Boss hung mãnh ông xã kết hôn nào full 1992 năm 2024

Một đêm đầy ướt át trôi qua, cô đã thành công trèo lên được đùi của người tình trong mộng của nữ nhân toàn quốc - Nhạc Thính Phong.

Thù đã được trả, cô bỏ đi những còn anh thì ngày đêm mong nhớ.

Bẵng đi ba năm, gặp lại trong tháng máy, anh liền đề nghị: "Ngủ với tôi một lần, cô sẽ có vai diễn xxx."

"Ngủ với tôi hai lần tôi sẽ giải quyết đám cặn bã kia cho cô."

"Ngủ với tôi..."

"Nhạc Thính Phong, anh đủ chưa?!"

Nhạc Thính Phong hiểu mẹ mình, hôm nay khi lại gặp Yến Thanh Ti, vị phu nhân cao quý nhà anh rõ ràng là rất chột dạ, vì bà cảm thấy thằng con mình đúng là “chẳng ra gì” cả!

Nhưng anh bị oan thật mà.

Anh cũng muốn nháo tới độ có người được sinh ra, nhưng Yến Thanh Ti, con hồ ly tinh này làm gì cho anh cơ hội ấy?

Nhạc Thính Phong cắn răng nói: “Em còn mặt mũi mà nói ra hả, cũng chỉ có mẹ tôi mới tin em.”

Yến Thanh Ti cắn một miếng thịt gà, không thể không nói, tay nghề nấu ăn của Nhạc phu nhân quả thật rất được.

Yến Thanh Ti nhổ xương gà ra, “Chậc, đừng trách mẹ anh IQ thấp, có trách cũng phải trách nhân phẩm anh kém, đều do anh mà ra cả thôi, anh nói xem anh phải thối tha đến mức nào mà ngay cả mẹ đẻ mình cũng không tin mình vậy chứ.”

Nhạc Thính Phong câm nín.

Quả thực, anh cũng đang nghĩ tới vấn đề này, anh phải xấu xa đến thế nào mới khiến mẹ anh nguyện tin một con tiểu yêu tinh chứ không tin con trai ruột của bà nhỉ.

Nhạc Thính Phong ngả người ra phía sau, vòng tay qua ôm eo Yến Thanh Ti: “Hôm nay, mẹ tôi nói dù sao hai cả hai đứa mình cũng đều không ra gì, ai cũng đừng làm hại được ai, tôi nói cho em hay, nếu như đã như vậy thì sao phải đi hại người khác nữa, hai đứa xấu xa bỉ ổi như nhau, chắp vá lại là đúng rồi, em thấy thế nào?”

Trái tim Yến Thanh Ti bỗng thắt lại, những lời này của Nhạc Thính Phong rõ ràng là muốn nói chuyện lâu dài với cô.

Yến Thanh Ti húp nước canh: “Ha ha, chẳng ra làm sao cả? Anh từ bi đại phát không muốn hại người khác, nhưng chị đây không có lương thiện tới vậy, tôi muốn tìm con trai nhà lành, để hại người ta cả đời.”

Vẻ mặt vốn đang ung dung của Nhạc Thính Phong bỗng trở nên u ám, anh lạnh lùng nhìn Yến Thanh Ti: “Giống như Cận Tuyết Sơ?”

Yến Thanh Ti nhìn thẳng vào mắt Nhạc Thính Phong, cố tình nói: “Cũng khó nói lắm, nói không chừng lại là giống như Tần Cảnh Chi ấy? Tôi cũng khá mong chờ vào ngày anh gọi tôi một tiếng mợ.”

Nhạc Thính Phong bỗng lật Yến Thanh Ti xuống, đè dưới thân anh, trực tiếp chặn miệng cô lại.

Yến Thanh Ti vừa ăn canh gà nên trong miệng sặc mùi canh gà.

Một lúc sau Nhạc Thính Phong liền buông cô ra, đen mặt, nói: “Em nói xem, em đánh không lại tôi, những lời ngứa đòn như vậy em bớt nói một câu thì chết được à?”

Sao anh lại cảm thấy chán ghét khi nghe tên người đàn ông khác được thốt ra từ miệng Yến Thanh Ti như vậy chứ.

Yến Thanh Ti: “Không thể!”

Cô vươn tay ra rút hai tờ giấy ăn, lau miệng rồi lại ăn canh gà tiếp.

Dù là trong tư thế vừa rồi, Yến Thanh Ti vẫn cầm chắc bát trong tay, canh trong bát không sánh ra ngoài một giọt nào.

Nhạc Thính Phong khẽ méo miệng, trong mắt Yến Thanh Ti nụ hôn của anh còn không bằng húp một hụm canh gà.

Địa vịa của anh trong lòng Yến Thanh Ti rốt cuộc thấp đến mức nào chứ?

Nhạc Thính Phong hừ một tiếng: “Mẹ tôi mà biết em thích canh bà ấy nấu như vậy, chắc sẽ vui lắm đấy.”

“Vậy hả? Vậy anh tuyệt đối đừng nói cho mẹ anh biết.”

“Tại sao?”

Yến Thanh Ti húp cạn bát canh, đặt bát xuống, quay lại liếc đôi mắt quyến rũ nhìn anh: “Chậc, lỡ như mẹ anh thích tôi, cứ bắt tôi gả cho anh thì làm thế nào?”

Tim Nhạc Thính Phong lại đập nhanh vài nhịp, không đợi anh kịp mở miệng, Yến Thanh Ti đã đứng dậy: “Tôi phải đi rồi, đồ của tôi đâu.”

Nhạc Thính Phong nằm phịch xuống sofa, lười nhác: “Đồ gì?”

Yến Thanh Ti đạp cho anh một phát: “Đừng có giả bộ với bà, quần áo của tôi, hành lí của tôi, đồ của tôi đâu, anh dám vứt đồ của tôi, tôi phá chết anh!”


Chương 172: Hôn Tôi Đi, Tôi Sẽ Nói Cho Em Biết!

Nhạc Thính Phong gác chân lên bàn, nói một cách như đang muốn ăn đòn: “Hôn tôi đi, hôn tôi rồi tôi sẽ nói cho em biết.”

Ngay sau đó, trước mắt anh tối sầm lại, Yến Thanh Ti đã đè lên người anh.

Nhạc Thính Phong bị Yến Thanh Ti đè xuống, anh vươn tay muốn ôm lấy cô, nhưng lại bị cô cắn mạnh một phát môi, Nhạc Thính Phong………

Yến Thanh Ti tranh thủ cảnh cáo: “Biết điều một chút!”

Nhạc Thính Phong, tôi………

Một lúc sau, Yến Thanh Ti đẩy anh ra, đứng dậy, “Nói!”

Nhạc Thính Phong sờ lên bờ môi đã bị cắn sưng vù của mình, buồn bực cực độ: “Sao tôi lại cảm thấy chúng ta nên đổi vai cho nhau thì hơn nhỉ.”

Anh đã hạ quyết tâm nhất định phải thuần phục được Yến Thanh Ti, bước tới đỉnh cao của đời người.

Nhưng, tại sao anh cứ cảm thấy, con đường này…. bị lệch mất rồi.

Yếu Thanh Ti vươn tay nâng cằm Nhạc Thính Phong lên, nhếch mép, cười một cách xấu xa.

Cô cũng chẳng nói gì, buông tay ra: “Tôi đi đây.”

“Em như vậy, đi kiểu gì?”

“Đi kiểu gì là việc của tôi, không liên quan tới anh.” Yến Thanh Ti cầm lấy túi xách của mình, chân trần định bước ra ngoài.

Nhạc Thính Phong cắn răng: “Nể tình em là người của tôi, tôi sẽ tiễn em một lần.”

Nhạc Thính Phong nghĩ, theo như lời của mẹ anh nói, nếu như có thể “nháo” tới độ sinh được mạng người không biết sẽ là chuyện của bao lâu sau nữa, lúc bắt đầu anh chỉ có hứng thú chuyện xác thịt với Yến Thanh Ti, nhưng tới giờ…. anh không thể nói rõ ra được rốt cuộc đây là tình cảm gì nữa rồi?

Ít nhất, mỗi lần gặp lại Yến Thanh Ti, trong lòng anh không còn nghĩ tới việc đè cô xuống, hay ngủ với cô nữa.

Mục tiêu lâu dài của anh là ngủ với cô, ngủ tới lúc nào chán thì tỉnh! Cái này phải lên một kế hoạch đàng hoàng.

Anh nhìn chân cô: “Chiếc giầy kia em không đi nữa à?”

Yến Thanh Ti khua tay: “Không đi nữa, coi như cảm ơn bát canh gà của mẹ anh, thưởng cho anh đấy.”

Nhạc Thính Phong, ĐỆCH……….MẸ!

“Yến Thanh Ti, con mẹ nó em có thể hào phóng một lần được không, đừng có keo kiệt như thế nữa được không hả? Lần này ngay tới cả tiền xu cũng không cho, chỉ bố thí cho tôi một chiếc giày?”

Mẹ nó, một chiếc giày thì làm được cái quái gì hả?

Yến Thanh Ti bĩu môi: “Anh đừng đòi hỏi, anh làm ra cái chuyện xấu xa đó, bà đây chưa đạp chết anh là nể mặt anh lắm rồi.”

Cướp nhà của cô, cướp đồ của cô, còn mong cô cảm ơn á, hừ hừ……

Yếu Thanh Ti mở cửa, đi chân đất ra ngoài, Nhạc Thính Phong nghiến răng, cầm theo chìa khóa xe và ví tiền đuổi theo.

Hành lang được lát đá hoa trơn bóng, rất lạnh lẽo nhưng Yến Thanh Ti vẫn bước đi vững vàng cứ như không có bất cứ cảm giác gì.

Nhạc Thính Phong lại nghĩ tới tấm ảnh Yến Thanh Ti mặc mỗi chiếc áo sơ mi mỏng cô đơn bước đi giữa đường trong đêm.

Anh chửi thầm trong lòng một tiếng, coi như tôi nợ em.

Nhạc Thính Phong đi tới, vác Yến Thanh Ti lên.

Mặc kệ Yến Thanh Ti có phản kháng thế nào, anh cứ vác cô như vậy xuống tận hầm rồi nhét cô vào trong xe.

Ra khỏi tòa chung cư, trời cũng đã chập tối, lúc đi ngang qua một cửa hàng bán giày, Nhạc Thính Phong dừng xe lại.

“Đợi đó.”

Bỏ lại hai chữ, Nhạc Thính Phong xuống xe.

Yến Thanh Ti nhìn theo bóng lưng anh đi thẳng vào tiệm giày.

Nhạc Thính Phong nhanh chóng xách ra một hộp giày, anh mở cửa xe tiện tay ném hộp giày cho Yến Thanh Ti: “Đi vào.”

Yến Thanh Ti thoáng sửng sốt, vừa mở ra xem, cô liền bĩu môi.

Một đôi giày đen đế thấp mũi tròn, trên mũi giày còn có một bông hoa màu đen to tướng, rõ ràng là kiểu dành cho các mẹ U50 thường đi mà.

“Anh có biết là đôi này xấu lắm không hả, mua cho mẹ anh đi chắc?”

Nhạc Thính Phong đứng ngoài xe, vẻ mặt lạnh lùng: “Biết chứ, tôi còn đặc biệt hỏi chủ tiệm, nếu không phải loại dành cho các bà cô đi thì ông đây không mua, em đã yêu nghiệt như thế rồi, còn đi thêm giày cao gót để “trêu hoa ghẹo nguyệt” khắp nơi nữa à.”


Chương 173: Hôn Anh Giữa Đường, Da Mặt Cũng Thật Dày

Nhạc Thính Phong đúng là có hỏi riêng nhân viên trong tiệm loại giày nào vừa xấu mà đi lại thoải mái, người nhân viên đó giới thiệu luôn cho anh đôi này, đúng là xấu phát tởm.

Yến Thanh Ti bị tức tới nghẹn lời: “Anh………”

Nhạc Thính Phong lạnh mặt: “Thích thì đi, không thích thì thôi.”

Yến Thanh Ti lườm anh một cái, đi vào, đi thì đi, ai bảo giờ cô đang đi chân đất chứ.

Yến Thanh Ti cau có xỏ một chân vào chiếc giày xấu không tả nổi kia.

Nhưng trong lòng Yến Thanh Ti cũng thấy có chút là lạ, vì dù thế nào đi chăng nữa, Nhạc Thính Phong cũng là người đàn ông đầu tiên mua giày cho cô.

Đàn ông mua hoa tặng cô không lạ, cũng không thiếu, nhưng mua giày…….Hình như chỉ có mỗi anh ta!

Nhạc Thính Phong đắc ý nhếch mày: “Chậc, thế chẳng phải là tốt rồi sao?”

Chân Yến Thanh Ti đi giày size 37, không bé, cũng không rộng, Nhạc Thính Phong mua vừa khít luôn.

Yến Thanh Ti buồn bực, sao Nhạc Thính Phong lại biết cô đi giày cỡ bao nhiêu nhỉ.

Yến Thanh Ti cắn răng: “Đẹp, sao anh không mua cho mình một đôi mà đi.”

Nhạc Thính Phong hất cằm: “Tất nhiên là không được rồi, tôi đẹp trai như vậy, sao có thể đi đôi giày xấu xí thế được chứ.”

Nực cười, anh đâu phải là kẻ đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi như Yến Thanh Ti, một Yến Thanh Ti thôi anh giờ còn chưa thu phục được, nếu như anh còn ăn mặc xấu xí thêm nữa, không, càng không có cửa.

Yến Thanh Ti ha ha cười một tiếng, thật muốn đạp cho anh một phát, làm sao giờ?

Bỗng cô thấy phía sau có một chiếc xe, có ai đó đang lén lút ngó đầu ra khỏi cửa sổ, Yến Thanh Ti hơi sửng sốt, cô nheo mắt lại, lẩm bẩm: “Trùng hợp ghê?”

Nhạc Thính Phong hỏi: “Gì thế?”

Yến Thanh Ti ngẩng đầu mê hoặc cười với Nhạc Thính Phong, không đợi anh kịp phản ứng lại, cô đã chui ra khỏi xe, ôm chặt lấy cổ Nhạc Thính Phong rồi hôn lên.

Cảnh tượng chuyển biến quá nhanh, Nhạc Thính Phong ngẩn ra tại chỗ, nhưng tay của anh nhanh hơn não, cũng đã ôm cô vào lòng.

Nhạc Thính Phong vừa hôn vừa đắc ý nghĩ: Haiz, lòng dạ phụ nữ thật như mò kim đáy bể, giây trước vừa chê giày xấu, giây sau đã hôn anh giữa đường để cảm ơn rồi, nơi người tới người đi nườm nượp thế này mà cũng không sợ bị nhìn, da mặt đúng là dày thật.

Trong lòng Nhạc Thính Phong đắc ý bao nhiêu thì tay anh càng ôm chặt bấy nhiêu.

Một lúc lâu sau, má Yến Thanh Ti phiếm hồng, môi hơi sưng, mắt đọng nước, nhìn trông như một con yêu tinh, cô buông cổ Nhạc Thính Phong ra, làm nũng nói: “Cưng à, đi thôi.”

Nhạc Thính Phong cảm thấy xương cốt đều mềm nhũn, đây là lần đầu tiên Yến Thanh Ti ngoan như vậy, còn làm nũng với anh, đúng là chuyện lạ xưa nay chưa từng thấy.

Nhưng, anh bị ngược quen rồi, tự dưng được ưu ái như thế anh có chút không thích ứng được.

Yến Thanh Ti mà lại biết điều vậy sao? Anh không tin.

Nhạc Thính Phong hắng giọng, ôm eo Yến Thanh Ti hỏi: “Nói đi, em muốn làm gì?”

Yến Thanh Ti lườm anh, vươn ngón tay chỉ lên môi anh: “Không có gì, chỉ là…… cảm ơn anh thôi, sao thế, không muốn à, hay muốn tôi đạp anh mấy phát hơn?”

Nhạc Thính Phong áp sát vào cô, dán lên tai cô nói: “Muốn chứ, sao lại không muốn được, nhưng tôi thấy chưa đủ, hay là đêm nay đi thuê phòng đi?”

Yến Thanh Ti vươn tay véo lên eo Nhạc Thính Phong: “Hứ…. Một đôi giày bà già mà muốn tôi ngủ với anh, nằm mơ đi, nhân viên của anh có biết anh bẩn tính đến thế này không?”

Yến Thanh Ti véo rõ đau, làm Nhạc Thính Phong phải hít một hơi lạnh.

Yến Thanh Ti liếc mắt nhìn chiếc xe phía sau, cười lạnh một cái, cũng giỏi nhẫn nhịn ghê.

Cô vươn tay khều cằm Nhạc Thính Phong, nói: “Tổng tài keo kiệt, đi thôi, tôi còn phải kiếm tiền nuôi cả nhà, nếu không lần sau ngay cả hai đồng tiền xu típ cho anh cũng không có đâu.”


Chương 174: Người Đàn Ông Của Cô Cứ Khăng Khăng Thích Một Con Khốn Như Tôi Đấy!

Nhạc Thính Phong nghiến răng, nghe câu này như thể cô đang kiếm tiền để nuôi anh vậy.

Anh đường đường là Thái tử gia của nhà họ Nhạc, giờ lại thành kẻ ăn bám cô rồi.

Nhạc Thính Phong hung hăng nói: “Này, Yến Thanh Ti, em không thể như vậy được?”

Yến Thanh Ti nghiêng đầu mỉm cười, dán lên người anh, cười tủm tỉm: “Không muốn tiền típ chứ gì, thế thì thôi, cái gì cũng không có.”

Nhạc Thính Phong: “Em………”

Sau một hồi lâu, Nhạc Thính Phong liền buông ra hai chữ: “Lên xe.”

Anh nhét Yến Thanh Ti vào xe, đóng cửa lại, khởi động xe, đang chuẩn bị lái thì bị Yến Thanh Ti đè lại: “Quay lại nhìn phía sau một chút.”

Nhạc Thính Phong ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Yến Thanh Ti, anh quay ngoắt lại, nhìn thấy có một chiếc xe đang đỗ phía sau.

Mắt Nhạc Thính Phong dần lạnh xuống, anh cảm thấy mỗi khi ở bên Yến Thanh Ti, IQ của anh cứ như đang chạy loạn bên ngoài, vì mọi sự chú ý của anh vĩnh viễn đều đặt hết lên người cô rồi.

Còn cô, sự chú ý của cô lại vĩnh viễn không dành riêng cho một mình anh.

Nhạc Thính Phong lạnh lùng nhìn Yến Thanh Ti: “Hừm…… dám lợi dụng tôi.”

Yến Thanh Ti vuốt tóc, nhìn vào mắt anh: “Dù sao cũng chẳng phải là lần đầu tiên, quen dần đi là vừa, anh không muốn cũng được, đi nói với cô ta, nói rằng tôi chỉ lấy anh ra diễn trò để trêu tức cô ta thôi.”

Yến Thanh Ti còn chưa nói dứt lời, Nhạc Thính Phong bỗng quay ngược xe lại.

Kĩ thuật lái xe của người này tốt thật, nhìn cách anh ta quay xe là biết, tuy Nhạc Thính Phong đã sớm không còn chơi đua xe nữa, nhưng kĩ thuật của anh vẫn chưa bị thu chột đi chút nào.

Yến Thanh Ti vẫn chưa thắt dây an toàn, cô bị lắc mạnh một cái, đầu suýt đập vào cửa xe.

Trong chớp mắt, xe của Nhạc Thính Phong đã đỗ song song với chiếc xe phía sau, anh hạ kính xe xuống.

Nhạc Thính Phong lạnh lùng nhìn Yến Thanh Ti.

Yến Thanh Ti cười cười, móc trong túi ra một hộp phấn, vươn tay ném mạnh vào cửa sổ xe bên cạnh.

“Bộp” một tiếng, xe bên cạnh không có phản ứng gì.

Yến Thanh Ti cười lạnh, vẫn còn nhịn được cơ à.

Cô tiện tay cầm con tì hưu trang trí trong xe lên, đang định ném qua thì cửa sổ xe bên kia từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặc trắng bệch như giấy của Yến Như Kha.

Yến Thanh Ti bỏ con tì hưu xuống, cười ngọt ngào với Yến Như Kha: “Cô à, trùng hợp ghê, sáng nay vừa mới gọi điện xong mà chiều lại gặp được cô, chúng ta có duyên thật đấy, anh nói có phải không, anh yêu?”

Yếu Như Kha mắt đỏ ngầu, cô ta hận không thể xé xác Yến Thanh Ti ra, trên thế gian này sao lại có thể tồn tại một con khốn nạn bỉ ổi như nó được chứ.

Yến Như Kha hận tới nỗi giọng nói cũng run theo: “Yến Thanh Ti……..Con khốn, mày sẽ không có kết cục đẹp đâu………”

Yến Thanh Ti nhướng mày: “Nhưng…….. người đàn ông của cô cứ khăng khăng thích một con khốn như tôi đấy.”

Cô quay lại nhìn Nhạc Thính Phong mặt đang như tảng băng: “Chú à, chú nói xem có phải không. “

Giọng nói của Yến Thanh Ti uyển chuyển động lòng người.

Sắc mặt Nhạc Thính Phong càng khó coi hơn, con ngươi anh tối sầm lại, nhìn sâu trong đó còn có cái lạnh thấu xương.

Khi Yến Thanh Ti tưởng rằng Nhạc Thính Phong sẽ không cho cô lấy anh làm trò nữa, thì anh đột nhiên ôm cô vào lòng, hôn cô mãnh liệt.

Nhạc Thính Phong như đang phát tiết, anh hôn một cách hung bạo, không hề có chút nhẹ nhàng ấm áp nào hết.

Yến Thanh Ti có thể cảm nhận được cơn tức giận của anh, anh ta đang hận không thể nuốt chửng cô, xé nát cô, khiến cô không thể gây chuyện được nữa.

Môi Yến Thanh Ti đau rát, nhưng cô vẫn diễn rất nhập tâm.

Một lúc lâu sau, Nhạc Thính Phong mới buông cô ra, anh miết cằm cô: “Tiểu yêu tinh, như vậy em hài lòng rồi chứ?”

Yến Thanh Ti gật đầu: “Hài lòng, quả thật là…… Hài lòng muốn chết……….”


Chương 175: Người Đàn Ông Này Dùng Tốt Quá, Tôi Xin Nhận Nhé

Bất luận có thế nào, Nhạc Thính Phong cũng đều phối hợp với cô, trái tim Yến Thanh Ti lại bình ổn như lúc ban đầu.

Cô dám làm càn cũng chỉ vì cảm thấy như vậy sẽ càng làm cho Nhạc Thính Phong có hứng thú với cô hơn và càng ghét Yến Như Kha hơn.

Yến Thanh Ti biết tâm trạng của Nhạc Thính Phong hiện tại rất kém, nếu cô còn làm quá, khó tránh khỏi việc anh sẽ lật mặt.

Yến Thanh Ti quay lại nói với Yến Như Kha: “Aiya, tiếc thật, tối nay cháu còn có cảnh phải quay, không thể nói chuyện với cô nhiều được, dù sao sau này chúng ta cũng vẫn còn thời gian để ôn lại chuyện cũ, sau này, chúng ta lại “từ từ nói chuyện” nhé.”

Yến Thanh Ti khoác lấy cánh tay Nhạc Thính Phong: “Cưng à, bọn mình đi thôi.”

Ánh mắt Nhạc Thính Phong lạnh xuống, khởi động xe.

Yến Như Kha không cam tâm, từ đầu tới cuối, Nhạc Thính Phong chỉ nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Ti, không thề liếc cô tới một cái, cô bị Yến Thanh Ti ức hiếp như vậy, anh ta cũng không thèm để ý tới cô.

Yến Như Kha hận.

Cô ta bỗng gào lên: “Thính Phong, anh biết rõ là Yến Thanh Ti đang lợi dụng anh, cô ta chỉ muốn dùng anh để trả thù em thôi, cô ta căn bản không hề thích anh, cô ta lấy anh ra làm công cụ, anh đừng để cô ta dắt mũi nữa, em mới là người yêu anh thật lòng mà!”

Xe đã nổ máy, Yến Thanh Ti thò đầu ra, nói với Yến Như Kha: “Cô à, ngại thật, người đàn ông này của cô dùng tốt quá, cháu xin nhận nhé.”

Ngay sau đó, Yến Thanh Ti bị kéo mạnh vào trong, cửa sổ xe dần kéo lên, rồi đóng chặt lại.

…………

Yến Như Kha nắm chặt lấy vô lăng, ánh mắt của cô ta trông như một con rắn độc đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe đã đi xa.

Yến Như Kha lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác: “Yến Thanh Ti, Yến Thanh Ti, Yến Thanh Ti…….”

Con khốn nạn, con hồ ly tinh!

Nó mà cũng dám làm như vậy trước mặt mình, so với ba năm trước thì lại càng đáng chết.

Nếu như vừa xong Nhạc Thính Phong không ở trong xe, ả đã nhấn ga mức cao nhất để đâm nát cô rồi, Yến Thanh Ti còn sống thêm ngày nào thì ngày đó ả bị giày vò, hành hạ.

Yến Như Kha sắp không chịu nổi nữa rồi.

Ba năm trời, ả tính toán bao nhiêu thứ, bỏ ra bao nhiêu công sức thu mua Nhạc phu nhân mới khiến bà ấy coi trọng ả, ả còn tưởng rằng dù cho Nhạc Thính Phong không thích ả nhưng ít nhất cũng nể tình Nhạc phu nhân mà lấy ả.

Ả tự thấy bản thân mình xinh đẹp, có học thức, lại đoan trang nhã nhặn hiền lành… chẳng có ai thích hợp làm thiếu phu nhân nhà họ Nhạc hơn ả.

Nhưng Yến Thanh Ti lại quay trở lại, ba năm trước cô ta quyến rũ Nhạc Thính Phong, không ngờ ba năm sau, cô ta vẫn dễ dàng ở bên anh như vậy.

Yến Thanh Ti làm thế để trả thù ả, khiến ả không ngày nào được sống yên thân.

Yến Như Kha khép mắt lại, nghiến răng ken két.

Yến Thanh Ti, sớm muộn gì tao cũng khiến mày hối hận, tao sẽ khiến mày không thể sống mà tranh giành với tao được nữa.

……………

Bầu không khí trong xe quá yên tĩnh, yên tĩnh tới mức gượng gạo.

Yến Thanh Ti nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã dần tối, đèn hai bên đường cũng đã được bật lên.

Khi đèn trên đường bật lên, Nhạc Thính Phong hỏi: “Dùng có tiện không?”

Âm thanh hơi lạnh, không thể thấy rõ được là anh tức giận tới mức nào, nhưng vẫn thấy rất lạnh.

Yến Thanh Ti quay lại: “Có, dùng tiện tay lắm luôn.”

Cách tốt nhất để trả thù Yến Như Kha chính là Nhạc Thính Phong, chỉ cần cô hôn hít thân mật với anh trước mặt Yến Như Kha, thì cũng có thể khiến cho cô ta tức tới hộc máu rồi.

Nhạc Thính Phong mỉa mai: “Em tự tin rằng tôi sẽ phối hợp với em đến thế sao?”

Yến Thanh Ti lắc đầu: “Không tin, thế nên tôi mới đánh cược, cược rằng nếu anh còn muốn ngủ với tôi thì anh sẽ phối hợp với tôi.”

Nhạc Thính Phong cười mỉa: “Phải, em thắng rồi đấy.”


Chương 176: Là Thích Hay Chỉ Là Muốn Cặp Kè Với Cô

Nhạc Thính Phong cười mỉa: “Phải, em thắng rồi đấy.”

Yến Thanh Ti: “Chuyện tất nhiên.”

Cả hai người lại rơi vào trầm mặc.

Yến Thanh Ti liếc nhìn Nhạc Thính Phong, mỗi khi anh im lặng thật sự lại rất lạnh lùng, rất kiêu ngạo, khó tiếp cận vô cùng.

Nhạc Thính Phong có rất nhiều mặt, mỗi mặt tựa hồ đều chân thực nhưng cũng rất giả dối.

Anh có thể nhẫn nhịn cô như vậy, nhưng đến cuối cùng là vì thích cô hay chỉ là muốn lên giường với cô, hiện tại Yến Thanh Ti cũng không thể xác định chính xác được.

Với một người từng trải qua quá nhiều lần bị hãm hại khi xảy ra bất cứ chuyện gì người đó cũng sẽ nghĩ theo chiều hướng tiêu cực nhất.

Chuyện này kể ra cũng thật đáng buồn.

Yến Thanh Ti hỏi Nhạc Thính Phong: “Anh có tin sự xuất hiện của cô ta chỉ là trùng hợp?”

Nhạc Thính Phong: “Hừ…….”

Con mẹ nó, trùng hợp mới lạ.

Khi ở bên Yến Thanh Ti, mọi sự chú ý của anh đều dồn hết lên cô, không hề chú ý tới mọi thứ xung quanh.

Loại phụ nữ nham hiểm khôn lường như Yến Như Kha, Nhạc Thính Phong lại càng dễ đoán, chắc chắn là sau cuộc điện thoại sáng nay với Yến Thanh Ti, cô ta đã sai người đi tra xét rồi.

Biết được việc Yến Thanh Ti đang ở căn hộ riêng của anh liền đuổi tới đó.

Tiếc là, cuối cùng vẫn bị Yến Thanh Ti xử gọn.

Luận về mưu mô, hai cô cháu nhà này cũng ngang tay nhau, nhưng luận về độ bỉ ổi, Yến Như Kha quả thật không thể so với Yến Thanh Ti.

…………….

Cả đoạn đường hai người chẳng nói năng gì, Nhạc Thính Phong đưa Yến Thanh Ti về Cẩm Tú Viên, xe Tiểu Từ đã đợi sẵn dưới nhà, thấy Yến Thanh Ti, cậu liền cuống cả lên.

“Chị, nhà chị bị sao làm sao vậy? Đang yên đang lành sao tự dưng lại sửa.”

Yến Thanh Ti xuống xe, chỉ Nhạc Thính Phong: “Hỏi chủ nhà.”

Thấy Nhạc Thính Phong, Tiểu Từ hơi run lên.

Yến Thanh Ti hỏi anh: “Đồ của tôi đâu?”

Nhạc Thính Phong lạnh lùng liếc cô một cái rồi đi thẳng vào tòa nhà.

Yến Thanh Ti nói với Tiểu Từ: “Đợi chị ở đây.”

Yến Thanh Ti đi lên theo.

Nhạc Thính Phong đang khó chịu, dọc đường không hề đoái hoài tới Yến Thanh Ti, thang máy dừng ở tầng 15, Nhạc Thính Phong bước ra, Yến Thanh Ti nhíu mày đi theo.

Yến Thanh Ti thấy Nhạc Thính Phong mở cửa phòng 1501 lập tức muốn mở miệng mắng chửi.

“Đúng là đại gia, chung cư thế này mà nói mua là mua những hai căn.”

Nhạc Thính Phong nói mát: “Em nói đúng rồi đấy, tôi còn đang định mua thêm căn nữa đây.”

Yến Thanh Ti tưởng anh nói đùa, cũng kệ, vừa vào cửa đã thấy đống hành lý trong căn phòng trống hoác.

Yến Thanh Ti mở vali ra, lại rạch thùng giấy, cũng chẳng kiêng kị gì Nhạc Thính Phong, cô lấy đồ lót và đồ ngủ trong đó ra.

Nhạc Thính Phong đi tới bên cạnh cô, đá chân vào thùng giấy: “Lần này tôi không tính toán với em chuyện em quay MV với Cận Tuyết Sơ, nhưng…….. không được có lần sau, nếu không, tôi không dám bảo đảm rằng tôi sẽ làm ra chuyện gì nữa đâu.”

Yến Thanh Ty quay lại, hai tay gác lên vai Nhạc Thính Phong, cười xấu xa: “Làm ra chuyện gì? Chuyện gì mà anh chẳng làm rồi, cướp nhà của tôi, còn lập cả đống mục tiêu vĩ đại, nào là ngủ với bà đây ngủ đến khi nào chán thì dậy, chậc, bản lĩnh thật đấy.”

Nhạc Thính Phong không nhúc nhích: “Thế nhưng tới giờ tôi cũng đã đạt được mục đích đâu? Hay em cho tôi một cơ hội đi?”

Yến Thanh Ti cười: “Tôi có thể cho anh cơ hội ngủ với tôi ngủ đến khi nào chán thì dậy, nhưng lỡ tòi ra một mạng người, tôi thật sự phải gả cho anh thật thì sao, nếu như anh còn muốn nhà họ Nhạc các anh sống yên ổn, thì tốt nhất……… tránh xa tôi ra, mẹ anh không mong sẽ nhìn thấy tôi đâu.”


Chương 177: Em Muốn Gì Tôi Sẽ Cho Em Cái Đó

Nhạc Thính Phong lạnh lùng nhìn Yến Thanh Ti: “Nhưng em lại mồi chài tôi.”

Yến Thanh Ti không cãi lại, giờ có nói ai mồi chài ai cũng vô dụng, dù sao thì cũng quấn vào nhau rồi.

Yến Thanh Ti cười như không cười: “Giờ thu tay lại còn kịp nữa không?”

Ánh mắt Nhạc Thính Phong hiện lên một tia dữ tợn: “Không kịp nữa rồi.”

Thu tay? Nực cười, giờ có nói gì cũng vô ích thôi.

Đến lúc này, anh không thể buông Yến Thanh Ti ra để cô ung dung tự tại được.

Yến Thanh Ti nhún vai, không nói thêm gì, đẩy anh ra: “Tôi đi đây.”

Nhạc Thính Phong tóm lấy tay cô: “Em đừng có liều mà dây vào đám người nhà họ Yến, nếu không, sớm muộn gì em cũng sẽ bị bọn họ kéo xuống nước, em muốn làm gì, tôi có thể giúp em.”

Yến Thanh Ti từng ra tay với nhà họ Yến hai lần, Nhạc Thính Phong đều biết, khi ấy anh thấy thú vị mới “chơi” cùng cô.

Nhưng giờ, anh không muốn để cô làm vậy tiếp nữa.

Trên thế gian này không có bức tường nào là không lọt gió, cũng không có ai sẽ luôn gặp may mắn, không bao giờ bị sẩy tay.

Huống hồ khi ấy, Yến Thanh Ti đang ở trong bóng tối, người nhà họ Yến không biết chuyện cô đã trở về, nên cũng chẳng phòng bị gì.

Giờ mọi chuyện đã vỡ lở, liệu Yến Thanh Ti có thể lặng lẽ xuống tay được không? Chưa kể, giờ Yến gia cũng đang nghĩ cách để xử lí cô.

Yến Thanh Ti rút dần tay ra: “Chuyện giữa tôi với nhà họ Yến, không cần anh phải quan tâm, anh cũng quan tâm không nổi.”

Nhạc Thính Phong lại tóm cô lại: “Nếu em còn tiếp tục như vậy, sẽ rất nguy hiểm, em có biết không?”

Yến Thanh Ti ngẩng đầu nhìn vào mắt anh: “Nguy hiểm? Vậy anh nói cho tôi biết cái gì thì an toàn? Cả đời tôi từ lúc sinh ra tới giờ chưa từng biết đến cái gì gọi là an toàn hết.”

Nhạc Thính Phong nói: “Tôi cho em.”

“Anh có thể cho tôi cái gì?”

“An toàn……….”

Ha ha, Yến Thanh Ti cười cười: “Nhưng tôi không cần.”

Hai người lúc ở cạnh nhau, không cãi nhau thì cũng nói xỉa xói nhau, rất ít khi nghiêm túc nói về một chuyện gì đó.

Nhạc Thính Phong thật sự rất tán thưởng sự quyết đoán và tàn nhẫn, có thù thì phải báo của Yến Thanh Ti.

Nhưng, anh không muốn cô chỉ vì muốn báo thù mà làm hại tới chính mình.

Yến Thanh Ti vươn tay xoa lên mặt Nhạc Thính Phong, nói: “Muốn ngủ với tôi thì cứ dùng tiền là được, tặng xe tặng nhà tặng châu báu gì đó, sớm muộn gì cũng có thể lên giường với tôi, nhưng chuyện của tôi, không cần anh phải hỏi nhiều.”

Nhạc Thính Phong mặt đen như mực, Yến Thanh Ti đang nói thẳng với anh: Anh có thể ngủ với tôi, nhưng muốn quản tôi thì đừng có nằm mơ.

Yến Thanh Ti lên xe, tới phim trường cùng Tiểu Từ, Nhạc Thính Phong ở trên lầu, nhìn đống hành lí của cô, mày nhíu lại tới nỗi có thể kẹp chết một con ruồi.

Anh và cô giờ như tiến vào một cái vòng tuần hoàn chết.

Hiện tại, rất khó có thể bước ra khỏi chiếc vòng đó.

Nhạc Thính Phong đứng bật dậy, dựa vào cái gì anh không quản nổi cô, anh cứ quản đấy.

Anh cầm chìa khóa lên, đứng dậy rời khỏi nhà.

…………

Yến Thanh Ti về phim trường quay phim tiếp, nhưng ngày hôm sau trên weibo đã có người tung tin phong phanh rằng nữ minh tinh Yến Thanh Ti ôm hôn nồng nhiệt người đàn ông thần bí giữa phố, hơn nữa chuyện này còn lên top trend.

Người đó còn up lên tấm ảnh mà Yến Thanh Ti ôm hôn Nhạc Thính Phong ngày hôm qua, vì dùng điện thoại chụp nên độ nét không được cao, hơn nữa cũng không chụp được mặt của hai người, có điều nhìn nghiêng thì vẫn có chút giống Yến Thanh Ti.

Xe của Nhạc Thính Phong đã được che biển, nhưng kí hiệu xe vẫn lộ ra ngoài, là một chiếc Land Rover.

Vậy nên rất nhiều cư dân mạng đều nói, chẳng trách cô vừa debut đã được chọn làm nữ chính phim của đạo diễn Quách, hóa ra là có người chống lưng.

Nhìn là biết loại phụ nữ chuyên được bao nuôi, mặt mũi lúc nào cũng câng câng lên, chỉ thích đi làm bồ nhí phá hoại gia đình người khác.


Chương 178: “Quy Tắc Ngầm” Của Yến Thanh Ti

Chính lúc này, Hồ Mẫn Hề lại đứng ra ám chỉ Yến Thanh Ti cướp vai của cô ta, quản lí của cô ta thậm chí còn nói thẳng ra trong đó nhất định là có giao dịch, nếu không, đạo diễn sao có thể chọn một diễn viên nhỏ vừa mới debut được chứ, Hồ Mẫn Hề của họ mới là diễn viên được đo ni đóng cọc cho vai diễn đó.

Ngay sau đó, trên weibo bắt đầu có rât nhiều nhân sĩ tự xưng là biết nội tình, tiết lộ tin một nghệ sĩ nhỏ họ Y dựa vào “quy tắc ngầm” để giật vai chính trong bộ phim nào đó với một nữ minh tinh, diễn viên tên Y này có chống lưng rất vững chắc.

Tuy không nói thẳng là Yến Thanh Ti, nhưng kết hợp với lời của Hồ Mẫn Hề, trên cơ bản ai cũng có thể đoán ra được Yến Thanh Ti chính là con ả đê tiện đó.

Đồng thời, không biết ở đâu ùn ùn kéo tới một lũ nói mình là bạn học của Yến Thanh Ti, thời học cấp hai đã tận mắt chứng kiến Yến Thanh Ti quyến rũ bạn trai của bạn mình, rồi thì phá thai, lên tới cấp ba còn phá thai tới mấy lần, đúng là một đứa chẳng ra gì.

Ba năm trước, vì quyến rũ bạn trai của cô ruột mà cô ta đã bị ông Yến tống ra nước ngoài, để cô ta cảnh tỉnh lại bản thân, không ngờ con khốn này lại tác oai tác quái hơn, giờ đã thành ngôi sao trong làng giải trí rồi.

Đủ các phốt ùn ùn kéo tới, như thể trong số họ ai ai cũng thật sự tận mắt chứng kiến Yến Thanh Ti ngủ với đàn ông, mỗi ngày nạo thai một lần vậy.

Chị Mạch tức phát điên, cô cầm điện thoại nói với Yến Thanh Ti: “Đã bắt đầu tính toán bôi nhọ em rồi đấy, em cứ chờ đấy mà xem, đợi khi tình hình căng lên, nữ minh tinh họ Y này sẽ thành tên của em, con mẹ nó không biết đứa nào ngấm ngầm tác quái thế này, bà đây phải xé xác nó ra, chị cho người đi dàn xếp ngay đây.”

Yến Thanh Ti thờ ơ, cười lạnh một tiếng: “Có nhiều người muốn em sống không yên lắm, nào tới giúp em chụp kiểu ảnh, em up weibo chơi.”

Chị Mạch: “Em còn có tâm trạng mà chụp ảnh à, bị bôi nhọ như chó rồi kia kìa.”

Yến Thanh Ti đứng dậy: “Phải, đã vậy rồi thì có tức cũng làm gì được đâu, đây cũng chẳng phải là lần đầu em bị chửi, qua đây chụp cho em một tấm coi thường chúng sinh phát nào.”

Chị Mạch ngồi thụp xuống, chụp cho Yến Thanh Ti một tấm từ dưới lên.

Ánh mắt Yến Thanh Ti lạnh lùng, khinh khỉnh, khóe miệng mang theo nụ cười khinh thường.

Chụp xong, Yến Thanh Ti up thẳng lên weibo, chẳng nói gì, chỉ up mỗi tấm hình.

Điều khiến Yến Thanh Ti ngạc nhiên là, tuy chuyện xấu bị bung ra, nhưng lại không khiến cô giảm follow, ngược lại lượng fan còn không ngừng tăng lên.

Càng khiến Yến Thanh Ti ngạc nhiên hơn chính là sau khi cô up tấm hình lên, Cận Tuyết Sơ đã nhanh chóng ấn like và follow cô.

Yến Thanh Ti nghĩ, MV của Cận Tuyết Sơ sắp được tuyên truyền rồi, vậy nên cô cũng ấn follow lại.

Động tác nhỏ của hai người nhất thời kích lên một làn sóng, Cận Tuyết Sơ vốn rất hiếm khi follow người khác, Yến Thanh Ti rốt cuộc tài cán cỡ nào mà có thể khiến anh chủ động follow cô chứ?

Thế là lại lên top trend, mọi tin bôi nhọ Yến Thanh Ti lại bị đẩy xuống.

………….

Nhạc Thính Phong nhíu mày xem các phốt của Yến Thanh Ti trên mạng, càng xem sắc mặt của anh càng kém, điện thoại bỗng vang lên, là Hạ Lan Phương Niên gọi tới.

Vừa ấn nghe, đã nghe thấy âm thanh cấp bách của Hạ Lan Phương Niên: “Thính Phong, mình vừa xem weibo, Yến Thanh Ti, người phụ nữ mình muốn tìm chính là Yến Thanh Ti, chẳng phải dưới trướng cậu còn có một công ty giải trí sao, cậu có quen với cô ấy không, giúp mình điều tra chút xem, xin cậu đấy, nhanh lên.”

Giọng nói không chỉ cấp bách mà còn có cả hồi hộp và mang theo chút vui sướng không kìm nén, tất cả đều được truyền hết qua điện thoại.

Nhạc Thính Phong siết chặt tay, bình tĩnh nói: “Không quen, để về tôi sai người tra giúp cậu xem.”


Chương 179: Cả Đời Này, Có Lẽ Tôi Chỉ Yêu Mình Người Phụ Nữ Này

Giọng Nhạc Thính Phong bình tĩnh đến lạ thường, không hề có bất cứ thấp thỏm nào, điềm nhiên như không, ngay đến vẻ mặt anh cũng điềm tĩnh đến lạ, chỉ có gân xanh lộ ra trên bàn tay anh lúc này mới có thể khiến người khác thấy được tâm trạng thật sự của anh lúc này ra sao.

Yến Thanh Ti!

Hạ Lan Phương Niên!

Hai cái tên này cứ liên tục vang lên trong đầu Nhạc Thính Phong, đánh mạnh vào dây thần kinh của anh hết lần này tới lần khác.

Sau đó Hạ Lan Phương Niên có nói gì nữa nhưng anh căn bản cũng không còn tâm trạng mà nghe.

Sau khi Nhạc Thính Phong định thần lại, anh thản nhiên nói: “Gì cơ? Vừa rồi tín hiệu không được tốt, tôi nghe không rõ.”

Hạ Lan Phương Niên lại hỏi một lần nữa: “Thính Phong, cậu thật sự không quen cô ấy sao?”

Hạ Lan Phương Niên đang nghi ngờ, Nhạc Thính Phong cười nói: “Tất nhiên là không quen rồi, sao tôi lại đi quan tâm tới một ngôi sao nhỏ vậy chứ, tôi mà đã quen thì phải là các minh tinh hot nhất, cô ta có tính là gì?”

Nhạc Thính Phong nói như thể anh thật sự không quen với cô, cách qua điện thoại, một người có sở trường nắm bắt được lòng người như Hạ Lan Phương Niên, một luật sư có thể quan sát tâm trạng biến đổi của người đối diện như anh cũng không phát hiện được ra Nhạc Thính Phong đang nói dối.

Hạ Lan Phương Niên sốt sắng nói: “Vậy cậu tra hộ mình xem công ty quản lý của cô ấy, còn cả…nơi ở hiện tại nữa, xin cậu đấy.”

Tay cầm điện thoại của Nhạc Thính Phong như muốn bóp nát nó ra tới nơi, nhưng anh vẫn trả lời rất nhẹ nhàng: “Được, không thành vấn đề………”

Sau đó, Nhạc Thính Phong lại làm như tiện mồm hỏi một câu: “Yến Thanh Ti…… Là người phụ nữ cậu yêu từ cái nhìn đầu tiên à?”

Nhạc Thính Phong nghe thấy một tiếng thở dài của Hạ Lan Phương Niên: “Đúng, là cô ấy.”

Cho dù cách qua điện thoại nhưng chỉ qua mấy chữ ngắn ngủi này Nhạc Thính Phong cũng có thể nghe ra được có bao cảm khái, bao nhớ nhung, bao vui sướng và say mê……

Nhạc Thính Phong nheo mắt lại: “Nhưng tôi thấy tấm hình đó…….. cũng chẳng ra sao mà? Chẳng qua cũng chỉ là một phụ nữ bình thường có chút xinh đẹp mà thôi.”

Hạ Lan Phương Niên nói: “Không, cậu không hiểu cô ấy…….. nếu như cậu…….. thôi bỏ đi, Thính Phong, chuyện này cậu nhất định phải giúp mình, coi như mình nợ cậu một ân tình, giúp được chuyện này, sau này cậu cần mình giúp bất cứ chuyện gì cũng được.”

Nhạc Thính Phong bóp điện thoại kêu ken két, anh nói: “Được rồi, cứ để đấy cho tôi.”

Hạ Lan Phương Niên hỏi: “Sao điện thoại của cậu cứ có tạp âm vậy?”

Nhạc Thính Phong đáp: “Ờ, tín hiệu không tốt…… Phải rồi, tôi vừa mới xem trên mạng nói cô ta dùng “quy tắc ngầm”, rồi phá thai, làm bồ nhí này nọ, danh tiếng……. hình như không tốt lắm, loại phụ nữ này đáng để cậu nhớ nhung vậy sao?”

Nào ngờ Hạ Lan Phương Niên lại trả lời không chút do dự: “Không phải đâu, mình tin cô ấy, mấy thứ trên mạng nhìn là biết dùng thủ đoạn để bôi nhọ cô ấy, mình biết cô ấy, cô ấy không thể làm ra loại chuyện như vậy đâu, mà kể cả cô ấy có làm thế thật, mình cũng tin là cô ấy bị ép buộc, không còn cách nào khác……..cậu không hiểu cô ấy đâu………”

Nhạc Thính Phong sắc mặt phức tạp, trong ánh mắt anh có thể thấy một cơn giận không tên, anh cười lạnh trong lòng: Hừ, tôi không hiểu cô ấy? Yến Thanh Ti…….. Chẳng lẽ anh còn không không hiểu cô bằng Hạ Lan Phương Niên sao?

“Cậu…….. si tình thật đấy.” Âm thanh của Nhạc Thính Phong có chút không đều.

Nếu Hạ Lan Phương Niên ở đây, thấy được vẻ mặt của anh lúc này, chắc chắn sẽ biết hiện tại chính là lúc Nhạc Thính Phong nguy hiểm nhất.

Hạ Lan Phương Niên ủ dột đáp lại: “Cả đời này chắc mình chỉ yêu người con gái ấy thôi, Thính Phong…….. cậu có lẽ sẽ không thể hiểu được cái tình cảm ấy đâu.”

Nhạc Thính Phong im lặng vài giây.

“Được rồi, tôi không hiểu…….. chuyện kia, cứ vậy đi, sau này rồi nói.”

“Được, vậy làm phiền cậu, nhất định phải giúp mình tìm được cô ấy đấy.”

“Ừm.”


Chương 180: Người Anh Em Của Anh Muốn Tranh Giành Phụ Nữ Với Anh

Nhạc Thính Phong cúp điện thoại, ngồi thừ người ở đó, nhìn có vẻ cực kì bình tĩnh.

Lúc nhận điện thoại Nhạc Thính Phong cứ cho rằng đợi đến lúc cúp máy nhất định anh sẽ đập nát cái điện thoại này ra, sẽ nổi điên để giải tỏa cơn tức, nhưng câu nói cuối cùng của Hạ Lan Phương Niên đã đạo lộn hoàn toàn mọi kế hoạch của anh.

Thế nên, giờ anh chẳng làm gì cả.

Rõ ràng trong lòng đang có một ngọn lửa đang bốc cháy rừng rực nhưng Nhạc Thính Phong lại bình tĩnh đến kì lạ.

Người mà Hạ Lan Phương Niên yêu đó chính là Yến Thanh Ti, hai người đã quen nhau từ lúc còn ở bên Mĩ.

Nhạc Thính Phong đã nói dối chính người bạn tốt nhất của mình, nói rằng anh không biết Yến Thanh Ti.

Anh biết, như thế là không đúng.

Nhưng mà, tại sao anh lại phải nói điều đó với Hạ Lan Phương Niên chứ?

Nói ra rồi để cậu ta đến cướp Yến Thanh Ti đi à?

Buồn cười thật…. anh sẽ không bao giờ làm cái loại chuyện ngu xuẩn như thế này.

Nhạc Thính Phong cực kì tự phụ, lại bá đạo, không những thế còn là một người bất kể thủ đoạn, nhưng ở trước mặt Yến Thanh Ti anh lại là một tên vô lại, anh chỉ như vậy đối với một mình cô mà thôi.

Nhưng đối với những người khác, cho dù có là bạn bè đi chăng nữa, lúc cần phải tính kế nhau, thì không thiếu một thủ đoạn nào cả.

Nhạc Thính Phong đã coi trọng cái gì thì anh nhất định phải nắm thật chặt trong tay mình, người khác muốn cướp cũng đừng hòng cướp được.

Về điểm này anh và Yến Thanh Ti rất giống nhau —- đồ của tôi, anh đừng có giành với tôi.

Nguyên tắc của anh là: tôi biết lừa cậu là không đúng, nhưng tôi chẳng cảm thấy áy náy gì hết, nhượng bộ đồng nghĩa với việc chắp hai tay nhường cô ấy cho đối phương.

Yến Thanh Ti chỉ có một, cậu thích cô ấy, nhưng tôi cũng thích cô ấy. Tôi chẳng có lý do gì để nhường cô ấy cho cậu cả, dù cậu có là bạn tôi.

Nhưng, giờ anh đang phải đối mặt với một sự thật là, người bạn tốt nhất của anh, hiện đang…muốn tranh giành phụ nữ với anh.

Ánh mắt của Nhạc Thính Phong trở nên sắc bén: “Yến Thanh Ti, rốt cuộc sức hấp dẫn của cô lớn đến mức nào mà ngay cả Hạ Lan Phương Niên cũng bị cô mê hoặc?’

Thính Phong nhấc điện thoại nội bộ ở trên bàn lên: “Vào đây.”

Giang Lai nhanh chóng gõ cửa bước vào, vừa vào phòng cậu đã cảm thấy bầu không khí trong phòng có gì đó là lạ.

Tuy nhìn Nhạc Thính Phong có vẻ rất bình thường nhưng không khí xung quanh anh lại rất bất ổn, vừa bước vào Giang Lai đã cảm giác dường như tóc gáy đang dựng đứng hết cả lên, tín hiệu của sự nguy hiểm.

Giang Lai ngoan ngoãn: “Nhạc tổng.”

Nhạc Thính Phong từ từ cầm một tập tài liệu rất dày lên, đột nhiên ném thẳng vào người Giang Lai: “Tôi bảo cậu điều tra tư liệu trong ba năm ở Mĩ của Yến Thanh Ti, tại sao lại không tra ra Hạ Lan Phương Niên và cô ta quen biết nhau?”

Giang Lai run rẩy, chân mềm oặt tí thì quỳ xuống.

Giờ tâm trạng của sếp đang cực kì xấu, tốt nhất đừng có thanh minh thanh nga gì cả, lập tức nhận tội: “Đây…đây… Nhạc tổng thành thật xin lôi, đây là sai sót của tôi, là do chúng tôi chưa làm hết sức, cô Thanh Ti có lúc chuyển chỗ ở liên tục, hành tung rất khó xác định, ẩn náu rất kĩ càng, chúng tôi..vẫn chưa điều tra ra, cho nên…thành thật xin lỗi ngài.”

Giang Lai cũng biết Hạ Lan Phương Niên đang tìm người, lúc trước Nhạc Thính Phong cũng đã giao chuyện này cho cậu làm.

Nhưng không ngờ được, người mà Hạ Lan Phương Niên muốn tìm với người mà Boss đang tìm lại là cùng một người.

Nhạc Thính Phong nhìn chằm chằm vào cậu ta, nhìn đến mức mà cậu ta toát hết cả mồ hôi lạnh.

Nhạc Thính Phong mở miệng: “Giang Lai…”

Giang Lai nuốt nuốt nước miếng: “Dạ, ngài, có gì dặn dò ạ?”

Nhạc Thính Phong nhìn thẳng vào mặt anh ta: “Nếu như cậu không tra rõ ràng chuyện này cho tôi, cậu có thể đi tìm Vũ Phóng về thay cậu được rồi đấy.”