Hữu châu hà tu độc review năm 2024

quá nên làm cái tiện thể edit tiện thể làm quả troll luôn, “lão boss” là tui tự biên tự diễn, nguyên văn là 那人, nói chung là không có tên.


Edit: Tử Minh Miêu

Beta nhiều lần: Tử Minh Miêu

Dọc theo hành lang trong căn hầm có treo một chuỗi chuông gió.

Mỗi khi chuông gió vang lên, Cơ Thanh Lan sẽ biết là lão kia đến. Tiếng bước chân của lão rất nhẹ, tựa như lông hồng rơi xuống đất, vô thanh vô tức. Lão treo những chiếc chuông gió này như để người ta dù không nghe được tiếng bước chân của lão chăng nữa cũng sẽ biết là lão tới.

Giống như lúc này.

Chuông gió vang lên tiếng leng keng thanh thúy.

Đầu căn hầm đột nhiên lộ ra chút ánh sáng mơ hồ.

Cơ Thanh Lan vô thức nhắm mắt lại.

“Ta nấu không ngon à? Sao ngươi không ăn đi?” Một tay lão bưng giá nến, một tay bưng mặt, thở dài: “Người không ăn sẽ chết đói.”

Cơ Thanh Lan nhìn bát mì trên mặt đất, không nói lời nào. Hắn bị giam đã mấy ngày, đã nhận biết sâu sắc một chuyện, lão già hói đầu beo béo trước mặt là một tên điên cuồng vọng, tự đại, hỉ nộ vô thường lại cực khó đối phó. Lão thích đứng ở chỗ cao, lãnh tĩnh nhìn những người khác phủ phục dưới chân lão, chịu đựng sự bỡn cợt của lão.

Lão cầm giá nến đến gần hơn một chút.

Ánh lửa màu quất u ám chiếu lên thân thể trần trụi của Cơ Thanh Lan, những vết thương nông nông sâu sâu đan xen khắp người, có một số đã được đắp thuốc, có một số đã kết muối, có một số bị những mảnh gỗ nhỏ đâm vào, vô cùng thê thảm.

“Đau không?” Lão nhìn hắn, vẻ quan tâm.

Cơ Thanh Lan vẫn cúi đầu.

Lão đem bát mì ở dưới đất đặt song song cạnh một cái chén, rồi mới đứng thẳng lên nói: “Ngươi thực sự không cân nhắc đề nghị của ta sao?” Lão hỏi rất nghiêm túc: “Tuy ngươi bị xích tay chân, nhưng ta cũng không phong bế võ công ngươi. Chỉ cần ngươi muốn, ngươi có thể phá bỏ nó bất cứ lúc nào, cúi đầu ăn mì.”

Cơ Thanh Lan vẫn không phản ứng.

Lão nhìn chằm chằm hắn thật lâu, chậm rãi gật đầu nói: “Hóa ra, người dù có đói cực kỳ cũng không nhẫn tâm thả hai cánh tay của chính bản thân.” Lão đặt giá nến ở dưới đất, bưng bát mì lên, dùng đũa đưa mì tới miệng Cơ Thanh Lan.

Cơ Thanh Lan không chút nghĩ ngợi mà ăn.

“Ngươi không sợ ta hạ độc sao?” Lão nói: “Nói đến, ta cũng xem như là sư bá của ngươi.”

Cơ Thanh Lan ra sức nhai.

Người kia nhíu mày, đưa tay điểm lên người Cơ Thanh Lan, mì vừa ăn vào liền bị nôn ra ào ào.

Cơ thể Cơ Thanh Lan nghiêng về trước, yếu ớt nôn khan.

Lão nhìn bề mặt giày của mình bị nôn bẩn, lắc đầu nói: “Ta không thích bị người khác khinh thường. Nếu ta là ngươi, nhất định sẽ mở miệng. Ta biết ngươi không muốn chết.”

Cơ Thanh Lan chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn trầm tĩnh như trước: “Làm sao ông biết ta không muốn chết?”

Lão nói: “Hoàng đế còn chưa chết, làm sao ngươi cam lòng mà chết?”

Khóe mắt Cơ Thanh Lan giật một cái, thấp giọng nói: “Ông nói dối.”

Lão lắc đầu nói: “Ngũ thạch thất thảo đan mà sư phụ ngươi để lại tuy rằng rất khó giải, nhưng không phải không giải được. Ngươi nghìn không nên vạn không nên, không nên chọn lúc sau khi ta tiến cung mà hạ độc, khiến ta muốn khoanh tay đứng nhìn cũng không được.”

Cơ Thanh Lan gắt gao nhìn chằm chằm lão, nếu như ánh mắt có thể hóa thành nước, ánh mắt hắn nhất định là thứ nước độc nhất trên đời.

Lão nói: “Nhưng như vậy cũng tốt. Tên Hoàng đế đó ta cũng rất ghét, ngươi hạ độc, ta mới có cơ hội khiến hắn sống không được chết không xong. Nói thế, ta còn phải cảm tạ ngươi.”

Cơ Thanh Lan nói: “Ông muốn làm cái gì?”

“Ngươi đoán không ra?” Lão kinh ngạc nhìn hắn, sau đó bất mãn nói: “Nếu ngươi đoán không ra, tức ngươi là một đứa ngu ngốc. Nếu ngươi là một đứa ngu ngốc, vậy ta không thể mời ngươi tham gia vào ván cờ của ta. Nếu không thể tham gia ván cờ… sao ta còn phải cho ngươi ăn mì?”

Cơ Thanh Lan nói: “Ông sẽ buông tha cho ta?”

Lão nói: “Ngươi biết ta ghét nhất loại người nào không? Người lòng ngay dạ thẳng, thật không đủ hứng thú suy nghĩ tìm tòi.”

Cơ Thanh Lan trầm mặc hồi lâu, nói: “Ông muốn lập một hoàng đế bù nhìn?” Từ cổ chí kim, bao nhiêu nịnh thần đều cùng một giuộc như nhau.

Lão cười châm biếm: “Ngươi thực quá đề cao ta rồi. Lập Hoàng đế bù nhìn dễ dàng như vậy sao? Phải có thân tín khắp nơi, nắm đại quyền trong tay. Ta chỉ là một Thái y nho nhỏ, lấy đâu ra thế lực lớn như vậy? Cái ta muốn chỉ là Hoàng đế toàn tâm toàn ý tin tưởng ta.”

Cơ Thanh Lan nói: “Có gì khác nhau?”

Lão nói: “Đương nhiên là có khác. Ta muốn ta nói gì Hoàng đế phải nghe nấy, nhưng không muốn bị các loại sự việc tầm thường quấn thân. Ta một thân một mình, vô thân vô cố, vô thê vô tử, bởi ta mong muốn được tiêu diêu tự tại.”

Cơ Thanh Lan nói: “Với y thuật của ông, thiên hạ này đi đâu không được? Chỗ nào không tiêu dao tự tại?”

Lão lắc đầu nói: “Giống nhau thế nào được? Ta muốn là, khi ta muốn ăn vải, có người không quản nghìn dặm ngày đêm thần tốc đưa tới. Lúc ta muốn xem ca vũ, có người đưa mỹ nhân múa đẹp nhất trên đời đến trước mặt ta.”

Cơ Thanh Lan không khỏi cười giễu, nói: “Ông muốn làm Dương Quý phi hay là Bao Tự?”

Bao Tự: mỹ nhơn không biết cười, Chu U Vương vì muốn làm mỹ nhơn cười mà nghe theo một cha nào đó điên không kém làm một hành động ngu ngốc là đốt lửa báo nguy hiểm lừa các chư hầu đến nhưng lại không có giặc để đánh nên ai cũng mặt ngu => Bao Tự cười. Sau này chơi thêm lần nữa, chư hầu lại bị lừa. Sau có giặc thiệt, mấy nước chư hầu hết ngu không bị lừa, không ai chịu tới, Vương mất nước, sau cùng Bao Tự tự tử ~

Lão nói: “Vì sao không thể? Nhận được sự tín nhiệm của Hoàng đế, lại không cần bán mạng vì giang sơn, tuyệt vời biết bao.”

Cơ Thanh Lan nói: “Người si nói mộng.”

“Haizz, ngươi không tin sao?” Lão đang say sưa bỗng ngẩng đầu lên: “Ta từng được hai vị Hoàng đế khoản đãi như vậy, nhưng đáng tiếc, một người về sau tuổi già lẩm cẩm, nghe theo lời sàm ngôn của gian phi, xa lánh ta. Ta đành phải cho hắn chết. Một người vì cái chết của Kỷ Huy Hoàng ngầm đề phòng ta, còn phái ta nghìn dặm xa xôi chạy đi giết Lăng Dương Vương, ta lại đành phải cho hắn chết. Vất vả đợi đến người thứ ba, vẫn không biết phân biệt tốt xấu. Ta vốn không định giết hắn, dù sao hắn cũng cung phụng ta ăn ngon uống ngon, đối xử với ta coi như không tệ. Ai ngờ giữa chừng xuất hiện tên Trình Giảo Kim là ngươi, ta nghĩ cả một buổi tối, không bằng lại thử vận khí một chút, biết đâu có thể tìm được một tân Hoàng đế quan tâm ta hơn.”

Cơ Thanh Lan kinh hãi nhìn lão. Lão điên này, lại đem đại sự thí vua nói ra nhẹ nhàng như chuyện thường ngày vậy. “Ông, không ai giết ông sao?”

Lão nói: “Có thì cũng có, nhưng mệnh không tốt, đều chết cả. Nhắc tới, đáng tiếc nhất là Kỷ Huy Hoàng. Ta đã từng yêu mến hắn bao nhiêu, võ công hắn đệ nhất thiên hạ, y thuật ta đệ nhất thiên hạ, chúng ta liên thủ đủ để kìm hãm Hoàng đế, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, khoái khoái hoạt hoạt. Nhưng hắn khăng khăng chọn đứng ở bên Hoàng đế đối phó ta… Ây. Cả đời ta đã giết ba trăm sáu mươi người, trong đó hắn là người ta không đành lòng giết nhất, cũng là người chết thống khoái nhất.”

Kỷ Huy Hoàng… lại là bị giết?!

Cơ Thanh Lan nói: “Ngươi không sợ thổi thủng da trâu sao?” (ý chỉ khoác lác sao)

“Ngươi không tin à? Con trai hắn thì lại tin. Ta thấy hắn giả ngây giả dại nhiều năm như vậy một mực vì phụ thân hắn tra tìm hung thủ, cố ý cho hắn chút sơ hở. Hắn quả nhiên mắc câu, sau đó ta lại viết một phong thư chỉ điểm cho hắn. Không ngờ hắn sợ quá phải trốn đến Đột Quyết ngay.” Nói đến đây, lão dừng một chút, than thở: “Người ta nói giang sơn đại hữu nhân tài xuất. Đáng tiếc những lão hữu của ta mất đi, đời sau lại không bằng đời trước. Năm đó Kỷ Huy Hoàng một thân võ công tung hoành thiên hạ, anh hùng biết bao, nhi tử sinh ra lại chỉ có thể làm rùa đen rút đầu. Sư phụ ngươi cũng vậy, y thuật hắn gần với ta, có thể nói thiên hạ đệ nhị, lại thu nhận một tên đồ đệ ngu ngốc chỉ biết hạ độc không biết khống chế độc. Đồ đệ của Minh tôn Ám tôn xem như có khá hơn một chút, nhưng cũng không vượt qua được sư phụ bọn chúng, dù có kế thừa trách nhiệm công việc của sư phụ bọn chúng, cũng không xem là nhân vật gì to tát.”

Cơ Thanh Lan nghe lão hạ thấp những nhân vật vượt bậc của Trung Nguyên thế hệ mới cùng một lượt, không khỏi thắc mắc: “Vậy đồ đệ ông thì sao?”

“Ta không thu đồ đệ.” Lão quay đầu nhìn hắn, “Xét ta với sư phụ ngươi có cùng căn nguyên nguồn gốc, cũng miễn cưỡng có thể dùng ngươi.”

Cơ Thanh Lan cười nhạt nói: “Ta nhất định sẽ cho ông dùng sao?”

Lão nâng tay lên, chậm rãi sờ lên lồng ngực trần của Cơ Thanh Lan.

Thân thể Cơ Thanh Lan hơi siết lại.

Tay người kia từ từ dời đi, một cây ngân châm được rút ra từ trong cơ thể hắn .

Cơ Thanh Lan biến sắc, nhất thời trên trán rịn mồ hôi lạnh.

Lão nói: “Ta dùng mười hai cây ngân châm phong ấn cảm giác đau đớn của ngươi. Lấy một cây ra, ngươi sẽ đau đớn một phần. Nếu như mười hai cây đều được lấy ra, hẳn ngươi đoán được sẽ thế nào.”

Cơ Thanh Lan căm hận trừng mắt nhìn lão.

Lão nói: “Ván cờ của ta cho tới bây giờ do ta nắm quân cờ đen bắt đầu, cũng do ta quyết định ai có thể cùng ta đánh cờ, không được cự tuyệt. Cơ Quý Phong đã vậy, Kỷ Huy Hoàng cũng vậy, Hoàng đế cũng vậy, ngươi cũng sẽ như vậy.”

Sắc mặt Cơ Thanh Lan càng lúc càng tái nhợt.

Lão ném ngân châm xuống đất: “Ta quyết định kéo dài ba tháng mệnh cho Hoàng đế. Trong ba tháng này, ta cần ngươi làm cho ta một chuyện. Làm xong, ta sẽ trả tự do cho ngươi.” Lão hói nói xong, yên lặng nhìn hắn.

Tiếng hô hấp của Cơ Thanh Lan ngày càng nặng nề, hồi lâu mới nói: “Quân tử nhất ngôn?”

“Ta chưa bao giờ là quân tử. Ngươi chỉ có thể chọn tin tưởng.” Lão mỉm cười nói: “Không được phép nghi ngờ.”

\===========================

Tác giả có lời muốn nói: Đến đây, “Hữu châu hà tu độc” đã chính thức kết thúc rồi. Cảm ơn mọi người đã theo ủng hộ cho đến bây giờ, phiên ngoại tạm thời chưa viết. ╭(╯3╰)╮

Hi nháo hệ liệt theo kế hoạch còn khoảng ba bốn phần nữa, bao gồm hi nháo quan trường, hi nháo dị vực và hi nháo cung đình. Có điều viết liền hai phần hi nháo hệ liệt rồi, quyết định nghỉ một thời gian, những truyện sau có thể là hiện đại, vẫn chưa có quyết định cuối cùng, chờ đến lúc làm rồi nói ha. O(∩_∩)O~

Hậu kí đã hết rồi. Editor có lời muốn nói: Cơ Thanh Lan ta không thích anh cơ mà cũng không ghét bằng lão boss, bằng cha Hoàng đế, anh làm sao thì làm, cái mặt anh sớm muộn cũng bị Diệu Diệu trả thù, mù quáng báo thù nay lại bị kẻ thù lợi dụng, cười vào mặt anh phát.

P/s phát là bạn Cơ Thanh Lan không có được Cơ Vô Thường dạy y thuật nên biết hạ độc đã là hay lắm rồi.

Ta hóng quyển tiếp theo!!! Bọn Kỷ Vô Địch thèm trốn, bọn họ tới Đột Quyết quậy một trận và đã về nước, không biết tình hình sao rồi 😦

Ta đoán ta đoán, ta chỉ đoán đừng nói là lão già béo hói này là H thái y nha, đến giờ chỉ có thể nghi ngờ mỗi người này thôi @@