Chủ nhân xin yêu ta review năm 2024

Trời ơi mình thật sự rất rất thích truyện này, lâu lắm rồi mới có một cuốn truyện có nội dung thực tế và khiến mình thích như vậy. Mình luôn đánh giá cao những truyện lột tả được hiện thực phũ phàng trên đời này, vì mình đã qua cái tuổi màu hồng mộng mơ rồi :)) chính vì vậy mình mới có cảm tình với “Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu”, hoặc “Con đường vấy máu”.

Thường thì khi đọc xong một truyện mà nếu thích truyện đó quá mình sẽ có 2 hướng giải quyết vấn đề ngược nhau: 1 là đọc truyện mới ngay lập tức để quên liền, cuồng quá cũng mệt :)) 2 là ngưng đọc truyện mới một thời gian vì muốn gặm nhấm truyện kia thêm nữa, vẫn còn muốn nhớ hoài. “Đừng nhân danh tình yêu” nằm ở trường hợp thứ 2, mình chỉ muốn đọc đi đọc lại hoài, nói vậy là biết mình ưng truyện này cỡ nào rồi. :))

Do truyện ko quá sủng nên có thể nhiều bạn ko thích, nhưng vẫn có những tình tiết ngọt ngào, mình thật sự nhiệt liệt đề cử truyện này. Mình cũng ko phải thích ngay từ chương đầu tiên, mà là càng đọc càng thấm. Nội dung truyện diễn biến theo trình tự rõ ràng, đồng thời cũng mô tả sự chuyển biến trong cảm xúc của nhân vật chính khá hợp lý.

Nữ chính Đồ Nhiễm là một cô trình dược viên cá tính, ra vẻ lẳng lơ (người xung quanh nhận xét vậy, kể cả nam chính =))) cô nàng này tính cách mạnh mẽ lắm luôn, khẩu xà tâm phật. Đồ Nhiễm ko bao giờ nói thật cho người khác biết được suy nghĩ và tình cảm thật của mình là như thế nào, cứ mở miệng ra ko khiến người khác tức chết thì cũng gây hiểu lầm, dù sau đó đau khổ buồn bã ra sao thì chỉ có mình cô biết. Cô yêu thầm gia sư dạy kèm cho mình từ năm 17 tuổi nhưng mãi ko dám thổ lộ. Về sau tình cờ gặp lại, anh trở thành một bác sĩ ngoại khoa có tiền đồ, cô lỡ làng lên giường với người ta một đêm, ễnh bụng :)) rồi bạo gan đòi cưới luôn.

Nam chính Lục Trình Vũ, cũng là người trong lòng của Đồ Nhiễm, hơn cô 3 tuổi. Đối với anh, Đồ Nhiễm chỉ là một cô nhóc phiền phức và hay khóc nhè, thế nên ngoài chuyện chịu đựng dạy dỗ cô suốt những năm tháng cuối cấp ra thì chẳng có ấn tượng nào khác với cô cả. Nhưng mà thời thế đổi thay :)) nhiều năm sau gặp lại, cô khác xưa 180 độ, trở thành một cô nàng trình dược viên bôn ba khắp các bệnh viện bán thuốc, mặt dày nhờ vả anh giới thiệu các mối làm ăn ngon, và ko còn mít ướt nữa.

Lục Trình Vũ cứ hay bảo Đồ Nhiễm là cô ngoài lạnh trong nóng, thật ra anh cũng y chang. Từ đầu truyện, người đọc chỉ biết Đồ Nhiễm có tình cảm một phía dành cho anh, dù ngoài mặt thì nói với người khác là gài bẫy có bầu để làm vợ anh vì anh giàu. Anh ko hề tỏ ra có tình ý gì hết, vì anh ko tin là mình yêu cô thật, kết hôn với cô được anh cho là chuyện xốc nổi nhất anh từng làm, mãi về sau anh càng ngày càng quan tâm, chiều chuộng tính tình nóng nảy của cô thì người đọc chỉ nghĩ là anh dần dần yêu cô, như kiểu “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”. Cho đến khi đọc phần ngoại truyện về anh thì mới biết anh đã rung động với cô kể từ cái đêm định mệnh đó rồi.

Lục Trình Vũ ko phải là kiểu nam chính quá thâm tình, cũng ko sạch. Anh thừa nhận chuyện đêm đó xảy ra với cô là do anh có nhu cầu sinh lý, cũng ko ngại thể hiện ra mình hay phát dục tùy hứng với cô :))))))) nếu lần đó cô ko mang thai thì cô và anh chắc cũng chẳng đến được với nhau, vì anh cho rằng tính cách 2 người quá trái ngược (mình thì thấy giống hệt nhau). Đây là một trong những nam chính mà mình thích nhất, vì tính cách của anh rất nhất quán, từ đầu đến cuối ko hề có sự thay đổi nào quá khác biệt, ko phải kiểu yêu vào là mụ mị, hoặc sủng bất chấp, tuy thể hiện tình cảm nhưng vẫn có nét kiêu ngạo dễ thấy đặc trưng ở anh. Mình thích nam chính cao lãnh nên hơi ko quen với những kiểu nam chính lúc đầu lạnh lùng cực hạn về sau lại quay ngoắt ngọt nổi da gà :)))))). Lục Trình Vũ là một người điềm đạm, nói ít làm nhiều, yêu cũng chẳng nói, tất cả những gì anh muốn đều thể hiện qua hành động, cũng chính vì vậy mà gây ra ko ít hiểu lầm giữa anh và Đồ Nhiễm.

Theo diễn biến truyện, anh càng lúc càng nhún nhường cô, quan tâm cô, nhưng anh cứ làm và làm, còn cô cứ mãi ko biết anh yêu mình, nên cô chỉ nghĩ rằng anh ko vì con thì cũng vì sợ người khác soi mói mới quan tâm cô như vậy. Lúc cô nghĩ anh còn tình cảm với tình cũ, anh tuy ko có ý gì với cô gái kia nhưng cũng im. Lúc cô gào lên mắng chửi anh, anh cũng chẳng buồn phân bua. Cô giận thì anh chỉ nói cô nghĩ nhiều rồi, đừng có tự dằn vặt mình thế nữa. Lạy anh, anh ko biết là phụ nữ yêu bằng tai à =)) chẳng nói một lời nào mà bảo con người ta ngoan ngoãn nghe lời, tin tưởng anh, trong khi rõ ràng ban đầu anh thể hiện anh cưới vì bất đắc dĩ, đùng một cái muốn người ta biết mình có tình cảm thì được thế quái nào :)). Đến cuối cùng anh đành phải viết tâm thư để giải thích, cũng ko quên nhắn nhủ cô đừng khiến anh phải viết những thứ kì cục như vậy lần thứ 2. =)))))))))

Đồ Nhiễm, một nữ chính ngông cuồng, nhất là ở cái miệng :)))))) cái gì cũng cãi được, nhưng những chuyện cần nói ra thì chẳng bao giờ nói, chỉ thích làm nam chính bực bội là giỏi. Còn đến lúc cô nói ra rồi thì anh chàng kia ko giải thích câu nào, 2 người giống bị điên, lên giường dzui dzẻ xuống giường hết dzui. :))

Đọc truyện có lúc mình rất nhói, nhất là đoạn cô có thai mà phải ở bên ngoài trời cả một đêm chờ anh về, nhưng ko hé răng nói với anh nửa lời, hay là lúc cô nằm rạp xuống bàn và khóc sau khi đọc được cuốn nhật ký của người yêu cũ gửi cho anh. Cô quyết đoán và tỉnh táo, cho rằng anh ko yêu mình, cô sẵn sàng dọn ra ở riêng để suy nghĩ, chấp nhận ly hôn để anh quay về với tình cũ, ko bi lụy hay van xin. Có lúc mình rất bực vì cô cứ treo 2 chữ “ly hôn” ở miệng, hở ra là đòi ly hôn, trong khi anh làm lành hết lần này đến lần khác. Về sau khi gia đình anh mắng chửi cô mình mới hiểu, anh yêu cô chỉ mình anh biết, cô ko biết, người khác càng ko, biết bao nhiêu người nhìn vào đều nghĩ cô là một đứa con gái đào mỏ, xen vào đoạn tình cảm giữa anh và người yêu cũ, cho rằng anh cưới cô vì trách nhiệm, tất nhiên cô cũng nghĩ vậy. Tự tôn của một người phụ nữ ko cho phép cô nhẫn nhịn để tiếp tục cuộc hôn nhân ko tình yêu này, đòi ly hôn cũng là điều tất nhiên.

Cũng trong đoạn cô bị người nhà anh nói xấu, anh xin cô hãy đợi anh bên ngoài, sau đó ra mặt với người nhà và bảo vệ cô một cách mạnh mẽ, lúc đó ko có cô chứng kiến, lại càng thấy anh rất vì cô, mình càng thêm thích. Anh nói:

“Nếu mấy người đã có mặt hết ở đây, cả cô nữa, hôm nay nói cho rõ, vợ tôi là người thế nào, không giải thích, không cần thiết, tự tôi biết là được. Cho dù cô ấy có kém cỏi đến thế nào, cũng chẳng làm cách nào được, tôi vẫn cứ thấy vừa ý, tôi có mắc lừa cô ấy tôi vẫn thấy vui. Cả đời này tôi có thể không nhận họ hàng, nhưng cũng không thể để cô ấy không được vui. Lời trái tai tôi cứ nói trước, bất luận là ai, nếu còn để mẹ con cô ấy chịu ấm ức thêm một lần nữa, thì kể từ lúc ấy trở đi, coi như tôi không quen biết với người đó.”

Đó, yêu người ta tới vậy mà cũng ko thèm để người ta biết luôn, tiếp tục hiểu lầm một hồi lâu nữa mới chịu bày tỏ :)))))). Thư anh viết, ngoài những vấn đề cô hỏi – anh giải thích ra thì ko có 1 chữ “yêu” nào, nhưng có đoạn này làm ai cũng hiểu rằng anh rất rất yêu cô:

“Kết hôn với em là chuyện xốc nổi nhất anh từng làm trong đời… Nhưng mà càng ngày anh càng cảm thấy anh là một người may mắn, hết sức may mắn. Hơn thế, anh hy vọng sự may mắn này có thể tiếp tục kéo dài.”

Anh và cô, vừa lấy nhau đã phải xa nhau gần 1 năm vì anh đi học thêm ở nước ngoài, ngoài những cú điện thoại thưa thớt thì cũng chẳng có gì đặc biệt. Tình cảm của anh tuy đã chớm nở sau đêm đầu tiên với cô, nhưng chẳng nhiều, cưới nhau khi chưa tìm hiểu rõ đối phương, huống hồ vừa cưới đã phải xa, lẽ ra khi cô sảy thai anh đã có thể lấy cớ đó ly hôn với cô, nhưng chẳng hiểu vì điều gì anh vẫn lựa chọn ở bên cạnh cô, chịu đựng những lần gây gổ giữa 2 người, và càng ngày càng nhìn thấy được nhiều ưu điểm ở cô vợ của mình, tình yêu cứ thế tăng lên ko ngừng.

Nhiều câu nói của Lục Trình Vũ rất hay cũng ko kém phần ẩn ý, do tác giả muốn người đọc phải tự nhận ra, đó cũng là một trong những điểm mà mình tâm đắc nhất ở truyện. Như một lần, Lục Trình Vũ tâm sự với người bạn thân Lôi Viễn:

“Lục Trình Vũ: Nếu trong lòng cậu đã có người khác, thì đừng kết hôn với Quan Dĩnh nữa, cô ấy rất tốt, đừng để cô ấy phải lỡ dở. … Lôi Viễn: Câu này, cậu nhất định phải trả lời tôi, tôi nghĩ đi nghĩ lại mãi mà vẫn không thông, ban đầu sao cậu có thể nhẫn tâm từ bỏ Lý Sơ Hạ hả? Lục Trình Vũ: Tôi không muốn để người ta phải lỡ dở.”

Ý tứ của anh trong câu này, ko thẳng thừng nhưng cũng rất rõ ràng, lòng anh khi đó đã có người khác nên cô người yêu cũ có níu kéo anh cũng vô dụng, mà người trong lòng anh ko ai khác chính là Đồ Nhiễm.

Nói về việc tại sao anh yêu cô, mình nghĩ là có nhiều lý do, tất nhiên ko ngoại trừ nguyên nhân chủ yếu là cảm giác với nhau nữa, nhưng truyện còn nêu rất rõ một điểm, đó là sự khác biệt giữa cô và bạn gái cũ của anh, mình nghĩ điểm này đã phần nào giải thích được việc cô gái kia tuy suốt ngày đòi anh quay lại nhưng anh chỉ chọn Đồ Nhiễm. Đồ Nhiễm ngay từ đầu đã thể hiện mình là một cô gái có chính kiến, ko ỷ lại vào anh, về sau còn ko ngừng nỗ lực học hành chứng tỏ bản thân thật xứng với anh. Ở cô và anh, đã dần hình thành một sự tin tưởng vững chắc.

Mình nhớ hoài, ở một chương nọ, tác giả kể về chuyện ngày xưa anh với bạn gái cũ chia tay, vì cô ta nói anh ko mang lại cảm giác an toàn cho cô ta. Cũng ở một chương khác, Lục Trình Vũ và Đồ Nhiễm cãi nhau, anh chất vấn cô rằng có phải cô đang cho là anh ko mang lại được cảm giác an toàn cho cô hay ko. Cô chỉ trả lời loại cảm giác an toàn đó ko phải là thứ người khác có thể đem lại cho mình, nếu nó có thể được cho đi và bị lấy lại, thì sao còn gọi là an toàn? Lúc này Lục Trình Vũ ngỡ ngàng, và mình thì sững người. Mình cũng từng hiểu sai định nghĩa về loại cảm giác này, cứ nghĩ rằng một người đàn ông tốt là phải mang lại cho mình cảm giác đó, nhưng khi đọc đến đây mình đã hiểu, mình cần phải tự làm chủ cuộc sống của mình hơn là trông chờ, đặt nó vào tay người khác. Mình thích tác giả ở chỗ ko đặt 2 đoạn đó gần nhau để so sánh, nhưng người đọc nếu để ý từ đầu đến cuối sẽ dễ dàng nhận ra được sự khác biệt giữa 2 cô gái mà tác giả muốn gửi gắm, và Lục Trình Vũ cũng thế.

Cô bạn gái cũ 5 lần 7 lượt đòi chia tay, cuối cùng anh buông tay trong mệt mỏi. Cô vợ hiện tại nếu 5 lần hờn mát, đòi ly hôn, anh cũng 7 lượt chống đỡ cơn giận của cô lẫn cuộc hôn nhân của mình. Ko cần nói anh yêu ai hơn, nhưng tất cả điều đó thể hiện hoàn hảo một sự thật: Lục Trình Vũ với Đồ Nhiễm là đúng lúc – đúng người.

“Lấy ví dụ, nếu coi hôn nhân là một căn nhà, thì nó không thể chỉ có một cây cột tình cảm, xung quanh cây cột này phải có thêm rất nhiều những cây cột khác, những thứ này hợp lại với nhau, chính là những yếu tố hiện thực mà chúng ta cần suy xét. Một nền móng không vững chắc, căn nhà sẽ lung lay, thậm chí sụp đổ.”