Tát dã đam mỹ review

Tác giả: Vu Triết

Nhân vật: Cố Phi, Tưởng Thừa

Thể loại: Vườn trường, hỗ công, HE

Tát dã đam mỹ review

***

Mình biết đến bộ truyện này là do tình cờ nghe được ca khúc chủ đề cùng tên – Tát dã. Mình rất thích bài hát này, thực sự, từ giai điệu đến ca từ của nó đều gợi cho mình cảm giác buồn, còn có chút mê mang khó mà diễn tả bằng lời. Và câu chuyện này cũng thế. Xuyên suốt Tát dã, cảm xúc đong đầy nhất trong lòng mình chính là hư vô mờ mịt.

Tát dã, cũng giống như bộ trước đó của Vu Triết là Lang hành thành song, đều lấy bối cảnh vườn trường, nhân vật chính là hai thiếu niên có hoàn cảnh éo le khắc nghiệt, nhưng họ đều không chịu khuất phục trước hoàn cảnh ấy mà cùng giúp đỡ nhau đứng lên, mạnh mẽ mà đi về phía trước. Truyện của Vu Triết, nói thế nào nhỉ, luôn có cảm giác rất thực. Từ bối cảnh, từ nhân vật, những sự kiện xảy ra, kể cả những suy nghĩ và nội tâm của nhân vật, đều khiến mình cảm thấy có chút gì đó quen thuộc, phảng phất như những gì mình thực sự nhìn thấy, trải nghiệm được hàng ngày, thậm chí là những gì mình đã từng nghĩ đến. Chỉ có điều qua ngòi bút của tác giả, những thứ đó trở nên sắc nét hơn, sống động hơn, khúc chiết hơn mà thôi.

Nơi diễn ra câu chuyện là một thành phố nhỏ quê mùa, xấu xí, cũ kĩ với những khu dân cư xập xệ lúc nào cũng có tiếng mắng chửi hay tiếng khóc lóc của con trẻ, những người hàng xóm tọc mạch lúc nào cũng thích buôn dưa từ đầu phố đến cuối phố, hễ có nhà ai cãi nhau là lại thò đầu vào xem. Nơi đó giống như một đống bùn lầy, nhão nhoét và lầy lội, khiến người ở trong đó hít thở không thông.

Tưởng Thừa chính là đột nhiên bị ném vào đống bùn đó, đột nhiên đến mức không kịp suy nghĩ. Đang từ một người sống trong thành phố lớn, gia đình không hạnh phúc nhưng rất văn minh, bỗng nhiên bị trả về một nơi hoàn toàn trái ngược, tặng kèm thêm một ông bố ruột thịt thô lỗ nghiện đánh bài, Tưởng Thừa hoàn toàn không thích ứng được, cả người luôn trong trạng thái hư vô. Cũng chính là lúc này, Cố Phi xuất hiện, từng chút từng chút một xóa tan mê man của Tưởng Thừa, chậm rãi để cậu hai chân chạm đất, rồi sau đó là đứng thật vững vàng.

Tưởng Thừa là người thế nào? Đối với người khác, thậm chí là bố mẹ đã nuôi hắn mười mấy năm trời, có lẽ Tưởng Thừa giống như một con nhím toàn thân đều là gai nhọn, lúc nào cũng sẵn sàng nghênh chiến, phản nghịch từ trong xương. Nhưng đối với Cố Phi, Tưởng Thừa là thiên chân cùng dũng cảm. Luôn luôn mạnh mẽ đi về phía trước, gặp khó khăn cũng không hề ngừng lại, vĩnh viễn tự tin vào bản thân mình, chưa bao giờ chịu khuất phục trước bất cứ điều gì. Hắn nói được làm được. Hắn nói muốn rời khỏi nơi nát bét này, hắn nhất định sẽ cất cánh bay đi.

So với Tưởng Thừa, hoàn cảnh của Cố Phi lại hoàn toàn đối lập. Cố Phi chính là sinh ra và lớn lên ở thành phố nhỏ rách nát lầy lội này, sớm đã thấy rõ mọi hạng người, nhìn thấu vòng tuần hoàn chết lặp đi lặp lại đầy tẻ nhạt: trẻ con tới trường, lớn lên lập gia đình, mở cửa hiệu, ngày qua ngày việc giải trí lớn nhất là đi hóng chuyện hàng xóm, mãi mãi chẳng bao giờ  nghĩ đến chuyện bước ra nhìn thế giới. Tất cả giống như bị thu nhỏ lại như những con kiến bị nhốt trong một cái chai, đóng nút lại, ngột ngạt và tù túng tới đáng sợ.

Cố Phi đươc gọi là “Cương xưởng tiểu bá vương”, lớn lên với lời đồn giết cha, ai gặp hắn cũng phải nể mặt vài ba phần. Hắn bình thường luôn tỏ vẻ lạnh lùng lãnh đạm, khi đánh nhau thì đều ra tay không chút nương tình, thế nhưng kì thực hắn rất có năng khiếu nghệ thuật, giỏi đánh đàn, biết sáng tác nhạc, giỏi chụp ảnh, thậm chí còn giỏi cả đan len. Hắn thích chơi trò chơi bị Tưởng Thừa gọi là “thiểu năng”, nickname weixin là “Thỏ con ngoan ngoãn”, còn thích lập clone trà trộn trên diễn đàn trường hóng hớt. Đối với Cổ Diểu, cô em gái có vấn đề về tâm lí, hắn luôn kiên nhẫn, luôn dịu dàng. Đối với Tưởng Thừa, hắn luôn bao dung cùng phóng túng. Hắn vừa có sự cứng rắn lại vừa mềm mại, vừa quyết liệt lại vừa tinh tế, hai thái cực gần như trái ngược lại dung hòa một cách hoàn hảo trong người Cố Phi. Đúng như Tưởng Thừa nói, Cố Phi chính là độc, cả đời này có thể gặp rất nhiều người xuất sắc, nhưng chỉ gặp được một Cố Phi.

Nhưng mà, người vốn dĩ có thể phát sáng như vậy, rốt cuộc lại chỉ có thể ẩn thân trong bùn lầy, bị trăm ngàn xiềng xích quấn lấy. Trước mình đau lòng Tưởng Thừa một, thì sau lại đau lòng Cố Phi mười. Đáng sợ nhất không phải là không có cánh, mà là có cánh nhưng không thể bay. Bởi vì, như Cố Phi nói, xuất sắc hơn nữa thì được cái gì đâu? Hắn vốn không thể rời đi nơi này. Thà rằng nhắm mắt giả vờ như không biết, may ra có thể khiến nội tâm đỡ khổ sở hơn một chút. Chút mộng tưởng nhỏ nhoi của hắn cuối cùng rồi cũng sẽ bị dập tắt trong bùn lầy. Rồi hắn cũng sẽ dần giống như những người khác, ngây ngô sống qua ngày, rồi ngây ngô chết đi.

Cũng may Tưởng Thừa xuất hiện.

Nếu như Cố Phi là người để Tưởng Thừa chạm đất, thì Tưởng Thừa là người dẫn Cố Phi bay. Tưởng Thừa chính là người giục Cố Phi mở đôi mắt bấy lâu luôn nhắm nghiền, giúp Cố Phi xé toang xiềng xích, thoát ra khỏi bùn đất lầy lội, hướng đến ánh dương.

“Hi vọng chúng ta đều có thể dũng cảm như đối phương.”

Cố Phi, Tưởng Thừa, hai người đều rất dũng cảm.

Mình thực sự rất thích cách hai người họ yêu nhau, trân trọng nhau, cố gắng vì nhau. Từ hư vô mờ mịt đến vững chãi kiên định, đó là một con đường thật dài, bọn họ cũng đã từng lung lay, đã từng hoài nghi lẫn nhau, hoài nghi về tương lai, thậm chí đã từng bỏ cuộc – “Thừa ca, coi như hết”. Nhưng may mắn là, một người dũng cảm kiên trì, một người dũng cảm bước tiếp, đến cuối cùng, bọn họ vẫn là ở bên nhau.

Lúc đọc truyện này mình đã vài lần rơi nước mắt, nhưng không phải vì buồn, mà là vì đau lòng và cảm động. Đau lòng Tưởng Thừa bị bố mẹ nuôi hắt hủi, bị bố ruột không coi vào đâu, mang danh có hai gia đình nhưng kì thực chẳng khác gì cô nhi. Đau lòng Cố Phi trên vai luôn khiêng gánh nặng, nửa bước khó đi, suýt chút nữa đã từ bỏ khát khao vùng vẫy. Cảm động Cố Phi vì Tưởng Thừa mà chơi bóng rổ, đàn ghita, nghiên cứu bữa ăn dinh dưỡng, cùng Tưởng Thừa thức khuya dậy sớm ôn bài; cảm động Tưởng Thừa luôn muốn cho cả thế giới biết Cố Phi xuất sắc thế nào, dù mệt chết vẫn cố gắng đi làm kiếm tiền, đọc sách tâm lí để giúp đỡ Cố Diểu, cũng là để Cố Phi bớt đi một phần gánh nặng…

Hai người bọn họ, từ gặp nhau, yêu nhau đến nhất quyết ở bên nhau, thật sự xứng với cái tên “Tát dã”. Vừa ngang ngược lại vừa ngông nghênh, không chút sợ hãi khiêu chiến với số phận khắc nghiệt. Và cuối cùng, dĩ nhiên, nỗ lực của bọn họ đã được đền đáp xứng đáng. Một chiếc Happy Ending, nhưng mình nghĩ rằng, câu chuyện phía sau của bọn họ còn rất dài, rất dài, nhất định cũng sẽ vô cùng hạnh phúc.

Mình nhớ rất nhiều phân đoạn trong Tát dã, nhưng thật ra đoạn mình thích nhất vẫn là lúc chuẩn bị thi đại học. Không vì cái gì cả, chỉ vì cảm thấy quen thuộc. Khoảnh khắc đọc những dòng chữ đó, mình thực sự có cảm giác chính mình đang quay lại thời điểm cuối cấp ấy. Cũng là con số đếm ngược trên bảng, thầy cô vội vã giảng bài, học sinh kể cả giỏi hay không giỏi đều cố gắng tập trung vào bài vở, còn cả những cuộc thi thử dồn dập khắc nghiệt, những lo âu thấp thỏm, mơ hồ về tương lai,..Cuối cùng, tất cả đều trầm lắng xuống sau dấu chấm câu cuối cùng trên bài thi đại học. Chỉ đến lúc đó mới thấy khoảng thời gian cấp 3 là ngắn ngủi thế nào, thậm chí còn chẳng đủ để nhớ tên nhớ mặt từng người.

Mình thực sự thích những người bạn của Tưởng Thừa cùng Cố Phi, bọn họ là Phan Trí lanh lợi, là Vương Húc thích làm lão đại, là Chu Kính nhiều chuyện, là Dịch Tĩnh chăm học tới ngất xỉu,…Những người đó thực sự không hề xa lạ, họ chính là những người bạn thực sự quanh chúng ta, mỗi một người, đều thú vị như vậy, quen thuộc như vậy, tuy rằng không phải nhân vật chính nhưng thiếu đi bọn họ, câu chuyện này quả thực sẽ mất đi rất nhiều màu sắc.

Cuối cùng, không thể không nhắc tới Tát dã, bài hát mà Cố Phi tự tay viết nhạc và viết lời. Thật sự biết ơn người nào đã đem bài hát này từ trang giấy đến âm nhạc, làm mình mỗi lần nghe lại đều cảm thấy nghẹn trong lòng, mỗi một câu một chữ đều thấm vào tận tim gan.

“Ta muốn, dưới ánh mắt người, nghênh ngang mà chạy

Ta muốn, một ánh mắt, trọn đời tới già.”