Bí mật vượt thời gian review năm 2024

Hồi lâu rồi đọc một đoạn của ‘’B í mật bị thời gian vùi lấp’’ thì mình nhanh chóng bỏ qua bộ này. Mấy hôm trước, nom thấy trên thư viện mới cất công mang về đọc một mạch thâu đêm đến 6 rưỡi sáng mới thôi. Tưởng là sẽ mệt mà lăn ra ngủ không biết trời đất là gì, ai dè bị Lục Lệ Thành ám ảnh, lăn qua lăn lại, 7 rưỡi dậy viết luôn cái review này. Viết review có lẽ là cách nhanh nhất để mình thoát được T_T

***

Bí mật vượt thời gian review năm 2024

Lục Lệ Thành vs Tô Mạn

Nguyên cả thiên truyện của Đồng Hoa, nam chính nữ chính đều thấy thường thường, không có đặc sắc, duy nhất ấn tượng với Lục Lệ Thành. Cái tình yêu đơn phương của anh mới kỳ lạ làm sao.

Anh là người lạnh lùng, khó tiếp cận, như Lâm Thành nhận xét thì là “Tuyệt đối đừng làm mếch lòng Lục Lệ Thành. Người này thâm lắm.’’ Song với Tô Mạn anh lại hoàn toàn khác, chẳng phải từ lần đầu gặp gỡ, mà có lẽ là từ khi cô hùng hổ chất vấn anh:

‘’Con người anh thật vô đạo đức,vì sao lại hãm hại tôi?…Hôm ấy chính anh đã hứa rằng coi nhau như người lạ, vì sao lại nuốt lời. Tiểu nhân quá thế.’’

‘’L ục Lệ Thành, Elliot Lục, đừng nói với tôi rằng cô chưa bao giờ nghe đến cái tên này’’.

Yêu đấy, mến đấy nhưng anh lại chẳng mấy lúc được dịu dàng, chỉ nghiêm khắc, lãnh đạm luôn tạo cho cô những cảm xúc tiêu cực, khiến cô đề phòng. Thích nhất là mỗi lần anh vô tình giả nai như đã biết mọi chuyện để Tô Mạn tự động nói hết, thấy hài hài vui vui….Anh biết người trong lòng cô là Tống Dực, song không đành từ bỏ tình cảm, vẫn cứ âm thầm bên cô, muốn chia sẻ tất cả bí mật cuộc đời cho riêng mình cô: từ con đường lập nghiệp gian nan, tới quê hương, người thân, cũng như lí do anh giỏi nhiều thứ, đặc biệt là nấu ăn… Tô Mạn vô hình đã thành ngoại lệ của đời anh, anh tính sạch sẽ, ghét mồ hôi, chơi thể thao xong đều phải tắm gội thay đồ ngay mới được, vậy mà khi thua trận bóng rổ rồi nhìn cô cổ vũ Tống Dực, anh đem cả người vẫn mặc đồ thi đấu đầy mồ hôi đi thẳng đến quán rượu; anh ở một mình vốn không quan tâm lắm đến bản thân, vì muốn có không gian riêng với cô mà mua một hộp trị thương ở nhà, anh được thỏa lòng một lần, cái hộp to quá khiến cô thốt lên ‘’anh chuẩn bị cho động đất à?’’ => vừa buồn vừa cười… Cơ chừng Lục Lệ Thành không muốn giấu cô bất cứ điều gì ngoài tình yêu của mình.

Lúc nằm suy nghĩ, mình bỗng nghĩ đến một giả thiết, phải chăng Tô Mạn nhất nhất yêu Tống Dực là do ấn tượng ban đầu của tuổi 17 nó quá ảo mộng, quá cố chấp. Chứ tính ra từ khi câu chuyện bắt đầu, người yêu trước là Lục Lệ Thành, yêu sâu đậm hơn cũng là anh, hy sinh nhiều cho tình yêu cũng chỉ có anh. Còn Tống Dực thì phong thái nam chính chẳng thấy đâu, ngôn từ thì bình thường, cá tính cũng chỉ bình thường, ít câu nói hay, cách thể hiện cũng đơn thuần, tần suất xuất hiện có khi ít hơn cả Lục Lệ Thành… So về mọi lẽ trong cuộc tình này, Lục Lệ Thành hoàn toàn vượt trội hơn. Thậm chí là bóng rổ (thứ mà Tô Mạn mê mẩn ở Tống Dực), anh chỉ chơi qua loa ở đại học đã ngang ngửa với Tống Dực, người rất thích và giỏi bóng rổ. Đều dùng để xa cách người khác, anh là sự lạnh lùng, lãnh đạm còn Tống Dực là sự lịch sự, khách sáo. Mình thì hoàn toàn thích cá tính của Lục Lệ Thành hơn, một người thâm tình (nhưng không mù quáng, bi lụy) như anh quá xứng đáng được hạnh phúc bên người mình yêu. Thế mà…

‘’T ôi luôn cho rằng cô đã thích Tống Dực thì cứ đường hoàng mà nói rõ ra, gắng hết sức mình mà theo đuổi anh ta’’

‘’Thật ra tôi không nên trách cô. Bản thân tôi đến ba chữ ‘anh yêu em’ còn không nói được. Tôi xin lỗi.

Có thể tôi quá kiêu hãnh, biết cô ấy không thích tôi, nên đến dũng khí để bày tỏ cũng mất hết. Thật ra cho dù nói ra, người cô ấy yêu vẫn là Tống Dực, mà thứ tôi nhận được có lẽ chỉ là sự cự tuyệt lạnh lùng. Tôi không nói, ít ra vẫn còn níu giữ đôi chút tự tôn trước mặt cô ấy, ở bên cô ấy với danh nghĩa bạn bè’’.

Tại sao nói tình yêu đơn phương của Lục Lệ Thành đặc biệt ? Đã là đơn phương, ai mà chẳng quan tâm, chân tình, âm thầm, rụt rè rồi cả đau đớn, chua xót cho mảnh tình vô vọng. Song các anh ấy sớm muộn cũng thổ lộ với các cô ấy (trực tiếp hay gián tiếp qua người khác), nên dù không được tay trong tay thì cũng là một phần an ủi. Lục Lệ Thành thì lại khác,không tranh đoạt, không cưỡng cầu, tình cảm của anh chính là cái mà tác giả nói: bí mật bị thời gian vùi lấp, Tô Mạn sẽ không bao giờ biết được có người yêu cô tha thiết như vậy. Mà người khác cũng không bao giờ biết (trừ Helen thì lại là nhân vật phụ của phụ, tác giả dùng để nói thẳng/rõ tình cảm của anh cho độc giả biết, thật ra độc giả ai cũng biết nhưng từ Helen nói lên lại sâu thêm trăm lần, cũng xót xa thêm trăm lần).

‘’B ài hát tên là gì vậy?’’

Anh im lặng một thoáng,nhìn vào mắt tôi ‘’Because …’’ hơi ngừng lại, rồi nói, chậm rãi, nhưng mạnh mẽ, rành rọt “ I love you’’.

Câu nói ấy giống như sự kìm nén tất cả cảm xúc của anh, một lời hai ý. Chỗ này thì mình là vừa ôm sách vừa ôm ngực đọc. Đoạn kết như dồn nén đau thương bằng suy nghĩ của anh :

‘’ Mối quan hệ của cô với anh sao mà sơ sài đến thế, ngay cả một cái ảnh của cô anh cũng không có…’’

Cứ xem cách anh đơn độc ngặm nhấm thứ tình cảm đơn phương này,không bạn bè, không ai san sẻ, thậm chí Tô Mạn còn hiểu lầm anh yêu Ma Lạt Thang, đang đọc, có khi mình lại ngồi ôm ngực mà nghĩ :Lục Lệ Thanh, tội gì phải thế. Yêu đi, cao thượng đi, dâng hiến đi để rồi cứ mãi mãi cô đơn lẻ bóng. Trên đời này, ai có thể yêu như vậy, mình chắc cũng không thể. Giá như mà anh với Lâm Thành là một đôi cũng được (thấy 2 người này hay hay sao đó, chị Lâm thì lúc nào cũng bắt Tô Mạn phải cảnh giác -_-), hoặc chí ít Tô Mạn sẽ biết được tấm lòng của anh,.T_T Sao trên đời lại có người như anh, có rồi thì trời phải biết mà thương cho chứ lỡ nào để anh như vậy! Kết trang sách, cách anh nhét tấm hình cô vào ví, tắt điện, căn phòng chìm vào bóng tối, dường như anh chẳng hạnh phúc vui vẻ tí nào, tịch mịch như căn phòng ấy, đến bao giờ, ánh nắng ấm áp mới đến bên cuộc đời anh!

Truyện thì nam nữ chính bên nhau là HE rồi, mà sao đọc chỉ thấy buồn não lòng. Mình đang nghĩ về một phương diện khác, Lục Lệ Thành là nam chính và đây là một màn SE. Luyến tiếc, ray rứt, giống như lần mình đọc ‘’ Năm tháng là đóa hoa nở hai lần’’, Lâm Kiều chết…

p/s:Mình cũng thấy Tô Mạn không có gì đặc biệt cả, ngoài việc yêu Tống Dực cả chục năm trời chỉ qua một lần gặp gỡ thì không có gì làm dấu ấn. Mà tóm lại đôi nam nữ chính này mình không duyệt. Truyện này nhân vật ngoài Lục Lệ Thành thì cũng không có gì làm độc đáo. Bên cạnh đó là mấy đứa cháu của ảnh cũng đáng yêu .