồng - đức, bòn nhặt từng hào chỉ. Thường mẹ dậy sớm sửa soạn đồ hàng, cơm nước buổi sáng để anh em tôi ăn. Mẹ nắm thêm hai nắm nhỏ phòng trưa đói còn lót dạ tạm. Chập tối mẹ lần mò về nhóm bếp thổi cơm. Bữa nào hàng ế ẩm, mẹ con tôi ăn canh bún, ăn xôi chè thay cơm. Mẹ tôi luôn luôn vui vẻ dù thỉnh thoảng cậu mợ, dì bác tôi mỉa mai đủ điều. Họ nói những lời mà bây giờ tôi hãy còn nhớ. Tôi không thể tưởng tượng nỗi tê tái nghiến nát cõi lòng mẹ khi bà ngoại gọi mà là "đồ đĩ", bác tôi bảo mẹ là "con lăng loàn" và mợ tôi nói bâng quơ "cóc chết ba năm quay đầu về núi". Tôi thấy mẹ tôi cúi đầu lẳng lặng, nước mắt nhỏ giọt trên mái tóc em tôi, thì tôi đoán rằng mẹ buồn. Hồi ấy, tuy tôi bó bỏng nhưng tôi đã biết xét đoán những con mắt soi mói, những lời tiếng bấc chì, những bộ mặt ích kỷ của mọi người họ hàng bên ngoại. Tôi thương mẹ. Tôi thương em gái tôi hơn, chưa được hưởng sung sướng thì cha vội lìa đời. Tôi hằng mơ ước một mai khôn lớn, tôi sẽ kiếm tiền nuôi mẹ, sẽ tậu nhà ở tỉnh, mẹ tôi thôi bán hàng, em tôi cắp sách đi học. Nghĩ vậy tôi thèm đọc sách lắm. Khốn nỗi mẹ tôi nghèo cực, lấy tiền đâu mà mua. Tôi đành học ôn mớ sách cũ nát và dạy em tôi từng trang, từng đoạn dè sẻn, sợ hết chữ. Đám con cái cậu mợ tôi vào hùa cha mẹ chúng bắt nạt anh em tôi. Hễ em tôi hở ra món đồ chơi nào là chúng nó tìm cách ăn cắp. Tôi đòi, chúng xúm nhau đánh đập tôi sưng tím cả mặt mày. Em tôi khóc, mẹ tôi thở dài đau đớn. Dần dần cuộc sống quen nếp. Anh em tôi biết thân phận, bắt chước mẹ tôi, tập nhịn nhục, tập nghiến răng và hy vọng. Anh em tôi đùa nghịch với nhau, chẳng dám lai vãng đến thềm nhà ông bà ngoại. Tôi hay bắt dế, bắt chuồn chuồn, bắt công cống cho em tôi chơi. Bạn bè của chúng tôi có chừng chỉ có con chim chích chòe sáng nào cũng đậu trên cành soan ca hát líu lo rồi tung cánh bay xa tìm mồi. Em tôi thích chim. Tôi vụng về, không trèo cao được. Tôi hẹn sẽ bắt tặng em tôi một con sáo khi mùa xuân sang. Mùa xuân, hoa soan vườn nhà nở nhiều, mầu tím dịu mắt. Mẹ tôi nói hoa soan nở chỉ tổ đuổi muỗi mệt xác. Cùng lượt hoa soan khoe sắc, sáo trên rừng đổ xô xuống đồng bằng hàng đám, cơ man. Em tôi nhìn những con sao đen, lông muôn muốt, viền mắt vàng vàng, ra chiều thèm ước. Tôi theo bọn trẻ con bến đò, lấy rổ rách, vất cạp rồi buộc lại tựa hình cái đó đơm tép. Xong, tôi bó manh chiếu bên ngoài bịt chặt một đầu, còn đầu kia để ngỏ cho sáo ra vào. Tôi buộc tổ sáo trên cành sung thấp nhất. Hai hôm sau vợ chồng nhà sáo bắt đầu tha rác về tổ của anh em tôi. Chúng tôi hoan hỉ đợi chờ. Em tôi chưa chi đã vọi lo cái lồng nhốt con sáo. Tôi bảo em tôi phải mong ba tháng. Em tôi sốt ruột. Ngày nào cũng hỏi thăm sáo. Mẹ mắng em, em dỗi bỏ cơm. Tôi dỗ dành em mới chịu ăn. Ít lâu sau tôi trèo lên thăm tổ. Tôi thò tay tận phía trong và biết sáo đẻ bốn trứng. Tôi lôi ra xem. Trứng sáo to bằng ngón tay cái của tôi, màu xanh xanh vân vân đẹp quá. Tôi kể chuyện em nghe. Em nhẩy reo ầm ỹ. Mẹ tôi dọa rằng: - Rắn ưa tìm tổ chim ăn trứng. Con liệu hồn, nó cắn thì chết. Tôi phát run, thề sẽ chừa thói liều lĩnh nguy hiểm. Nhưng em tôi muốn coi trứng sáo, em cứ nằn nì đem xuống một trứng. Tôi đành mạo hiểm lần nữa. Lúc tôi đang lúi húi trước cửa sổ thì vợ chồng đôi sáo bay về. Chúng nó lượn trên đầu tôi, kêu inh ỏi. Tôi bỏ trứng vào túi áo, tụt xuống, sướt cả tay, máu chảy đầm đìa. Em tôi thỏa mãn sự tò mò, em trông tôi, thương hại. Tôi an ủi em và trả lại trứng cho sáo. Tối hôm ấy mẹ tôi đánh tôi hai roi tội không vâng lời. Mẹ nói: - Còn trèo nữa, sáo sẽ bỏ tổ. Anh em tôi lo ngại ngủ chẳng ngon giấc. Ngày tháng mùa xuân trôi vùn vụt. Một buổi sáng anh em tôi nghe rõ tiếng sáo con kêu trong tổ, em tôi hỏi: - Anh ơi! Sáo con có bú mẹ không? Tôi vuốt tóc em dịu dàng trả lời: - Em bú mẹ chứ sáo nào bú mẹ Em ngây thơ: - Thế làm sao nó lớn được? - € sáo mẹ mớm mồi. - Sáo bố làm gì hở anh? - Sáo bố đứng canh. Em nhìn thì biết. Kia kìa, trên cành cây gần tổ. Khi sáo mẹ mớm mồi cho các con, cũng như khi ấp trứng, sáo bố bao giờ cũng lởn vởn ngoài tổ em ạ! Tôi giảng nghĩa thế vì tôi nghe lỏm bọn trẻ con ngoài bến đò. Em tôi ngạc nhiên, ngây người đứng ngắm. Lát lâu em mỉm cười nũng nịu: - Sáo con ngủ, sáo mẹ có ru không anh? - Chắc có. - Anh biết à? - Thì anh đoán, chim cũng như người vậy em ạ! - Mẹ ru em bằng bài "Con cò mà đi ăn đêm", sáo ru con bằng bài gì hở anh? - Anh chịu, chả biết được. - Giá sáo là người để em hỏi nó chắc thích lắm anh nhỉ? - Ừ. Đám con cái ngỗ nghịch của cậu mợ tôi đã thấy chỗ tôi buộc tổ sáo. Tôi tức' sôi ruột, tức muốn đốt nhà chúng nó. Chúng nó rình mò làm tôi không thể ra bến đò trông hàng giùm mẹ tôi những lúc đông khách. Anh em tôi thay phiên nhau canh gác. Mẹ tôi khuyên tôi nên chia sáo cho chúng nó. Tôi miễn cưỡng phải rỡ tổ đáng lẽ chờ vài hôm nữa sáo con già dặn hơn. Hôm tôi bắt sáo con, vợ chồng sáo bay lượn kêu thảm não. Sáo mẹ sà xuống sát đâu tôi như thể nó sắp mổ mắt tôi. Chẳng trách cha tôi xé tờ khai sinh, mẹ tôi chịu vất vả, khổ sở. Mẹ tôi mua giỏ bắt cua để tôi nhốt sáo. Cậu mợ tôi chọn lựa ba con đẹp, lớn ; phần tôi là con sáo đẹt, bé nhỏ, xấu xí nhất đàn. Tôi buồn, khóc mấy đêm ròng. Làm sao tôi nhớ hết mọi chi tiết vụn vặt cái hôm ông cậu bà mợ tôi chia sáo? Cậu tôi bóp con sáo xấu số của tôi khiến cho nó há mỏ ra. Em tôi run rây chỉ sợ nó chết? Mợ tôi bảo: - Bọn mày nuôi sáo làm quái gì, cơm còn không đủ ăn lại có cơm thừa nuôi sáo. Tôi cáu tiết cãi lại: - Sáo ăn cào cào chứ cần gì cơm gạo. Cậu tôi chẳng nể nang gì mẹ tôi cả, cậu chúi đầu tôi một cái thật mạnh. Tôi lao đao xuýt ngã. Cậu mắng mỏ: - Đồ chết cha, đồ con hoang có khác. Anh em mày lớn lên thì thành đồ ăn cắp! Tôi nín lặng, em tôi chạy vào ôm lấy mẹ. Và cả tôi cũng lủi thủi cầm con sáo vừa đi vừa khóc. Tiếng khóc của em tôi, em tôi rõ ràng hơn. Mẹ tôi thương anh em tôi, mẹ bỏ bán hàng nửa buổi đan cái làn mắt thưa. Mẹ bảo nhốt sáo vào đấy rồi treo lên cây, sáo mẹ luyến con sẽ mớm mồi, như vậy sáo chóng lớn. Tôi nghe mẹ. Quả con sáo của anh em tôi được sáo mẹ chăm lo chu đáo. Đám con cái của cậu mợ tôi ghen ghét. Chúng nó chăm chăm đòi bắn đôi sáo già. Tôi chỉ ngại nhỡ chúng bắn sáo của tôi. Bọn ranh con mất dạy, ích kỷ bắn súng cao su không trúng, chúng nó nhờ người thổi ống xì đồng. Buổi sáng hôm cái gã mắt chột rình rập ngoài vườn, anh em tôi lo cuống quýt. Em tôi nhìn sâu chim đủ loại: chào mào, chích chòe, liếu tiếu lủng lẳng trên vai hắn, em nói nhỏ: - Khéo nó bắn chết sáo mất anh ạ! Tôi run run trả lời em: - Đừng sợ em ơi! Mắt nó chột bắn chả tin đâu. Nhưng đôi sáo già đi kiếm mồi đã về. Tim anh em tôi đập mạnh. Tôi rõi mắt lên cành sung chờ đợi. Sáo bố đậu cách cái làn khá xa, sáo mẹ mon men lại gần mớm mồi. Trong lúc đó, viên đạn đất oan nghiệt từ ống xì đồng thổi phụt ra. Sáo bố trúng đạn rơi xuống ao. Em tôi giật nẩy mình kêu lớn: - Chết em rồi! Tôi cảm thấy như viên đạn trúng đầu tôi. Con sáo bố đã chết. Sáo mẹ bay lượn, rỉa rói ai oán hàng giờ. Em tôi ứa nước mắt: - Sáo của anh em mình mất bố rồi nó sẽ khổ lắm anh nhỉ? Câu nói khiến lòng tôi se lại. Tôi nhớ cha tôi. Phải chi cha tôi còn sống thì anh em tôi đâu khổ sở thế này. Sáo mẹ thỉnh thoảng bay tới, nó chỉ dám sà vội qua cái làn, có khi sáo con chưa kịp há mỏ, mồi đã rơi mất. Sáo mẹ sợ sệt tất cả. Tôi chạnh nghĩ đến mẹ tôi mà buồn vời vợi. Em tôi lo cho sáo con, đòi mang xuống. Tự đấy sáo mẹ không trở lại nữa. Có lẽ nó đã chết vì cô độc hay đã về rừng. Chúng tôi nuôi sáo bằng chuối. Dần dần sáo lớn, tôi ra đồng đập cào cào lấy mồi nuôi sáo. Tội nghiệp sáo con côi cút, đêm ngày âm thầm chui rúc trong cái giỏ cua. Em tôi đang phân vân không hiểu mai kia sáo lớn nhốt vào đâu. Ước gì có cái lồng tre, chúng tôi mơ ước song mẹ tôi không thừa tiền chiều chuộng con. Giữa lúc đó thì chú Nghị đến thăm mẹ tôi. Họ hàng bên nội nhà tôi chỉ chú Nghị là kẻ có lòng. Bao nhiêu năm tháng qua rồi, từ ngày tôi sinh ra đời tới bây giờ, chú luôn luôn an ủi, giúp đỡ mẹ tôi. Tuy chú nghèo, tôi thường nghĩ giang hồ phiêu bạt như chú, giầu sao được. Chú Nghị tốt lắm, chú bên vực mẹ tôi thuở mẹ tôi bị cả gia đình chồng xúm vào cấu xé, đay nghiến chỉ vì mẹ tôi thương yêu cha tôi quá đến nỗi mẹ bằng lòng lấy cha tôi không cần giá thú. Hôm đưa xác cha tôi tới nghĩa địa, tôi thấy chú khóc nức nở khi những tảng đất phủ kín dần chiếc quan tài bằng gỗ mộc. Tôi còn đủ trí nhớ để hình dung ra bộ mặt khắc khổ phong sương của chú Nghị. Và hình dung ra thì tôi lại ghét cay đắng ông bà nội, các cô các chú tôi, nhất là người vợ cả ích kỷ của cha tôi. Dạo cha tôi ở Hà - nội, ban tuồng chú Nghị sau nhiều chuyến lang thang dọc. đường gió bụi, trở về trình diễn tại thành phố này. Chú dành ghế cho cha mẹ tôi xem tuồng liên miên. Mỗi buổi tan hát, chú dẫn đi ăn mì. Khi rảnh rang, chú dắt tôi tới vườn Bách - thú xem xiếc hoặc dạo mát loanh quanh trong công viên rồi ra ngồi ăn bánh tôm trên đường Cổ - ngư bên hồn Trúc - bạch. Mỗi phố tôi qua, chú dạy tôi cách trông chừng hai đường xe cộ lưu thông. Vì chú cháu tôi hay thơ thẩn buổi sáng, chú bảo tôi thở hít mạnh, chú giữ lưng tôi ngay thẳng tựa người lính tập đứng nghiêm. Tôi yếu đuối, chắn chắn sự yếu đuối ảnh hưởng phần nào những ngày mẹ tôi mang thai tôi, tâm hồn mẹ bị dằn vặt, thôi thúc thời gian đó. Huệ, Lê - Lợi, Lý - Thường - Kiệt, câu kết luận của chú bao giờ cũng hàm đầy ý khuyến khích: - Cháu gắng lên, mai mốt cháu sẽ giỏi, cháu sẽ hãnh diện làm con của cha mẹ cháu. Tôi không nghe chú nói tới quãng đời luân lạc chim nổi của một kép hát. Sau này vợ chú bỏ chú lấy người khác, chú nghiện rượu và thù hằn tất cả. Tôi không biết tại sao chú hay giấu điếm sự uẩn ức mà đáng lẽ nói được thì chú bớt giận dữ kẻ khác trên đời. Nhưng, ngay trong những cơn điên tàn bạo, chú tôi rất h iền hòa với mẹ tôi. Tôi nhớ dạo gia đình tôi sống ở ngoại ô Khâm - thiên, nhà tôi phải đi qua cái ngõ hẹp bẩn thỉu. Một buổi tối, tôi đang cắm cổ bước, vì tôi sợ ma, thình lình chú Nghị nấp sau đám giậu kêu "ú a ú ớ" cơ hồ tiếng ma quỷ giận hờn rồi xô ra chắn lối. Chú muốn dọa tôi nên chú chơi thế. Song lúc ấy tôi không thèm hiểu. Trong khoảnh khắc, đầu óc tôi tràn ngập sợ hãi, khích động. Tôi cáu tiết đá chú nột cái thật mạnh. Tôi mới lên mười nhưng tôi mang giầy, trong cơn tức giận tôi đá mạnh kinh khủng và cái đá làm sước ống chân chú Nghị. Máu chảy ròng ròng, chú đau đớn, rên nhè nhẹ rồi ngẩng lên mỉm cười. Chú ôm tôi xin lỗi. Tôi khóc thương chú khiến chú rớt nước mắt. Chú Nghị mang vết sẹo trên da tháng năm nối tiếp. Thỉnh thoảng vui vẻ, chú kéo ống quần khoe vết sẹo. Anh em tôi lại sà vào lòng chú nũng nịu. Ngày mẹ tôi dìu anh em tôi về quê ngoại, chú phiêu bạt mãi tận Sài - gòn. Thành thử chúng tôi trống rỗng buồn tẻ. Không ai bênh vực an ủi anh em tôi. Nay tự nhiên chú Nghị đến, hỏi chi anh em tôi không vui mừng sung sướng. Bên ngoại vẫn thù bên nội vì ngày mẹ tôi trốn nhà theo cha, ông nội cứ gọi tên ông ngoại chửi bới, trách móc. Lúc này chú Nghị có mặt ở đây, tôi thấy chú nhét bông đầy tai và đeo kính râm suốt ngày. Chú mua cho tôi vô số sách đẹp. Chú dạy anh em tôi học. Tôi thích chú Nghị nói chuyện lịch sử. Em tôi thì bận tâm về con sáo nhỏ. Em khóc khi chú dạy tôi toán pháp. Chú hỏi em tại sao, em bảo ước' gì có cái lồng như bọn anh chị em con cậu con bác tôi. Chú Nghị vuốt tóc em, chú tháo cặp kính, mắt chú đỏ ngầu, chú thẫn thờ giây lát rồi ghé tai em tôi thầm thì. Em tôi nhảy lên reo múa. Mấy hôm sau, chú bỏ việc dạy học, ngồi cặm cụi vót tre đan lồng. Ba bốn ngày liền chú mới đang xong. Cái lồng sáo của em tôi đẹp chả thua gì lồng bán ngoài bến đò. Chú làm chiếc thang ngang lấy chỗ cho sáo đậu, chú buộc cóng đựng nước và cóng chưa có gạo, nước. Con sáo được nuôi trong lồng ra chú bỏ đi. Mẹ tôi giữ thế nào cũng chẳng nổi. Tôi hết hy vọng học chú. Hôm chú mới đến, chú hứa chú ở lâu, chú nói dối anh em tôi. Chú Nghị ra đi, ít tháng sau được tin chú chết, mẹ con tôi buồn não nuột. Từ đó, sớm chiều anh em tôi đành tâm sự với con sáo. Tôi ra đồng đập cào cào, châu chấu làm mồi cho sáo ăn. Em tôi thích đút chuối cho sáo. Em cắn miếng chuối nhỏ, xâu vào đầu cây tăm. Em thổi sao miệng, chú sáo đói kêu "khách khách" trả lời rồi há mỏ ra đợi em tôi mớm ăn. Em còn cho sáo ăn thịt nữa. Những buổi trời ấm áp, em tôi tắm sáo, rửa lồng. Nhìn sáo phơi mình dưới ánh nắng, mắt em tôi bừng lên những tia sung sướng, hy vọng. Em hay thả sáo tự do nhởn nhơ khỏi lồng. Em đi trước, sáo theo sau tựa hồ đôi bạn côi cút thương yêu nhau. Con sáo của em khôn lắm, nó thường "làm nũng" em lúc em cho nó ăn. Nó nhảy lên cánh tay em rồi bậy trắng lòe áo. Em thích ôm sáo trong lòng đôi bàn tay hoặc để nó đậu trên vai rất âu yếm. Bữa nào sáo ăn ít, em sợ sáo ốm, sáo chết, em buồn có khi em khóc. Nhiều đêm trời mưa bão, em ngủ không yên, thức giấc là hỏi chuyện sáo. Ngày tháng trôi qua, con sáo của em tôi thay hình đổi dạng. Bộ lông đen mượt, nó nhẩy nhót luôn chân. Nó đã biết mổ gạo. Như thế anh em tôi khỏ cần lo cào cào, châu chấu, chuối, thịt nữa. Mẹ tôi bảo bóc lưỡi sáo vài lần thì nó mới nói được. Em tôi sợ sáo đau nên ngần ngừ. Nghe ai mách rằng cho sáo uống nước cua kẻo nó "sốt rét", em tôi định làm, song mẹ tôi mắng: - Sáo đẻ ở đồng bằng thì ngã nước cái gì, chỉ vẽ chuyện. Thế rồi anh em tôi cũng phải nhờ mẹ tôi bóc lưỡi sáo. Con sáo xấu xí út ít không ngờ đẹp quá. Bọn trẻ gạ gẫm mua, anh em tôi từ chối. Chúng nó tức giận bèn mang con mèo già hung ác tới dọa nạt. Anh em tôi thay phiên gác sáo. Bây giờ con sáo tập hót. Mắt nó còn viền vàng xinh đáo để. Thỉnh thoảng vắng người nó líu lo đôi tiếng. Hễ có người thì nó câm tiếng. Em tôi cho rằng nó xấu hổ. Một buổi trưa anh em tôi đang thiu thiu ngủ bỗng nghe con sáo kêu hoảng hốt. Em tôi vùng dậy, thấy ở thềm nhà gã mèo hung ác đứng gầm gừ nhìn lên. Em vác guốc ném trúng mèo, nó co đuôi chạy mất. Chúng tôi lo sợ. Mẹ tôi bắt mang lồng sáo ra ngoài hàng, tối mang về. Khách hàng ghé quán mẹ tôi, họ dạy anh em tôi cách tập sáo nói. Họ bóc hộ lưỡi rồi họ che kín mít lồng. Quả nhiên sáo không nhìn rõ ai, hót líu lo. Giọng nó trong vắt mà buồn làm sao. Trưa hè ở bến đò vắng vẻ, tiếng nó gợi cho anh em tôi bao nỗi nhớ nhung thương tiếc. Tôi lại nhớ chú Nghị, nhớ cha tôi. Dần dần em tôi dạy nó nói. Bài học vỡ lòng để sáo nói tiếng người là: - "Sáo dạ, sáo dạ, nhà có khách". Em tôi kiên nhẫn dạy sáo, mãi rồi con sáo côi cút của em tôi nói được. Em ngây thơ lắm, em dạy cả sáo hát, dạy nói những lời hết sức tha thiết: -"Sáo nhớ mẹ, sáo khóc ". Con sáo dường như hiểu nỗi lòng của em tôi nên cố gắng. Khi em hát, sáo hót và nói "Sáo nhớ mẹ..." Càng ngày sáo hót càng hay. Thấy là lạ, ông ngoại tôi xuống chơi nhà tôi nghe sáo nói. Việc này quá sự tưởng tượng của mẹ tôi. Từ ngày gia đình tôi về nương náu ở đây có khi nào ông ngoại tôi thèm thăm hỏi. Ông thích con sáo, ông đòi mượn. Em tôi lăn ra khóc' từ chối. Sau hôm ấy, ông ngoại ghét anh em tôi hơn. Ở bến đò, vô khối người muốn mua, họ trả một trăm đồng nhưng em không bán. Mẹ tôi khuyên em nên bán vì trăm bạc sẽ may được cho hai anh em tôi mỗi đứa hai bộ quần áo diện tết. Em tôi không cần quần áo, nếu mẹ bán sáo thì em tôi sẽ nhịn đói đến chết. Cuối cùng mẹ chiều em. Anh em tôi có con sáo nên bớt cô độc. Trẻ con hàng xóm năng lui tới nhà tôi trừ bọn anh em họ độc ác của tôi. Trong quãng đời thơ ấu buồn tủi, anh em tôi thèm thuồng đủ thứ. May mắn mẹ đưa anh em tôi về quê chứ ở lại Hà - nội thì anh em tôi còn khổ sở dường nào. Điều chắc chắn là em tôi không có con sáo để trút nỗi niềm. Em tôi ưa ngồi một mình nói chuyện với sáo. Em tôi kể nỗi hiu quạnh của em làm như sáo hiểu nổi. Em hỏi sáo: - Mất bố mẹ sáo có khổ không? Rồi em nói tiếp: - Khổ ư? tội nghiệp nhỉ , bé bỏng thì chỉ bị bắt nạt thôi sáo ạ! Sáo đừng khóc nhé! € sáo ăn no chóng lớn, chớ bỏ bữa, gầy còm rồi chết thì tôi buồn đấy sáo ạ! Chả ai chơi thân với người nghèo như mình đâu. Con sáo đôi khi vô tình buột miệng: - "Sáo nhớ mẹ sáo khóc" Em tôi dỗ dành: - Ừ, sáo nhớ mẹ, tôi cũng nhớ cha. Sáo khóc à, thì khóc đi... Tôi nằm nghe, nước mắt trào ra cay đắng. Dạo ấy tôi mới chỉ mười ba tuổi, em tôi tám tuổi. Nhưng tôi sớm tiếp nhận nỗi u sầu vào tâm hồn. Và bao nỗi niềm tủi nhục thay phiên hất hủi mẹ con tôi nên tôi đã khôn ngoan, đã biết khinh bỉ họ hàng bên nội bên ngoại trừ chú Nghị. Cuộc đời đọa đầy tôi ngay ở cái tuổi đáng được hưởng hạnh phúc, sung sướng. Thành ra nếu có ai nghi ngờ, tôi vẫn nói rằng suốt thời thơ ấu của tôi, tôi không biết trông trăng trông sao, không biết bẻ hoa bắt bướm mà chỉ biết be bờ ruộng đơm đó kiếm tép để ăn, ăn thừa thì mẹ tôi đem ra bến đò bán. Cùng tuổi tôi, đám con cái của cậu M tôi còn vòi vĩnh cha mẹ, ngu ngơ chả hiểu gì. Thế mà tôi hiểu cách rang cám cho thơm, cắt màn cũ khâu thành vó, vót tre thành giọng, cất vó tôm. Tôi hiểu cách cưa ống nứa, đan hom đào giun xào với lá bòng thả ống lươn. Tôi hiểu cách đan rọ cá rô, ngâm thóc vào nước gạo cho thối nhử đàn cá. Tôi hiểu nhiều lắm, hiểu cả những lời bóng gió, mỉa mai của thiên hạ để sau này bước xuống cuộc đời đem tâm sự của một con chim hụt mũi tên. Mẹ tôi ví tôi như trái chín rấm. Tôi tưởng tôi là trái chín hoang. Vì trừ trái chín cây không thèm kể đến, trái chín rấm còn được người ta xếp vào lò hay bỏ vào vựa, vào chum, người ta nhét vào đầy lá soan cho mau chín chứ đời tôi, đời anh em tôi nhất định là hai trái chín hoang. Ngày nào đó, người ta thấy hai trái xanh quá, xấu xí quá, người ta ném vô bụi giậu. Mưa, nắng, gió bão tới tấp, chịu đựng nổi thì trái chín. Tôi biết tôi chịu đựng nổi bởi vì ngoài họ hàng bên nội bên ngoại còn mẹ tôi, còn chú Nghị. Ngoài đám con cái cậu mợ tôi hay bắt nạt, hếp đáp anh em tôi còn bọn trẻ con ở bến đò Đồng - đức dạy tôi buộc tổ sáo... Và mai mốt tôi sẽ chín, chín chẳng để trả thù ai đâu, nhưng chín để kể lại chuỗi ngày tháng anh em tôi nuôi con sáo. Con sáo là niềm an ủi duy nhất, là niều kiêu hãnh duy nhất của anh em tôi. Trong khi chung quanh tôi, trẻ con nhà giầu nuôi sáo bằng lồng son, cóng sứ, thức ăn thì gạo trộn lòng đỏ trứng gà, nước uống thì pha sôm nhị hồng, sáo của chúng nó vẫn chết. Anh em tôi nuôi sáo chỉ có gạo trắng, nước lã, lồng tre mà sáo hót lại hót hay, sáo nói lại nói giỏi. Tưởng con sáo cũng nên kiêu hãnh. Với tình thương mến của anh em tôi, với cái lồng do chú Nghị đan, nó đã thành con sáo quý khác cả những sáo quý nhất trên đời. Tính ra anh em tôi nuôi sáo đã lâu. Năm ngoái mẹ tôi buôn bán phát tài, tết nhất cũng đủ bánh trái, thịt ăn mấy ngày. Anh em tôi mỗi đứa có bồ quần áo mới , có tiền xu, tiền hào chơi đáo, chơi cò quay, có tranh con lợn treo tường, có long đình, tượng bụt chơi làm đình làm chùa. Giá nghe mẹ bán con sáo thì tiếc chừng nào. Năm nay hàng quán ế ẩm. Suốt mùa đông mưa lê thê, bến đò vắng khách. Mẹ tôi lại đau yếu luôn luôn, phải nghỉ ở nhà. Con sáo cùng chung nỗi buồn, biếng ca hót lười bay nhảy, nó quên cả lải nhải mấy câu nói em tôi dạy thuộc lòng. Trời cuối tháng chạp mưa phùn rả rích. Gió bấc thổi vù vù. Rét thấu xương. Anh em tôi co ro trong ổ rơm, lồng sáo đặt bên cạnh. Mẹ tôi lại sốt từ hôm ông Táo lên chầu trời. Ba hôm nữa tết rồi mà mẹ vẫn nằm rên rỉ. Tôi lo ngại quá, tâm hồn thờ thẫn. Em tôi sốt ruột vì trời mưa. Nhà chỉ còn gạo, mẹ tôi chưa sắm sửa đồ cúng. Gà vịt cũng chưa mua. Cho đến tối ba mươi, mẹ tôi lên cơn sốt nặng. Mẹ tôi rên hừ hừ. Đắp hai cái chăn, hai cái chiếu, mẹ vẫn còn rét. Anh em tôi ôm nhau khóc thút thít. Em hỏi những câu quái gở khiến tôi rùng mình. - Anh ơi! liệu mẹ có chết không? - Không, mẹ phải sống nuôi anh em mình thành người chứ. - Sao mãi mẹ chải khỏi gì cả? - Tại trời mưa lạnh, tạnh nắng là mẹ khỏi, em đừng lo. Tôi nói dối em tôi tại mưa lạnh, thực ra mẹ tôi chẳng uống thuốc men gì cả. Con nhà nghèo, ốm no bò dạy. Tôi thường bị sổ mũi, ho mà có cần mời thầy lang đâu. Nằm vài bữa, trở dậy lại khỏe như cũ. Tôi tin thế nên đỡ lo. - Dạo cha còn sống mẹ có ốm nặng không anh? - Anh chả nhớ rõ. Trưa nay, em ngủ nằm mơ thấy cha, em nhớ cha quá, ước gì cha sống lại... Em tôi khóc to hơn. Tôi ôm em vào lòng, thương mến. Bên ngoài trời còn mưa lai rai. Đêm cuối năm mù mịt. Anh em tôi lo lắng không dám ngủ. Lúc mẹ tung chăn chiếu, anh em tôi nhảy bổ vào ôm mẹ. Hơi nóng và mồi hôi sau cơn sốt thoát ra sưởi ấm anh em tôi giữa đêm trừ tịch. Mẹ tôi vuốt tóc em. - Mai, ngủ thôi chứ con, mai dậy sớm mẹ mừng tuổi tiền mua pháo tép. Em tôi nũng nịu: - Con mua pháo ống lệnh cơ! - Ừ thì mua pháo ống lệnh. - Mới lại cái gương cho con sáo nó soi. - Gớm cô ả vòi vĩnh mãi. Mẹ tôi chiều con, mẹ nói hơi nhiều, giọng mẹ mệt nhọc. Tôi định hỏi mẹ cái gì, nhưng thương mẹ lại nghĩ không ra. Anh em tôi tắt đèn đi ngủ. Sáng mồng một tôi dậy sớm. Em tôi ngủ mê mệt, tôi đắp thêm chiếu cho em ấm áp ngủ lâu. Mẹ tôi hình như đã đỡ. Mẹ nhìn em tôi, lắc đầu ái ngại. Dưới ngọn đèn lù mù, tôi thấy nước mắt mẹ tôi lăn tăn trên gò má xanh xao, khắc khổ. Mẹ tôi nói nhỏ: - Hữu này, mẹ dặn con nghe nhé! Hôm nay đừng lởn vởn ngoài ngõ, đừng lấy tiền của ai cho. Mẹ tôi dặn tôi bằng thừa. Cậu mợ tôi dạy tôi nhiều bài học độc ác, giả đạo đức quá rồi, tôi thèm thuồng gì mà ngửa tay ra để người ta nhổ bọt vào. Nhưng tôi phải đáp: - Vâng ạ! Giọng mẹ tôi đứt từng câu ngắn: - Tại mẹ ốm... thành thử... tết này nhà mình... thiếu cỗ. Con nhớ... thắp hương... bàn thờ cha con nhé! Con lớn rồi, chả cần, chứ em con, ngày tết... không được miếng thịt... Mẹ tôi bỏ lửng câu nói, ôm mặt khóc tấm tức. Tôi bỏ ra ngoài sân. Trời lạnh hẳn. Phía nhà trên, gia đình ông ngoại đang giết gà, vo gạo, thổi xôi... Chiều qua nhà ông mổ lợn. Tôi muốn lên chầu chực để may ra ông thương hại thí cho một miếng về ăn tết. Song tôi nhớ tới chú Nghị, tới những bài học làm người chú dạy tôi nên tôi lại thôi. Dường như hồi chú ghé đây để đan cái lồng sáo, chú nhìn tôi rồi gật gù, bao giờ chú cùng gật gù sau buổi dạy học: - Cháu thông minh lắm, cháu giỏi lắm. - Nhưng mẹ cháu nghèo. - Hề gì, đói rách đâu phải là tội lỗi, cháu đừng buồn. Rồi ngày kia cháu sẽ lẻ loi, cháu sẽ thấy trong sự đau khổ người ta mới xét đoán mọi việc đứng đắn. - Rồi cháu có sung sướng không chú? - Chú không dám nói cháu sung sướng nhưng chú quả quyết cháu có tài, có nhiều tài... - Thật hả chú? - Thật chứ, song cháu chả nên quy lụy ai , quy lụy nó hèn con người đi thì rồi cái tài cũng đến xếp xó. Chú ưa kể chuyện cha tôi và ngón sở trường âm nhạc: đàn thập lục. Chú bảo ngày ông nội đuổi cha tôi khỏi nhà, cha tôi không có đồng xu nào dính túi. Thế mà cha tôi gây dựng nổi đời cha. Tại cha tôi chết sớm chứ không thể nào cũng có ngày cha về làng mua đất dựng nhà. Tôi kém cha tôi nhiều quá, tôi chỉ biết khóc. Lúc này đứng nhìn thiên hạ đón xuân, tôi nghĩ đến em gái tôi, nghĩ đến miếng thịt gà, thịt lợn hay thịt chim khi em tôi tỉnh dậy. Anh em tôi chỉ có mỗi con sáo. Con sáo nuôi bao nhiêu ngày mới biết nói. Chẳng lẽ tôi giết nó? Chẳng lẽ em tôi ăn cơm với muối ngày đầu năm? Năm nay em tôi mười tuổi, mười mùa xuân bay vụt qua, mười mùa xuân tẻ nhạt, buồn thảm chấp nối thành thời thơ ấu của em tôi. Mùa xuân trôi theo kỷ nhiệm, có khi nào níu lại được? Tôi không muốn em tôi lớn lên phải nghẹn ngào nhắc tới một trang chua chát, xiên lệch trong cuộc đời. Vậy thì tôi sẽ giết con sáo. Tôi nghĩ tôi biết buộc tổ, biết nuôi sáo, nuôi bằng cái lồng của chú Nghị thì sáo nào chẳng biết nói, biết hót. Dẫu con sáo này chết, tháng sau tôi buộc tổ sáo khác. Mùa xuân tàn rất nhanh, tôi có đàn sáo mới, tôi nuôi một đôi để chúng quyến luyến nhau cơ hồ anh em tôi, chắc em tôi sung sướng lắm. Ý tưởng ấy khiến tôi bớt se sắt, bớt tủi nhục. Tôi len lén trở vào xách cái lồng sáo xuống bếp. Trời còn tối, sáo không nhận ra tôi. Nếu nó chết thì nó oán hờn sự nghèo khổ và bàn tay tàn ác nào đó. Vong hồn cha tôi sẽ phù hộ tôi. Giết nó, tôi đau đớn vô ngần nhưng tôi phải thương em tôi hơn. Em tôi phải được ăn thịt sáo nấu su hào ngày mồng một tháng giêng năm mới. Chỉ vì em, tôi quên tất cả. Tôi mở cửa lồng thò tay tìm con sáo. Nó nhảy trốn, móng chân nó cào vào tay tôi đau buốt. Cuối cùng tôi tóm nó. Nó kêu ai oán, từ xưa nó chưa từng kêu như thế. Nó g giẫy giụa. Tôi vặn cổ nó chết tươi. Làm xong công việc tàn nhẫn đó, tôi nhóm lửa nấu nước làm lông. Tôi run run chặt dao trúng ngón tay. Máu tôi hòa cùng máu con sáo. Tôi xào thịt với hành mỡ thơm lừng rồi đổ nước đun thật lâu. Trong khi chờ đợi, tôi gọt su hào. Lúc ở bếp bước ra, trời hừng sáng. Tôi đem lông sáo và cái lồng giấu phía sau nhà. Tôi ngồi bệt xuống đất, ôm mặt khóc. Pháo nổ vang trời đất, chuông trống khua inh ỏi. Lòng tôi sôi bùng bùng, tan nát. Tôi nhớ chú Nghị, tôi nhớ cha tôi. Những người thân yêu có thể che chở cuộc đời mẹ con tôi đều bỏ đi cả. Bây giờ mùa xuân về, mẹ con tôi cô độc, nghèo nàn. Tôi đâu đớn trút nỗi buồn vào hai bàn tay non nớt, bóp bẹp cái lồng sáo. Niềm vui thơ ấu của anh em phần bị chết chóc, phần bị dúm dó, gẫy vụn. Tôi cứ ngồi tưởng tiếc. Mãi khi nghe tiếng mẹ gọi , tôi mới trở vào. Mẹ tôi hỏi: - Tại sao con khóc? Tôi đưa vạt áo thấm nước mắt, trả lời: - Thưa mẹ khói làm con cay mắt đấy ạ! Rồi tôi mỉm cười, nhưng nụ cười gượng gạo ấy giấu sao nổi một tâm tư đang cuồn cuộn muôn vàn ý nghĩ. Tôi nghe tiếng mẹ thở dài. Tôi đánh thức em tôi dạy. Mẹ tôi mừng tuổi cho mỗi đứa hai đồng. Tôi tặng cả em. Em tôi sung sướng nhận ngay không hỏi lôi thôi như những ngày thường. Gió xuân vừa tạt qua đôi má thơ ngây của em. Tôi nói: - Mai, đi rửa mặt rồi vào ăn cỗ em! Em reo to: - Có cỗ hở anh? - Ừ, cỗ to lắm. - Anh cúng cha chưa? - Đã. Tôi nói dối em chứ ai lại cúng cha bằng thịt sáo. Em tôi chưa biết gì cả. Khi ngồi ăn, em mơ màng chuyện đâu đâu. Em khen thịt ngon. Bất chợt em hỏi tôi: - Thịt gì đấy anh? - Thịt chim. - Anh mua à? - Không. - Thế ai cho, ông ngoại hở? Tôi im lặng nghĩ câu trả lời. Em tôi tự nhiên buông đũa, đứng dậy, cuống quít: - Con sáo của anh em mình anh ạ! Ta mừng tuổi nó chứ? Thấy tôi rầu rầu không nói, đứa em gái sầu thảm của tôi ngây người đứng ngó. Và em chạy vụt ra sân ngơ ngác tìm kiếm xong lại chạy vô gậm giường? Chẳng thấy lồng sáo đâu, em hỏi: - Nó ở đâu hở anh? - Chắc trộm bắt mất rồi em ạ! Em tôi thẫn thờ bước khỏi ngưỡng cửa. Lòng tôi rối bời. Nước mắt trào dâng lên, nhỏ giọt xuống bát canh su hào thịt sáo. Tôi cứ ngồi, nước mắt cứ rơi, lặng thinh như phiến gỗ. Tôi đợi em vào để xin lỗi. Tôi hối hận, tôi muốn chạy ngay ra ngõ gào khóc bi thương ngộ may có Phật hiện hình thì xin ước cho con sáo sống lại. Nhưng cõi đời tăm tôi của anh em tôi, Phật là chú Nghị, chú chết rồi, tôi ước nguyện gì đây? Mãi chả thấy em trở vào, tôi hoảng hốt chạy về phía nhà sau. Ở đấy có bộ lông sáo sũng nước và cái lồng tre chú Nghị đã đan cho em tôi. Em tôi ôm cái lồng vào tay thương tiếc. Tôi đi nhẹ tới gần em. Bước chân tôi run rẩy trên nền đất quê ngoại. Tôi khẽ gọi: - Mai, em Mai... Em không ngoảnh lại. Tôi biết em ghét tôi lắm. Em đứng dậy, vẫn ôm cái lồng, lững thững đi ra bờ ao. Tôi phải nói thế nào để em tôi hiểu tại sao tôi giết con sáo? Tôi toan giãi bày, nhưng khốn nạn, sự nghẹn ngào rình mò đúng lúc vít chặt lấy cổ họng tôi. Tôi chỉ còn biết ấp úng: - Em ơi! Anh xin... Tôi buông chưa dứt lời, em quay lại nhìn tôi, đôi mắt chớp mau. Bốn con mắt anh em tôi lúc ấy mờ đi dưới cái màng sám hối, đau thương. Bộ mặt đau khổ của tôi nói với em nhiều rằng tôi quý con sáo nhưng tôi yêu em. Em tôi chừng hiểu chuyện, em buông đôi tay. Cái lồng và bộ lông con sáo rơi xuống đất. Em chạy xô tới ôm lấy tôi, khóc nức nở.


Lang thang, chộp được cách pha cà phê rất tây. Mời mọi người :

Cái phin cà phê

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/313.jpg

Gắn vào máy pha cà phê cho nước nóng đi qua

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/305.jpg

Sữa được đánh thành kem

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/312.jpg

Và chân dung ông chủ quán

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/317.jpg


Hôm nay được nghe bài vặn cổ của bà xã hay quá. Đại ý rằng đồ có thể kiếm được ai lại đi xin các bác ở Mỹ gởi về. Như vậy là làm phiền các bác rồi. He he, đành phải chống chế rằng là, hàng mình kiếm được là hàng châu á, hàng xin bác Lâm mà bác kt gởi cho là hàng USA chính hãng. Có khác nhau xa lắm. Rồi mình đành hề hề cho qua chuyện. Nịnh vợ là nghề của mình mà lị. Trái này thấy hình dáng có vẻ không giống với trái ở Mỹ. http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/350.jpg. Có lẻ bác Lâm nói đúng. Mình đúng loại có hiếu ăn :) ( hơn hiếu học, thêm chút mì chính thôi. )


Thợ Điện

18-11-2013, 05:38 AM

Không biết kì vừa rồi ông Gió có ghé về Sai gon không ? Rồi có ghé Starbuck mua một cái Mug bỏ vô bộ sưu tập chưa ? Ông Tý chớ nghe phu nhân rầy rà ,trên đời suớng nhất là đuợc cái mình thích đúng lúc .Đan thanh tiên sinh ngày xưa đổi ba chiêu kiếm cho một nghệ nhân Tây vực để học cách nấu rượu .Ai cũng chê dại chỉ có Lệnh hồ Xung khen là khôn ,thế nên họ mới thành tri kỉ

Đầu bạc phỏ rồi tôi mới thấm câu nói của Sommerset Maugham ông già Ăng Lê này tinh tế thật khi nói Trên đời có 2 điều buồn nhất .Thứ nhất chờ đợi mãi mà điều mình mong muốn không đến , thứ hai ,nó đến khi mình đã chán quá rồi

Vậy tôi mới chịu ông k là tay chơi ,nghe bạn bè thèm chà là là phóng thẳng từ vườn về mới đã chứ mai mốt ông Tý qua đây ăn ê hề thì đâu có sướng nữa

Sách của ông K chắc mai tới ,tôi có gửi ông bộ Tam quốc do Tử vi lang dịch đọc lai rai chơi các ông khác như Mộng bình Sơn , Phan kế Bính dịch chán lắm .Tôi nhớ ông già tôi ngày xưa phải cắt từng số báo Ngôn Luận ra từng ngày đóng lại thành tập để dành đọc

Tiếng đàn nức nở trong tác phẩm của thiên tài D Reis ông người Brasil sống có 55 tuổi thôi nhưng sự lãng mạn trong âm nhạc ông chắc phải trôi vài thế kỉ nữa truớc khi mất hút .

Q9yrCxDGPVU

zv_3lyTv9Zc


roamingwind

18-11-2013, 09:35 AM

2013 Du Hành Ký Sự (1)

Như các bác đã biết tôi vừa đi chơi về. Hơn 3 tuần đi qua hai nước -- Nepal và Nhật. Chủ yếu chuyến đi này là 10 ngày leo núi tại Nepal, luôn tiện trên đường về ghé ngang Tokyo 5 ngày. Lúc đầu đã có ý sau khi leo núi bên Nepal sẽ ghé qua Tây Tạng 5 ngày, tuy nhiên nghĩ đi ngĩ lại Tây Tạng mà đi có năm ngày thì cũng như cởi ngựa xem hoa, hời hợt bề ngoài. Mình đi chơi, mặt dầu cứ vỗ ngực cho mình là người du hành (traveller) chứ không phải là du khách (tourist), tuy nhiên vẫn phải chấp nhận có những lúc phải cởi ngựa xem hoa thôi, cho nên cởi ngựa xem hoa cũng không vấn đề gì, tuy nhiên qua Tây Tạng mà có 5 ngày thì uổng quá. Mà thời giờ thì không đủ, cho nên Tây Tạng phải khất lại cho một chuyến đi có đủ thời gian hơn.

Nepal có hai thành phố mà người ta biết tới nhiều nhất. Thủ đô Kathmandu, và thành phố du lịch Pokhara. Kathmandu. Cái tên nghe thật huyền thoại. Tôi có người quen anh ta nói khi nhỏ nghe tên Kathmandu cứ mơ màng một thành phố huyền sử nào đó, và rất là thất vọng khi lớn lên biết là Kathmandu có thật.

Tôi đã một thân một ba lô tới Kathmandu năm ngoài 20 tuổi. Lúc đó mới ra trường, đi làm vài năm bỏ làm đi rong. Lúc đí Kathmandu thật là huyền thoại, những ngôi nhà xưa gạch đỏ, xường nhà làm bằng ghổ, cả thành phố là như vậy hết. Như là đi ngược lại quá khứ. Sau vài thập niên Kathmandu, như những thành phố khác, đông đúc hơn, khói xe gắng máy mịt mù ra đường vợ hiền phải mang đồ che mủi chứ không thở không được.

Dân Nepal nói chung là rất hiền, và không gian xảo. Tại thủ đô phải chen chút kiếm sống mà các người bán hàng không hề này nĩ du khách để mua đồ. Du khách lắc đầu nói không một lần là họ để đi, tự tôi nhiều lắm là hai ba lần. Không hơn ba lần. Không có vụ mở hàng không mua bị chưởi :). Xe gắng máy mướn đèo vợ đi chơi muốn đậu thì táp vào lề đậu, khoá xe rồi đi, không cần phải giử xe.

Dân Nepal đa số là đạo Hidu nên thờ cúng rất nhiều, đi vòng vòng Kathmandu đâu cũng có đền thờ các thánh thần Hindu.

Các bác xem vài hình tiêu biểu của Kathmandu:

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_1384_zpscff3f9d7.jpg Bò ưu tiên một

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_1383_zpse269c4d3.jpg

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_1386_zpsdbb24556.jpg

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_1425_zpsba4dc41a.jpg


roamingwind

18-11-2013, 09:55 AM

2013 Du Hành Ký Sự (2)

Vài hình thành phố Kathmandu.

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_1433_zpsf3b62f86.jpg

Vác đồ kiểu này rất thông thường bên Nepal, thông thường đến nổi khi tôi leo núi qua các làng nhỏ thấy những em nhỏ nữ sinh "vác" bóp của mình như vậy.

Bác Lâm chắc cũng nhận ra đây là Dubar Suqare, mà còn được gọi là "Khu Đỏ" (Red Square) vì những kinh điện gạch đỏ khi xưa là khu của vua Nepal ở.

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_1377_zps22561a09.jpg

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_1438_zps7d803ec2.jpg

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_1439_zps46cf8761.jpg

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/20131019_141839_zps507dd463.jpg

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/20131019_142125_zpsea4f38c4.jpg


Thợ Điện

18-11-2013, 10:17 AM

Cho dù thành phố có đông đúc hơn chút xíu nhưng nó vẫn đượm cái vẻ huyền bí thế nào đó Bác Gió .Khi tôi đi thì lại chọn những vùng phía Đông như Dharan hoặc Terai vì nơi này bác còn thấy di tích Phật giáo khá nhiều .thật ra tôi không tự đi như bác mà phải đi với Lama thầy mình ,ngài sống ở đó nên nắm vững địa thế .Tháng 12 này Ngài Karmapa làm đại lễ Kalachakra ở Dharamsala thèm đi quá để coi tình hình ra sao


Tontu

18-11-2013, 12:27 PM

@ bác Wind: Bác đi chơi thích nhỉ! Có cảnh gì đẹp up hết cho bà con xem nhé :). Thanks

Các khoa học gia tình cờ phát hiện một sinh vật thuộc thân mềm có tuổi thọ già nhất thế giới. Thoạt đầu mấy ông khoa học không biết tuổi thật của em nó là bao nhiêu; họ đã mở lớp vỏ con sò và đếm số vòng bên trong để xác định tuổi của nó, nhưng vì số vòng quá sát với nhau nên họ đã phải đếm số vòng bên ngoài để xác định tuổi của em nó. Em này theo ước tính của các nhà khoa học thì con sò này là 507 tuổi.

Con sò này trông ngon quá bác Lâm ơi. Con này đem ra nhấm diệu thì chắc ngon lắm nhỉ, hihi. Biết đâu ăn xong mình cũng được thọ như em nó cũng không chừng à, hehehe.

Chúc các bác, cùng quý anh em một ngày thật nhiều niềm vui.

http://www.alrasub.com/wp-content/themes/patterns/timthumb.php?src=http%3A%2F%2Fwww.alrasub.com%2Fwp-content%2Fuploads%2F2013%2F11%2Fsci.jpg&q=90&w=650&zc=1

http://i.telegraph.co.uk/multimedia/archive/02733/ming_2733316b.jpg

http://tab.co.uk/wp-content/uploads/2013/11/Clam-open-530x397.jpg

Cùng nhấm diệu nào các bác !!!


Dạ, bác Lâm dạy chí phải. Em cũng đã từng mơ được ước thấy. Có đôi khi lại thêm chút đèo bồng trong mộng mơ nữa, hi hi. Với em thì cuộc đời như cơn mơ cho nên mình cứ mơ nhiều vào. Em mơ sẽ có một ngày được trúng số tuy cho đến hôm nay em chưa mua tấm số nào. Con sò của bác Tôn đang ở bàn thí nghiệm hay sao mà hình như có ướp nước đá thì phải.


roamingwind

18-11-2013, 03:47 PM

2013 Du Hành Ký Sự (3)

Boudhanath Stupa.

Stupa là từ tiếng san-krit (Sankrit) để chỉ những đền thờ có hình cong phía trên, và chứa xá lợi của các cao tăng Phật giáo.

Một trong những chổ có tiếng nhất tại Kathmandu là Boudhanath Stupa, nơi đây có xá lợi Phật. Boudhanath đã được xây từ thế kỷ thứ 7 trên con đường thương giao giữa Nepal và Tây Tạng. Sau này khi Tây Tạng bị Trung Cộng chiếm dân tị nạn Tây Tạng qua Nepal định cư tại khu này nhiều, khoản chừng 11 kilo mét từ trung tâm thành phố Kathmandu. Sau khi đi leo núi 10 ngày tôi trở lại Kathmandu hơn hai ngày và trong hai ngày đó ở tại khách sạng Tây Tạng cách stupa 7 phút đi bộ. Cho nên cứ lê lết ra đó xem thiên hạ qua lại, và chụp hình.

Boudhanath Stupa quá có tiếng trên thế giới nên hình trên internet rất nhiều, tôi ráng đưa lên hình từ những góc cạnh ít thấy hơn:

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_2133_zps3b3eaa93.jpg Tuy nhiên cũng nên có một hình tổng thể

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/20131103_165452_zps24aee7d8.jpg Từ một ghóc hẻm nhìn ra

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_0594_zps3a0fb18e.jpg

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_2171_zpsae09d167.jpg

Thật ra nhìn cái này một hôì cũng chán. Thú vị nhất là nhìn thiên hạ qua lại, hành hương chung quanh Boudhanath Stupa.

Họ vừa đi vừa đẩy những vòng này, đem lại phước báo. Cái này bác Lâm có thể cắc nghĩa kỷ hơn tôi.

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_2167_zps5f8899be.jpg

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_0609_zps951b4352.jpg

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_0600_zps360462a5.jpg

Nói chung phụ nữ Tây Tạng nhìn thanh và sắt hơn phụ nữ Nepal.

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_0599_zpsfee86446.jpg

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_0598_zpsdf4c7cea.jpg

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_2244_zps69035c72.jpg

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_2245_zps4a7e5a3b.jpg

Chung hoanh đây tu viện Phật Giáo Tây Tạng và tu sĩ nhiều lắm.

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_2164_zps79106718.jpg

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_2251_zpscdacc801.jpg

Cứ nhơ nhớ một thưở nào đó ...


roamingwind

18-11-2013, 04:06 PM

2013 Du Hành Ký Sự (4)

Boudhanath Stupa, tiếp tục.

Vòng quanh stupa họ bái lạy nhiều lắm. Lạy theo kiểu Tây Tạng, cả người nằm sát xuống hết. Mà làm lâu lắm. Tôi ngồi vào ghế bàn tại một quán đã thấy họ lạy, ghọi đồ ăn uống, ăn xong họ còn lạy. Đôi khi họ mệt thì ngồi nghĩ. Một hồi lạy tiếp.

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/20131102_155046_zpsb99d5781.jpg

Các vị này đang làm tam-bộ-nhất-bái, chụp lúc tối nên không rõ.

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_2289_zps51e9fc4f.jpg

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_2290_zps153d1a88.jpg

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_2292_zps17faec22.jpg

Khác với bên Việt Nam, chuyện này là bình thường nên người qua lại cứ qua lại, người thành tâm cứ tam-bộ-nhất-bái. Bên VN thấy họ cung kính người làm tam-bộ-nhất-bái thái quá.

Chung quanh stupa là các hàng quán.

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_2263_zps72778bfd.jpg

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/20131103_152922_zps6ac359f2.jpg

Tôi khoái bản hiệu tiệm này, tiệm là một tổ hợp cúa các phụ nữ. Hàng dưới chót đề: "Toàn cầu hổn hợp gặp gái giang hồ Phật giáo". Chử "toàn cầu hổn hợp" (global fusion) có ý là nơi này là nơi du khách toàn cầu tới. Tôi có vào xem tiệm, nhưng tiệm chỉ bán nữ trang đơn sơ thôi nên không có gì đặc biệt để mua.

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_2250_zps80107671.jpg

Và những người lạc lõng bần cùng

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_2262_zps146c7579.jpg



Thợ Điện

18-11-2013, 10:47 PM

Tôi vừa ngồi uống rượu vừa xem bộ hình ông Gió cả đêm ,cứ thấy lâng lâng khó tả .Khi buớc chân vào Nepal tôi cũng có cái cảm giác như mình trôi nổi về một quãng đời nào đó xa xôi trong tiền kiếp ,vừa thân quen lại vừa bùi ngùi .ống kính bác Gió lấy những góc tuyệt thật ,những chỗ người Nepal buôn bán gợi lên hình ảnh chợ Bình Tây Sài Gòn những năm sau 75 .khi ấy mẹ tôi bán hàng ở đó nên hay ra phụ dọn hàng từ sớm Thích nhất là bức ảnh người đàn ông ngồi bên góc hè phố ,ngơ ngác giữa chợ đời ,nghiệp quả nào xô đẩy ông đến chỗ hắt hiu ấy Cái bánh xe cầu nguyện người ta gọi là Prayer wheel trong ấy có viết câu mantra (thần chú) Om mane padme hung cả trăm ngàn lần ,bánh lớn cả triệu lần ,mỗi lần xoay như thế lời cầu nguyện sẽ nhân lên gấp trăm triệu lần theo gió tới trú xứ của đức Cherenzi (Quán thế âm)

Ông Gió ở Kathmandu nên không biết có dịp đến Lumbini chưa ? Nepal toàn đất linh địa chiêm bái cả đời cũng chưa thỏa .Ông vừa về mà đã đi làm đuợc ngay thì tài thật .Tôi mỗi khi qua phải ngủ một mạch 5 ngày rồi mới bình thuòng đuợc ,buồn ngủ thì ít mà cứ muốn kỉ niệm nó ngấm sâu vào mình


ChienKhuD

18-11-2013, 10:49 PM

Xem mấy ảnh ông Gió tự nhiên thấy ngờ ngợ . Bức tường, đá lát đường... sau thấy quen quá không biết.


Tontu

31-12-2013, 10:33 AM

Bậc đại trí giống kẻ khờ

Hơn 10 năm trước, tại một huyện ở miền Bắc Trung Quốc, có một sự cố xảy ra. Trên phố, một nhóm côn đồ địa phương thay phiên nhau đánh đấm một người đàn ông trung niên cao to và khỏe mạnh. Sau khi im lặng chịu đựng trận đòn man rợ, mũi và miệng người đàn ông trung niên đã rớm máu. Tuy nhiên, điều lạ là ông không đánh lại, cũng không tránh những cú đấm và cú đá. Người xem đều cho rằng người đàn ông này thật khờ dại. Một cụ già không thể đứng xem cảnh này lâu hơn được nữa. Sau khi đám du côn rời đi, cụ già tới lau vết máu trên mặt người đàn ông trung niên. Cụ ngạc nhiên khi nhìn kỹ và nhận ra rằng đây là một huấn luyện viên trường võ thuật chuyên nghiệp ở một huyện gần đó. Thêm nữa, người đàn ông này đã đoạt giải quán quân trong một cuộc thi võ thuật danh tiếng!

Quá kinh ngạc, cụ già hỏi ông: “Với công phu của mình, ông thừa sức khuất phục mấy tên lưu manh đó. Tại sao ông không đánh lại khi bị đánh như vậy?” Người đàn ông trung niên điềm tĩnh đáp: “Những người luyện võ giảng về ‘võ đức’. Bị họ đánh vài lần không thể gây ra vết thương lớn nào đối với tôi. Còn nếu động thủ tôi có thể làm chết người ấy chứ. Ngoài ra, đánh nhau với đám du côn không biết võ đó có thể làm bẩn tay tôi”. Sau khi nghe điều này, một số người xem tỏ vẻ kính phục, trong khi những người khác chỉ thầm cười khẩy khi người đàn ông bước đi.

Câu chuyện này khiến tôi liên tưởng đến điển cố “Hàn Tín chịu nhục chui háng”. Nếu khi ấy Hàn Tín lấy đầu kẻ vô lại bằng thanh bảo kiếm của mình, ông sẽ không phải chịu nỗi nhục chui dưới háng của hắn. Nhưng ông đã nhẫn chịu nỗi nhục này để tránh lấy đi một mạng người. Ngoài ra, ông làm vậy là bởi vì ông không còn đường lui. Bò dưới hai chân kẻ vô lại không phải hèn nhát, cũng không phải ngu ngốc. Đó là biểu hiện cao thượng của tâm đại nhẫn và đại trí. Sau này, Hàn Tín trở thành đại tướng quân của Hán Cao Tổ Lưu Bang và giúp ông sáng lập triều Hán. Công lao vĩ đại của Hàn Tín đối với triều Hán đã chứng minh ông là một bậc đại trí.

Một số người chỉ trích tư tưởng “tinh trung báo quốc” của Nhạc Phi triều Tống là “ngu trung”. Cũng có người coi hành vi của những bậc đại trí tuệ là “điên” và “khờ”. Tuy nhiên, sự thực hoàn toàn ngược lại. Trong lịch sử Trung Quốc có cố sự gọi là “phong tăng tảo Tần” (tăng điên quét Tần Cối). Vị “tăng điên” này không phải điên thật, mà ông chỉ dùng trí tuệ của mình để bỡn cợt một đại gian thần làm Tể tướng đương triều, kẻ đã giết hại trung thần Nhạc Phi. Tần Cối, kẻ tự đóng mình lên cây cột sỉ nhục muôn đời mới là kẻ “điên” và “khờ” thật sự.

Theo đuổi sảng khoái và lợi ích nhất thời trong những việc nhỏ nhặt chỉ là sự khôn vặt của người đời. Bậc đại trí trông như kẻ khờ, bởi vậy người bình thường khó mà luận được anh hùng dựa trên được-mất ở thế gian. Chỉ người dùng tâm đại nhẫn mà thiện đãi thiên hạ mới đúng là biểu hiện của đại trí tuệ.

Tác giả: Quán Minh


Alent_Tab

31-12-2013, 01:07 PM

Năm mới chúc hiền huynh Lâm sức khỏe, tay to như cái phíc, bắp ngực chín múi, ra ngoài trời mưa cầm song kiếm múa như hoa mai mà chẳng dọt nước nào rơi vào trong người cả. Bác Kt vẫn khỏe chứ? Gửi lời hỏi thăm sức khỏe tới các bác ATY, Tontu, bác Road, Kiếm Nhật chúc mọi sự tốt lành và nhiều may mắn!


roamingwind

31-12-2013, 02:21 PM

Sao một đống bài, từ giửa tháng 11 đến gần hết tháng 12, bị mất rồi vậy? Ông Toàn và ông Trung xem lại dùm.


Thợ Điện

31-12-2013, 09:40 PM

Mấy hôm nay mạng bị mất, bài vở hình ảnh kỷ niệm của bạn bè tan hoang cũng thấy buồn buồn hụt hẫng .Thèm đọc lại một com đối đáp thú vị ,một trang tâm tư nhật kí cũng không còn .Càng thấy tính chất vô thường của cuộc đời .Nay đăng bài này để tự nhắc mình vì đời còn có bao lâu nữa mà không gắng sống cho tử tế

http://2.bp.blogspot.com/--j6geBfEBso/UsKp-kxzbII/AAAAAAAAV6w/7WksMbZneK8/s1600/song-tu-te.jpg

Năm 2014 đang đến gần, hy vọng con người Việt Nam sống tử tế với chính bản thân mình, gia đình mình, bạn bè, hàng xóm và với những người xung quanh mình hơn. Điều này nghe có vẻ khó vì chúng ta đang sống trong một môi trường ô nhiềm về mọi mặt. Nhưng môi trường này do chính chúng ta tạo ra nên hãy thay đổi nó từ chính mỗi người.

Sống tử tế, trước hết là sống thật với chính bản thân mình, làm những điều mình cho là đúng và nói những điều mình suy nghĩ. Như đạo diễn điện ảnh Trần Văn Thủy đã nói, tạo hóa cho mỗi người một cái mồm để nói điều mình nghĩ, chứ không phải để nói điều “thằng khác” nghĩ. Nếu chúng ta mãi nói dối, tôn vinh những giá trị ảo và không thật thì chúng ta góp phần vào duy trì những điều dối trá và tệ hại trong xã hội. Để cuối đời khi gần đất xa trời mới thấy hận vì mình không dám sống thật là mình. Như vậy, hơn lúc nào như lúc này, hãy khởi đầu việc sống tử tế bằng cách nói những điều thật lòng. Sống tử tế là bao dung với những điều khác biệt trong xã hội. Bao dung và tôn trọng những khác biệt chính là tạo môi trường cho những sáng tạo và đột phá, vì chẳng có sự phát triển nào không cần những cái mới, chẳng giải pháp nào cho vấn đề hiện tại dựa được vào lối suy nghĩ cũ như Albert Einstein đã nói. Nếu kỳ thị, chối bỏ hoặc trừng phạt người khác vì họ nghĩ không giống mình, quan điểm khác mình thì vô hình chung đã vi phạm giá trị đạo đức. Con người chẳng ai giống ai và con người có quyền được là chính mình, đó cũng là sự đa dạng tự nhiên và cần thiết để xã hội phát triển. Sống tử tế là tôn trọng con người, không sử dụng con người để phục vụ cho lợi ích của mình, dù đó là lợi ích cá nhân hay tập thể. Việc hy sinh cá nhân để phục vụ quyền lợi của tập thể chỉ là ngụy biện vì đã là con người thì không thể hy sinh để phục vụ cho người khác, đặc biệt, khi những quyền lợi tập thể thật mơ hồ, Chính vì vậy, sống tử tế là tôn trọng quyền con người, coi mỗi người đều là bình đẳng, lợi ích phải được tôn trọng và bảo vệ như nhau.

Sống tử tế cũng là đứng đúng chỗ của mình trong xã hội. Công an giao thông đứng ở trên bục để điều hành dòng xe thông suốt, hơn là đứng khuất sau ngã tư để rình bắt người vi phạm. Giáo viên đứng trên bục giảng ở trường để truyền cảm hứng học hỏi, hơn là tập trung dậy thêm ở nhà kiếm tiền. Bác sĩ đứng đúng chỗ của mình là bên giường bệnh, chứ không phải ở quầy dược phẩm để kê đơn lấy tiền hoa hồng của hãng dược. Mỗi người làm tròn bổn phận của mình, đỗi đãi đúng mực với người khác thì cũng đồng nghĩa mình được đối xử tử tế bởi người khác.

Sống tử tế, suy cho cùng là sống tự do theo cách mình mong muốn. Đừng để những khuôn mẫu, những bạo quyền, và nỗi sợ cướp đi nhân phẩm của mình. Tin là thấy, hãy tin vào bản chất tốt của con người, và con người có quyền đặt ra những nguyên tắc sống cho mình. Hãy bắt đầu bằng những nguyên tắc đơn giản nhất: không gây hại cho người khác để thanh thản nói rằng “tôi là người tử tế!”.(st)

http://4.bp.blogspot.com/-4y1dz-g4wCQ/UsKrP9OPdEI/AAAAAAAAV68/oMsMF_vRQcA/s640/Happy-New-Year-2014-HD-Theme.jpeg

Aop6YF1Xqqg


trung_cadan

31-12-2013, 11:00 PM

Sao một đống bài, từ giửa tháng 11 đến gần hết tháng 12, bị mất rồi vậy? Ông Toàn và ông Trung xem lại dùm.

Rất xin lỗi anh em , sự cố bất khả kháng từ nhà cung cấp hosting khi hỏng một lúc cả sever lẫn ổ cứng backup , còn duy nhất khả năng phục hồi một số bài đã mất là dùng bộ nhớ cache của googlee :botay !!!


Tontu

31-12-2013, 11:35 PM

Có thể xem bài chia sẻ trên như là một thông điệp New Year, bác nhỉ.

Bài chia sẻ của huynh hay quá! Mỗi khi vào chơi, cũng đều hóng bài của quý bác.

Cái hình thằng bé dẫn cụ già qua đường, tưởng trông bình thường, nhưng lại thể hiện một tâm hồn văn minh, mang nặng tính giáo dục.

Một ông cụ treo biển sửa xe đạp miễn phí cho học sinh...Một hình ảnh quá đẹp! Cộng đồng mạng nói chung và khắp nơi trong và ngoài nước xem đó là một trong những sự kiện nổi bật nhất trong năm. Huynh up nhiều bài có ý nghĩa quá!

Xem qua những hình ảnh trên, bản thân tôi tự kiểm thảo lấy chính mình, và sẽ nỗ lực sửa đổi để sống tốt hơn trong năm mới.

Cảm ơn toàn thể quý bác và anh em đã đóng góp nhiều bài vở hay và ý nghĩa cho diễn đàn chúng ta. Xin chúc quý bác và anh em những điều tốt đẹp nhất trong năm mới.


Tontu

31-12-2013, 11:59 PM

Bài chia sẻ của bác Lâm@};-

http://data.xzone.vn/Upload/271/Nam_2013/Thang_12/Ngay_19/medium-4b9c70ffdc064561b1f3ae7a3b16d50f-650.jpg


Tontu

01-01-2014, 12:04 AM

Tôi kiếm được bài nào, sẽ cố gắng hồi phục lại những bài đã mất của quý bác và anh em.


roamingwind

01-01-2014, 12:39 AM

Những phút giây bên các tản đá đã qua như thời gian đi qua của những tình nhân, như sấm chớp.

Sau khi ngồi xuống ghế trên máy bay đi thăm gia đình vợ hồi Noel, và sau khi nói chuyện vãn với cô gái ngồi kế bên cô ta ngồi ngủ gục, tôi mở cuốn sách Zorba The Greek ra xem tiếp và đọc được câu trên. Đóng cuốn sách lại. Như sấm chớp. Như người tình.. Bây giờ chỉ là truyện kể thôi, những thời gian bên Nepal. Nó không khác gì một cơn mơ. Tôi cũng có thể kể lại giấc mơ tối hôm qua, như tôi kể về chuyến đi bụi Nepal. Có khác gì đâu? Và cũng như bao nhiêu chục năm sống của tôi, những trầm ngâm lo âu vui sướng. Giá trị của một cuộc đời cuối cùng chỉ là thâu thập được bao nhiêu giấc mơ để kể lại nhớ lại? Something is not right about that !! Đôi khi phải văng ra một câu tiếng Mỹ mới hết cái lòng hehe...


Thợ Điện

01-01-2014, 12:55 AM

Nhà Phật gọi nó là

Nhất thiết hữu vi Pháp Như mộng huyễn bào ảnh Như thiểm diệc như điện Ưng tác như thị quán

Các liên hệ vốn mong manh ,người thân ,đồ vật ,dự tính ,cái liên hệ ghê gớm bền chặt nhất là liên hệ với xác thân vì thế đến ngày phải giã từ nó nếu không có tuệ giác đúng đắn phát sinh do tu tập e rằng sẽ tán loạn trôi theo dòng nghiệp quả


roamingwind

01-01-2014, 02:42 AM

Ông Lâm này đúng là tay dữ dằng, nhắc đúng lúc vấn đề then chốt. Tư tưởng cao xa nhưng thân xác yếu mềm (The spirit is willing but the flesh is weak).

Ông khóc ông cười, ông uống rượu ông mê gái nhưng trong người ông lận phi tiêu, dao găm. Ông giả nai còn hơn ông Tý :).


Thien_HungCVA

01-01-2014, 12:04 PM

Đêm qua cùng mấy người bạn ra Sài Gòn coi bánh pháo bông. Đi trễ quá, xe cộ ngẹt bét. (lý do khác: các em xinh rất nhiều, da thì trắng, váy thì ngắn, có em còn xẻ cổ áo và lưng sâu xuống thắt lưng...).

Điện thoại réo nhiều quá mà không nghe được. Có ông bạn ngồi ở Broma, Nguyễn Huệ kêu đến chơi. Đến nơi thì ông ấy say xỉn mất rồi. Em về đến nhà 2h sáng. Gần chục anh em đánh cờ vẫn chơi bình thường từ tối.

Anh em dưới CT nói nhớ Sài sòn quá, anh ấy nói sẽ cố gắng về lại trong năm mới.

Chúc cả nhà năm mới vui vẻ!!!.


Thợ Điện

01-01-2014, 10:19 PM

Mấy tháng trước, tôi về thăm mẹ khi đó đang gần đất xa trời, rồi cụ đi nhẹ nhàng. Khi vào việc hiếu, mới hiểu ra nhiều điều, đã về quê thì mình được dẫn dắt bởi ai.

Việc tang gia do ông anh họ thạo việc và anh trưởng, lên danh sách khoảng 30 đầu việc như thuê thợ kèn, mua quần áo tang, chuẩn bị vài cái lễ, hợp đồng với nhà tang lễ ở Hải Phòng, hay hẹn ô tô đón ở đâu. Mọi việc chạy trơn tru, chẳng có điều gì phải chê trách.

“Định hướng” trong đám tang

Trong làng, có vài “cụ” cùng lứa với tôi, hoặc trẻ hơn, bỏ học giữa chừng, đến lớp 4-5, cao nhất là tốt nghiệp 12, chẳng đi đâu, ở làng lâu thành ra…lão. Và mỗi dịp hiếu hỷ, các “cụ” đứng lên dạy dỗ đám đồng niên đi xa về, lạ nước lạ cái.

Trong 2 ngày tang mẹ, tôi không nhớ chính xác phải lễ bao nhiêu lần trước bàn thờ. Không biết thủ tục nên mình cứ như cái máy, ai bảo sao nghe nấy. Bắt đầu là lễ nhập quan, lễ thiết linh, đến thành phục, con cháu mặc quần áo tang, sau đó là cúng cơm, rồi bao cái lễ khác, chịu không nhớ hết.

Lúc đó tôi mới hiểu vái (bái) và lạy khác nhau. Thương mẹ thật, nhưng chẳng biết vái thế nào, cứ “ngay lưng như chó trèo chạn”, hai tay vái lấy vái để. Nhiều lúc mệt quá, làm nhanh cho qua chuyện.

Lạy là đứng thẳng, chắp hai tay trước ngực vái, rồi quỳ xuống, cúi rạp như đập đầu xuống đất. Đứng lên, ngồi xuống từ 3 đến 5 lần tùy thuộc vào lễ nào.

Một anh trong xóm nhảy ra hướng dẫn, làm thế này nhé, chụm hai bàn tay vào, để trước ngực, đưa lên ngang đầu, rồi cúi xuống và ngẩng lên theo lệnh của ông chủ lễ, mỗi lần hô bái, quì, lạy, cứ thế mà làm.

Một bác lớn tuổi lại ra chữa, khi vái phải đứng khom lưng thế này, mặt cúi xuống, không được nhìn lên bàn thờ. Tay thanh niên kia cãi bay, ông đếch biết gì, vái phải “thế vầy”.

Định hướng kiểu VN rất giống nhau, dân có học hẳn hoi mà chẳng hiểu nên nghe “cụ” nào.

Thủ tục dài lê thê và không nhất quán

Lúc quì chuẩn bị bái, ông thợ tế đọc danh sách “Chúng con là Giang Tử Lâm, trưởng nam, Giang Công Cua, thứ nam…”, hết nam đến nữ, hết cháu đến chắt, tất cả 57 tên được xướng lên. Phải 10 đến 15 phút mới hết các tên.

Khi lễ Thành Phục, giọng ông ê a, ai oán “Trước linh vị mẹ, chúng con khóc mà than rằng, núi dĩ hạt mưa sầu lạnh lẽo, ngậm ngùi thay giấc mộng nên xa…Mẹ ơi, bóng hạc bơ vơ biết đâu là chân trời góc bể… Ô hô, thương thay, mẹ ơi”, vừa đọc như vừa khóc, đám con cháu quì cũng sụt sùi.

Một lần vái lạy như thế mất khoảng 15-20 phút. Lễ đầu diễn ra rất cảm động, tôi thấy rất thiêng liêng. Nhưng qua 7 lần, con cháu vái lạy nhiều quá, ai cũng cảm thấy danh sách gần sáu chục cái tên kia dài lê thê. Ngồi quì trên đất, mỏi lưng, mỏi chân, tình thương dành cho người đã khuất vì thế mà vơi đi.

Có lẽ thấy tôi là “quê” nhất trong hội tế lễ, thỉnh thoảng một cụ ra chỉnh đốn tay công dân toàn cầu dở hơi. Này, anh cúi hẳn người xuống. Tiến lên chút cho bằng anh trưởng. Ông khác lại bảo, sao lại đứng ngang hàng với trưởng, vô lễ, lùi xuống đi. Rồi mắng, đi khắp thế giới mà không biết lễ bái là gì. Chán bỏ mẹ cho cái xứ Mỹ, đéo biết lễ nghi.

Các đoàn vào viếng, lại tiếp tục nhắc nhở như ban tuyên giáo, phải cúi mặt xuống, không được nhìn khách. “Cụ” khác, ít hơn lão Cua chừng chục tuổi, lại nhắc, người ta vào viếng mà không biết ngẩng lên chào một tiếng. Đại loại thủ tục mỗi “cụ” nghĩ ra một kiểu.

Ai đang dẫn dắt bạn?

Trong lúc giải lao, đợi các đợt lễ, các đoàn phúng viếng, tôi lân la hỏi thăm các bác trong đội nhạc hiếu. Bác bảo, học hết cấp 2 rồi ở quê, học mót chút nhạc 5 nốt, biết trống, phách là nhập hội được. Những bài tế lễ được viết tay trong cuốn vở học trò, các câu giống nhau, thương thay, bóng hạc, sự tử như sự sinh, tấc dạ bi hoài, trông linh vị tuôn dòng ai lệ… nếu nghe lần đầu rất bi thương.

Họ kiếm cũng khá. Hội hè đình, đám có khi thu nhập 500.000VNĐ/ngày là thường, cơm nuôi, quà mang về. Gặp nhà khá giả họ thưởng thêm vì thổi kèn và đánh trống to.

Một bác cười, các chú đi xa, học cao, quên hết nghi lễ làng. Ở Washington DC có luật của Mỹ, ở Hoa Lư có luật Trường Yên. Các chú về quê phải theo cho dù làm vương tướng ở đâu.

Vừa nói ông vừa chỉnh sửa cái áo tang bằng vải màn cho tôi, lại quấn cái khăn trên đầu, đưa cái gậy tre. Không được đi giầy, phải đi chân đất, không dùng tất, ba ngày không cạo râu. Đại loại từ một tay cổ cồn cavat danh tiến sỹ thành nông dân chính hiệu sau vài tiếng đào tạo bởi thợ kèn đám ma chưa đỗ cấp 3 tại làng.

Hết đám ma là đến cỗ ba ngày. Đây là dịp gia chủ cảm ơn những ngày tang gia bối rối. Ngoài những người đã giúp tận tình, các bác, các cô hết lòng vì gia đình, cũng mời chính quyền địa phương.

Cụ thể là trưởng xóm, tổ trưởng cựu chiến binh, các chức sắc trong làng, ngồi mâm cao, được phát biểu. No say, chức sắc quay ra giễu nhau, thách uống rượu 100%, gia chủ cứ phải tiếp đầy đủ cho có “tình người”.

Rồi đá khéo, con cháu đi xa về nên đóng góp cho quê hương. Con đường trong xóm nát quá, đóng cho vài chục triệu, bộ trống đám ma thủng rồi, giúp vài triệu. Có học có hành là do quê hương giúp mới nên người, bây giờ phải đền ơn xóm làng cho phải đạo làm người.

Biết đến bao giờ?

Mọi thứ bằng cấp, lý thuyết toàn cầu hóa, thế giới phẳng, nhân quyền, dân chủ…về tới làng được trang bị lại bởi những “cụ” đồng niên chưa vào PTTH và chính quyền làng xã cùng học thức.

Hỏi nhiều bà con trong xóm, ai cũng thấy hiếu hỉ ở quê còn khá phức tạp, dù đã được đơn giản đi nhiều. Nhưng thời gian gần đây lại có chiều hướng “tâm linh xô bồ” chẳng theo một thứ đạo chính thống nào.

Ở quê cũng quí thời gian, ai cũng có việc làm ăn, nhưng ngày nào cũng có đám, không đi không được, mà đi thì mất ngày, mất buổi, và…mất tiền. Nhưng đố ai dám trái cái…lệ làng, nghèo càng nghèo thêm.

Dạo quanh xóm chụp vài bức ảnh, tôi cứ nghĩ mãi, đất nước mình bao giờ sẽ khác. Muốn một quốc gia thay đổi, người ta phải nhìn vào cái base (nền móng). Nền móng là làng xã với bao nhiêu thủ tục rườm rà, không nhất quán, do một số “cụ” bỏ học” làm ra luật và lấy đó làm “thước đo tinh hoa nền văn minh lúa nước”.

Những người giỏi hơn chút đã bỏ quê ra đi, có về thì cũng như khách qua đường. Vì thế, trái đất có biến động như thế nào, quốc gia đâu đó sụp đổ hay chiến tranh, sau cái lũy tre ở xóm Tụ An, mọi việc vẫn như thế kỷ trước.

Đang đi chợt nghe tiếng kèn não nùng và ông thợ tế đang khấn bên nhà hàng xóm, vì có cụ ông 90 vừa mất, nghe quen quen “Ơi hỡi cha ơi, đường sinh tử trăm năm ngắn ngủi, Tây Trúc cha về để sầu tủi cháu con, đầy nhà trắng những khăn tang… Mong hương hồn cha thấu tỏ tình con. Ô hô cha ôi”.

Chữ “Mẹ” đã thay bằng chữ “Cha”, còn lại mọi lời khác đều giữ nguyên như trong cuốn vở học trò viết nguệch ngoạc, ghi những bài văn tế, nghe mang máng như các bài đít-cua viết sẵn của các chính khách.

Về quê, công dân toàn cầu được dẫn dắt bởi những người như thế đó, bạn đọc có tin không?

HM. 10-2013


Thien_HungCVA

01-01-2014, 10:40 PM

Hi anh Thợ Điện! Anh đi chơi lễ có vui không! Chắc lạnh lắm. Có nhiều tuyết không anh?


Thợ Điện

02-01-2014, 02:45 AM

Cám ơn ông Thắng đã hỏi thăm .Tôi đi chơi xa ông ạ ,hẹn với lòng là sẽ gương mẫu lại chút chút nhưng rồi lại uống nhiều hơn bởi đời nhiều cám dỗ tôi cưỡng không được .Mà đã đến cái tuổi này rồi còn thay đổi làm gì nữa .Kệ ráo! cái kệ của kẻ đã chót dấn thân vào vô định

Mấy ngày nay không thấy ông D và ông Tý chẳng hiểu các ông ấy đàn đúm vui chơi chốn nào .Mạng người ta vẫn vào rầm rầm có sao đâu các ông ấy lười quá thì có

Đến hôm nay mới nhận được post card ông Gió gửi về từ Nepal ,nhận bây giờ sướng hơn hồi đó , lòng thấy an tâm vì ông ấy đã về nhà

Ông Thắng còn trẻ ,trong giấc mơ của ông vẫn còn bóng dáng đàn bà .Chúng tôi đã già chỉ còn mơ thấy những quán rượu ,quán cà phê buồn ,đàn bà nếu có cũng đã sồn sồn luống tuổi lỡ thì rồi


Tontu

02-01-2014, 07:21 AM

Gặp quý bác trên này thật vui! Ông D và Tý chắc là đi đâu chơi vui rồi.

Qua cái tết Tây lại bận nữa rồi. Thôi, cứ phù du cho thỏa thích mấy ngày còn lại, bác nhỉ :)

Cụ Phan Thanh Giản có một người bạn thân quen biết từ khi còn đi học. Bạn cụ học giỏi mà nhà nghèo, không thi cử, chỉ lấy việc ruộng nương làm kế sinh nhai. Cụ Phan, như đã biết, theo con đường hoạn lộ.

Khi đi kinh lý đất Nam Kỳ, có dịp cụ ghé thăm người bạn cũ. Một viên kinh lược đến đâu, cố nhiên là có quân lính tiền hô hậu ủng. Nhưng lúc tìm thăm bạn, cụ Phan có cái nhã ý, tránh các nhắc nhở trước bạn áo vải của mình cái quyền tước cao sang hiện thời của mình. Cụ cho quân lính dừng lại cách xa nhà bạn có trên mấy dặm...Rồi mặc áo thâm, bịt khăn đống...lững thững một mình tiến vào chiếc nhà lá lụp xụp...Khi cụ đến nhà, ông bạn mắc đi làm ngoài ruộng, không hay cụ đến. Cụ lên võng nằm chờ cho đến tối, ông bạn mới về. Gặp nhau mừng rỡ, bạn ông lật đật dọn cơm, trên mâm chỉ có một đĩa rau luộc và một dĩa mắm kho. Cụ cùng bạn ngồi ăn ngon lành vui vẻ như khi còn áo vải...

Cách xử thế thật nhân hậu vô cùng. Thuật xử thế của cụ Phan thật không mấy ai làm được vào thời nay. Cụ đúng là người hiểu chữ "Lễ" hơn ai cả trong đạo xử thế. Thật đáng ngưỡng mộ!


ChienKhuD

02-01-2014, 10:12 AM

Ông Tý đã bay về bắc cực đêm qua. Lần này ông ấy về chơi có vài tuần coi bộ chưa đã. Chừng ngày mai là ông ấy vào quán quậy tưng bừng cho coi.


Thợ Điện

02-01-2014, 12:26 PM

Dạo này mỗi khi đêm xuống, nỗi nhớ nhà dằn vặt. Càng ngồi máy tính lướt mạng đọc tin quê hương, càng thấy nhớ nhà, nhớ con trai nhỏ bé đến ứa nước mắt. Ước mơ được nằm ôm con, thơm lên đôi má núng nính. Thấy chân con gác lên người mình. Đầu con trai gối lên tay mình như khóa chặt không để bố đi.

Thằng bé có tư thế ngủ kỳ lạ, nỗi sợ bố đi mất hiện cả trong tư thế ngủ. Khi thức, mỗi lần Tí Hớn đang chơi hay làm gì, thấy bố mặc quần áo là bỏ đồ chơi hoặc sách vở hốt hoảng hỏi bố đi đâu, bố đi bao giờ về. Bố nhớ về trước lúc con ngủ nhé, bố nhớ mai về để đón con bố nhé....

Nhiều khi tôi thấy mình tàn nhẫn với gia đình, bởi nhiều lần tôi bước chân ra khỏi nhà. Cho dù chẳng mang hành trang gì, độc bộ quần áo trên người. Nhưng ngày về hay giờ về không dám hẹn. Chẳng thể nào biết được , chỗ tôi đến là những nơi nhiều người khác họ không muốn đến. Mà chỗ như thế thì lành dữ ít nhiều.

Nhưng tôi vẫn dứt tay đứa con trai nhỏ bé đang bám vạt áo mình để đi. Chẳng phải vì chí tang bồng hay giang hồ con mẹ gì nữa, tôi qua cái tuổi đấy lâu rồi. Cũng chẳng phải vì cơm áo gạo tiền gì, tôi đủ tài năng và điều kiện để tạo một kinh tế khá ổn định cho mình nếu như tôi chú tâm. Tôi đi đến đó vì những điều mà tôi thấy phải đến. Thế thôi.

Lần này tôi đi rất xa, tôi đã không về như lời hẹn với con trai. Bố sẽ về trước sinh nhật con ngày..tháng 10.

Ở đây trời đã lạnh, rồi còn mưa tuyết, băng giá sắp đến nữa. Tôi phải học ngoại ngữ thêm thời gian dài, rồi không chừng tôi phải học cả kinh tế nữa ( chẳng biết học kinh tế làm gì nữa !). Những người muốn tôi học đều là những người rất già, hầu hết họ đều qua tuổi 70, ở họ cái chết đều đã cận kề đến nỗi được nhắc đến trong câu chuyện như điều tất nhiên nay mai. Tiền bạc, danh vọng với họ không còn ý nghĩa nữa. Nhưng cái mong muốn được nhìn thấy tôi học hành đến nơi đến chốn dường như cháy bỏng trong họ hàng ngày. Tôi, một thằng vô lại xuất thân từ một nơi xó xỉnh của ngóc ngách Hà Nội, chẳng họ hàng gì với họ, chẳng dây mơ rễ má gì với họ. Bỗng nhiên họ coi tôi còn hơn con ruột, em ruột.

Xin đừng nghĩ họ lợi dụng điều gì đó ở tôi. Họ chẳng còn hy vọng sống đến ngày tôi học xong, đừng nói họ mong tôi học xong làm gì cho họ. Đôi khi cuộc đời có những con người kỳ lạ như vậy, có lẽ khi nào tôi và các bạn ở tuổi gần đất xa trời như họ, chúng ta mới hiểu được vì lẽ gì họ làm vậy.

Tôi muốn bỏ về lắm, nhưng ít ra tôi cũng phải học xong ngoại ngữ để đáp lại tấm lòng của những người tôi mến trọng. Ít nhất phải là vậy.

Bây giờ tôi chỉ có hai mối bận tâm, đó là việc học và nỗi nhớ nhà.

Nỗi nhớ nhà, nhớ con thật khủng khiếp. Nó day dứt bất cứ lúc nào, khi nấu món ăn, khi nhìn áng mây, nhìn ngọn cây vàng lá, nhìn mái nhà ai hao hao giống nét quê nhà. Nỗi nhớ hiện về trong đêm lạnh khi quờ tay không thấy con trai mình nằm cạnh. Nỗi nhớ khiến kẻ bao lần tù ngục, bao nhiêu vết sẹo trên người phải lấy mép chăn lau nước mắt.

Những đêm như thế, tôi chọn suy nghĩ gì thật khốc liệt để quên đi. Nếu không ngẫm nghĩ về thế sự, thường tôi sẽ chọn những ván cờ thế để giải. Tập trung suy nghĩ giải một thế cờ, đòi hỏi tư duy liên tục, trí nhớ và trí tưởng tượng hình dung những biến động sau mỗi nước đi, thậm chí là đến 7 hay 10 nước đi. Có những ván cờ thế nước giải quyết thật hóc hiểm, có những nước giải thật ngộ nghĩnh. Tôi thích nhất những ván cờ mà cách giải thật khôi hài, kiểu như cù nhầy cù nhằng hay kiểu đột biến ở những tình huống bất ngờ. Từ những ván cờ giải xong, tôi lại nghĩ về những người soạn ra ván cờ. Dần dần tôi nhìn thế cờ đoán được cả tính nết của người soạn. Đêm nay đến ván cờ thứ 191 tôi suýt bật cười vì cái tên thế cờ.

Bài Ca Tổ Quốc.

Cái tên thật lạ, thường thì cờ thế người ta đặt tên hoa mỹ theo tiếng Hán. Ví dụ như Bát Tiên Quá Hải, Nhị Pháo Tranh Tiên, Truy Trọng Tắc Đồ... đó là những thế cờ cổ xưa.

Thế cờ Bài Ca Tổ Quốc, riêng cái tên của nó khiến tôi suy nghĩ. Tôi đoán nó được soạn dưới thời cộng sản. Thưởng chỉ có cộng sản người ta mới chọn cái tên thế, để mừng ngày quốc khách, mừng Xuân, mừng Đảng. Tôi thử tìm tông tích thì đúng nó được soạn năm 1995 ở một nước cộng sản nắm quyền. Tôi phải bật cười suýt sặc vì thấy mình đoán bừa lại đúng.

Lúc này tôi mới nhìn rõ vào bàn cờ, thật nực cười, quân hai bên trùng trùng điệp điệp. Thường thì cờ thế soạn không nhiều quân. Và chỉ có quân nào hữu dụng mới có mặt trên bàn cờ. Người xưa soạn cờ không soạn những con cờ vô dụng. Thế mà ván cờ này đầy rẫy những quân mà những người biết chơi nhìn một lúc là hiểu, chẳng bao giờ dùng đến. Thế cờ Bài Ca Tổ Quốc dưới đây.

https://scontent-a-lhr.xx.fbcdn.net/hphotos-frc1/1383819_597273136997650_1156945285_n.jpg

Thế cờ này chỉ có pháo, mã đưa đẩy nhau kéo dài mấy chục nước đi đến kết thúc. Nó không có nhiều nước đi đặc sắc. Nhưng cái đặc sắc là những nước lặp đi lặp lại bền bỉ, lâu dài mới giải quyết xong ván cờ. Cái nữa là có quá nhiều quân cờ vô dụng được bày ra không biết là để hoa mắt người chơi hay là thỏa lòng người soạn cờ, hoặc người soạn cờ có ẩn ý gì gửi gắm.

Tôi loại trừ khả năng người soạn bày ra nhiều quân cờ vô dụng để thỏa lòng tham là cứ có chỗ nào xếp được quân cứ xếp cho nhiều. Một thế cờ dằng dai quá 50 nước đi, chứng tỏ người soạn cờ có một nội lực trí tuệ rất sâu, người như thế không tham lam làm gì.

Tôi cũng loại trừ khả năng làm hoa mắt, bởi người biết chơi chút ít họ thấy ngay rằng quân cờ nào hữu dụng và quân cờ nào vô dụng. Người soạn chả làm thế để mong người giải rối trí bởi điều đơn giản ấy.

Vậy người soạn có ẩn ý gì gửi gắm từ ngay cái tên thế cờ cho đến cách bày la liệt những quân cờ vô dụng.? Làm mất thời giờ, làm rối rắm bàn cờ.

Biết đâu người soạn cố tình soạn những quân cờ vô dụng, trùng trùng điệp điệp tốn đất, tốn chỗ trên bàn cờ. Rồi đặt cái tên Bài Ca Tổ Quốc để gửi thông điệp minh họa rằng những cái vô dụng chả dùng vào việc gì, nhưng nó vẫn chiếm chỗ, vẫn án ngữ, hiện hữu trên đời. Và muốn giải quyết được bàn cờ, phải bỏ qua chúng, đừng chú tâm vào chúng. Phải chọn những con cờ hữu ích, có những nước đi chính xác, phải bền bỉ tư duy để theo một cuộc giải quyết rất trường kỳ.

Chẳng biết tôi tư duy có đúng không, nhưng sự suy ngẫm ấy làm tôi vui và quên nỗi nhớ nhà. Nhìn lại thế cờ Bài Ca Tổ Quốc đầy rối rắm, phức tạp và đầy rẫy quân cờ vô dụng. Phải chăng thế cờ dưới thời đại nào lập ra, nó là phải có tên tương ứng như thế, phải có sự rối rắm như thế. Phải vậy , như thế mới là đặc sắc của cờ thế lập dưới thời ấy nhỉ.?

Bỗng nỗi nhớ nhà lại day dứt trở về.


Thien_HungCVA

02-01-2014, 01:41 PM

Bữa nay ba anh em nhà em phải hè nhau làm gần chục cái bàn cờ. Bỗng nhiên, thấy không khí nhà vui hẳn. Người đục, người cưa, người đánh bass... Tự thưởng vài ly cà phê, thấy đời thật sảng khoái. Ông Ốm, bà ngoại ông vừa mất, gia đình mới làm đám xong, mang qua biếu ít trái cây, bánh , kẹo...; Em kể chuyện này chắc ít người tin lắm, có 2 anh chơi cờ sáng với nhau từ trưa ngày 31tây tới giờ chưa nghỉ, thật là kỷ lục (em chưa từng biết bao giờ). Họ hút gần 6 gói thuốc rồi.


Thien_HungCVA

02-01-2014, 01:44 PM

Ông Tý đã bay về bắc cực đêm qua. Lần này ông ấy về chơi có vài tuần coi bộ chưa đã. Chừng ngày mai là ông ấy vào quán quậy tưng bừng cho coi.

Anh CKD không cùng anh Tý ghé em nữa rồi. Vụ này phải phạt anh CKD một ly cà phê thôi. Thứ Bảy trước anh Kiếm đưa em về BD chơi, có phone cho anh mà không thấy bốc máy. Tính rủ nhau đi ăn cơm chay ở Thích Quảng Đức (Hiệp Thành).


Tontu

02-01-2014, 02:32 PM

Đang chờ bác K vào up lại đường link 3 ông rất đáng yêu (Tý-D-Nhạc) nhảy nhót thật vui. Khi nào rảnh, bác K up lại đường link đó nhé. Thanks

Bác D mà gặp bác Tý thì chắc ngàn chén cũng còn ít. Tâm trạng của người xa quê khi về nước thì nơi đâu cũng thấy gần gũi, chỗ nào cũng muốn đi. Hang cùng ngõ hẻm lại là những nơi thú vị nhất, phải không nào?

Bác Tý thể nào cũng úp một đống hình tha hồ xem thỏa thích. Thanks

Một trí giả từng nói với tôi: “Lòng từ bi là khi một người có thể vứt bỏ tự ngã của mình và suy nghĩ từ quan điểm của những người khác trong bất kể vấn đề gì mà anh ta gặp phải.”Tuy nhiên, do chuẩn mực đạo đức trong xã hội hiện đại càng ngày càng xuống thấp, mọi người chỉ coi trọng bản thân mình và ngày càng hiếm người thật lòng đặt mình vào hoàn cảnh của những người khác và suy nghĩ cho họ. Bản thân tôi đã đã chứng nghiệm được việc vứt bỏ tự ngã của mình chỉ sau khi bắt đầu tu luyện. Khi một người cạnh tranh và đấu đá cho những ham muốn và lợi ích cá nhân, các xung đột sẽ xảy ra không ngừng nghỉ. Cổ nhân dạy “thanh thản mang lại may mắn và hòa bình tạo ra giàu có” là rất đúng đắn. Chúng ta chỉ nhận được một điều gì khi chúng ta cho đi, và chỉ thu hoạch sau khi đã lao động chăm chỉ. Khi một cá nhân bỏ qua cái tôi của mình, anh ta sẽ thật sự cảm nhận được cảnh giới tinh thần của “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (sau khi qua rặng liễu tối, sẽ là hoa tươi và một ngôi làng phía trước).

Có một câu chuyện kể rằng thời xưa, một người bị lạc trong một sa mạc. Trên bờ vực của cái chết, ông phải đối mặt với những cơn đói và khát không thể chịu đựng nổi. Tuy nhiên, ông vẫn lê từng bước chân nặng nề tiến về phía trước. Cuối cùng, ông đã tìm thấy một túp lều nhỏ bị bỏ hoang một thời gian dài. Phía trước của túp lều có một máy bơm nước, nhưng nó không chứa một giọt nước nào. Trong cơn tuyệt vọng, ông bất chợt nhận thấy một ấm đun nước để cạnh máy bơm. Miệng của ấm đun nước đã được đóng bằng một mảnh gỗ và một tờ giấy nhỏ đã được đặt trên ấm đun nước cho biết: “Hãy đổ nước trong bình đun nước này vào trong máy bơm trước sau đó mới có thể bơm nước. Nhưng xin hãy nhớ đổ đầy nước vào các bình này trước khi rời khỏi đây“. Sau khi đọc xong, ông cẩn thận mở tấm gỗ ra và nó thật sự có nước.

Vào thời điểm đó, người đàn ông đã phải đối mặt với một lựa chọn khó khăn: Hoặc là ông sẽ đổ nước vào cái bình và có thể nước sẽ không còn chảy ra từ vòi nước nữa và ông sẽ chết khát ở nơi hoang mạc này, nhưng nếu ông uống chỗ nước đó và cứu mạng sống của chính mình thì những người đến sau đó sẽ không có hy vọng. Sau một lát do dự, ông cảm thấy như có một cảm hứng tuyệt diệu mang đến cho ông sức mạnh và ông quyết định làm theo những chỉ dẫn ghi trên tờ giấy. Nước đã chảy ra và ông uống cho đến khi thỏa mãn cơn khát đã giày vò ông. Sau khi nghỉ ngơi một chút, ông đổ nước vào đầy bình chứa, đậy nắp lại và ghi thêm vào tờ giấy nhỏ là: “Xin hãy tin tôi, những điều ghi trên tờ giấy này là thật và chỉ khi bạn dẹp bỏ được sự lo ngại về sự sống chết, bạn mới có cơ hội để tận hưởng vị ngọt của làn nước suối”.(ST)


Vừa về đến nhà, ăn vội chén cơm với con khô miền tây xong, lật đật chạy nhanh vào quán. Thành thật xin lỗi các bác vì sự vắng mặt có lý do chính đáng đó :( . Số là từ ngày 23.12.2013 thì đứa con gái về nhà sau chuyến đi Sapa . Cái nhà nhỏ bổng nhiên tăng thêm 5 mạng ( vợ chồng Aty, con gái và thêm 2 đừa bạn của nó ). Cái máy đặt trong phòng 3 đứa nhỏ. Khi ra khỏi nhà thì cả gia đình, khi về thì 3 đứa chiếm cái phòng . Tụi nó ngủ dậy cũng là lúc sắp sữa đi tiếp. Rồi thì cứ đi lại đi. Cũng có khi đi chung và đi riêng để thăm những nơi nên.. thăm sau nhiều năm xa mặt gởi lòng. Thấm thoát 3 tuần trôi nhanh quá. Chỉ kịp giả từ bạn hiền CKD mà phải phụ lòng bạn Thien_Hung và Cỏ Xanh. Hy vọng một ngày gần mình sẽ trả món nợ ân tình này nhé hai bạn.


Ông Lâm này đúng là tay dữ dằng, nhắc đúng lúc vấn đề then chốt. Tư tưởng cao xa nhưng thân xác yếu mềm (The spirit is willing but the flesh is weak).

Ông khóc ông cười, ông uống rượu ông mê gái nhưng trong người ông lận phi tiêu, dao găm. Ông giả nai còn hơn ông Tý :).

Đã nhớ lời bác Lâm, ông Gió đang nhìn người chửi ... tui đây chăng ?


Cám ơn ông Thắng đã hỏi thăm .Tôi đi chơi xa ông ạ ,hẹn với lòng là sẽ gương mẫu lại chút chút nhưng rồi lại uống nhiều hơn bởi đời nhiều cám dỗ tôi cưỡng không được .Mà đã đến cái tuổi này rồi còn thay đổi làm gì nữa .Kệ ráo! cái kệ của kẻ đã chót dấn thân vào vô định

Mấy ngày nay không thấy ông D và ông Tý chẳng hiểu các ông ấy đàn đúm vui chơi chốn nào .Mạng người ta vẫn vào rầm rầm có sao đâu các ông ấy lười quá thì có

Vào những ngày cuối trong kỳ nghỉ hè này em phải chạy qua chạy lại hơi nhiều nên bị kẹt một chút bác ơi. Đàn đúm thì em cũng có chiếu lệ thôi chứ không dám lậm. Em bị thất hẹn cụng ly với bạn hiền nhưng bù vào thì có được 1 đêm mãn nhãn với các cô chân dài tới nách cùng âm nhạc thời thượng. Chỉ là quán cà phê thôi.


Anh CKD không cùng anh Tý ghé em nữa rồi. Vụ này phải phạt anh CKD một ly cà phê thôi. Thứ Bảy trước anh Kiếm đưa em về BD chơi, có phone cho anh mà không thấy bốc máy. Tính rủ nhau đi ăn cơm chay ở Thích Quảng Đức (Hiệp Thành).

Cám ơn bạn Thiên_Hung đã dành cho mình tấm thịnh tình này mà mình thì kẹt thời gian quá. Đành xin khất bạn đến mùa sau vậy.


Đang chờ bác K vào up lại đường link 3 ông rất đáng yêu (Tý-D-Nhạc) nhảy nhót thật vui. Khi nào rảnh, bác K up lại đường link đó nhé. Thanks

Bác D mà gặp bác Tý thì chắc ngàn chén cũng còn ít. Tâm trạng của người xa quê khi về nước thì nơi đâu cũng thấy gần gũi, chỗ nào cũng muốn đi. Hang cùng ngõ hẻm lại là những nơi thú vị nhất, phải không nào?

Bác Tý thể nào cũng úp một đống hình tha hồ xem thỏa thích. Thanks

Cũng chưa có dịp thiên bôi thiểu với bạn hiền CKD bác Tôn ơi. Hai thằng chỉ mới lỳ vài lam thôi, chưa có cơ hội cụng ly cho đã bụng. Mình thì rất mê rượu, chỉ tiếc là chưa có cơ hội. Bác Tôn có mê rượu không? hay là mê thứ gì khác. Hi hi.

Hình thì mình sẽ lọc lại và nộp sớm, nếu trể nải bác Lâm tăng hình thì tội nghiệp cho mình lắm.


Thợ Điện

02-01-2014, 09:44 PM

Ông Tý đã về nhà bình an sau một chuyến đi chơi xa .Ông chắc chưa bình thường ngay được đâu ,ngủ nghê giờ giấc lung tung lại còn vuơng vấn những niềm vui quê nhà chưa tan .Nhưng home sweet home ,về đến nhà là thấy nhẹ cả người đi đâu cũng không bằng .Ông cứ từ từ nghỉ ngơi ai mà nỡ trách phạt người chinh nhân mới trở về Ba tuần rong chơi không ít cũng không nhiều nhưng về là đúng ,phải ra đi trước khi mình kịp chán như tình nhân phải buông tay nhau ra trước khi là nặng nợ Bài vở hình ảnh ông khi trước sóng cuốn trôi hết rồi hehe lâu lâu cũng phải thế để biết tâm trạng kẻ thình lình bị sạt nghiệp chứ Ông ra đi vội vàng quá không kịp giã từ .Nay tôi tặng ông bài này chớ chê nhạc sến nghe ,tôi chỉ có thế thôi .Nói đến câu này tôi chợt nhớ mụ bán vịt lộn cũng thuộc loại sồn sồn nơi quán ven đường về khuya, chỗ tôi hay ra làm xị rượu trước khi về ngủ .Hôm đó quán vắng có cha đạp xích lô đang òn ỉ rù quyến mụ .Mụ lấy trái mận (roi) móc hết ruột ,bứt hết râu loe ngoe xong rồi đưa trái mận toác hoác ra bảo lão xích lô .Em chỉ còn chừng này thôi ,nhìn mặt lão tiu nghỉu tôi phì cười muốn lăn xuống cống ,khoái trá vì sự hóm hỉnh của mụ nên boa cho mụ mớ tiền .Mụ cũng cười hô hố luôn mồm cám ơn .Tôi thích lang thang những khu bình dân là vậy ,đôi khi gặp những con người cực kì thú vị

nUalTOwyx_A


roamingwind

02-01-2014, 11:23 PM

Đang ở VN ấm áp mà phải về bên ấy thì lạnh quá hả ông Tý? Thôi ông làm một ly rượu thuốc cắc kè của ông cho bộ phận nào cũng ấm, và nghe bản này

O7mG3kFqOW4

Ông Phi thì chê Lệ Quyên, chỉ thích Lã Bố Khánh Ly của ông thôi. Lã Bỗ toàn hát nhạc sang không thấy hát bản sến này.


Hi hi, làm một giấc cho lại sức, giờ đang nhâm nhi li nhỏ thôi bác Wind ơi. Đang lựa hình nộp bài nè. hôm trước có đọc mấy bài của các bác chưa kịp trả lời thì đùng một cái mất hết bài. Đúng như bác Lâm đã nói, vô thường thật.


roamingwind

02-01-2014, 11:40 PM

Lã Bố cũa ông Phi, trong hai bản Cát Bụi và Tình Xa

hYL6jOeyEEk

UMxudxMSayw

QN đã từng hát bản này ... vậy đó mà đã vài chục năm. như sấm chớp


Vì lí do mất hình, xin gởi đến bác Tôn vài tấm hình đã up về nhà thờ Tắc Sậy.

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_1183.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_1186.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_1193.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_1194.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_1200.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_1207.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_1211.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_1216.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_1218.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_1219.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_1224.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_1229.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_1244.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_1249.jpg


Đang ở VN ấm áp mà phải về bên ấy thì lạnh quá hả ông Tý? Thôi ông làm một ly rượu thuốc cắc kè của ông cho bộ phận nào cũng ấm, và nghe bản này

Ông Phi thì chê Lệ Quyên, chỉ thích Lã Bố Khánh Ly của ông thôi. Lã Bỗ toàn hát nhạc sang không thấy hát bản sến này.

He he, bài này thắm thiết quá mà bác Wind lại cho mình nghe vào lúc này. Ông này hôm trước ra chiêu nhất tiển nhị điêu đây mà. Hôm nay cho mình bài nhạc làm cho mình nhớ lại mới hôm qua đó trong vòng tay rồi bây giờ hiện thực là tuyết trắng của miền cực bắc này. Hic. Thanks bác Wind 1 cái. Hi hi.


Trên đường về quê vợ, những hình ảnh này sao thấy thân thương quá.Vụ mùa đã xong, đang chuẩn bị cho vụ mùa sau.

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/149.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/177.jpg

Thánh miếu Long An

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1575.jpg

Tiệc gia đình đông và vui quá. Ngồi thế này mới đủ chổ.

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1581.jpg

xóm Đạo đã lên đèn

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1604.jpg

Bác KT nói đúng quá. Đi Cần Thơ mình chỉ có ý về mấy món này:

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1613.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1614.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1615.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1634.jpg

Áo xanh trông duyên thế mà dễ mắc cở.

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1637.jpg

Củ bình tinh và củ tròn tròn không nhớ tên. Ăn thấy giống nhau.

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1617.jpg

Tuy không phải là món ăn, nhưng món ăn không thể thiếu nó, hi hi.

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1621.jpg

Cầu Cần Thơ sau lưng xóm chài bến Ninh Kiều


Thợ Điện

03-01-2014, 01:01 AM

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1634.jpg

Áo xanh trông duyên thế mà dễ mắc cở.

Người ta đã buôn bán cực khổ vậy mà vẫn không thoát đôi mắt cú vọ của ông .Ông mà là địa chủ thì gái quê ông giết hết


roamingwind

03-01-2014, 01:04 AM

tuy nhiên phải nói giọng hát của Lệ Quyên cầu kỳ quá có vẽ không thích hợp cho số đông nhạc sến miền Nam

KbjF-edBNuk

bản này phải để Tuấn Vũ rên mới phê hơn.


roamingwind

03-01-2014, 01:09 AM

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1575.jpg

Tiệc gia đình đông và vui quá. Ngồi thế này mới đủ chổ.

Đã mắt thật !!

Tôi không phải là người mê ăn mê uống nhưng không biết tại sao khi nào nhìn các màu đủ loại của các món ăn lại thấy mãn nhản.


kt22027

03-01-2014, 01:18 AM

TLKD Live Show

pHGbeDMidLo


Ông Tý đã về nhà bình an sau một chuyến đi chơi xa .Ông chắc chưa bình thường ngay được đâu ,ngủ nghê giờ giấc lung tung lại còn vuơng vấn những niềm vui quê nhà chưa tan .Nhưng home sweet home ,về đến nhà là thấy nhẹ cả người đi đâu cũng không bằng .Ông cứ từ từ nghỉ ngơi ai mà nỡ trách phạt người chinh nhân mới trở về Ba tuần rong chơi không ít cũng không nhiều nhưng về là đúng ,phải ra đi trước khi mình kịp chán như tình nhân phải buông tay nhau ra trước khi là nặng nợ Bài vở hình ảnh ông khi trước sóng cuốn trôi hết rồi hehe lâu lâu cũng phải thế để biết tâm trạng kẻ thình lình bị sạt nghiệp chứ Ông ra đi vội vàng quá không kịp giã từ .Nay tôi tặng ông bài này chớ chê nhạc sến nghe ,tôi chỉ có thế thôi .Nói đến câu này tôi chợt nhớ mụ bán vịt lộn cũng thuộc loại sồn sồn nơi quán ven đường về khuya, chỗ tôi hay ra làm xị rượu trước khi về ngủ .Hôm đó quán vắng có cha đạp xích lô đang òn ỉ rù quyến mụ .Mụ lấy trái mận (roi) móc hết ruột ,bứt hết râu loe ngoe xong rồi đưa trái mận toác hoác ra bảo lão xích lô .Em chỉ còn chừng này thôi ,nhìn mặt lão tiu nghỉu tôi phì cười muốn lăn xuống cống ,khoái trá vì sự hóm hỉnh của mụ nên boa cho mụ mớ tiền .Mụ cũng cười hô hố luôn mồm cám ơn .Tôi thích lang thang những khu bình dân là vậy ,đôi khi gặp những con người cực kì thú vị

Dạ thưa bác em đã trở lại home sweet home rồi. Thiệt là sướng nhất khi đặt cái lưng lên giường xưa nệm củ, cảm giác êm ấm làm sao , khó tả lắm. Em cũng tiếc mấy bài khi trước. Không những của em mà của các bác em chưa kịp hồi âm. Tuần cuối năm em bận quá chỉ kịp đọc lướt từ cái điện thoại qua wifi nhờ. Bạn hiền có chỉ cách cho em viết từ cái điên thoại nhưng em chưa làm được. Thôi thì làm mới lại vậy. Em cũng thích lang thang bác ạ. Ba tuần vừa qua em may mắn thu về nhiều kĩ niệm vui lắm. Tuy em cũng hơi tiếc là nếu em có thêm 1 tuần nữa thì hay biết mấy. Em còn vài việc chưa làm xong. Đành để lại cái hẹn. Bác nói đến nhạc sến, em cũng có bộ sưu tập nhạc của Thái Châu - Phi Nhung - Tuấn Vũ bao gồm nhiều bài nhạc thể loại bolero . Em thường nghe nhạc này và cũng thích nữa. Có người từng nói em cái gì cũng thích. Quả không sai tí nào.


TLKD Live Show

pHGbeDMidLo

Lãnh tiền chạy sô xong có khi phải mời bác KT đi du lịch một chuyến rồi.


Thợ Điện

03-01-2014, 02:16 AM

Tôi không thể tưởng tượng quán cà phê đen này mà thiếu bạn bè được ,khi nào đông đủ đều thấy thích .Mỗi ông là một kho truyện ,một cảnh đời đã trải nghiệm .Sự phong phú toát ra từ những điều bình thường

Lệ Quyên hát Bolero chán lắm ,hôm trước cô ấy ghé Houston hát tôi có đi xem .Không thích lắm, mấy ông bạn già trách mình quá khó tính .Nhưng vật gì đều phải đúng chỗ của nó như đán Steinway mà cho học sinh đánh thì còn gì nữa ,giai nhân mà gặp gỡ phàm phu thì phí cả một đời .Nghe cô ấy hát rất mệt vì nốt nào cũng nắn nót ,lâu lâu thì được chứ làm hoài thiếu tự nhiên, phải như giọng Nam bộ thân thương hát Bolero mới đã Tôi vẫn yêu cái giọng con gái Nam bộ ,hiền hoà trực tiếp đi vào lòng mình kể cả những câu bỗ bã như đây nè cha,tức thấy mẹ ,bự chà bá, toành hoành hết trơn Tôi ngồi gần khoái quá cứ nói Em nói nữa đi nói chuyện gì lung tung lang tang nghe cũng được

Từ 160 năm, những cây đàn dương cầm của Steinway & Sons đã được coi là tinh tế nhất thế giới, vì nghệ thuật và phẩm chất siêu việt của chúng. Thông tín viên VOA Jeff Lunden tường thuật rằng mặc dầu công ty này vừa có một sở hữu chủ mới, truyền thống dầy công phu là làm ra các nhạc cụ bằng tay dự trù sẽ vẫn tiếp tục.

Các đại dương cầm thủ cần phải có những cây dương cầm tuyệt hảo. Vladimir Horowitz, nhạc sĩ dương cầm nổi tiếng của Nga thường đem theo cây đàn Steinway của chính mình khi đi lưu diễn trong các buổi hòa nhạc khắp thế giới.

Phần lớn các phòng hòa nhạc và nhạc viện ở nước Mỹ đều có các cây đàn Steinway, và các dương cầm thủ từ Lang Lang cho đến Billy Joel đều là những nghệ sĩ chuyên sử dụng đàn Steinway. Mùa thu năm nay, nhạc sĩ dương cầm Nga Kirill Gerstein đến thành phố New York để trình diễn cùng ban đại hòa tấu của thành phố.

Nhạc sĩ Gerstein nói: “Tôi nghĩ hệ thống cân não và cơ bắp của nhiều thế hệ dương cầm thủ đã được hình thành qua thể cách cảm nghĩ hành động và thể cách hành động và âm thanh hoà nhập ra sao vào kinh nghiệm trình diễn này. Và đối với thính giả, chính kinh nghiệm thưởng thức âm thanh cây đàn Steinway này đã thực sự nuôi dưỡng những gì chúng ta nghĩ về tiếng đàn dương cầm.”

http://gdb.voanews.com/6EAD6AD8-F817-46AF-9545-8AB37B3B1C94_w640_r1_s.jpg

Các cây đàn Steinway đã được chế tạo từ năm 1871 tại một khu nhà máy ở thành phố New York. Công ty này do một di dân người Ðức tên là Henry Englehard Steiway thành lập năm 1853, khi New York có vài chục nhà sản xuất đàn dương cầm.

Nhưng giám đốc công ty Steinway đặc trách về sự hài lòng của khách hàng, ông Robert Berger nói:

“Ngay từ ban đầu, họ đã hết sức tìm cách sáng tạo ra cây đàn dương cầm tiêu chuẩn của thế giới. Không phải cây đàn dương cầm “trung bình,” mà là cây đàn “tiêu chuẩn,” cây đàn mà tất cả những cây đàn phải dựa vào để đánh giá.”

Và những cây đàn dương cầm đó được làm cho thật bền. Ngày nay, một lực lượng lao động khoảng 300 thợ thủ công nam nữ, đã sản xuất ra khoảng 1.500 cây đàn dương cầm mỗi năm tại nhà máy Astoria.

Phải mất 11 tháng để làm một cây đại dương cầm Steinway, với 12.000 bộ phận.

Nhà máy hoạt động như một tổ ong. Ở một khu, những tấm gỗ dán mỏng được gắn liền với nhau và đặt vào máy ép, để tạo ra hình dáng đặc biệt của cây đại dương cầm.

Ở một khu khác, những người được gọi là “belly men” tức là chuyên tạo các bộ phận trong lòng cây đàn” đặt các tấm bảng âm thanh vào khung. Một phiến sắt đúc được thêm vào, các sợi dây đàn được gắn, và hành động, tức là những cái búa nhỏ gõ vào các sợi dây, được gắn lên.

Các cây đàn dương cầm được lên dây tất cả là 5 lần. Hai lần, trong tiến trình này, các cây đàn được đưa vào một căn phòng, nơi một cái máy đập mạnh vào tất cả 88 dây đàn cùng một lúc, để giúp “khởi động” các khí cụ.

Nguyên cả một khu khác trong nhà máy được dành để phục hồi các cây đàn Steinway cổ. Ông Bill Youse, điều hành bộ phận này, cho biết

“Ðến ngày 2 tháng 7 năm nay là tôi làm tròn 40 năm với công ty. Tôi cũng là nhân viên Steinway thuộc thế hệ thứ ba. Và tôi thuộc thế hệ thứ ba trong 4 thế hệ, con trai tôi cũng đang làm việc ở đây.”

Ông Youse nói các cây đàn dương cầm tuyệt hảo là nhờ nhiều thế hệ công nhân tất cả đều xả thân cống hiến cho cùng một mục đích:

“Ngoài một số chất liệu, như keo dán và nhiều thứ đã được cải tiến qua nhiều năm, cây đàn dương cầm vẫn giữ gần như nguyên si giống với cây đàn ta đã có từ cuối thấp niên 1800.”

Một trong những đồng nghiệp của ông đã làm với Steinway hơn 50 năm nói:

“Tên tôi là Wally Boot. Tôi là người cuối cùng chạm vào cây đàn trước khi nó rời khỏi nhà máy. Tôi là người thanh tra âm thanh cuối cùng của cây đàn. Tôi đã làm việc ở đây 51 năm. Và công việc của tôi là lắng nghe cây đàn dương cầm và chắc chắn về âm thanh toàn hoả của nó và mọi thứ đều hoạt động tốt.”

Và có rất ít thứ hoạt động giống như một cây đàn Steinway. Ông Boot, người lớn lên cách nhà máy hai khu phố, nói rằng mỗi cây đàn dương cầm đều có cá tính riêng của nó:

“Nếu là một cây piano vui tươi, thì sẽ là cây piano để chơi nhạc jazz; nếu là một cây đàn piano êm dịu, thì thường là để trong nhà hay để chơi nhạc thính phòng. Còn đây là một cây kiểu B, thì là cây piano cho dàn nhạc hòa tấu.”

Mức độ chăm sóc và nghệ thuật thủ công giúp giải thích vì sao một cây đàn piano Steinway có thể bán với gì từ 55.000 đến 145.000 đôla. Ông Berger của hãng Steinway nói những cây đàn dương cầm này trở thành một của hồi môn quý báu của gia đình, lưu truyền từ đời nọ qua đời kia. Ông nói:

“Một người chủ đàn mới sẽ nói một câu đại loại như, ‘giấc mơ cả đời tôi vẫn là làm chủ một cây piano Steinway,’ hay ‘tôi đã để dành bao nhiêu năm để mua được cây đàn piano này và cuối cùng tôi đã thực hiện được giấc mơ của tôi.”

Và người chủ cây đàn Steinway mới nói rằng giấc mơ làm bằng tay đó sẽ còn tiếp tục nhiều năm nữa.

P/S Vợ ông Gió mà đòi cây đàn này thì ôi thôi ông hết đi Nepal ,Tibet


kt22027

03-01-2014, 02:22 AM

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1637.jpg

Củ bình tinh và củ tròn tròn không nhớ tên. Ăn thấy giống nhau.

Tôi nhớ hình như củ dài tụi tôi gọi là củ mì tinh còn củ tròn gọi là củ lùn. Củ dài sơ không à bác ơi ăn không ngon đâu, củ lùn thì thơm hơn, không có sơ ăn khá ngon. Chợ Việt ở california đôi khi có bán củ lùn này nữa. Cần Thơ có chợ nổi, bác Aty có đi không?


kt22027

03-01-2014, 02:30 AM

@bác Lâm bác có nhận xét hay quá, tôi cũng không thích Lê Quyên lắm vì nghe too technical, như bác PhiHuong đã từng nói Lê Quyên như một tay cưỡi ngựa tài, gò cương không cho ngựa trược trên đường tuyết. Còn Khánh Lý cứ hát nghe thoải mái. Tôi cũng nghĩ Khánh Ly hay cũng tại thế


Tôi nhớ hình như củ dài tụi tôi gọi là củ mì tinh còn củ tròn gọi là củ lùn. Củ dài sơ không à bác ơi ăn không ngon đâu, củ lùn thì thơm hơn, không có sơ ăn khá ngon. Chợ Việt ở california đôi khi có bán củ lùn này nữa. Cần Thơ có chợ nổi, bác Aty có đi không?

Bác KT vẫn còn nhớ củ mì tinh có sơ nữa Nếu củ non thí ít sơ. Nhớ hồi con nít mình thường được ăn bột mì tinh pha với nước sôi và đường ăn ngon lắm. Tụi này có dự định đi chợ nổi 1 lần để giới thiệu cho người nauy, nhưng 3 đứa nhỏ ngủ dậy trưa trời trưa trật cho nên không đi được. Vườn Mỹ Khánh cũng không xa mà tui nó làm biếng. Cuối cùng chỉ quanh quẩn bến Ninh Kiều rồi quay về Sài Gòn thôi bác ạ.


Nhớ là đã có đọc lời chúc tốt đẹp của Alent. Xin cám ơn Alent nhiều và cũng xin chúc Alent năm mới với nhiều thắng lợi nhé.


Tôi không thể tưởng tượng quán cà phê đen này mà thiếu bạn bè được ,khi nào đông đủ đều thấy thích .Mỗi ông là một kho truyện ,một cảnh đời đã trải nghiệm .Sự phong phú toát ra từ những điều bình thường .......... ...............

P/S [I]Vợ ông Gió mà đòi cây đàn này thì ôi thôi ông hết đi Nepal ,Tibet

Bác Lâm ơi, nếu bà xã em mà đề nghị mua cây Steinway ( hàng củ thôi ) thì đấy là cơ hội lớn để em được đi du lịch nhiều nơi trên thế giới. :D

Cũng còn nhớ rằng bác Wind chưa up hình có đôi mắt người Sơn Tây của mình lên nhé.

Hình của bác KT trong clip TLKD Live Show trông phúc hậu đến thế.


roamingwind

03-01-2014, 08:36 AM

Tin Tương Ớt Huy Phong (Sriracha)

Thừa lúc hàng khan hiếm, nước đục thả câu, bộ y tế California đang bắt hảng tương ớt Huy Phong ngừng sản xuất trong 30 ngày để khám nghiệm vi khuẩn, một nhà hàng tại Los Angeles chế biến một bữa ăn tối 5 món (5-course dinner), mà mỗi món đều dùng tương ớt huy Phong. Buổi ăn tối này tính 45 đô la một người. Chỉ có một lần duy nhất vào ngày 9 tháng 1.

http://laist.com/attachments/laist_matthewbram/srirachamenu.jpg

Huy Phong mà ngừng sản xuất lâu hơn chắc dân chúng sẽ nổi loạn. Xem họ mê tương ớt Huy Phong thế nào:

http://theoatmeal.com/comics/sriracha


roamingwind

03-01-2014, 08:52 AM

P/S Vợ ông Gió mà đòi cây đàn này thì ôi thôi ông hết đi Nepal ,Tibet

Bả làm biếng lắm bác Lâm ơi. Tài thì có nhưng tật cũng cao. Không bao giờ chịu bỏ công khổ luyện. Như đã nói hôm nào, tôi đã hứa là nếu bả tập xong 3-tập Moonlight Sonata thì tôi mua cho cái baby grand mà bả làm không xong. Có lần hai đứa vào tiệm dàn, tôi đi lòng vòng xem trong khi bả nói chuyện với cô bán hàng ra sau tôi không biết mà thiếu điều sắp rinh ra cái baby grand, tôi phải cản lại. Cô bán hàng buồn thấy rõ.

Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ

Tôi tin câu trên nên hết mình cho vợ, đến nổi bị ông Tý mắng là sợ vợ mà tôi cũng cười :), nhưng mua về mà để đó lâu lâu lau bụi thì sẽ đau bao tử kinh niên.


Thợ Điện

03-01-2014, 11:02 AM

Ông ép bà ấy quá mov 2 đâu phải dễ chơi nhất là những cú chạy ùm ùm tay trái rồi tay phải đánh từng chùm hợp âm hợp âm chát chát liên tục

Ông chắc phải yêu bà ấy ngang bài viết này,tôi cho rằng người chỉ yêu một lần tình yêu đó vĩnh cửu ,yêu lai rai lung tung thật ra chẳng hiểu biết quái gì về tình yêu cả

Giấc mơ Hạ trắng

Ở Huế mùa hạ, ve kêu râm ran trên những tàn cây như một giàn hợp xướng và nắng nóng oi bức như địa ngục. Thêm vào đó còn có gió Lào. Vừa tắm xong là người đã ướt đẫm mồ hôi. Bao nhiêu nhiên liệu tích lũy tích lũy trong cơ thể đều tan ra thành nước. Những đồ vật và áo quần cũng có cảm giác như vừa rút trong lò lửa ra. Những mặt đường gần như bốc khói với nhiệt độ 42- 43 độ.

Có một mùa hạ năm ấy tôi bị một cơn sốt nặng, nhiệt độ trong người và bên ngoài bằng nhau. Tôi nằm sốt mê man trên giường không còn biết gì. Và bỗng có một lúc nào đó tôi cảm thấy hương thơm phủ ngập cả căn phòng và tôi chìm đắm vào một giấc mơ như một cơn mê sảng. Tôi thấy mình lạc vào một rừng hoa trắng thơm ngào ngạt, bay bổng trong không gian đó. Ðến lúc tỉnh dậy người ướt đẫm mồ hôi và tôi nhìn thấy bên cạnh giường có một người con gái nào đó đã đến cắm một bó hoa dạ lý hương trắng rất lớn. Chính cái mùi thơm của dạ lý hương đã đưa tôi vào giấc mơ kia. Giấc mơ trong một mùa hạ nóng bức.

Trong vùng tôi ở, quanh đó chỉ có một nhà duy nhất trồng dạ lý hương nên tôi biết ngay người mang hoa đến là ai.

Sau một tuần lễ tôi hết bệnh. Nghe tin bố người bạn đang hấp hối tôi vội vàng đến thăm. Ông chẳng có bệnh gì ngoài bệnh nhớ thương và buồn rầu. Câu chuyện rất đơn giản. Hai ông bà đã lớn tuổi thường nằm chung trên một sập gụ xưa. Cứ mỗi sáng bà cụ thức dậy sớm và xuống bếp nấu nước sôi để pha trà cho ông cụ uống. Một buổi sáng nọ, cũng theo thường lệ, bà cụ xuống bếp bị gió ngã xuống bất tỉnh và chết. Mấy người con ở gần đó tình cờ phát hiện ra và đưa bà cụ về nhà một người để tẩm liệm. Sau đó chôn cất và giấu ông cụ. Tất nhiên, khi ông cụ thức dậy hỏi con, mẹ các con đi đâu rồi, thì họ trả lời là mẹ sang nhà chúng con để chăm sóc mấy cháu vì chúng bị bệnh. Vài ngày sau vẫn chưa thấy bà về ông mới trầm ngâm hỏi các con có phải mẹ các con đã chết rồi phải không. Lúc ấy mọi người mới khóc òa lên. Từ đó ông nằm trên sập gụ một mình cơm không ăn, trà không uống cho đến lúc kiệt sức và đi theo bà cụ luôn.

Câu chuyện này ám ảnh tôi một thời gian. Và sau đó tôi kết hợp giấc mơ hoa trắng mùa hạ với mối tình già keo sơn này như áo xưa dù nhầu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau để viết nên bài "Hạ Trắng".

Trịnh Công Sơn

Vb7hs5z-Mi4


thai_bienhoa

03-01-2014, 12:06 PM

Thân tặng các Bác! http://i772.photobucket.com/albums/yy7/thai_bienhoa/IMG_1593_zps66956487.jpg Bánh bèo bì http://i772.photobucket.com/albums/yy7/thai_bienhoa/IMG_1587_zpsd7277038.jpg Chè bưởi http://i772.photobucket.com/albums/yy7/thai_bienhoa/IMG_1555_zps9222b4e2.jpg?t=1388659765


Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ

Tôi tin câu trên nên hết mình cho vợ, đến nổi bị ông Tý mắng là sợ vợ mà tôi cũng cười :), nhưng mua về mà để đó lâu lâu lau bụi thì sẽ đau bao tử kinh niên.

Hi hi, ông Wind chụp cho cái nón khủng khiếp luôn. Nào là ném ớt vô mặt ( chiêu của các bà thường dùng lúc đánh ghen ) rồi thì mắng là sợ vợ. Bác Wind ơi, nhớ ngày xưa khoản 1974 có phim mang tên : sợ vợ mới anh hùng đó mà. Mình cũng có coi và nhớ rỏ lắm....... cái tựa. Cho đến hôm nay thì mình cũng sợ vợ đây bác Wind.


Thợ Điện

03-01-2014, 12:36 PM

Ông Thái lâu ngày không gặp lúc này ông khoẻ không nhiều lúc muốn thăm hỏi ông mà chẳng biết hỏi ai .Lâu lâu ông ghé vào đây chơi để tụi tôi về còn có chỗ ghé


thai_bienhoa

03-01-2014, 12:45 PM

Đệ dạo này đuối lắm đại ca ơi! Đệ vừa mua nhà và kết hôn xong, 02 công việc ấy chỉ trong 01 tuần, vừa hao tài mà lẫn tốn sức, kekekke, chúc huynh và các ae luôn mạnh khoẻ! Yêu các ae nhiều nhiều.


Thợ Điện

03-01-2014, 12:50 PM

Vậy hả thôi chúc Thái ổn định mọi chuyện nhé .Phu nhân là người thế nào có hợp nhau không ? Rất mừng từ nay Thái thôi lang thang ,rốt cuộc người phiêu bồng như ông rồi cũng có lúc bị cùm hahaha


Tontu

03-01-2014, 01:03 PM

Vào là thấy ông Thái trong này thật vui. Mọi người trong này "nhớ" anh Thái lắm à. Anh Thái dạo này vẫn mạnh chứ? Khi nào rảnh ghé vào chơi nhé. Chỉ hôm nào bận quá thì chịu, bằng không nhất định phải vào đây chơi. Quán của chúng ta dạo này rất vui, nhiều bài hay và lắm thú vị.

Bác Tý này ghê thiệt, bác Lâm ơi, hihi. Ổng đảo một vòng chộp ngay cô "áo xanh" với con mắt "cú vọ". Bác Tý chụp nhiều hình đẹp, nhưng ấn tượng nhất là tấm cô "áo xanh". Bác Tý nhà ta trông phong độ, đẹp trai thế thì con nai vàng nào thoát cho nổi, hehe. Bác Tý hỏi mình thích cái gì...mình cũng thích cái món nhìn "người đẹp" ấy mà. Món này không biết có đụng hàng với ai không bác Tý...

Ông Nhạc, ông D đi đâu rồi sao chưa vào xem tác phẩm rất vui của bác K nè.

Bác Phi chỉ thích hương xưa thôi. Cứ up mấy bản nhạc thời xưa, thể nào bác Hương cũng vào chơi. Nhạc xưa du dương, dạt dào tình cảm, mang nhiều chất thơ, nhẹ nhàng trong sáng, dễ thương...bác Hương nhỉ?

Hãng tương ớt Huy Phong mong sao trở lại với đồng hương chúng ta, bác Gió nhỉ. Thiếu món tương ớt Huy Phong thì buồn lắm. Hy vọng sau cơn mưa trời lại sáng.

Ông Thien_Hung dễ mến quá! Quán Cà Phê có thêm ông bạn hiền thì thật đáng quý!

Ông Bến Tre join luôn với anh em cho vui.


Tontu

03-01-2014, 01:12 PM

Chúc anh Thái vạn sự tốt lành nhé. Chúc mừng anh Thái đã có người nâng khăn sửa túi.


Thien_HungCVA

03-01-2014, 01:22 PM

Trên đường về quê vợ, những hình ảnh này sao thấy thân thương quá.Vụ mùa đã xong, đang chuẩn bị cho vụ mùa sau.

[center]http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/149.jpg

Từ những miền thôn quê bình yên này - có những tình yêu đẹp!!!

http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/original/2013/12/24/20/27/1004075854_1130241009_574_574.jpg (http://me.zing.vn/jpt/photodetail/daominhnhathanoi/1004075854)

http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/original/2013/12/24/20/28/1004075978_691029789_574_574.jpg (http://me.zing.vn/jpt/photodetail/daominhnhathanoi/1004075978)

Và 15 năm sau của anh ấy

http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/original/2013/12/21/12/28/1001424028_573898593_574_574.jpg (http://me.zing.vn/jpt/photodetail/daominhnhathanoi/1001424028)


Cuối năm tây anh Thái đã có điều vui tuy mệt nơi cuộc sống. Xin chúc mừng đò anh đã cập bến. Đến khi nào có dịp đầy tháng hay thôi nôi gì gì thì anh báo một tiếng cho các bác và tui cùng mừng nhé. :)

Bác Tôn cứ theo bác Lâm mà diễn đạt cái khuôn mặt phó nhòm tui lúc xin hình với con mắt Cú Vọ không biết có đúng không nữa. Xin ngoài lề kể các bác chuyện như thế này. Số là hôm rồi con bé nó về quê ngoại. Gặp các dì cậu của nó ai cũng khen là cháu xinh và có nét giống bố ( ít thôi ). Thế mà khi hỏi bố cháu có đẹp trai không thì câu trả lời mọi người rất giống nhau: Xì cho cái tưởng như từ Cần Thơ dài tới bún cá Sóc Trăng luôn. Híc. Trở lại vấn đề được sự chăm sóc của các bác đây thì: Bác Lâm cũng từng phán thằng em rong chơi coi chừng sẽ ăn năn ( bài này bị mất rồi ). Hi hi, may quá thằng em không chạy qua vạch dừng bác ơi. Có chăng hắn đã để lại chút gì tiếc nuối ... . Bác Wind thì cho rằng mình giả nai. Hi hi bác Wind này. Con nai thì đâu có đôi mắt Cú Vọ phải không bác. Một chút xảo biện mong các bác không trách.


Và cho đến hôm nay anh Thien_Hung cũng vẫn còn đấy kết quả 15 năm trước. Hy vọng 10 năm sau từ hôm nay anh sẽ có những gì bù đắp lại đúng như sự mong muốn.


Giấc mơ Hạ trắng

Ở Huế mùa hạ, ve kêu râm ran trên những tàn cây như một giàn hợp xướng và nắng nóng oi bức như địa ngục. Thêm vào đó còn có gió Lào. Vừa tắm xong là người đã ướt đẫm mồ hôi. Bao nhiêu nhiên liệu tích lũy tích lũy trong cơ thể đều tan ra thành nước. Những đồ vật và áo quần cũng có cảm giác như vừa rút trong lò lửa ra. Những mặt đường gần như bốc khói với nhiệt độ 42- 43 độ.

Có một mùa hạ năm ấy tôi bị một cơn sốt nặng, nhiệt độ trong người và bên ngoài bằng nhau. Tôi nằm sốt mê man trên giường không còn biết gì. Và bỗng có ..

.. áo xưa dù nhầu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau để viết nên bài "Hạ Trắng".

Trịnh Công Sơn

Câu chuyện bắt nguồn của bài nhạc Hạ Trắng như thế mà bác Lâm cũng sưu tầm được quả không không hổ là Đại Cao Thủ. Em đang nhớ lại bác của em rất nổi tiếng khi chơi bài nhạc này với kèn Harmonika.


thai_bienhoa

03-01-2014, 02:04 PM

Cám ơn những lời chúc mừng của các Bác! Vợ e người miền Trung, đã 30t. Hôm trước khi lấy nhau, e hỏi vợ e có yêu cầu gì không, cô ấy nói " em chỉ muốn là người giữ tiền " (căng thiệt luôn, vợ e làm việc 02 năm ko xài thì bằng e làm trong 01 tháng, làm e đau đầu hết sức, nhưng nghĩ lại vợ đã theo mình 04 năm trong căn nhà trọ, ai cắt móng tay móng chân cho mình, nghĩ mà thấy tội, e duyệt luôn, lấy tôn chỉ vợ là số một luôn, chơi luôn, e quá dũng cảm!). Hôm qua 02 đứa đi xem phim, thường thì trước kia, e chi tiền thì mua 02 vé, 02 bắp + 02 nước. Hôm qua , vợ giữ tiền nên chỉ mua 02 vé + 01 bắp + 01 nước, làm e khó chịu vô cùng, vợ nói tiết kiệm, e nói lại cùi lắm thì bán nhà ra ở trọ tiếp. Vậy mà giận nhau mới ghê chứ! kekekekeke.


Tuy có nhiều hình vẫn phải chọn, nhưng đấy là những món quà QUÝ NHẤT mà Aty đã nhận trong cuộc sống. Xin up lên các bác cùng thưởng lãm.

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/131.jpg

Chà là, ly uống trà Bình Dương và bàn Cờ Tướng. Aty xin cám ơn các Bác và AE thật nhiều.


Thien_HungCVA

03-01-2014, 02:32 PM

Anh ráng tập chơi úp anh à. Phong trào cờ úp đang phát triển. Muốn lên nhanh, dễ lắm; Anh kiếm người bạn chơi cùng: Bàn đẹp quân son, ai thắng được thưởng ít chà là, uống trà xanh trong cái ly sứ đó. Như thế thì mau lên cờ lắm. Anh kiếm thêm nắp hộp đậy lại để cho khỏi biết dấu anh à; Nhưng anh phải cẩn thận, đừng ra ngoài đánh độ; năm sau anh về, em phải check level của anh , rồi mới cho ra trận được.


Lại thêm vài hình ảnh đí kèm món ăn. Bác Wind không mê mấy món này cũng phải. nghe nói ổng đang diet thì phải ;(

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/041.jpg

thêm đứa cháu và 2 cô gái nauy ăn bánh xèo

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9602.jpg

mua bánh xèo từ quán này

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9603.jpg

vẫn không quên dùng đôi mắt Cú Vọ tìm hàng cho bác Wind :(

Trên đường về nhà Ngoại Cần Thơ, tính dọt xuống cầu Mỹ Thuận để bắt xe ôm đi cầu Cái Đôi thăm ông anh Rể rồi chiều sẽ về. Ai dè Bố vợ điện hỏi : Tụi bây mấy giờ tới để tao kêu làm tôm nướng cuốn cho nóng. Híc, đành phone lại bà chị hủy cuộc hẹn Sa Đét vậy.

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/045.jpg

kiểu này không lên kí mới lạ


Anh ráng tập chơi úp anh à. Phong trào cờ úp đang phát triển. Muốn lên nhanh, dễ lắm; Anh kiếm người bạn chơi cùng: Bàn đẹp quân son, ai thắng được thưởng ít chà là, uống trà xanh trong cái ly sứ đó. Như thế thì mau lên cờ lắm. Anh kiếm thêm nắp hộp đậy lại để cho khỏi biết dấu anh à; Nhưng anh phải cẩn thận, đừng ra ngoài đánh độ; năm sau anh về, em phải changeck level của anh , rồi mới cho ra trận được.

Hiện mình vẫn chưa biết chơi cờ úp như thế nào Thien_Hung ạ. Nhưng sẽ cố gắng nếu có thời gian. Có thể kiếm Alent dợt trước trên mạng. Cám ơn Thien_Hung nhiều. Chỉ có điều chà là này quý lắm. Có lẻ mình sẽ ăn hết trong cả năm 2014 này nếu không bị mốc.


He he, đọc lại comment của bác Tôn. Thấy bác cũng thích cái môn ngắm ai xinh kia. Đụng hàng nhe bác Tôn. Môn này mà nói là em chả ( ý là em không muốn ) coi bộ không có ai tin đâu. Gởi bác tấm hình này nè. Hotgirl Vũng Tàu đó, he he .

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_0228.jpg

Hai Lúa tắm biển Vũng Tàu


roamingwind

03-01-2014, 03:46 PM

Đêm nay ngũ trể, ngồi xem hình ông Tý đã thật. Nhớ Sài Gòn. Vui nhất là lúc cô bạn đi chung muốn tôi đưa vào quán bia ôm cho biết thế nào là bia ôm, chứ đọc báo bên Mỹ tò mò quá. ok. Đi vào một quán ngồi xuống mấy cô trong quán hỏi cổ "chị làm quán nào ?" tôi không biết sao mà lúc đó tôi không bò lăn ra cười cũng hay thật. Sau này cổ lấy chồng nhất định cấm không cho tôi kể chuyện cổ đi bia ôm.


Xin gởi đến các bác AE một ít hình đêm Noel ở Sài Gòn

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_0193.jpg

xe honda chạy được thì cứ chạy

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_0194.jpg

có nhiều gian hàng quanh chợ Bến Thành bán các mặt hàng tiêu dùng. Xa xa thấp thoáng ánh đèn của tòa nhà 68 tầng.

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_0196.jpg

áo ca rô trắng ngơ ngác trước sự nhộn nhịp của mùa Noel ở Sài Thành sau nhiều năm xa cách

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_0199.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_0200.jpg

con đường trung tâm Sài Gòn người người chen chân

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_0205.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_0211.jpg

trang trí đẹp thật

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_0212.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_0214.jpg

lộng lẫy từng góc phố

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_0216.jpg

sao mà thả màn che cửa thế này nhỉ

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_0217.jpg

tuy người đông nhưng kia vẫn có người với xe Bò Bía Ngọt phục vụ các thượng đế thích ăn hàng về đêm

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_0220.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_0221.jpg

những kim tuyến trên người 2 cô gái nauy là do các bạn đội thiên nguyện giử trật tự đêm noel của thành phố .. ném tặng. Phó nhòm tui cũng lãnh một ít khi chạy vào ngăn cản họ.

Trời cũng hơi khuya, mấy nhỏ đòi về. Noel thành phố bây giờ tổ chức quá hoành tráng. Rất nhiều ông Tây bà Đầm cùng chen chân để thưởng thức cái không khí tưng bừng đón mùa Noel ở Việt Nam. Nghe nói cuối năm sẽ tổ chức hay hơn, rất tiếc sắp đến ngày đi cho nên phó tui mất đi cơ hội. Lần sau phải tính lại mới được.


Híc. Mắt nhắm mắt mở, coi cái clip của bác KT lại, thấy hình như là ông Nhạc Hoa chơi đàn thì phải.


Thợ Điện

03-01-2014, 05:47 PM

Hehe uống tới gần sáng rồi thôi khò .Ông Tý có nhiều nét thật, chụp với con gái có nét bố yêu còn chụp với gái trên bãi biển lại trông rất đĩ ,vợ đâu sao để ông tự do lẳng lơ vậy nhỉ ? Các cô gái Na Uy có nét Lord of the ring quá


Thưa bác vợ em vẫn theo em sát sườn đấy chứ

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1704.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1666.jpg

Hotgirl là cháu ruột của em :)


Thien_HungCVA

03-01-2014, 10:29 PM

Hiện mình vẫn chưa biết chơi cờ úp như thế nào Thien_Hung ạ. Nhưng sẽ cố gắng nếu có thời gian. Có thể kiếm Alent dợt trước trên mạng. Cám ơn Thien_Hung nhiều. Chỉ có điều chà là này quý lắm. Có lẻ mình sẽ ăn hết trong cả năm 2014 này nếu không bị mốc.

Anh Tab hướng dẫn anh Tý nhé, bao giờ anh Tý rành rồi ta rủ ảnh chơi độ sau!!!


Nhận quà chà là đã lâu, mãi hôm nay mới có dịp thưởng thức mùi vị. Oh! trái chín cây có khác, đã hơn tháng nay rồi mà trái vẫn ngày một ngon thêm thì phải. Trái được bảo quản trong tủ lạnh từ ngày ấy mà. Một trái được cắn làm gần chục nhát. Hi hi, chỉ ngậm cho tan ra từng mảnh nhỏ trong miệng để thưởng thức cái mùi vị đặt biệt trái tươi của nó cũng như để ngẫm nghĩ lại thời gian bị đọa đày trước khi ung dung ngồi đây hưởng thụ. Với tách trà có tên là Jasmine Tea tỏa hương và đương nhiên không thể thiếu âm nhạc. Hôm Noel 2013 có nghe tin từ ca sĩ Anh Khoa rằng ca sĩ Khánh Hà và Tuấn Ngọc trình diễn tại nhà hàng Maxim Sài Gòn nhưng không thể đi coi 1 lần. Thôi thì nghe cọp ở trên này cũng được.

http://www.youtube.com/watch?v=KB9Rt9nTiMc

Cuộc sống là thế. Có khi buồn tất phải có lúc vui. Một trong những cái buồn mênh mang là khi tự nhiên quán cà phê bị tạm đóng cửa, nhưng trước đó thì quán cũng đã mang lại cho tôi những niềm vui tưởng chừng đã mất. Đó là niềm vui bạn bè. Đã lâu lắm rồi tôi đã không có được những người bạn mang tính BẠN BÈ. Hồi xưa thì có. Nhưng bẵng đi một thời gian do cơm áo gạo tiền rồi lưu lạc đó đây đã làm cho tôi mất đi cái tình bạn ngày ấy. Bây giờ các bạn tôi có lẻ cũng như tôi đã giạt trôi đến chân trời góc biển. May mà có cái quán cà phê này để đời còn niềm vui. Ha ha, tuy có khác nhau nhưng niềm vui vẫn cho tôi cảm thấy mình còn nhận được hạnh phúc trong cuộc sống. Đùng một cái tự nhiên quen biết ông D. Hai thằng lạ hoắc hẹn nhau ra quán cà phê Sài Gòn, rồi thời gian chỉ tàn vài điếu thuốc lại kéo nhau về nhà làm chung rượu và cùng nhau hô hố cười. Như là hai thằng này đã quen nhau từ lâu lắm rồi. Chúng tôi đã trao ra những tình cảm mà có lẻ chỉ có TRAI GÁI họ mới làm như thế. Đằng này là hai đực rựa chính gốc. Không biết có đúng không, theo tôi thì cũng từ mấy trái chà là đang ở trước mặt tôi đây mà ra nguyên cớ này. Một lần nữa xin cám ơn bác Lâm và bác KT. Ha ha, ha ha, xin các bác cho Aty cười thật lớn và thật sảng khoái.


Anh Tab hướng dẫn anh Tý nhé, bao giờ anh Tý rành rồi ta rủ ảnh chơi độ sau!!! Kha kha, cờ sáng mình cũng khá đó nhe Thien_Hung. Cờ úp thì có lẻ phải học để nắm vững nguyên lí. Đánh độ ư ? Chuẩn bị chung đi. Mình nhớ lại hôm trước ở 1 quán nước gần sở thú mình đã đọ sức với 1 thấp thủ ai thua rót trà mời người thắng uống, he he, vui lắm .


Thợ Điện

04-01-2014, 03:11 AM

“Sến” hay “Sang”?

Kho từ vựng của Sài Gòn xưa có một thuật ngữ đã đi sâu vào cuộc sống và cho đến ngày nay người ta vẫn còn dùng với hàm ý miệt thị, chê bai hay chí ít cũng là đánh giá thấp.

Chỉ một chữ “Sến” cũng đủ để gây nhiều chuyện bất bình, thậm chí còn khiến người ta phải đỏ mặt tía tai vì tranh cãi.

Một bức thư tình mùi mẫm với những lời lẽ như “… đêm nay trăng thượng tuần lên cao, anh nhớ em vô vàn, em có biết chăng em một kẻ si tình đang độc hành trong đêm lạnh lẽo?” sẽ bị cho là “thư viết theo kiểu… sến”. Nhiều người cho rằng tán gái theo kiểu sỗ sàng “Em đi đâu đó cho anh theo cùng?” cũng là một cách tống tình theo kiểu… sến. Cô gái áo quần lòe loẹt có tông màu xanh đỏ chỏi nhau thế nào cũng bị xem là “diện theo kiểu… sến”.

Bước sang hội họa, họa sĩ Trịnh Cung lại khẳng định, "Trong tranh vẫn có "sến" chứ! Ví dụ như tranh của họa sĩ Lê Trung trước đây. Ông thường vẽ phụ nữ ngực tròn, mặc áo bà ba đội khăn hoặc nón rất Sài Gòn. Nói chung là bình dân…”. Tranh vẽ của Lê Trung (1) thường xuất hiện trên các báo “lá cải” như Phụ nữ Diễn đàn, Sài Gòn Mới… và dĩ nhiên những tạp chí này cũng được xếp vào loại báo… sến!

http://1.bp.blogspot.com/-4ESkdnoQnps/UgM3S9nABzI/AAAAAAAAGKM/W-XDajueRQk/s640/174+1+LE+TRUNG+2.jpg Nhưng trước hết chúng ta hãy thử tìm hiểu nguồn gốc của chữ “sến”. Cho đến nay, có rất nhiều cách giải thích trong việc truy tầm từ nguyên. Giáo sư Cao Xuân Hạo (2) giải thích, "Theo tôi, gốc của từ ‘sến’ phải bắt đầu từ chữ ‘sen’ trong nghĩa con sen, là đứa ở, con ở […] Còn nếu ứng dụng vào văn chương, nghệ thuật thì ám chỉ khẩu vị thấp hèn, ít có giá trị.”.

Lối giải thích từ “sen” biến thành “sến” có thể tạm chấp nhận nhưng kể cũng lạ khi giáo sư Hạo theo chuyên ngành ngôn ngữ học lại dùng cụm từ “khẩu vị thấp hèn”. Thường khi nói đến “khẩu vị” người ta liên tưởng đến cái “gu” trong ăn uống chứ làm sao lại có được khẩu vị trong văn chương, nghệ thuật?

Có một cách giải thích khác, không mang tính học thuật như giáo sư Cao Xuân Hạo, mà lại dựa vào thực tế hồi đầu thập niên 60 tại Sài Gòn. Đó là thời thịnh hành của bộ phim Anh em nhà Karamazov (The Brothers Karamazov), chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Nga, Fyodor Dostoyevsky.

Trong phim có cảnh một vũ nữ hộp đêm vừa múa vừa hát bài Mambo Italiano theo điệu mambo – cha cha cha. Cô vũ nữ mặc y phục “nghèo nàn”, thân hình bốc lửa, tóc tai rũ rượi, gào thét và rên rỉ, quằn quại và khiêu khích… Diễn viên đóng vai vũ nữ ấy là Maria Schell trước đó chưa hề nổi tiếng nhưng nhờ màn múa đầy ấn tượng này, tên cô được quảng cáo ngang hàng với tài tử Yul Brynner của Hollywood. http://1.bp.blogspot.com/-VEvANCNq-mQ/UgM3bPY_ZfI/AAAAAAAAGKU/bfIYb9F4Le4/s640/174+2.jpg

Phim chiếu tại các rạp ở Sài Gòn cả tháng vẫn chưa hết người xem, sau đó bắt đầu xuất hiện những người ái mộ Maria Schell. Người ta nói, cái tên Maria Schell được Việt hóa thành “Mari Sến”.

Tôi không tin là như vậy. Sến xuất hiện trong ngôn ngữ Sài Gòn ngay sau khi có cuộc di cư vĩ đại của người miền Bắc vào Nam năm 1954, nghĩa là trước khi phim anh em nhà Karamazov đến Sài Gòn. Trước 1954, người miền Bắc dùng từ “con sen” để chỉ người giúp việc trong khi miền Nam gọi là "ở đợ" và ngày nay còn được gọi là “Ô-Sin”.

http://1.bp.blogspot.com/-zj3IctVInGE/UgM3ntwTpLI/AAAAAAAAGKc/5U5uoXsNi58/s640/174+3+G%C3%A1nh+n%C6%B0%E1%BB%9Bc.jpg

"Sen" thường là những cô gái quê, con nhà nghèo, ít học, phải ra Hà Nội để kiếm sống bằng nghề giúp việc nhà. Sau 1954, “Sen” cũng di cư vào Nam. Ở Sài Gòn khi đó nước máy chưa được đưa tới từng nhà nên chiều chiều các cô sen lại tụ tập quanh máy nước (fontaine) để hứng nước gánh về nhà, từ đó lại đẻ thêm cái tên "Mari-Phông-tên".

http://3.bp.blogspot.com/-ozgk6T8_I4I/UgM4B1SWg7I/AAAAAAAAGKk/WHwUfoC7SEY/s640/174+4+DSCF3341.JPG Và Mari Sến hay Mari Phông-ten cũng đã đi vào thơ văn. Một nhà thơ nào đó đã không hết lời ca tụng người em Sến:

Em phải là người em Sến không Sao môi em đỏ, ngực em phồng Thân hình ngào ngạt mùi son phấn Anh muốn gì em, em biết không?

Cũng có giải thích đại loại như Sến bắt nguồn từ tiếng Anh “sentimental”, có nghĩa là đa cảm, ủy mị… Tôi không tin là như vậy vì sentimental hoàn toàn không hàm ý miệt thị, chê bai còn Sến của ta lại mang đậm nét mỉa mai, châm biếm. Nói theo nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Phan: "sến" là biểu hiện những dạng thị hiếu thẩm mỹ dưới mức trung bình.

Cứ như thế, chữ “sến” bị lạm dụng trong ngôn ngữ hàng ngày để gán cho những gì thuộc loại “hạ cấp” theo suy nghĩ của người sử dụng từ ngữ. Nổi bật nhất trong lãnh vực âm nhạc là “trường phái” nhạc… sến khởi đầu từ thập niên 60 với tiết điệu boléro, rumba... Những nhạc sĩ tiêu biểu của trường phái này có thể kể đến Lam Phương, Hồ Đình Phương, Vinh Sử, Thanh Sơn…

http://1.bp.blogspot.com/-3P36hVtea-g/UgM4MdWICYI/AAAAAAAAGKs/6GVi4XusyfI/s640/174+5+Nguy%E1%BB%85n+%C3%81nh+9.jpg

Theo nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9, điệu bolero mang âm hưởng bình dị của dân ca Nam Bộ: “Phần đông ca sĩ, nhạc sĩ là người miền Nam nên hát và viết bài hát mang chất dân ca bình dân của người Nam. Họ viết nhạc phần đông ở giọng thứ, khi hát với bolero, nó đúng cái nhịp của người miền Nam. Dân ca miền Nam rất hợp bolero. Bên tân cổ giao duyên, phần đông hát vọng cổ xong đều chuyển qua bolero. Hai cái đó dính liền, pha với nhau. Từ đó có âm hưởng bolero trong âm nhạc Việt Nam”.

Bình luận về điệu bolero của Nguyễn Ánh 9, một nhạc sĩ người miền Nam, lại gợi đến một ý cho rằng những người Bắc di cư năm 1954 không thích nhạc phẩm do người Nam sáng tác, họ cũng không quen với cách phát âm của các ca sĩ người miền Nam. Ngoài ra, họ lại sợ cạnh tranh với nhạc tiền chiến của những nhạc sĩ người miền Bắc nên mới đặt ra danh từ “Nhạc Sến” với ý chê bai.

Nhà thơ Hữu Loan, người miền Bắc, làm bài thơ Mầu tím hoa sim rất nổi tiếng nói về một cô gái lấy chồng đi bộ đội, chồng không chết mà cô ta chết. Một chuyện tình rất lâm ly vào thời kháng chiến với kết cuộc:

Nhưng không chết người trai khói lửa Mà chết người em gái nhỏ hậu phương.

Bài thơ này được phổ nhạc thành 2 nhạc phẩm: Những đồi hoa sim của Dzũng Chinh (nguời miền Nam) và Áo anh sứt chỉ đường tà, của Phạm Duy, người Bắc. Áo anh sứt chỉ đường tà với âm điệu lên xuống, luyến láy, rất khó hát và hình như chỉ những giọng ca điêu luyện của Vũ Khanh, Sĩ Phú, Duy Quang, Duy Trác, Elvis Phương mới thành công còn Những đồi hoa sim thì ca sĩ nào cũng có thể hát được: Phương Dung, Tuấn Vũ, Thanh Tuyền, Như Quỳnh…

Trong trường hợp này, nếu làm một cuộc khảo sát bỏ túi về sự lựa chọn giữa “nhạc sến” và “nhạc sang”, ta sẽ có ngay kết quả: Những đồi hoa sim là “nhạc sến”. Nhưng thiết nghĩ, đó là sự lựa chọn mang tính cách “địa phương” của những người có gốc từ miền Bắc di cư vào Nam năm 1954.

Sự khác biệt về cá tính giữa người Nam và người Bắc nói riêng và giữa hai miền Nam-Bắc nói chung là người miền Nam thì bình dị, thường nói “huỵch tẹt” ý nghĩ của mình, trong khi Bắc Kỳ thì lại khách sáo, ưa nàu mè… trong lòng muốn lắm nhưng ngoài mặt cứ giả vờ như không.

Lời ca của dòng nhạc bolero miền Nam rất bình dân, mộc mạc, dễ nhớ và cũng dễ hát. Đó là những lời chân thực từ trái tim, chẳng hạn như trong bài Duyên kiếp của Lam Phương, cô gái cất tiếng hát "Anh ơi nếu mộng không thành thì sao? Non cao, biển rộng biết đâu mà tìm…" hoặc bài Quen nhau trên đường về của Thăng Long có câu "Chiều nay có phải anh ra miền Trung, về thăm quê mẹ cho em về cùng...”.

Rõ ràng là nhạc sến không có triết lí cao siêu, mà toàn là những câu, những chữ mà ngay cả anh xích lô và chị bán hàng ngoài chợ có thể hiểu được vì đó là những lời “nghĩ sao nói vậy”: “Tại anh đó nên duyên mình dở dang, em nào mộng mơ quyền quý cao sang…” hoặc "Tôi với nàng hai đứa nguyện yêu nhau. Tha thiết từ đây cho đến ngày bạc đầu...”.

Theo nhiều người, ca khúc Người yêu cô đơn của Đài Phương Trang là một bản nhạc “đặc sệt” chất sến. Nghe Chế Linh than thở, rên rỉ khiến có người nghe phải… rùng mình, rợn tóc gáy, nổi da gà: “Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn / Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng không thành / Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng dở dang / Yêu ai cũng lỡ làng dù rằng tôi chẳng lỗi chi… Trời cho tôi cô đơn bao nhiêu lần nữa đây / Tôi không hề trách đời hay giận đời mau đổi thay” (3).

Cũng trong Người yêu cô đơn được remix với tiết tấu nhanh hơn pha trộn những đoạn “nói lối” theo kiểu rap, ca sĩ Ken Nguyễn đã khiến bài hát bớt đi chất sến và dĩ nhiên là được nhiều người chấp nhận (4). Thế cho nên, sến hay không là còn tùy cách trình diễn của người hát chứ không phải “một khi bản nhạc đã sến thì ai hát cũng vẫn là sến”!

Ở một thái cực tương phản, cái gọi là nhạc sang dùng những ca từ mà chính những người “trí thức” cũng không hiểu hết những gì mình hát. Mấy ai đã cảm nhận hết những câu hát đại loại như “Ta thấy em trong tiền kiếp với mặt trời lẻ loi” hoặc “Ôm lòng đêm, nhìn vầng trăng mới về, nhớ chân giang hồ. Ôi phù du, từng tuổi xuân đã già, một ngày kia đến bờ, đời người như gió qua”. Tôi nghĩ, ngay chính bản thân người nhạc sĩ khi viết những lời như trên sẽ lúng túng khi có người cắc cớ nhờ giải thích cho rõ!

Phạm Duy với ca khúc Giết người trong mộng là một trường hợp khác hẳn. Từ bài thơ Hành khất của Hàn Mặc Tử ông đã phổ nhạc thành một bài hát mang sắc thái “sắt máu”, lập đi lập lại những động thái “giết người”, “giết người đi”… để “trả thù duyên kiếp phũ phàng” và để trừng phạt kẻ “quên tình nghĩa phu thê”.

Làm sao giết được người trong mộng Để trả thù duyên kiếp phụ phàng?

Có lẽ không ai coi Giết người trong mộng là nhạc sến nhưng nhiều người vẫn không thoải mái khi phải hát những câu giết chóc từ đầu đến cuối bài hát. Bảo Giết người trong mộng là nhạc sang lại càng không đúng vì nó thiếu tư tưởng “hàn lâm” của một bản nhạc sang trọng.

Cũng cần phải nói thêm, miền Nam trước đây có tới hai dòng nhạc chính. Đầu tiên là Nhạc Vàng và tiếp đến là Nhạc Sến. Vào đầu thập niên 60, nhạc sĩ Phó Quốc Lân cho ra mắt ban Nhạc Vàng trên đài truyền hình Sài Gòn, ông cũng là tác giả những bản nhạc như Xuân ly hương, Hương lúa miền Nam, Mong ngày anh về, Vui khúc tương phùng…

Những hãng phát hành băng và đĩa nhạc cũng cho ra nhiều sản phẩm với tên gọi “Nhạc Vàng” như Hương Giang, Dạ Lan của nhạc sĩ Anh Bằng, và Shotguns của Ngọc Chánh. Tại miền Nam, nhạc vàng khi đó được hiểu là thể loại nhạc tình êm dịu, có tình yêu quê hương, tình yêu lứa đôi hoặc có nỗi lòng riêng tư của người lính chiến.

Những tác giả với tên tuổi gắn bó với Nhạc Vàng phải kể đến Phạm Duy, Văn Phụng, Anh Bằng, Nguyễn Văn Đông… và thế hệ nhạc sĩ kế tiếp là Trịnh Công Sơn, Ngô Thụy Miên, Từ Công Phụng, Trần Thiện Thanh… Đó cũng là thời của các ca sĩ như Thái Thanh, Thanh Thúy, Hoàng Oanh, Khánh Ly, Hà Thanh, Thanh Tuyền, Chế Linh, Duy Khánh, Tuấn Vũ, Hương Lan, Giao Linh, Thanh Lan, Hùng Cường và Mai Lệ Huyền…

http://3.bp.blogspot.com/-n6y2QDNHIEw/UgM4WgjbeYI/AAAAAAAAGK0/qEzubrFmD5w/s640/Ch%E1%BA%BF+Linh+1.jpg

Thời của Nhạc Vàng nổi bật với những ca khúc đã đi sâu vào tâm thức người miền Nam như Giọt mưa trên lá (Phạm Duy), Khúc ca ngày mùa (Lam Phương), Hoài thu (Văn Trí), Xóm đêm (Phạm Đình Chương), Ai lên xứ hoa đào (Hoàng Nguyên), Nắng chiều (Lê Trọng Nguyễn), Đường xưa lối cũ (Hoàng Thi Thơ), Nửa đêm ngoài phố (Trúc Phương), Thương hoài ngàn năm (Phạm Mạnh Cương), Nắng lên xóm nghèo (Phạm Thế Mỹ)...

Ở Miền Bắc, dưới chế độ Xã hội Chủ nghĩa, từ thập niên 1950 đã du nhập khái niệm "nhạc màu vàng" từ Trung Hoa và bị coi "là thứ âm nhạc lãng mạn, bi quan, hoặc khêu gợi tình dục và những khát vọng thấp hèn". Phong trào bài trừ "nhạc màu vàng" dưới thời Mao Trạch Đông cũng lan sang miền Bắc nên dòng nhạc tiền chiến thịnh hành trước năm 1954 cũng phải câm nín vì bị cấm.

Sau khi Sài Gòn sụp đổ, nhạc vàng gần như biến mất và thay vào đó là… nhạc đỏ của cách mạng. Thật ra thì nhạc vàng vẫn sống trong lòng người Sài Gòn qua những khúc hát nghêu ngao từ cửa miệng người dân, hoặc nghe trộm qua BBC, VOA hoặc nghe lén qua băng cassette còn sót lại sau chiến dịch “bài trừ văn hóa đồi trụy”.

Mãi đến khi bắt đầu thời kỳ Đổi Mới thì các loại nhạc vàng, nhạc sến mới dần dà được chính quyền “xét lại” và cho phổ biến một cách hạn chế, tùy theo tác giả và tác phẩm. Năm 1986, lần đầu tiên Việt Nam cho ra danh mục 36 tác phẩm âm nhạc của Miền Nam trước kia nay được phép công khai trình diễn. Danh sách này sang thập niên 1990 thì bỏ, thay vào đó là danh sách nhạc cấm có liên quan đến người lính Việt Nam Cộng hòa.

Cơ quan văn hóa đề nghị cổ xúy nhạc xanh, tức nhạc trẻ của thời đại Đổi Mới nhưng xem ra không thành công. Trong khi đó, số người nghe nhạc vàng ngày càng đông, không chỉ ở phía nam vĩ tuyến 17, ở hải ngọai mà cả ở miền Bắc, thậm chí còn theo chân người Việt đi lao động ở Liên Xô và Đông Âu vào thập niên 1980.

Sang thế kỷ 21, những nhà kinh doanh và tổ chức ca nhạc trong nước đã thực hiện nhiều buổi trình diễn nhạc vàng, họ đưa ca sĩ từ hải ngoại về hát. Vào tháng 8/2010 hai ca sĩ mà tên tuổi gắn liền với nhạc sến là Hương Lan và Tuấn Vũ đã trình diễn những bản nhạc vàng ở Nhà hát Lớn Hà Nội suốt nửa tháng trời với giá vé lên đến 1 triệu 7 mà mỗi suất vẫn kín chỗ.

Trong một bài phỏng vấn, “Vua Nhạc Sến” Vinh Sử đã lên tiếng: “Với tôi, không hề có “nhạc sến” mà chỉ có nhạc hay và nhạc dở mà thôi (đương nhiên nhạc hay mới có giá trị). Nếu từ "nhạc sến" là dùng để chỉ dòng nhạc dành cho giới bình dân thì tôi chịu lắm và tôi rất tự hào khi được rộng rãi quần chúng hát nhạc của mình”.

Theo nhạc sĩ Vinh Sử, ở Sài Gòn trước 1975, giới làm nhạc rất dễ kiếm tiền. Tiền tác quyền một bản nhạc có khi mua được chiếc xe hơi, nhạc sĩ lại được "đặt hàng" tới tấp, do vậy mới nảy sinh ra loại "nhạc thị trường" được viết theo kiểu “mỳ ăn liền”. Đó chính là thời kỳ Vinh Sử tung ra các ca khúc như Nhẫn cỏ cho em, Yêu người chung vách, Trả nhẫn kim cương...

Sau 1975, nhạc của Vinh Sử có "e" nhạc dân gian, mang âm hưởng cổ nhạc, chẳng hạn như Tình ngoại, Bằng lòng đi em, Để tóc nàng ngủ yên, Qua ngõ nhà em, Làm dâu xứ lạ, Nhành cây trứng cá... Vinh Sử than thở: “Cái đẹp của quê hương mình sao mình lại không ngợi ca, tôn vinh mà lại dè bỉu là... "sến"? […] Tôi đã từng nói: "Bao giờ nước mình giàu, không còn người đạp xích lô, thợ hồ, ô sin... lúc đó tôi sẽ viết... nhạc sang!” Có người lại quả quyết nhạc sến được khai thác từ cổ nhạc. Điều này tôi nghĩ không chính xác vì cổ nhạc, chẳng hạn như vọng cổ, viết theo ngũ cung (hò, xự, xang, xê, cống), còn tân nhạc nói chung và điệu boléro nói riêng có đến 7 nốt (do, re, mi, fa, sol, la, si). Phải chăng kết luận như thế vì sự lầm lẫn khi nghe những bài “tân cổ giao duyên” nên cứ tưởng là phần tân nhạc lấy từ cổ nhạc (?).

Nếu nhạc sĩ Vinh Sử được phong tặng là “Vua Nhạc Sến” thì ngôi vị “Nữ Hoàng Nhạc Sến” chắc phải dành cho ca sĩ Hương Lan, con gái của kép cải lương Hữu Phước. Hương Lan vào nghề hát từ ngày hãy còn là “Em bé Hương Lan” và đã được rất đông người ngưỡng mộ với chất giọng miền Nam mượt mà, mùi mẫm. Tuy nhiên, cũng có những người không thích vì họ cho là cô chuyên hát dòng nhạc sến.

Ca sĩ Hương Lan khẳng định: “Âm nhạc có nhiều dòng khác nhau: nhạc dân ca, nhạc trữ tình..., nhưng không có dòng nhạc sến. Tôi không biết những người hay dùng từ sến để chê một bài nào đó, họ có hiểu "sến" là gì hay không; hay cái gì không thích thì đều cho là "sến".

Cũng theo Hương Lan, “cải lương” là một loại hình nghệ thuật thì làm sao người ta có thể tùy tiện sử dụng “cải lương” như một tính từ mỗi khi muốn chê cái gì đó, chẳng hạn như “văn chương cải lương”, “ăn nói cải lương”… với ý dè bỉu, coi thường bộ môn nghệ thuật dân gian vốn có từ lâu của người Việt nói chung và người miền Nam nói riêng.

Hương Lan thẳng thừng tuyên bố: “Tôi xem đó là sự chọc ghẹo, coi thường và nhục mạ rất tệ hại, nếu không nói là vô văn hóa. Nhưng đó là khán giả chê. Đáng buồn hơn, ngay cả người trong giới [ca nhạc] cũng nói như vậy. Các em [ca sĩ] dù có nổi tiếng đến đâu, hát nhạc sang thế nào thì cũng đừng nên coi thường các loại nhạc khác".

Có khoảng hơn 2.000 bài hát được sáng tác dưới thời Đệ nhất và Đệ nhị Cộng Hòa tại miền Nam từ năm 1954 đến 1975. Điều rõ ràng là không thể phân biệt được bài nào thuộc loại sến, bài nào thuộc loại không sến chứ chưa nói gì đến loại nhạc sang trọng theo kiểu hàn lâm.

Thiết nghĩ sến hay sang còn tùy vào nhiều yếu tố bao gồm nhạc điệu, lời ca và kỹ thuật trình diễn. Ba yếu tố đó có tầm ảnh hưởng lẫn nhau vì không phải cứ điệu bolero hay rumba là bài hát trở thành sến, ca từ không phải cứ mộc mạc là thuộc dòng nhạc sến và người hát nếu chú ý đến phong cách biểu diễn cũng có thể biến một bản nhạc cứ tưởng như thuộc loại sến trở thành một ca khúc được người nghe chấp nhận.


kt22027

04-01-2014, 04:54 AM

hehe đọc bài này nhớ thời nghe nhạc lén quá. Lúc đó tôi khá nhỏ nhưng người chị trông tôi hay nghe nhạc lắm. Nghe BBC hay nghe cassette. Tôi biết nhiều nhạc sến và nhạc vàng là vậy.

Còn vào lớp hay nghe radio thì tối ngày nghe và hát nhạc đỏ. Trước khi đụng độ năm 79 tôi nghe hoài bản

"Việt Nam Trung Hoa, núi liền núi sông liền sông..."

Còn vào lớp thì "Cha em đã đánh tan thằng Tây, giờ thì em cũng đi diệt Mỹ..."

Còn trên radio thì cứ hát đi hát lại "Này má Sáu, con nói cho má nghe, má đừng có quýnh má đừng có lo. Có 3 thằng Tây, ở trên máy báy, nó bắn chát chát bỏ bomb đùng đùng..."

hehehe tôi nói thật đó, nhạc thời đó là vậy.


Tontu

04-01-2014, 05:11 AM

Đang giờ ăn trưa tạt vào quán tí xíu.

Quán ta nhiều bài thú vị quá! Thích xem bài và hình ảnh của quý bác thật.

Có một cậu bé nọ sống trong một khu nhà ổ chuột ở Rio De Janeiro, Brazil. Cậu bé thích bóng đá một cách lạ thường, nhưng cậu không đủ tiền để mua một quả bóng. Cậu đá những chiếc hộp nhựa, những cái chai mềm, hay sọ dừa lấy từ một cái thùng rác. Cậu thường tìm một nơi rộng rãi ở ngoài trời để đá những thứ này. Một ngày, khi cậu đang đá một cái bọng đái lợn trên một cái ao cạn, một huấn luyện viên bóng đá để ý đến cậu và cho cậu một quả bóng. Cậu bé cố gắng rất nhiều để chơi bóng. Không lâu sau, cậu đã có thể đá bóng chính xác vào một cái xô đặt ở một khoảng cách xa. Cậu háo hức chơi bóng với những đứa trẻ trong thành phố, nhưng chúng coi thường cậu, và cố ý lánh xa cậu. Cuối cùng, vị huấn luyện viên từng cho cậu quả bóng nhận ra tài năng lạ thường của cậu bé và đưa cậu đến một trại huấn luyện. Ba năm sau, cậu bé 17 tuổi này đã ghi 21 bàn thắng trong giải vô địch bóng đá thế giới lần thứ 6 và giúp Brazil đoạt cúp vàng. Cậu bé vô danh chưa từng được thế giới biết đến cuối cùng đã trở thành Vua bóng đá Pelé.

Tại nước Nhật thời cổ đại, nông dân bị giới quý tộc thời bấy giờ coi là tiện dân, và họ thậm chí không có tư cách xuất gia làm hòa thượng. Một cậu bé tiện dân tên là Vô Tam đã vào chùa khi che giấu kỹ xuất thân. Sau đó cậu chuyên cần tu hành và được người ta tôn làm trụ trì. Nhưng trong lễ cử hành nghi thức phong trụ trì, đột nhiên có một người từ đại diện bước ra, chỉ tay vào Vô Tam trên pháp đàn và giễu cợt: “Hòa thượng xuất thân tiện dân này có thể được phong làm trụ trì ư?” Giữa nghi thức trang nghiêm long trọng này đột nhiên có sự tình như vậy phát sinh, khiến chúng tăng lúng túng không biết làm sao. Bầu không khí im lặng đến nỗi tiếng một cây kim rơi trên sàn nhà cũng có thể được nghe thấy. Đối diện tình huống bất ngờ này, Vô Tam bình tĩnh đáp lại với một nụ cười: “Hoa sen giữa bùn nhơ”. Đây là một câu đối đáp tuyệt diệu. Tất cả những người có mặt tại hiện trường liền hò reo. Người kia không thể nói được gì nữa ngoài việc bội phục câu trả lời xuất chúng của Vô Tam. Buổi lễ được tiếp tục tiến hành. Người ta thậm chí còn kính phục Vô Tam hơn vì xuất thân tiện dân của ông.

Thực ra, phú quý hay bần tiện trên thế gian cũng như một dòng nước chảy. Nó không ngừng thay đổi vào mỗi thời khắc. Chúng ta không thể chỉ nhìn vào biểu hiện bề ngoài, mà phải nhìn thấu bản chất của giàu nghèo, mới có thể đối xử bình đẳng với mọi chúng sinh. Đối diện với sinh-lão-bệnh-tử trong đời người, thì giàu hay nghèo của con người thế gian dường như vô lực. Tâm hồn cao thượng và đạo đức cao quý mới là tài sản quý giá nhất của sinh mệnh (ST).


kt22027

04-01-2014, 05:17 AM

Như tôi đoán, người trúng 324 triệu ở California là người Việt. Steve Trần, chắc tôi phải xem ông này có bà con không (cùng họ mà) hehe

Ông này không biết là mình trúng, vé cứ để trên đầu tủ. Ông này quên là mình đã đi San jose và có mua vé số.


Trên đường ra Vũng Tàu, thấy có con Hưu cao cổ này, chộp lẹ, ai dè chỉ là hình tượng mà thôi.

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1652.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1656.jpg

con đường đang được mở lớn

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1674.jpg

Dầu Khí Vũng Tàu

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1676.jpg

con diều này đẹp lắm đấy

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1685.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1697.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1698.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1706.jpg

mời bác Wind thưởng lãm

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1713.jpg

thế này làm cho phó nhòm tui nhớ lại hồi xưa ở bải biền Mỹ Khê Đà Nẵng

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1721.jpg

oi, tươi và ngọt quá

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1732.jpg

Trên đường về lại Sài Gòn, ghé qua tiệm bánh canh Long Hương. Nghe giới thiệu là khá đặc sắc. Ăn qua thấy nước lèo cũng ngon thật nhưng bánh thì hơi mềm ( có lẻ lấy trùng hơi nhiều nước ). Nói chung là đạt.

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1735.jpg

Xin cô quản lý chộp 1 bô quãng cáo dùm tiêm không lấy tiền. Nhe miệng cười một nụ thật duyên, cô quản lý nói là : để em làm 1 tô thật đẹp và nhờ phó tui quãng cáo dùm. Không cần đâu. Tui thấy sao chụp vậy mới có nét tự nhiên. Lần này mà up cái hình cô quản lý không khéo bị bác Lâm chộp cho cái nón nữa cho nên :

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1736.jpg

bánh canh đến đây, mời các bác

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1738.jpg

rau sống đi kèm

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1746.jpg

kết thúc chuyến Vũng Tàu chợt thấy các em đang đang chuẩn bị cho cái tết 2014 thì phải

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/1754.jpg

và đường phố Sài Gòn buổi chiều

Đã lâu lắm rồi mới được trở lại với không khí biển. Vẫn những nụ cười và tiếng nói tự nhiên như con người đã vứt đi cái bận rộn lo toan của đời sống ngày hôm qua. Ở đây chỉ có không khí thoải mái và trong lành của biển như mang lại cho người ta sự vô tư hồn nhiên. Ngoại trừ các tiệm bán đồ biển cho người tiêu dùng. Có người nói là : coi chừng bị cân thiếu. He he, mang theo 3 lon bia để thử cái cân coi có đúng là 1kg hay không.


huyenmapu

04-01-2014, 01:57 PM

Cô bé gái Bác ATy đẹp lạ lùng. Cháu thích nhất nụ cười của cô ấy, đứng cạnh các nàng Nauy mà lấn át hẳn nét đẹp phương tây. Chúc cô bé luôn luôn hạnh phúc :) .


Cô bé gái Bác ATy đẹp lạ lùng. Cháu thích nhất nụ cười của cô ấy, đứng cạnh các nàng Nauy mà lấn át hẳn nét đẹp phương tây. Chúc cô bé luôn luôn hạnh phúc :) .

Xin cám ơn cô Huyền nhiều. Cháu mà nghe cô nói như vậy sẽ cười híp mắt lên cho mà coi.


Thợ Điện

05-01-2014, 01:43 AM

Xem thấy nhớ Sài Gòn rồi kể cả xưa và nay(của ông Tý) thế mà vẫn thấy chưa muốn về lạ thật .Bạn bè đã hối quá rồi chắc cũng phải nghĩ đến chuyện cơm nắm muối vừng lên đường .Nhưng chắc không trong dịp Tết ,Xuân về lại nhớ nhung khổ lắm .Hè thì tốt hơn ,long rong uống bia ở Club Lan Anh , 174 Lê văn Sỹ trước đây thằng chủ cũ có Bia Đức ngồi ghế cao phòng sáng đã lắm giờ đổi chủ mới hơi chán ,Bia Ngô đức Kế có thể gọi là khoái ,Mì Truơng Định oa chà cái sợi mì của nó là nhất Sài Gòn ,phở con mẹ Thuỷ Tiên hết ngon rồi ,bánh cuốn Thanh Huơng 171 Trần quốc Toản ,cục chả to chà bá cắn phập răng vào mới đã ,bánh xèo Đinh công Tráng có các em vũ nữ đi làm về khuya vừa cháp cháp vừa nói cười rổn rảng Chẳng lẽ mình chịu thua cha Tý ,chả đi chơi lung tung chẳng lẽ mình ngồi nhà .Coi sao được !

http://i1150.photobucket.com/albums/o617/redsvn/2013/02/Bill-Mullin-Saigon-1967/Redsvn-Saigon-Bill-Mullin-01.jpg

Đại lộ Nguyễn Huệ nhìn từ trên cao.

http://i1150.photobucket.com/albums/o617/redsvn/2013/02/Bill-Mullin-Saigon-1967/Redsvn-Saigon-Bill-Mullin-02.jpg

Khung cảnh đại lộ Nguyễn Huệ vào buổi tối.

http://i1150.photobucket.com/albums/o617/redsvn/2013/02/Bill-Mullin-Saigon-1967/Redsvn-Saigon-Bill-Mullin-03.jpg

Khách sạn - quán bar Eden Roc.

http://i1150.photobucket.com/albums/o617/redsvn/2013/02/Bill-Mullin-Saigon-1967/Redsvn-Saigon-Bill-Mullin-04.jpg

Một góc phố trung tâm Sài Gòn vào buổi đêm.

http://i1150.photobucket.com/albums/o617/redsvn/2013/02/Bill-Mullin-Saigon-1967/Redsvn-Saigon-Bill-Mullin-05.jpg

Ngã 6 Phù Đổng.

http://i1150.photobucket.com/albums/o617/redsvn/2013/02/Bill-Mullin-Saigon-1967/Redsvn-Saigon-Bill-Mullin-46.jpg

Các đốm lửa hỏa châu (pháo sáng quân sự) được phóng lên từ sân bay Tân Sơn Nhất.

http://i1150.photobucket.com/albums/o617/redsvn/2013/02/Bill-Mullin-Saigon-1967/Redsvn-Saigon-Bill-Mullin-07.jpg

Máy bay quân sự C-141B của Mỹ tại Tân Sơn Nhất.

http://i1150.photobucket.com/albums/o617/redsvn/2013/02/Bill-Mullin-Saigon-1967/Redsvn-Saigon-Bill-Mullin-08.jpg

Khung cảnh trong nhà ga sân bay Tân Sơn Nhất.

http://i1150.photobucket.com/albums/o617/redsvn/2013/02/Bill-Mullin-Saigon-1967/Redsvn-Saigon-Bill-Mullin-11.jpg

Trẻ em Sài Gòn.

http://i1150.photobucket.com/albums/o617/redsvn/2013/02/Bill-Mullin-Saigon-1967/Redsvn-Saigon-Bill-Mullin-12.jpg

Những pano quảng cáo trên phố.

http://i1150.photobucket.com/albums/o617/redsvn/2013/02/Bill-Mullin-Saigon-1967/Redsvn-Saigon-Bill-Mullin-13.jpg

Con đường chạy qua công viên Tao Đàn.

http://i1150.photobucket.com/albums/o617/redsvn/2013/02/Bill-Mullin-Saigon-1967/Redsvn-Saigon-Bill-Mullin-21.jpg

Chợ Bến Thành.

http://i1150.photobucket.com/albums/o617/redsvn/2013/02/Bill-Mullin-Saigon-1967/Redsvn-Saigon-Bill-Mullin-23.jpg

Một gia đình khá giả trên xe máy.

http://i1150.photobucket.com/albums/o617/redsvn/2013/02/Bill-Mullin-Saigon-1967/Redsvn-Saigon-Bill-Mullin-28.jpg

Những chiếc Citroen quý phái xuất hiện khá nhiều trên đường phố Sài Gòn.

http://i1150.photobucket.com/albums/o617/redsvn/2013/02/Bill-Mullin-Saigon-1967/Redsvn-Saigon-Bill-Mullin-30.jpg

Cảnh tắc đường ở Sài Gòn.

http://i1150.photobucket.com/albums/o617/redsvn/2013/02/Bill-Mullin-Saigon-1967/Redsvn-Saigon-Bill-Mullin-36.jpg

Áp phích quảng cáo bộ phim "Johnny Yuma" của Italia trước một rạp chiếu phim.

http://i1150.photobucket.com/albums/o617/redsvn/2013/02/Bill-Mullin-Saigon-1967/Redsvn-Saigon-Bill-Mullin-37.jpg

Một rạp khác chuyên chiếu phim chưởng Hồng Kông.


roamingwind

05-01-2014, 02:00 AM

[

http://i1150.photobucket.com/albums/o617/redsvn/2013/02/Bill-Mullin-Saigon-1967/Redsvn-Saigon-Bill-Mullin-23.jpg

Một gia đình khá giả trên xe máy.

tôi có cái xe y hệt xe này, cùng luôn màu, đang nằm trong garage. Hiệu Peugeot, còn nhãn đàng hoàn, làm những năm 1950-1960. Lúc đó tôi khoái quá mua và gởi nó về Mỹ bằng đường thuỷ. Qua đây chổ tôi ở đường phố rộng quá, đi xe này nhìn lạc lõng nên còn nằm trong garage. Xe này phải đem chạy trong downtown, cho nó len lúc qua những con đường nhỏ, thì mới đã.

Xe vespa vài năm nay thịnh hành bên Mỹ, những xe cổ điển như vầy rất được giá. Tôi mà đăng lên ebay chắc chắn là có lời. Tụi buôn xe Vespa cho người về các xứ Đông Nam Á mua hết đêm về Mỹ bán lại. Tôi cứ từ từ để đó.


PhiHuong

05-01-2014, 02:08 AM

Bác Tontu, dù có âm nhạc hay không thì hằng ngày tôi vẫn vào đây xem bài đấy chứ. Dạo này tôi thích đọc báo nên ít comment hơn trước, hôm vừa rồi trên báo nói đến cá Koi của Nhật được bán đấu giá ở VN với mức giá sau cùng là 200 triệu đồng, sực nhớ tới bác Kt và bác Roa thích nuôi cá, cũng định post lên đây nhưng bài viết dài quá nên thôi. Vừa rồi cũng thấy bài báo nói về một người Việt họ Trần sống ở Mỹ trúng giải độc đắc như bác Kt đã nói, anh chàng này mua vé xong vứt vào ngăn kéo rồi quên luôn. Sau khi quay giải một thời gian mới chợt nhớ ra, đang đêm 3g sáng bật dậy mở ra coi thấy trúng liền alô cho ông chủ xin nghỉ làm luôn. Tưởng bác Kt ở Pháp, thế ra cũng ở cùng địa phương với người trúng số à ?.


roamingwind

05-01-2014, 02:10 AM

Cô bé gái Bác ATy đẹp lạ lùng. Cháu thích nhất nụ cười của cô ấy, đứng cạnh các nàng Nauy mà lấn át hẳn nét đẹp phương tây. Chúc cô bé luôn luôn hạnh phúc :) .

Nó thì luôn hạnh phúc rồi, chỉ mấy đứa con trai chung quanh nó là sẽ khổ thôi :).


Thợ Điện

05-01-2014, 02:24 AM

Xe bác Gió nói là Vespa còn chiếc này là Lambretta ,thập niên 70 nó ra cùng loại nhưng thùng ôm hơn gọi là Lambrettet .Hồi mới lên đại học tôi có một chiếc 200cc chở gái đi vi vút .Sài Gòn -vũng Tàu phóng ngọt lắm Vespa thân ngắn hơn lại bị hai cái má bầu người ngồi sau không thoải mái lắm

http://ts2.mm.bing.net/th?id=H.5003139851943945&w=219&h=172&c=7&rs=1&pid=1.7

http://ts1.mm.bing.net/th?id=H.4923081707620079&pid=1.9&m=&w=300&h=300&p=0


PhiHuong

05-01-2014, 02:32 AM

tôi có cái xe y hệt xe này, cùng luôn màu, đang nằm trong garage. Hiệu Peugeot, còn nhãn đàng hoàn, làm những năm 1950-1960.

Giờ mà bác Roa còn giữ được cái xe vẫn còn nhãn mác như thế ư ? quí lắm đấy ! Tôi tưởng đấy là xe vespa lambetta đấy chứ, sao lại là hiệu Peugeot ?. Hồi xưa tôi đã từng đi rất nhiều loại xe máy, nhưng tôi rất thích xe vespa vì cái kiểu đi quí phái của nó. hehe ... phải quay người lại đằng sau một tay giữ ga, một tay cầm yên xe rồi đạp nổ máy, nhưng vespa máy để một bên đi điệu đàng hơn. loại xe này máy để cân ở giữa nhưng nhìn cũng rất đẹp, bây giờ ở bên ấy giá khoảng bao nhiêu ?.


roamingwind

05-01-2014, 02:38 AM

http://i1150.photobucket.com/albums/o617/redsvn/2013/02/Bill-Mullin-Saigon-1967/Redsvn-Saigon-Bill-Mullin-46.jpg

Các đốm lửa hỏa châu (pháo sáng quân sự) được phóng lên từ sân bay Tân Sơn Nhất.

Đại bác đêm đêm, dội về thành phố, Người phu quét đường, dừng chổi đứng nghe. Đại bác qua đây, đánh thức mẹ dậy, Đại bác qua đây, con thơ buồn tủi, Nửa đêm sáng chói, hỏa châu trên núi.

Nó thật như vậy. Thằng nhỏ Gió đã từng nằm những đêm nghe tiếng nổ vọng về mà cứ phập phòng lo sợ, không biết bao giờ nó nổ trúng nhà mình.


roamingwind

05-01-2014, 03:10 AM

Nghe ông Phi và ông Lâm nói tôi ra nhà xe xem lại, xe vespa của tôi là từ hãng Piaggio với cái hiệu như vầy:

http://thumbs4.ebaystatic.com/d/l225/m/ma-Fq3zarv_Jae7Sdu-Oqbg.jpg

tuy nhiên, cũng có thể thằng bán có cái hiệu gì thì gắng vào cái đó thôi :). Nhưng ít nhất là tra google thấy hãng Piaggio có làm vespa.


roamingwind

05-01-2014, 03:23 AM

Giờ mà bác Roa còn giữ được cái xe vẫn còn nhãn mác như thế ư ? quí lắm đấy ! Tôi tưởng đấy là xe vespa lambetta đấy chứ, sao lại là hiệu Peugeot ?. Hồi xưa tôi đã từng đi rất nhiều loại xe máy, nhưng tôi rất thích xe vespa vì cái kiểu đi quí phái của nó. hehe ... phải quay người lại đằng sau một tay giữ ga, một tay cầm yên xe rồi đạp nổ máy, nhưng vespa máy để một bên đi điệu đàng hơn. loại xe này máy để cân ở giữa nhưng nhìn cũng rất đẹp, bây giờ ở bên ấy giá khoảng bao nhiêu ?.

Trên ebay đang có người đăng bán đấu giá xe vespa hiệu Piaggio năm 1967, 150cc với giá ít nhất là 3100 đô la.

http://www.ebay.com/itm/Vintage-Restored-1967-Piaggio-Vespa-Sprint-150cc-/231126240980

Xe tôi mua tổng cộng tiền mua + chuyên chở qua Mỹ là 1200 đô la. Lời rồi hehe...


Thợ Điện

05-01-2014, 03:24 AM

Xe Vespa mới làm đầu tiên là Vespa có 2 tay cầm cong lên như sừng trâu máy cấu tạo như động cơ máy bay bà già L19 giống chiếc này

http://ts1.mm.bing.net/th?id=H.5017953228755304&pid=1.7

sau đó tới Vespa Super ,thập niên 70 là Vespa Sprint

http://1.bp.blogspot.com/-lEi9sXuRKJs/Tr4A--qxb0I/AAAAAAAAA1g/yDyVhEJs6Ig/s1600/Vespa150Super_VBC1.jpg

http://4.bp.blogspot.com/_dshAK_UOf6Y/TLbxT6s65GI/AAAAAAAAAD8/Ly-8n8rquoc/s1600/Vespa+Sprint+005.jpg

http://motorbike-search-engine.co.uk/classic_bikes/vespa_sprint_1967.jpg


roamingwind

05-01-2014, 04:04 AM

Vừa rồi cũng thấy bài báo nói về một người Việt họ Trần sống ở Mỹ trúng giải độc đắc như bác Kt đã nói, anh chàng này mua vé xong vứt vào ngăn kéo rồi quên luôn. Sau khi quay giải một thời gian mới chợt nhớ ra, đang đêm 3g sáng bật dậy mở ra coi thấy trúng liền alô cho ông chủ xin nghỉ làm luôn. Tưởng bác Kt ở Pháp, thế ra cũng ở cùng địa phương với người trúng số à ?.

Ông Steve Trần này làm nghề giao hàng; mỗi ngày lái xe hàng qua nhiều thành phố để giao hàng hoá. Đến bây giờ cũng không ai biết ông ở thành phố nào, chỉ biết là ông ở miền Bắc California. Ông mua nhiều vé xố ở những nơi xe hàng ông đi qua. Trong lúc noel ông và gia đình đi chơi, sau khi về ông mới nhớ ra là hình nhu ông cũng có mua vé số tại khu San Jose, nơi bán vé số trúng giải độc đắc. Ba giờ sáng đang ngủ ông bậc giậy, lấy đống vé số đã mua kiểm lại mới biết mình trúng số.

Tiệm bán vé số độc đắc này được thưởng 1 triệu đô la. Tiểu ban California thưởng cho tiệm bán vé số trúng giải độc đắc, làm vậy để khuyến khích các tiệm bán vé số chứ thật sự bán vé số không lời nhiều.

Ông KT thì ở miền Nam California, bác Phi.

Tôi mà trúng số độc đắc thì im luôn nhất định không cho ai biết trừ vợ hiền thôi :).


Nó thì luôn hạnh phúc rồi, chỉ mấy đứa con trai chung quanh nó là sẽ khổ thôi :).

He he bác Wind, phải chạy đua để tranh nhau lấy lòng chứ. Hồi xưa Bố cháu cũng tay chân nhanh nhẹn chứ không thì :) .


Bác Lâm không tính mùa hè 2014 đi thăm công viên Vigeland rồi. Thằng em đang chờ bác đây này. Ở đấy vào mùa hè có con cá Makrell dể câu lắm bác ơi. Con cá này nướng than cuốn bánh tráng rau sống mắm nêm với chút rượu đỏ thì có mà quên tên luôn đó bác. Lại có bải biển thiên nhiên tắm mát cả người. Chỉ là họ cấm chụp hính thôi :D

Hôm trước thấy con cá hình như tên là Huỳnh Long Huyết Kiếm thì phải. Nghe nói có người ra giá 2500 usd chủ vẫn chưa chịu bán. Gởi bác KT thẩm cá nhé.

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9528.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9529.jpg


kt22027

05-01-2014, 06:49 AM

@bác Lâm bác tìm đâu ra nhiều hình cũ hay thật. Hình như trong những chiếc xe hơi có chiếc sau này sửa lại thành xe lô. Sau 75 mấy chiếc này bị chế lại thành xe chở khách. Tôi có đi qua từ Sài Gòn ra Biên Hoà. Trời ơi chiếc xe hơi nhỏ xíu mà chế chở được 18 người gì đó, mỗi người chỉ được ngồi có nửa cái mông thôi. Tơi nới tê hết nguyên phần dưới luôn. Xem hình sao không thấy xe lam vậy bác? Thời đó xe lam nhiều lắm mà hay là những hình này còn cũ hơn tôi tưởng.

@bác PhiHuong Cá koi giá 10 ngàn USD có khá nhiều đó bác, tôi nghe có con lên đên hơn 100 ngàn USD nữa kìa. Bài dài ngắn gì bác cứ post lên đi, về cua và cá tôi khoái lắm.

@bác Tôn bác có nhớ lúc trước bác nói tin vui là bệnh AIDS đã có cách chửa được? Đúng như tôi nghi ngờ những người được chửa khỏi bây giờ tái phát rồi, con HIV này lợi hại quá.

@bác Gió Mua xe Vespa ở Việt Nam cơ hội là đồ dỡm cao lắm bác ơi. Lúc trước tôi có ý định tìm Vespa cũ bên này gửi về VN cho bà con kiếm tiền, nhưng càng tìm hiểu thì thấy không dễ. Rất nhiều người mua Vespa bên Viêt Nam mua nhầm xe tân trang. Rất nhiều người mua về chạy chỉ ra đến đầu đường là tiêu vì các bộ phận thiếu hay bị dùng đồ chế biến, ron được cắt từ lon bia... hehe Những chiếc còn ngon hầu hết đã bị các đại gia mua hết rồi.

@bác Aty Cá rồng tôi không thích lắm bác ơi. Có con cũng khá đẹp, đắt tiền cũng bởi gì không nhập vào Mỹ được. Bên này tôi nghe hoài những chuyện nhập thú vật lậu. Con chích choè lữa hiện nay rất có giá bên này, tôi biết cách nuôi con này cho nó đẻ nhưng rất tiếc không có thời giờ lo cho chim, tôi phải lo cho con bé nhà tôi từ sáng tới tối rồi hehehe

Cái thằng Steve Trần này bạc bẽo quá, tôi với nó là bà con xa mà, hình như mấy chục hay mấy trăm đời gì rồi thì phải. Vậy mà từ lúc trúng số tới giờ tôi nhắn tin hoài nó không trả lời ;)


Thợ Điện

05-01-2014, 08:13 AM

Xelam có nhiều nhưng năm 67 chưa phát triển lắm bác K đa số là Lambro550 Sự thực ở Vn xe dổm Vespa thì nhiều nhưng cũng tuỳ chỗ .bác ra góc Lý thái Tổ .Phan đình Phùng chỗ quán cà phê Thiên Vũ xe giá nào cũng có .Theo kinh nghiệm tôi thì Vespa nên tìm mua ở Ấn độ còn nhiều .Cách đây một năm tôi mua được một chiếc honda 67 trên Craiglist tỉnh nhà rẻ rề à có 450 USD thôi cách chỗ tôi ở 100 miles ở nông trại Tôi xách xe truck chạy xuống pick up luôn xe còn mới lắm chạy có khoảng 5000 miles .Hồi đó tính về VN ở ,mang về chỉ cần thay bánh xe là chạy thôi ,khi đó tôi tính nghiêm túc lắm đã lo giấy tờ hết ,hộ khẩu ,chứng minh nhân dân (căn cước) ,passport VN, tốn cũng bộn tiền ,mua nhà luôn vì không có nhà các ông ấy không giải quyết hộ khẩu .Ship đồ đạc trong nhà ,xe Jeep ,salon ,piano nói chung hết mọi thứ vì không bị tính thuế với Việt kiều hồi huơng Chuẩn bị cho đã hốt nhiên chợt chán ,mới thấy mình đã gắn bó chốn này lâu quá rồi dễ gì bỏ được thế là dẹp dẹp ,bây giờ tháng tháng vẫn tốn tí tiền cho người coi nhà dùm .Vậy mà khi về chơi cũng chẳng ở nhà được bạn bè kéo đi lung tung ở lang bang khắp mọi nơi rốt cuộc có nhà cũng như không .Thiệt tình!


roamingwind

05-01-2014, 09:23 AM

Chà bác Lâm tính kỹ quá há, ai dè lúc cuối có ông trời tính thêm một chút :).

Hồi đầu thập niên 90 tôi về VN, sau khi ở Sài Gòn hơn một tháng tôi mới khám phá ra mình nhớ nói tiếng Mỹ. Xáp vào đám Tây ba lô tôi gặp trên hồ bơi hotel Rex để có cơ họi nói tiếng Mỹ hehe... Ở đó 3 tháng, mỗi ngày lấy xe Honda chạy vòng vòng nhìn qua nhìn lại, đi bia ôm, ngồi lề đường tán dóc, lên hotel Rex bơi, giao tiếp người quen và thân nhân. Cũng đi xem đất nữa hehe ... cái chổ mà bây giờ là Phú Mỹ Hưng đó hehe... mà không mua (số con rệp mà). Sau về Mỹ nói bạn bè biết đám mình không về ở lại được rồi, có người rời VN sau tôi không tin còn bảo tôi là "Mỹ con". Sau này họ tự về mới biết.

Chiếc xe Vespa tôi mua chắc phần lớn không là đồ dởm. Khi gởi qua Mỹ tôi có nhận thêm một lá thư của người bán nói xin lỗi vì lúc cuối anh ta quên cái gì đó nhỏ trong máy xe. Nếu ăn gian thì chắc đã không tốn thì giờ viết thư như vậy.


Thợ Điện

05-01-2014, 10:24 AM

Tặng ông Gió .Khi có thời giờ ông đọc You can't go home again của Thomas Wolfe rồi ông sẽ thích

Đối với gia đình và quê hương, Thomas Wolfe là một đứa con hoang. Đối với xã hội, Thomas Wolfe cũng là một đứa con hoang.

Ta quá mất mát, quá trần truồng và quá cô đơn ở Mỹ châu. Bầu trời mênh mông và tàn nhẫn chĩu nặng hạ xuống trên đầu ta và tất cả chúng ta cứ bị đuổi đi mãi mãi và ta không có quê hương. We are so lost, so naked and so lonely in America… Immense and cruel skies bend over us, and all of us are driven on forever and we have no home (Thomas Wolfe).

Trước Thượng đế, Thomas Wolfe cũng là đứa con hoang. Trong bài tiểu luận “God’s Lonedy Man”, Thomas Wolfe viết: “Bây giờ mặc dù tôi nhận thấy rằng con đường và ý nghĩa của đời sống Chúa Ky tô rất cao quí, cao quí hơn con đường và ý nghĩa của đời sống tôi, nhưng tôi không thể nào theo lối sống ấy được”

(And now I know that though the way and meaning of Christ’s life is a far, far better way and meaning than my own, yet I can never make it mine).

Thomas Wolfe cũng là đứa con hoang như Augusto Frederico Schmidt, nhưng hai người khác nhau, vì Augusto Frederico Schmidt trở về mái nhà cha và đã tìm được an bình hạnh phúc; còn Thomas Wolfe cũng trở về, nhưng không thể nào tìm được an bình hạnh phúc; chàng cảm thấy khắc khoải xa lạ ngay nơi quê hương và chẳng bao lâu, Thomas Wolfe lên đường bỏ nhà đi biệt luôn, làm lãng tử lang thang đến khi thở hơi cuối cùng.


Tontu

05-01-2014, 02:45 PM

@ bác K: Vâng! Mình có xem bản tin Y Tế đó. Quả thật, đó là điều làm nhiều chuyên gia Y Tế thất vọng.

Hiện tại hai người đó đã được cho sử dụng anti-retroviral drugs trở lại. Tình trạng của hai bệnh nhân này đang được theo dõi, và tiếp tục truy tìm HIV level trong quá trình trị liệu. Cả hai bệnh nhân đang có dấu hiệu respond well với thuốc.

Còn đứa bé mà có bà mẹ bị nhiễm HIV, nhưng sau đó đã được cho anti-retroviral drugs thì hiện tại vẫn không tìm thấy HIV trong 3 năm qua. Tuy nhiên, các chuyên gia cũng dè dặt trước tình trạng của bé kể từ khi hay tin hai bệnh nhân kia có dấu hiệu quay trở lại của virus. Các chuyên gia cho rằng có thể đứa bé đang trong giai đoạn "remission", hơn là khỏi thực sự. Còn phải mất vài năm nữa mới có thể xác định rõ hơn.

Tuy đó là một bản tin thật sự không vui đối với các chuyên gia Y Tế, nhưng sự việc trên đã mở ra một chân trời mới, với một nhận thức mới thật có "ý nghĩa" đối với khoa học nói chung, cũng như lãnh vực Y Khoa nói riêng trong việc phòng ngừa, và chữa trị HIV. Như vậy, ngay cả khi không thể dò tìm thấy virus trong máu cũng không có nghĩa là không có virus. Trên thực tế đã dạy cho chúng ta một bài học "ý nghĩa" từ hai bệnh nhân trên. Ta có thể cho rằng virus thực sự đã ẩn rất sâu, thậm chí nằm ngoài các gian ngăn của tế bào. Ngay cả khi chỉ cần một số lượng cực nhỏ của virus thôi cũng đủ có thể tái phát trở lại khi hệ miễn nhiễm của hệ thống bị suy yếu.

Hiện tại, người ta đang cố gắng giảm thiểu lượng virus tới mức thấp nhất có thể, đồng thời cho thuốc để tăng hệ miễn nhiễm lên.

Mong sao công cuộc phòng chống HIV được thành công tốt đẹp trong tương lai, ngõ hầu xoa dịu nổi đau và thắp lên niềm tin vào cuộc sống cho nhân loại. Đây là ước vọng chung của toàn thể nhân loại.


PhiHuong

05-01-2014, 03:15 PM

Chiếc xe vespa trên ebay trong hình của bác Roa nhìn vẫn mới ghê, giá trên 3000 cũng đáng lắm. Tôi xem cái nhãn hiệu xe của bác Roa thì có lẽ xe của bác là vespa standa màu xanh bầu tròn (tôi không biết tiếng Anh nên có thể viết sai). Trước bác Kt cũng định về VN mua xe à, bên này xe cổ chắc đa phần là xe 'độ'. Tôi nghe một người bạn ở trên CXQ nói ở nước ngoài xe máy đời cổ còn nhiều mà vẫn nguyên bản. Mấy thập niên trước mẫu mã xe máy không nhiều, nên chỉ cần nghe tiếng nổ cũng phân biệt được là xe gì, bây giờ thì nhiều quá đến biết còn không hết. Ở HN những mẫu xe từ thập niên 80 về trước hiếm lắm, được xếp vào của độc chỉ những người hoài cổ mới thích, lớp người bây giờ họ khôn ngoan thích sự tiện dụng nên xe tay ga nhiều vì có khoang chứa được 2 chiếc mũ bảo hiểm. Thời hiện đại xe ô tô đầy đường mà vẫn bàn về xe máy, có lẽ là do hoài niệm về một thời đã qua.


Hôm nay tiếp tục nộp hình để tròn trách nhiệm theo lệnh cưỡng bức. Lang thang đi kiếm mấy xe hàng rong. May quá, kia là xe Bánh Canh Gạo, có thể đâu đó còn có xe Bánh Canh Nếp :D , dừng lại xin tấm hình ngay. Bà chủ không từ chối.

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9533.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9536.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9538.jpg

thiên hạ nhộn nhịp dạo chơi

Sau khi ghé quán xong, thấy hơi đói, muốn mua gói xôi làm món ăn đêm nhưng ông chủ nói là hết xôi rồi. Về nhà với cái bụng đói vậy

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9541.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9542.jpg lội bộ mua đi đồ ăn sáng

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9543.jpg

đang tính giới thiệu Công ty Áo Quần May Sẳn, bóng hồng xuất hiện ngoài ý muốn

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9547.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9551.jpg

các thiếu nhi rất hăng hái, hồn nhiên tập múa với bài nhạc Jingle Bells

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9554.jpg

khán giả tí hon chăm chú theo dỏi

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9562.jpg

ông già Noel dẫn chương trình rất sôi động

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9564.jpg http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9570.jpg

cánh đàn ông tối qua tập trung tại các quán nhậu hết rồi :(


tuanchyp

05-01-2014, 03:29 PM

bác nào ở sài gòn thì đi uống cafe với em ở hocmon đảm bảo phê con tete luôn he he quán nội thất (http://xaydungmiennam.vn/ho-tro.html) sang trọng lại có dịch vụ ưu đãi chỉ 50k 1 ly mà thôi :nemgach


ChienKhuD

05-01-2014, 03:39 PM

Nhiều khi mấy ông về đây lại chẳng còn gì vui. Bạn bè lâu ngày gặp nhau tay bắt mặt mừng chứ ở gần nhau hằng ngày lại đâm ra chán. Người xưa hẳn không vô lý khi có câu: "Con vật ở chung lâu ngày đâm ra quyến luyến mà con người ở chung lâu ngày sinh ra mâu thuẫn".

http://www2.vietbao.vn/images/vn75/oto-xe-may/75152090-18879_673.jpg

Ông Lâm và ông Hương cũng là dân mê 67. Có lần ông Hương kể về chiếc 67 của mình buộc phải ra đi trong niềm tiếc nuối vô hạn. Hồi đó tôi lấy chiếc 67 của ông anh tập chạy côn tay, lên dốc bao nhiêu lần cứ bị tắt máy (do không biết bóp côn). Sau này ông anh tôi bị đột tử khi đang uống rượu chiếc xe cũng cho vào kho luôn.


Thien_HungCVA

05-01-2014, 05:25 PM

Em xin đóng góp vào phóng sự ảnh của anh Tý về Saigon

http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/original/2014/01/05/16/38/1013247063_239085205_574_574.jpg (http://me.zing.vn/jpt/photodetail/daominhnhathanoi/1013247063) Rex Hotel - cùng với chợ Bến Thành , Bưu điện thành phố, nhà thờ Đức bà - gần như là biểu tượng của thành phô Tấm hình này chụp từ SH Garden trên đường Nguyễn Huệ

http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/original/2014/01/05/16/38/1013247067_807472085_574_574.jpg (http://me.zing.vn/jpt/photodetail/daominhnhathanoi/1013247067) Đêm cuối năm , bình yên -22hoo_

http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/original/2014/01/05/16/38/1013247068_1105590393_574_574.jpg (http://me.zing.vn/jpt/photodetail/daominhnhathanoi/1013247068) Street DJ , everyone dances toghether , Dj đường phố , mọi người cùng nhảy ; 2 chàng DJ ngoại quốc này cuốn hút được một đám đông

http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/original/2014/01/05/16/38/1013247071_1074186394_574_574.jpg (http://me.zing.vn/jpt/photodetail/daominhnhathanoi/1013247071)

http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/original/2014/01/05/16/38/1013247073_1377548479_574_574.jpg (http://me.zing.vn/jpt/photodetail/daominhnhathanoi/1013247073)

Màn pháo bông đẹp trong giờ phút chào đón năm mới

Thời tiết rất đẹp -


PhiHuong

05-01-2014, 07:52 PM

http://www2.vietbao.vn/images/vn75/oto-xe-may/75152090-18879_673.jpg Ông Lâm và ông Hương cũng là dân mê 67. Có lần ông Hương kể về chiếc 67 của mình buộc phải ra đi trong niềm tiếc nuối vô hạn.

Ông Dê, xe honda nam tôi chơi cũng khá nhiều đấy, các dòng xe 67, 68, 71, 72, đều đã từng sử dụng, chiếc xe mầu đỏ trong hình của ông là đời 71 hoặc 72 ghi đông giằng mầu mận chín, còn xe này hình như sơn lại rồi thì phải. Nghe ông kể chuyện tập đi xe leo dốc mà toàn chết máy tôi buồn cười quá, tay lái như thế thì đi xe đời cũ thế nào được !.


Vào thời 1977-1978, sở hửu một chiếc Honda 67 ghi-đông cụt với máy xoáy xi-lanh 72 hoặc 90 và ống bô thì bỏ cái ống tiêu ra mà đi tán Đào là nhất chỉ.


Thợ Điện

05-01-2014, 10:30 PM

Ông Phi rất rành xe nghe nói là biết rồi ,xe đời 71 hay 72 là tay lái cao mầu mận chín ,xấu nhất là đời xe 68 bình xăng dẹp lép ,xe Vespa Sprint vì chạy bằng lap nên tiếng nổ cách nhau rất xa tong một phát rồi khoảng 6 giây sau mới tong phát nữa vì có 2 thì .Nhật làm xe 50cc thì ngon ấy vậy mà làm xe 90cc lại dở hay bị hỏng phần điện.Hồi đó chiếc 67 của tôi cũng độ lên chạy ác lắm đôn dên xoáy nòng không thua gì xe bọn cướp giật ,đặc biết xe 67 khi bóp côn vào nó lướt đi êm ru .Bởi thế khi các ông không nghe tiếng xe mà chỉ nghe tiếng trả số cóc cóc nhẹ nhẹ là biết sắp có thằng giựt đồ mình lập tức lấy qua phải cho nó mất đà ,sau đó chân co lại sẵn sàng tống cho một đạp là nó chúi nhủi Ông D ý gì khi nói con người ở chung lâu sinh ghét nhau .Ông cứ cho ông Tý ở chung với em bé kháu khỉnh ngồi tựa xe 67 này xem ông ấy có vồ lấy quấn quít suốt ngày cho mà coi .Lạ gì tính ông ấy nữa !

Những bức ảnh ông Tý chụp coi đã quá .Tôi thích lắm phải save vào coi dần dần không thôi bão tố nổi lên mất mẹ nó hết thì khốn .Trước đây ngu quá không save mất bao nhiêu hình của ông và ông Gió


ChienKhuD

05-01-2014, 11:32 PM

He he bác Lâm cứ chọc ông Tý. Mà có ai xa lạ với ông này, càng chọc ổng càng khoái. Nói vụ giật đồ làm nhớ hồi xưa lớp có thằng bạn cao to đang đi trên đường Tô Hiến Thành cổng sau trường BK bị 2 đứa con gái giật dây chuyền. Nó rồ ga tăng tốc chạy theo 2 con nhỏ đạp tụi nó một phát ai ngờ tụi kia không ngã mà nó ngã mới đau. Càng đau hơn khi nó bị gãy 2 ngón tay phải nghỉ học mấy tuần. Thanh niên trai tráng mà bị nữ nhi yếu ớt ăn hiếp thật tội nghiệp.


Ông D nói ở chung lâu ngày sinh ghét nhau. Bác Lâm lại cho em 1 em xinh như mộng với con xe 67 và ít tiền dằn túi mỗi ngày thì chắc chắn em không thể sinh ra chuyện ghét được rồi.

Em xin up lại mất tấm hình đã bị gió cuốn nhưng mấy câu comment thì em không nhớ .

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9377.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9378.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9353.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9352.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9386.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9387.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9392.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9492.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9493-1.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9495.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9496.jpg

http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_9502.jpg

Nhìn chung thì vì là dân mê ăn cho nên hình đồ ăn hơi nhiều.


Ông D giờ này đang test gì nhỉ :kinhlup


Thợ Điện

06-01-2014, 12:41 AM

Ông D này vì thân tình với ông Tý nên hết lời binh vực chứ theo tôi thấy không phải vậy đâu .Dù rằng chữ kí ông Tý rất hiền lành nói lên kẻ biết lẽ tiến thoái trong cuộc đời như là cầm được tất buông được .Chao ơi một sự tự chế đáng khâm phục ! Nhưng thật ra gái mà bị ông ấy túm được có chạy đàng trời đời nào ông ấy buông .Phu nhân ông ấy lưỡng quyền to cao thuộc cách Quyền đại vừa thành công tài chính vừa thành công trong cách nghiêm trị sự lẳng lơ .He he tôi rất thương ông ấy khắc tinh ở ngay trong nhà .Càng thấy người xưa thâm sâu Xưa núi Chung Sơn có loài rắn rất độc bị cắn chỉ bước được 7 bước là lăn ra chết .gọi là Thất bộ đoạn hồn .Người biết thì trong 7 bước đó vơ bất kỳ loại cây lá nào nhai nuốt đi thì đó là thuốc giải .Nguyên tắc âm duơng mà ông ,những lưỡng cực luôn sát cạnh nhau đùn đẩy tạo thành vũ trụ Nhất Âm nhất Duơng chị vị đạo .Hệ từ thượng truyện đã bảo ông quên rồi sao nếu quả quên thì phải xuống xe vấn ông Phi gọi là đình xa vấn lộ

Hí hí chọc ông Tý chơi thôi chứ bạn bè mình sao mình phải biết chứ .Uống với nhau ly rượu chơi với nhau ván cờ còn hiểu được ít nhiều tính người huống hồ ông ấy là bạn mình suốt cả năm rồi không biết sao được có điều có cơ hội là phải dội nước sôi vào chỗ yếu ông ấy để ông ấy nhảy nhót cho mình khoái


PhiHuong

06-01-2014, 12:52 AM

Xe Honda nam xấu nhất là đời 68, nhưng đời 65 cũng chẳng đẹp hơn gì, trông giống zuzuki hay kamasaki, cái bình xăng bè dài xuống cứ như cái bụng cá rô. Xe 90cc thì hình thức thô kệch, khung sườn lõm vào như chữ C và có cái 'ống bơ' để che bộ chế hoà khí, tiếng nổ cũng thưa thớt. Cái thời đấy phố sá vắng vẻ bình dị, đứng ngoài đường nửa tiếng mới thấy một chiếc xe máy chạy qua.


PhiHuong

06-01-2014, 01:01 AM

Ông Thợ, tôi quê kệch có biết nhiều đường sá đâu mà hỏi thăm, nghe tôi chỉ có mà lạc lối thêm. Bây giờ trên điện thoại có bản đồ rồi, nếu cần tham vấn phong thuỷ, mệnh lý, tướng số cứ việc xem trong điện thoại có hết.


ChienKhuD

06-01-2014, 01:14 AM

Ông D giờ này đang test gì nhỉ :kinhlup

Nếu trả lời giờ này đang test phần mềm thế nào cũng "dính chưởng" của ông Tý. Ngặt cái đó lại là nghề chính của mình nên không thể nói khác đi được. Thôi thì ông chưởng đi tôi xin nhận hết :)


Thợ Điện

06-01-2014, 01:38 AM

Cái thời đấy phố sá vắng vẻ bình dị, đứng ngoài đường nửa tiếng mới thấy một chiếc xe máy chạy qua.

Ông làm tôi nhớ nhà quá ông Phi .Thời ấy vắng vẻ thật nhà tôi ở Tô hiến Thành sau lưng trường Bách Khoa của ông D ,sáng ngồi uống cà phê không một bóng người qua lại ,con đường hun hút .Đặc biết năm 76 rét vô tả có người nói hai miền thông thương nên cái rét từ Bắc tràn vào .Thời ấy ông D hãy còn làm cây cỏ đâu đó hay lang thang trong cõi luân hồi hay vừa là một cụ già Do Thái chính thống giáo 70 tuổi còn cưỡi ngựa và cưỡi đàn bà ,mới qua đời đang chờ tái sinh

Đời sống bí ẩn và quyến rũ biết bao nhiêu .Thế mà hỡi ơi ta đã già ròi


ChienKhuD

06-01-2014, 02:15 AM

Đời sống bí ẩn và quyến rũ biết bao nhiêu .Thế mà hỡi ơi ta đã già ròi

Người ta bảo: 60 năm - trẻ của tuổi già. 40 năm - già của tuổi trẻ. Nói vậy thì hỡi ơi tôi cũng được xếp vào hàng sắp già của quán rồi.

Đêm qua mơ thấy cây đàn vỡ Môi giận run run mười ngón tay buồn Im bặt không gian, thời gian vụn vỡ Hết rồi lạc lõng những dây buông!


PhiHuong

06-01-2014, 03:08 AM

Đêm qua mơ thấy cây đàn vỡ Môi giận run run mười ngón tay buồn Im bặt không gian, thời gian vụn vỡ Hết rồi lạc lõng những dây buông!

Đêm qua mơ thấy cây đàn vỡ Mấy ngón buông lơi tình chẳng nỡ Giọng hát thầm thì mãi tận đâu Cung thương cái hẹn sao đành nhỡ


roamingwind

06-01-2014, 03:40 AM

Đọc các ông tôi phải lục google mới biết đồ cổ Honda 67 là gì, và nó thịnh hành thế nào. Có facebook honda 67, có diến đàn honda 67, v.v...

http://i242.photobucket.com/albums/ff63/Chu_Quan_Vuong/img_1396.jpg

hình chị hai này chắc cũng cùng thời bác Lâm và bác Phi.


Vẫn chưa quen giờ giấc. Mới có 1:35 am đã mở mắt. Vào quán lén nhìn các bác thấy rôm rả quá. Sáng ngày đi làm tỉnh táo sẽ kiếm lời xão biện. Gởi các bác chiếc 67 thằng cháu nó mượn của bạn chạy công tác. Đã dặn nó phải tính tiền hao mòn.

https://fbcdn-sphotos-b-a.akamaihd.net/hphotos-ak-prn1/1488882_706310952721003_1869625548_n.jpg


Thợ Điện

06-01-2014, 08:59 AM

Thân tặng ông Tý và Gió .Chúc hai ông bạn già luôn hạnh phúc

http://laodong.com.vn/Uploaded/buibichhuong/2014_01_05/Tinhyeu_CXMS.jpg.ashx?width=660

“Tình yêu chúng ta có trong tuổi trẻ chỉ là hời hợt so với tình yêu mà một người đàn ông già nua dành cho người vợ già của mình” – đây là câu danh ngôn về tình yêu mà nhà triết học lừng danh Durant bộ sách huyền thoại được giải Pulitzer: The Story of Civilization (Câu chuyện của nền văn minh) đã “ngẫm ra” vào năm ông 90 tuổi.

Có thể, nhà triết học người Mỹ sẽ phải nghĩ lại khi vào những ngày đầu tiên của năm 2014, ở Việt Nam, chúng tôi đang được chứng kiến những câu chuyện đẹp đẽ nhất của tình yêu. Chàng. Trai phố. Cao ráo. Đẹp trai. Ít hơn Nàng 3 tuổi. Từ 5 năm nay đang yêu đương với Nàng, một bệnh nhân suy thận giai đoạn cuối, yếu đến mức không còn đứng vững nổi trên đôi chân của chính mình. Họ chung sống bằng nghề bán tất (vớ), chạy xe ôm, nhưng không thể đăng ký kết hôn vì cần tiêu chuẩn “hộ độc thân” của chị để xin suất “bảo hiểm người nghèo”. Bên họ – một mẹ già cũng đang liệt giường vì bệnh tiểu đường. Và câu thơ của Nàng đẫm nước mắt tình yêu: Những ngày này sẽ kéo dài bao nhiêu/ Khi cuộc đời em sắp hết/ Duy chỉ có tình yêu không có hồi kết thúc/ Như bao la trời đất khôn cùng. Tình có là cái gì thì là, họ không biết, cũng chẳng cần phải có thêm một tuyên ngôn nào hết ngoài nụ cười và nước mắt như những sắc thái muôn đời của tình yêu. Đôi uyên ương bươm bướm cứ sống và yêu thế thôi. Còn được đến bao giờ ư? Để mai tính. “Tình yêu? Hơi phức tạp nhỉ, nhưng tôi có thể nói thế này với bạn… giây phút bạn sẵn sàng chấp nhận đau khổ để làm ai đó hạnh phúc, tình yêu ở ngay đấy” – Có ai đó đã nói như thế. Trước tình yêu, đôi khi tật bệnh hiểm nghèo chẳng có ý nghĩa gì hết và ngay cả thần chết cũng chỉ như một gã hề mà thôi. Thì đó. Một nữ tiến sĩ, giảng viên đại học đã quyết định sinh con bằng tinh trùng của người chồng quá cố đã khuất 3-4 năm trước. Hôm đó, cái cửa ở nhà bị hỏng, người chồng đi ra ngoài mua vài thứ đồ để sửa lại cửa. Khi tàu đi qua, nhiều người lớn tiếng gọi, nhưng không hiểu sao anh không nghe thấy và tai nạn xảy ra. Sau 3 năm, đúng vào lúc đoạn tang chồng, người vợ quyết định sinh con, chỉ để thực hiện lời ước hẹn với người chồng đã mất. Đó là sự hy sinh vô bờ, các bạn ạ. Đó là tình yêu không giới hạn, không khoảng cách, và không kể cả cái chết mà đôi khi chúng ta cứ tưởng là cái kết cục cuối cùng của mỗi một người, cũng như của tình yêu. Việc của chúng ta bây giờ là mỉm cười và cứ hãy “mải mê chinh chiến và yêu đương” thay vì xét nét với những câu hỏi vì sao, hay ngơ ngẩn càm ràm về những khoảng trống trong luật Hôn nhân gia đình. Điều đó thật ngớ ngẩn và vô nghĩa. Năm 1981, người vợ của Durant, người có tên trên tập 7 của bộ The Story of Civilization (tạm dịch là Câu chuyện của nền văn minh) đã ra đi. Mặc dù con gái họ đã cố gắng giữ kín cái chết của bà để ông khỏi đau đớn, nhưng cuối cùng thì ông cũng biết qua tin tức báo chí. Chỉ đúng một tuần sau đó, Durant đã theo người vợ yêu của mình vào cõi chết ở tuổi 96. Cái chết chẳng bao giờ chia cắt được tình yêu. Còn Thần chết, gã chỉ đúng là một gã hề.

————-


huyenmapu

06-01-2014, 10:39 AM

Ông D này vì thân tình với ông Tý nên hết lời binh vực chứ theo tôi thấy không phải vậy đâu .Dù rằng chữ kí ông Tý rất hiền lành nói lên kẻ biết lẽ tiến thoái trong cuộc đời như là cầm được tất buông được .Chao ơi một sự tự chế đáng khâm phục ! Nhưng thật ra gái mà bị ông ấy túm được có chạy đàng trời đời nào ông ấy buông .Phu nhân ông ấy lưỡng quyền to cao thuộc cách Quyền đại vừa thành công tài chính vừa thành công trong cách nghiêm trị sự lẳng lơ .He he tôi rất thương ông ấy khắc tinh ở ngay trong nhà .Càng thấy người xưa thâm sâu Xưa núi Chung Sơn có loài rắn rất độc bị cắn chỉ bước được 7 bước là lăn ra chết .gọi là Thất bộ đoạn hồn .Người biết thì trong 7 bước đó vơ bất kỳ loại cây lá nào nhai nuốt đi thì đó là thuốc giải .Nguyên tắc âm duơng mà ông ,những lưỡng cực luôn sát cạnh nhau đùn đẩy tạo thành vũ trụ Nhất Âm nhất Duơng chị vị đạo .Hệ từ thượng truyện đã bảo ông quên rồi sao nếu quả quên thì phải xuống xe vấn ông Phi gọi là đình xa vấn lộ

Hí hí chọc ông Tý chơi thôi chứ bạn bè mình sao mình phải biết chứ .Uống với nhau ly rượu chơi với nhau ván cờ còn hiểu được ít nhiều tính người huống hồ ông ấy là bạn mình suốt cả năm rồi không biết sao được có điều có cơ hội là phải dội nước sôi vào chỗ yếu ông ấy để ông ấy nhảy nhót cho mình khoái

cháu lỡ tay trượt hình ấn nhầm vào mục không thích bài viết này. thật là tự nhiên có cái nút này :(


Dạ em xin cám ơn bác. Em ngủ tiếp dược thêm khoản 2 giờ đồng hồ thì chuông báo thức reo. Coi lại mới có 3:30 am. Thì ra đây là giờ chỉnh cách nay 4 tuần để tụi em thức sớm để ra phi trường. Lăn lộn một hồi em lại ghé quán.

Tình yêu đúng nghĩa của nó xem ra thật vĩ đại hả bác. Và đi theo sự vĩ đại của tình yêu ấy hẳn sẽ là một hạnh phúc vô bờ. Cho dù để đạt được cái hạnh phúc ấy người ta phải trao ra tất cả lòng tin yêu. Đương nhiên trong cuộc sống không thể nói điều gì là tuyệt đối.

Hồi xưa bác hỏi em : cớ sao lại trôi dạt... ? Em bây gời xin trả lời bác là cũng vì 2 chử tình yêu kia. Tình yêu gia đình .Khi em quyết định dừng chân ở đây, thì em đã gặp rất nhiều sự phản đối của các anh em bạn bè ở Mỹ. Tuy em được bảo lãnh gia đình đi Mỹ, nhưng vợ em lại có gia đình ông bà và 2 đứa em vừa mới sang đây. Thôi thì lấy điều ai vui làm mình vui để an ủi cho quyết định.


Anh Thien_Hung chớp mấy pô hình Sài-Gòn coi pờ-rồ quá, vậy mà lâu nay cứ giấu nghề. Tui có dịp sẽ theo học nghề anh đó .


PhiHuong

06-01-2014, 11:48 AM

Hình Honda 67 của hai ông đều đã khác một số chi tiết, không có đuôi và thay mất chiếc vè nhựa.

cháu lỡ tay trượt hình ấn nhầm vào mục không thích bài viết này. thật là tự nhiên có cái nút này :(

Bao lâu nay mới được đọc cái comment khoái thế này, mà thỉnh thoảng cũng phải nhầm nhọt trượt mục tiêu để lão ấy biết cái 'chi chi' cũng chẳng hay hớm gì đâu.


Ông D này vì thân tình với ông Tý nên hết lời binh vực chứ theo tôi thấy không phải vậy đâu .Dù rằng chữ kí ông Tý rất hiền lành nói lên kẻ biết lẽ tiến thoái trong cuộc đời như là cầm được tất buông được .Chao ơi một sự tự chế đáng khâm phục ! Nhưng thật ra gái mà bị ông ấy túm được có chạy đàng trời đời nào ông ấy buông ......

Ông D binh vực tui thì tui xin cám ơn, nhưng phải binh kiểu nào len lén thôi. Bác Lâm là người sáng mắt, ổng thấy hó héng là chợp ngay, rồi tiện tay xách cây Phán Quan lên cho tui mấy đòn. Hi hi, bị đòn mà còn sướng quá đây :) .

Bác nói là em có khắc tinh trong nhà quả không sai. Trước khi cho em đi ăn PHỞ thì vợ làm cho em 1 tô bún riêu và 1 tô cơm hến, tráng miệng nhẹ với chén chè hạt sen. Xong rồi cho em tự do ăn phở. Lúc này chỉ có nhìn cho vui thôi. Hi.


Nếu trả lời giờ này đang test phần mềm thế nào cũng "dính chưởng" của ông Tý. Ngặt cái đó lại là nghề chính của mình nên không thể nói khác đi được. Thôi thì ông chưởng đi tôi xin nhận hết :)

Đâu có ai lại nỡ đi hại bạn như vậy. Cái này gọi là hỏi cơ chút thôi, he he. Có cơ hội tui sẽ học ông test phần mềm. Không biết mình có cơ duyên không đây.


Thợ Điện

06-01-2014, 12:13 PM

Bao lâu nay mới được đọc cái comment khoái thế này, mà thỉnh thoảng cũng phải nhầm nhọt trượt mục tiêu để lão ấy biết cái 'chi chi' cũng chẳng hay hớm gì đâu.[/QUOTE]

Ông Phi quá ác độc .Tôi cũng hiểu là cháu nó không thích từ trong tiềm thức tay nó mới trượt đến chỗ ấy nên vờ nói lỡ tay cho tôi khỏi ngượng, nào ngờ ông lại vạch ra rạch ròi cái chỗ ấy khiến lòng tôi tê tái mà cháu nó cũng đứng ngồi không yên .Nói thẳng thì đau lòng ông chú già nên mới vờ lỡ tay rồi chữa lại ,làm thế tôi càng đau hơn .Tôi tủi thân quá hết trẻ lại đến già thay phiên đay nghiến thế này tôi chịu sao thấu


ChienKhuD

06-01-2014, 12:18 PM

Đâu có ai lại nỡ đi hại bạn như vậy. Cái này gọi là hỏi cơ chút thôi, he he. Có cơ hội tui sẽ học ông test phần mềm. Không biết mình có cơ duyên không đây.

He he so về kinh nghiệm test phần mềm ông Tý hơn mình tới mấy chục năm, học làm sao được chứ. Giờ mà chỉ ông làm ăn tôi thất nghiệp chết. Thôi không dễ bị ông dụ đâu.


Tontu

06-01-2014, 01:23 PM

Bác Gió và bác Lâm là người luyện võ. Gởi hai bác bộ phim "Tình Thầy Trò" xem rất hay! Diễn viên: Sương Điền Bảo Chiêu và Lương Gia Nhân

Nhạc nhiếc nghe hoài cũng chán, thôi thì hôm nay đổi gió vậy. Mời quý bác và anh em cùng xem cho vui.

xV1ryA_spcc


huyenmapu

06-01-2014, 01:24 PM

Bao lâu nay mới được đọc cái comment khoái thế này, mà thỉnh thoảng cũng phải nhầm nhọt trượt mục tiêu để lão ấy biết cái 'chi chi' cũng chẳng hay hớm gì đâu.

Ông Phi quá ác độc .Tôi cũng hiểu là cháu nó không thích từ trong tiềm thức tay nó mới trượt đến chỗ ấy nên vờ nói lỡ tay cho tôi khỏi ngượng, nào ngờ ông lại vạch ra rạch ròi cái chỗ ấy khiến lòng tôi tê tái mà cháu nó cũng đứng ngồi không yên .Nói thẳng thì đau lòng ông chú già nên mới vờ lỡ tay rồi chữa lại ,làm thế tôi càng đau hơn .Tôi tủi thân quá hết trẻ lại đến già thay phiên đay nghiến thế này tôi chịu sao thấu[/QUOTE]

:hongio Một nụ hôn gió gửi tạ lỗi chú ạ :D


Thợ Điện

06-01-2014, 09:17 PM

:hongio Một nụ hôn gió gửi tạ lỗi chú ạ :D

Chú nhận được rồi .Ghê thật !chỉ có thơm gió thôi mà má chú đầy vết son môi


Chú nhận được rồi .Ghê thật !chỉ có thơm gió thôi mà má chú đầy vết son môi

Bác Phi lên tiếng làm cho bác Lâm đầy vết son môi. Ước gì em cũng... hi hi... .


roamingwind

06-01-2014, 11:59 PM

Không ngờ được !!

Ai có con nhỏ mua cho nó bận: http://img1.etsystatic.com/019/0/5303119/il_fullxfull.476876245_a87t.jpg

http://i.huffpost.com/gadgets/slideshows/331898/slide_331898_3290130_free.jpg

Cái nài thì để tặng vợ

http://i.huffpost.com/gadgets/slideshows/331898/slide_331898_3290123_free.jpg

Tôi nhất định dấu không cho vợ xem hình ly này (nhà nhiều quá rồi)

http://i.huffpost.com/gadgets/slideshows/331898/slide_331898_3290139_free.jpg


PhiHuong

07-01-2014, 01:13 AM

Em bé nhìn ngoan và xinh xắn quá ! Gần đây được xem và khám phá bao nhiêu cảnh đẹp huyền bí nơi núi rừng Nepan của ông Roa, lại được thưởng thức ngắm nghía những quán hàng màu mỡ tươi mát của ông Aty, và còn gây ra vụ má hồng cho ông Thợ. Đã thế còn được thấy dung nhan và đôi vai rắn chắc nữa chứ. hehe ... Tôi cũng phải post cái gì lên cho vui, nếu không toàn thấy lãi mà chẳng lỗ nghe sao được.

Nước Cờ Khôn Dại

Sắc sảo môn cờ đâu có dại Nhàn chơi sả stress thôi phiền hãi Cao tay lắt léo trực giành tiên Thấp thủ cò cưa phòng hoãn lại Đối cục mưu bày chẳng ngán lo Tàn chiêu chước bí không sờn ngại Dù vui nghịch pháo chốn thâm cung Thế sự phân minh đừng quá mải.

Thơ: Bùi Khắc Hưởng.


Thợ Điện

07-01-2014, 02:08 AM

Ông Phi gieo vần ,ghép chữ lắt léo thật .Xem ra tính ông không chịu được sự tầm thường


roamingwind

07-01-2014, 02:10 AM

nhìn hình bác Phi phản phất một sự cưong trực mạnh mẽ, cứ liên tưởng tới hình ảnh một khởi nghĩa quân chống Pháp của thế kỷ 19.


nhìn hình bác Phi phản phất một sự cưong trực mạnh mẽ, cứ liên tưởng tới hình ảnh một khởi nghĩa quân chống Pháp của thế kỷ 19.

Bác Wind nhìn hình bác Phi rồi, tới khi nào tui mới nhìn được hình bác Wind đây nhỉ ? Nhìn cái lưng thon thon với dáng cao cao tui không tài nào nghĩ ra khuôn mặt của bác được. Hi hi.. .


Mỗi ngày cứ vào quán coi bài mới, rồi cũng mon men vài giòng của nỗi buồn vui nơi cuộc sống. Nhưng cũng có khi đọc lại một hơi mấy chục trang, thấy hay quá. Thú vị với các comment giận hờn, gỏ cho mấy cái. Thương xót, vuốt ve an ủi. Chia sẽ, trãi nghiệm và nụ cười của cuộc sống. Chích chích, nếu có ai đó sơ hở sẽ được tặng ngay vài mũi. Ví dụ như có người bấm nhầm rồi thì người nhận cảm khái và đấy là cơ hội cho y tá chích chích vài mũi. Chưa kể có thêm người đòi ăn theo giá gì. Cuộc sống phải có nhiều nụ cười, càng nhiều càng tốt. Xin cám ơn mọi người.


Thợ Điện

07-01-2014, 02:42 PM

nhìn hình bác Phi phản phất một sự cưong trực mạnh mẽ, cứ liên tưởng tới hình ảnh một khởi nghĩa quân chống Pháp của thế kỷ 19.

Ông ấy chiến đấu với các quân cờ .đêm về lại nhọc nhằn lao tâm khổ tứ với một ý thơ còn sức đâu mà đi chống Tây nữa bác ơi ..có hàm ria con kiến điệu đàng gớm Ngày xưa chưa biết mặt ông tôi hình dung Râu quai nón quấn quanh cần cổ .Té ra mình sai câu ấy phải dành cho ông Hứa Chữ Toàn thì đúng hơn

Trong bài này tôi thấy nhiều câu sai bét đại khái như Đừng tìm kiếm hạnh phúc ở người khác Ai tôi không biết nhưng cặp bài trùng Tý và D theo tôi thấy là gái vui các ông ấy vui ,gái buồn chưa kịp khóc các ông ấy là người nức nở trước nhất hoặc là Đừng cố công mua hạnh phúc Thế thì mua cái gì bây giờ ? Toàn khuyên tào lao không .Chớ theo!

30 điều không nên tiếp tục làm cho bản thân

“Không ai có thể quay ngược lại thời gian để bắt đầu lại từ đầu, nhưng bất kỳ ai cũng có thể bắt đầu từ ngày hôm nay và tạo ra một kết thúc mới”.

Đừng mất thời gian với những đối tượng sai lầm Cuộc sống quá ngắn ngủi, bạn không nên dành thời gian với những người chỉ biết hút cạn nguồn hạnh phúc của mình. Nếu ai đó muốn bạn có mặt trong cuộc sống của họ, họ sẽ tự dành ra chỗ cho bạn. Bạn không phải đấu tranh để giành giật lấy một vị trí nào cả. Đừng bao giờ ép mình vào mối quan hệ với những người coi thường giá trị của bạn. Và hãy nhớ, những người bạn thật sự của bạn không phải là những người ở bên cạnh bạn khi bạn thành công, mà là những người ở bên cạnh bạn khi bạn gặp khó khăn.

2. Đừng chạy trốn các rắc rối của mình Hãy đối diện với chúng. Đây không phải là việc dễ dàng. Không ai có khả năng xử lý hoàn hảo mọi vấn đề họ gặp phải. Chúng ta cũng không thể ngay lập tức mà giải quyết trọn vẹn một khó khăn. Chúng ta không sinh ra để làm như vậy. Trên thực tế, chúng ta sinh ra để thất vọng, buồn chán, đau khổ, và vấp ngã. Bởi vì đó là toàn bộ mục đích của cuộc sống – đối mặt với vấn đề, học hỏi, thích nghi, và xử lý chúng. Chính điều này đã rèn luyện chúng ta trở thành con người như chúng ta hiện nay.

3. Đừng nói dối bản thân mình Bạn có thể nói dối người khác (?), nhưng bạn không thể nói dối chính bản thân mình. Cuộc sống của chúng ta chỉ tiến bộ khi chúng ta nắm bắt các cơ hội; và cơ hội đầu tiên và cũng là khó khăn nhất mà chúng ta có thể nắm bắt lấy là trung thực với chính mình.

4. Đừng gác lại các nhu cầu của bản thân Điều đau đớn nhất là vì yêu người khác quá mà đánh mất bản thân mình, và quên mất rằng mình cũng là người đặc biệt. Vâng, hãy giúp đỡ người khác; nhưng bạn cũng phải giúp đỡ chính mình nữa chứ. Nếu có giây phút nào dành cho bạn để bạn theo đuổi đam mê và làm điều gì đó quan trọng với mình, thì giây phút đó chính là ngay lúc này đây.

5. Đừng cố gắng làm người khác Một trong những thách thức lớn nhất trong cuộc sống là làm chính mình trong một thế giới cứ chực biến bạn thành người giống như mọi người khác. Lúc nào cũng sẽ có người xinh đẹp hơn bạn, thông minh hơn bạn, trẻ trung hơn bạn, nhưng họ sẽ không bao giờ là bạn cả. Đừng thay đổi để mong người khác thích mình. Hãy là chính mình, và sẽ có người yêu con người thật của bạn.

6. Đừng bận tâm với quá khứ Bạn không thể bắt đầu một chương mới trong cuộc đời nếu cứ đọc đi đọc lại chương cũ.

7. Đừng sợ mắc sai lầm Làm việc gì đó rồi mắc sai lầm còn hiệu quả gấp 10 lần so với không làm gì cả. Mỗi thành công đều có một vệt dài những thất bại đằng sau nó, và mỗi thất bại đều dẫn đường tới thành công. Suy cho cùng, bạn sẽ hối hận về những điều mình KHÔNG làm nhiều hơn là về những điều mình đã làm.

8. Đừng trách móc bản thân vì những sai lầm đã qua Có thể chúng ta yêu nhầm người và đau khổ về những điều không xứng đáng, nhưng dù mọi việc có tồi tệ tới mức nào, thì cũng có một điều chắc chắn: sai lầm giúp chúng ta tìm được đúng người, đúng thứ phù hợp với chúng ta. Chúng ta ai cũng có lúc mắc sai lầm, ai cũng có khó khăn, và thậm chí tiếc nuối về những việc trong quá khứ. Nhưng bạn không phải là sai lầm của mình, bạn không phải là khó khăn của mình, và ngay lúc này đây, bạn có trong tay sức mạnh để xây dựng nên hiện tại và tương lai của chính mình. Mỗi một điều từng xảy ra trong cuộc sống của bạn đều góp phần chuẩn bị cho bạn đón nhận một khoảnh khắc mới chưa đến.

9. Đừng cố công mua hạnh phúc Nhiều thứ chúng ta mong mỏi có được thường có giá đắt. Nhưng sự thật là, những gì thực sự khiến chúng ta hài lòng lại hoàn toàn miễn phí – đó là tình yêu, là tiếng cười, và là những giây phút miệt mài theo đuổi đam mê của mình.

10. Đừng tìm kiếm hạnh phúc ở người khác Nếu bạn không cảm thấy hạnh phúc với chính con người bên trong của mình, thì bạn sẽ chẳng thể nào có được hạnh phúc lâu dài với bất kỳ người nào khác. Bạn phải tạo ra sự ổn định trong cuộc sống của mình trước rồi mới nghĩ tới chuyện chia sẻ cuộc sống đó với người khác được.

11. Đừng lười nhác Đừng nghĩ ngợi quá nhiều, Vì có thể bạn sẽ tạo ra một rắc rối không đáng có. Hãy đánh giá tình hình và đưa ra hành động dứt khoát. Bạn không thể thay đổi điều mà mình không muốn đối mặt. Tiến bộ bao hàm rủi ro. Chấm hết ! Bạn không thể đứng một chỗ mà hy vọng mình sẽ tới được đích.

12. Đừng nghĩ rằng mình chưa sẵn sàng Khi một cơ hội xuất hiện, không có ai cảm thấy mình đã sẵn sàng 100% để đón nhận nó. Bởi vì phần lớn những cơ hội lớn lao trong cuộc đời đều đòi hỏi chúng ta phải phát triển vượt quá “vùng thoải mái” của mình – điều này có nghĩa là ban đầu, chúng ta sẽ không cảm thấy hoàn toàn thoải mái.

13. Đừng tham gia vào các mối quan hệ vì những lý do sai lầm Cần phải lựa chọn các mối quan hệ một cách khôn ngoan. Ở một mình còn tốt hơn là giao tiếp với người xấu. Bạn không cần phải vội vàng. Điều gì phải đến, sẽ đến – và nó sẽ đến đúng lúc, với đúng người, và vì lý do tốt đẹp nhất. Hãy yêu khi bạn đã sẵn sàng, chứ đừng yêu khi bạn cảm thấy cô đơn.

14. Đừng từ chối những mối quan hệ mới chỉ vì các mối quan hệ cũ không đem lại kết quả tốt đẹp Trong cuộc sống, rồi bạn sẽ nhận ra rằng mỗi người bạn gặp đều có ý nghĩa riêng cho bản thân bạn. Một số người sẽ thử thách bạn, một số người sẽ lợi dụng bạn, và một số khác sẽ dạy dỗ bạn. Nhưng điều quan trọng nhất là, một số người sẽ giúp bạn thể hiện được khía cạnh tốt đẹp nhất của mình.

15. Đừng cố cạnh tranh với tất cả mọi người Đừng lo lắng khi thấy người khác giỏi hơn mình. Hãy tập trung vào việc “phá kỷ lục” của chính mình mỗi ngày. Thành công chỉ là một cuộc chiến giữa BẠN và BẢN THÂN BẠN mà thôi.

16. Đừng ghen tị với người khác Ghen tị là hành động đếm các “điểm cộng” của người khác thay vì đếm các “điểm cộng” của mình. Hãy tự hỏi bản thân mình câu này: “Mình có điểm gì mà ai cũng mong có ?”

17. Đừng than vãn và tự thương hại bản thân Các khó khăn xuất hiện trong cuộc sốngđều có lý do riêng của chúng – nhằm hướng bạn theo một cung đường phù hợp cho bạn. Có thể khi khó khăn xuất hiện, bạn sẽ không nhận thấy hay không hiểu được điều đó, và có thể đó là một trải nghiệm khó khăn. Nhưng bạn hãy thử nghĩ về những khó khăn mình đã trải qua trong quá khứ mà xem. Bạn sẽ thấy rằng, cuối cùng, chúng đã hướng bạn tới một địa điểm tốt hơn, trở thành một con người tốt hơn, có tâm trạng hay hoàn cảnh tích cực hơn. Vì thế, hãy cười lên! Hãy cho mọi người thấy rằng bạn của ngày hôm nay mạnh mẽ gấp nhiều lần so với bạn của ngày hôm qua – và bạn sẽ là như thế.

18. Đừng giữ mãi những hằn học. Đừng sống với niềm oán ghét trong tim. Bạn sẽ khiến mình đau khổ hơn so với những gì mà người mà bạn căm ghét có thể gây cho bạn. Tha thứ không phải là nói: “Những gì anh đã làm với tôi là chấp nhận được”, mà là: “Tôi sẽ không để hạnh phúc của mình bị hủy hoại vĩnh viễn bởi những gì anh đã làm với tôi”. Tha thứ là câu trả lời… hãy buông ra đi, hãy tìm kiếm sự thanh thản trong tâm hồn, hãy giải phóng bản thân bạn! Và hãy nhớ, tha thứ không chỉ vì người khác, mà còn vì chính bạn nữa đấy. Hãy tha thứ cho bản thân mình, hãy tiếp tục cuộc sống, và cố gắng làm tốt hơn trong tương lai

19. Đừng để người khác kéo bạn xuống vị trí ngang bằng với họ. Đừng hạ thấp các tiêu chuẩn của mình để thích nghi với những người không chịu nâng cao các tiêu chuẩn của họ.

20. Đừng lãng phí thời gian giải thích bản thân cho người khác, Bạn bè bạn sẽ không cần bạn phải giải thích gì cả, còn với kẻ thù, thì dù bạn có giải thích bao nhiêu họ cũng chẳng tin đâu. Hãy cứ làm những gì mà thâm tâm bạn biết là đúng.

21. Đừng miệt mài làm đi làm lại một việc mà không có “khoảng ngừng” Thời điểm phù hợp để bạn hít một hơi thật sâu là khi bạn không có thời gian cho việc đó. Nếu bạn tiếp tục làm những gì mình đang làm, thì bạn sẽ tiếp tục nhận được những gì mà bạn đang nhận được. Đôi khi bạn cần phải tạo ra cho mình một khoảng cách để có thể nhìn nhận sự việc một cách rõ ràng.

22. Đừng bỏ qua điều kỳ diệu của những khoảnh khắc nhỏ nhoi Hãy tận hưởng những điều nhỏ nhặt, bởi vì biết đâu một ngày nào đó, bạn sẽ ngoảnh nhìn lại để rồi nhận ra rằng chúng là những điều lớn lao. Phần tốt đẹp nhất trong cuộc sống của bạn sẽ là những khoảnh khắc nhỏ bé không tên khi bạn dành thời gian mỉm cười với ai đó quan trọng đối với bạn.

23. Đừng cố làm mọi thứ trở nên hoàn hảo Thế giới thực không vinh danh những người cầu toàn; nó sẽ trao phần thưởng cho những người hoàn thành công việc.

24. Đừng đi theo con đường ít bị cản trở nhất Cuộc sống không dễ dàng, nhất là khi bạn lên kế hoạch đạt được điều gì đó có giá trị. Đừng chọn con đường đi dễ dàng. Hãy làm điều gì đó phi thường.

25. Đừng hành động như thể mọi việc đều tốt đẹp trong khi thực tế không phải như vậy Suy sụp một lát cũng không sao. Bạn không nhất thiết lúc nào cũng phải tỏ ra mạnh mẽ, và cũng không cần phải liên tục chứng minh rằng mọi việc đều diễn ra tốt đẹp. Bạn cũng không nên lo lắng về chuyện người khác đang nghĩ gì– hãy khóc nếu bạn cần khóc – điều đó cũng tốt cho sức khỏe của bạn mà. Càng khóc sớm, bạn càng sớm có khả năng mỉm cười trở lại.

26. Đừng đổ lỗi cho người khác về các rắc rối của bạn Khả năng thực hiện được ước mơ của bạn tỉ lệ thuận với khả năng bạn tự nhận trách nhiệm cho cuộc sống của mình. Khi trách cứ người khác vì những gì bạn đang trải qua, nghĩa là bạn đang chối bỏ trách nhiệm – bạn đang trao cho người khác quyền kiểm soát phần cuộc sống đó của mình.

27. Đừng cố gắng làm vừa lòng tất cả mọi người Đó là điều không thể xảy ra, và nếu bạn cứ cố công làm như vậy, bạn sẽ kiệt sức mất thôi. Nhưng làm cho một người mỉm cười cũng có thể thay đổi cả thế giới. Có thể không phải là toàn bộ thế giới, mà chỉ là thế giới của riêng người đó thôi. Vì thế, hãy thu hẹp sự tập trung của mình lại.

28. Đừng lo lắng quá nhiều Lo lắng sẽ không giúp giải thoát các gánh nặng của ngày mai, nhưng nó sẽ tước bỏ đi niềm vui của ngày hôm nay. Một cách để bạn có thể kiểm tra xem có nên mất công suy nghĩ về điều gì đó hay không là tự đặt ra cho mình câu hỏi này: “Điều này có quan trọng gì nữa không trong một năm tiếp theo? Ba năm tiếp theo? Năm năm tiếp theo?”. Nếu câu trả lời là không, thì nó không đáng để bạn bận tâm đâu.

29. Đừng tập trung vào những gì bạn không mong muốn xảy ra, Hãy tập trung vào những gì bạn thực sự muốn xảy ra. Suy nghĩ tích cực là “tiền đồn” cho mọi thành công vĩ đại. Nếu mỗi sáng bạn thức dậy với tâm niệm rằng ngày hôm nay sẽ có điều tuyệt vời xảy ra trong cuộc sống của mình, và bạn để tâm chú ý, thì rồi thường là bạn sẽ nhận thấy rằng niềm tin của mình là đúng.

30. Đừng là người vô ơn Dù bạn đang ở hoàn cảnh tốt đẹp hay tồi tệ, hãy thức dậy mỗi ngày với niềm biết ơn cuộc sống của mình. Ở nơi nào đó, người khác đang đấu tranh trong tuyệt vọng để giành giật lấy cuộc sống của họ. Thay vì nghĩ về những gì bạn không có, hãy nghĩ về những gì bạn đang có mà người khác không có.

(Sưu Tầm)


PhiHuong

07-01-2014, 03:51 PM

nhìn hình bác Phi phản phất một sự cưong trực mạnh mẽ, cứ liên tưởng tới hình ảnh một khởi nghĩa quân chống Pháp của thế kỷ 19.

Bác Roamingwind, Hình này tôi chụp vào khoảng 15 năm rồi, nay chụp lại bằng điện thoại nên hơi mờ. Nhưng thế cũng hay, nếu không thế bác Thợ lại đem tướng thuật ra phán thì lằng nhằng lắm.


toan2324

07-01-2014, 11:12 PM

“Tình yêu? Hơi phức tạp nhỉ, nhưng tôi có thể nói thế này với bạn… giây phút bạn sẵn sàng chấp nhận đau khổ để làm ai đó hạnh phúc, tình yêu ở ngay đấy” – Có ai đó đã nói như thế. ————- Có lẽ thế thật lão nhỉ :)


roamingwind

07-01-2014, 11:17 PM

Bác Wind nhìn hình bác Phi rồi, tới khi nào tui mới nhìn được hình bác Wind đây nhỉ ? Nhìn cái lưng thon thon với dáng cao cao tui không tài nào nghĩ ra khuôn mặt của bác được. Hi hi.. .

xem ra ông Lâm nói đúng, ông Tý chỉ là có cố gắng thôi. Ông Tý nói cầm lên bỏ xuống, nhưng ông có ý muốn xem cái mặt của tôi mà không bỏ xuống được hihi...

Thôi để tôi tả cho ông nghe, hiện tại thì ốm (những lúc đi bơi và luyện nội công thường thì mập ra), mặt tam giác như Obama ( -> không phúc hậu như ông và ông Đ), lổ tai không cao hơn mài ( -> ngu), mài cũng không cao hơn mắt như như con gái ông ( -> làm việc chân tay bần cố nông) . lổ mủi không nở ( -> không có tiền) . Không để râu (hai ba ngày không cạo thì vợ đẩy ra không cho hôn, cho nên phải cạo thường xuyên). Môi dầy (hôn cho đã cho phê :) ). Lổ tai mõng ngắn, không dài (-> kém tuổi thọ) . Hiện giờ mang mắt kiến, có những thời gian mang contact lenses; tuỳ hứng.

Ông Lâm mà xem tướng tôi chắc phải thở dài ứa nước mắt cho cái số của tui :).

OK. Khi nào ông thấy gã nào đeo ba lô, với dáng hình tả như trên, đi lòng vòng thành phố Oslo xứ Nauy của ông nhớ kéo về cho ăn vài bác cơm. :)


xem ra ông Lâm nói đúng, ông Tý chỉ là có cố gắng thôi. Ông Tý nói cầm lên bỏ xuống, nhưng ông có ý muốn xem cái mặt của tôi mà không bỏ xuống được hihi...

Thôi để tôi tả cho ông nghe, hiện tại thì ốm (những lúc đi bơi và luyện nội công thường thì mập ra), mặt tam giác như Obama ( -> không phúc hậu như ông và ông Đ), lổ tai không cao hơn mài ( -> ngu), mài cũng không cao hơn mắt như như con gái ông ( -> làm việc chân tay bần cố nông) . lổ mủi không nở ( -> không có tiền) . Không để râu (hai ba ngày không cạo thì vợ đẩy ra không cho hôn, cho nên phải cạo thường xuyên). Môi dầy (hôn cho đã cho phê :) ). Lổ tai mõng ngắn, không dài (-> kém tuổi thọ) . Hiện giờ mang mắt kiến, có những thời gian mang contact lenses; tuỳ hứng.

Ông Lâm mà xem tướng tôi chắc phải thở dài ứa nước mắt cho cái số của tui :).

OK. Khi nào ông thấy gã nào đeo ba lô, với dáng hình tả như trên, đi lòng vòng thành phố Oslo xứ Nauy của ông nhớ kéo về cho ăn vài bác cơm. :)

Hi hi, đầu tiên xin chào bác Wind. Chưa cầm lên mà bác biểu tui bỏ xuống thì không biết lấy cái gì để bỏ xuống đây. THôi thì nghe lời người lớn cũng là điều nên làm. Cứ coi như tui đã thấy bác Wind diễn tả 1 khuôn mặt ấn tượng nào đó mà bác đã bắt gặp trong lúc đi shopping hôm tuần nay. Kiếm cách để coi mặt một lần nhưng không được , còn lãnh thêm vài mũi kim nữa. He he, bỏ hình chạy lấy thân thôi. Lần sau nếu đi Oslo gặp mấy người có khuôn mặt điển trai như bác tả thì Aty tui sẽ phóng tới lân la làm quen, giả bộ hỏi đường hay anh làm ơn coi dùm mấy giờ hay là.. hoặc là... v.v và v.v. Cốt yếu coi thử anh này có biết gì về Oslo hay không. Nếu anh ta trả lời là Oh! no! I do not... thì đích thị là bác Wind đây rồi. :) . Nói chung cái tựa phim ngày xưa cũng dễ nhớ.


Trong bài này tôi thấy nhiều câu sai bét đại khái như Đừng tìm kiếm hạnh phúc ở người khác Ai tôi không biết nhưng cặp bài trùng Tý và D theo tôi thấy là gái vui các ông ấy vui ,gái buồn chưa kịp khóc các ông ấy là người nức nở trước nhất hoặc là Đừng cố công mua hạnh phúc Thế thì mua cái gì bây giờ ? Toàn khuyên tào lao không .Chớ theo!

Bác Wind thì tuyên bố : (-> không phúc hậu như ông và ông Đ) , lôi ông D vô luôn.

Chuyến này ông D hiền khô bị lôi vô đứng chung với tui rồi. Lần sau mà ông trốn tui thì trách nhiệm thuộc vế bác Lâm và bác Wind đây.


PhiHuong

08-01-2014, 12:01 AM

Xem báo thấy ảnh Hà Nội xưa định post lên mà mãi không làm được, không biết tại sao ?.


roamingwind

08-01-2014, 12:10 AM

Xem báo thấy ảnh Hà Nội xưa định post lên mà mãi không làm được, không biết tại sao ?.

theo tôi biết thì có hai cách đế bác post lên.

  1. nếu bác có hình trong máy tính, chụp từ điện thoại hoặc máy chup hình hoặc ai gởi cho, thì bác có thể tới những chổ cho dể hình trên net và để vào đó rồi dùng link đó để vào post của bác. Thí dụ như bác có thể tới photobucket.com (chổ này là một trong những nơi cho để hình của mình), bác tạo một tài khoản (bấm vào nút "sign up") và bắc đầu tải hình từ máy lên. Sau đó mỗi hình bác tải lên sẽ có một link riêng và bác dùng link đó cho post của bác, với dạng

"....."

  1. còn nếu bác thấy hình đâu trên internet mà thich tại về đây thì cũng dùng dạng trên "....". Thí dụ như "http://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/4/45/A_small_cup_of_coffee.JPG"

khi bác bấm nút "trã lời kèm theo trích dẫn" của com này bác sẽ thấy Gió lấy hình trên từ http://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/4/45/A_small_cup_of_coffee.JPG


Vô coi bán đồ củ thấy chiếc xe nầy đẹp quá nhưng bị người ta mua rồi. Họ ghi là Honda CD50 1974.

http://finncdn.no/mmo/2014/1/vertical-6/05/2/459/994/92_1245798728.jpg


Thợ Điện

08-01-2014, 12:20 AM

Xem báo thấy ảnh Hà Nội xưa định post lên mà mãi không làm được, không biết tại sao ?.

Đấy là do nghiệp quả ông trêu chọc tôi mãi giờ lâm vào cảnh không nói nên lời mới biết thương người cô thế


Thợ Điện

08-01-2014, 12:25 AM

Có lẽ thế thật lão nhỉ :)

Tôi post bài chỉ để vui chơi với anh em vài phút không ngờ ông Toàn đọc kỹ quá .Ông làm tôi cảm động .Tình tri ngộ này đến nát đá tan vàng cũng chưa đền đáp được .Xin ông nhận cho một vái tạ


Đấy là do nghiệp quả ông trêu chọc tôi mãi giờ lâm vào cảnh không nói nên lời mới biết thương người cô thế

Trong quán cà phê này mà bác Phi không trêu chọc bác Lâm thì e rằng không ai dám đảm nhận công việc này. Phải chăng đây là Kỳ Phùng ?


roamingwind

08-01-2014, 12:36 AM

“Tình yêu? Hơi phức tạp nhỉ, nhưng tôi có thể nói thế này với bạn… giây phút bạn sẵn sàng chấp nhận đau khổ để làm ai đó hạnh phúc, tình yêu ở ngay đấy” – Có ai đó đã nói như thế.

Có lẽ thế thật lão nhỉ :)

mình cũng nghĩ vậy.

Hôm trước nghe ông Tý nói vì vợ mà ổng phải bỏ gia đình bè bạn bên Mỹ bị chửi lên chửi xuống, qua tận cái xứ Nauy lạnh cóng một năm không biết được mấy ngày nắng mới thấy mình không bằng. Chuyện khó vậy mà ông làm được cho vợ, hay thật.


mình cũng nghĩ vậy.

Hôm trước nghe ông Tý nói vì vợ mà ổng phải bỏ gia đình bè bạn bên Mỹ bị chửi lên chửi xuống, qua tận cái xứ Nauy lạnh cóng một năm không biết được mấy ngày nắng mới thấy mình không bằng. Chuyện khó vậy mà ông làm được cho vợ, hay thật.

Duyên số hết bác Wind ơi. Ý trời không muốn cũng không được đó mà.


PhiHuong

08-01-2014, 01:50 AM

theo tôi biết thì có hai cách đế bác post lên. Thí dụ như "http://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/4/45/A_small_cup_of_coffee.JPG" Cà phê ngon lắm, cảm ơn ông Roa ! Cách ông nói tôi biết rồi, nhưng tôi bấm vào chữ chèn ảnh thì không thấy hai cái móc [ … /] như ông nói, chỉ thấy đường dán link và tôi đã dán, thế mà không được !.

Đấy là do nghiệp quả ông trêu chọc tôi mãi giờ lâm vào cảnh không nói nên lời mới biết thương người cô thế Tôi thấy có nhiều người thích người khác trêu mình, nên tưởng ông cũng thế. Lướt mạng thấy ảnh Hà Nội xưa nhiều, ảnh Sài Gòn xưa cũng không thiếu.


roamingwind

08-01-2014, 02:00 AM

bác đưa thẳng link vào comment để tui xem thử.


PhiHuong

08-01-2014, 02:11 AM

Những bức ảnh màu đầu tiên về Hà Nội Nhiếp ảnh gia Leon Busy được Viện Bảo tàng Albert Kahn (Pháp) cử sang Việt Nam chụp lại cuộc sống của người dân Bắc Kỳ từ năm 1914 tới năm 1917. 60 ảnh trong triển lãm này chọn lọc từ 1.500 bức do Leon Busy thực hiện.

Một vị quan đang vận triều phục http://dantri4.vcmedia.vn/a3HWDOlTcvMNT73KRccc/Image/2013/12/30-cc8be.jpg

Quan huyện ở Bắc Kỳ. http://dantri4.vcmedia.vn/a3HWDOlTcvMNT73KRccc/Image/2013/12/15-cc8be.jpg

Quan huyện và các giới chức trong huyện đang tập trung tại huyện đường http://dantri4.vcmedia.vn/a3HWDOlTcvMNT73KRccc/Image/2013/12/16-cc8be.jpg

Quan đầu tỉnh ở Bắc Kỳ trong phẩm phục nghi lễ. http://dantri4.vcmedia.vn/a3HWDOlTcvMNT73KRccc/Image/2013/12/9-cc8be.jpg

Vợ chồng Tổng đốc tỉnh Hà Đông. Gia đình Tổng đốc tỉnh Hà Đông. http://dantri4.vcmedia.vn/a3HWDOlTcvMNT73KRccc/Image/2013/12/33-cc8be.jpg http://dantri4.vcmedia.vn/a3HWDOlTcvMNT73KRccc/Image/2013/12/34-cc8be.jpg


kt22027

08-01-2014, 02:14 AM

Tôi chắc là bác Lâm biết rằng ở Mỹ là thiên đàng của niềm đam mê sưu tầm đồ cổ. Không nơi nào trên thế giới có nhiều đồ như ở Mỹ. Người Mỹ bị nhồi sọ từ mới lọt lòng, mua mua và mua thêm nữa. Mua nhiều quá? không sao có dịch vụ cho mướn kho, có tiệm chuyên bán thùng để cất đồ cho gọn, và cuối cùng có biết bao nhiêu loại tiệm bán đồ cũ sẽ vui lòng nhận quà của bạn nếu nhà bạn không còn chỗ chứa.

Đồ nhiều đến mức có hàng loạt các cơ sở từ thiện loại khủng ra đời. UNICFE, American Red Cross, Salvation Army, Goodwill.... ôi thôi nhiều quá. Các cơ sở này tuy có mục đích là làm viêc từ thiện nhưng hầu hết hoạt động như một tâp đoàn. Có CEO, CFO, managers...lý do là muốn giúp người cũng phải giúp cho nó nhanh nó gọn. Phải có người quản lý nếu không sẽ bị thất thoát... vì thế các chớp bu của những cơ sở này phải có kinh nghiệm kinh doanh, phải giỏi nên họ đòi lương khá cao, rất ít người lãnh lương dưới 500 ngàn USD một năm!

ê mày làm việc gì? tao làm cho hội từ thiện tiền đâu mà sống? tao lãnh lương chứ bao nhiêu? 725 ngàn đô một năm !!! hehe

Tôi hy vọng anh bà con xa họ Trần (Steve Trần) đọc được những cái này mà xin đừng vội cho tiền vào các hội từ thiện này. Có tiền nhiều muốn giúp người thì tự mình thẳng tay mà giúp. Giúp bà con nghèo ở quê hương, dùng tiền xây trường và đào tạo giáo viên là cách tốt nhất.

Nói thật nếu tôi thất nghiệp, mà muốn kiếm tiền, tôi có thể lên Craigslist tìm đồ free, đem về bán chợ trời cũng đủ sống. Các bác không tin? thử tìm Craigslist xem, đồ free và đồ bán rẻ như rác đầy nhóc. Nhưng nếu chỉ mua cho đỡ nghiện cơn nghiện được dạy dỗ từ nhỏ, thì trước sao gì cũng đầy kho mà thôi, ôi một vòng luẫn quẫn. Nhưng mà tìm ra chiếc 67 khá mới giá có mấy trăm đô, chắc cũng phải có nội công săn hàng đến mức thượng thừa chứ phải chơi!

À năm nay cá thu bên Nhật bị mất giá, đấu giá con cá 400+ lbs được có 70 ngàn USD thôi, mất đến 96%. Trời! 70 ngàn mà chỉ là 4% của giá lần trước thì lần trước con cá này được đấu giá đến 1 triệu 800 ngàn USD! tức khoảng 8 ngàn USD một Kg! Có dịp đi Nhật nên thử món này, chắc phải bán hết kho trước khi đi ;)


Thợ Điện

08-01-2014, 05:27 AM

Tôi thì nghĩ khác bác K ,ở tới gần mãn kiếp mà tôi vẫn thương yêu quê hương thứ hai này vô cùng .Nếu chót dại trúng số chắc 99% là tiền sẽ donate vào đây còn 1% thì giúp cho gái giang hồ khắp mọi nơi ,suy cho cùng nếu sinh ra với thân nữ cộng với bản tính sớm hư hỏng có phần chắc là tôi sẽ gia nhập vào đạo quân đó từ khi còn rất trẻ hehe

Thời xưa ở Trung Quốc chỉ có rượu chứ chưa có bia. Khái niệm bia .Bia là do người phương Tây tạo ra, nhằm chỉ một loại rượu nhẹ có gas nấu từ lúa mạch ướp hoa houblon để uống giải khát. Người Trung Quốc căn cứ vào tính chất này, gọi bia là khí tửu - rượu có gas. Vậy bia cũng là rượu, một thứ rượu nhẹ.

Đất Trung Quốc rộng lớn, đa sắc tộc, nhiều vùng giá rét từ mùa đông cho tới giữa mùa xuân. Để chống giá rét nhanh nhất, người ta uống rượu. Do vậy, rượu ở Trung Quốc phong phú về chủng loại, tên gọi, cách chưng cất, cách uống. Rượu góp phần làm nên ngũ châu (năm châu) của Trung Quốc. Người Trung Quốc thường nói: “Ăn ở Quảng Châu, chơi ở Hàng Châu, gái ở Tô Châu, rượu ở Quý Châu và chết ở Liễu Châu”.

Bởi có nhiều chủng loại rượu nên có nhiều khu ăn chơi ra đời. Tất cả đều được gọi chung là viện. Phần lớn người uống rượu lại là đàn ông cho nên nơi nào đưa đàn ông ra phục vụ rượu cho khách là thất bại. Phải là phụ nữ, mà là phụ nữ trẻ đẹp, có ngoại hình, có tài năng đàn ca thi phú mới hấp dẫn đàn ông. Ngôn ngữ Trung Quốc gọi những cô gái trẻ ấy là kỹ nữ (hay thương nữ).

Kỹ nữ được xem là một nghề trong xã hội phong kiến Trung Quốc. Nghề ấy gồm ba hoạt động: ca hát hoặc kể chuyện cho khách nghe, phục vụ rượu cho khách uống, ôm ấp khách và bán dâm cho khách nếu hai bên cùng muốn. Sử ký Tư Mã Thiên cho biết thời Xuân Thu, Tề Hoàn Công muốn binh lực nước Tề hùng mạnh để xưng bá. Quản Trọng (Quản Di Ngô) bèn tổ chức trên 700 nhà chứa cho gái bán rượu và bán dâm, lấy nguồn lợi nhuận đó tân trang binh lực. Cho hay, một đế chế hùng mạnh đã từng được xây dựng bằng khu vực A zone dưới huyệt Đan điền của phụ nữ! Ta có thể kết luận nghề kỹ nữ có từ thời Tề Hoàn Công.

Ở thế kỷ thứ 7, nhà thơ Lý Bạch viết:

Phong xuy mãn điếm liễu hoa hương. Ngô cơ áp tửu khuyến khách thường. (Gió đưa hương liễu đầy nhà, Gái Ngô rót rượu thiết tha chào mời).

Gái Ngô là phụ nữ vùng Giang Nam, nổi tiếng xinh đẹp. Họ đang bán… bia ôm đấy.

http://k14.vcmedia.vn/k:thumb_w/600/hxVXgOkyMbXKAXuDK5jw9UNgFYOnju/Image/2013/01/Trong-phim-MNK-(214)-8a109/ky-nu-tang-thanh-ha-vua-goi-cam-vua-hon-nhien.JPG

Chớ coi thường kỹ nữ bia ôm rượu ôm ngày xưa! Họ có thể là con nhà giàu, nhà sang, nhà nghèo có phẩm hạnh nhưng sa cơ lỡ vận bị bán vào kỹ viện. Phần lớn họ là những người phụ nữ thật sự xinh đẹp và tài hoa. Cá biệt, có những người chỉ đàn ca, chỉ cho khách ôm chứ không bán thân ngủ với khách.

Kim Dung cho biết cách tổ chức các kỹ viện rất chặt chẽ. Trong một viện - cỡ như Lệ Xuân viện thành Dương Châu của Lộc Đỉnh ký, người đứng đầu được gọi là má má (viện trưởng). Dưới tay má má có quy nô - những tay đàn ông chuyên dụ dỗ tìm kiếm gái về và sẵn sàng đánh đập nếu gái không chịu tiếp khách. Trong viện, còn có các mụ dầu - chuyên môi giới mại dâm.

Lộc Đỉnh ký mô tả thành Dương Châu (tỉnh Triết Giang) là chốn có nhiều kỹ viện nhất thời Khang Hy. Vi Tiểu Bảo xuất thân từ Lệ Xuân viện bởi mẹ y - bà Vi Xuân Phương là kỹ nữ già, ít khách nhất trong viện này. Mới 13 tuổi, y đã có tham vọng trở thành người giàu sang, mở thêm Lệ Hạ viện, Lệ Thu viện và Lệ Đông viện để cạnh tranh cho Lệ Xuân viện sập tiệm rồi đời. Mười tám tuổi, y trở về Dương Châu thăm mẹ, dẫn theo bảy cô vợ sắc nước hương trời. Bà mẹ ấm ớ nghĩ với cái dàn gái này mà con trai bà lập nên một kỹ viện thì tất cả kỹ viện khác ở Dương Châu sẽ trở thành… chùa bà đanh!

Thành thị phồn hoa có nhiều kỹ viện không nói làm gì. Lạ nhất là trong vùng núi non, trong hóc bà tó cũng có kỹ viện. Tiếu ngạo giang hồ nói dưới chân núi Hành Sơn có Quần Ngọc viện rất lộng lẫy. “Playboy” Điền Bá Quang đã vào ngủ với gái trong viện này và đánh nhau với Dư Thương Hải - đạo gia chưởng môn phái Thanh Thành. Hắn khen: “Viện Quần Ngọc dưới núi Hành Sơn còn lắm vẻ phong lưu”.

Núi Thiếu Thất (Hồ Nam) có chùa Thiếu Lâm - nơi thanh tu rực rỡ nhất của các nhà võ học Trung Quốc. Thế nhưng, dưới chân núi này cũng có kỹ viện! Vi Tiểu Bảo trong vai Hối Minh thiền sư, đang làm phó trụ trì chùa Thiếu Lâm nhưng chịu không nổi, phải hóa trang xuống đây ôm một tí. Đang lúc hắn cao hứng sờ tí ngực, véo tí đùi thì lại bị hai cô gái cầm đơn đao vây hai cổng trước sau, đòi chém. Hắn sợ chết, bèn tung tiền nhờ các kỹ nữ chửi rủa hai cô, lại lấy quần áo và tóc giả của kỹ nữ đội vào. Rồi hắn hô lên một tiếng cho các kỹ nữ chạy ra hai cổng. Hắn diễn màn Ô quy thoát xác (Rùa đen cởi lốt), trà trộn chạy về được tới chùa Thiếu Lâm mà vẫn tim đập chân run.

Những người đàn ông có văn bằng cử nhân đạo đức học trở lên và các cô gái nhà lành đều coi kỹ viện là nơi nhơ nhớp. Họ gọi những kỹ nữ là con người “xuất thân từ chốn phong trần”. Thế nhưng nói thì nói vậy mà lắm khi, người ta phải… vào kỹ viện. Tiếu ngạo giang hồ xây dựng một tình huống ngộ nghĩnh: tiểu ni cô Nghi Lâm trong trắng như ngọc phải vào Quần Ngọc viện để cứu mạng ân nhân của mình là Lệnh Hồ Xung.

Dư Thương Hải quyết bắt Nghi Lâm để hạ nhục phái Hằng Sơn. Lệnh Hồ Xung phải đánh một nước cờ nguy hiểm, bảo cô nằm trên giường đắp chăn lại. Rồi hắn lấy tóc cô gái nằm bên cạnh phủ qua cái đầu trọc lóc của Nghi Lâm. Dư Thương Hải vào phòng, giở chăn ra coi, thấy hai cô gái có tóc thì thất vọng muôn phần. Lệnh Hồ Xung còn đánh một nước cờ cân não: “Ngươi muốn nhìn thấy gái khỏa thân không?”. Dư Thương Hải bèn phải đắp chăn lại.

Kỹ viện đôi khi trở thành nơi cứu được người anh hùng. Mao Thập Bát bị quan binh nhà Thanh truy nã, phải trốn vào Lệ Xuân viện thành Dương Châu. Lệnh Hồ Xung bị đệ tử Thanh Thành gây trọng thương, phải trốn vào Quần Ngọc viện dưới núi Hành Sơn.

Kỹ nữ làm nên nguồn cảm hứng trong thi ca. Đỗ Mục bị đày xuống Dương Châu. Nhà thơ tài hoa phải sống với một kỹ nữ. Ông ôm lấy cái lưng thon nhỏ của người đẹp mà làm bài Khiển hoài danh tiếng:

Lạc phách giang hồ tái tửu hành, Tiểu yêu tương tế chưởng trung khinh. Thập niên nhất giác Dương Châu mộng, An đắc thanh lâu bạc hạnh danh. (Lưu lạc giang hồ đã bấy lâu, Ôm lưng thon nhỏ sống bên nhau. Mười năm, một giấc Dương Châu mộng, Mang tiếng trăng hoa nghĩ lại sầu).

Bạch Cư Dị bị đày đi làm tư mã Cẩm Giang, gặp cô kỹ nữ tài hoa chơi đàn tỳ bà mà cảm hứng viết ra bài Tỳ bà hành danh tiếng. Nhà thơ phải mời ngàn lần, vạn lần cô mới xuất hiện.

Thiên hô, vạn hoán thỉ xuất lai. Do bão tỳ bà bán già diện. (Muôn lần mời mọc mới ra, Ôm đàn che nửa mặt hoa thẹn thùng).

Nhà thơ Ngô Mai Thôn gặp kỹ nữ Trần Viên Viên, say đắm mà viết thành Viên Viên khúc - bài trường ca danh tiếng cuối Minh đầu Thanh. Danh sĩ thì yêu giai nhân, đàn ông thì phải yêu phụ nữ, anh thì phải yêu em; đạo lý trên đời là vậy.

Ai cũng có quyền sống, có quyền mưu cầu cơm áo cho mình, cho gia đình. Những em gái nghèo, những em gái sa chân lỡ bước sẽ sống ra sao nếu họ không tìm một phương để kiếm sống. Nếu họ có bán thì họ chỉ bán cái mà họ có.Thế gọi là thấu triệt tinh thần Bản lai vô nhất vật ,bán đấy mà lại không bán bởi chẳng có gì để bán .Hốt nhiên đắc được tính Không trong Thiền


roamingwind

08-01-2014, 06:28 AM

Tôi thì nghĩ khác bác K ,ở tới gần mãn kiếp mà tôi vẫn thương yêu quê hương thứ hai này vô cùng .Nếu chót dại trúng số chắc 99% là tiền sẽ donate vào đây còn 1% thì giúp cho gái giang hồ khắp mọi nơi ,suy cho cùng nếu sinh ra với thân nữ cộng với bản tính sớm hư hỏng có phần chắc là tôi sẽ gia nhập vào đạo quân đó từ khi còn rất trẻ hehe

...

Ai cũng có quyền sống, có quyền mưu cầu cơm áo cho mình, cho gia đình. Những em gái nghèo, những em gái sa chân lỡ bước sẽ sống ra sao nếu họ không tìm một phương để kiếm sống. Nếu họ có bán thì họ chỉ bán cái mà họ có.Thế gọi là thấu triệt tinh thần Bản lai vô nhất vật ,bán đấy mà lại không bán bởi chẳng có gì để bán .Hốt nhiên đắc được tính Không trong Thiền

Đại đa số là không hốt nhiên được bác Lâm. Toàn là khổ tới khổ, chỉ có mấy đấng đàng ông làm thơ thôi, it có ai vui như bà viết cuôn The Happy Hooker (Người Kỹ Nữ Hạnh Phúc).

Cho nên nếu đi vào thân nữ bác nhớ hốt nhiên trước khi đi nhe hihi...


roamingwind

08-01-2014, 06:35 AM

À năm nay cá thu bên Nhật bị mất giá, đấu giá con cá 400+ lbs được có 70 ngàn USD thôi, mất đến 96%. Trời! 70 ngàn mà chỉ là 4% của giá lần trước thì lần trước con cá này được đấu giá đến 1 triệu 800 ngàn USD! tức khoảng 8 ngàn USD một Kg! Có dịp đi Nhật nên thử món này, chắc phải bán hết kho trước khi đi ;)

http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_2536_zps84420c9c.jpg

hình trên là lúc tôi ăn sushi trong chợ cá nổi tiếng Tsukiji tại Tokyo, nơi họ đấu giá cá thu. Miếng cá đỏ hồng trong hình là cá thu (phần bụng, rất béo), 8 đô la một lát. Giá này rẽ hơn khi vào trung tâm Tokyo. Không cần phải bán hết kho hàng của ông đâu, ăn chừng bốn lát là nó béo tới cần cổ rồi.


PhiHuong

08-01-2014, 06:45 PM

Hình ảnh quý hiếm về Hà Nội của thế giới Những bức ảnh màu đầu tiên về Hà Nội Nhiếp ảnh gia Leon Busy được Viện Bảo tàng Albert Kahn (Pháp) cử sang Việt Nam chụp lại cuộc sống của người dân Bắc Kỳ từ năm 1914 tới năm 1917. 60 ảnh trong triển lãm này chọn lọc từ 1.500 bức do Leon Busy thực hiện. Hồ Gươm, Văn Miếu thuở còn nguyên sơ với những con đường đất hay các cô gái trong chiếc áo yếm hiện lên sống động qua tác phẩm của nhiếp ảnh gia người Pháp Leon Busy. Đây là một bức ảnh về hồ Gươm. http://m.f13.img.vnecdn.net/2013/12/14/18-2557-1386989515.jpg

Qua các bức ảnh, người xem có thể thấy được cảnh sinh hoạt, lao động đời thường hay như cách phân tầng xã hội thời bấy giờ. Ảnh cũng thể hiện đời sống tín ngưỡng, tôn giáo của người Hà Nội xưa thấm nhuần Lão giáo, như quan niệm về Đạo Tam phủ hay thờ cúng các linh vật hoặc tư tưởng cấm sát sinh của đạo Phật. Ảnh chụp toàn cảnh Văn Miếu. http://m.f13.img.vnecdn.net/2013/12/14/19-4505-1386989515.jpg

Cầu Long Biên. http://dantri4.vcmedia.vn/a3HWDOlTcvMNT73KRccc/Image/2013/12/11-cc8be.jpg

Góc phố Tràng Tiền, phía trước Nhà hát lớn. http://dantri4.vcmedia.vn/a3HWDOlTcvMNT73KRccc/Image/2013/12/8-cc8be.jpg

Có nhiều nhiếp ảnh gia để lại những bức ảnh giá trị về Hà Nội xưa, song những bức ảnh chưa từng công bố này mang đến một điều đặc biệt. Nó là những bức ảnh màu đầu tiên về đất Thăng Long xưa. Leon Busy được đánh giá rất "chịu chơi" vì áp dụng kỹ thuật này trong khi nó mới ra đời năm 1903. Trong ảnh là phố Hàng Thiếc. http://m.f13.img.vnecdn.net/2013/12/14/4-5485-1386989515.jpg


Thien_HungCVA

08-01-2014, 11:28 PM

Hà nội xưa (hình ảnh được trang trí) trong một CLB Cờ ở Hà nội

http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/original/2014/01/08/23/03/1015302292_389798902_574_574.jpg (http://me.zing.vn/jpt/photodetail/daominhnhathanoi/1015302292)

http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/original/2014/01/08/23/03/1015302327_1024647414_574_574.jpg (http://me.zing.vn/jpt/photodetail/daominhnhathanoi/1015302327)

http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/original/2014/01/08/23/03/1015302301_301570085_574_574.jpg (http://me.zing.vn/jpt/photodetail/daominhnhathanoi/1015302301)


roamingwind

09-01-2014, 12:10 AM

Lạnh Quá !!

http://static2.businessinsider.com/image/52c6dc626bb3f70e658c167f/3-cold-weather-experiments-to-keep-you-entertained-during-the-polar-vortex.jpg

Cả tuần nay miền Đông nước Mỹ bị cơn lốc gió lạnh từ Bắc Cực thổi xuống (Polar Vortex) bà con bên đó lạnh ơi là lạnh. Hôm trước nghe bác Lâm nói đi chơi xa, không biết có bị khó khăn gì không. Quê nhà Chicago của bác đang lạnh lắm đấy, xuống độ âm rồi phải không?

Tuy nhiên bác cứ tà tà ở Texas thì ấm thôi, mà không chừng hảng tương ớt Huy Phong dám dọn qua đó; đọc tin hôm nay nghe nói một Nghị Viên Quốc Hội Texas, thừa lúc bộ y tế California bắt Huy Phong tạm thời ngừng săn xuất tương ớt, gởi giấy mời công ty Huy Phong dời qua Texas làm ăn. Cái này giống thời Xuân Thu, cạnh tranh cho nhân tài.


Thợ Điện

09-01-2014, 12:54 AM

Tôi về rồi bác Gió ,thương cho ngôi nhà nhỏ ở ven rừng Chicago quá chắc nó ngập chìm trong tuyết rồi ,con cái cứ xúi tôi bán rồi về đây luôn .Tôi đời nào nghe chúng xúi dại .Ở đây chỉ là House được xây bằng concrete còn nơi đó là Home xây bằng thuơng nhớ và kỷ niệm .Nhớ nhà là nhớ Home gọi là homesick ,quê hương là homeland chứ ai thèm nhớ housesick hì hì Với lại tính tôi thích sống cô độc .Những năm xa xưa tôi có ngôi nhà nhỏ bằng gỗ ở Galveston mùa Hè thức giấc với tiếng rì rào sóng khuya rất giống Nha Trang ,cuối tuần rủ bạn bè xuống nhậu nhẹt thích lắm .Galveston là thành phố nhỏ luôn giữ nếp sống cũ ,có những quán ăn sáng menu bán y hệt như những ngày trước cho dân đi tìm vàng ,chút cháo lúa mạch, vài cái trứng ,bánh ngô ,bánh táo .Nhưng tôi ngu quá vì pay off rồi không mua insurance bị cơn bão Katrina làm một phát sạch bách chỉ còn cái nền Nay chỉ còn ngâm Thăng long thành hoài cổ

Tạo hoá gây chi cuộc hý trường, Đến nay thấm thoắt mấy tinh sương. Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo, Nền cũ lâu đài bóng tịch dương. Đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt, Nước còn cau mặt với tang thương. Nghìn năm gương cũ soi kim cổ, Cảnh đấy người đây luống đoạn trường.


Bác Lâm làm cho em nhớ ngày xưa học lớp 7 trường Hàm Nghi, với mấy câu : ... Lom khom dưới núi tiều vài chú, Lác đác bên sông rợ mái nhà. . Hồi xưa làm mấy bài nầy phải lọ mọ tìm hiểu rồi lên bục thuyết trình cũng vui lắm. Thoáng 1 cái coi cũng đã 40 năm trôi qua.


kt22027

09-01-2014, 02:00 AM

Bác Lâm nhắc Galveston làm tôi nhớ Texas quá. Tôi cũng có đến đây khá nhiều lần. Nhắc đến nơi này tôi nhớ đến một cô bạn xấu số (chắc bác Lâm cũng nghe qua tin này) cô này là nạn nhân của một vụ giết người, serial killer (bathtub killer đã bị bắt và đã bị tử hình vài năm trước) hình chúng tôi chụp chung ở Galveston tôi đốt hết rồi để khỏi phải nghĩ đến chuyện buồn này nữa.

Tôi và thằng bạn có đi xem nhà nơi này và định đầu tư trước vụ Katrina, cũng may không mua hehe. Nhưng sau vụ Katrina tôi lại dính một cơn bão khác ở Florida (bão kinh tế, bão housing bubble). Cũng như bác tôi thích nhà gần nước lắm, tiếc là xây xong chưa có cơ hội ở đã...

Nhà chỉ còn có nền không còn tệ hơn là đất trống đó bác, cũng ở Florida tôi cũng có một cái nền trên đất nên bán đất không được vì phải tốn thêm tiền để phá nền. Còn bán nền chung với hoạ đồ thì người ta không chịu cái design. Man nhức đầu bỏ mẹ hehehe

Bên sông lấp ló nền còn mới Cạnh hồ thắp thoáng ánh trăng rơi ... Nhà đi một nửa hồn tôi mất Một nửa hồn kia bỗng cạn tiền


PhiHuong

09-01-2014, 02:11 AM

Ông Thợ dạo này sính thơ thế, không biết có tâm trạng gì chăng ? Thích ngâm nga thơ phú rượu chè thì post tặng ông tấm hình này.

Cô gái người Hoa hút thuốc phiện. http://dantri4.vcmedia.vn/a3HWDOlTcvMNT73KRccc/Image/2013/12/6-cc8be.jpg


Thợ Điện

09-01-2014, 03:43 AM

Tôi hút thuốc phiện được hai lần ông Phi ,không thấy thích lắm nhưng cô này chắc thuộc thời hiện đại ,chân to tổ bố

Ông K Thành phố nhỏ nào cũng có những tụi bệnh hoạn nguy hiểm lắm ,mình sống một mình cũng phải đề phòng cẩn thận .Nhà tôi chỗ nào cũng súng sờ đâu cũng có luôn luôn được lau chùi bảo trì cẩn thận .Tập bắn thì nhiều nhưng may mắn ngoài đời chưa bao giờ phải dùng đến mà mình cũng lạy trời đừng bao giờ phải dùng .Nghiệp súng đạn là không tốt ,chỉ mong được an bình


PhiHuong

09-01-2014, 11:33 PM

Nhiếp ảnh gia Leon Busy được Viện Bảo tàng Albert Kahn (Pháp) cử sang Việt Nam chụp lại cuộc sống của người dân Bắc Kỳ từ năm 1914 tới năm 1917. Một góc chợ cuối làng ở vùng ven Hà Nội. http://m.f13.img.vnecdn.net/2013/12/14/16-4937-1386989515.jpg

Người bán gạo. http://dantri4.vcmedia.vn/a3HWDOlTcvMNT73KRccc/Image/2013/12/19-cc8be.jpg

Lão nông ngồi giữa sân phơi thóc thể hiện quan niệm về sự sung túc trong đời sống nông nghiệp thời xưa. Sân phơi thể hiện tham vọng của chủ nhà, sân càng rộng nhà càng nhiều thóc. http://m.f13.img.vnecdn.net/2013/12/14/13-4268-1386989516.jpg

Những bé gái Bắc Kỳ. http://dantri4.vcmedia.vn/a3HWDOlTcvMNT73KRccc/Image/2013/12/22-cc8be.jpg


Thợ Điện

09-01-2014, 11:45 PM

hình này huyenmapu đang bế em

http://dantri4.vcmedia.vn/a3HWDOlTcvMNT73KRccc/Image/2013/12/22-cc8be.jpg


roamingwind

10-01-2014, 12:49 AM

Hôm nay đọc một câu của Nimzowitsch thấy đúng quá nên dịch lại cho các bác. Cho các ông ngoại đạo cờ Vua, Nimzowitsch là lý thuyết gia cờ Vua mà cuốn sách kinh điển của ông Phương Pháp Của Tôi (My System), phát hành năm 1925, đã từng là sách gối đầu của hàng hàng Kiên Tướng và Đại Kiện Tướng thế giớ hậu bán thế kỷ 20, và ngay cả thế kỷ này mặc dầu những khái niệm trong cuốn đó đã trở nên quá bình thường cho các kỳ thủ cờ Vua, những kỳ thủ bài bản, có học, cũng thường đọc cuốn đó.

Câu này ông trả lời cho câu hỏi vì lý do gì ông trở thành một kiện tướng cờ:

Thế giới cờ phản chiếu sự sống của con người; không có lãnh vực nào mà sự tôn thờ thần tượng, một sự mà tôi rất chán ghét, phát triển mạnh mẽ như trong thế giới của những người chơi cờ. Cho nên tôi có thể nói với một chút khôi hài là vì để kiếm một nơi tập trung của tầng lớp tôi chán ghét này, tôi chơi cờ và trở thành một kiện tướng

Chess is a mirror of life; nowhere does one see the idolatry – something that I basically much despise – blossom and thrive to the extent that it does in the world of chess players. So I could say with some humour that in order to find a more concentrated target for the antipathy towards human society that over the years became a necessity to me, I played chess and so became a master.

Bao nhiêu năm rồi nhận xét trên vẫn đúng cho ngày hôm nay.


Thợ Điện

10-01-2014, 01:22 AM

Tôi thì lại mê định nghĩa của Stefan Zweig ,Cây bút người Đức với những tác phẩm như 24 giờ trong đời một người đàn bà ,Amok ....

Những ván cờ vừa là một cỗ máy chết chóc đầy tử khí, vừa là một chốn an bình, đôi khi lẫn lộn cả hai. Cách mà hai con người đó hành động trên một ván đấu cũng là một điều thú vị. Một kẻ với trí tuệ thiểu năng bỗng chốc trở nên đĩnh đạc, tự tin và lạnh lùng. Kẻ khác với đầu óc mẫn tiệp lại gần như điên dại, bốc đồng và tràn trề phấn khích.

Cuộc đối đầu vì vậy dường như tách hẳn ra khỏi cuộc sống thực. Họ như sống trong một chiều kích không gian khác, được quy định bởi những dãy ô đen trắng.

Nhưng một nửa không gian của cuốn sách không dành cho những ván đấu, mà là cho cuộc đời của hai nhân vật. Sự đối lập giữa họ là thứ đáng để lưu tâm. Nhưng không đáng lưu tâm bằng những tình huống mà họ đã gặp phải. Mỗi người đều có những khiếm khuyết nào đó đặc biệt trong cuộc đời.

Và cuộc đấu sau này của họ, bỏ qua chuyện cạnh tranh khốc liệt, là việc phô bày ra chính những khiếm khuyết đó. Họ, một kẻ muốn khẳng định mình mãnh liệt, nhằm che giấu những hỏng hóc về trí tuệ thông thường, một kẻ luôn theo đuổi sự quên để từ bỏ quá khứ đau đớn, ai sẽ là người trụ lại cuối cùng trên ván cờ?

Cuộc đời có thể giống như một ván cờ. Vâng, điều đó thì ai cũng nói được. Nhưng một ván cờ thì không có quá khứ, cũng chẳng hề có tương lai. Sáu mươi tư ô đen trắng là đủ chỗ cho một kết cục thắng bại, được mất. Thế nên kẻ chiến thắng thường là kẻ biết thu mình lại, một cách bản năng nhất trong giới hạn của chính trò chơi. Để từ đó thế giới xung quanh anh ta chẳng còn điều gì khác ngoài những tính toán đơn thuần, cách biệt ra khỏi không gian và thời gian hiện hữu. Nhưng đã là một trò chơi thì có quan trọng lắm hay không chuyện thắng thua? Tất nhiên, đó cũng lại là một câu hỏi nữa mà ai cũng có thể nghĩ tới.

Chỉ duy nhất những ô đen trắng của bàn cờ là luôn bình thản, với một cái nhếch mép ngạo nghễ và lạnh lùng.

Tôi chưa bao giờ có dịp tự mình làm quen với một nhà vô địch cờ và không thể hình dung ra một người vô địch cờ phải là người như thế nào. Làm sao tôi có thể hình dung nổi một bộ óc suốt đời chuyên chú vào một diện tích gồm sáu mươi tư ô đen trắng? Qua kinh nghiệm bản thân, tôi đã biết rõ sức hấp dẫn huyền bí của cái “trò chơi đế vương” này, một trò chơi duy nhất trong tất cả các trò đã thoát khỏi nanh vuốt độc tài của sự may rủi, một trò chơi duy nhất mà người ta có thể dành thắng lợi nhờ tài trí thông minh của bản thân, hay nói cho đúng hơn nhờ một số dạng thông minh nào đấy. Nhưng nếu gọi nó là một trò chơi thì phải chăng đây là một hạn chế mang tính chất thóa mạ? Phải chăng nó cũng là khoa học, một bộ môn nghệ thuật, hoặc một bộ môn gì đó lơ lửng giữa khoa học và nghệ thuật như linh cữu của Mahômêt treo lơ lửng giữa đất trời? Nguồn gốc của môn cờ bị chìm mất trong đêm tối của thế gian, thế nhưng nó luôn luôn mới lạ; nước đi máy móc, nhưng đánh có kết quả là nhờ trí tưởng tượng của người chơi; nó được hạn định một cách nghiêm ngặt trong một không gian hình học cố định, tuy vậy các nước đi thì thiên hình vạn hóa. Nó phát triển không ngừng, song vẫn cằn cỗi. Đây là một suy nghĩ không đem lại kết quả, một môn toán không chứng minh một điều gì, một nghệ thuật chẳng để lại tác phẩm, một kết cấu không chất liệu; tuy vậy, với cách thức của nó, cái trò chơi này sẽ chứng tỏ được rằng nó tồn tại lâu hơn sách hoặc bất kỳ đài tưởng niệm nào, nó là trò chơi độc nhất vô song của mọi dân tộc và mọi thời đại và chẳng ai rõ thánh thần nào đã ban phú cho trái đất để triệt hạ buồn phiền, mài giũa trí tuệ và khích lệ tinh thần. Nó bắt đầu từ đâu, kết thúc ở đâu? Một em bé cũng có thể học hỏi các quy tắc, một người thiếu kiến thức cũng có thể đánh thử và nếu có năng khiếu đặc biệt về môn này thì có thể là người độc nhất vươn tới trình độ bậc thầy. Tính kiên nhẫn và kỹ thuật gặp nhau tại bàn cờ và muốn có được những tìm tòi mới lạ như trong toán học, trong thơ ca, trong âm nhạc thì phải có cách nhìn nhận tinh anh


PhiHuong

10-01-2014, 01:29 AM

Hôm nay đọc một câu của Nimzowitsch thấy đúng quá nên dịch lại cho các bác. Thế giới cờ phản chiếu sự sống của con người; không có lãnh vực nào mà sự tôn thờ thần tượng, một sự mà tôi rất chán ghét, phát triển mạnh mẽ như trong thế giới của những người chơi cờ. Cho nên tôi có thể nói với một chút khôi hài là vì để kiếm một nơi tập trung của tầng lớp tôi chán ghét này, tôi chơi cờ và trở thành một kiện tướng

Chess is a mirror of life; nowhere does one see the idolatry – something that I basically much despise – blossom and thrive to the extent that it does in the world of chess players. So I could say with some humour that in order to find a more concentrated target for the antipathy towards human society that over the years became a necessity to me, I played chess and so became a master.

Bao nhiêu năm rồi nhận xét trên vẫn đúng cho ngày hôm nay.

Câu nói trên thật mâu thuẫn, Nimzowitsch nói những người chơi cờ trong đó có ông ta thích sự thần tượng, rồi lại nói ông ta ghét việc đó ?.


Thợ Điện

10-01-2014, 01:48 AM

Ông ta viết câu này dưới dạng làm dáng đó bác Phi .Ra cái điều chẳng thích thế mà vẫn vô địch ,nếu mà chú tâm còn ghê gớm đến đâu Tôi rất biết phát biểu của các bố này


Nói đến chơi cờ thì đương nhiên phân định thắng thua là quan trọng. Người thắng cuộc sẽ được nói lớn tiếng.

He he, hôm rồi trong lần đầu về Cần Thơ tôi có dịp chơi cờ với người em cột chèo. Tôi chấp anh ta 3 tiên. Tỷ số 4-1 nghiêng về tôi. Lần thứ 2 trước khi tôi rời Cần Thơ chừng 3 tiếng đồng hồ, anh ta đến tiển tôi và muốn làm lại ván cờ. He he, lần này tôi 1 hòa 1 thua. Tôi rất vui vì tôi có bàn thua hay quá và anh ta cũng vui vì đã rửa hận được trong dịp này. Nhìn người khác vui sao mình cũng thấy vui vậy ta.


roamingwind

10-01-2014, 03:31 AM

Câu nói trên thật mâu thuẫn, Nimzowitsch nói những người chơi cờ trong đó có ông ta thích sự thần tượng, rồi lại nói ông ta ghét việc đó ?.

Tôi nghĩ là ông ta dùng cơ hội để châm biếm một tệ nạn trong cờ, ít nhất là cờ Vua. Tôi không biết cờ Tướng thì sau chứ cờ Vua mỗi lần có giải lớn là ôi thôi cái đám nghiệp dư, như tôi :), cãi lộn ùm xèo trên các diễn đàn quốc tế, người thì mê thần tượng Nakamura của Mỹ, người thì cho Carlsen (đương kiêm VĐTG) là từ trời phái xuống, v.v...


roamingwind

10-01-2014, 04:36 AM

Hôm nay tán dóc về cờ ...

Cách đây vài tuần có đọc một số bài điểm sách một cuốn truyện về cờ Vua vừa được xuất bản gần đây. Tác giả là Jesse Kraai, ông là một ĐKT cờ Vua người Mỹ. Ông bỏ ba năm viết truyện này, đem hết lòng diễn tả thế giới cờ. Tên của sách là "Lisa: một tiểu thuyết cờ Vua" (Lisa: a chess novel). Nhân vật chánh Lisa trong truyện là một bé gái 13 tuổi có thiên khiếu về cờ Vua, và đang dần dần khám phá thế giới cờ.

Đọc được đoạn này trích trong truyện. Đoạn này một nhân vật nữ lớn tuổi, sanh sõi trong làng cờ nói với Lisa.

Lisa, nghe nè. Những người lớn dạy các em nên học, nên đến trường. Chúng tôi bảo các em tư duy, đọc sách và nghệ thuật là những thành tụ lớn. Và chúng tôi dựng lên những tòa nhà cho các em trao dồi những chuyện này - ngôi nhà trí tuệ với nền cẩm thạch, cửa ghổ và trần cao [ ý bà nói đây là những trường học, đại học ]. Nhưng chúng tôi cũng nói là chổ đó không thật, nó chỉ là chổ rèn luyện cho cuộc đời thực tế. Chúng tôi bảo những đứa trẻ đừng theo đuổi âm nhạc, hoặc hội họa, hoặc cờ. Chúng tôi bảo chúng rằng chúng sẽ không thể nuôi thân với những thứ đó. Chúng tôi bảo chúng không thể chuyên nghiệp được vởi những nghệ thuật này.

Lisa, sự hối tiếc lớn nhất của đời cô là cô đã tin họ. Vì nếu con hỏi lại những người này: Cái gì quan trọng? Cái gì là giá trị của đời sống? Cái gì làm các chú các bác hân hoan? Con sẽ thấy câu trả lời họ lần mò một cách vụn về tới cái đẹp. Một bản nhạc. Một trực ngộ. Một khúc hòa âm mà không chỉ làm họ thông cảm, mà còn làm họ thăng hoa trong một sát na vĩnh cữu, vượt lên những vật chất đầy sự chết chunng quanh.

Lisa bậc khóc, đây là sự thật em đang tìm kiếm. Đây là cờ.

(“Listen, Lisa: We tell our kids that they should learn, that they should go to school. We tell them that thinking, reading and art are the highest achievements. And we construct palaces for them to pursue these things – a thought palace with the noblest marble floors, wood paneling and vaulted ceilings. But then we say that the palace is not real, we say that it’s only a training ground for the real world. We tell our children not to pursue music in earnest, or painting, or chess. We say they will not be able to earn a living with it. We tell them that they will not be able to become professionals with these arts.

“It’s the biggest regret of my life, Lisa, that I believed them. Because if you ask the same people: What is important? What gives your life meaning? What gives you joy? You always get a fumbling toward the beautiful. A song. An insight. A harmony that not only explained their self to the world, but elevated them, for a timeless moment, beyond all the stuff around us that points to death.”

Lisa began to cry, for this was the truth she was looking for. This was chess.)


Thợ Điện

10-01-2014, 05:10 AM

Sự thật thì câu nói của ngài vừa làm dáng vừa có ý sâu xa trong triết học .Nó làm tôi nhớ đến truyện ngắn .The lady with the lapdog of Tchekov.Người phụ nữ vừa đi đến nơi hẹn với tình nhân vừa khinh bỉ nguyền rủa mình vì tội ngoại tình .Ý thức cứ đay nghiến dằn vặt nhưng vô thức vẫn bước đến vì không cưỡng được sự quyến rũ man rợ của tội lỗi

Ý thức ngài Nim quá chán ghét cái trò tung hô thần tượng nhưng vô thức ngài vẫn mò đến that over the years became a necessity to me,.Hiểu xa hơn nữa là Cờ đã chọn ngài như một thứ định mệnh chứ ngài nào ham gì môn đó Chơi vì chán mà vẫn là trùm thế chơi vì đam mê còn khủng khiếp tới đâu (khoe mình kín đáo hihi) Như Horowitz tuyên bố .Ai mà thấy tôi đánh sai một nốt nhạc tôi bỏ đàn ngay .Các bạn thấy đó thác Niagara có bao giờ sai Hết sức cuồng ngạo đọc thấy cáu lắm nhưng biết sao bây giờ đẳng cấp đó có quyền nói năng như vậy


roamingwind

10-01-2014, 05:48 AM

ông này điểm trúng cái chổ tôi thấy khó dịch nên đã bỏ qua. Vì dịch luôn đoạn đó phải phân tích tùm lum hihi...


Thợ Điện

10-01-2014, 11:47 AM

Hôm nay nhận được hình ông Gió rồi xem mê man quá đã, phải xem từ từ không thôi hết .Mắt xem hình tai lắng nghe bài ca Kim Cuơng giọng Tạng ngữ thật là thống khoái

Tự Do và Thong Dong : Một Bài Ca Kim Cương Tự Phát Thượng tọa Lama Gendun Rinpoche

Hạnh phúc không thể được tìm thấy qua cố gắng và ý chí lớn lao, mà đã sẵn hiện tiền, trong sự buông xả trống trải và để mặc.

Chớ có ráng sức, không có cái gì để làm hay không làm. Cái gì chốc lát khởi lên trong thân tâm không có chút quan trọng thực sự nào, không có chút thực tại nào. Tại sao đồng hóa với, và trở nên bám chấp vào nó, đặt phán xét lên nó và lên chính chúng ta ?

Tốt hơn là đơn giản để cho toàn bộ trò chơi xảy ra riêng phần nó, khởi lên và lặng xuống như những cơn sóng – không biến đổi hay mó tay vào bất cứ cái gì – và nhận thấy mọi sự tan biến và lại xuất hiện như thế nào, trở đi trở lại như huyễn thuật, thời gian không có lúc chấm dứt.

Chỉ sự tìm kiếm hạnh phúc của chúng ta ngăn cản chúng ta thấy nó. Nó giống như một cầu vồng sống động bạn theo đuổi mà không bao giờ nắm bắt được, hay như một con chó rượt theo cái đuôi của mình.

Dù an lạc không hiện hữu như một sự vật và nơi chốn hiện thực, nó luôn luôn hiêïn tiền và đi cùng bạn mỗi một phút giây. Chớ tin vào thực tại của những kinh nghiệm tốt xấu, chúng như khí hậu phù du của ngày hôm nay, như những cầu vồng trong bầu trời.

Muốn nắm bắt cái không thể nắm bắt, bạn tự làm kiệt sức mình vô ích. Ngay khi bạn mở trống và buông xả nắm tay siết chặt của sự bám nắm này, không gian vô biên là ở đấy – rỗng rang, mời mọc và thoải mái tiện nghi.

Hãy dùng lấy cái trống rộng này, cái tự do và thoải mái tự nhiên này. Chớ tìm cái gì khác hơn nữa. Chớ đi vào rừng rậm um tùm tìm kiếm con voi Giác ngộ vĩ đại, nó vốn đã an nhiên trong nhà ở trước lò sưởi của bạn. Không có gì để làm hay không làm, không có gì để động sức, không có gì để muốn, và không có gì thiếu sót, trệch sai –

Emaho ! Kỳ diệu ! Mọi sự xảy ra tự chúng.


Tontu

10-01-2014, 12:25 PM

Mấy tấm hình bác Hưởng up thật đáng quý!

Tôi thì có thói quen sáng nào cũng xem báo trước khi đi làm. Nhất là những bản tin "nổi cộm" trong nước :)


huyenmapu

10-01-2014, 05:56 PM

hình này huyenmapu đang bế em

http://dantri4.vcmedia.vn/a3HWDOlTcvMNT73KRccc/Image/2013/12/22-cc8be.jpg

Người trong hình rất có thể là Cụ nội của cháu ạ :). Nhìn Cụ khá sang trọng trong bộ áo cánh thời đó.


Thợ Điện

11-01-2014, 06:05 AM

Đọc khoái quá mới có vài dòng mà đã thấy hay rồi .Nhưng bài dài quá lập tức vầy một tiệc rượu độc ẩm ,biết rằng phải uống nhiều thưởng thức nên khôn ngoan chọn chén hạt mít để đi đường trường .Ông Công này đúng là đại sư không những về ngữ học mà lại còn là nhà văn hoá rành rẽ lối sống từng địa phương .Thương thay hai ông Tiến sĩ bị nện cho không thuơng tiếc .Người tài thế mà chẳng có tiếng tăm gì trong khi kẻ ấm ớ sở học đáy giếng ngọn cây lại danh vang bốn bể nhà này, nhà kia .Cái học ngày nay thật đã hỏng rồi

Tới khuya thì vật ra ghế sofa ngủ vùi vì chịu hết thấu ,sáng bét mắt mặt trời quá đỉnh đầu mới lồm cồm bò dậy .

Giọng văn ông rất khiêm tốn ,sửa lỗi người mà hết sức tế nhị nhưng đọc kĩ mới thấy hết cái chất khinh bạc coi người nửa con mắt .Nhưng mà khoái ,có chân tài thực học làm gì cũng thấy thích còn hàng giả thở ra một cái là biết ngay ,hạng ấy thì chán quá nói nửa câu cũng thấy là thừa Học được biết bao điều mà xưa nay vẫn bị lầm lẫn bới man thư

Ai làm hỏng " Di sản tục ngữ"?

Hay là những sai lầm của Nhà ngữ học Nguyễn Đức Dương trong Từ điển tục ngữ Việt

Hoàng Tuấn Công

Trong bài “Giới 8X, 9X với di sản tục ngữ” trên báo Lao động cuối tuần (số 10-8/3/2013) Nhà ngữ học, TS Nguyễn Đức Dương viết: “Không ít ý kiến cho rằng giới trẻ ở độ tuổi 8X, 9X ngày nay đang quá thờ ơ với tục ngữ [TN]. Một cô giáo dạy văn ở THCS tôi quen đã không chia sẻ nhận định ấy, mà thậm chí còn gay gắt bác lại. Theo cô, các em chỉ thờ ơ khi chưa thấu hiểu nội dung thôi, chứ một khi đã nắm được rồi, các em còn tỏ ra thích thú là đằng khác”. Thế rồi, được sự giúp đỡ của cô giáo nọ, Nhà ngữ học Nguyễn Đức Dương đã làm một cuộc trắc nghiệm thú vị: Đưa ra 10 câu tục ngữ, mỗi câu kèm 2 cách giải thích trong 2 cuốn sách để các em chọn “thích” hoặc “không thích”: một cách giải thích trong Từ điển thành ngữ tục ngữ Việt Nam của GS Nguyễn Lân (NXB Văn Hóa - 1989); một của chính Nhà ngữ học Nguyễn Đức Dương (trong Từ điển tục ngữ Việt-NXB Tổng hợp TP Hồ Chí Minh-2012). Kết quả (theo bài báo): cách giảng giải của Nguyễn Đức Dương được các em học sinh đánh dấu “thích” chiếm tỉ lệ áp đảo so với GS Nguyễn Lân. Nguyễn Đức Dương (NĐD) đi đến kết luận: “Nhận xét cuối cùng xin để bạn đọc tự đưa ra. Riêng về phần mình, chúng tôi chỉ có một nhận xét nhỏ: Làm cho nội dung của các đơn vị tục ngữ vốn vô giá của chúng ta sai lệch đi tới mức ấy thì ít người ưa và lắm người ghét âu cũng là chuyện thường. Chẳng phải vô cớ mà người xưa hay dặn: “Tiên trách kỷ; hậu trách nhân”(Nên tự trách mình trước khi trách người)”.

Việc làm trên của TS Nguyễn Đức Dương thể hiện tâm huyết, trách nhiệm cao của một Nhà ngữ học lão thành đối với thế hệ trẻ. Nhưng tiếc thay, chính ông lại quên mất lời “người xưa hay dặn”. Bởi GS Nguyễn Lân giải thích sai đã đành, đến lượt mình, Nguyễn Đức Dương lại mắc phải cái sai kiểu khác, không kém phần nghiêm trọng. Sau đây là một phần nhỏ những sai lầm trong cuốn Từ điển tục ngữ Việt của Nguyễn Đức Dương, kể cả những câu được nhà ngữ học xem là chuẩn mực, đem ra làm mẫu cho các em học sinh, qua đó phê phán GS Nguyễn Lân.

Những câu in đậm, in nghiêng của Nguyễn Đức Dương. Nội dung gạch đầu dòng là trao đổi lại của Hoàng Tuấn Công:

Ăn khi đói; nói khi say

Ăn là chuyện hay diễn ra khi bụng đói; nói là chuyện hay diễn ra khi đã ngà ngà say.

-Đối với loài vật, chúng chỉ ăn khi đói (theo bản năng). Nhưng với con người, chúng ta còn ăn để thưởng thức, ăn cho vui, ăn để giao lưu, kết tình bạn bè... Ba ngày Tết, bụng không đói, mồm chẳng thèm, thế mà người ta vẫn ăn. Thậm chí ăn rất nhiều món, nhiều thứ. Còn khi “đã ngà ngà say” có người nói nhiều, nhưng không ít người lại im thít, hoặc lăn ra ngủ tít thò lò ! Cái “chân lý” mà Nhà ngữ học đưa ra thật khó đứng vững. Vả lại, giải thích như vậy thì còn gì là tục ngữ nữa ? Thử hỏi ta học được gì qua cách giải thích của N.Đ.D ? Tục ngữ là tri thức, là kinh nghiệm cơ mà ?

Câu tục ngữ đang bàn khuyên người ta cần thận trọng trong ăn và nói, đặc biệt là lúc đói và lúc say. Ăn lúc đói có thể không làm chủ được bản thân, ăn hỗn, ăn tham làm mất tư cách con người (Miếng ăn là miếng nhục-Tục ngữ); hoặc khi đói ăn không kịp nhai, ăn uống bậy bạ, dễ sinh bệnh tật. Nói lúc say (Rượu vào lời ra, Nói với người say như vay không trả-Tục ngữ) dễ sinh ra nói càn, nói bậy, phạm sai lầm, mắc lỗi đáng tiếc. Cách giải thích “tự nhiên chủ nghĩa” của Nhà ngữ học Nguyễn Đức Dương khiến câu tục ngữ bị mất đi giá trị vốn có của nó là giáo dục, răn đời sâu sắc.

Ăn vụng không biết chùi mép

Đã ăn vụng lại còn chẳng biết chùi mép (thì quả là dại dột hết chỗ nói). Hay dùng để nhắc mọi người hãy nhớ chùi kỹ mép sau khi ăn vụng xong (cho khỏi bị phát giác).

-Cứ theo cách lý giải này, tục ngữ khuyên dạy “mọi người” (trong đó chắc hẳn có tôi, chúng ta và cả… nhà ngữ học ?!) “nhớ chùi kỹ mép sau khi ăn vụng xong” (!) để sao cho trót lọt, “cho khỏi bị phát giác” (!) Hóa ra tục ngữ cũng dạy kinh nghiệm ăn vụng thế nào cho khéo ư ? Thực ra, đây là một câu chửi, câu phê phán, chế giễu, mỉa mai kẻ làm chuyện vụng trộm, bất chính nhưng lại hớ hênh, để lại chứng cứ, dấu vết quá rõ ràng khiến người đời cười chê. Ba tháng con sẩy, bẩy tháng con sa

Mới ba tháng mà đã sinh (thì gọi là) con sẩy, mới bẩy tháng mà đã sinh (thì gọi là) con sa. -Dân gian không có ý dùng tục ngữ để giải nghĩa từ vựng “con sẩy” và “con sa” trong tiếng tiếng Việt. “Ba tháng con sẩy, bẩy tháng con sa” là câu tục ngữ đúc kết kinh nghiệm dưỡng thai, an thai của dân gian (mà đến nay đã được khoa học chứng minh): trong ba tháng đầu thai kỳ, người mẹ thường dễ bị sẩy thai nhất. Bởi vậy trong thời kỳ này, chuyện đi đứng, sinh hoạt, thai phụ phải kiêng khem cẩn thận. (Đông y có bài thuốc “an thai”, Tây y cũng có liệu pháp điều trị chống sẩy thai). Vượt qua được thời kỳ 3 tháng đầu, thai nhi sẽ ổn định hơn. Tuy nhiên đến tháng thứ 7, thai phụ lại rất dễ bị đẻ non (con sa). Do đó từ tháng thứ 7 người mẹ cũng phải cẩn trọng trong đi đứng, sinh hoạt để tránh bị sinh non. Ba tháng con sẩy, bảy tháng con sa là vậy đó.

Báng đầu thằng trọc phải nể lòng ông sư

Cốc (vào) sọ những kẻ đầu trọc thì phải nể lòng ông sư (vì đầu ông sư cũng trọc). -Từ “báng” cũng có một nghĩa là “cốc”. Tuy nhiên, trong câu tục ngữ trên, “cốc” không thể hiểu là “cốc (vào) sọ” được. Nếu “cốc” vào đầu kẻ trọc thì kẻ trọc chịu đau, đâu ảnh hưởng gì đến ông sư ? Báng ( 謗) là từ Hán-Việt có nghĩa là: báng bổ, mỉa mai,lên tiếng chê bai, xúc phạm đến hình ảnh hoặc những điều đối với người khác là linh thiêng. Câu này có ý khuyên mọi người nên thận trọng khi ăn nói, nhất là những lời có ý báng bổ, xúc phạm kẻ khác.

Bạng duật tương trì ngư ông đắc lợi

Trai và cò mà tranh ăn với nhau thì kẻ được hưởng lợi thường là ông đánh cá (vốn được mời đứng ra phân xử vụ tranh chấp). Hay dùng để khuyên mọi người chớ có tranh ăn với nhau mà dễ bị kẻ ngoài cuộc đoạt mất.

-Sẽ thật không phải nếu dám coi thường nhà ngữ học - TS Nguyễn Đức Dương chưa hề biết đến điển cố“Bạng duật tương trì, ngư ông đắc lợi”.Tuy nhiên, việc TS giải thích sai câu tục ngữ này lại nói lên điều đó. Ở đây không có chuyện “trai và cò tranh ăn với nhau”, càng không có chuyện ông đánh cá “vốn được mời đứng ra phân xử vụ tranh chấp”. Điển cố này tóm tắt: Theo Chiến quốc sách, một hôm con trai mở miệng phơi nắng trên bãi cát, cò đi kiếm mồi, mổ ngay vào ruột con trai, trai liền khép chặt hai mảnh vỏ lại. Cò và trai cùng giằng nhau mãi, không con nào chịu nhường con nào, lão đánh cá đi qua thấy vậy liền chộp được cả hai (Điển Cố văn học - Nhà XB Khoa học xã hội - Hà Nội 1977).“Tương trì” nghĩa là níu giữ, giằng co nhau, không phải là “tranh ăn”như soạn giả giải thích. Lẽ nào nhà ngữ học không biết đến cả mấy câu ca dao diễn dịch rất hay câu chuyện này: “Cái cò mà mổ cái trai, Cái trai quặp lại lại nhai cái cò, Ngư ông bước tới lò dò, Giơ tay chộp lấy cả cò lẫn trai” ?!)

Cà làng Hạc ăn gãy răng; khoai làng Lăng ăn tắc cổ

Cà làng Hạc (rắn tới độ) có thể làm gãy cả răng khi nhai; khoai làng Lăng (cứng tới độ) có thể làm tắc cả cổ khi nuốt.

-Lẽ nào nhà ngữ học lại không hiểu lời ăn tiếng nói của dân gian ? “Gãy răng” và “tắc cổ” chỉ là cách nói ngoa dụ mà thôi. Cà làng Hạc (nay thuộc TP Thanh Hoá) là thứ cà màu trắng, ăn rất giòn. Khi cắn, âm thanh quả cà vỡ ra, giòn tan, khiến người ta tưởng như hàm răng người ăn cà cũng gãy ra, vỡ theo đánh “đốp”. (Còn có giống cà quả nhỏ, mầu trắng, ăn giòn tan như “pháo” nên gọi là cà pháo). Làng Lăng (làng Linh Lộ-xã Quảng Hợp-Quảng Xương- Thanh Hóa) có giống khoai tên là Ô Xập, lá chia nhiều thùy hình chân vịt, củ tròn, bột trắng xóa từ ngoài vào trong nên khi ăn thường bị nghẹn, cảm tưởng như cổ bị tắc lại. Câu tục ngữ này ngợi ca hai sản vật cà và khoai đều ngon, quý, không phải chê“rắn” và “cứng tới độ” ăn “gãy răng khi nhai” và “tắc cả cổ khi nuốt” như soạn giả lầm tưởng.

Chiêm khê; mùa thối

(Tình trạng hay gặp ở vùng chiêm trũng là đất gieo trồng) trong vụ chiêm hay bị khê; trong vụ mùa hay bị thối.

-Từ “khê” được Nguyễn Đức Dương giải thích “Khê (Đất phơi ải) chẳng tài nào khô nỏ và tơi xốp nổi (do ít được dãi dầu cùng nắng gió)”. Và chữ “Thối (Đất làm dầm) chẳng tài nào nhuyễn ra nổi (do nước mất hết khả năng ngấm sâu vào đất). Loại đất cày ải không đủ thời gian hoặc điều kiện thời tiết làm cho khô nỏ, người ta gọi là ải thâm, không ai gọi đất “khê”(Ải thâm không bằng dầm ngấu) Nếu đất “không tài nào nhuyễn ra nổi” nguyên do “nước mất hết khả năng ngấm sâu vào đất” thì sao gọi là “thối” được ? Câu tục ngữ trên nói về khó khăn của vùng đất không chủ động được tưới tiêu.Vụ chiêm (gắn với mùa khô) chỉ trông chờ vào nước trời, nên đất đai, cây trồng thường bị “khê” - khô cháy (“khê” - trong từ cơm khê - cơm bị cháy khét). Vụ mùa (gắn với mùa mưa lũ) hệ thống tiêu nước kém nên đất đai và cây trồng bị ngâm đến thối trong nước lũ. Bởi thế đối tượng mà tục ngữ nói đến ở đây không chỉ là đất gieo trồng (như NĐD giải thích) mà bao gồm cả cây trồng trên đất ấy (cụ thể là cây lúa nước). Thực ra câu tục ngữ “Chiêm khê, mùa thối” chỉ là cách nói hình tượng hơn câu “Chiêm khô; mùa úng” mà nhà ngữ học Nguyễn Đức Dương dẫn ra ngay sau đó. Tuy nhiên, soạn giả lại tìm ra một cách giải thích khác, kèm thêm một cái sai khác: “Chiêm khô; mùa úng(Tiết trời hay gặp) khi làm chiêm là hanh khô (vì ít mưa); khi làm mùa là úng ngập (vì mưa nhiều)”. Theo cách giải thích này, Nhà ngữ học đã biến câu tục ngữ nói về nỗi khổ cực của người trồng lúa trên vùng đất canh tác khó khăn thành câu tục ngữ có nội dung nhận xét về đặc điểm “thời tiết hay gặp” của vụ chiêm và vụ mùa.

Đám cưới chọn ngày; đi cày chọn hướng

(Làm) đám cưới thì nhớ chọn ngày (lành); cho trâu ra đồng đi cày thì nhớ chọn hướng (vượng).

-Làm đám cưới “chọn ngày (lành)” thì đúng rồi. Nhưng “cho trâu ra đồng đi cày” cũng phải “nhớ chọn hướng (vượng)” mới cày thì nghe kỳ dị quá ! Nếu vậy, muốn trở thành thợ cày, người ta phải đi học thày phong thủy trước đã; và khi ra đồng, ngoài con trâu, cái cày, bác nông dân còn phải kè kè thêm cái la bàn ? ! Sản xuất nông nghiệp Việt Nam manh mún, nhỏ lẻ. Ruộng thì vuông, ruộng hình chữ nhật, ruộng xéo, gẫy góc, đủ mọi hình thù. Đường cày đầu tiên sẽ là đường quyết định cho tất cả đường cày, luống cày tiếp theo. Do đó, phải chọn hướng để cày, sao cho có được nhiều đường cày dài, trâu ít phải quay đầu, đồng nghĩa ít phải cuốc bờ, cuốc góc. “Đi cày chọn hướng” chỉ đơn giản vậy thôi.

Đất sỏi có chạch vàng

Đất chỉ toàn là sỏi với đá, nhưng sinh sống bên dưới lại là những con chạch bằng vàng.

-“Chạch vàng” ở đây không phải là “những con chạch bằng vàng” mà là những con chạch béo vàng-thứ chạch thường sinh sống dưới đất bùn có nhiều màu mỡ.

Đóm ăn ra; tim la ăn vào

Đóm là thứ hay cháy theo hướng từ trong ra: tim la là chứng hay ăn theo hướng từ ngoài vào.

-Có thể dễ dàng nhận ra soạn giả chép nhầm từ “đom” thành “đóm” rồi giải nghĩa từ vựng, diễn giải nội dung tục ngữ rất khiên cưỡng. Tại sao bỗng đâu đem chuyện đóm cháy so sánh với bệnh tim la ? Mặt khác khi cố tình lý giải “đóm là thứ hay cháy theo hướng từ trong ra ngoài” cho hợp với từ chép nhầm khiến đã sai càng thêm sai. Khi đóm cháy, ngọn lửa lan dần từ ngoài vào phía trong (phía tay người cầm đóm) đâu có cháy từ phía trong tay người cháy ra ngoài ? Sai sót này xuất phát từ chỗ soạn giả không hiểu quy luật cấu trúc từ của tục ngữ, thành ngữ dân gian. (Giống trường hợp câu Áo cứ tràng, làng cứ xã bị GS Nguyễn Lân chép nhầm thành Áo cứ chàng, làng cứ xã , mà chính Nguyễn Đức Dương đã từng phê phán trong phần phụ lục Từ điển tục ngữ Việt). Đom (là cách gọi tắt bệnh lòi đom hay lòi dom) cũng là tên gọi khác của bệnh trĩ. Bệnh này là chứng sa trực tràng, phát triển theo chiều hướng “ăn ra”, tức ngày càng lòi (lồi) ra ngoài hậu môn. Còn bệnh “tim la” (hay tiêm la hoặc xiêm la, bệnh lậu) lại xâm nhập (chủ yếu qua đường tình dục, đường máu…) rồi ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng, không nhìn thấy được. Như vậy lòi đom và tim la đều là hai chứng bệnh. Câu “Đóm cháy ăn ra; tim la ăn vào” (thêm chữ “cháy”) Nguyễn Đức Dương dẫn ra ngay sau đó và cho rằng đồng nghĩa với“Đóm ăn ra; tim là ăn vào”, chẳng qua chỉ là một dị bản ngụy tạo, mục đích cố chứng minh cho cái vô lý của “Đóm ăn ra, tim la ăn vào” mà thôi.

Đói giỗ cha; no ba ngày tết

Hay bị đói là vào dịp giỗ cha (vì đâu còn lúc nào mà nghĩ tới chuyện ăn trong khi đang mải lo chuyện cúng giỗ); hay được ăn no là vào dịp ba ngày Tết (vì đó là một thông lệ vốn có tự ngàn xưa)

-Không phải "hay đói là vào dịp giỗ cha". Chẳng có ở đâu phong tục làm giỗ cha lại theo quy luật như thế. Giỗ cha là dịp lễ trọng (Trâu bò được ngày phá đỗ, cón cháu được bữa giỗ ông - tục ngữ). Nếu "đói vì mải lo chuyện cúng giỗ" thì cúng xong cũng phải được ăn chứ ? Tục ngữ có câu "Trước cúng cha sau va vô miệng" cơ mà ? (Chữ va có tính chất hài hước, ý chỉ con cháu ăn uống thực sự sau khi cúng giỗ). Thực ra, câu tục ngữ “Đói giỗ cha, no ba ngày Tết” được hiểu như sau: Ngày giỗ cha rất quan trọng, nhưng không dứt khoát phải cỗ bàn thịnh soạn. Gặp năm mùa màng thất bát, đói kém, chiến tranh loạn lạc thì ngày giỗ cha có khi chỉ có nén hương, chén nước, bát cơm, quả trứng gọi là nhớ ngày kỵ. Như thế không có gì là trái đạo lý. Bởi tín ngưỡng thờ cúng của người Việt không câu nệ mâm cao cỗ đầy, "Bắt thiếu giỗ, không ai bắt cỗ lưng". Thế nhưng ba ngày Tết lại là chuyện khác. Người ta có thể túng thiếu, quanh năm nhịn đói, nhịn thèm, nhưng ba ngày Tết cũng phải chạy vạy bằng được để ít nhất không được ăn ngon cũng phải ăn no. Thế nên có câu "Giàu hay nghèo, ngày ba mươi Tết thịt treo trong nhà". Tết đến người ta không chỉ ăn cho no bụng mà còn ăn để lấy may cả năm. Ngày Tết được ăn ngon, ăn no, mặc đẹp, vui vẻ, nhàn hạ thì hy vọng cả năm cũng sẽ được như vậy. Tóm lại, câu tục ngữ đưa ra ngày quan trọng (giỗ cha) để so sánh, khẳng định một ngày khác quan trọng hơn: Tết là ngày quan trọng nhất trong tất cả những dịp lễ quan trọng trong năm; Có thể bị đói vào ngày giỗ cha nhưng ba ngày Tết dứt khoát phải được no. Ta còn bắt gặp cách nói này của dân gian trong câu "Cha chết không lo bằng gái to trong nhà". Thực tế "cha chết" là đại tang, việc lớn lắm. Thế mà dân gian lại đem so sánh và cho rằng không bằng chuyện "gái to trong nhà". Thủ pháp này cũng nhằm gửi đến một thông điệp, kinh nghiệm: có con gái lớn đến tuổi lập gia đình ở trong nhà là nỗi lo lắng lớn, (ví như lo quá lứa lỡ thì, lo chẳng may “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, chửa hoang, tai tiếng...) Sẽ là việc làm khá hài hước nếu chúng ta thắc mắc và cố đi tìm nguyên nhân tại sao, ở đâu lại có chuyện coi thường việc "cha chết" như vậy. Tham khảo: Về câu "Đói giỗ cha no ba ngày Tết", trên Báo Lao động Cuối tuần (7/1/2012), mục "Giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt" PGS TS Phạm Văn Tình cho biết: "bản thân tôi nhiều lúc cũng không rõ nguyên do từ đâu dẫn đến câu tục ngữ này. Hầu hết các sách sưu tầm văn hoá dân gian chỉ thống kê chứ chưa giải thích kỹ câu đó (...). Đầu năm 2010, khi cuốn “Từ điển tục ngữ Việt” (Nguyễn Đức Dương, NXB Tổng hợp TP Hồ Chí Minh, 2010) xuất bản, tôi vội vã tra ngay". Theo PGS TS Phạm Văn Tình "cách cắt nghĩa như vậy (tức cách giải thích của Nguyễn Đức Dương-HTC) cũng chưa thật rõ ý". Thế là PGS TS Phạm Văn Tình đã phải đi làm cuộc "điền dã" không cần thiết theo cách "hỏi các cụ cao niên ở nhiều nơi tôi qua (Đông Cứu, Gia Lương, Hà Bắc; Yên Xá, Ý Yên, Nam Định; Quỳnh Côi, Quỳnh Phụ, Thái Bình...)" để được các cụ giải thích tại sao lại đói vào ngày giỗ cha rất dài dòng. Theo đó, cách giải thích của PGS TS Phạm Văn Tình công phu hơn nhưng cũng không ngoài một số nguyên nhân là phải lo chuyện lễ lạt, cúng cấp, tiếp khách...nên bị đói vào ngày giỗ cha như TS Nguyễn Đức Dương. Việc làm này khác nào cất công đi tìm hiểu xem ở đâu, tại sao lại có chuyện “Cha chết không lo bằng gái to trong nhà”.

Đói no vua bếp hay; đắng cay bà gừng biết

Cả khi đói lẫn khi no vua bếp đều biết tường tận; cả khi khỏe mạnh lẫn khi ốm đau bà gừng đều biết rõ hết. Hay dùng để ngợi khen lòng cảm thông sâu sắc của ông Táo và củ gừng đối với thân phận của người nghèo ở nông thôn hồi trước.

-Nguyễn Đức Dương chú thích: "Bà gừng. Tên dân gian hay dùng để gọi củ gừng theo lối ẩn dụ, vị thầy thuốc tài ba vẫn cứu giúp người dân quê nghèo trong việc chạy chữa mọi thứ bệnh tật". Cách giải nghĩa và chú thích nghe thật mùi mẫn. Thế nhưng, đó chỉ là lời “tán” vô căn cứ. Nghĩa đen của câu thành ngữ này là: Ông Bếp phụ trách việc bếp núc nên gia chủ đói hay no, nấu nướng ăn uống món gì đều không giấu được. Còn “bà Gừng” thường được dùng để "làm thang" cho ấm thuốc Bắc (cắt ba lát gừng bỏ chung với ấm thuốc để đun). Vì "nằm" ngay trong siêu thuốc suốt quá trình sắc nên thuốc đắng hay cay "bà gừng đều biết" cả, không thể giấu được. Và vai trò của "bà gừng" chỉ là phụ gia dẫn thuốc, để tăng công hiệu của thuốc. Không nên vì không hiểu mà tâng bốc "bả" thành "vị thầy thuốc tài ba vẫn cứu giúp người dân quê nghèo trong việc chạy chữa mọi thứ bệnh tật" (!) Nghĩa bóng câu thành ngữ này là: Không thể giấu giếm được sự thật; Sự thật sẽ được xác minh bởi những người trong cuộc.

Đừng chờm mà có ngày chấn móng

Đừng (xây tường vách) chờm (ra quá xa chân móng đỡ nó) mà có ngày sẽ bị chấn móng.

-“Chấn móng” được Nguyễn Đức Dương chú thích: “(Tường vách) bị gãy gập lại ngay tại nơi tường, vách tiếp giáp với chân móng”. Thế nhưng như thế là tường bị đổ chứ móng đâu có chấn ? Hơn nữa, nếu giải thích theo hướng này thì “chờm” (vần ch) phải thay bằng “trờm” (vần tr) mới đúng. Việt Nam tự điển giải nghĩa: “Trờm: Thừa ra, trùm lên cái khác. Tóc trờm quá tai, Vung trờm miệng nồi”. Đây là “chờm” kia mà ? Cách giải thích của Nguyễn Đức Dương không thể đứng vững, bởi nội dung tục ngữ chẳng liên quan gì đến chuyện xây dựng tường vách. Đại Nam Quấc âm tự vị (Huình Tịnh Paulus Của) giải thích từ chờm: “Chờm: nhảy dựng, nhảy xơm mà chụp... Ngựa chờm- Ngựa dựng lên mà chụp”. Và xin tham khảo Việt Nam tự điển giải nghĩa một số từ có trong câu tục ngữ đang bàn: “Chờm: Cũng như chồm (...) Móng: Móng chân móng tay, móng lừa móng ngựa (...) Chấn: Xén, cắt bớt đi: Chấn móng ngựa”. Như vậy, từ chỗ lầm lẫn “chờm” (động từ) với trờm (tính từ) rồi lại giảng sai nghĩa từ vựng của “chờm”, Nhà ngữ học Nguyễn Đức Dương đã cho cái móng ngựa đi xa cả ngàn dặm rồi biến thành cái...móng nhà (!) Câu Đừng chờm mà có ngày chấn móng theo nghĩa đen là lời đe nẹt đối với con ngựa bất kham: Đừng nhảy chồm lên mà có ngày bị chấn (cắt, xén) bớt móng đi (do nhảy chồm nhiều móng bị bè, bẹt ra). Hiểu theo nghĩa bóng: đây là lời răn đe, cảnh cáo đối với kẻ ương bướng, ưa phá phách, sẽ có ngày tự mình làm hại mình.

Gà kị hổ mang; lúa kị màng rạp

Gà là giống rất kỵ rắn hổ mang (tới độ dễ bị chột đi sau khi bị giống rắn ấy “thổi”); lúa là giống rất kỵ màng rạp (tới độ khó mà trổ nổi sau khi bị lũ rầy ấy ập tới hút nhựa)

-Nguyễn Đức Dương chú thích: “Màng rạp dt. Tên dân gian hay dùng để chỉ giống rầy chuyên hút nhựa từ lá lúa khiến lá bị đen đi và không sao làm nổi đòng”. Giải thích như vậy là không hiểu tập tính sinh trưởng và sự gây hại của con sâu rầy thế nào. Con rầy không bao giờ "hút nhựa từ lá lúa". Vì nhựa (chất dinh dưỡng của lúa) không tập trung ở lá mà ở thân, bẹ lúa. Thứ hai “lũ rầy” không “đánh tập kích” kiểu “ập tới hút nhựa” giống như đàn chim mà chúng di trú ngay tại ruộng, đẻ trứng, sinh sôi nảy nở, lứa nọ gối lứa kia (gọi là rầy gối lứa) và thi nhau chích hút ở phần thân dưới gốc lúa. Thế nên khi phun thuốc diệt rầy, người ta phải rẽ lúa thành băng, đưa trực tiếp vòi phun xuống gốc lúa để thuốc tiếp xúc trực tiếp với con rầy chứ không phun trên bề mặt của lá lúa. Nếu bị rầy hại nặng ở thời kỳ nào, cây lúa sẽ bị chết khô giống như hơ vào lửa (gọi là cháy rầy). Đâu phải chỉ “khiến lá bị đen đi và không sao làm nổi đòng” hay "khó mà trổ nổi" như cách giải thích của nhà ngữ học. Còn cái thứ hại mà “khiến lá bị đen đi” chính là do giống rệp muội đen chứ không phải rầy. Rệp chích hút nhựa cây, chất thải của chúng tiếp tục được một loại nấm cộng sinh tạo thành lớp phấn màu đen phủ kín lá cây, nên gọi là rệp muội đen. Và rệp muội đen thường gây hại trên cây trồng cạn như: cây ăn quả, mía, chuối, cam quýt ...chứ không phải cây lúa nước.

Mài mực dỗ con: mài son đánh giặc

Mài mực (nho là việc dễ làm còn hơn cả) dỗ con; mài son (cục là việc khó làm còn hơn cả) cầm quân đánh giặc. Mài mực ru con, mài son đánh giặc Mài mực (nho là việc dễ làm còn hơn cả) ru con; mài son (cục là việc khó làm còn hơn cả) cầm quân đi đánh giặc.

-Nguyễn Đức Dương giải thích câu này không đến nỗi sai lạc nghiêm trọng như GS Nguyễn Lân: “Mài mực ru con, mài son đánh giặc. Nói các ông đồ ngày xưa ngày thường ngồi dạy học đồng thời giúp vợ làm việc vặt trong nhà, nhưng khi có giặc thì tham gia phục vụ quân sự” (Từ điển Thành ngữ tục ngữ Việt Nam-NXB Văn hóa thông tin-1989) Nhưng soạn giả Nguyễn Đức Dương lại mắc phải cái sai kiểu khác. Xin hỏi, trẻ nhỏ mà quấy khóc, dỗ được nó nín, ru cho nó ngủ đâu dễ tới mức có thể đem so sánh với những việc làm dễ nhất trên đời ? Tục ngữ cũng đâu nói “dễ làm còn hơn cả” ru con, hay “khó làm còn hơn cả” đánh giặc. Hơn nữa, mài mực nho đâu có dễ ? Câu tục ngữ “Mài mực ru con, mài son đánh giặc” được diễn giải là: Mài mực phải mài nhẹ nhàng giống như ru con (hoặc dỗ con); mài son phải mài mạnh mẽ giống như đi đánh giặc. Bởi vì, mực tàu đóng thành thỏi rất rắn, nhưng khi mài lại không được phép mạnh tay. Nếu sốt ruột, mài mạnh tay cho nhanh, mực sẽ không mịn, sinh ra lắm hạt sạn nhỏ; khi viết ngọn bút bị xơ, nét bút không đẹp. Ngược lại, nếu mài nhẹ nhàng, từ từ, êm ái (như “ru con”) mực trong thỏi sẽ ngấm dần, hoà tan, quyện với nước, cho một thứ mực mịn màng, sóng sánh, khi viết đầu bút chụm lại, bút lông có độ đàn hồi tốt và nét bút không bị xơ, cứng, mặt chữ bóng, đẹp. Còn đối với mài son. Xưa kia, người ta thường lấy các loại đá có màu đỏ trong tự nhiên để làm son, rất rắn. Tuy nhiên, son không yêu cầu mịn như mực, bởi thông thường người ta không dùng son để viết chữ mà chỉ dùng để phê, khuyên, đánh dấu hoặc đóng ấn, triện. Do đó, khi mài son được phép mài (và phải mài) mạnh tay mới được (mạnh mẽ như đi “đánh giặc” vậy). Việc mài mực rất quan trọng. Chuyện kể rằng, xưa có người ở làng Hạc Oa (nay thuộc TP Thanh Hóa) chuyên mài mực cho Tổng đốc Thanh Hóa Vương Duy Trinh, sau được hàm Cửu phẩm, gọi là ông Cửu Mặc (ông Cửu phẩm mài mực).

Mâm cao đánh ngã bát đầy

Mâm cỗ bày lắm món đặt chồng lên nhau bao giờ cũng đánh bại dễ dàng các mâm cỗ chỉ bày vài ba món dù đĩa nào cũng được đơm rất đầy. Hay dùng để chỉ rõ một lẽ thật: “Mâm cỗ bày lắm món bao giờ trông cũng bắt mắt hơn là mâm cỗ chỉ bày vài ba món được đơm đầy”.

-Giải thích như vậy câu tục ngữ trở nên tầm thường quá. Cần chú ý hai khái niệm: mâm cao và bát đầy. Mâm cao là mâm được dọn ra ở vị trí cao (sang) nhất thường dành cho các vị chức sắc, các cụ cao niên hoặc người được tôn trọng trong làng xã (hay đình đám). Còn bát đầy được hiểu là đồ ăn thức uống không được dọn thành mâm (cỗ) mục đích chỉ cốt ăn uống cho no bụng. Do đó, cái “mâm cao” sang trọng giữa làng vẫn được người ta thích hơn là cái bát đầy ở xó bếp. Vì "Một miếng giữa làng bằng một sàng xó bếp" kia mà ! Dân gian còn có câu: "Mâm cao, cỗ đầy", nghĩa là được cả danh và lợi: vừa sang trọng về vị trí, vừa thịnh soạn về các món ăn. Chữ "mâm cao" ở đây chính là mâm cao trong câu "Mâm cao đánh ngã bát đầy" chứ không phải là "mâm cỗ bày lắm món đặt chồng lên nhau" như cách giải thích của nhà ngữ học Nguyễn Đức Dương.

Mẻ không ăn cũng chết

Mẻ mà chẳng ăn thì cũng chết (nên có để dành được đâu mà cố để giành) Hay dùng để khuyên mọi người chớ có dè sẻn những thứ không thể để giành được mà uổng công.

-Thực ra ở đây là mẻ không được ăn chứ không phải không ăn đến mẻ. Mẻ không phải là loại gia vị thiết yếu. Cho nên người ta chỉ nuôi mẻ bằng cơm nguội, cơm thừa, thậm chí cơm đã có mùi thiu mới đem cho mẻ (ngày xưa hiếm lương thực). Nếu thừa cơm thì cho mẻ ăn, không thừa thì thôi. Thế nên có câu thành ngữ Coi như mẻ (xem thường, xem khinh ai đó giống như mẻ). Có vẻ như mẻ thật dễ tính, ăn cũng được, không ăn cũng không sao. Tuy nhiên, thực tế, nếu mẻ không được ăn trong thời gian dài, lọ mẻ hết chất tinh bột để vi khuẩn gây men hoạt động thì mẻ cũng chết như thường. Câu tục ngữ trên đề cao tầm quan trọng nhu cầu ăn uống của tất cả mọi sinh vật. Ai cũng phải ăn uống mới duy trì được sự sống. Vì đến dễ tính như mẻ kia không ăn cũng chết cơ mà !

Mồ cha chẳng khóc khóc đống mối; mồ mẹ chẳng khóc khóc bối bòng bong.

Mồ cha chẳng khóc, lại khóc mấy nấm đất do mối đùn; mồ của mẹ chẳng khóc, lại khóc mấy cái búi bòng bong. Hay dùng để chê trách những kẻ quá tin vào lời đám thầy địa lý/thầy cúng tới độ chỉ đi than khóc các thứ vớ vẩn, mà chẳng thèm ngó ngàng gì tới mồ mả của cha mẹ mình.

-“Bòng bong” ở đây được nhà ngữ học Nguyễn Đức Dương chú thích là “búi xơ vót ra từ các đôi đũa tre cắm trên bát cơm cúng đặt trên quan tài người mới chết". Nếu chỉ dừng ở việc diễn giải tục ngữ thì đúng. Nhưng thêm mấy dòng chú thích lại trở thành sai. Đũa tre cắm trên bát cơm cúng gọi là "đũa bông" chứ không phải là “bòng bong”. Có một loại gọi là bòng bong là phoi tre (kiểu như phoi bào nhưng dài mà mảnh hơn, quăn hơn) do người ta vót nan tre, nứa để đan đồ đựng rồi vò thành đống. Có câu "Rối như búi bòng bong" cơ mà ! Mấy cái xơ của đũa tre vót ra tuy cong tít nhưng một đầu vẫn dính vào chiếc đũa nên xơ nào ra xơ ấy chứ đâu có rối ? Còn bòng bong trong câu tục ngữ lại là một loại dây leo, hay mọc ở các bụi rậm, mầu nâu, mảnh như sợi miến mà dai, quấn nhằng nhịt vào nhau. Câu “Rối như bối bòng bong” cũng được dùng để chỉ loại bòng bong này. Trở lại với câu tục ngữ. Cái tổ mối đùn nó lùm lùm gần giống như một nấm mồ vô chủ. Còn cái bụi rậm nhằng nhịt những búi (bối) bòng bong cũng tựa như một ngôi mộ bịt thất lạc, lâu ngày hóa hoang rậm. Thế nên, ông thầy đi tìm mộ mới chỉ vào đó để người ta khóc lóc, khấn vái, vì cứ ngỡ mộ tổ tiên ông bà bấy lâu không ai chăm sóc. Còn nếu khóc búi “bòng bong” là “búi xơ vót ra từ các đôi đũa tre cắm trên bát cơm cúng đặt trên quan tài người mới chết", thì lúc này con cháu đang than khóc chung quanh làm sao có thể nhầm ra mộ tổ tiên mình bị thất lạc được ? Một ngôi sao một ao nước

Mỗi một ngôi sao hiện ra trên bầu trời đêm hôm trước (là điềm ngày mai trời sẽ trút xuống mặt đất) một ao đầy nước mưa.

-Rất khó chấp nhận cách giải thích trên của Nguyễn Đức Dương. Bởi theo kinh nghiệm dân gian, nếu đêm hôm trước bầu trời đầy sao là dấu hiệu ngày mai trời sẽ không một gợn mây, nắng chang chang. Đâu có chuyện ngược đời, đêm hôm trước càng nhiều sao, ngày mai càng mưa lớn ? Vậy, câu tục ngữ của Nhà ngữ học Nguyễn Đức Dương được hiểu như thế nào ? Nói như dân gian “đến trời cũng không thể hiểu nổi”. Bởi hình thức chính xác của câu tục ngữ là: Một sao, ao nước. Một sao nghĩa là không có ngôi sao nào. “Một” là từ Hán Việt có nghĩa như sau: - “① Chìm đắm, bị nước tràn ngập gọi là một. ② Chết, mất rồi, có khi viết là 歿. ③ Hết, như một thế 沒世 hết đời. ||④ Không có, chế người không biết chữ gọi là một tự bi 沒字碑 ý nói trong lòng không có một chữ nào. ⑤ Mất tích, như mai một 埋沒 vùi mất, dẫn một 泯沒 tan mất, v.v.” (Hán Việt tự điển-Thiều Chửu). - “Một 沒: Không, không có (một hữu 沒有)① Chìm, lặn: một nhập thủy trung 沒入水中 Chìm xuống dưới nước;...③ Ẩn, mất: (xuất một 出沒 ẩn hiện” (Từ điển Hán Việt - Trần Văn Chánh, lược trích) Nghĩa của từ “một” trong Hán văn là như vậy. Thế nhưng trong ngôn ngữ hàng ngày, hoặc câu kết hợp Hán + Nôm, người ta có dùng “một” với nghĩa là không có, ẩn giấu, chìm lấp, mất không ? Thưa là có: - Đại Nam quấc âm tự vị của Huình Tịnh Paulus Của : “Một 歿. Chết, mất: (...) “Làm tờ một hạ: làm giấy khai về sự bị ăn trộm, ăn cướp, cho làng làm chứng”. - Việt Nam tự điển - Hội Khai Trí Tiến Đức : “Một 沒 mất (không dùng một mình) một tích, mai một. Một thú: mất thú: đi chơi không có bạn thật là một thú”. Kết luận: từ “một” trong câu tục ngữ Một sao, ao nước được hiểu là vắng, không có, chìm mất, ẩn mất. Tục ngữ dùng “một” với ý là sao trời bị chìm lấp, bị che lấp đi bởi mây đen. Một sao, ao nước được hiểu: Nếu sao đêm bị mây đen che lấp hết thì ngày mai mưa to, ao chuôm đầy nước. (Dị bản nhìn sao để đoán thời tiết: Đông sao thì nắng, vắng sao thì mưa; Mau sao thì nắng, vắng sao thì mưa). Như vậy, do người sưu tầm (hoặc chính do Nhà ngữ học) không hiểu tục ngữ “Một sao, ao nước” là gì nên tự ý chữa “một” (tính từ), thành “một” (số từ) và thêm ngôi cho "sao": “Một ngôi sao, một ao nước". Thế nhưng tục ngữ chẳng những không dễ hiểu mà trở nên bế tắc về cách hiểu. Cuối cùng soạn giả từ điển giải thích theo kiểu ngược đời, bất chấp thực tế khách quan.

Lắm thầy rầy ma

Càng có lắm thầy (cúng) bao nhiêu thì lũ ma càng kéo tới quấy rầy bấy nhiêu. Hay dùng để khuyên mọi người chớ có tin những lời nhảm nhí của đám thầy cúng về ma quỷ (vì đó đều là những trò lừa đảo chỉ cốt moi tiền). Lắm thầy thối ma. Càng có lắm thầy (lang) bao nhiêu thì các con bệnh càng dễ hóa thành ma thêm bấy nhiêu. Hay dùng để nhắc mọi người là chớ có tin vào các trò chữa chạy của đám lang băm mà dễ bị mất mạng. Lắm thầy thối ma; lắm cha con khó lấy chồng Càng có lắm thầy (lang) bao nhiêu thì các con bệnh càng dễ hóa thành ma thêm bấy nhiêu; càng có lắm bậc làm cha (dự phần vào việc chọn chồng cho con) bao nhiêu thì các con càng khó lấy chồng thêm bấy nhiêu.

-Hai dị bản “rầy ma” và “thối ma” là đồng nghĩa. Nhưng thật khó hiểu, “rầy ma”(lưu ý: khác ma rầy) được soạn giả giải thích là do “thầy cúng” mà“lũ ma kéo tới quấy rầy”, còn “thối ma”lại được giải thích là do “thầy lang” nên“các con bệnh dễ hóa thành ma”. (Con bệnh dù nặng đến mấy, khi chưa chết cũng không thể gọi là ma được). Và điều quan trọng cả hai cách hiểu này đều sai. Câu Lắm thầy rầy ma, hay Lắm thầy thối ma đều liên quan đến cùng một “thầy” đó là thầy cúng. Nghĩa đen được hiểu: khi một người chết (không phải con bệnh như cách hiểu của NĐD) nằm đó, nếu để cho nhiều thầy cúng xem ngày giờ đưa ma, hay chọn huyệt để táng sẽ rất phiền hà. Vì thầy này nói được, thầy kia nói không, lắm ý kiến khác nhau, hậu quả người chết cứ nằm đó, muốn yên thân, mồ yên mả đẹp cũng không xong. Rầy ma là như thế. Thậm chí khi thầy phán chưa chọn được giờ tốt, ngày tốt thì người chết cứ nằm đó đợi, đến mức xác chết bắt đầu phân hủy (thối) còn chưa được chôn. Thối ma là như vậy. Đất sỏi có chạch vàng Đất chỉ toàn là sỏi với đá, nhưng sinh sống bên dưới lại là những con chạch bằng vàng. -Có ai đúc chạch “bằng vàng” yểm dưới đất sỏi chăng ? Xin thưa“Chạch vàng” ở đây không phải là “những con chạch bằng vàng” mà là những con chạch béo vàng-thứ chạch thường sinh sống dưới đất bùn có nhiều màu mỡ. Ở đây, đất sỏi mà lại vẫn có chạch vàng như thường.Ý dân gian muốn nói đến vùng đất tuy khô cằn, nghèo khó nhưng lại sinh ra những nhân tài kiệt xuất, hoặc sản vật nổi tiếng. Trong Từ điển tục ngữ Việt có những câu soạn giả suy diễn sai hoàn toàn. Ví dụ:

Kẻ ăn rươi người chịu bão

Kẻ muốn ăn rươi nhưng lại bắt người khác phải dầm mưa bão để vớt về cho mình. Hay dùng với ẩn ý: nh. Ngồi mát ăn bát vàng.

-Không ai đi “dầm mưa bão để vớt rươi” cả. Rươi là giống rất mẫn cảm với thời tiết, nên bao giờ nó cũng từ dưới bùn sâu chui lên trước khi thời tiết thay đổi. Giống rươi lại phải thật tươi ăn mới ngon. Thế nên, bắt đầu có rươi là dân đồng sác nhao ra đồng vớt ngay. Nếu gặp phiên chợ thì gánh chạy cho nhanh để kịp bán khi rươi còn sống, bò lúc nhúc. Bằng không cũng phải gánh vội đi bán ở các làng xã lân cận cho kịp. Khi rươi ươn, vỡ bụng, chảy gạch ra coi như hỏng. Thường người ta vớt được rươi lên, hoặc mua rươi về nấu ăn xong, nửa ngày, hoặc một ngày sau đó mới nổi mưa gió trái mùa như hiện tượng bão, gọi là “bão rươi” hoặc “mưa lấp lỗ rươi”. (Câu đố về rươi: Mỗi năm vài bận ra chơi, Làm cho lở đất long trời mới nghe). Chỉ ít dân đồng sác và mấy xã lân cận là được ăn rươi (do số lượng có hạn và rươi khó bảo quản để vận chuyển đi xa bán). Thế nhưng cả tỉnh, cả huyện phải chịu chung cảnh thời tiết mưa bão ấy. Kẻ ăn rươi người chịu bão là như vậy.

Quạ ăn dưa bắt cò dãi nắng

Quạ muốn ăn dưa nhưng lại bắt cò phải dãi nắng (để kiếm dưa về cho mình). Hay dùng với ẩn ý: nh. Kẻ ăn rươi, người chịu bão.

-Trong thực tế nghĩa đen, làm gì có chuyện con quạ bắt con cò phải dãi nắng “để kiếm dưa về cho mình” ? Không nên suy diễn thay cho lời giải thích câu tục ngữ. Quạ là giống chim đa thực. Ngoài gà con, xác thối...chúng còn rất thích ăn các thứ quả như mít, dưa hấu…(vào mùa mít rừng chín, chúng khoét vỏ, chui đầu vào ăn, con nào con nấy đầu trọc lóc do bị nhựa mít “vặt” hết lông). Chìa khóa để giải mã câu tục ngữ trên là “Nắng tốt dưa, mưa tốt lúa”. Thời tiết nắng nhiều khiến quạ được chén những quả dưa ngọt lành. Trong khi đó, cò không ăn được dưa (loài chim này chỉ ăn tôm tép, cá con, côn trùng…) lại phải chịu chung đặc điểm thời tiết nắng nóng chang chang ấy (đôi khi làm cạn nước, chết hết cá tôm, ảnh hưởng đến môi trường kiếm ăn của cò). Như vậy, hai câu “Kẻ ăn rươi, người chịu bão” và “Quạ ăn dưa, bắt cò dãi nắng” ý nói: lợi ích hoặc hoàn cảnh thuận lợi của (nhóm) người này, đôi khi (vô tình) gây trở ngại, khó khăn đối với (nhóm) người khác. Ví như mùa hè nắng nóng kéo dài, dân kinh doanh du lịch biển “hốt bạc”. Trong khi người thường hoặc nông dân cày cấy lại “lãnh đủ”. Không thể hiểu và dùng với ẩn ý “Ngồi mát ăn bát vàng” như Nguyễn Đức Dương giải thích.

Quan họ thịt gà; giỗ cha thịt ếch

(Thết các liền anh liền chị trong làng) quan họ thì nên dùng thịt gà; (làm giỗ cho cha thì nên dùng thịt ếch).

-Cách giải thích sai lầm nghiêm trọng. Trong các lễ vật dâng cúng, con gà được xem là con vật hiến tế rất quan trọng. Thế nên, không có gà cúng, người ta còn có thể thay bằng quả trứng gà. Gà hay xôi gà là lễ vật sang trọng đối với cả người sống và người chết. Trong khi đó mặc dù thịt ếch thơm ngon, trắng như thịt gà, dân gian hay gọi là gà đồng (gọi theo tên chữ của ếch là điền kê田雞). Nhưng thịt ếch đâu có được coi là loại đồ ăn “ra tấm, ra miếng”; càng không phải là phẩm vật dâng cúng thể hiện sự kính trọng đối với tiền nhân. Do đó, giảng rằng: “(làm giỗ cho cha) thì nên dùng thịt ếch” là cách giải thích liều, không hiểu gì về phong tục tập quán của người Việt. Mặt khác các liền anh, liền chị trong làng quan họ thì liên quan gì đến giỗ cha ? Thực ra, câu tục ngữ này có hình thức là: Con họ thịt gà; giỗ cha thịt ếch. Cách phát âm của người Thanh Hóa, con phát âm gần giống như cu...ân (quân). Con họ tức là con cháu trong họ. Vì không hiểu con họ là gì nên người sưu tầm tục ngữ (hoặc soạn giả) chữa “quân họ” (con họ) thành “quan họ” rồi giảng sai hoàn toàn nội dung. Câu tục ngữ đang bàn nói cách cư xử trái với lẽ thường, đáng phê phán: Đối với hạng con cháu trong họ thì làm thịt gà thết đãi; đến khi giỗ cha mình (ngày rất quan trọng) lại làm thịt ếch để cúng. Dị bản: Có khách làm thịt kha (gà) giỗ cha làm thịt ếch.

Mưa rừng cọ; gió rừng thông

(Gặp) mưa trong rừng cọ cũng như gió trong rừng thông (thì chớ có lo ướt cũng như lo lạnh vì đã được cọ cũng như thông che chắn hết cho rồi).

-Giải thích như vậy là không hiểu.Thực ra, trong rừng cọ, chỉ cần mấy hạt mưa đã nghe tiếng lào rào, lộp bộp rất lớn do hàng ngàn giọt mưa rơi trên tàu lá cọ (lá cọ bản rộng, dày, cứng). Và trong rừng thông, chỉ cần thoảng làn gió đã nghe vi vút hoặc tiếng rít lên như muôn ngàn ngọn roi quật vào không khí, (do thông là cây lá kim). Thế nên thơ, nhạc hay ví thông reo, thông hát, thông ru là vậy. Câu tục ngữ trên đưa ra nhận xét: Tiếng mưa trong rừng cọ nghe rất lớn, tiếng gió trong rừng thông nghe rất mạnh (so với thực tế).

Nuôi lợn ăn cơm không; nuôi tằm ăn cơm nhộng

Nuôi lợn (chẳng mấy khó nhọc nên) chỉ được ăn cơm không có thức ăn; nuôi tằm (vốn khó nhọc) nên sẽ được ăn cơm với cả nhộng nữa. -Ý dân gian không ám chỉ nghề nào vất vả, khó nhọc hơn nghề nào, mà ý nói sự khác biệt giữa hai nghề. Nghề nuôi lợn giống như ống tiết kiệm, dồn mãi tới lúc đầy (lợn béo) mới xẻ thịt hoặc bán một lần duy nhất, không thể mỗi bữa xẻo ra vài miếng thịt mà nấu ăn dần. Tuy nhiên, đối với nghề nuôi tằm, mỗi lứa tằm vài ba tháng, tằm kéo kén ươm tơ có nhộng ăn, người nuôi được thu sản phẩm phụ, trong khi nuôi lợn ngày xưa cả năm mới được một lứa. Nghĩa là mối lợi của nghề nuôi tằm có thể khai thác dần, rải rác mà không cần phải đợi đến lúc ươm, dệt thành tơ lụa mới có.

Rau cải làng Tiếu nấu nước điếu ăn cũng ngon

Rau cải (trồng ở ) làng Tiếu (vốn ngon tới độ chỉ) nấu với nước điếu thôi ăn vẫn cứ thấy ngon.

-Cách hiểu và diễn giải của soạn giả khi dùng “chỉ”, “thôi” trong câu khiến bạn đọc hiểu lầm “nước điếu” là loại nước lã bình thường (nấu món canh suông) nhưng khi có rau cải làng Tiếu để nấu thì ăn vẫn cứ thấy ngon. Tuy nhiên, nước điếu có mùi hôi, khắm, vị đắng chát rất khó tả. Lỡ đánh đổ chút ít ra nhà, đến cả người vốn nghiện thuốc lào cũng không chịu nổi cái mùi của nó. Nước điếu độc nên người ta còn dùng để tắm trừ ghẻ cho chó. Thế mà rau cải làng Tiếu thơm ngon, ngọt lành tới độ có thể hóa giải được cả nước điếu, khiến khi nấu canh rau cải với thứ nước “kinh khủng” đó, ăn cũng (vẫn) ngon. Như thế câu tục ngữ phải được diễn giải là: Rau cải làng Tiếu dẫu có nấu với nước điếu ăn vẫn ngon. Thông thường, một câu tục ngữ có thể được hiểu theo nhiều nghĩa. Tuy nhiên, hiểu theo nghĩa nào cũng phải đảm bảo tính biện chứng. Trong Từ điển tục ngữ Việt, soạn giả Nguyễn Đức Dương có hẳn một hạng mục (được ghi ngoài bìa sách) là “dịch” một số câu tục ngữ gốc Hán. Soạn giả không đưa ra phần nguyên văn chữ Hán, cũng không chú thích nghĩa từ vựng trong câu dẫn đến sai sót khá nghiêm trọng bởi hiện tượng đồng âm, dị nghĩa; đồng tự, đa nghĩa.Ví dụ:

Kỵ hổ nan hạ

Tránh mặt hổ thì khó mà hạ sát được nó.

-Thay vì dùng chữ kỵ 騎 là cưỡi, soạn giả lại đưa ra chữ “kỵ” 忌 là kiêng tránh, sợ; chữ hạ 下với nghĩa là xuống, lại được chọn hạ 下 với nghĩa là “hạ sát”. Thoạt nghe cũng có lý. Thế nhưng, giết hổ mà chọn cách đối mặt với hổ là hạ sách, là bất đắc dĩ. Người ta có thể “tránh mặt hổ” mà vẫn giết được hổ dễ dàng bằng cách đặt bẫy, đánh bẫy, nấp bắn. Vậy soạn giả nghĩ sao ? Cần trả lại nghĩa vốn có (đã đi vào lời ăn tiếng nói hàng ngày của dân gian) là:Cưỡi lên lưng hổ thì khó xuống (hay nói Thế cưỡi hổ, hoặc Ở thế cưỡi hổ).

Lão bất tử thành tặc

Già rồi mà chẳng chịu chết đi cho yên phận thì dễ hóa thành giặc. Hay dùng để chê những kẻ đã già mà chẳng chịu sống yên phận, nên hay gây ra bao thứ rắc rối cho con cháu trong nhà.

-Thực ra chữ tặc 賊 ở đây không có nghĩa là “giặc” mà là ranh, tinh quái, gian xảo, xảo quyệt. Ví dụ “Lão thử chân tặc老鼠眞賊 = con chuột này ranh ma lắm" hoặc “Giá nhất khỏa nhân chân tặc 這一夥人眞賊 = bọn này xảo quyệt lắm ( Xem Tự điển Hán Việt - Trần Văn Chánh -NXB Từ điển bách khoa-2011). Mặt khác chữ “lão” không chỉ có nghĩa người già, mà còn chỉ chung các giống loài khi sống lâu thường trở nên khôn ngoan, tinh quái. Câu này dịch nghĩa là: Già mà không chết sẽ thành kẻ tinh quái, dịch thoát thành tục ngữ là: Sống lâu thành xảo quyệt; gần nghĩa câu tục ngữ Việt Mèo già hóa cáo (con mèo sống lâu thường mang bản chất của một con cáo khôn ngoan, tinh quái). Giải thích như nhà ngữ học Nguyễn Đức Dương “Già rồi mà chẳng chịu chết đi cho yên phận thì dễ hóa thành giặc” vô tình đi ngược lại tinh thần “Kính lão đắc thọ”, dễ khiến các cụ cao niên buồn lòng.

Lộng giả thành chân

Cái giả hễ cứ được mặt sức hành hoành thì dần dà rồi sẽ hóa thành cái chân.Hay dùng để nhắc mọi người đừng để cho cái giả mặc sức hoành hành nhằm tránh xảy ra tình trạng thực giả lẫn lộn. - Chữ lộng 弄 ở đây có nghĩa là giở thủ đoạn, lại được soạn giả hiểu nôm na là lộng hành rồi giải thích “Cái giả hễ cứ được mặt sức hoành hành thì dần dà rồi sẽ hóa thành cái chân”. Nghĩa này có thể chấp nhận được.Tuy nhiên, câu tục ngữ phải chữa lại là “Giả lộng thành chân” mới đúng với ngữ pháp tiếng Hán. Bởi vậy, câu tục ngữ “Lộng giả thành chân” phải được hiểu là: Dùng thủ đoạn biến giả thành thật. (Có khi chữ “lộng” cũng được dùng với nghĩa “đùa cợt”: Vờ đùa cợt để biến giả thành thật).

Lương y đa kỳ tật

Các viên thầy thuốc giỏi đa phần đều có lắm thói quen kỳ lạ.

-Chữ “tật” 疾 nghĩa là bệnh, “kỳ tật” 奇疾 là bệnh lạ, bệnh nặng, bệnh hiểm ác, nhưng bị soạn giả hiểu nôm na “kỳ tật” là “thói quen kỳ lạ”. Thực tế, có nhiều thầy thuốc giỏi, chữa bệnh cho nhiều người nhưng chính mình lại hay bị những chứng bệnh nan y, bệnh lạ mà bản thân không khám, chữa cho mình được. Thế nên, câu thành ngữ này phải được dịch là: Thầy thuốc giỏi hay bị chứng bệnh (lạ) hiểm ác, nói đến sự trớ trêu của nghề thầy thuốc, “Dao sắc không gọt được chuôi”.

Mệnh do ngã lập; phúc tự kỷ cầu

Số mệnh là do tự mình định đoạt lấy (chứ đâu phải do trời sắp xếp sẵn); phúc đức là do mình tự cầu xin lấy (chứ đâu phải do trời tự ý ban cho).

-Nếu nói “phúc đức là do mình tự cầu xin lấy” chỉ có nghĩa không cần người khác cầu xin hộ, nhưng vẫn có nghĩa là bản thân mình không tự quyết định được mà phải đi cầu xin người khác mới có. Như vậy, chữ “cầu” (求)ở đây phải được hiểu nghĩa là tìm, không thể hiểu nghĩa là cầu xin như dịch giả nhầm lẫn. Câu tục ngữ được dịch là: Số mệnh tự ta định đoạt, hạnh phúc tự mình tìm lấy. Nhìn chung, với sách biên soạn, (đặc biệt là lĩnh vực tục ngữ, thành ngữ) khó tránh khỏi sai sót. Tuy nhiên, tỉ lệ sai sót, mức độ sai sót, hạn chế (số lượng hàng trăm câu) như Từ điển tục ngữ Việt của Nhà ngữ học TS Nguyễn Đức Dương là quá lớn. Nếu đọc kỹ, chúng ta sẽ còn nhận thấy không ít lỗi về từ vựng, cách giải nghĩa, cách diễn đạt, từ ngữ,v.v...mà khuôn khổ bài viết này không thể nêu hết (*). Nhà ngữ học Nguyễn Đức Dương nhiều lần kêu gọi các nhà biên soạn sách giáo khoa đưa “di sản tục ngữ” vào nhà trường (xem Bài “Sao không đưa tục ngữ vào giảng dạy ở bậc tiểu học” - Báo Thanh Niên). Đề xuất này không có gì sai. Tuy nhiên, nếu các em học sinh tiếp thu “di sản tục ngữ” thông qua “kênh” Từ điển tục ngữ Việt của Nhà ngữ học Nguyễn Đức Dương với những “sai lệch” như trên thì thật nguy hại !


nhachoaloiviet

11-01-2014, 02:06 PM

Đọc xong em mới biết rõ thêm mấy câu tục ngư mà trước ko nghĩ ra hehe


Tontu

11-01-2014, 02:13 PM

Học thuật của lão ông thật sâu sắc và đáng quý!

Lão ông trong bài này quả là bậc tri thức. Kiến văn giảng giải rạch ròi ngọn ngành và phê phán cũng tế nhị. Thật đáng học hỏi.

Thực tế cho thấy rằng người uyên bác thường hay thận trọng, biết cách tiết chế trong câu văn và chỉ diễn tả dè dặt những điều mình biết, chứ không dám giảng "liều".

Bể học vốn mênh mông, tri thức con người vốn hữu hạn. Những gì ta biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, thế mới là biết. Kẻ sĩ trong thiên hạ nên có một thái độ cầu thị như thế mới học được tri thức thực thụ.

Cảm ơn bài chia sẻ thật hay của bác Lâm.


Thợ Điện

11-01-2014, 09:17 PM

Tặng ông Aty ,Gió ,K, D ,Tôn Các ông có sợ vợ không ?

Nhiều học giả phương tây đặt nước Việt thượng cổ vào “xứ sở Mẫu hệ” (Le pays du Matriarcat), đề cao giá trị phụ nữ: phụ nữ quán xuyến việc nhà, tay hòm chìa khóa…Trong ca dao tục ngữ Việt có câu Nhất vợ nhì trời..Lệnh ông không bằng cồng bà…Ngày nay, vài bộ tộc ở Phi châu, Ấn độ vẫn theo chế độ mẫu hệ, phụ nữ có thể lấy nhiều chồng, cách đàn ông vừa phải lo sinh kế…lại phải chiều chuộng sợ bà xã… cấm vận.

Trải ngàn năm bị Tầu đô hộ, ảnh hưởng văn hóa bắc phương thường không coi trọng phụ nữ…Nhất nam viết hữu thập nữ viết vô…Bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại…Vô hậu có nghĩa không có con trai. Phụ nữ lấy chồng sinh toàn công chúa, nguy cơ chồng lấy vợ lẽ rất cao, đành chấp nhận kiếp chồng chung…Kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng…

Đã thế, cánh đàn ông đôc đoán bày ra các chuẩn mực đạo đức xã hội…Nào là trai năm thê bảy thiếp. Gái chính chuyên một chồng. Gái không chồng mà chửa bị làng phạt vạ xỉ nhục. Phụ nữ ngoại tình bị cạo đầu bôi vôi, đóng bè trôi sông quá ư độc ác…Phận gái long đong mười hai bến nước. Gặp chồng tử tế có phận nhờ. Gặp kẻ vũ phu vẫn cắn răng cam chịu. Đã thế, ca dao còn… phán :Chồng giân thì vợ làm lành/ Miệng cười hớn hở rằng anh giận gì?…Bởi thế, biết bao thân phận phụ nữ một đời phung phí bởi những nỗi đau!!

Không phải chỉ riêng đàn ông Việt hành hạ vợ, ngay cả các nước Tây Phương tự hào văn minh, phụ nữ vẫn bị bạo hành. Người Pháp thường nói: Chớ đánh phụ nữ, dù bằng một cành hoa!…Thế nhưng có kẻ vũ phu đánh vợ bằng…bình hoa!

Luật nước Anh cấm đánh vào mặt vợ, hoặc dùng roi to hơn ngón tay cái của người chồng. Mỹ tôn trọng phụ nữ vẫn xẫy ra nhiều vụ người vợ bị chồng hành hạ. Mãi đến năm 1994, Quốc Hội Mỹ mới thông qua luật “Violence Against Woman Act”. Chồng bạo hành vợ dễ vào tù…Thế mà các vụ bạo hành vợ vẫn chiếm tỷ lệ khoảng 20%.

Thế giới phát triển, văn minh kỹ thuật với những phương tiện thông tin giúp cộng đồng nhân loại gần nhau hơn. Vai trò phụ nữ được nâng cao do sự tham gia vào nhiều lãnh vực đời sống. Người phụ nữ Miến Điện mảnh mai Aung San Suu Ky, nhưng ý chí sắt thép kiên cường tranh đấu cho dân chủ tự do làm thế giới ngưỡng mộ. Cô gái 16 tuổi Malala người Pakistan tượng trưng cho lòng can đảm, khát vọng đòi hỏi phụ nữ quyền được học hành trong các quốc gia Hồi Giáo…Trong vài quốc gia như Brasil, Chile, Germany, Korea, Thailand…Phụ nữ trở thành nguyên thủ quốc gia…Bà Christine Lagarde làm Chủ tịch Quỹ Tiền Tệ Quốc Tế (IMF)…Tại Mỹ, bà Janet Yellen là phụ nữ đầu tiên đảm nhận trọng trách Chủ tịch Quỹ Dự Trữ Liên Bang Mỹ (Fed). Hai phụ nữ nắm mạch máu tiền tệ thế giới. Quyền lực áp đảo thiên hạ…..

Năng lực phụ nữ rõ ràng không hề thua nam giới. Có phụ nữ quá lạc quan tin tưởng… chế độ mẫu hệ sẽ dần thay phụ hệ. Phụ hệ là nguyên nhân sinh ra những người chồng ngu đần ích kỷ chỉ biết bày tỏ quyền lực với vợ một cách thô bạo! Đã kém cỏi, lại đòi “”Dậy vợ từ thuở bơ vơ mới về”.

Hậu quả tất yếu là cảnh “gà mái đá gà cồ” xẩy ra khá nhiều. Tại Mỹ, Canada…Tỷ lệ chồng bạo hành vợ và ngược lại gần như ngang nhau khoảng dưới 10%…

Trước nghịch lý về nạn bạo hành gia đình, các nhà khoa học, cùng là tâm lý xã hội ra công nghiên cứu. Thường vợ bạo hành chồng vì những lý do:

Chồng quá nhu nhược, thiếu nam tính. Nghiện rượu (ít xẩy ra với phụ nữ Việt) Xáo trộn hormon sinh dục gây tâm tính bất thường (mood swings disorder). Sống thiếu thực tế, mơ mộng viển vông. Mơ những điều người chồng không thể đáp ứng liên quan đến công danh, tiền bạc…và cả yếu tố sinh lý. Đây là trường hợp xáo trộn tâm lý ( psychological disorder) Sống với nhau lâu ngày đâm chán. Muốn bỏ chồng nhưng có thể do lễ giáo, con cái ràng buộc nên…hành chồng cho đỡ tức! Ngón võ đầu tiên phụ nữ thường sử dụng là Nói. Có người lầm tưởng nói không phải một cách bạo hành. Thực sự lại là ngón võ vô cùng tàn độc. Nói dai nói dài nói hành nói mỉa…Chê bai đủ thứ , nào là bất tài vô tướng, có khi chê cả chuyện bất lực…chiếu giường!! Dần dần, khi người chồng nhu nhược phản ứng, bạo lực xẩy ra…. Có người chồng nhường nhịn né tránh, hoặc can đảm…chịu đòn cho vợ bớt giận. Cũng có ông sức yếu đỡ gạt không nổi vỡ đầu u trán. Kinh khủng nhất, có trường hợp vợ trở thành …”thiến tặc”, trảm ngay súng ngắn…Thế là đại họa vô lường!!

Đàn ông bị vợ hành lâu ngày sẽ tổn thương tinh thần lẫn thể xác, rơi vào trạng thái lo âu trầm cảm, mất tự tin. Rồi vì sĩ diện, vì muốn bảo vệ gia đình, hoặc vì vẫn yêu vợ…thường không dám hé môi than vãn…Khi không còn sức chịu đựng, gia đình đổ vỡ!

Không ai có thể thống kê, nhưng thực tế số đàn ông sợ vợ ngày càng đông. Có người đùa dỡn gọi họ là thành viên của HOISOVO! Văn vẻ hơn, gọi họ là con cháu của Triết gia Socrates (469-399 BC). Socrates có bà vợ dữ hơn chằng tinh, thế mà ông vẫn cam chịu….gọi là nhẫn nhục. Ông từng nói: Nếu bạn có vợ hiền, bạn hạnh phúc. Nếu ngược lại, bạn sẽ thành …triết gia! (If you get a good wife, you’ll be happy. If you get a bad one, you’ll become a philosopher)…Thế nhưng có biết bao đàn ông sợ vợ trong khi số triết nhân phỏng được mấy người !…